Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái
Chương 67: Giống một đóa bách hợp thủy tinh
SUNQINGtheWriter
11/01/2020
Lúc Âu Dương Kiều Vỹ trở lại xe mới phát hiện khi nãy mình để quên điện thoại trên ghế.
Theo bản năng của một người đang có bí mật, cậu ngước mắt nhìn Liêu Kế Hải, thấy anh vẫn còn nghiêng mặt ra ngoài cửa sổ hút thuốc, có vẻ không có gì bất thường liền lén lút thở phào một tiếng.
Đặt túi đồ lên đùi, cậu đóng cửa xe lại.
Liêu Kế Hải dập tắt đầu thuốc, lúc này mới quay mặt nhìn cậu. Nhìn xuống túi đồ đựng đầy thứ lỉnh kỉnh, anh hỏi: “Con mua gì thế?”
Âu Dương Kiều Vỹ giở túi ra kiểm tra lại lần nữa: “Một vài vật dụng cần thiết thôi ạ.”
Liêu Kế Hải gật đầu như đã rõ, sau đó đặt tay lên vô lăng, nhấn ga rời đi.
Con xe chạy thẳng mãi.
Trên đường trở về nhà, hai người cũng không nói chuyện với nhau quá năm câu.
Âu Dương Kiều Vỹ tựa người vào cánh cửa, cầm điện thoại lên kiểm tra. Bây giờ cậu mới nhìn thấy tin nhắn của Vưu Kiện.
Liếc nhìn giờ gửi thì đã hơn mười phút rồi.
Cậu vùi mình trên ghế, trả lời tin nhắn của anh.
[Quỷ nhỏ của thầy: Ừm, hôm nay nhà em có việc nên mới về sớm. Sao thầy biết hay thế?]
Tin nhắn nhảy đến điện thoại Vưu Kiện.
Anh đang dạy học nên không để ý tiếng chuông. Ngoài sân cũng có rất nhiều tiếng ồn, anh cho học sinh khởi động bằng cách chạy vòng quanh sân ba vòng.
Không thấy anh trả lời, Âu Dương Kiều Vỹ mới sực nhớ hôm nay lớp cậu có tiết. Nếu không nhầm thì bây giờ anh đang dạy lớp của cậu. Cho nên dễ dàng hiểu ra được vì sao anh biết hôm nay cậu nghỉ học.
Cơ mà sao lại không hỏi mình có bị ốm không mà lại hỏi nhà mình có việc nhỉ?
Không lẽ thầy lại tìm Chúc Văn thăm dò rồi sao?
Hm…
Đồng hồ trôi qua mười phút nữa, Âu Dương Kiều Vỹ cẩn thận cất điện thoại vào cặp, sau đó nghiêng đầu, thiêm thiếp ngủ.
Trong xe cực kỳ yên ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi ra từ máy điều hòa.
Liêu Kế Hải tập trung lái xe, đôi lúc sẽ liếc mắt nhìn Âu Dương Kiều Vỹ ở bên cạnh một chút. Sau đó trong đầu không ngừng nảy sinh nhiều loại câu hỏi khác nhau.
Nhưng mấu chốt của thắc mắc chính là người thầy trong điện thoại của cậu là ai?
Tại sao lại có biệt danh thân mật như vậy?
Cách hỏi thăm có vẻ cũng rất quan tâm đến thằng bé.
Quan trọng là, trong biệt danh còn kèm theo hình trái tim màu đỏ.
Thầy giáo và học sinh còn có mối quan hệ khắng khít đến mức này được à?
Liêu Kế Hải trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng không tiện nói ra ngoài. Anh cảm thấy thái độ của nhóc con kia cũng rất dè chừng, xem ra có gì đó không bình thường thật.
Về đến nhà cũng đã tầm chiều.
Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác xe đã dừng lại, cậu mơ màng mở mắt nhìn, nhận ra cổng nhà ở trước mặt, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Liêu Kế Hải mở cửa bước xuống xe, đứng một bên đợi đối phương.
Âu Dương Kiều Vỹ đeo cặp lên vai, sau đó cầm theo túi đồ của mình đi xuống xe.
Nhìn qua phía anh, cậu mỉm cười nói: “Cậu có vào nhà không ạ?”
Liêu Kế Hải khoát tay nói: “Không đâu. Hôm khác cậu sẽ ghé thăm con. Nhớ lời cậu nói chứ? Bí mật của chúng ta nhé.”
“Vâng, con nhớ rồi! Thế cậu về cẩn thận ạ.”
Liêu Kế Hải dựa người vào thân xe, từ phía sau quan sát Âu Dương Kiều Vỹ.
Hai tay ôm trước ngực, anh nheo mắt nghĩ ngợi một chốc mới thình lình gọi: “Bảo bối.”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy cũng nhanh chóng dừng bước, quay đầu nhìn anh.
Liêu Kế Hải nhìn vào mắt cậu, bâng quơ hỏi: “Có phải con đang yêu không?”
Bị hỏi một câu như vậy, căn bản tấm bia chống đỡ của Âu Dương Kiều Vỹ không đủ vững vàng ngay lập tức sụp đổ.
Tuy thái độ của Liêu Kế Hải rất bình thản, nửa đùa nửa thật mà hỏi, nhưng nhìn vào mắt anh khiến người khác không thể khống chế được khai ra sự thật.
Âu Dương Kiều Vỹ sững người giây lát, sau đó ánh mắt lảng tránh nói: “Cậu…cậu nói gì thế ạ?”
Liêu Kế Hải vẫn ôn nhu nhìn cậu: “Không sao, bây giờ con chưa nói được thì sau này nói. Dù sao cậu vẫn sẽ là người thông cảm cho con nhiều nhất. Chuyện gì cậu cũng trải qua cả rồi, nhìn một cái đã biết ngay đấy.”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe xong không khỏi giật mình, liệu cậu có nhìn ra mình yêu đàn ông không?
Lẽ nào…lúc nãy khi mình đi mua đồ đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Cậu nhìn thấy tin nhắn rồi đúng không?
Càng tự hỏi, cậu càng làm bản thân hoảng loạn.
“Chuyện này…thật ra thì…”
Thấy sắc mặt căng thẳng của cậu, Liêu Kế Hải nhẹ nhàng đi đến gần, xoa tóc trấn an: “Đừng sợ, cậu hiểu mà. Tuổi này yêu đương là việc bình thường thôi.”
Nhưng mà…con không có yêu con gái, vậy có tính là bình thường không?
Âu Dương Kiều Vỹ cúi thấp mặt không nói gì.
“Được rồi, cậu dọa con sợ rồi nhỉ? Vào nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt rồi.”
“Vâng ạ. Cậu cũng về cẩn thận nha.”
Nói xong Âu Dương Kiều Vỹ nhanh chóng xoay gót chạy vào nhà.
Lúc cửa đóng lại, cậu nhìn thấy Liêu Mịch, phút chốc phát hoảng nói năng loạn xạ: “A mẹ, hôm nay trường cho về sớm, nên giờ con mới về luôn. Con lên phòng thay đồ nha, còn học bài nhiều lắm.”
Liêu Mịch vẫn chưa kịp nói gì, bóng dáng của cậu đã mất hút.
Bà khó hiểu nhíu mày nhìn lên lầu, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hình ảnh cuối cùng bà nhìn thấy là phần đuôi của chiếc xe hơi màu trắng.
Liêu Mịch lập tức nhận ra, đó là xe của em trai mình.
Kế Hải đưa Tiểu Vỹ về?
Nhưng mà tại sao lại đi chung với nhau?
Buổi tối hôm đó, Liêu Mịch nói chuyện điện thoại với Liêu Kế Hải, gạn hỏi rất nhiều về việc vì sao anh lại đưa Âu Dương Kiều Vỹ về nhà.
Liêu Kế Hải cũng không nghĩ mình bị phát hiện sớm như thế, anh chỉ cười xòa mấy tiếng, nói rằng tiện đường ghé qua trường của cậu, thấy cậu đang bước ra cổng, thuận tiện đưa về luôn.
Với lý do này chỉ đủ qua mặt trẻ con mà thôi.
Liêu Mịch mặc dù chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhưng bà vẫn gằn giọng cảnh cáo: “Kế Hải, chị nói rồi đấy, anh ấy và chị không bao giờ đồng ý để thằng bé bước vào giới giải trí đâu.”
Liêu Kế Hải bên này còn bộn bề công việc, nhìn qua vẻ mặt có phần u ám bực dọc.
Nhưng anh vẫn khẽ cười nói: “Chị à, đừng khinh thường công việc của tụi em như vậy. Những người khác có phong cách sống phóng đãng thì không có nghĩa Tiểu Vỹ cũng vậy. Mỗi người một tính cách, cũng không nên cấm đoán ước mơ của nó.”
“Sau này trọng trách của Tiểu Vỹ rất nặng, không thể suốt ngày bận rộn trong giới giải trí. Em phải hiểu điều này nhất chứ?”
Liêu Kế Hải ngồi trong phòng riêng, ánh đèn hiu hắt phản chiếu một nửa gương mặt của anh.
Không rõ anh đang cười hay khóc, chỉ nghe thấy giọng nói đặc biệt trầm khan: “Đương nhiên…là em rất hiểu rồi, chị hai.”
…
Mấy hôm sau, cả trường xôn xao về một chuyện nóng hổi.
Tin tức trên mạng lan truyền nhanh nhất thì tin đồn trong trường cũng thuộc dạng lan nhanh thứ hai.
Lúc Âu Dương Kiều Vỹ đi từ ngoài cổng vào lớp đã cảm thấy kỳ lạ.
Mọi người hôm nay hình như đặc biệt chú ý đến cậu.
Nhưng mà sao lại nhìn mình chăm chăm như thế?
Trên mặt mình dính lọ nghẹ à?
Âu Dương Kiều Vỹ đi nhanh vào phòng vệ sinh kiểm tra. Trên mặt vẫn trắng trẻo, hoàn toàn không có nửa điểm bụi bẩn.
Kỳ cục thật đấy!
Cửa lớp mở ra, Âu Dương Kiều Vỹ đứng đó, hứng chịu một loạt đôi mắt dồn về phía mình.
Trong đó có cả đôi mắt của Chúc Văn.
Mọi người nhìn cậu, sau đó đồng loạt chụm đầu vào một vật gì đó nằm trên bàn.
Hoa Hoa ngẩng mặt lên, không khỏi trầm trồ: “Chính là cậu ấy đấy. Không sai được!”
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn chưa hiểu mô tê chuyện gì, đặt cặp lên bàn rồi nhìn Chúc Văn.
“Có chuyện gì hả? Từ ngoài cổng mình đã bị mọi người nhìn như thú lạ rồi.”
Chúc Văn ngoảnh đầu nhìn đám người đang tụ một chỗ, không khỏi bật cười.
“Thật ra cậu không phải thú lạ, mà là người nổi tiếng.” Chúc Văn như kìm chế nãy giờ, hưng phấn đập bàn nói, “Tiểu Vỹ, cậu nổi tiếng rồi đó, có biết không hả?”
Theo sau tiếng đập bàn của Chúc Văn, giáo viên môn Ngữ Văn cùng lúc đẩy cửa đi vào.
Tiếng động chói tai phát ra làm cho bà chú ý đến cô: “Sáng sớm em đã muốn làm loạn rồi à?”
Ánh mắt dời sang đám đông, nghiêm túc quát: “Còn không mau về chỗ ngồi?”
Chẳng đầy một phút, ai nấy đều yên ổn chỗ ngồi của mình.
Tuy bây giờ học sinh trong lớp đã tách ra, nhưng mọi người vẫn còn hiếu kỳ nhìn Âu Dương Kiều Vỹ.
Lúc ngồi vào bàn học, lấy tập vở ra, Âu Dương Kiều Vỹ nhận được tin nhắn của Liêu Kế Hải.
Anh nhắn: Chúc mừng con! Hình đẹp lắm đấy! Đã xem qua chưa?
Tin nhắn này…
Âu Dương Kiều Vỹ giật mình, không lẽ hình chụp hôm bữa đã đăng lên tạp chí rồi sao?
Cho nên mọi người mới nhìn mình như…người ngoài hành tinh rơi xuống trái đất.
Vì chuyện này đến bất ngờ, Âu Dương Kiều Vỹ không kịp phản ứng, dù trước đó cậu đã tự nhủ, kiểu gì thì cũng sẽ đến tai ba mẹ mà thôi.
Có điều, cậu không lường trước được bây giờ cả trường đều biết luôn rồi.
Suốt buổi học hôm nay, chẳng ai chú ý đến bài giảng mà chỉ hứng thú nhìn Âu Dương Kiều Vỹ.
Đến mức cậu cảm giác lưng mình trở nên ngứa ngáy, giống như có hàng nghìn con kiến đang bò trên đó không ngừng.
Tờ tạp chí mà Hoa Hoa đem lên lớp nhanh chóng bị tất cả lao vào ngấu nghiến đến nhăn nhúm.
Trong đó, ngay trang bìa là một khuôn mặt rất xinh đẹp, toát lên một vẻ đẹp ngây thơ thuần khiết, giống như một đóa bách hợp thủy tinh.
…
Trong phòng giáo viên, mọi người đang cũng bàn tán rộn rã về cuốn tạp chí Alice.
Tiết Nhung là người hào hứng nhất, cũng vì học sinh lớp cô là người mẫu cho trang bìa cơ mà.
Những giáo viên khác chưa đến giờ lên tiết cũng tò mò xem qua hình ảnh của Âu Dương Kiều Vỹ.
Có một số thì trầm trồ khen ngợi. Còn một số lại tỏ ra nghiêm khắc, cho rằng còn đang đi học thì không nên làm những công việc này, rất dễ xao nhãng.
Tiết Nhung cảm thấy hơi ấm ức, bèn nhỏ giọng bênh vực: “Cũng đâu đến mức như cô nói đâu… Em ấy là học sinh ưu tú của trường, thầy cô đều biết cả mà. Không ngờ còn có loại tài năng này nữa, thật đáng ngưỡng mộ!”
Bên cạnh có thầy giáo cũng chen vào một câu: “Người mẫu ảnh không dễ làm đâu à.”
Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn luận về tấm ảnh của cậu, cửa phòng bất ngờ mở ra, có người bước vào.
Tiết Nhung ngoảnh đầu nhìn, nhận ra người kia là Vưu Kiện.
“Thầy Vưu, anh đến xem cái này này.” Cô hớn hở kéo tay anh đi qua, chỉ vào trang bìa tạp chí.
Vưu Kiện vừa mới vào đã bị lôi kéo, trong lòng vẫn chưa rõ có chuyện gì mà mọi người náo nhiệt như vậy.
Lúc rũ mắt nhìn xuống, Vưu Kiện bị hình ảnh kia làm cho thất thần.
Người trong bức ảnh này vẫn thể hiện rõ một thiếu niên, nhưng cách trang điểm và ánh mắt lại cực kỳ ngây thơ trong sáng, khiến người khác nhìn vào liền có cảm tình.
Không biết chụp qua bao nhiêu tấm ảnh mới được thần thái như thế này.
Vưu Kiện vẫn ngây như phỗng hỏi: “Đây là ai vậy?”
Tiết Nhung nheo mắt nhìn anh: “Anh không nhận ra thật à? Học sinh lớp em đấy, Âu Dương Kiều Vỹ! Cũng là học trò cưng của anh còn gì?”
Nghe lời cô nói, Vưu Kiện nhìn xuống lần nữa, hoàn toàn không tránh khỏi sửng sốt.
Theo bản năng của một người đang có bí mật, cậu ngước mắt nhìn Liêu Kế Hải, thấy anh vẫn còn nghiêng mặt ra ngoài cửa sổ hút thuốc, có vẻ không có gì bất thường liền lén lút thở phào một tiếng.
Đặt túi đồ lên đùi, cậu đóng cửa xe lại.
Liêu Kế Hải dập tắt đầu thuốc, lúc này mới quay mặt nhìn cậu. Nhìn xuống túi đồ đựng đầy thứ lỉnh kỉnh, anh hỏi: “Con mua gì thế?”
Âu Dương Kiều Vỹ giở túi ra kiểm tra lại lần nữa: “Một vài vật dụng cần thiết thôi ạ.”
Liêu Kế Hải gật đầu như đã rõ, sau đó đặt tay lên vô lăng, nhấn ga rời đi.
Con xe chạy thẳng mãi.
Trên đường trở về nhà, hai người cũng không nói chuyện với nhau quá năm câu.
Âu Dương Kiều Vỹ tựa người vào cánh cửa, cầm điện thoại lên kiểm tra. Bây giờ cậu mới nhìn thấy tin nhắn của Vưu Kiện.
Liếc nhìn giờ gửi thì đã hơn mười phút rồi.
Cậu vùi mình trên ghế, trả lời tin nhắn của anh.
[Quỷ nhỏ của thầy: Ừm, hôm nay nhà em có việc nên mới về sớm. Sao thầy biết hay thế?]
Tin nhắn nhảy đến điện thoại Vưu Kiện.
Anh đang dạy học nên không để ý tiếng chuông. Ngoài sân cũng có rất nhiều tiếng ồn, anh cho học sinh khởi động bằng cách chạy vòng quanh sân ba vòng.
Không thấy anh trả lời, Âu Dương Kiều Vỹ mới sực nhớ hôm nay lớp cậu có tiết. Nếu không nhầm thì bây giờ anh đang dạy lớp của cậu. Cho nên dễ dàng hiểu ra được vì sao anh biết hôm nay cậu nghỉ học.
Cơ mà sao lại không hỏi mình có bị ốm không mà lại hỏi nhà mình có việc nhỉ?
Không lẽ thầy lại tìm Chúc Văn thăm dò rồi sao?
Hm…
Đồng hồ trôi qua mười phút nữa, Âu Dương Kiều Vỹ cẩn thận cất điện thoại vào cặp, sau đó nghiêng đầu, thiêm thiếp ngủ.
Trong xe cực kỳ yên ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi ra từ máy điều hòa.
Liêu Kế Hải tập trung lái xe, đôi lúc sẽ liếc mắt nhìn Âu Dương Kiều Vỹ ở bên cạnh một chút. Sau đó trong đầu không ngừng nảy sinh nhiều loại câu hỏi khác nhau.
Nhưng mấu chốt của thắc mắc chính là người thầy trong điện thoại của cậu là ai?
Tại sao lại có biệt danh thân mật như vậy?
Cách hỏi thăm có vẻ cũng rất quan tâm đến thằng bé.
Quan trọng là, trong biệt danh còn kèm theo hình trái tim màu đỏ.
Thầy giáo và học sinh còn có mối quan hệ khắng khít đến mức này được à?
Liêu Kế Hải trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng không tiện nói ra ngoài. Anh cảm thấy thái độ của nhóc con kia cũng rất dè chừng, xem ra có gì đó không bình thường thật.
Về đến nhà cũng đã tầm chiều.
Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác xe đã dừng lại, cậu mơ màng mở mắt nhìn, nhận ra cổng nhà ở trước mặt, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Liêu Kế Hải mở cửa bước xuống xe, đứng một bên đợi đối phương.
Âu Dương Kiều Vỹ đeo cặp lên vai, sau đó cầm theo túi đồ của mình đi xuống xe.
Nhìn qua phía anh, cậu mỉm cười nói: “Cậu có vào nhà không ạ?”
Liêu Kế Hải khoát tay nói: “Không đâu. Hôm khác cậu sẽ ghé thăm con. Nhớ lời cậu nói chứ? Bí mật của chúng ta nhé.”
“Vâng, con nhớ rồi! Thế cậu về cẩn thận ạ.”
Liêu Kế Hải dựa người vào thân xe, từ phía sau quan sát Âu Dương Kiều Vỹ.
Hai tay ôm trước ngực, anh nheo mắt nghĩ ngợi một chốc mới thình lình gọi: “Bảo bối.”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy cũng nhanh chóng dừng bước, quay đầu nhìn anh.
Liêu Kế Hải nhìn vào mắt cậu, bâng quơ hỏi: “Có phải con đang yêu không?”
Bị hỏi một câu như vậy, căn bản tấm bia chống đỡ của Âu Dương Kiều Vỹ không đủ vững vàng ngay lập tức sụp đổ.
Tuy thái độ của Liêu Kế Hải rất bình thản, nửa đùa nửa thật mà hỏi, nhưng nhìn vào mắt anh khiến người khác không thể khống chế được khai ra sự thật.
Âu Dương Kiều Vỹ sững người giây lát, sau đó ánh mắt lảng tránh nói: “Cậu…cậu nói gì thế ạ?”
Liêu Kế Hải vẫn ôn nhu nhìn cậu: “Không sao, bây giờ con chưa nói được thì sau này nói. Dù sao cậu vẫn sẽ là người thông cảm cho con nhiều nhất. Chuyện gì cậu cũng trải qua cả rồi, nhìn một cái đã biết ngay đấy.”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe xong không khỏi giật mình, liệu cậu có nhìn ra mình yêu đàn ông không?
Lẽ nào…lúc nãy khi mình đi mua đồ đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Cậu nhìn thấy tin nhắn rồi đúng không?
Càng tự hỏi, cậu càng làm bản thân hoảng loạn.
“Chuyện này…thật ra thì…”
Thấy sắc mặt căng thẳng của cậu, Liêu Kế Hải nhẹ nhàng đi đến gần, xoa tóc trấn an: “Đừng sợ, cậu hiểu mà. Tuổi này yêu đương là việc bình thường thôi.”
Nhưng mà…con không có yêu con gái, vậy có tính là bình thường không?
Âu Dương Kiều Vỹ cúi thấp mặt không nói gì.
“Được rồi, cậu dọa con sợ rồi nhỉ? Vào nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt rồi.”
“Vâng ạ. Cậu cũng về cẩn thận nha.”
Nói xong Âu Dương Kiều Vỹ nhanh chóng xoay gót chạy vào nhà.
Lúc cửa đóng lại, cậu nhìn thấy Liêu Mịch, phút chốc phát hoảng nói năng loạn xạ: “A mẹ, hôm nay trường cho về sớm, nên giờ con mới về luôn. Con lên phòng thay đồ nha, còn học bài nhiều lắm.”
Liêu Mịch vẫn chưa kịp nói gì, bóng dáng của cậu đã mất hút.
Bà khó hiểu nhíu mày nhìn lên lầu, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hình ảnh cuối cùng bà nhìn thấy là phần đuôi của chiếc xe hơi màu trắng.
Liêu Mịch lập tức nhận ra, đó là xe của em trai mình.
Kế Hải đưa Tiểu Vỹ về?
Nhưng mà tại sao lại đi chung với nhau?
Buổi tối hôm đó, Liêu Mịch nói chuyện điện thoại với Liêu Kế Hải, gạn hỏi rất nhiều về việc vì sao anh lại đưa Âu Dương Kiều Vỹ về nhà.
Liêu Kế Hải cũng không nghĩ mình bị phát hiện sớm như thế, anh chỉ cười xòa mấy tiếng, nói rằng tiện đường ghé qua trường của cậu, thấy cậu đang bước ra cổng, thuận tiện đưa về luôn.
Với lý do này chỉ đủ qua mặt trẻ con mà thôi.
Liêu Mịch mặc dù chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhưng bà vẫn gằn giọng cảnh cáo: “Kế Hải, chị nói rồi đấy, anh ấy và chị không bao giờ đồng ý để thằng bé bước vào giới giải trí đâu.”
Liêu Kế Hải bên này còn bộn bề công việc, nhìn qua vẻ mặt có phần u ám bực dọc.
Nhưng anh vẫn khẽ cười nói: “Chị à, đừng khinh thường công việc của tụi em như vậy. Những người khác có phong cách sống phóng đãng thì không có nghĩa Tiểu Vỹ cũng vậy. Mỗi người một tính cách, cũng không nên cấm đoán ước mơ của nó.”
“Sau này trọng trách của Tiểu Vỹ rất nặng, không thể suốt ngày bận rộn trong giới giải trí. Em phải hiểu điều này nhất chứ?”
Liêu Kế Hải ngồi trong phòng riêng, ánh đèn hiu hắt phản chiếu một nửa gương mặt của anh.
Không rõ anh đang cười hay khóc, chỉ nghe thấy giọng nói đặc biệt trầm khan: “Đương nhiên…là em rất hiểu rồi, chị hai.”
…
Mấy hôm sau, cả trường xôn xao về một chuyện nóng hổi.
Tin tức trên mạng lan truyền nhanh nhất thì tin đồn trong trường cũng thuộc dạng lan nhanh thứ hai.
Lúc Âu Dương Kiều Vỹ đi từ ngoài cổng vào lớp đã cảm thấy kỳ lạ.
Mọi người hôm nay hình như đặc biệt chú ý đến cậu.
Nhưng mà sao lại nhìn mình chăm chăm như thế?
Trên mặt mình dính lọ nghẹ à?
Âu Dương Kiều Vỹ đi nhanh vào phòng vệ sinh kiểm tra. Trên mặt vẫn trắng trẻo, hoàn toàn không có nửa điểm bụi bẩn.
Kỳ cục thật đấy!
Cửa lớp mở ra, Âu Dương Kiều Vỹ đứng đó, hứng chịu một loạt đôi mắt dồn về phía mình.
Trong đó có cả đôi mắt của Chúc Văn.
Mọi người nhìn cậu, sau đó đồng loạt chụm đầu vào một vật gì đó nằm trên bàn.
Hoa Hoa ngẩng mặt lên, không khỏi trầm trồ: “Chính là cậu ấy đấy. Không sai được!”
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn chưa hiểu mô tê chuyện gì, đặt cặp lên bàn rồi nhìn Chúc Văn.
“Có chuyện gì hả? Từ ngoài cổng mình đã bị mọi người nhìn như thú lạ rồi.”
Chúc Văn ngoảnh đầu nhìn đám người đang tụ một chỗ, không khỏi bật cười.
“Thật ra cậu không phải thú lạ, mà là người nổi tiếng.” Chúc Văn như kìm chế nãy giờ, hưng phấn đập bàn nói, “Tiểu Vỹ, cậu nổi tiếng rồi đó, có biết không hả?”
Theo sau tiếng đập bàn của Chúc Văn, giáo viên môn Ngữ Văn cùng lúc đẩy cửa đi vào.
Tiếng động chói tai phát ra làm cho bà chú ý đến cô: “Sáng sớm em đã muốn làm loạn rồi à?”
Ánh mắt dời sang đám đông, nghiêm túc quát: “Còn không mau về chỗ ngồi?”
Chẳng đầy một phút, ai nấy đều yên ổn chỗ ngồi của mình.
Tuy bây giờ học sinh trong lớp đã tách ra, nhưng mọi người vẫn còn hiếu kỳ nhìn Âu Dương Kiều Vỹ.
Lúc ngồi vào bàn học, lấy tập vở ra, Âu Dương Kiều Vỹ nhận được tin nhắn của Liêu Kế Hải.
Anh nhắn: Chúc mừng con! Hình đẹp lắm đấy! Đã xem qua chưa?
Tin nhắn này…
Âu Dương Kiều Vỹ giật mình, không lẽ hình chụp hôm bữa đã đăng lên tạp chí rồi sao?
Cho nên mọi người mới nhìn mình như…người ngoài hành tinh rơi xuống trái đất.
Vì chuyện này đến bất ngờ, Âu Dương Kiều Vỹ không kịp phản ứng, dù trước đó cậu đã tự nhủ, kiểu gì thì cũng sẽ đến tai ba mẹ mà thôi.
Có điều, cậu không lường trước được bây giờ cả trường đều biết luôn rồi.
Suốt buổi học hôm nay, chẳng ai chú ý đến bài giảng mà chỉ hứng thú nhìn Âu Dương Kiều Vỹ.
Đến mức cậu cảm giác lưng mình trở nên ngứa ngáy, giống như có hàng nghìn con kiến đang bò trên đó không ngừng.
Tờ tạp chí mà Hoa Hoa đem lên lớp nhanh chóng bị tất cả lao vào ngấu nghiến đến nhăn nhúm.
Trong đó, ngay trang bìa là một khuôn mặt rất xinh đẹp, toát lên một vẻ đẹp ngây thơ thuần khiết, giống như một đóa bách hợp thủy tinh.
…
Trong phòng giáo viên, mọi người đang cũng bàn tán rộn rã về cuốn tạp chí Alice.
Tiết Nhung là người hào hứng nhất, cũng vì học sinh lớp cô là người mẫu cho trang bìa cơ mà.
Những giáo viên khác chưa đến giờ lên tiết cũng tò mò xem qua hình ảnh của Âu Dương Kiều Vỹ.
Có một số thì trầm trồ khen ngợi. Còn một số lại tỏ ra nghiêm khắc, cho rằng còn đang đi học thì không nên làm những công việc này, rất dễ xao nhãng.
Tiết Nhung cảm thấy hơi ấm ức, bèn nhỏ giọng bênh vực: “Cũng đâu đến mức như cô nói đâu… Em ấy là học sinh ưu tú của trường, thầy cô đều biết cả mà. Không ngờ còn có loại tài năng này nữa, thật đáng ngưỡng mộ!”
Bên cạnh có thầy giáo cũng chen vào một câu: “Người mẫu ảnh không dễ làm đâu à.”
Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn luận về tấm ảnh của cậu, cửa phòng bất ngờ mở ra, có người bước vào.
Tiết Nhung ngoảnh đầu nhìn, nhận ra người kia là Vưu Kiện.
“Thầy Vưu, anh đến xem cái này này.” Cô hớn hở kéo tay anh đi qua, chỉ vào trang bìa tạp chí.
Vưu Kiện vừa mới vào đã bị lôi kéo, trong lòng vẫn chưa rõ có chuyện gì mà mọi người náo nhiệt như vậy.
Lúc rũ mắt nhìn xuống, Vưu Kiện bị hình ảnh kia làm cho thất thần.
Người trong bức ảnh này vẫn thể hiện rõ một thiếu niên, nhưng cách trang điểm và ánh mắt lại cực kỳ ngây thơ trong sáng, khiến người khác nhìn vào liền có cảm tình.
Không biết chụp qua bao nhiêu tấm ảnh mới được thần thái như thế này.
Vưu Kiện vẫn ngây như phỗng hỏi: “Đây là ai vậy?”
Tiết Nhung nheo mắt nhìn anh: “Anh không nhận ra thật à? Học sinh lớp em đấy, Âu Dương Kiều Vỹ! Cũng là học trò cưng của anh còn gì?”
Nghe lời cô nói, Vưu Kiện nhìn xuống lần nữa, hoàn toàn không tránh khỏi sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.