Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!
Chương 98
Âu Dương Tử Hy
27/11/2021
Chuyện liên quan tới Thiên Ân ư?
Trịnh An Nhã không nóng không lạnh cười khẽ, nhẹ nhàng đến mức Trương Hâm Đình cũng không cảm nhận được sự bàng hoàng trong thanh âm hiện tại của cô ta.
"Là chuyện gì thế?"
Trương Hâm Đình cảm thấy mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ cô chị họ này va vào, cô ta ở đầu dây bên kia nở ra một nụ cười nhạt đáng sợ.
"Dạo này chị có vẻ bận rộn nhỉ? Em thấy chị lơ đãng quá đấy."
Lơ đãng sao? Mình đã bỏ qua chuyện gì?
Trịnh An Nhã im lặng một hồi, vẫn không thể hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói của Trương Hâm Đình, suy nghĩ một chút rồi lại nói:
"Rốt cuộc là em đang muốn nói đến chuyện gì vậy?"
Trương Hâm Đình biết Trịnh An Nhã đã không còn kiên nhẫn với mình được nữa, cô ta đắc ý cười nhạt:
"À...em chỉ muốn nói cho chị biết, hôm nay em đã gặp anh Thiên Ân, nhưng..."
"Gặp Thiên Ân sao?"
Trịnh An Nhã không nhịn được, rất nhanh liền hỏi lại.
"Gặp ở đâu?"
Trương Hâm Đình làm ra vẻ thương xót, chả biết là đang "khóc thuê" cho ai, ấm ức kể lại:
"Em là cảm thấy thương thay cho chị nên mới nói. Chắc chị cũng biết, học sinh mới nhập học là con khốn Uyển Đình Nhu, khi trước định ra mặt thì bị chị ngăn cản, căn bản là chưa có dịp động chạm đến nó, song, không nghĩ nó sẽ đến đây học, loại chuyện này làm sao có khả năng?"
Trương Hâm Đình tặc lưỡi bật thành tiếng.
"Có trời mới biết, loại hạ lưu thấp hèn như nó dùng quỷ kế gì mà lại vào được học viện Sử Đế Lan?"
Cô ta khẽ cong môi, nâng tách uống một ngụm trà...
"Vốn chướng mắt nó đã lâu, nhân cơ hội không có anh Sở Diệu ở đây, em mới dạy dỗ nó một chút. Chỉ không ngờ rằng..."
Trịnh An Nhã vẫn bình tĩnh lắng nghe không sót một chữ, mi tâm không hề động đậy.
"Người đứng sau chống lưng cho nó lại là anh Thiên Ân!''
Cái gì?!
Trịnh An Nhã toàn thân run run, tái nhợt như hoa quỳnh.
"Rất ngạc nhiên đúng không? Khỏi phải nhìn chị lúc này em cũng đoán được sắc mặt của chị, chính bản thân em còn thấy bất ngờ mà. Huống chi là..."
Trương Hâm Đình thở dài...
"Có lẽ anh ấy chú ý đến nó bởi vì nó mang gương mặt giống với Hàn Tư Kỳ chăng?"
Trịnh An Nhã nghe xong, bất thình lình giật mình một cái, một vài phút trôi qua, cô ta mới bình tâm lại, ánh mắt trong như nước, nhẹ nhàng đảo qua bóng đêm bên ngoài, thản nhiên hỏi:
"Em dựa vào đâu mà nói như vậy?"
Không đợi Trương Hâm Đình đáp lại, Trịnh An Nhã đã cao ngạo chặn trước:
"Đừng quên, đối với Thiên Ân hiện tại, Hàn Tư Kỳ là người mà anh ấy căm ghét nhất. Không cớ sự gì anh ấy lại đi tìm một người giống hệt để thay thế cô ta? Đấy chẳng phải là tự mình thừa nhận, anh ấy vẫn còn yêu cô ta sao?"
Trịnh An Nhã cười lạnh.
"Đình Đình, chị thấy, có vẻ em mới là người lơ đãng đấy. Đừng kể chuyện cười nữa, chị mệt lắm, có gì nói..."
"Hahaha!"
Trương Hâm Đình đột nhiên cười phá lên cắt lời, bất giác khiến khuôn mặt Trịnh An Nhã hoá cứng đờ, phút chốc cũng không hiểu, rốt cuộc là cô ta đang cười vì điều gì?
Mình nói sai ư?
"Ôi chị họ thân yêu của tôi ơi!"
Giọng nói Trương Hâm Đình cất lên đầy giễu cợt.
"Sao chị không hỏi em vì sao mà em biết được người đứng sau chống lưng cho nó là anh Thiên Ân?"
"..."
Thấy Trịnh An Nhã không nói gì, Trương Hâm Đình thuận miệng tiếp lời:
"Nhanh thế mà đã đưa ra kết luận?"
Nói cũng phải.
Trịnh An Nhã mím môi, có lẽ là vì cô ta đã quá tin tưởng vào nhận định của bản thân nên quên mất vấn đề mà Trương Hâm Đình nói quả thực rất có lí lẽ.
Cổ họng Trịnh An Nhã nghẹn ắng, khẽ nuốt nước bọt, tự hỏi lòng...
Là mình đang tự lừa dối bản thân, hay do mình thật sự hèn nhát nên mới không đủ can đảm để đối mặt với những lời nói trước đó của Đình Đình?
Trịnh An Nhã nói một cách thờ ơ nhưng lại giống như rất nghiêm túc, ngữ khí nhàn nhạt tỏ vẻ không mấy khẩn trương...
"Đừng nói với chị, em bị anh Thiên Ân ra mặt dạy dỗ?"
"Ơ..."
Câu hỏi của Trịnh An Nhã khiến cho Trương Hâm Đình thầm mở cờ trong bụng, giọng nói có chút chế nhạo ngay tức khắc đáp lại:
"Làm sao mà chị biết được hay thế?"
"Gì cơ?"
Trịnh An Nhã chấn kinh, giọng nói cũng cao hơn một chút. Ngay sau đó, ánh mắt đều trở nên cực kỳ kích động.
"Em nói vừa gặp Thiên Ân là bởi vì anh ấy ra mặt dạy dỗ em sao?''
''Vì Uyển Đình Nhu?"
Trương Hâm Đình đối với cảm xúc hiện tại của Trịnh An Nhã cảm thấy vô cùng hài lòng, biết ý định sắp đạt được, cô ta hào hứng "đổ thêm dầu vào lửa"...
"Đương nhiên là như thế! Nếu không thì sao em lại gọi cho chị làm gì?''
''Chị họ à, em là có lòng tốt nên mới khuyên chị một câu, đối với hạng người như Uyển Đình Nhu, dã tâm vô biên, lòng tham không đáy, không phải chị không biết, con ả đó sớm đã lọt vào mắt anh Sở Diệu, khiến anh Sở Diệu ngày đêm túc trực ở khu phố Y, hiện tại không biết giở tà thuật gì lại câu dẫn được thêm cả anh Thiên Ân...?"
Trương Hâm Đình ngập ngừng.
"Em hiện tại đã bị anh Thiên Ân cảnh cáo, tạm thời không thể động vào nó, chỉ muốn nhắc nhở chị, nhân lúc anh Thiên Ân còn chưa công khai theo đuổi nó thì hãy giữ lấy anh ấy, kẻo về sau, nhất thời bị nó làm cho mê muội, lúc đấy chị có hối hận cũng không kịp."
Trịnh An Nhã không nóng không lạnh cười khẽ, nhẹ nhàng đến mức Trương Hâm Đình cũng không cảm nhận được sự bàng hoàng trong thanh âm hiện tại của cô ta.
"Là chuyện gì thế?"
Trương Hâm Đình cảm thấy mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ cô chị họ này va vào, cô ta ở đầu dây bên kia nở ra một nụ cười nhạt đáng sợ.
"Dạo này chị có vẻ bận rộn nhỉ? Em thấy chị lơ đãng quá đấy."
Lơ đãng sao? Mình đã bỏ qua chuyện gì?
Trịnh An Nhã im lặng một hồi, vẫn không thể hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói của Trương Hâm Đình, suy nghĩ một chút rồi lại nói:
"Rốt cuộc là em đang muốn nói đến chuyện gì vậy?"
Trương Hâm Đình biết Trịnh An Nhã đã không còn kiên nhẫn với mình được nữa, cô ta đắc ý cười nhạt:
"À...em chỉ muốn nói cho chị biết, hôm nay em đã gặp anh Thiên Ân, nhưng..."
"Gặp Thiên Ân sao?"
Trịnh An Nhã không nhịn được, rất nhanh liền hỏi lại.
"Gặp ở đâu?"
Trương Hâm Đình làm ra vẻ thương xót, chả biết là đang "khóc thuê" cho ai, ấm ức kể lại:
"Em là cảm thấy thương thay cho chị nên mới nói. Chắc chị cũng biết, học sinh mới nhập học là con khốn Uyển Đình Nhu, khi trước định ra mặt thì bị chị ngăn cản, căn bản là chưa có dịp động chạm đến nó, song, không nghĩ nó sẽ đến đây học, loại chuyện này làm sao có khả năng?"
Trương Hâm Đình tặc lưỡi bật thành tiếng.
"Có trời mới biết, loại hạ lưu thấp hèn như nó dùng quỷ kế gì mà lại vào được học viện Sử Đế Lan?"
Cô ta khẽ cong môi, nâng tách uống một ngụm trà...
"Vốn chướng mắt nó đã lâu, nhân cơ hội không có anh Sở Diệu ở đây, em mới dạy dỗ nó một chút. Chỉ không ngờ rằng..."
Trịnh An Nhã vẫn bình tĩnh lắng nghe không sót một chữ, mi tâm không hề động đậy.
"Người đứng sau chống lưng cho nó lại là anh Thiên Ân!''
Cái gì?!
Trịnh An Nhã toàn thân run run, tái nhợt như hoa quỳnh.
"Rất ngạc nhiên đúng không? Khỏi phải nhìn chị lúc này em cũng đoán được sắc mặt của chị, chính bản thân em còn thấy bất ngờ mà. Huống chi là..."
Trương Hâm Đình thở dài...
"Có lẽ anh ấy chú ý đến nó bởi vì nó mang gương mặt giống với Hàn Tư Kỳ chăng?"
Trịnh An Nhã nghe xong, bất thình lình giật mình một cái, một vài phút trôi qua, cô ta mới bình tâm lại, ánh mắt trong như nước, nhẹ nhàng đảo qua bóng đêm bên ngoài, thản nhiên hỏi:
"Em dựa vào đâu mà nói như vậy?"
Không đợi Trương Hâm Đình đáp lại, Trịnh An Nhã đã cao ngạo chặn trước:
"Đừng quên, đối với Thiên Ân hiện tại, Hàn Tư Kỳ là người mà anh ấy căm ghét nhất. Không cớ sự gì anh ấy lại đi tìm một người giống hệt để thay thế cô ta? Đấy chẳng phải là tự mình thừa nhận, anh ấy vẫn còn yêu cô ta sao?"
Trịnh An Nhã cười lạnh.
"Đình Đình, chị thấy, có vẻ em mới là người lơ đãng đấy. Đừng kể chuyện cười nữa, chị mệt lắm, có gì nói..."
"Hahaha!"
Trương Hâm Đình đột nhiên cười phá lên cắt lời, bất giác khiến khuôn mặt Trịnh An Nhã hoá cứng đờ, phút chốc cũng không hiểu, rốt cuộc là cô ta đang cười vì điều gì?
Mình nói sai ư?
"Ôi chị họ thân yêu của tôi ơi!"
Giọng nói Trương Hâm Đình cất lên đầy giễu cợt.
"Sao chị không hỏi em vì sao mà em biết được người đứng sau chống lưng cho nó là anh Thiên Ân?"
"..."
Thấy Trịnh An Nhã không nói gì, Trương Hâm Đình thuận miệng tiếp lời:
"Nhanh thế mà đã đưa ra kết luận?"
Nói cũng phải.
Trịnh An Nhã mím môi, có lẽ là vì cô ta đã quá tin tưởng vào nhận định của bản thân nên quên mất vấn đề mà Trương Hâm Đình nói quả thực rất có lí lẽ.
Cổ họng Trịnh An Nhã nghẹn ắng, khẽ nuốt nước bọt, tự hỏi lòng...
Là mình đang tự lừa dối bản thân, hay do mình thật sự hèn nhát nên mới không đủ can đảm để đối mặt với những lời nói trước đó của Đình Đình?
Trịnh An Nhã nói một cách thờ ơ nhưng lại giống như rất nghiêm túc, ngữ khí nhàn nhạt tỏ vẻ không mấy khẩn trương...
"Đừng nói với chị, em bị anh Thiên Ân ra mặt dạy dỗ?"
"Ơ..."
Câu hỏi của Trịnh An Nhã khiến cho Trương Hâm Đình thầm mở cờ trong bụng, giọng nói có chút chế nhạo ngay tức khắc đáp lại:
"Làm sao mà chị biết được hay thế?"
"Gì cơ?"
Trịnh An Nhã chấn kinh, giọng nói cũng cao hơn một chút. Ngay sau đó, ánh mắt đều trở nên cực kỳ kích động.
"Em nói vừa gặp Thiên Ân là bởi vì anh ấy ra mặt dạy dỗ em sao?''
''Vì Uyển Đình Nhu?"
Trương Hâm Đình đối với cảm xúc hiện tại của Trịnh An Nhã cảm thấy vô cùng hài lòng, biết ý định sắp đạt được, cô ta hào hứng "đổ thêm dầu vào lửa"...
"Đương nhiên là như thế! Nếu không thì sao em lại gọi cho chị làm gì?''
''Chị họ à, em là có lòng tốt nên mới khuyên chị một câu, đối với hạng người như Uyển Đình Nhu, dã tâm vô biên, lòng tham không đáy, không phải chị không biết, con ả đó sớm đã lọt vào mắt anh Sở Diệu, khiến anh Sở Diệu ngày đêm túc trực ở khu phố Y, hiện tại không biết giở tà thuật gì lại câu dẫn được thêm cả anh Thiên Ân...?"
Trương Hâm Đình ngập ngừng.
"Em hiện tại đã bị anh Thiên Ân cảnh cáo, tạm thời không thể động vào nó, chỉ muốn nhắc nhở chị, nhân lúc anh Thiên Ân còn chưa công khai theo đuổi nó thì hãy giữ lấy anh ấy, kẻo về sau, nhất thời bị nó làm cho mê muội, lúc đấy chị có hối hận cũng không kịp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.