Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!
Chương 101
Âu Dương Tử Hy
27/11/2021
Buổi sáng bên cửa sổ vẫn còn tiếng mưa rơi tí tách, bầu trời bên ngoài mờ hơi nước, có thể thấy, đêm hôm qua đã đã có một cơn mưa ghé qua.
Gió lạnh lùa vào phòng, Uyển Đình Nhu rụt đầu chui vào chăn, cô muốn ngủ tiếp, nhưng lại không ngủ được, cô cũng không muốn dậy.
Cô với tay lấy chiếc đồng hồ trên bàn, nheo mắt nhìn vào hai cây kim trên đó.
Ôi không!
Khuôn mặt còn còn đang ngái ngủ chợt bừng tỉnh, cô hoảng hốt, ngay tức khắc ngồi bật dậy đi nhanh vào trong nhà vệ sinh.
Ở bên dưới lầu, Uyển Đình Ngọc đã nói vọng lên thăm dò:
"Dậy chưa đấy? Con bé này, lại trễ học nữa rồi!"
Không thấy cô đáp lại, bà Ngọc dường như hiểu ra, xoay người liền lắc đầu "chậc chậc" vài tiếng, chậm rãi đi vào trong bếp, lầm bầm quở trách.
Mười ngày như một! Chẳng khá hơn được chút nào.
Thật không biết khi nào mới có thể yên tâm gả cô đi?
...
Uyển Đình Nhu như bao ngày cùng một con đường đi đến trường.
Hôm nay cô cũng muốn gọi hắn, nhưng sợ lại bị hắn chê phiền phức, cô nửa muốn bước sang, nửa lại không.
Đôi chân đột nhiên cất bước, cô quyết định đến trường một mình.
Đi trên con đường mòn tĩnh lặng, cô chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua...
Cô có một giấc mơ rất kỳ lạ. Khi cô đang mất phương hướng trong làn sương mù dày đặc, có một tảng đá lớn đầy máu đè lấy cô, khiến cô không thể thở nổi, gần như mất đi hô hấp. Nhưng ngay lúc tưởng như sắp chết, một bàn tay cư nhiên chìa ra.
Uyển Đình Nhu không nhìn rõ hình dáng ấy rốt cuộc là ai?
Chỉ biết rằng, trong vô thức, cô đã không nghĩ ngợi mà vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay hắn như một vị cứu tinh.
Sau đó hắn cất giọng, giọng nói của người đàn ông trầm thấp, mạnh mẽ, uy lực. Giọng nói này quen thuộc lắm, khiến giấc ngủ của cô cũng dần được an tĩnh hơn.
Uyển Đình Nhu vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Bỗng...
Trước mắt đột nhiên có một chiếc xe đã mở cửa ra, cô nghi ngờ nheo mắt, đột nhiên đằng sau có người đẩy cô ngã về phía trước, vừa lúc đó cô bị người bên trong xe kéo vào.
Bên trong xe ánh sáng cực kì tối tăm, hai mắt cô căn bản không nhìn thấy được gì, Uyển Đình Nhu chỉ cảm thấy trước mắt toàn bóng tối vô tận.
"Các người muốn làm gì?"
Đang nói ra những lời này thì một giây sau, miệng của Uyển Đình Nhu bị bịt lại.
Trương Hâm Đình sao? Là cô ta bày ra toàn bộ trò này ư? Cô ta lại muốn làm gì? Bọn chúng muốn đưa cô đi nơi nào?
Trong đầu hiện lên một loạt câu hỏi, miệng của cô đã bị dán lại. Vết băng bó trên tay của Đình Nhu còn thoang thoảng mùi nước hoa của đàn ông.
Lý trí bắt đầu căng thẳng. Nếu mua loại nước hoa như thế, người này tuyệt đối không phải là cướp.
Đầu óc ù ù, cô đã đoán được chuyện này có liên quan đến đám người ở Sử Đế Lan.
Uyển Đình Nhu không vùng vẫy, chỉ là giơ cổ tay lên vỗ nhẹ chỗ băng bó của cô ở miệng.
"Chạy đến chỗ riêng của tôi đi!"
Người đàn ông ngồi kế lái xe trầm giọng nói. Nơi ở riêng của hắn ắt hẳn là một địa phương tách biệt, vì yên tĩnh nên hầu như vẫn chưa có mấy ai biết tới, cách tốt nhất là dẫn cô đến chỗ đó mới có thể dễ dàng hành sự.
Chú ý Uyển Đình Nhu ngồi sau, hắn lạnh lùng cười nham hiểm, tháo "rẹt" bịt miệng ra cho cô rồi nói:
"Mày tốt nhất nên thông minh đúng lúc, nếu không đừng trách tao không biết thương hoa tiếc ngọc."
Uyển Đình Nhu liền nghe lời gật đầu, không muốn nghĩ tới những việc này, cô dần khép mắt lại...
"Tại sao lại bắt cóc tôi?"
Gã đàn ông ánh mắt gian tà nhìn Uyển Đình Nhu, sau đó đốt một điếu thuốc đặt lên miệng:
"Mày hỏi nhiều thế làm gì? Chúng ta đều là người quen cả thôi."
Người quen sao?
Uyển Đình Nhu khẽ giật mình, trong lòng có chút kinh ngạc, cô bước vào Sử Đế Lan không lâu, vốn cũng chỉ quen biết với mỗi Trần Thiên Hạo, gặp qua hoa khôi Trịnh An Nhã một lần, đàn anh Tiêu Lang, còn lại là đám người của Trương Hâm Đình, vậy có thể là ai chứ?
Chợt...
Trong kí ức Uyển Đình Nhu chạy xẹt qua một luồng sáng, tựa như sao băng, trong hồi ức chợt hiện ra khuôn mặt của gã đàn ông.
Tần Nguỵ!!!
Không thể sai được.
Cô chắc chắn chính là hắn!
Đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt Uyển Đình Nhu có chút lo lắng, nhớ lại chuyện khi ấy, cô phần nào cũng hiểu được sơ sơ con người hắn.
Hắn đích thị là một tên yêu râu xanh!
Tần Nguỵ cười gian manh, tay phải nắm chặt cằm cô, thô bạo đưa qua đưa lại, săm soi một hồi mới hậm hực thốt lên:
"Con mẹ nó! Đúng thật là, xung quanh thằng khốn kia đều là mỹ nhân."
Thằng khốn nào cơ? Hắn là đang nói tới ai?
Uyển Đình Nhu thắc mắc, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cô đương nhiên không dám hỏi lại, giữ yên lặng mới là phương án tốt nhất.
Tần Nguỵ lấy được cà vạt từ trên cổ buộc Uyển Đình Nhu lại, không biết từ đâu cầm lấy một tấm khăn lông, vo thành một cục nhét vào miệng cô, khuôn miệng bị chặn lại rất khổ sở, chỉ có thể phát ra thanh âm "um...um".
Đi được một quãng khá xa, cách trung tâm cũng gần hai mươi cây.
Đây là một tòa biệt thự nằm tại vùng ngoại ô hẻo lánh. Khung cảnh cực kì tươi mát, xung quanh cũng không nhà cửa hay người ngoài, cực kì thanh tĩnh. Chỉ là hiện tại, cô không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp, khung cảnh nơi này an tĩnh sẽ chỉ làm cho cô chạy trốn càng thêm khó khăn hơn mà thôi.
Sau khi bị đẩy xuống xe, cô không đứng vững, lập tức ngã nhào trên đất.
Thật may là ngã trên mặt đất chứ không phải là bề mặt xi măng, nếu không thì vừa rồi té xuống chắc chắn mặt cô sẽ cực kỳ thảm.
"Trở về đi, việc hôm nay không cho nói ra ngoài nửa chữ, nếu không...hậu quả ông nên biết!"
Tần Nguỵ híp mắt nói với tên lái xe. Tên lái xe nhìn Uyển Đình Nhu liếc mắt một cái, nặng nề mà gật đầu lái xe đi.
Lồng ngực đột nhiên nổi lên một loại cảm xúc tuyệt vọng, nhìn chiếc xe đi xa, cô lắc đầu. Sẽ không ai cứu một người không liên quan rồi tự làm hại chính mình cả, ít nhất thì cho tới bây giờ đều không có.
Như thế hiện tại, cô chỉ có thể dựa vào chính mình. Chỉ đành dựa vào tình hình mà xoay sở, cô chậm rãi ngồi thẳng người, lẳng lặng nhìn Tần Nguỵ.
Nếu chạy không thoát, như thế cô chỉ có thể khiến cho hắn tự động buông tha cho mình.
Tuy nhiên, loại khả năng này xem ra rất thấp, nhưng cũng là một tia hy vọng duy nhất. Cho nên hiện tại, cô muốn bình tĩnh lại, nhất định phải bình tĩnh.
Đôi con ngươi hiện tại lặng thinh như nước, không có lấy một gợn sóng, cô nhìn Tần Nguỵ đi tới phía sau cô, sau đó kéo phắt cô đứng lên.
Hắn thô bạo nắm cổ áo lôi cô vào biệt thự.
Trong biệt thự, nơi nơi đều là mùi bụi đất, xem ra hắn bình thường không hay ở nơi này.
Gió lạnh lùa vào phòng, Uyển Đình Nhu rụt đầu chui vào chăn, cô muốn ngủ tiếp, nhưng lại không ngủ được, cô cũng không muốn dậy.
Cô với tay lấy chiếc đồng hồ trên bàn, nheo mắt nhìn vào hai cây kim trên đó.
Ôi không!
Khuôn mặt còn còn đang ngái ngủ chợt bừng tỉnh, cô hoảng hốt, ngay tức khắc ngồi bật dậy đi nhanh vào trong nhà vệ sinh.
Ở bên dưới lầu, Uyển Đình Ngọc đã nói vọng lên thăm dò:
"Dậy chưa đấy? Con bé này, lại trễ học nữa rồi!"
Không thấy cô đáp lại, bà Ngọc dường như hiểu ra, xoay người liền lắc đầu "chậc chậc" vài tiếng, chậm rãi đi vào trong bếp, lầm bầm quở trách.
Mười ngày như một! Chẳng khá hơn được chút nào.
Thật không biết khi nào mới có thể yên tâm gả cô đi?
...
Uyển Đình Nhu như bao ngày cùng một con đường đi đến trường.
Hôm nay cô cũng muốn gọi hắn, nhưng sợ lại bị hắn chê phiền phức, cô nửa muốn bước sang, nửa lại không.
Đôi chân đột nhiên cất bước, cô quyết định đến trường một mình.
Đi trên con đường mòn tĩnh lặng, cô chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua...
Cô có một giấc mơ rất kỳ lạ. Khi cô đang mất phương hướng trong làn sương mù dày đặc, có một tảng đá lớn đầy máu đè lấy cô, khiến cô không thể thở nổi, gần như mất đi hô hấp. Nhưng ngay lúc tưởng như sắp chết, một bàn tay cư nhiên chìa ra.
Uyển Đình Nhu không nhìn rõ hình dáng ấy rốt cuộc là ai?
Chỉ biết rằng, trong vô thức, cô đã không nghĩ ngợi mà vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay hắn như một vị cứu tinh.
Sau đó hắn cất giọng, giọng nói của người đàn ông trầm thấp, mạnh mẽ, uy lực. Giọng nói này quen thuộc lắm, khiến giấc ngủ của cô cũng dần được an tĩnh hơn.
Uyển Đình Nhu vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Bỗng...
Trước mắt đột nhiên có một chiếc xe đã mở cửa ra, cô nghi ngờ nheo mắt, đột nhiên đằng sau có người đẩy cô ngã về phía trước, vừa lúc đó cô bị người bên trong xe kéo vào.
Bên trong xe ánh sáng cực kì tối tăm, hai mắt cô căn bản không nhìn thấy được gì, Uyển Đình Nhu chỉ cảm thấy trước mắt toàn bóng tối vô tận.
"Các người muốn làm gì?"
Đang nói ra những lời này thì một giây sau, miệng của Uyển Đình Nhu bị bịt lại.
Trương Hâm Đình sao? Là cô ta bày ra toàn bộ trò này ư? Cô ta lại muốn làm gì? Bọn chúng muốn đưa cô đi nơi nào?
Trong đầu hiện lên một loạt câu hỏi, miệng của cô đã bị dán lại. Vết băng bó trên tay của Đình Nhu còn thoang thoảng mùi nước hoa của đàn ông.
Lý trí bắt đầu căng thẳng. Nếu mua loại nước hoa như thế, người này tuyệt đối không phải là cướp.
Đầu óc ù ù, cô đã đoán được chuyện này có liên quan đến đám người ở Sử Đế Lan.
Uyển Đình Nhu không vùng vẫy, chỉ là giơ cổ tay lên vỗ nhẹ chỗ băng bó của cô ở miệng.
"Chạy đến chỗ riêng của tôi đi!"
Người đàn ông ngồi kế lái xe trầm giọng nói. Nơi ở riêng của hắn ắt hẳn là một địa phương tách biệt, vì yên tĩnh nên hầu như vẫn chưa có mấy ai biết tới, cách tốt nhất là dẫn cô đến chỗ đó mới có thể dễ dàng hành sự.
Chú ý Uyển Đình Nhu ngồi sau, hắn lạnh lùng cười nham hiểm, tháo "rẹt" bịt miệng ra cho cô rồi nói:
"Mày tốt nhất nên thông minh đúng lúc, nếu không đừng trách tao không biết thương hoa tiếc ngọc."
Uyển Đình Nhu liền nghe lời gật đầu, không muốn nghĩ tới những việc này, cô dần khép mắt lại...
"Tại sao lại bắt cóc tôi?"
Gã đàn ông ánh mắt gian tà nhìn Uyển Đình Nhu, sau đó đốt một điếu thuốc đặt lên miệng:
"Mày hỏi nhiều thế làm gì? Chúng ta đều là người quen cả thôi."
Người quen sao?
Uyển Đình Nhu khẽ giật mình, trong lòng có chút kinh ngạc, cô bước vào Sử Đế Lan không lâu, vốn cũng chỉ quen biết với mỗi Trần Thiên Hạo, gặp qua hoa khôi Trịnh An Nhã một lần, đàn anh Tiêu Lang, còn lại là đám người của Trương Hâm Đình, vậy có thể là ai chứ?
Chợt...
Trong kí ức Uyển Đình Nhu chạy xẹt qua một luồng sáng, tựa như sao băng, trong hồi ức chợt hiện ra khuôn mặt của gã đàn ông.
Tần Nguỵ!!!
Không thể sai được.
Cô chắc chắn chính là hắn!
Đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt Uyển Đình Nhu có chút lo lắng, nhớ lại chuyện khi ấy, cô phần nào cũng hiểu được sơ sơ con người hắn.
Hắn đích thị là một tên yêu râu xanh!
Tần Nguỵ cười gian manh, tay phải nắm chặt cằm cô, thô bạo đưa qua đưa lại, săm soi một hồi mới hậm hực thốt lên:
"Con mẹ nó! Đúng thật là, xung quanh thằng khốn kia đều là mỹ nhân."
Thằng khốn nào cơ? Hắn là đang nói tới ai?
Uyển Đình Nhu thắc mắc, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cô đương nhiên không dám hỏi lại, giữ yên lặng mới là phương án tốt nhất.
Tần Nguỵ lấy được cà vạt từ trên cổ buộc Uyển Đình Nhu lại, không biết từ đâu cầm lấy một tấm khăn lông, vo thành một cục nhét vào miệng cô, khuôn miệng bị chặn lại rất khổ sở, chỉ có thể phát ra thanh âm "um...um".
Đi được một quãng khá xa, cách trung tâm cũng gần hai mươi cây.
Đây là một tòa biệt thự nằm tại vùng ngoại ô hẻo lánh. Khung cảnh cực kì tươi mát, xung quanh cũng không nhà cửa hay người ngoài, cực kì thanh tĩnh. Chỉ là hiện tại, cô không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp, khung cảnh nơi này an tĩnh sẽ chỉ làm cho cô chạy trốn càng thêm khó khăn hơn mà thôi.
Sau khi bị đẩy xuống xe, cô không đứng vững, lập tức ngã nhào trên đất.
Thật may là ngã trên mặt đất chứ không phải là bề mặt xi măng, nếu không thì vừa rồi té xuống chắc chắn mặt cô sẽ cực kỳ thảm.
"Trở về đi, việc hôm nay không cho nói ra ngoài nửa chữ, nếu không...hậu quả ông nên biết!"
Tần Nguỵ híp mắt nói với tên lái xe. Tên lái xe nhìn Uyển Đình Nhu liếc mắt một cái, nặng nề mà gật đầu lái xe đi.
Lồng ngực đột nhiên nổi lên một loại cảm xúc tuyệt vọng, nhìn chiếc xe đi xa, cô lắc đầu. Sẽ không ai cứu một người không liên quan rồi tự làm hại chính mình cả, ít nhất thì cho tới bây giờ đều không có.
Như thế hiện tại, cô chỉ có thể dựa vào chính mình. Chỉ đành dựa vào tình hình mà xoay sở, cô chậm rãi ngồi thẳng người, lẳng lặng nhìn Tần Nguỵ.
Nếu chạy không thoát, như thế cô chỉ có thể khiến cho hắn tự động buông tha cho mình.
Tuy nhiên, loại khả năng này xem ra rất thấp, nhưng cũng là một tia hy vọng duy nhất. Cho nên hiện tại, cô muốn bình tĩnh lại, nhất định phải bình tĩnh.
Đôi con ngươi hiện tại lặng thinh như nước, không có lấy một gợn sóng, cô nhìn Tần Nguỵ đi tới phía sau cô, sau đó kéo phắt cô đứng lên.
Hắn thô bạo nắm cổ áo lôi cô vào biệt thự.
Trong biệt thự, nơi nơi đều là mùi bụi đất, xem ra hắn bình thường không hay ở nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.