Chương 14
Lâm Hóa
12/10/2014
Đinh Thái Vi được mời tham gia bữa tiệc
riêng của Long Tử Lê. Lúc trước chị An đã từng vừa cười vừa nói Tô Duy
thật sự cam lòng dùng tiền tìm ông hoàng điện ảnh tới diễn cùng cô, Long Tử Lê chính là người đó. Đối với người ngoài anh ta được đánh giá là
một người thành thục ôn hòa hiền hậu, là người đàn ông đẹp trai, có khí
chất và có nội hàm. Hợp tác qua một bộ phim, ấn tượng về Long Tử Lê với
Đinh Thái Vi rất tốt, vì thế hai người thường xuyên bí mật liên lạc cùng nhau.
Chuyện xấu với Tô Duy cũng đã qua một năm, trong một năm này cơ bản Đinh Thái Vi đều ở nhà an dưỡng, rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Lần này tham dự tiệc của Long Tử Lê xem như lần xã giao đầu tiên sau khi cô về phương bắc. Cô về nhà nghỉ ngơi cũng không hẳn vì chuyện xảy ra với Tô Duy, chỉ bởi lúc đó cô vừa hay hết hạn hợp đồng với công ty cũ, vậy nên nhân thể nghỉ ngơi một thời gian.
Lại nói, chuyện kia Đinh Thái Vi cũng không biết Tô Duy đã xử lí thế nào, cô chỉ biết sau đấy cô đã không còn nhận được điện thoại quấy rầy của phóng viên nữa, trong một đêm mà mọi tin tức trên báo cũng đều bị xử lí. Lúc trước Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ cũng bị liên lụy, bị mọi người bàn tán về quan hệ của bọn họ, thế nhưng người trong cuộc trước sau vẫn im lặng, dần dần những suy đoán kia cũng phai nhạt, thậm chí chuyện tình cảm của Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ cuối cùng còn bị công chúng dần đưa vào quên lãng.
Trên báo viết Tô Niệm lại có bạn trai mới, có điều Đinh Thái Vi cũng không chắc chuyện này là thật hay giả, chuyện kia đi qua cô và anh em Tô gia đã không còn liên lạc, vì vậy cô không có cách nào để chứng thực.
Chị An đi cùng cô đến dự tiệc, nhìn thấy Long Tử Lê thì mặt mày hớn hở, chị An thầm nói với Đinh Thái Vi, địa vị trong giới này của Long Tử Lê rất cao, quen biết lại rộng, nếu như có thể nhận được sự chống lưng của anh ta thì sự nghiệp của cô nhất định sẽ nâng lên một bậc. Đinh Thái Vi nghe xong chỉ cười, nói chị An hình như còn quan tâm tiền đồ của cô hơn cả cô nữa vậy.
Thật ra không phải Long Tử Lê chưa từng đề cập qua chuyện giới thiệu đạo diễn nổi tiếng cho Đinh Thái Vi, thế nhưng Đinh Thái Vi hoàn toàn không có hứng thú, trên thực tế sau khi trải qua chuyện kia, không biết vì sao cô đối với danh lợi thật sự cảm thật rất hững hờ.
Long Tử Lê đang đón khách, ngước mắt nhìn thấy Đinh Thái Vi và chị An thì cười cười tiến đến. Chị An lấy khuỷu tay huých Đinh Thái Vi, khẽ cười nói “Long Tử Lê hình như rất có hứng thú với em.”
Ý chính là cô hãy nắm chắc lấy cơ hội này. Trầm lặng suốt một năm, cô cũng nên cố gắng nhiều hơn. May mắn rằng bộ phim lần trước hợp tác cùng Long Tử Lê do Tô Duy đầu tư vẫn chưa hạ nhiệt, vì thế nhân khí của Đinh Thái Vi cũng không giảm sút nhiều, thậm chí còn có phần tăng lên. Nếu như Long Tử Lê đồng ý giúp đỡ cô, đây thật sự là chuyện quá tốt.
Long Tử Lê cười cười đến gần, chào hỏi với chị An rồi quay qua nói với Đinh Thái Vi “Mấy hôm trước em nói khả năng không đến được, anh còn đang thấy hơi thất vọng. Hôm nay thấy em anh đây lại thấy vừa mừng vừa sợ đấy.”
Đinh Thái Vi khẽ liếc chị An đang lén cười thì cũng cười lên “Ngây ngốc trong nhà một năm trời cũng nên ra ngoài gặp người khác chứ anh.”
Long Tử Lê cười gật đầu nói “Vậy tối nay phải vui vẻ nhé. Anh đi chào khách trước, lúc nữa mình nói chuyện sau nhé.”
Đợi Long Tử Lê quay đi, chị An nhìn theo bóng lưng của Long Tử Lê, cảm thán “Ông hoàng điện ảnh chính là ông hoàng điện ảnh, dù góc nào cũng mê người như thế.”
Đinh Thái Vi bị cô chọc cười, hướng về phía cửa nói “Bên kia cũng không tồi kìa.”
Chị An nhìn theo ánh mắt Đinh Thái Vi thì gặp Mạnh Kiều Vũ đang đứng nói chuyện phiếm cùng bạn gần cửa ra vào. Như phát hiện được có người đang nhìn mình, Mạnh Kiều Vũ xoay đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt chị An. Chị An khẽ cười, ghé vào bên tai Đinh Thái Vi nói “Em thích Mạnh Kiều Vũ?”
Đinh Thái Vi xoa vằm, cười cười từ chối cho ý kiến, sau đó đi thẳng về phía Mạnh Kiều Vũ. Chị An ở phía sau hắng giọng gọi cô “Thái Vi.” Đinh Thái Vi giả như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, khi đến cạnh Mạnh Kiều Vũ cô vui vẻ gọi Kiều Vũ.
Mạnh Kiều Vũ cười nhìn cô “Ở nhà tu luyện một năm, cuối cùng cũng xuất quan à?” Ánh mắt của anh ta như có như không rơi về phía sau lưng Đinh Thái Vi.
Trong lòng Đinh Thái Vi hiểu rõ, nheo mắt cười “Đúng vậy, đã xuất quan.” Cô quay đầu, theo ánh mắt của anh ta nhìn thấy chị An đang từ từ đi đến, không khỏi bật cười “Một năm này thật sự là vất vả cho chị An. Tôi không thể giúp chị ấy kiến tiền thì thôi đi, đằng này chị ấy còn ở phía sau mệt mỏi giúp tôi thu dọn tàn cuộc rối rắm.”
Mạnh Kiều Vũ mỉm cười, thu lại ánh nhìn nói “Một năm qua của cô thế nào?”
Anh ta cũng không vội vã muốn nhận câu trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Đinh Thái Vi nghiêng đầu nói “Không tệ.” Nói rồi hai người đều cười rộ lên. Thấy chị An đang đến gần, Đinh Thái Vi nheo mắt cười nhìn Mạnh Kiều Vũ “Tôi đi tìm Long Tử Lê, anh cứ tự nhiên nhé.” Ánh mắt của anh ta và chị An khi nhìn thấy nhau, ý tứ tương đối rõ ràng.
Mạnh Kiều Vũ cười nói “Cảm ơn.”
Đinh Thái Vi tùy ý xua xua tay, vừa muốn xoay người đã bị chị An giữ lại “Đi đâu đấy?” Đinh Thái Vi khẽ nháy mắt “Em đói, muốn đi tìm gì ăn thôi.”
Chị An há hốc mồm, nhưng không thể nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt bày tỏ sự phẫn uất. Mạnh Kiều Vũ ở bên cạnh mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở Đinh Thái Vi “Nghe nói bữa tiệc hôm nay Tô Duy cũng đến đấy.”
Khóe miệng Đinh Thái Vi khẽ giật, giật đầu tỏ ý đã biết. Cô xoay người lẩn vào đám đông, trong lòng cũng không quá để tâm tới chuyện hôm nay Tô Duy có đến hay không, bởi suy nghĩ của cô đang bị vấn đề của chị An và Mạnh Kiều Vũ chiếm đóng.
Nói thật cô cũng không rõ trong một năm qua hai người đó đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ nhớ thời gian đầu khi cô mới về nhà nghỉ ngơi, chị An đột nhiên lại nhắc đến Mạnh Kiều Vũ trong điện thoại, có lẽ hai người họ đã thương lượng chuyện gì đó. Sau dần chị An cũng ít nhắc đến anh ta hơn, ngược lại Mạnh Kiều Vũ lại rất hay nhắc đến chị An trong những cuộc nói chuyện của hai người, trong giọng nói đầy sự dịu dàng, còn có sự kiên định.
Đinh Thái Vi cũng không nghi ngờ sự thành tâm của Mạnh Kiều Vũ với chị An. Tuy nhiên chị An lớn hơn Mạnh Kiều Vũ năm tuổi, hai người lại sống trong cái thế giới đầy nhiễu loạn, tính cách chị An khoáng đạt, cười nói cởi mở, được nhiều người trong giới kính trọng và yêu quý, Mạnh Kiều Vũ cũng không phải người câu nệ tuổi tác, cho nên Đinh Thái Vi tin tình cảm của Mạnh Kiều Vũ với chị An là thật lòng.
Cô đoán Mạnh Kiều Vũ cũng bị tính cách khoáng đạt của chị An hấp dẫn vì thế mới kiên trì theo đuổi. Chỉ là cô có chút buồn bực, Mạnh Kiều Vũ kia dù sao cũng quen biết chị An mười năm, sao có thể để đến giờ mới rung động đây?
Đinh Thái Vi lén hỏi Mạnh Kiều Vũ, lúc ấy anh ta im lặng vài rây, sau đó mới trả lời cô “Tôi cũng không biết.” Đinh Thái Vi cũng không giận, tiếp tục hỏi anh ta chuyện Tô Niệm. Nhắc đến Tô Niệm sắc mặt Mạnh Kiều Vũ lạnh đi nhiều, cuối cùng khẽ thở dài “Trong lòng Tô Niệm đã có người khác rồi. Huống hồ giữa tôi và Tô Niệm chỉ là sự hợp tác để làm trò với báo giới thôi, không thể thành thật đến với nhau được.”
Thật sự Đinh Thái Vi rất muốn hỏi anh ta có từng thích Tô Niệm không, nhưng sau ngẫm lại, anh ta đã bắt đầu theo đuổi chị An, đối với Tô Niệm mà nói, dù có tình cảm hay không cũng đã là chuyện của quá khứ rồi. Quen biết Mạnh Kiều Vũ mười năm, cách làm người của anh ta Đinh Thái Vi cũng hiểu chút ít, cô tin tưởng anh ta sẽ không vì muốn quên một đoạn tình cảm mà dùng cách bắt đầu một đoạn tình cảm khác. Vì thế giao chị An cho anh ta cô cũng cảm thấy yên tâm. Chỉ là có điều khiến cả cô và Mạnh Kiều Vũ cảm thấy bất đắc dĩ chình là hình như chị An không mấy hứng thú với chuyện Mạnh Kiều Vũ theo đuổi mình, thậm chí còn có chút kháng cự sự theo đuổi ấy.
Cô cũng đã từng nói chuyện với Mạnh Kiều Vũ về chuyện có phải chị An vì cách biệt tuổi tác mà từ chối Mạnh Kiều Vũ hay không. Thế nhưng Mạnh Kiều Vũ lại rất hiểu chị An, khẽ cười nói “Cô còn không hiểu cô ấy sao? Cô ấy không phải loại người nhòm trước ngó sau mà.” Đinh Thái Vi không khách khí trả lại anh ta một câu “Thế thì căn bản chị ấy không thích anh.”
May mà Mạnh Kiều Vũ cũng không quá để ý đến lời nói đùa của cô, vẫn tiếp tục nhiệt tình theo đuổi chị An.
Đương nhiên Đinh Thái Vi cũng thật lòng hi vọng chị An có thể hạnh phúc, nói thật lòng cô còn hi vọng Mạnh Kiều Vũ có thể đem đến hạnh phúc thật sự cho chị ấy nữa.
Cô vừa cười vừa nghĩ, lơ đãng đi đến khu nghỉ. Lúc Long Tử Lê nhìn thấy cô thì ý cười còn chưa tắt, Long Tử Lê nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi khàn giọng nói “Thái Vi, em mà còn cứ cười như thế anh đây sẽ hôn em đấy.”
Đinh Thái Vi không để ý nên không nghe ra sự mập mờ trong lời nói của anh ta, đứng dậy dịch qua phía trái, nhường chỗ cho anh ta ngồi xuống.
Long Tử Lê thấy cô không nói gì cũng không để ý, chỉ cười và nói tiếp “Anh vừa gặp đạo diễn Ninh, ông ta nói trong tay có một kịch bản rất hợp với em, hi vọng em có thể đóng.” Đinh Thái Vi à một tiếng, ánh đi ánh mắt của anh ta, yên lặng không nói. Long Tử Lê ngạc nhiên nói “Đạo diễn Ninh còn nói, ông ta đã gửi kịch bản cho em, có điều hình như em không có hứng thú thì phải.”
Đinh Thái Vi khẽ ừ một tiếng, không phủ nhận.
Long Tử Lê nheo mắt, nghĩ một chút rồi nói “Kịch bản này anh đã xem rồi, đề tài rất được, tính cách nhân vật cũng là một trải nghiệm mới cho người diễn, em…” Anh ta nhìn Đinh Thái Vi, chậm rãi cười nói “Đạo diễn Ninh nói, trừ em ra thì ông ta không thấy ai thích hợp hết.”
Anh ta đang giúp đạo diễn Ninh chuyển lời, Đinh Thái Vi có muốn giả hồ đồ cũng không được nữa rồi. Qua vài giây cô khẽ nhỏ giọng nói “Cho dù anh có nói gì nữa thì em cũng sẽ không thay đổi quyết định đâu.”
Long Tử Lê nghe ra sự trẻ con trong lời nói của cô, lập tức cười nói, qua một lúc gõ đầu cô cười nói “Kịch bản tốt như vậy, lại được đạo diễn Ninh chỉ đạo, vì sao em lại không nhận?”
Vì sao không nhận ư? Đinh Thái Vi ngẩn người, nhớ lại lúc mình đọc kịch bản ấy, cảm giác trong cô chỉ có mờ mịt, lo sợ, nghi hoặc, hốt hoảng, trong đầu luôn thoáng hiện lên hình bóng dịu dàng của người nào đó.
Nội dung kịch bản nói về tình cảm của một đôi anh em khác cha khác mẹ, mở đầu là cảnh nhà nam chính nhận nuôi nữ chính năm tuổi, trải qua thời gian tình cảm nảy sinh sâu đậm đến mức cùng sống cùng chết, chỉ là tình cảm lưu luyến của hai người không được gia đình chấp nhận, thế nên đã bỏ trốn, vì bỏ trốn nên bị truy đuổi… Cuối cùng kết cục bi thương, hai người đều chết, thật sự ứng với câu nói cùng sống cùng chết kia.
Kịch bản cũng chỉ là kịch bản thôi, thế nhưng nội dung này lại có phần quen thuộc khiến Đinh Thái Vi không thể nào thích được.
Thấy Đinh Thái Vi vẫn giữ thái độ im lặng, Long Tử Lê bỗng bật cười, chăm chú nhìn cô nói “Nếu anh đồng ý đóng nam chính em sẽ đổi ý chứ?”
Đinh Thái Vi lập tức ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Long Tử Lê, thấy ánh mắt chân thành của Long Tử Lê cho thấy anh không hề đùa giỡn, cô không khỏi sửng sốt, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào. Người trong giới ai cũng biết Long Tử Lê không phải người dễ dàng nhận lời đóng phim, vừa rồi anh ta lại hỏi cô, nếu anh ta đồng ý diễn cô có thể thay đổi quyết định không.
Cô đã ẩn dật một năm, cũng nên hoạt động lại thôi, nếu như hợp tác cùng Long Tử Lê, đến lúc đó danh tiếng chắc chắn tăng không ít. Long Tử Lê đồng ý giúp cô, thật sự là một chuyện quá tốt, Đinh Thái Vi muốn từ chối cũng khó. Chỉ là kịch bản kia luôn khiến cô nhớ đến anh em Tô gia, lần trước khi đọc xong cô không chút suy nghĩ từ chối đạo diễn Ninh, lần này Long Tử Lê lại trực tiếp dùng bản thân mình để mời chào cô, cô nên đáp lại thế nào đây?
Long Tử Lê ngồi yên lặng bên cạnh nhìn cô “Em không cần vội vã trả lời anh, đạo diễn Ninh cũng nói không vội mà.” Ngừng một chút rồi lại cất giọng đầy dịu dàng “Anh đợi tin của em.”
Đinh Thái Vi ngước mắt nhìn Long Tử Lê thì bắt gặp anh ta đang cười nhìn cô, trong mắt có sự cổ vũ, cũng có sự tán thưởng. Cô không khỏi bật cười, trong lòng cảm kích không thôi, nhẹ nhàng gật đầu nói được.
Long Tử Lê khẽ thở ra, cười đứng lên nói “Đi thôi, anh đưa em đi gặp vài người.”
Có thể khiến Long Tử Lê trịnh trọng giới thiệu tự nhiên là nhân vật không đơn giản. Chỉ là Đinh Thái Vi không ngờ trong đám người Long Tử Lê giới thiệu có cả Tô Duy. Tô Duy vẫn thế, dịu dàng, ôn nhã, đầy khí chất và rất đẹp trai, khi thấy cô thần sắc anh cũng không đổi, khẽ cười bắt tay cô, tiến lui vừa phải.
Long Tử Lê cười liếc nhìn Đinh Thái Vi rồi chuyển hướng qua Tô Duy “Hai người sao lại cư xử xa cách vậy, dù sao cũng bị đồn thổi đủ chuyện xấu rồi còn gì.”
Đinh Thái Vi không ngạc nhiên khi Long Tử Lê biết được chuyện cô và Tô Duy lúc trước, tấm hình ấy chụp rất rõ mặt hai người, chỉ sợ chuyện đã đồn rộng rãi khắp chốn rồi cũng nên.
Ánh mắt Tô Duy dừng trên mặt Đinh Thái Vi cười nói “Đồn thổi mà, Tử Lê anh cũng tin sao?”
Long Tử Lê nâng li rượu cười nói “Tôi nói đùa thôi, đừng để ý nhé.” Nói rồi uống cạn, nâng chén tỏ ý xin lỗi. Tô Duy khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta. Long Tử Lê cũng không ngại bị anh nghiên cứu, nháy mắt mấy cái rồi cười rộ lên “Kì thật li vừa rồi cũng không hoàn toàn vì muốn xin lỗi chuyện vừa rồi đâu.”
Tô Duy khẽ nhướn mày, cười cười, nhìn đợi anh ta tiếp tục.
Long Tử Lê cười “Trong tay tôi đang có một kịch bản, nội dung không tệ, tôi nghĩ anh chắc sẽ cảm thấy hứng thú.”
Đinh Thái Vi đứng bên cạnh nghe không khỏi kinh hãi, cô nghĩ Long Tử Lê biết rõ nội dung là tình yêu anh em… Cô lén hít sâu một hơi, không cách nào đoán ra được ý đồ của Long Tử Lê.
Tô Duy đương nhiên không biết ẩn ý trong đó, cười nói, “Kịch bản anh đề cử, tôi đương nhiên có hứng thú.”
Chắc chắn Long Tử Lê đã nghe qua chuyện của anh em Tô gia, lại vẫn ném kịch bản đến tay Tô Duy… Anh ta là đang thật lòng mong Tô Duy sẽ đầu tư hay là có tâm tư gì khác đây? Đinh Thái Vi âm thầm thở dài, trong lòng nghĩ mặc kệ Long Tử Lê diễn hay không diễn, Tô Duy đầu tư hay không đầu tư cô cũng không thể nhận kịch bản này.
Nụ cười hiện rõ trên mặt Tô Duy và Long Tử Lê, cứ như kiểu chuyện kịch bản như vậy là xong rồi, hai người cũng đã bắt đầu hợp tác vậy.
Đinh Thái Vi cúi mặt không nhìn biểu hiện của hai người họ. Hiện tại cô chỉ mong bữa tiệc này nhanh chóng kết thúc, thật sự muốn vội vàng tìm chị An và Mạnh Kiều Vũ, sau đó trực tiếp về nhà.
Chuyện xấu với Tô Duy cũng đã qua một năm, trong một năm này cơ bản Đinh Thái Vi đều ở nhà an dưỡng, rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Lần này tham dự tiệc của Long Tử Lê xem như lần xã giao đầu tiên sau khi cô về phương bắc. Cô về nhà nghỉ ngơi cũng không hẳn vì chuyện xảy ra với Tô Duy, chỉ bởi lúc đó cô vừa hay hết hạn hợp đồng với công ty cũ, vậy nên nhân thể nghỉ ngơi một thời gian.
Lại nói, chuyện kia Đinh Thái Vi cũng không biết Tô Duy đã xử lí thế nào, cô chỉ biết sau đấy cô đã không còn nhận được điện thoại quấy rầy của phóng viên nữa, trong một đêm mà mọi tin tức trên báo cũng đều bị xử lí. Lúc trước Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ cũng bị liên lụy, bị mọi người bàn tán về quan hệ của bọn họ, thế nhưng người trong cuộc trước sau vẫn im lặng, dần dần những suy đoán kia cũng phai nhạt, thậm chí chuyện tình cảm của Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ cuối cùng còn bị công chúng dần đưa vào quên lãng.
Trên báo viết Tô Niệm lại có bạn trai mới, có điều Đinh Thái Vi cũng không chắc chuyện này là thật hay giả, chuyện kia đi qua cô và anh em Tô gia đã không còn liên lạc, vì vậy cô không có cách nào để chứng thực.
Chị An đi cùng cô đến dự tiệc, nhìn thấy Long Tử Lê thì mặt mày hớn hở, chị An thầm nói với Đinh Thái Vi, địa vị trong giới này của Long Tử Lê rất cao, quen biết lại rộng, nếu như có thể nhận được sự chống lưng của anh ta thì sự nghiệp của cô nhất định sẽ nâng lên một bậc. Đinh Thái Vi nghe xong chỉ cười, nói chị An hình như còn quan tâm tiền đồ của cô hơn cả cô nữa vậy.
Thật ra không phải Long Tử Lê chưa từng đề cập qua chuyện giới thiệu đạo diễn nổi tiếng cho Đinh Thái Vi, thế nhưng Đinh Thái Vi hoàn toàn không có hứng thú, trên thực tế sau khi trải qua chuyện kia, không biết vì sao cô đối với danh lợi thật sự cảm thật rất hững hờ.
Long Tử Lê đang đón khách, ngước mắt nhìn thấy Đinh Thái Vi và chị An thì cười cười tiến đến. Chị An lấy khuỷu tay huých Đinh Thái Vi, khẽ cười nói “Long Tử Lê hình như rất có hứng thú với em.”
Ý chính là cô hãy nắm chắc lấy cơ hội này. Trầm lặng suốt một năm, cô cũng nên cố gắng nhiều hơn. May mắn rằng bộ phim lần trước hợp tác cùng Long Tử Lê do Tô Duy đầu tư vẫn chưa hạ nhiệt, vì thế nhân khí của Đinh Thái Vi cũng không giảm sút nhiều, thậm chí còn có phần tăng lên. Nếu như Long Tử Lê đồng ý giúp đỡ cô, đây thật sự là chuyện quá tốt.
Long Tử Lê cười cười đến gần, chào hỏi với chị An rồi quay qua nói với Đinh Thái Vi “Mấy hôm trước em nói khả năng không đến được, anh còn đang thấy hơi thất vọng. Hôm nay thấy em anh đây lại thấy vừa mừng vừa sợ đấy.”
Đinh Thái Vi khẽ liếc chị An đang lén cười thì cũng cười lên “Ngây ngốc trong nhà một năm trời cũng nên ra ngoài gặp người khác chứ anh.”
Long Tử Lê cười gật đầu nói “Vậy tối nay phải vui vẻ nhé. Anh đi chào khách trước, lúc nữa mình nói chuyện sau nhé.”
Đợi Long Tử Lê quay đi, chị An nhìn theo bóng lưng của Long Tử Lê, cảm thán “Ông hoàng điện ảnh chính là ông hoàng điện ảnh, dù góc nào cũng mê người như thế.”
Đinh Thái Vi bị cô chọc cười, hướng về phía cửa nói “Bên kia cũng không tồi kìa.”
Chị An nhìn theo ánh mắt Đinh Thái Vi thì gặp Mạnh Kiều Vũ đang đứng nói chuyện phiếm cùng bạn gần cửa ra vào. Như phát hiện được có người đang nhìn mình, Mạnh Kiều Vũ xoay đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt chị An. Chị An khẽ cười, ghé vào bên tai Đinh Thái Vi nói “Em thích Mạnh Kiều Vũ?”
Đinh Thái Vi xoa vằm, cười cười từ chối cho ý kiến, sau đó đi thẳng về phía Mạnh Kiều Vũ. Chị An ở phía sau hắng giọng gọi cô “Thái Vi.” Đinh Thái Vi giả như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, khi đến cạnh Mạnh Kiều Vũ cô vui vẻ gọi Kiều Vũ.
Mạnh Kiều Vũ cười nhìn cô “Ở nhà tu luyện một năm, cuối cùng cũng xuất quan à?” Ánh mắt của anh ta như có như không rơi về phía sau lưng Đinh Thái Vi.
Trong lòng Đinh Thái Vi hiểu rõ, nheo mắt cười “Đúng vậy, đã xuất quan.” Cô quay đầu, theo ánh mắt của anh ta nhìn thấy chị An đang từ từ đi đến, không khỏi bật cười “Một năm này thật sự là vất vả cho chị An. Tôi không thể giúp chị ấy kiến tiền thì thôi đi, đằng này chị ấy còn ở phía sau mệt mỏi giúp tôi thu dọn tàn cuộc rối rắm.”
Mạnh Kiều Vũ mỉm cười, thu lại ánh nhìn nói “Một năm qua của cô thế nào?”
Anh ta cũng không vội vã muốn nhận câu trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Đinh Thái Vi nghiêng đầu nói “Không tệ.” Nói rồi hai người đều cười rộ lên. Thấy chị An đang đến gần, Đinh Thái Vi nheo mắt cười nhìn Mạnh Kiều Vũ “Tôi đi tìm Long Tử Lê, anh cứ tự nhiên nhé.” Ánh mắt của anh ta và chị An khi nhìn thấy nhau, ý tứ tương đối rõ ràng.
Mạnh Kiều Vũ cười nói “Cảm ơn.”
Đinh Thái Vi tùy ý xua xua tay, vừa muốn xoay người đã bị chị An giữ lại “Đi đâu đấy?” Đinh Thái Vi khẽ nháy mắt “Em đói, muốn đi tìm gì ăn thôi.”
Chị An há hốc mồm, nhưng không thể nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt bày tỏ sự phẫn uất. Mạnh Kiều Vũ ở bên cạnh mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở Đinh Thái Vi “Nghe nói bữa tiệc hôm nay Tô Duy cũng đến đấy.”
Khóe miệng Đinh Thái Vi khẽ giật, giật đầu tỏ ý đã biết. Cô xoay người lẩn vào đám đông, trong lòng cũng không quá để tâm tới chuyện hôm nay Tô Duy có đến hay không, bởi suy nghĩ của cô đang bị vấn đề của chị An và Mạnh Kiều Vũ chiếm đóng.
Nói thật cô cũng không rõ trong một năm qua hai người đó đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ nhớ thời gian đầu khi cô mới về nhà nghỉ ngơi, chị An đột nhiên lại nhắc đến Mạnh Kiều Vũ trong điện thoại, có lẽ hai người họ đã thương lượng chuyện gì đó. Sau dần chị An cũng ít nhắc đến anh ta hơn, ngược lại Mạnh Kiều Vũ lại rất hay nhắc đến chị An trong những cuộc nói chuyện của hai người, trong giọng nói đầy sự dịu dàng, còn có sự kiên định.
Đinh Thái Vi cũng không nghi ngờ sự thành tâm của Mạnh Kiều Vũ với chị An. Tuy nhiên chị An lớn hơn Mạnh Kiều Vũ năm tuổi, hai người lại sống trong cái thế giới đầy nhiễu loạn, tính cách chị An khoáng đạt, cười nói cởi mở, được nhiều người trong giới kính trọng và yêu quý, Mạnh Kiều Vũ cũng không phải người câu nệ tuổi tác, cho nên Đinh Thái Vi tin tình cảm của Mạnh Kiều Vũ với chị An là thật lòng.
Cô đoán Mạnh Kiều Vũ cũng bị tính cách khoáng đạt của chị An hấp dẫn vì thế mới kiên trì theo đuổi. Chỉ là cô có chút buồn bực, Mạnh Kiều Vũ kia dù sao cũng quen biết chị An mười năm, sao có thể để đến giờ mới rung động đây?
Đinh Thái Vi lén hỏi Mạnh Kiều Vũ, lúc ấy anh ta im lặng vài rây, sau đó mới trả lời cô “Tôi cũng không biết.” Đinh Thái Vi cũng không giận, tiếp tục hỏi anh ta chuyện Tô Niệm. Nhắc đến Tô Niệm sắc mặt Mạnh Kiều Vũ lạnh đi nhiều, cuối cùng khẽ thở dài “Trong lòng Tô Niệm đã có người khác rồi. Huống hồ giữa tôi và Tô Niệm chỉ là sự hợp tác để làm trò với báo giới thôi, không thể thành thật đến với nhau được.”
Thật sự Đinh Thái Vi rất muốn hỏi anh ta có từng thích Tô Niệm không, nhưng sau ngẫm lại, anh ta đã bắt đầu theo đuổi chị An, đối với Tô Niệm mà nói, dù có tình cảm hay không cũng đã là chuyện của quá khứ rồi. Quen biết Mạnh Kiều Vũ mười năm, cách làm người của anh ta Đinh Thái Vi cũng hiểu chút ít, cô tin tưởng anh ta sẽ không vì muốn quên một đoạn tình cảm mà dùng cách bắt đầu một đoạn tình cảm khác. Vì thế giao chị An cho anh ta cô cũng cảm thấy yên tâm. Chỉ là có điều khiến cả cô và Mạnh Kiều Vũ cảm thấy bất đắc dĩ chình là hình như chị An không mấy hứng thú với chuyện Mạnh Kiều Vũ theo đuổi mình, thậm chí còn có chút kháng cự sự theo đuổi ấy.
Cô cũng đã từng nói chuyện với Mạnh Kiều Vũ về chuyện có phải chị An vì cách biệt tuổi tác mà từ chối Mạnh Kiều Vũ hay không. Thế nhưng Mạnh Kiều Vũ lại rất hiểu chị An, khẽ cười nói “Cô còn không hiểu cô ấy sao? Cô ấy không phải loại người nhòm trước ngó sau mà.” Đinh Thái Vi không khách khí trả lại anh ta một câu “Thế thì căn bản chị ấy không thích anh.”
May mà Mạnh Kiều Vũ cũng không quá để ý đến lời nói đùa của cô, vẫn tiếp tục nhiệt tình theo đuổi chị An.
Đương nhiên Đinh Thái Vi cũng thật lòng hi vọng chị An có thể hạnh phúc, nói thật lòng cô còn hi vọng Mạnh Kiều Vũ có thể đem đến hạnh phúc thật sự cho chị ấy nữa.
Cô vừa cười vừa nghĩ, lơ đãng đi đến khu nghỉ. Lúc Long Tử Lê nhìn thấy cô thì ý cười còn chưa tắt, Long Tử Lê nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi khàn giọng nói “Thái Vi, em mà còn cứ cười như thế anh đây sẽ hôn em đấy.”
Đinh Thái Vi không để ý nên không nghe ra sự mập mờ trong lời nói của anh ta, đứng dậy dịch qua phía trái, nhường chỗ cho anh ta ngồi xuống.
Long Tử Lê thấy cô không nói gì cũng không để ý, chỉ cười và nói tiếp “Anh vừa gặp đạo diễn Ninh, ông ta nói trong tay có một kịch bản rất hợp với em, hi vọng em có thể đóng.” Đinh Thái Vi à một tiếng, ánh đi ánh mắt của anh ta, yên lặng không nói. Long Tử Lê ngạc nhiên nói “Đạo diễn Ninh còn nói, ông ta đã gửi kịch bản cho em, có điều hình như em không có hứng thú thì phải.”
Đinh Thái Vi khẽ ừ một tiếng, không phủ nhận.
Long Tử Lê nheo mắt, nghĩ một chút rồi nói “Kịch bản này anh đã xem rồi, đề tài rất được, tính cách nhân vật cũng là một trải nghiệm mới cho người diễn, em…” Anh ta nhìn Đinh Thái Vi, chậm rãi cười nói “Đạo diễn Ninh nói, trừ em ra thì ông ta không thấy ai thích hợp hết.”
Anh ta đang giúp đạo diễn Ninh chuyển lời, Đinh Thái Vi có muốn giả hồ đồ cũng không được nữa rồi. Qua vài giây cô khẽ nhỏ giọng nói “Cho dù anh có nói gì nữa thì em cũng sẽ không thay đổi quyết định đâu.”
Long Tử Lê nghe ra sự trẻ con trong lời nói của cô, lập tức cười nói, qua một lúc gõ đầu cô cười nói “Kịch bản tốt như vậy, lại được đạo diễn Ninh chỉ đạo, vì sao em lại không nhận?”
Vì sao không nhận ư? Đinh Thái Vi ngẩn người, nhớ lại lúc mình đọc kịch bản ấy, cảm giác trong cô chỉ có mờ mịt, lo sợ, nghi hoặc, hốt hoảng, trong đầu luôn thoáng hiện lên hình bóng dịu dàng của người nào đó.
Nội dung kịch bản nói về tình cảm của một đôi anh em khác cha khác mẹ, mở đầu là cảnh nhà nam chính nhận nuôi nữ chính năm tuổi, trải qua thời gian tình cảm nảy sinh sâu đậm đến mức cùng sống cùng chết, chỉ là tình cảm lưu luyến của hai người không được gia đình chấp nhận, thế nên đã bỏ trốn, vì bỏ trốn nên bị truy đuổi… Cuối cùng kết cục bi thương, hai người đều chết, thật sự ứng với câu nói cùng sống cùng chết kia.
Kịch bản cũng chỉ là kịch bản thôi, thế nhưng nội dung này lại có phần quen thuộc khiến Đinh Thái Vi không thể nào thích được.
Thấy Đinh Thái Vi vẫn giữ thái độ im lặng, Long Tử Lê bỗng bật cười, chăm chú nhìn cô nói “Nếu anh đồng ý đóng nam chính em sẽ đổi ý chứ?”
Đinh Thái Vi lập tức ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Long Tử Lê, thấy ánh mắt chân thành của Long Tử Lê cho thấy anh không hề đùa giỡn, cô không khỏi sửng sốt, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào. Người trong giới ai cũng biết Long Tử Lê không phải người dễ dàng nhận lời đóng phim, vừa rồi anh ta lại hỏi cô, nếu anh ta đồng ý diễn cô có thể thay đổi quyết định không.
Cô đã ẩn dật một năm, cũng nên hoạt động lại thôi, nếu như hợp tác cùng Long Tử Lê, đến lúc đó danh tiếng chắc chắn tăng không ít. Long Tử Lê đồng ý giúp cô, thật sự là một chuyện quá tốt, Đinh Thái Vi muốn từ chối cũng khó. Chỉ là kịch bản kia luôn khiến cô nhớ đến anh em Tô gia, lần trước khi đọc xong cô không chút suy nghĩ từ chối đạo diễn Ninh, lần này Long Tử Lê lại trực tiếp dùng bản thân mình để mời chào cô, cô nên đáp lại thế nào đây?
Long Tử Lê ngồi yên lặng bên cạnh nhìn cô “Em không cần vội vã trả lời anh, đạo diễn Ninh cũng nói không vội mà.” Ngừng một chút rồi lại cất giọng đầy dịu dàng “Anh đợi tin của em.”
Đinh Thái Vi ngước mắt nhìn Long Tử Lê thì bắt gặp anh ta đang cười nhìn cô, trong mắt có sự cổ vũ, cũng có sự tán thưởng. Cô không khỏi bật cười, trong lòng cảm kích không thôi, nhẹ nhàng gật đầu nói được.
Long Tử Lê khẽ thở ra, cười đứng lên nói “Đi thôi, anh đưa em đi gặp vài người.”
Có thể khiến Long Tử Lê trịnh trọng giới thiệu tự nhiên là nhân vật không đơn giản. Chỉ là Đinh Thái Vi không ngờ trong đám người Long Tử Lê giới thiệu có cả Tô Duy. Tô Duy vẫn thế, dịu dàng, ôn nhã, đầy khí chất và rất đẹp trai, khi thấy cô thần sắc anh cũng không đổi, khẽ cười bắt tay cô, tiến lui vừa phải.
Long Tử Lê cười liếc nhìn Đinh Thái Vi rồi chuyển hướng qua Tô Duy “Hai người sao lại cư xử xa cách vậy, dù sao cũng bị đồn thổi đủ chuyện xấu rồi còn gì.”
Đinh Thái Vi không ngạc nhiên khi Long Tử Lê biết được chuyện cô và Tô Duy lúc trước, tấm hình ấy chụp rất rõ mặt hai người, chỉ sợ chuyện đã đồn rộng rãi khắp chốn rồi cũng nên.
Ánh mắt Tô Duy dừng trên mặt Đinh Thái Vi cười nói “Đồn thổi mà, Tử Lê anh cũng tin sao?”
Long Tử Lê nâng li rượu cười nói “Tôi nói đùa thôi, đừng để ý nhé.” Nói rồi uống cạn, nâng chén tỏ ý xin lỗi. Tô Duy khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta. Long Tử Lê cũng không ngại bị anh nghiên cứu, nháy mắt mấy cái rồi cười rộ lên “Kì thật li vừa rồi cũng không hoàn toàn vì muốn xin lỗi chuyện vừa rồi đâu.”
Tô Duy khẽ nhướn mày, cười cười, nhìn đợi anh ta tiếp tục.
Long Tử Lê cười “Trong tay tôi đang có một kịch bản, nội dung không tệ, tôi nghĩ anh chắc sẽ cảm thấy hứng thú.”
Đinh Thái Vi đứng bên cạnh nghe không khỏi kinh hãi, cô nghĩ Long Tử Lê biết rõ nội dung là tình yêu anh em… Cô lén hít sâu một hơi, không cách nào đoán ra được ý đồ của Long Tử Lê.
Tô Duy đương nhiên không biết ẩn ý trong đó, cười nói, “Kịch bản anh đề cử, tôi đương nhiên có hứng thú.”
Chắc chắn Long Tử Lê đã nghe qua chuyện của anh em Tô gia, lại vẫn ném kịch bản đến tay Tô Duy… Anh ta là đang thật lòng mong Tô Duy sẽ đầu tư hay là có tâm tư gì khác đây? Đinh Thái Vi âm thầm thở dài, trong lòng nghĩ mặc kệ Long Tử Lê diễn hay không diễn, Tô Duy đầu tư hay không đầu tư cô cũng không thể nhận kịch bản này.
Nụ cười hiện rõ trên mặt Tô Duy và Long Tử Lê, cứ như kiểu chuyện kịch bản như vậy là xong rồi, hai người cũng đã bắt đầu hợp tác vậy.
Đinh Thái Vi cúi mặt không nhìn biểu hiện của hai người họ. Hiện tại cô chỉ mong bữa tiệc này nhanh chóng kết thúc, thật sự muốn vội vàng tìm chị An và Mạnh Kiều Vũ, sau đó trực tiếp về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.