Chương 4
Lâm Hóa
20/01/2014
Qua mấy ngày phải quay liên tục vốn đã
rất mệt mỏi, hết lần này đến lần khác đạo diễn còn yêu cầu với mọi người rất nghiêm khắc, mấy lần phải quay lại, tất cả mọi người dường như đã
kiệt sức rồi. Cuối cùng cũng đến lúc được nghỉ, Đinh Thái Vi nhìn mọi
người tản đi mới chậm rãi đi về phía phòng thay đồ để tẩy trang và thu
dọn đồ đạc. Đinh Thái Vi vốn được dùng chung phòng nghỉ với nữ chính, có điều nữ chính bình thường cũng không hay sử dụng chỗ này, Đinh Thái Vi
không khách khí chiếm luôn, coi phòng nghỉ là địa bàn của mình.
Đang mơ màng nằm trên ghế dài trong phòng nghỉ bỗng nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Đinh Thái Vi đứng lên đi mở cửa. Ngoài cửa lại là Tô Duy. Đinh Thái Vi giật mình, một lúc sau mới bình tĩnh lại, khẽ cười hỏi anh ta có việc gì. Tô Duy nhìn cô, cười nhưng không nói gì. Đinh Thái Vi cũng không hoảng, nhìn lại anh ta, lẳng lặng đợi anh mở miệng.
Cuối cùng Tô Duy cũng cười ra tiếng, nâng túi đồ trong tay lên “Đưa đồ ăn khuya.” Đinh Thái Vi khẽ nhíu mày, không hiểu dụng ý của anh ta. Tô Duy cười “Vì chuyện tối qua nên muốn nói lời xin lỗi với em.”
Thì ra vì muốn đến xin lỗi, Đinh Thái Vi vui vẻ nhận gói đồ, đang do dự không biết có nên mời anh ta vào phòng hay không chợt nghe giọng nói dịu dàng của anh vang lên “Không làm phiền em nữa.” Cuối cùng thêm một câu “Nhớ phải ăn nhé.”
Đinh Thái Vi đợi anh rời đi mới tỉnh táo đóng cửa lại. Cô nhìn trong túi đồ, là điểm tâm Ninh Kí, còn một chút đồ ăn vặt nữa, tất cả đều là những món cô yêu thích. Đinh Thái Vi nhìn qua không khỏi nở nụ cười, thẫm nghĩ Tô duy này thật là người kì lạ, cũng không biết từ đâu anh ta biết cô thích những món này.
Ném túi đồ ăn lên bàn, Đinh Thái Vi đang định tiếp tục giấc ngủ thì lại vô tình nhìn thấy tờ báo cạnh túi xách. Cô cầm lên, vừa mở ra đã thấy ngay hình ảnh của Tô Niệm. Cô nhìn dòng tin bên dưới ảnh, nội dung nói về chuyện Tô Niệm và nam chính Mạnh Kiều Vũ đang hẹn hò. Người viết bài thậm chí còn lớn gan suy đoán rằng có thể Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ đã chính thức xác lập quan hệ, chỉ đợi gia đình hai bên tán thành.
Mạnh Kiều Vũ này Đinh Thái Vi đã gặp qua mấy lần, không phải quá quen biết nhưng cũng không xa lạ gì. Anh ta cũng không khác Đinh Thái Vi là mấy, hai năm gần đây nổi lên rất nhanh, ngoại hình ưa nhìn, diễn xuất cũng thuộc loại tốt, có nhiều hi vọng trong tương lai.
Thì ra là Tô Niệm hẹn hò với Mạnh Kiều Vũ. Đinh Thái Vi nở nụ cười, buông tờ báo xuống, thầm nghĩ bọn họ đúng là tiên đồng ngọc nữ, nhưng cũng không biết có thể ở bên nhau bao lâu.
Đinh Thái Vi chợt nhớ tới hành động lạ thường của Tô Duy hôm qua, có lẽ chuyện Tô Duy say rượu là có liên quan tới chuyện tình cảm của Tô Niệm. Thế nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới cô, cô cười cho qua rồi cũng không để tâm, tiếp tục gục xuống ngủ.
Vài ngày sau đó đoàn làm phim vẫn bận tối mày tối mặt, Đinh Thái Vi mỗi ngày đều mệt chết đi sống lại, lúc được về nghỉ ngơi chỉ hận không thể biến ngày mai thành ngày tận thế luôn. Chị An thương cô nên suốt ngày hầm canh tẩm bổ cho cô. Trong lòng Đinh Thái Vi không ngừng cảm kích, nhiều năm trôi qua cũng chỉ có một mình chị An vẫn luôn ở bên cô, đối với cô không rời không giận, cho nên cô càng không muốn khiến chị An lo lắng. Lúc gặp mặt chị An cô đều cố gắng chống đỡ, không hề kêu một từ mệt, chỉ đợi khi về đến nhà cô mới không kiêng nể gì ngã lăn ra giường ngủ đến quên luôn trời đất.
Một tuần nhanh chóng qua đi, phần diễn của cô cơ bản đã quay xong, cũng có thời gian nghỉ ngơi. Cô vẫn thường nói đùa với chị An, cô phải ngủ ba ngày ba đêm mới được, đợi sau khi tỉnh lại sẽ quyết định xem nên tới đâu để thả lỏng tâm tình. Chị An nghe xong ý vị cười, nói vậy em cứ từ từ mà ngủ, chị đây sẽ đúng giờ đem đồ tiếp tế cho em. Nói xong hai người đều cười rộ lên.
Quả nhiên Đinh Thái Vi tự nhốt mình trong nhà, cũng đã chuẩn bị hết những đồ cần thiết để có thể trường kì mê man. Chỉ là hôm ấy cô vừa nằm xuống thì thấy điện thoại reo. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mơ mơ màng màng cũng không muốn xem là ai đã nhấc máy.
Cô không ngờ người gọi tới lại là Tô Duy. Tô Duy nghe được giọng nói lười biếng của cô không khỏi ngẩn người, dịu dàng hỏi “Em đang ngủ?” Đinh Thái Vi khàn khàn lên tiếng, hỏi anh có chuyện gì. Tô Duy ở bên kia yên lặng hai giây, đến khi mở miệng ngữ khí đã thoải mái hơn “Muốn ra gặp tôi một chút không?”
Thiếu chút nữa Đinh Thái Vi đem di động ném đi, cô muốn gặp anh ta làm gì chứ, nghe anh ta nói những lời điên điên khùng khùng ấy sao? Nhẫn nhịn, cô cuối cùng vẫn kìm chế cơn giận, bình tĩnh hỏi “Có thể không gặp không?”
Đoán rằng giờ cô vẫn còn chút tỉnh táo, cô không muốn gặp anh, nhưng vẫn phải trưng cầu ý kiến của anh. Tô Duy không khỏi cười ra tiếng, trả lời cô “Không thể.”
Đinh Thái Vi cắn chặt răng, sau đó mới thấp giọng thở dài “Anh đợi một chút, tôi sẽ ra ngay.” Tô Duy đáp lời, bổ sung “Đi gặp tôi em không cần phải trang điểm, tôi không ngại.” Lời này tuyệt đối là không buồn cười chút nào, Đinh Thái Vi hơi nhíu mày, không phải ứng lại lời anh ta nói mà trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Duy đợi cô ở bãi đỗ xe, có lẽ để tránh tai mắt của phóng viên, điểm này rất hợp với ý của Đinh Thái vi. Cô trực tiếp đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe, thấy Tô Duy thò đầu ra vẫn tay với cô. Đinh Thái Vi đi qua, Tô Duy giúp cô mở cửa. Đợi cô ngồi vào ghế phụ, Tô Duy cẩn thận nhìn cô, cười nói “Quả nhiên em không trang điểm.”
Trong lòng Đinh Thái Vi lúc này thật sự đang muốn đánh chết Tô Duy. Tô Duy nhìn vẻ mặt tối tăm của cô không cần nhiều tâm tư cũng biết cô đang nghĩ cái gì, cười cười không trêu chọc cô, chỉ dịu dàng nói “Nếu mệt thì em ngủ một chút đi.” Đinh Thái Vi nhắm mắt, qua một lúc mở mắt ra hỏi “Chúng ta đi đâu đây?”
Tô Duy thấy cô rõ ràng đang buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng gượng tỉnh táo, hình như cô không tin anh lắm. Anh nở nụ cười, không trả lời chỉ dịu dàng nói “Em yên tâm ngủ đi, chờ tới nơi tôi sẽ gọi em.”
Đinh Thái Vi nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, trong lòng không khỏi rung động, không biết thế nào lại an tâm ngủ rất say. Đợi khi cô tỉnh lại xe đã dừng ở bên ngoài biệt thự của Tô Duy.
“Nơi này ở ngoài ô, rất yên tĩnh, tôi nhớ là em thích những nơi thế này.” Tô Duy cười giải thích, sau đó mở cửa xe giúp cô.
Đinh Thái Vi nhìn những bước tường đỏ loang lổ của căn nhà cũ trong nội viện dưới bóng đại thụ, còn có những bông hoa nhỏ nhỏ cô không biết tên, đáy mắt khẽ cười, tán thưởng nói “Khung cảnh rất tốt.” Cô xuống xe nhìn về phía Tô Duy “Bình thường anh ở đây sao?”
Tô Duy gật gật đầu, dẫn cô đi về phía cửa “Tôi rất ít khi tới phương bắc, cho dù đến đây cũng không nhất định sẽ ở chỗ này. Thế nhưng bình thường ở đây vẫn có người trông coi, phòng ốc cũng sẽ không bám bụi.” Nói rồi nghiêng đầu cười với cô, mở cửa “Mùa hè ở đây không phải rất nóng sao, nơi này luôn để dành cho mọi người về nghỉ hè.”
Đinh Thái Vi cũng cười đi theo anh vào nhà, đánh giá xung quanh “Quả nhiên không nhiễm một hạt bụi.”
Tô Duy nheo mắt cười cười, ném chìa khóa lên bàn trà. “Em ngồi trước đi, tôi đi châm trà.” Nói rồi đi vào bếp.
Đinh Thái Vi nhìn qua bài trí trong nhà, dù ghế dựa trạm khắc hay bình hoa khắc chữ đều lộ ra vẻ thanh nhã cổ xưa, thật sự có điểm rất giống với Tô Duy. Tô Duy từ trong bếp đi ra thấy Đinh Thái Vi đang xuất thần nhìn đồ đạc trong nhà cười hỏi “Đang nhìn gì thế?” Đinh Thái Vi quay đầu thấy Tô Duy đang bê khay trà đứng ở đó, cười nhìn cô khiến cô ngạc nhiên vô cùng “Anh còn có hứng thú tao nhã này sao?”
Tô Duy cười giải thích “Hai ngày nay tôi vẫn luôn ở đây, những đồ này bày không thì thấy lãng phí quá nên tôi đã lôi ra dùng.”
Khó trách trong phòng không nhiễm bụi, cô còn tưởng nơi này được quản gia quản lí rất tốt, ai ngờ anh ở đây. Đinh Thái Vi cười, chợt nhớ tới gì đó cô nói với Tô Duy “Lúc trước không phải anh nói chỉ ở trong nước hai tháng thôi sao, tôi nghĩ giờ anh phải đang ở nước ngoài mới đúng chứ.”
Tô Duy đang loay hoay với bộ pha trà, nghe thế ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm. Đinh Thái Vi đợi mãi không thấy anh trả lời, cô thầm nghĩ có lẽ không nên tiếp tục hỏi vấn đề này nữa. Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở của hai người, không biết qua bao lâu Tô Duy đưa cho Đinh Thái Vi một chén trà cười nói “Em uống thử xem.”
Thật ra đối với trà đạo Đinh Thái Vi không có chút kiến thức gì, chỉ làm bộ đưa lên nhấm nháp, sau đó uống hai hớp. Tô Duy nhìn cô bật cười. Đợi cô uống xong anh đứng lên đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô “Có muốn ngủ một chút không? Tôi đi làm cơm, đợi em tỉnh lại có thể ăn.”
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng như vậy, cộng thêm ánh mắt ôn hòa của anh khiến Đinh Thái Vi kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, cười nói được, sau đó định yên lặng rút lui.
Tô Duy làm như không thấy hành động của cô, vẫn nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cô đi lên phía phòng ngủ ở tầng hai. Đinh Thái Vi bị anh ôm giật mình không nói nên lời. Tô Duy đưa cô tới giường, nhẹ nhàng nói câu ngủ ngon rồi đi ra ngoài, để lại Đinh Thái Vi sững sờ ngồi yên một chỗ, phiền não cũng không phải mà bực tức cũng không được.
Thế nhưng cuối cùng cô cũng không ngăn được sự mệt mỏi tích lũy mấy ngày qua, rất nhanh Đinh Thái Vi đã lăn ra ngủ, cầm sự phiền muộn và tính toán cũng như tức giận vứt ra sau đầu. Đợi cô tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối, cô mở đèn phía đầu giường, đang muốn rời giường thì thấy cách đó không xa có bày một giá để CD. Cô nhấc chân đi qua, cầm lấy một vài cái xem xét. Đều là đĩa phim do Tô Niệm diễn hoặc đĩa nhạc của cô ấy, có cái thậm chí còn chưa từng xuất hiện trên thị trường, còn có vài cái là hậu trường quay phim.
Đinh Thái Vi nhìn qua rồi để lại chỗ cũ, quay ra nhìn qua căn phòng một chút, có lẽ đây là phòng ngủ của Tô Duy. Cô khẽ cười, đi dép rồi xuống tầng.
Tô Duy đang bận rộn trong bếp, nghe tiếng người tới anh quay đầu, thấy Đinh Thái Vi đang đứng ở cửa bếp đầy kinh ngạc, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
“Tỉnh rồi à? Đợi vài phút nữa thôi, lập tức có thể ăn.” Anh nở nụ cười, giục cô quay lại phòng khách. Đinh Thái Vi không động đậy, vẫn đứng yên ở cửa. Tô Duy nghi hoặc nhướn mày cười hỏi “Sao thế?”
Đinh Thái Vi nghiêng đầu “Đó là phòng ngủ của anh?”
Một câu hỏi không đầu không cuối nhưng Tô Duy nghe qua là hiểu, anh cười, lắc đầu, chuyển đề tài “Tôi nấu món xôi sườn, em xem, mùi có thơm không?”
Đinh Thái Vi đi qua ngửi ngửi, quả nhiên rất thơm. Cô nhìn qua phía bàn cơm không khỏi kinh ngạc “Cơm tây mà hợp với món xôi sườn sao?”
Tô Duy nhìn cô, không đáp, chỉ nhẹ nhàng tiến tới hôn lên má cô. Đinh Thái Vi một lần nữa sửng sốt, đợi khi cô bình tâm lại Tô Duy đã vừa cười vừa lùi ra.
Trong lòng Đinh Thái Vi khẽ thở dài, không biết có phải vì ngủ nhiều ngu rồi hay không mà lại để Tô Duy ra tay thành công. Cô nhìn bóng lưng Tô Duy, nhớ bộ dạng quay đầu cười cười của anh ta, còn có sự dịu dàng lúc đưa cô lên tầng đi ngủ, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy rất êm đềm.
Đang mơ màng nằm trên ghế dài trong phòng nghỉ bỗng nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Đinh Thái Vi đứng lên đi mở cửa. Ngoài cửa lại là Tô Duy. Đinh Thái Vi giật mình, một lúc sau mới bình tĩnh lại, khẽ cười hỏi anh ta có việc gì. Tô Duy nhìn cô, cười nhưng không nói gì. Đinh Thái Vi cũng không hoảng, nhìn lại anh ta, lẳng lặng đợi anh mở miệng.
Cuối cùng Tô Duy cũng cười ra tiếng, nâng túi đồ trong tay lên “Đưa đồ ăn khuya.” Đinh Thái Vi khẽ nhíu mày, không hiểu dụng ý của anh ta. Tô Duy cười “Vì chuyện tối qua nên muốn nói lời xin lỗi với em.”
Thì ra vì muốn đến xin lỗi, Đinh Thái Vi vui vẻ nhận gói đồ, đang do dự không biết có nên mời anh ta vào phòng hay không chợt nghe giọng nói dịu dàng của anh vang lên “Không làm phiền em nữa.” Cuối cùng thêm một câu “Nhớ phải ăn nhé.”
Đinh Thái Vi đợi anh rời đi mới tỉnh táo đóng cửa lại. Cô nhìn trong túi đồ, là điểm tâm Ninh Kí, còn một chút đồ ăn vặt nữa, tất cả đều là những món cô yêu thích. Đinh Thái Vi nhìn qua không khỏi nở nụ cười, thẫm nghĩ Tô duy này thật là người kì lạ, cũng không biết từ đâu anh ta biết cô thích những món này.
Ném túi đồ ăn lên bàn, Đinh Thái Vi đang định tiếp tục giấc ngủ thì lại vô tình nhìn thấy tờ báo cạnh túi xách. Cô cầm lên, vừa mở ra đã thấy ngay hình ảnh của Tô Niệm. Cô nhìn dòng tin bên dưới ảnh, nội dung nói về chuyện Tô Niệm và nam chính Mạnh Kiều Vũ đang hẹn hò. Người viết bài thậm chí còn lớn gan suy đoán rằng có thể Tô Niệm và Mạnh Kiều Vũ đã chính thức xác lập quan hệ, chỉ đợi gia đình hai bên tán thành.
Mạnh Kiều Vũ này Đinh Thái Vi đã gặp qua mấy lần, không phải quá quen biết nhưng cũng không xa lạ gì. Anh ta cũng không khác Đinh Thái Vi là mấy, hai năm gần đây nổi lên rất nhanh, ngoại hình ưa nhìn, diễn xuất cũng thuộc loại tốt, có nhiều hi vọng trong tương lai.
Thì ra là Tô Niệm hẹn hò với Mạnh Kiều Vũ. Đinh Thái Vi nở nụ cười, buông tờ báo xuống, thầm nghĩ bọn họ đúng là tiên đồng ngọc nữ, nhưng cũng không biết có thể ở bên nhau bao lâu.
Đinh Thái Vi chợt nhớ tới hành động lạ thường của Tô Duy hôm qua, có lẽ chuyện Tô Duy say rượu là có liên quan tới chuyện tình cảm của Tô Niệm. Thế nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới cô, cô cười cho qua rồi cũng không để tâm, tiếp tục gục xuống ngủ.
Vài ngày sau đó đoàn làm phim vẫn bận tối mày tối mặt, Đinh Thái Vi mỗi ngày đều mệt chết đi sống lại, lúc được về nghỉ ngơi chỉ hận không thể biến ngày mai thành ngày tận thế luôn. Chị An thương cô nên suốt ngày hầm canh tẩm bổ cho cô. Trong lòng Đinh Thái Vi không ngừng cảm kích, nhiều năm trôi qua cũng chỉ có một mình chị An vẫn luôn ở bên cô, đối với cô không rời không giận, cho nên cô càng không muốn khiến chị An lo lắng. Lúc gặp mặt chị An cô đều cố gắng chống đỡ, không hề kêu một từ mệt, chỉ đợi khi về đến nhà cô mới không kiêng nể gì ngã lăn ra giường ngủ đến quên luôn trời đất.
Một tuần nhanh chóng qua đi, phần diễn của cô cơ bản đã quay xong, cũng có thời gian nghỉ ngơi. Cô vẫn thường nói đùa với chị An, cô phải ngủ ba ngày ba đêm mới được, đợi sau khi tỉnh lại sẽ quyết định xem nên tới đâu để thả lỏng tâm tình. Chị An nghe xong ý vị cười, nói vậy em cứ từ từ mà ngủ, chị đây sẽ đúng giờ đem đồ tiếp tế cho em. Nói xong hai người đều cười rộ lên.
Quả nhiên Đinh Thái Vi tự nhốt mình trong nhà, cũng đã chuẩn bị hết những đồ cần thiết để có thể trường kì mê man. Chỉ là hôm ấy cô vừa nằm xuống thì thấy điện thoại reo. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mơ mơ màng màng cũng không muốn xem là ai đã nhấc máy.
Cô không ngờ người gọi tới lại là Tô Duy. Tô Duy nghe được giọng nói lười biếng của cô không khỏi ngẩn người, dịu dàng hỏi “Em đang ngủ?” Đinh Thái Vi khàn khàn lên tiếng, hỏi anh có chuyện gì. Tô Duy ở bên kia yên lặng hai giây, đến khi mở miệng ngữ khí đã thoải mái hơn “Muốn ra gặp tôi một chút không?”
Thiếu chút nữa Đinh Thái Vi đem di động ném đi, cô muốn gặp anh ta làm gì chứ, nghe anh ta nói những lời điên điên khùng khùng ấy sao? Nhẫn nhịn, cô cuối cùng vẫn kìm chế cơn giận, bình tĩnh hỏi “Có thể không gặp không?”
Đoán rằng giờ cô vẫn còn chút tỉnh táo, cô không muốn gặp anh, nhưng vẫn phải trưng cầu ý kiến của anh. Tô Duy không khỏi cười ra tiếng, trả lời cô “Không thể.”
Đinh Thái Vi cắn chặt răng, sau đó mới thấp giọng thở dài “Anh đợi một chút, tôi sẽ ra ngay.” Tô Duy đáp lời, bổ sung “Đi gặp tôi em không cần phải trang điểm, tôi không ngại.” Lời này tuyệt đối là không buồn cười chút nào, Đinh Thái Vi hơi nhíu mày, không phải ứng lại lời anh ta nói mà trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Duy đợi cô ở bãi đỗ xe, có lẽ để tránh tai mắt của phóng viên, điểm này rất hợp với ý của Đinh Thái vi. Cô trực tiếp đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe, thấy Tô Duy thò đầu ra vẫn tay với cô. Đinh Thái Vi đi qua, Tô Duy giúp cô mở cửa. Đợi cô ngồi vào ghế phụ, Tô Duy cẩn thận nhìn cô, cười nói “Quả nhiên em không trang điểm.”
Trong lòng Đinh Thái Vi lúc này thật sự đang muốn đánh chết Tô Duy. Tô Duy nhìn vẻ mặt tối tăm của cô không cần nhiều tâm tư cũng biết cô đang nghĩ cái gì, cười cười không trêu chọc cô, chỉ dịu dàng nói “Nếu mệt thì em ngủ một chút đi.” Đinh Thái Vi nhắm mắt, qua một lúc mở mắt ra hỏi “Chúng ta đi đâu đây?”
Tô Duy thấy cô rõ ràng đang buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng gượng tỉnh táo, hình như cô không tin anh lắm. Anh nở nụ cười, không trả lời chỉ dịu dàng nói “Em yên tâm ngủ đi, chờ tới nơi tôi sẽ gọi em.”
Đinh Thái Vi nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, trong lòng không khỏi rung động, không biết thế nào lại an tâm ngủ rất say. Đợi khi cô tỉnh lại xe đã dừng ở bên ngoài biệt thự của Tô Duy.
“Nơi này ở ngoài ô, rất yên tĩnh, tôi nhớ là em thích những nơi thế này.” Tô Duy cười giải thích, sau đó mở cửa xe giúp cô.
Đinh Thái Vi nhìn những bước tường đỏ loang lổ của căn nhà cũ trong nội viện dưới bóng đại thụ, còn có những bông hoa nhỏ nhỏ cô không biết tên, đáy mắt khẽ cười, tán thưởng nói “Khung cảnh rất tốt.” Cô xuống xe nhìn về phía Tô Duy “Bình thường anh ở đây sao?”
Tô Duy gật gật đầu, dẫn cô đi về phía cửa “Tôi rất ít khi tới phương bắc, cho dù đến đây cũng không nhất định sẽ ở chỗ này. Thế nhưng bình thường ở đây vẫn có người trông coi, phòng ốc cũng sẽ không bám bụi.” Nói rồi nghiêng đầu cười với cô, mở cửa “Mùa hè ở đây không phải rất nóng sao, nơi này luôn để dành cho mọi người về nghỉ hè.”
Đinh Thái Vi cũng cười đi theo anh vào nhà, đánh giá xung quanh “Quả nhiên không nhiễm một hạt bụi.”
Tô Duy nheo mắt cười cười, ném chìa khóa lên bàn trà. “Em ngồi trước đi, tôi đi châm trà.” Nói rồi đi vào bếp.
Đinh Thái Vi nhìn qua bài trí trong nhà, dù ghế dựa trạm khắc hay bình hoa khắc chữ đều lộ ra vẻ thanh nhã cổ xưa, thật sự có điểm rất giống với Tô Duy. Tô Duy từ trong bếp đi ra thấy Đinh Thái Vi đang xuất thần nhìn đồ đạc trong nhà cười hỏi “Đang nhìn gì thế?” Đinh Thái Vi quay đầu thấy Tô Duy đang bê khay trà đứng ở đó, cười nhìn cô khiến cô ngạc nhiên vô cùng “Anh còn có hứng thú tao nhã này sao?”
Tô Duy cười giải thích “Hai ngày nay tôi vẫn luôn ở đây, những đồ này bày không thì thấy lãng phí quá nên tôi đã lôi ra dùng.”
Khó trách trong phòng không nhiễm bụi, cô còn tưởng nơi này được quản gia quản lí rất tốt, ai ngờ anh ở đây. Đinh Thái Vi cười, chợt nhớ tới gì đó cô nói với Tô Duy “Lúc trước không phải anh nói chỉ ở trong nước hai tháng thôi sao, tôi nghĩ giờ anh phải đang ở nước ngoài mới đúng chứ.”
Tô Duy đang loay hoay với bộ pha trà, nghe thế ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm. Đinh Thái Vi đợi mãi không thấy anh trả lời, cô thầm nghĩ có lẽ không nên tiếp tục hỏi vấn đề này nữa. Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở của hai người, không biết qua bao lâu Tô Duy đưa cho Đinh Thái Vi một chén trà cười nói “Em uống thử xem.”
Thật ra đối với trà đạo Đinh Thái Vi không có chút kiến thức gì, chỉ làm bộ đưa lên nhấm nháp, sau đó uống hai hớp. Tô Duy nhìn cô bật cười. Đợi cô uống xong anh đứng lên đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô “Có muốn ngủ một chút không? Tôi đi làm cơm, đợi em tỉnh lại có thể ăn.”
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng như vậy, cộng thêm ánh mắt ôn hòa của anh khiến Đinh Thái Vi kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, cười nói được, sau đó định yên lặng rút lui.
Tô Duy làm như không thấy hành động của cô, vẫn nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cô đi lên phía phòng ngủ ở tầng hai. Đinh Thái Vi bị anh ôm giật mình không nói nên lời. Tô Duy đưa cô tới giường, nhẹ nhàng nói câu ngủ ngon rồi đi ra ngoài, để lại Đinh Thái Vi sững sờ ngồi yên một chỗ, phiền não cũng không phải mà bực tức cũng không được.
Thế nhưng cuối cùng cô cũng không ngăn được sự mệt mỏi tích lũy mấy ngày qua, rất nhanh Đinh Thái Vi đã lăn ra ngủ, cầm sự phiền muộn và tính toán cũng như tức giận vứt ra sau đầu. Đợi cô tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối, cô mở đèn phía đầu giường, đang muốn rời giường thì thấy cách đó không xa có bày một giá để CD. Cô nhấc chân đi qua, cầm lấy một vài cái xem xét. Đều là đĩa phim do Tô Niệm diễn hoặc đĩa nhạc của cô ấy, có cái thậm chí còn chưa từng xuất hiện trên thị trường, còn có vài cái là hậu trường quay phim.
Đinh Thái Vi nhìn qua rồi để lại chỗ cũ, quay ra nhìn qua căn phòng một chút, có lẽ đây là phòng ngủ của Tô Duy. Cô khẽ cười, đi dép rồi xuống tầng.
Tô Duy đang bận rộn trong bếp, nghe tiếng người tới anh quay đầu, thấy Đinh Thái Vi đang đứng ở cửa bếp đầy kinh ngạc, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
“Tỉnh rồi à? Đợi vài phút nữa thôi, lập tức có thể ăn.” Anh nở nụ cười, giục cô quay lại phòng khách. Đinh Thái Vi không động đậy, vẫn đứng yên ở cửa. Tô Duy nghi hoặc nhướn mày cười hỏi “Sao thế?”
Đinh Thái Vi nghiêng đầu “Đó là phòng ngủ của anh?”
Một câu hỏi không đầu không cuối nhưng Tô Duy nghe qua là hiểu, anh cười, lắc đầu, chuyển đề tài “Tôi nấu món xôi sườn, em xem, mùi có thơm không?”
Đinh Thái Vi đi qua ngửi ngửi, quả nhiên rất thơm. Cô nhìn qua phía bàn cơm không khỏi kinh ngạc “Cơm tây mà hợp với món xôi sườn sao?”
Tô Duy nhìn cô, không đáp, chỉ nhẹ nhàng tiến tới hôn lên má cô. Đinh Thái Vi một lần nữa sửng sốt, đợi khi cô bình tâm lại Tô Duy đã vừa cười vừa lùi ra.
Trong lòng Đinh Thái Vi khẽ thở dài, không biết có phải vì ngủ nhiều ngu rồi hay không mà lại để Tô Duy ra tay thành công. Cô nhìn bóng lưng Tô Duy, nhớ bộ dạng quay đầu cười cười của anh ta, còn có sự dịu dàng lúc đưa cô lên tầng đi ngủ, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy rất êm đềm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.