Chương 23
Lâm Hóa
25/11/2015
Ngày hôm sau Tô Duy rời đi, bởi vì Đinh Thái Vi đã nói hai ngày sau sẽ về phương bắc cho nên hai người cũng không có bao nhiêu cảm xúc
ly biệt buồn bã. Đinh Thái Vi ở nhà cùng bà ngoại, cuộc sống mỗi ngày
đều rất đơn giản. Một tuần sau bố mẹ cô cũng phải trở về quân khu cho
nên mọi người đều trân trọng thời gian ở bên nhau.
Hai ngày sau Đinh Thái Vi thu dọn hành lý chuẩn bị trở về trường quay. Mẹ cô gõ cửa phòng cô, đứng bên cạnh cửa nhìn cô. Hai mẹ con rất ít khi có thời gian đối mặt với nhau gần như vậy nên không khỏi có chút ngại ngùng. Đinh Thái Vi lách người qua mời mẹ cô vào phòng, nhẹ nhàng nói: “Mẹ à, mẹ với bố hãy giữ gìn sức khỏe.”
Ông ngoại qua đời, thứ làm bọn họ cảm khái nhất chính là đời người vô thường, cho nên phải biết cách quý trọng. Mẹ cô cười cười, nhìn hành lý đặt trên mặt đất: “Lên máy bay về bên kia rồi nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
Đinh Thái Vi gật gật đầu, vừa tiếp tục thu dọn quần áo vừa nói chuyện với mẹ. Hai người nói không nhiều lắm, chủ đề nói chuyện cũng chỉ có một, đơn giản chỉ là tình hình trong nhà. Mẹ cô rất ít khi hỏi đến chuyện riêng của cô, mà cô cũng rất ít khi quan tâm đến bố mẹ mình qua lời nói, cũng không phải thấy không được tự nhiên mà là nhiều năm nay bọn họ cũng đã quen phương thức ở chung như vậy, một khi đã đánh vỡ thế cân đối cũng khó tránh khỏi cảm thấy không quen.
Nói một lúc, mẹ cô dặn dò vài câu rồi ra khỏi phòng, lúc đi tới cửa, bà quay đầu lại nhìn cô chăm chú nói: “Thái Vi này, mẹ biết con làm diễn viên là vì thấy hứng thú, mà con cũng có tài trong lĩnh vực này cho nên mọi người trong nhà không phản đối. Nhưng diễn viên cũng không phải là một cái nghề, không thể trở thành chỗ dựa cả đời cho con được, con có bao giờ nghĩ tới việc sau này sẽ quay trở lại cuộc sống bình thường không?”
Làm diễn viên đúng là sẽ không thể có cuộc sống bình thường được, không phải là bất chính nhưng cũng không thể bình thường. Quy luật cuộc sống không bình thường, thường xuyên thức đêm để đẩy nhanh tốc độ, ăn uống cũng không bình thường, có đôi khi còn mệt đến không muốn ăn cơm, có đôi khi lại bận đến quên cả ăn cơm…
Đinh Thái Vi im lặng nhìn mẹ mình, một lát sau mới trịnh trọng gật đầu: “Con sẽ xem xét.”
Sau khi xuống máy bay đã là chín giờ tối. Chị An ra sân bay đón cô, thấy cô liền chạy đến cho cô một cái ôm. Đinh Thái Vi mỉm cười ôm lại chị, áy náy nói: “Muộn vậy rồi còn phiền đến chị.”
Chị An vỗ vỗ bả vai cô tỏ ra an ủi, cười nói: “Đi thôi”
Hai người rời khỏi sân bay, chị An đi lấy xe, khi trở lại thấy Đinh Thái Vi đang nghe điện thoại thì không khỏi bật cười. Đến khi Đinh Thái Vi nghe điện thoại xong, chị An mở cửa xe, trêu cô: “Tô Duy à?”
Đinh Thái Vi gật gật đầu, cười không nói gì.
Chị An liếc nhìn cô một cái: “Sao lại không đến đón em?”
Đinh Thái Vi nở nụ cười: “Anh ấy có việc bận, huống chi đây lại là sân bay, em cũng không muốn tạo ra đề tài cho mọi người nói đâu.”
Chị An lập tức cười trêu cô, gật gật đầu không nói nữa.
Bởi vì hôm sau phải quay về trường quay, sau khi Đinh Thái Vi về nhà thì trực tiếp ngã lên giường ngủ. Ngày hôm sau đến trường quay, tất cả mọi người đều cho rằng cô chỉ nghỉ ngơi, không biết chuyện ông ngoại cô cho nên khi thấy cô cũng chỉ như bình thường. Chỉ có Long Tử Lê là trước khi Đinh Thái Vi đi mới biết chuyện ông ngoại cô bị bệnh nặng, sau khi ông ngoại cô qua đời anh ta cũng có gọi điện thoại an ủi, nay thấy cô không khỏi có chút bận tâm: “Sao trở về trường quay nhanh vậy? Đạo diễn Ninh cũng không giục em mà.”
Đinh Thái Vi cười cười: “Chuyện trong nhà đã sắp xếp ổn thỏa rồi nên tất nhiên là phải trở về trường quay thôi.”
Long Tử Lê cẩn thận nhìn cô, thấy vẻ mặt cô cũng không tệ mới cười gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Sau khi Đinh Thái Vi quay về, phải quay cho kịp phần diễn bị trì hoãn trước đó cho nên lịch quay rất nặng. Đến trưa, Tô Niệm đến, cô ta biết chuyện nhà của Đinh Thái Vi, dù sao Tô Duy biến mất nhiều ngày như vậy cô ta cũng không có khả năng không biết hành trình của Tô Duy. Thấy Đinh Thái Vi, quả nhiên cô ta tiến lên, nói khẽ: “Chị Thái Vi à, hãy nén đau thương.” Đinh Thái Vi vội vàng khẽ nói cảm ơn.
Long Tử Lê nhìn hai người, cười nói: “Mau học lời kịch đi, sắp quay rồi đấy.”
Sau khi ba người ngồi xuống, Tô Niệm vừa mở kịch bản ra vừa cảm thán: “Cuối cùng hai anh em lại lần lượt ra đi, kết cục này quá tàn nhẫn, nếu như hai người họ không phản đối thì chắc là bọn họ sẽ ở bên nhau. Cũng không biết biên kịch nghĩ thế nào nữa, có phải vì người xem thích bi kịch cho nên mới để cho diễn viên chính chết không?”
Vừa mới mất đi ông ngoại nên thật sự Đinh Thái Vi có hơi cấm kị với chữ chết, sau khi liếc nhìn Tô Niệm, cô cúi đầu không nói gì.
Long Tử Lê thu hết vẻ mặt của Đinh Thái Vi vào tầm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, chuyển hướng sang Tô Niệm, mỉm cười tiếp lời: “Vậy cô cảm thấy phải viết một kết cục thế nào?”
Tô Niệm nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Đương nhiên là tất cả đều được hạnh phúc, khiến cho người xem vui vẻ. Cuộc sống vốn đã ngập tràn bi an sầu khổ rồi, nếu lại phải chứng kiến bi kịch trên màn ảnh nữa tôi nghĩ có nhiều người sẽ không chịu nổi đâu… Bi kịch khiến cho người xem tuyệt vọng, tôi không biết vì sao nhiều nhà biên kịch lại thích viết như vậy quá.”
Trong mắt người ngoài, Tô Niệm hẳn là loại người vô tư vô lo nhất trên thế giới, bản thân thông minh xinh đẹp, gia thế lại tốt, huống chi người nhà lại thương cô nàng, nhưng bây giờ cô nàng nói như vậy, cảm xúc này khiến cho không chỉ Đinh Thái Vi mà cả Long Tử Lê đều ngẩn người.
Yên lặng một lúc, Long Tử Lê đột nhiên cười khẽ thành tiếng: “Tô Niệm này, chẳng lẽ cô đã từng trải qua nỗi đau nào trong cuộc đời à? Theo tôi đươc biết thì người nhà cô rất tốt với cô, người khác hâm mộ còn không kịp nữa là.”
Ánh mắt Tô Niệm rơi trên người Đinh Thái Vi, sau khi vén tóc ra sau lại nhìn sang Long Tử Lê, xì một tiếng: “Đương nhiên tôi cũng có phiền não chứ.”
“Hả?” Long Tử Lê mỉm cười nhìn cô nàng, “Có liên quan đến chuyện tình cảm à?” Ánh mắt như có như không quét về phía Đinh Thái Vi.
Tô Niệm nhìn thấy hết, thản nhiên cười không trả lời.
Long Tử Lê trầm ngâm rồi gật đầu: “Xem ra tôi đã đoán đúng rồi.” Ngừng một lát rồi lại trêu ghẹo, “Có thể nói cho tôi biết lần này cô lại vừa ý nam diễn viên nào không?”
Từ khi Tô Niệm vào nghề tới nay vẫn chưa bị dính một scandal nào. Lúc trước chuyện của cô và Mạnh Kiều Vũ cũng khá xào xáo, có thể những nam diễn viên khác cũng ôm ý nghĩ muốn cùng Tô Niệm hai bên cùng có lợi cho nên cũng rất phối hợp. Long Tử Lê ở trong nghề này lâu nên không thể nào không biết mấy mánh khóe này, anh ta trêu ghẹo Tô Niệm như vậy cũng không có ý gì khác. Đinh Thái Vi ngồi nghe không khỏi thấy khó xử thay cho Tô Niệm, vừa muốn chuyển đề tài thì chợt nghe Tô Niệm nói: “Nếu như tôi nói mình vừa ý Tử Lê anh thì anh có thấy kinh ngạc không?”
Không chỉ kinh ngạc mà quả thật là sấm sét giữa trời quang. Vẻ mặt của Long Tử Lê đúng là khiếp sợ không thể tin được, lát sau lại chuyển thành vẻ ngạc nhiên vui mừng: “Thật à? Nghe nói được cô để mắt đến thì phải vừa có tài vừa có sắc, hơn nữa còn phải trẻ tuổi…Vậy thì xem ra tôi cũng không tính là quá già.”
Ai cũng nhận ra lời nói của anh chỉ là trêu chọc, Đinh Thái Vi không khỏi cười thành tiếng, nói xen vào: “Tô Niệm này, cô đừng để ý đến anh ta, anh ta là vua màn ảnh nên có hơi tự kỉ hơn người thường một chút.”
Trước kia cùng diễn trong một bộ phim truyền hình với Long Tử Lê nên giờ hai người cũng khá thân. Cô ở nhà tĩnh dưỡng một năm, Long Tử Lê cũng thường xuyên gọi điện thoại cho cô, thảo luận vài bộ phim nhựa với cô cho nên cũng hay đùa giỡn với nhau, cũng không cần phải ý tứ gì.
Nghe xong lời Đinh Thái Vi nói, Long Tử Lê nhanh chóng nháy mắt, mỉm cười gật đầu: “Em nha, đến một độ tuổi nhất định thì phải học cách tự kỉ, bằng không năm tháng khiến em trở nên già nua, năm sau không thể bằng năm trước, em làm sao mà bưng bít được?”
Đinh Thái Vi cùng Tô Niệm nghe xong cũng cười thành tiếng. Ánh mắt của Long Tử Lê như có như không đảo qua đảo lại giữa hai người, một lát sau, rơi vào trên mặt Tô Niệm: “Thật ra kịch bản này có rất nhiều chỗ đáng nói. Chúng ta đều biết tình yêu anh em không được thế gian chấp nhận, nhưng trong phim nam nữ diễn viên chính không có quan hệ huyết thống, theo lí mà nói thì dù cho hai người có lấy nhau cũng không có vấn đề gì, nhưng vì sao bọn họ lại phản đối?”
Tô Niệm quay đầu lại nhìn anh ta, cười hỏi: “Vì sao?”
Long Tử Lê cười: “Cái này thì người xem phải tự tìm đáp án. Kết thúc bi kịch rất dễ lay động lòng người xem, sau khi họ xem xong nhất định trong lòng sẽ thắc mắc vấn đề này, hơn nữa sẽ đi tìm đáp án theo sự kì vọng của mình, nói không chừng trong lòng còn chửi bới những yếu tố gây trở ngại cho nam nữ chính, giống như sự ngoan cố của người nhà. Nhưng mà tôi cảm thấy thật ra kết thúc này cũng không tồi, trong mắt tôi tình yêu được sự chúc phúc của gia đình mới hoàn mĩ.”
Tình yêu không được người nhà chúc phúc đúng là sẽ có khuyết điểm, nhưng trong lòng Đinh Thái Vi cùng Tô Niệm, Long Tử Lê cũng không phải loại người cổ hủ cố chấp, bây giờ nghe anh ta nói vậy lại không khỏi thấy giật mình. Đinh Thái Vi vô thức giương mắt quan sát vẻ mặt của Tô Niệm thì thấy Tô Niệm dang nhếch môi, rủ mắt xuống trầm tư, cũng không biết đang nghĩ gì.
Long Tử Lê thấy sắc mặt hai người đều trầm xuống thì không khỏi buồn cười gõ kịch bản: “Đề tài này khó đấy, bây giờ quay lại chủ đề chính đi.”
Nói chuyện một lát, đạo diễn Ninh bảo mọi người nghỉ ngơi giữa buổi. Chị An cùng Mạnh Kiều Vũ cũng ở đây xem bọn họ quay phim, đến khi Đinh Thái Vi xong việc, hai người đều đến chào hỏi. Bọn họ cùng đến một lúc, Đinh Thái Vi không khỏi kinh ngạc, cười trêu ghẹo: “Hai người hẹn hò à?”
Chỉ một câu đã khiến chị An trợn tròn mắt. Mạnh Kiều Vũ cười, nhìn cô chân thành nói: “Chuyện của ông ngoại cô tôi đã nghe chị An nói rồi, mấy hôm trước tôi phải quay ở nước ngoài, thật sự không có thời gian đến tham dự tang lễ, thật là có lỗi. Cô cũng đừng quá đau lòng, tất cả sẽ qua thôi.”
Đinh Thái Vi gật đầu, mỉm cười nói cảm ơn.
Chị An sợ cô buồn nên vội vàng chuyển chủ đề: “Vừa rồi chị mới thấy Tô Duy ở ngoài kia, có phải cậu ta tới tìm em không?”
Đinh Thái Vi khẽ giật mình, lắc đầu: “Em không biết, anh ấy không nói với em.”
Chị An à một tiếng, không nói thêm nữa.
Mấy phút sau, đạo diễn Ninh đứng bên kia gọi mọi người. Đinh Thái Vi tiến lên trước, thấy Tô Duy đang đứng cách đó không xa nhìn cô cười dịu dàng, cô ngẩn người, vội vàng cười lại một cái, trong lòng cũng thấy nghi hoặc, không biết anh tới từ lúc nào.
Đến khi toàn ekip quay xong đã là tám giờ tối, Tô Duy nói muốn mời mọi người trong trường quay ăn cơm, vì vậy tất cả mọi người đều ở lại, cùng lái xe tới nhà hàng. Tô Niệm ngồi xe Tô Duy đi trước, những người khác theo sau. Chị An vừa lái xe vừa không cam lòng nói: “Thái Vi, em nói xem rốt cuộc giữa Tô Duy và Tô Niệm đã xảy ra chuyện gì? Anh em không giống anh em, người yêu cũng không giống người yêu. Rốt cuộc thì Tô Duy có xem em ra gì không vậy?”
Đinh Thái Vi nghe xong cười nhạt một tiếng: “Vấn đề này chờ em hỏi rõ rồi trả lời chị sau.”
Thấy cô như vậy, chị An cũng không nói nữa, trừng mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu. Đinh Thái Vi cười như đang trấn an, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc.
Nhớ rõ lần đầu tiên gặp Tô Duy cũng là trong tổ quay phim của đạo diễn Ninh, anh cũng mời khách. Khi đó Tô Niệm là diễn viên chính, cô là diễn viên phụ, mà hôm nay đổi ngược lại cô là nữ chính, Tô Niệm là nữ phụ. Đương nhiên việc này cũng không có nghĩa là cô có thể thay thế vị trí của Tô Niệm, cô chỉ cảm thấy thế sự vô thường, sau đó nhớ lại khi mới gặp gỡ Tô Duy, Tô Duy chiều chuộng Tô Niệm, còn có tấm thẻ hiện ra trong tay cô ngày hôm đó.
Khi đó cô cảm thấy Tô Duy rất buồn cười, nhưng cuối cùng lại vẫn bị sự dịu dàng của anh mê hoặc.
Cô không biết giữa Tô Duy và Tô Niệm đã xảy ra chuyện gì, cũng chưa từng hỏi. Lời Long Tử Lê nói chiều này vẫn quanh quẩn trong đầu cô. Có lẽ giống như Long Tử Lê nói, tình yêu không có sự chúc phúc của người nhà sẽ không hoan mĩ, cho nên Tô Duy mới kháng cự lại sự cuồng si của Tô Niệm. Bọn họ đã từng đính hôn, ít nhất cũng nói rõ Tô Duy đã nguyện ý lấy Tô Niệm, nếu như không có tình cảm làm tiền đề thì Tô Duy sẽ không khiến cho mình ủy khuất như vậy, cũng sẽ không khiến cho Tô Niệm chịu uất ức.
Nhưng về sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Tô Duy lại đột nhiên thay đổi như vậy? Chỉ là bởi vì di ngôn của ông nội Tô Duy trước khi qua đời thôi sao?
Đinh Thái Vi nhìn cảnh vật bên ngoài xe, trong lòng đột nhiên thấy thanh thản.
Hai ngày sau Đinh Thái Vi thu dọn hành lý chuẩn bị trở về trường quay. Mẹ cô gõ cửa phòng cô, đứng bên cạnh cửa nhìn cô. Hai mẹ con rất ít khi có thời gian đối mặt với nhau gần như vậy nên không khỏi có chút ngại ngùng. Đinh Thái Vi lách người qua mời mẹ cô vào phòng, nhẹ nhàng nói: “Mẹ à, mẹ với bố hãy giữ gìn sức khỏe.”
Ông ngoại qua đời, thứ làm bọn họ cảm khái nhất chính là đời người vô thường, cho nên phải biết cách quý trọng. Mẹ cô cười cười, nhìn hành lý đặt trên mặt đất: “Lên máy bay về bên kia rồi nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
Đinh Thái Vi gật gật đầu, vừa tiếp tục thu dọn quần áo vừa nói chuyện với mẹ. Hai người nói không nhiều lắm, chủ đề nói chuyện cũng chỉ có một, đơn giản chỉ là tình hình trong nhà. Mẹ cô rất ít khi hỏi đến chuyện riêng của cô, mà cô cũng rất ít khi quan tâm đến bố mẹ mình qua lời nói, cũng không phải thấy không được tự nhiên mà là nhiều năm nay bọn họ cũng đã quen phương thức ở chung như vậy, một khi đã đánh vỡ thế cân đối cũng khó tránh khỏi cảm thấy không quen.
Nói một lúc, mẹ cô dặn dò vài câu rồi ra khỏi phòng, lúc đi tới cửa, bà quay đầu lại nhìn cô chăm chú nói: “Thái Vi này, mẹ biết con làm diễn viên là vì thấy hứng thú, mà con cũng có tài trong lĩnh vực này cho nên mọi người trong nhà không phản đối. Nhưng diễn viên cũng không phải là một cái nghề, không thể trở thành chỗ dựa cả đời cho con được, con có bao giờ nghĩ tới việc sau này sẽ quay trở lại cuộc sống bình thường không?”
Làm diễn viên đúng là sẽ không thể có cuộc sống bình thường được, không phải là bất chính nhưng cũng không thể bình thường. Quy luật cuộc sống không bình thường, thường xuyên thức đêm để đẩy nhanh tốc độ, ăn uống cũng không bình thường, có đôi khi còn mệt đến không muốn ăn cơm, có đôi khi lại bận đến quên cả ăn cơm…
Đinh Thái Vi im lặng nhìn mẹ mình, một lát sau mới trịnh trọng gật đầu: “Con sẽ xem xét.”
Sau khi xuống máy bay đã là chín giờ tối. Chị An ra sân bay đón cô, thấy cô liền chạy đến cho cô một cái ôm. Đinh Thái Vi mỉm cười ôm lại chị, áy náy nói: “Muộn vậy rồi còn phiền đến chị.”
Chị An vỗ vỗ bả vai cô tỏ ra an ủi, cười nói: “Đi thôi”
Hai người rời khỏi sân bay, chị An đi lấy xe, khi trở lại thấy Đinh Thái Vi đang nghe điện thoại thì không khỏi bật cười. Đến khi Đinh Thái Vi nghe điện thoại xong, chị An mở cửa xe, trêu cô: “Tô Duy à?”
Đinh Thái Vi gật gật đầu, cười không nói gì.
Chị An liếc nhìn cô một cái: “Sao lại không đến đón em?”
Đinh Thái Vi nở nụ cười: “Anh ấy có việc bận, huống chi đây lại là sân bay, em cũng không muốn tạo ra đề tài cho mọi người nói đâu.”
Chị An lập tức cười trêu cô, gật gật đầu không nói nữa.
Bởi vì hôm sau phải quay về trường quay, sau khi Đinh Thái Vi về nhà thì trực tiếp ngã lên giường ngủ. Ngày hôm sau đến trường quay, tất cả mọi người đều cho rằng cô chỉ nghỉ ngơi, không biết chuyện ông ngoại cô cho nên khi thấy cô cũng chỉ như bình thường. Chỉ có Long Tử Lê là trước khi Đinh Thái Vi đi mới biết chuyện ông ngoại cô bị bệnh nặng, sau khi ông ngoại cô qua đời anh ta cũng có gọi điện thoại an ủi, nay thấy cô không khỏi có chút bận tâm: “Sao trở về trường quay nhanh vậy? Đạo diễn Ninh cũng không giục em mà.”
Đinh Thái Vi cười cười: “Chuyện trong nhà đã sắp xếp ổn thỏa rồi nên tất nhiên là phải trở về trường quay thôi.”
Long Tử Lê cẩn thận nhìn cô, thấy vẻ mặt cô cũng không tệ mới cười gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Sau khi Đinh Thái Vi quay về, phải quay cho kịp phần diễn bị trì hoãn trước đó cho nên lịch quay rất nặng. Đến trưa, Tô Niệm đến, cô ta biết chuyện nhà của Đinh Thái Vi, dù sao Tô Duy biến mất nhiều ngày như vậy cô ta cũng không có khả năng không biết hành trình của Tô Duy. Thấy Đinh Thái Vi, quả nhiên cô ta tiến lên, nói khẽ: “Chị Thái Vi à, hãy nén đau thương.” Đinh Thái Vi vội vàng khẽ nói cảm ơn.
Long Tử Lê nhìn hai người, cười nói: “Mau học lời kịch đi, sắp quay rồi đấy.”
Sau khi ba người ngồi xuống, Tô Niệm vừa mở kịch bản ra vừa cảm thán: “Cuối cùng hai anh em lại lần lượt ra đi, kết cục này quá tàn nhẫn, nếu như hai người họ không phản đối thì chắc là bọn họ sẽ ở bên nhau. Cũng không biết biên kịch nghĩ thế nào nữa, có phải vì người xem thích bi kịch cho nên mới để cho diễn viên chính chết không?”
Vừa mới mất đi ông ngoại nên thật sự Đinh Thái Vi có hơi cấm kị với chữ chết, sau khi liếc nhìn Tô Niệm, cô cúi đầu không nói gì.
Long Tử Lê thu hết vẻ mặt của Đinh Thái Vi vào tầm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, chuyển hướng sang Tô Niệm, mỉm cười tiếp lời: “Vậy cô cảm thấy phải viết một kết cục thế nào?”
Tô Niệm nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Đương nhiên là tất cả đều được hạnh phúc, khiến cho người xem vui vẻ. Cuộc sống vốn đã ngập tràn bi an sầu khổ rồi, nếu lại phải chứng kiến bi kịch trên màn ảnh nữa tôi nghĩ có nhiều người sẽ không chịu nổi đâu… Bi kịch khiến cho người xem tuyệt vọng, tôi không biết vì sao nhiều nhà biên kịch lại thích viết như vậy quá.”
Trong mắt người ngoài, Tô Niệm hẳn là loại người vô tư vô lo nhất trên thế giới, bản thân thông minh xinh đẹp, gia thế lại tốt, huống chi người nhà lại thương cô nàng, nhưng bây giờ cô nàng nói như vậy, cảm xúc này khiến cho không chỉ Đinh Thái Vi mà cả Long Tử Lê đều ngẩn người.
Yên lặng một lúc, Long Tử Lê đột nhiên cười khẽ thành tiếng: “Tô Niệm này, chẳng lẽ cô đã từng trải qua nỗi đau nào trong cuộc đời à? Theo tôi đươc biết thì người nhà cô rất tốt với cô, người khác hâm mộ còn không kịp nữa là.”
Ánh mắt Tô Niệm rơi trên người Đinh Thái Vi, sau khi vén tóc ra sau lại nhìn sang Long Tử Lê, xì một tiếng: “Đương nhiên tôi cũng có phiền não chứ.”
“Hả?” Long Tử Lê mỉm cười nhìn cô nàng, “Có liên quan đến chuyện tình cảm à?” Ánh mắt như có như không quét về phía Đinh Thái Vi.
Tô Niệm nhìn thấy hết, thản nhiên cười không trả lời.
Long Tử Lê trầm ngâm rồi gật đầu: “Xem ra tôi đã đoán đúng rồi.” Ngừng một lát rồi lại trêu ghẹo, “Có thể nói cho tôi biết lần này cô lại vừa ý nam diễn viên nào không?”
Từ khi Tô Niệm vào nghề tới nay vẫn chưa bị dính một scandal nào. Lúc trước chuyện của cô và Mạnh Kiều Vũ cũng khá xào xáo, có thể những nam diễn viên khác cũng ôm ý nghĩ muốn cùng Tô Niệm hai bên cùng có lợi cho nên cũng rất phối hợp. Long Tử Lê ở trong nghề này lâu nên không thể nào không biết mấy mánh khóe này, anh ta trêu ghẹo Tô Niệm như vậy cũng không có ý gì khác. Đinh Thái Vi ngồi nghe không khỏi thấy khó xử thay cho Tô Niệm, vừa muốn chuyển đề tài thì chợt nghe Tô Niệm nói: “Nếu như tôi nói mình vừa ý Tử Lê anh thì anh có thấy kinh ngạc không?”
Không chỉ kinh ngạc mà quả thật là sấm sét giữa trời quang. Vẻ mặt của Long Tử Lê đúng là khiếp sợ không thể tin được, lát sau lại chuyển thành vẻ ngạc nhiên vui mừng: “Thật à? Nghe nói được cô để mắt đến thì phải vừa có tài vừa có sắc, hơn nữa còn phải trẻ tuổi…Vậy thì xem ra tôi cũng không tính là quá già.”
Ai cũng nhận ra lời nói của anh chỉ là trêu chọc, Đinh Thái Vi không khỏi cười thành tiếng, nói xen vào: “Tô Niệm này, cô đừng để ý đến anh ta, anh ta là vua màn ảnh nên có hơi tự kỉ hơn người thường một chút.”
Trước kia cùng diễn trong một bộ phim truyền hình với Long Tử Lê nên giờ hai người cũng khá thân. Cô ở nhà tĩnh dưỡng một năm, Long Tử Lê cũng thường xuyên gọi điện thoại cho cô, thảo luận vài bộ phim nhựa với cô cho nên cũng hay đùa giỡn với nhau, cũng không cần phải ý tứ gì.
Nghe xong lời Đinh Thái Vi nói, Long Tử Lê nhanh chóng nháy mắt, mỉm cười gật đầu: “Em nha, đến một độ tuổi nhất định thì phải học cách tự kỉ, bằng không năm tháng khiến em trở nên già nua, năm sau không thể bằng năm trước, em làm sao mà bưng bít được?”
Đinh Thái Vi cùng Tô Niệm nghe xong cũng cười thành tiếng. Ánh mắt của Long Tử Lê như có như không đảo qua đảo lại giữa hai người, một lát sau, rơi vào trên mặt Tô Niệm: “Thật ra kịch bản này có rất nhiều chỗ đáng nói. Chúng ta đều biết tình yêu anh em không được thế gian chấp nhận, nhưng trong phim nam nữ diễn viên chính không có quan hệ huyết thống, theo lí mà nói thì dù cho hai người có lấy nhau cũng không có vấn đề gì, nhưng vì sao bọn họ lại phản đối?”
Tô Niệm quay đầu lại nhìn anh ta, cười hỏi: “Vì sao?”
Long Tử Lê cười: “Cái này thì người xem phải tự tìm đáp án. Kết thúc bi kịch rất dễ lay động lòng người xem, sau khi họ xem xong nhất định trong lòng sẽ thắc mắc vấn đề này, hơn nữa sẽ đi tìm đáp án theo sự kì vọng của mình, nói không chừng trong lòng còn chửi bới những yếu tố gây trở ngại cho nam nữ chính, giống như sự ngoan cố của người nhà. Nhưng mà tôi cảm thấy thật ra kết thúc này cũng không tồi, trong mắt tôi tình yêu được sự chúc phúc của gia đình mới hoàn mĩ.”
Tình yêu không được người nhà chúc phúc đúng là sẽ có khuyết điểm, nhưng trong lòng Đinh Thái Vi cùng Tô Niệm, Long Tử Lê cũng không phải loại người cổ hủ cố chấp, bây giờ nghe anh ta nói vậy lại không khỏi thấy giật mình. Đinh Thái Vi vô thức giương mắt quan sát vẻ mặt của Tô Niệm thì thấy Tô Niệm dang nhếch môi, rủ mắt xuống trầm tư, cũng không biết đang nghĩ gì.
Long Tử Lê thấy sắc mặt hai người đều trầm xuống thì không khỏi buồn cười gõ kịch bản: “Đề tài này khó đấy, bây giờ quay lại chủ đề chính đi.”
Nói chuyện một lát, đạo diễn Ninh bảo mọi người nghỉ ngơi giữa buổi. Chị An cùng Mạnh Kiều Vũ cũng ở đây xem bọn họ quay phim, đến khi Đinh Thái Vi xong việc, hai người đều đến chào hỏi. Bọn họ cùng đến một lúc, Đinh Thái Vi không khỏi kinh ngạc, cười trêu ghẹo: “Hai người hẹn hò à?”
Chỉ một câu đã khiến chị An trợn tròn mắt. Mạnh Kiều Vũ cười, nhìn cô chân thành nói: “Chuyện của ông ngoại cô tôi đã nghe chị An nói rồi, mấy hôm trước tôi phải quay ở nước ngoài, thật sự không có thời gian đến tham dự tang lễ, thật là có lỗi. Cô cũng đừng quá đau lòng, tất cả sẽ qua thôi.”
Đinh Thái Vi gật đầu, mỉm cười nói cảm ơn.
Chị An sợ cô buồn nên vội vàng chuyển chủ đề: “Vừa rồi chị mới thấy Tô Duy ở ngoài kia, có phải cậu ta tới tìm em không?”
Đinh Thái Vi khẽ giật mình, lắc đầu: “Em không biết, anh ấy không nói với em.”
Chị An à một tiếng, không nói thêm nữa.
Mấy phút sau, đạo diễn Ninh đứng bên kia gọi mọi người. Đinh Thái Vi tiến lên trước, thấy Tô Duy đang đứng cách đó không xa nhìn cô cười dịu dàng, cô ngẩn người, vội vàng cười lại một cái, trong lòng cũng thấy nghi hoặc, không biết anh tới từ lúc nào.
Đến khi toàn ekip quay xong đã là tám giờ tối, Tô Duy nói muốn mời mọi người trong trường quay ăn cơm, vì vậy tất cả mọi người đều ở lại, cùng lái xe tới nhà hàng. Tô Niệm ngồi xe Tô Duy đi trước, những người khác theo sau. Chị An vừa lái xe vừa không cam lòng nói: “Thái Vi, em nói xem rốt cuộc giữa Tô Duy và Tô Niệm đã xảy ra chuyện gì? Anh em không giống anh em, người yêu cũng không giống người yêu. Rốt cuộc thì Tô Duy có xem em ra gì không vậy?”
Đinh Thái Vi nghe xong cười nhạt một tiếng: “Vấn đề này chờ em hỏi rõ rồi trả lời chị sau.”
Thấy cô như vậy, chị An cũng không nói nữa, trừng mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu. Đinh Thái Vi cười như đang trấn an, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc.
Nhớ rõ lần đầu tiên gặp Tô Duy cũng là trong tổ quay phim của đạo diễn Ninh, anh cũng mời khách. Khi đó Tô Niệm là diễn viên chính, cô là diễn viên phụ, mà hôm nay đổi ngược lại cô là nữ chính, Tô Niệm là nữ phụ. Đương nhiên việc này cũng không có nghĩa là cô có thể thay thế vị trí của Tô Niệm, cô chỉ cảm thấy thế sự vô thường, sau đó nhớ lại khi mới gặp gỡ Tô Duy, Tô Duy chiều chuộng Tô Niệm, còn có tấm thẻ hiện ra trong tay cô ngày hôm đó.
Khi đó cô cảm thấy Tô Duy rất buồn cười, nhưng cuối cùng lại vẫn bị sự dịu dàng của anh mê hoặc.
Cô không biết giữa Tô Duy và Tô Niệm đã xảy ra chuyện gì, cũng chưa từng hỏi. Lời Long Tử Lê nói chiều này vẫn quanh quẩn trong đầu cô. Có lẽ giống như Long Tử Lê nói, tình yêu không có sự chúc phúc của người nhà sẽ không hoan mĩ, cho nên Tô Duy mới kháng cự lại sự cuồng si của Tô Niệm. Bọn họ đã từng đính hôn, ít nhất cũng nói rõ Tô Duy đã nguyện ý lấy Tô Niệm, nếu như không có tình cảm làm tiền đề thì Tô Duy sẽ không khiến cho mình ủy khuất như vậy, cũng sẽ không khiến cho Tô Niệm chịu uất ức.
Nhưng về sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Tô Duy lại đột nhiên thay đổi như vậy? Chỉ là bởi vì di ngôn của ông nội Tô Duy trước khi qua đời thôi sao?
Đinh Thái Vi nhìn cảnh vật bên ngoài xe, trong lòng đột nhiên thấy thanh thản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.