Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?
Chương 31: Đi khám phụ khoa, thầy thiệt ác!
Hạnh Pinky
25/05/2021
Rồi thời khắc tháo bột cũng tới, ngày mà tay chân tôi hoàn toàn lành lặn sau buổi tông xe định mệnh đó. Tôi hứng khởi vui mừng vì bác sĩ xem phim chụp cổ tay nói rằng, tay tôi đã hoàn toàn hồi phục nhưng cũng nên kiêng làm việc nặng 1 thời gian. Những vết trầy nặng lúc trước cứ tưởng sẽ để lại sẹo nhưng nhờ thầy bôi thuốc gì đó bên nước ngoài mang về cho tôi mà những vết sẹo nó biến mất như chưa từng xuất hiện. Tôi vui mừng hứng khởi không ngừng nhưng chưa được mấy tiếng đồng hồ, thầy Vũ chở tôi thẳng vô phòng khám phụ khoa làm tôi méo mặt, khoé miệng giật giật.
- Vô đây chi vậy thầy?
- Vô khám chỗ đó của em chứ làm gì? Hỏi xem làm sao mỗi tháng cho em hết đau bụng kinh.
Thầy trả lời tôi tỉnh bơ, đưa tay tháo dây an toàn cho tôi, tôi kinh hãi níu tay ổng lại:
- Thôi.. thôi mà thầy, em chịu được mà, mình đi về đi.
- Ngoan...bác sĩ là đàn bà, người quen của tôi, tôi đặt lịch trước rồi! Phụ nữ 6 tháng nên đi khám phụ khoa, tầm soát ung thư 1 lần, em là con gái hời hợt vấn đề đó của mình vậy sao?
Tôi ấp úng nhìn thầy, miễn cưỡng theo ổng bước vào, mặt mày sượng trân. Người khám là 1 bà bác sĩ già trông có vẻ rất dày dạn kinh nghiệm. Thấy y tá gọi tên tôi bước vào, bà cười tươi rói hỏi thăm tôi:
- Con là vợ Vũ sao?
- Dạ.. con chào bác sĩ.
Tôi bẽn lẽn cúi đầu chào bà 1 tiếng. Y tá tiếp nhận hồ sơ của tôi rồi làm giấy cho tôi đi siêu âm trước. Bà kêu tôi đừng lo lắng quá, lát siêu âm xong mang kết quả về bà xem rồi khám. Tôi theo y tá lên phòng siêu âm rồi chở về phòng khám của bà. Do được đặt trước và có người quen nên mọi thủ tục của tôi rất nhanh gọn lẹ. Chỉ là khúc này, tôi muốn gượng chín mặt:
- Con vô trong cởi quần lót, mặc váy có sẵn bên trong rồi lên bàn nằm đi, bác vô liền.
Tía má ơi, cái gì vậy trời? Tôi muốn té xỉu tại chỗ, trong lòng ngầm rủa ông thầy già lựu đạn đã đày đoạ tôi thế này. Tôi ngượng mặt làm theo lời bà. Nhưng kinh hoàng nhất cái cảnh bà bảo tôi thả lỏng cơ thể để đưa kẹp mỏ vịt y tế vào chỗ đó của tôi, tôi run cầm cập muốn nhảy xuống giường bỏ chạy. Ai cứu tôi với huhu !
- Nghe Vũ nói con hay đau bụng kinh, cho bác hỏi kinh nguyệt của con trước nay có đều không?
- Dạ đều ạ, chỉ là mỗi khi đến tháng con đau lắm, nhức hết mình mẩy ạ!
- Ừm, để bác kê thuốc điều hoà kinh nguyệt giảm các cơn đau những ngày này cho con. Hiện tại kết quả siêu âm và khám lâm sàng của con hoàn toàn bình thường, con cứ yên tâm. À, con và Vũ có sử dụng biện pháp tránh thai không? Hay đang thả để dính bầu. Tại theo ngày hành kinh của con, bác thấy con đang trong kì nguy hiểm đó.
Tôi hơi giật mình, vấn đề tế nhị này tôi cũng đang băn khoăn mấy ngày nay, nên đành gạt mọi sự ngại ngùng trong lòng thành khẩn khai báo:
- Dạ, thầy..à ảnh cho ra ngoài ạ!
- Ồ, bác khuyên nha. Nếu để chồng con xuất tinh ngoài nhiều như vậy sau này rất ảnh hưởng tới sức khoẻ của Vũ nha. Có thể gây đau lưng, rối loạn cương dương mà nặng là gây liệt dương đó. Nếu hiện tại con và Vũ chưa muốn có baby thì bác tư vấn cho 1 vài biện pháp tránh thai như uống thuốc tránh thai tháng, cấy que hay đơn giản là sử dụng bao cao su.
Tôi lùng bùng lỗ tai, chỉ sợ nhất là khúc ảnh hưởng tới sức khoẻ của thầy. Tôi không muốn ông thầy già của tôi bị tổn hại bất cứ điều gì hết. Mà cấy que vô bắp tay tôi thì ôi thôi, chắc đau muốn chết, lỡ không hợp sẽ gây nhiều tác dụng phụ. Còn sử dụng bao cao su? Xui xui mua trúng bao lủng có phải toang cả làng không, với tôi cũng chả thể đề nghị nói thẳng với thầy vì ngại. Thôi cứ uống thuốc là chắc ăn nhất, tôi sẽ ráng nhắc nhở bản thân nhớ uống thuốc hàng ngày vậy, mình tự chủ phòng tránh vẫn tốt hơn.
Khám xong xuôi, tôi mang toa thuốc ra ngoài. Thầy đang ngồi chờ tôi ở cửa, thấy tôi bước ra ổng đứng lên đón lấy tôi hỏi:
- Xong rồi sao? Bác sĩ có nói gì không?
- Dạ không, cho thuốc em về uống thôi.
- Ừm, đưa toa đây tôi đi mua, em ngồi đây chờ đi.
Tôi đưa toa thuốc cho thầy, cũng không nói rõ là tôi sẽ dùng thuốc tránh thai tháng. Chỉ là vài phút sau, khuôn mặt thầy tăm tối tiến tới gần, tôi vội đứng đậy đến bên thầy hỏi:
- Có chuyện gì vậy thầy?
- Em nói sao mà bác sĩ kê cho em thuốc ngừa thai tháng hả? Ai cho phép em uống? Em hỏi ý tôi chưa?
Tôi ngại ngùng trả lời thầy bằng giọng hết sức nhỏ nhẹ chỉ đủ 2 người nghe, vì sợ gây chú ý cho mọi người xung quanh:
- Chứ bữa giờ thầy cho ra ngoài hoài, bác kêu sau này ảnh hưởng tới sức khoẻ của thầy, em sợ thầy bị gì rồi sao?
Thầy phì cười, khẽ thì thào nhỏ vào tai tôi vài câu châm chọc:
- Em sợ sau này tôi suy giảm chức năng tình dục rồi liệt dương, không thể ân ái với em được hả?
Tôi đỏ bừng mặt, đánh vô ngực thầy 1 cái :
- Thầy này nữa...ai cần thầy chứ.
Ổng xoa đầu đưa tay giữ eo tôi dẫn đi:
- Em không cần nhưng tôi cần. Nói chứ tôi mua bao rồi, mấy ngày trước lu bu quá quên mua. Tôi sẽ canh ngày cho em, em yên tâm đi. Còn lỡ xui dính thiệt thì cưới liền, bảo lưu kết quả học có gì đâu.
Tôi hốt hoảng giữ tay thầy lại, mắt trợn tròn:
- Không được mà thầy, em chưa sẵn sàng đâu. Thôi thầy để em uống thuốc đi.
- KHÔNG, đừng có lằng nhằng.
Suốt quãng đường về, mặt tôi héo queo không thèm nói chuyện với thầy. Trong lòng lo lắng nghĩ xa xôi, nếu như thầy dở trò để tôi dính bầu thiệt, tôi phải làm sao đây? Tôi còn trẻ, còn nhiều mơ ước chưa thực hiện, tâm lí cũng chưa vững vàng mà bắt thành mẹ bỉm sữa sớm, tưởng tượng lại thấy khô héo lòng mề.
- Thôi tôi giỡn mà, giãn cơ mặt ra đi. Đợi em học xong rồi từ từ có em bé cũng được. Tôi hứa sẽ ráng giữ cho em, chỉ cần em thực hiện yêu cầu này của tôi.
-“ Yêu cầu gì nữa thầy?” Tôi nhăn nhó trả lời.
- Trừ thời gian ở trên trường, những lúc còn lại em gọi tôi là anh xã hay chồng được không? Chứ mỗi lần quan hệ, em cứ 1 tiếng thầy 2 tiếng thầy, làm tôi cảm thấy tội lỗi sao á. Rồi đi đâu ai cũng dòm ngó như kiểu tôi loạn luân với học sinh của mình.
Tôi muốn cười banh càng, ông thầy của tôi cũng cảm thấy xấu hổ, tội lỗi sao? Tưởng ổng mặt dày không sợ trời, không sợ đất ấy chứ. Tôi ghẹo lại ổng:
- Trên trường thì thầy dạy chữ, chứ trên giường thầy cũng dạy hư em mà. Em tôn sự trọng đạo lắm, với lại em cũng đã gọi quen rồi, không thay đổi được đâu.
- Thiệt á, cái mỏ em ngày càng sắc bén muốn cắn cho vài phát. Bộ em tính cả đời gọi tôi là thầy hả. Ác cũng vừa vừa thôi chứ. Gọi thân mật xíu chết chóc gì, nhanh gọi anh đi! Không tôi cho vô hết người em, khỏi bao bố gì nữa cho mệt, có bầu thì ráng mà chịu.
- Thầy....
Tôi dậm chân tức tối nhìn ổng, còn ổng chỉ liếc mắt nhìn tôi 1 cái tỏ vẻ không thèm quan tâm nữa, chờ tôi tự mình tự giác. Tôi cắn chặt răng, mặt nhăn nhó, gồng người bật ra 1 tiếng:
- Anh...
- Gì...gọi ai á !
Ông thầy già đúng ba gai, miệng ổng mím lại nén cười, ráng tỏ ra lạnh lùng để muốn làm khó làm dễ tôi, tôi phải tiếp tục cố gắng:
- Anh Vũ...
- Ơi !
Tôi nhìn thầy, lòng khẽ chấn động, 1 chữ “ ơi” ngọt lịm tan chảy cõi lòng. Xe dừng đèn đỏ, thầy vươn tay đưa lên gò má tôi khẽ vuốt ve, đôi mắt chim ưng dịu xuống lúc nào không hay đang nhìn tôi chan chứa yêu thương mãnh liệt. Tôi cũng nhìn lại thầy, khẽ hôn lên lòng bàn tay ấm áp đó.
Còn 2 ngày nữa tôi phải nộp đồ án “ Thiết kế phương tiện giao thông” rồi. Bữa nay là chủ nhật, tôi dồn toàn bộ tâm lực để thực hiên mô hình phỏng theo tỉ lệ 1:10, theo kích thước bản vẽ kĩ thuật đã được dựng mấy ngày trước bằng miếng bìa mô hình fomex.
Ông thầy già nhìn tôi cắm cúi đo đạc cắt dán kiểu gì mà kêu trông vụng về, thiếu chuyên nghiệp đến chướng con mắt. Nên mau chóng đuổi tôi vào phòng làm việc mở máy làm hồ sơ thiết kế cho xong đi, để ổng ngồi ngoài đây mài mò cho nhanh. Hehe! Tự nhiên giờ tôi cũng có người phụ bài như tụi trên trường mỗi khi chạy đồ án có người yêu phụ hoạ. Một thời gian trôi qua cũng khá lâu, tôi mỏi lưng đứng dậy cho gĩan cơ, nên muốn ra ngoài xem ông thầy làm tới đâu rồi. Nhưng chả thấy bóng dáng ổng đâu cả, còn mô hình của tôi nó sắp hoàn thành rồi! Uầy, trông nhức nách vô cùng, mọi thứ hoàn hảo chính xác đến từng milimet. Tôi thầm cảm ơn sâu sắc và ngưỡng mộ kịch liệt thầy trong lòng, nên muốn mở cửa phòng định bụng ra ngoài tìm ổng hỏi thăm.
Khi cửa vừa mở, tôi nghe ngoài phòng khách có tiếng nói chuyện của thầy và hình như người kia là chị thầy thì phải. Lòng tôi hơi hoang mang lo sợ, chỉ là 2 người đối thoại với nhau bằng tiếng Hoa nên tôi chả hiểu được đề tài họ đang nói là gì? Nhưng có vẻ đang tranh cãi cũng hơi gắt. Phân vân 1 hồi không biết tôi có nên ra chào hỏi 1 tiếng không, hay bỏ lại vào phòng coi như không biết sự gì. Nhưng thôi, cứ ra chào 1 tiếng rồi tìm cớ né sau cho phải đạo, mất công sau nay bị bắt bẻ. Tôi bẽn lẽn bước ra, bà chị và thầy ngưng cuộc trò chuyện quay qua nhìn tôi, tôi khẽ cúi đầu :
- Em chào chị.
Rồi giật mình ngẩn người vì bên cạnh chị thầy còn có 1 cô tiểu thư xinh đẹp, thần thái sang trọng cuốn hút như thiên kim đài các, nom cũng chạc tuổi tôi bây giờ. Tóc cô ấy màu nâu nhạt được uốn quăn lọn dài ngang lưng, trông bồng bềnh óng mượt vô cùng. Làn da trắng sứ không tì vết, mọi đường nét trên khuôn mặt thanh thoát toả sáng đến kiêu sa khiến tôi là con gái còn phải ngẩn ngơ nhìn.
Cũng giống như tôi, cô ta cũng thẫn người nhìn lại tôi hồi lâu rồi mới nở 1 nụ cười gật đầu chào, 2 núm đồng điếu ở khoé miệng hiện rõ, trông cô ấy thật xinh đẹp mỹ miều. Tôi cũng nhanh chóng cười rồi gật đầu chào lại.
- Cục cưng, lại đây với anh.
Thầy Vũ cất giọng gọi rồi chìa tay ra ý muốn tôi đến ngồi cạnh. Nhưng ổng có thế tém tém lại không? Trước mặt người ngoài xưng hô như thể chốn này chỉ có 2 đứa không bằng, làm tôi muốn sượng mặt. Tôi tiến về phía thầy và ngồi xuống, thầy đưa tay vén tóc tôi lên tai rồi hỏi thêm:
- Em làm xong chưa?
- Dạ rồi!
Tôi gật đầu trả lời, lén đưa mắt lên nhìn sắc mặt của chị thầy. Bà nhìn tôi với con mắt chán ghét nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra rất bình thường, cô gái bên cạnh quay sang nhìn bà sau hành động thân mật thầy trao tôi. Tôi thấy bà ôn nhu đặt tay mình lên tay cô ấy vỗ về trấn an, sau đó lên giọng cắt ngang cảnh tình tứ của tôi và thầy:
- Vy Anh ra rồi đó, để chị hỏi. Vy Anh, đây là chị Như, con gái út của chú Hào bên Hà Nội qua đây xin làm thực tập bên công ty của Vũ. Chị kêu nó cho Như ở tạm 2 đến 3 tuần cho chị yên tâm mà nó từ chối khéo nãy giờ, em nói vô giúp chị đi. Tại nhà chị tít quận 2 xa xôi quá, nhà của tụi em ngay trung tâm, có gì sáng cho Như nó quá giang với Vũ đi làm cũng tiện. Chứ chú Hào gửi gắm cẩn thận chị không dám từ chối, mà Vũ nó ngang như vầy làm chị khó xử quá!
- Vô đây chi vậy thầy?
- Vô khám chỗ đó của em chứ làm gì? Hỏi xem làm sao mỗi tháng cho em hết đau bụng kinh.
Thầy trả lời tôi tỉnh bơ, đưa tay tháo dây an toàn cho tôi, tôi kinh hãi níu tay ổng lại:
- Thôi.. thôi mà thầy, em chịu được mà, mình đi về đi.
- Ngoan...bác sĩ là đàn bà, người quen của tôi, tôi đặt lịch trước rồi! Phụ nữ 6 tháng nên đi khám phụ khoa, tầm soát ung thư 1 lần, em là con gái hời hợt vấn đề đó của mình vậy sao?
Tôi ấp úng nhìn thầy, miễn cưỡng theo ổng bước vào, mặt mày sượng trân. Người khám là 1 bà bác sĩ già trông có vẻ rất dày dạn kinh nghiệm. Thấy y tá gọi tên tôi bước vào, bà cười tươi rói hỏi thăm tôi:
- Con là vợ Vũ sao?
- Dạ.. con chào bác sĩ.
Tôi bẽn lẽn cúi đầu chào bà 1 tiếng. Y tá tiếp nhận hồ sơ của tôi rồi làm giấy cho tôi đi siêu âm trước. Bà kêu tôi đừng lo lắng quá, lát siêu âm xong mang kết quả về bà xem rồi khám. Tôi theo y tá lên phòng siêu âm rồi chở về phòng khám của bà. Do được đặt trước và có người quen nên mọi thủ tục của tôi rất nhanh gọn lẹ. Chỉ là khúc này, tôi muốn gượng chín mặt:
- Con vô trong cởi quần lót, mặc váy có sẵn bên trong rồi lên bàn nằm đi, bác vô liền.
Tía má ơi, cái gì vậy trời? Tôi muốn té xỉu tại chỗ, trong lòng ngầm rủa ông thầy già lựu đạn đã đày đoạ tôi thế này. Tôi ngượng mặt làm theo lời bà. Nhưng kinh hoàng nhất cái cảnh bà bảo tôi thả lỏng cơ thể để đưa kẹp mỏ vịt y tế vào chỗ đó của tôi, tôi run cầm cập muốn nhảy xuống giường bỏ chạy. Ai cứu tôi với huhu !
- Nghe Vũ nói con hay đau bụng kinh, cho bác hỏi kinh nguyệt của con trước nay có đều không?
- Dạ đều ạ, chỉ là mỗi khi đến tháng con đau lắm, nhức hết mình mẩy ạ!
- Ừm, để bác kê thuốc điều hoà kinh nguyệt giảm các cơn đau những ngày này cho con. Hiện tại kết quả siêu âm và khám lâm sàng của con hoàn toàn bình thường, con cứ yên tâm. À, con và Vũ có sử dụng biện pháp tránh thai không? Hay đang thả để dính bầu. Tại theo ngày hành kinh của con, bác thấy con đang trong kì nguy hiểm đó.
Tôi hơi giật mình, vấn đề tế nhị này tôi cũng đang băn khoăn mấy ngày nay, nên đành gạt mọi sự ngại ngùng trong lòng thành khẩn khai báo:
- Dạ, thầy..à ảnh cho ra ngoài ạ!
- Ồ, bác khuyên nha. Nếu để chồng con xuất tinh ngoài nhiều như vậy sau này rất ảnh hưởng tới sức khoẻ của Vũ nha. Có thể gây đau lưng, rối loạn cương dương mà nặng là gây liệt dương đó. Nếu hiện tại con và Vũ chưa muốn có baby thì bác tư vấn cho 1 vài biện pháp tránh thai như uống thuốc tránh thai tháng, cấy que hay đơn giản là sử dụng bao cao su.
Tôi lùng bùng lỗ tai, chỉ sợ nhất là khúc ảnh hưởng tới sức khoẻ của thầy. Tôi không muốn ông thầy già của tôi bị tổn hại bất cứ điều gì hết. Mà cấy que vô bắp tay tôi thì ôi thôi, chắc đau muốn chết, lỡ không hợp sẽ gây nhiều tác dụng phụ. Còn sử dụng bao cao su? Xui xui mua trúng bao lủng có phải toang cả làng không, với tôi cũng chả thể đề nghị nói thẳng với thầy vì ngại. Thôi cứ uống thuốc là chắc ăn nhất, tôi sẽ ráng nhắc nhở bản thân nhớ uống thuốc hàng ngày vậy, mình tự chủ phòng tránh vẫn tốt hơn.
Khám xong xuôi, tôi mang toa thuốc ra ngoài. Thầy đang ngồi chờ tôi ở cửa, thấy tôi bước ra ổng đứng lên đón lấy tôi hỏi:
- Xong rồi sao? Bác sĩ có nói gì không?
- Dạ không, cho thuốc em về uống thôi.
- Ừm, đưa toa đây tôi đi mua, em ngồi đây chờ đi.
Tôi đưa toa thuốc cho thầy, cũng không nói rõ là tôi sẽ dùng thuốc tránh thai tháng. Chỉ là vài phút sau, khuôn mặt thầy tăm tối tiến tới gần, tôi vội đứng đậy đến bên thầy hỏi:
- Có chuyện gì vậy thầy?
- Em nói sao mà bác sĩ kê cho em thuốc ngừa thai tháng hả? Ai cho phép em uống? Em hỏi ý tôi chưa?
Tôi ngại ngùng trả lời thầy bằng giọng hết sức nhỏ nhẹ chỉ đủ 2 người nghe, vì sợ gây chú ý cho mọi người xung quanh:
- Chứ bữa giờ thầy cho ra ngoài hoài, bác kêu sau này ảnh hưởng tới sức khoẻ của thầy, em sợ thầy bị gì rồi sao?
Thầy phì cười, khẽ thì thào nhỏ vào tai tôi vài câu châm chọc:
- Em sợ sau này tôi suy giảm chức năng tình dục rồi liệt dương, không thể ân ái với em được hả?
Tôi đỏ bừng mặt, đánh vô ngực thầy 1 cái :
- Thầy này nữa...ai cần thầy chứ.
Ổng xoa đầu đưa tay giữ eo tôi dẫn đi:
- Em không cần nhưng tôi cần. Nói chứ tôi mua bao rồi, mấy ngày trước lu bu quá quên mua. Tôi sẽ canh ngày cho em, em yên tâm đi. Còn lỡ xui dính thiệt thì cưới liền, bảo lưu kết quả học có gì đâu.
Tôi hốt hoảng giữ tay thầy lại, mắt trợn tròn:
- Không được mà thầy, em chưa sẵn sàng đâu. Thôi thầy để em uống thuốc đi.
- KHÔNG, đừng có lằng nhằng.
Suốt quãng đường về, mặt tôi héo queo không thèm nói chuyện với thầy. Trong lòng lo lắng nghĩ xa xôi, nếu như thầy dở trò để tôi dính bầu thiệt, tôi phải làm sao đây? Tôi còn trẻ, còn nhiều mơ ước chưa thực hiện, tâm lí cũng chưa vững vàng mà bắt thành mẹ bỉm sữa sớm, tưởng tượng lại thấy khô héo lòng mề.
- Thôi tôi giỡn mà, giãn cơ mặt ra đi. Đợi em học xong rồi từ từ có em bé cũng được. Tôi hứa sẽ ráng giữ cho em, chỉ cần em thực hiện yêu cầu này của tôi.
-“ Yêu cầu gì nữa thầy?” Tôi nhăn nhó trả lời.
- Trừ thời gian ở trên trường, những lúc còn lại em gọi tôi là anh xã hay chồng được không? Chứ mỗi lần quan hệ, em cứ 1 tiếng thầy 2 tiếng thầy, làm tôi cảm thấy tội lỗi sao á. Rồi đi đâu ai cũng dòm ngó như kiểu tôi loạn luân với học sinh của mình.
Tôi muốn cười banh càng, ông thầy của tôi cũng cảm thấy xấu hổ, tội lỗi sao? Tưởng ổng mặt dày không sợ trời, không sợ đất ấy chứ. Tôi ghẹo lại ổng:
- Trên trường thì thầy dạy chữ, chứ trên giường thầy cũng dạy hư em mà. Em tôn sự trọng đạo lắm, với lại em cũng đã gọi quen rồi, không thay đổi được đâu.
- Thiệt á, cái mỏ em ngày càng sắc bén muốn cắn cho vài phát. Bộ em tính cả đời gọi tôi là thầy hả. Ác cũng vừa vừa thôi chứ. Gọi thân mật xíu chết chóc gì, nhanh gọi anh đi! Không tôi cho vô hết người em, khỏi bao bố gì nữa cho mệt, có bầu thì ráng mà chịu.
- Thầy....
Tôi dậm chân tức tối nhìn ổng, còn ổng chỉ liếc mắt nhìn tôi 1 cái tỏ vẻ không thèm quan tâm nữa, chờ tôi tự mình tự giác. Tôi cắn chặt răng, mặt nhăn nhó, gồng người bật ra 1 tiếng:
- Anh...
- Gì...gọi ai á !
Ông thầy già đúng ba gai, miệng ổng mím lại nén cười, ráng tỏ ra lạnh lùng để muốn làm khó làm dễ tôi, tôi phải tiếp tục cố gắng:
- Anh Vũ...
- Ơi !
Tôi nhìn thầy, lòng khẽ chấn động, 1 chữ “ ơi” ngọt lịm tan chảy cõi lòng. Xe dừng đèn đỏ, thầy vươn tay đưa lên gò má tôi khẽ vuốt ve, đôi mắt chim ưng dịu xuống lúc nào không hay đang nhìn tôi chan chứa yêu thương mãnh liệt. Tôi cũng nhìn lại thầy, khẽ hôn lên lòng bàn tay ấm áp đó.
Còn 2 ngày nữa tôi phải nộp đồ án “ Thiết kế phương tiện giao thông” rồi. Bữa nay là chủ nhật, tôi dồn toàn bộ tâm lực để thực hiên mô hình phỏng theo tỉ lệ 1:10, theo kích thước bản vẽ kĩ thuật đã được dựng mấy ngày trước bằng miếng bìa mô hình fomex.
Ông thầy già nhìn tôi cắm cúi đo đạc cắt dán kiểu gì mà kêu trông vụng về, thiếu chuyên nghiệp đến chướng con mắt. Nên mau chóng đuổi tôi vào phòng làm việc mở máy làm hồ sơ thiết kế cho xong đi, để ổng ngồi ngoài đây mài mò cho nhanh. Hehe! Tự nhiên giờ tôi cũng có người phụ bài như tụi trên trường mỗi khi chạy đồ án có người yêu phụ hoạ. Một thời gian trôi qua cũng khá lâu, tôi mỏi lưng đứng dậy cho gĩan cơ, nên muốn ra ngoài xem ông thầy làm tới đâu rồi. Nhưng chả thấy bóng dáng ổng đâu cả, còn mô hình của tôi nó sắp hoàn thành rồi! Uầy, trông nhức nách vô cùng, mọi thứ hoàn hảo chính xác đến từng milimet. Tôi thầm cảm ơn sâu sắc và ngưỡng mộ kịch liệt thầy trong lòng, nên muốn mở cửa phòng định bụng ra ngoài tìm ổng hỏi thăm.
Khi cửa vừa mở, tôi nghe ngoài phòng khách có tiếng nói chuyện của thầy và hình như người kia là chị thầy thì phải. Lòng tôi hơi hoang mang lo sợ, chỉ là 2 người đối thoại với nhau bằng tiếng Hoa nên tôi chả hiểu được đề tài họ đang nói là gì? Nhưng có vẻ đang tranh cãi cũng hơi gắt. Phân vân 1 hồi không biết tôi có nên ra chào hỏi 1 tiếng không, hay bỏ lại vào phòng coi như không biết sự gì. Nhưng thôi, cứ ra chào 1 tiếng rồi tìm cớ né sau cho phải đạo, mất công sau nay bị bắt bẻ. Tôi bẽn lẽn bước ra, bà chị và thầy ngưng cuộc trò chuyện quay qua nhìn tôi, tôi khẽ cúi đầu :
- Em chào chị.
Rồi giật mình ngẩn người vì bên cạnh chị thầy còn có 1 cô tiểu thư xinh đẹp, thần thái sang trọng cuốn hút như thiên kim đài các, nom cũng chạc tuổi tôi bây giờ. Tóc cô ấy màu nâu nhạt được uốn quăn lọn dài ngang lưng, trông bồng bềnh óng mượt vô cùng. Làn da trắng sứ không tì vết, mọi đường nét trên khuôn mặt thanh thoát toả sáng đến kiêu sa khiến tôi là con gái còn phải ngẩn ngơ nhìn.
Cũng giống như tôi, cô ta cũng thẫn người nhìn lại tôi hồi lâu rồi mới nở 1 nụ cười gật đầu chào, 2 núm đồng điếu ở khoé miệng hiện rõ, trông cô ấy thật xinh đẹp mỹ miều. Tôi cũng nhanh chóng cười rồi gật đầu chào lại.
- Cục cưng, lại đây với anh.
Thầy Vũ cất giọng gọi rồi chìa tay ra ý muốn tôi đến ngồi cạnh. Nhưng ổng có thế tém tém lại không? Trước mặt người ngoài xưng hô như thể chốn này chỉ có 2 đứa không bằng, làm tôi muốn sượng mặt. Tôi tiến về phía thầy và ngồi xuống, thầy đưa tay vén tóc tôi lên tai rồi hỏi thêm:
- Em làm xong chưa?
- Dạ rồi!
Tôi gật đầu trả lời, lén đưa mắt lên nhìn sắc mặt của chị thầy. Bà nhìn tôi với con mắt chán ghét nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra rất bình thường, cô gái bên cạnh quay sang nhìn bà sau hành động thân mật thầy trao tôi. Tôi thấy bà ôn nhu đặt tay mình lên tay cô ấy vỗ về trấn an, sau đó lên giọng cắt ngang cảnh tình tứ của tôi và thầy:
- Vy Anh ra rồi đó, để chị hỏi. Vy Anh, đây là chị Như, con gái út của chú Hào bên Hà Nội qua đây xin làm thực tập bên công ty của Vũ. Chị kêu nó cho Như ở tạm 2 đến 3 tuần cho chị yên tâm mà nó từ chối khéo nãy giờ, em nói vô giúp chị đi. Tại nhà chị tít quận 2 xa xôi quá, nhà của tụi em ngay trung tâm, có gì sáng cho Như nó quá giang với Vũ đi làm cũng tiện. Chứ chú Hào gửi gắm cẩn thận chị không dám từ chối, mà Vũ nó ngang như vầy làm chị khó xử quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.