Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?
Chương 43: Mợ hai hiền lành
Hạnh Pinky
25/05/2021
Ngày rước dâu, làng xóm từ khắp nơi kéo nhau lại bu quanh khu vực căn nhà của ông Sơn thầy lang. Nơi mà chưa đầy 1 tháng, con gái ông 2 lần có đám với 2 chú rể khác nhau. Nhưng đám sau này thì toàn người cao sang quyền quý, áo dài gấm lụa, xe hơi đậu dài cả 1 khu phố đến rước cô dâu, trong mái nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Sự tương phản rõ rệt của 2 giai cấp chẳng khiến cậu 2 Vương cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại rất đỗi vui mừng vì có thể cưới được người mình thương yêu đường đường chính chính về làm vợ. Ai mà tỏ thái độ nhăn mặt cau có về địa vị thấp hèn của cô dâu, là cậu trừng mắt đe doạ ngay.Tám mâm quả hoành tráng cùng 1 con heo quay được bày chật bàn trong gian phòng khách ọp ẹp. Chùm cau bự chảng trái nào cũng tròn to nhẵn thín được đặt trên lớp lá trầu xanh ngát. Bánh phu thê bọc trong lá dừa từng cái công phu tỉ mẩn được xếp gọn gàng trong mâm, trái cây xếp hình long phụng siêu to khổng lồ phải 2 đến 3 người khiêng mới nổi. Trà và rượu là những loại hảo hạn nhất được gói trong giấy đỏ sắp đặt cách chỉnh chu, 2 con gà luộc tạo hình cánh tiên 1 trống 1 mái vàng ươm ánh mỡ đặt trên xôi gấc đỏ đổ khuôn hình trái tim. Vàng ròng bày ra mang đến hỏi cưới có thể cân bằng kí...
Ông bà sui gia 2 bên trong lòng cũng hạnh hoẹ nhau lắm, nhưng vì ngày vui của sấp nhỏ nên dằn lòng ráng tỏ ra thân thiện với nhau. Bà nội vốn cay cú ông ngoại bấy lâu, nên quãng đường rước dâu từ Lâm Đồng xuống Sài Gòn, xe hoa đi tới đâu được bọn gia đinh trải thảm đỏ chờ sẵn tới đó (do giao thông thời này đường xá khá thô sơ và vắng vẻ). Để bà chống mắt lên coi ông ngoại có chết không, sao hồi đó tuyên bố dữ dằn lắm mà. Còn ông ngoại thì chăm chăm nhìn lại bà mà tức cái lồng ngực nhưng không làm gì được, bởi ngu sao chết. Đám cỗ hoành tráng ăn linh đình 3 ngày 3 đêm vẫn chưa muốn dừng.
Đêm tân hôn, cậu 2 lảo đảo vì uống kha khá rượu trong người. Khi cậu mở cửa phòng, cô dâu của cậu đã thay đồ, thân mặc bộ phi lụa trắng bóng thơm tho tươm tất, mái tóc dài đen láy được chải chuốt cột gọn gàng phía sau. Trên đầu cài chiếc lược đính hoa chính cậu mua tặng, trông mợ hai ra dáng phụ nữ đã có chồng. Khi thấy cậu mặt đỏ ửng vì say rượu mở cửa phòng bước vào, mợ lật đật tiến tới đỡ lấy cậu, giọng nói rất đỗi dịu dàng:
- Mình về rồi sao?Cậu ôm chầm cô dâu của mình vào lòng, hít hà mùi hương thơm ngát quen thuộc. Sau đó bế bổng mợ lên tiến về chiếc giường được rải cánh hoa hồng đỏ thẫm tương phản với chăn gối trắng tinh tươm.- Mình say rồi, mau nghỉ sớm đi. Để em thay đồ cho mình.
Mợ cứ 1 tiếng “mình”, 2 tiếng “mình” khiến cậu 2 không những say rượu mà còn say cả men tình nữa. Cậu đặt mợ nằm trên giường, mặt mày đã đỏ lên vì quá chén nhưng ánh mắt lại nhìn mợ say đắm, cậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt yêu kiều của vợ mình, cầm bàn tay tuy từng phải làm lụng vất vả nhưng vẫn rất mềm mại trắng trơn của mợ mà hôn từng đầu ngón tay mơn trớn, rồi nhẹ giọng hỏi:
- Em đợi anh có lâu không?
- Dạ không.
Mợ lắc đầu trả lời rồi nhìn cậu cười dịu dàng, 1 nụ hôn nhẹ nhàng được cậu đặt lên trán, lên chóp mũi, lên 2 gò má đã ửng hồng và lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng của mợ. Hai tay cậu nắm chặt lấy bàn tay mợ, dịu dàng tiến vào thân thể nhỏ nhắn mịn màng dưới thân. Những cánh hoa hồng trên giường theo từng nhịp của 2 thân thể đang hoà hợp trên giường rung lên đều đặn. Cậu cùng mợ trải qua đêm tân hôn lãng mạn, nồng nàn dưới ánh nến vàng lung linh và hương thơm ngát của hoa hồng.
Sau khi đám cưới diễn ra tốt đẹp, cậu quay lên Lâm Đồng xây cho ông bà ngoại 1 căn nhà to đẹp nhất xóm, còn lo cho các em vợ được ăn học đâu đó đàng hoàng tử tế. Ông ngoại kiên quyết từ chối vì không muốn mang tiếng gả con gái đi lấy chồng giàu để bòn của gia đình chồng. Cậu dõng dạc rằng tiền cậu lo cho gia đình vợ là tự tay cậu làm ra và kiếm được, không hề ngửa tay xin tiền ba má ruột 1 đồng 1 cắc nào cả. Cậu xem ông ngoại như cha đẻ của mình. Mong ông được an yên tuổi già, các em được no ấm. Ông mừng rớt nước mắt và tự hào về thằng rể quý của mình vô cùng.
Từ khi về làm dâu, gia đinh trong nhà ai nấy cũng yêu mến, khen ngợi mợ 2 tấm tắc. Mợ dịu dàng, lễ phép, tiếp thu học hỏi lễ nghi phép tắc trong nhà cách nhanh chóng, lại chịu thương chịu khó vô cùng. Đối với kẻ hầu người hạ chưa từng phân biệt giai cấp, xưng hô lễ phép với những người hầu lớn tuổi. Ông hội đồng hay bị đau lưng nhức khớp, còn bà thì hay say xẩm chóng mặt. Mợ 2 ngày ngày sắc bài thuốc gia truyền của cha mình để lại, hầu hạ phụng dưỡng ba má chồng hết lòng. Chỉ 1 tháng mà cả 2 ông bà bệnh tình thuyên giản, thân thể khoẻ mạnh, da dẻ hồng hào hẳn lên.Bà hội đồng ban đầu cũng xéo sắc, ganh ghét mợ 2 lắm. Vì thấy con trai cứ kè kè tối ngày bên vợ, chăm bẵm thương yêu hết mực nên bà đâm ra ghen tị, cảm thấy không vừa mắt. Nhưng đứa con dâu này lại khôn khéo hiểu chuyện vô cùng, tính tình thuỳ mị nết na đi đâu cũng theo bà phụ giúp khiến bạn bè thân quen ai nấy cũng phải ngưỡng mộ vì bà có đứa con dâu ngoan hiền. Cứ 1 tiếng “má để con”, 2 tiếng “má có mệt không?”. Chiều nào nó cũng rửa chân ngâm thuốc cho bà, xoa bóp tay chân cho bà đỡ nhức mỏi. Bà kiếm cớ la mắng thế nào nó cũng không giận, cứ 1 2 theo sau bà hầu hạ khiến bà cũng phải xuôi lòng, ngoài mặt thì hằm hằm ăn nói khó nghe nhưng bên trong lại bắt đầu thương nó như con ruột. Người ta nói làm cho người ghét mình thì dễ, chứ làm cho người từ ghét thành thương mình thì khó bằng trời, thế mà mợ lại làm được, lại làm rất tốt.
Còn đối với má 2 và má 3. Biết má 2 hay bị rụng tóc, mợ nấu dầu gội cho má gội hằng ngày, tóc má dài ra trông thấy, đen lay láy phủ kín đầu. Còn má 3 thì thích xí xọn làm đẹp, mợ giã thuốc đắp mặt nạ nên da má lúc nào căng bóng sáng lạn. Bề trên trong nhà ai nấy cũng hài lòng, ưng ý về mợ vô cùng. Hai bà má cứ gặp cậu 2 lại khen nức khen nở rằng:
- Hai Vương à! Vợ con tuy không phải thiên kim tiểu thư đài các, nhưng nó giỏi giang, chịu thương chịu khó, cái gì cũng biết, 2 má ưng cái bụng lắm đó đa.
Nhiều khi cậu 2 khó chịu giận hờn, la mợ rằng:
- Ủa tôi lấy em về để làm vợ tôi, cho em ăn sung mặc sướng. Sao em lại làm ba cái chuyện vặt vãnh thế này? Trong nhà bộ thiếu kẻ hầu người hạ hay sao?
Mợ nhanh chóng xoa dịu chồng:
- Mình cứ bắt em trong phòng ăn không nằm dài hoài, em buồn chán muốn chết ! Mình cho em ra ngoài giao lưu học hỏi mọi người cũng là tốt cho em thôi. Huống gì em phận làm dâu, phải biết phụng dưỡng hầu hạ ba má chồng. Như vậy mới phải phép phải tắc chứ. Bộ mình không thấy nở mặt nở mày khi vợ của mình đảm đang hiếu thảo sao?
Cuối cùng cậu cũng phải lắc đầu chịu thua đầu hàng mợ. Nhưng như thế không phải ai trong nhà cũng có thể bắt nạt mợ được. Có lần cô em chồng bực tức ganh ghét mợ bấy lâu, kiếm chuyện chửi bới, miệt thị mợ thân phận nghèo hèn, được anh trai mình cứu vớt không khác gì đỉa đeo chân hạc. Vô tình cậu đi ngang nghe thấy được, sôi máu lao đến giáng xuống mặt nó 1 cái bạt tai muốn học máu mồm, miệng quát lên rằng:
- Ba má cho mày tiền để học cao hiểu rộng, mày là thiên kim tiểu thư mà ăn nói hỗn láo, thất học với chị 2 mày như mấy đứa đầu đường xó chợ vậy sao. Tao phải thay ba dạy dỗ mày lại mới được.
Cậu toan dùng cây roi mây đập cho con em 1 trận nên thân, mặc cho nó khóc lóc xin lỗi thảm thiết. Mợ 2 vội vàng ôm người cậu lại can ngăn, vì tính khí cậu rất nóng nảy cọc cằn, ai ai cũng thấu. Trong lúc giằng co, cậu vô ý đẩy mợ té trúng cạnh bạn bầm tím cả cánh tay. Cậu mặt từ đỏ chuyển sang xanh, quăng vội cây roi xuống đất chạy lại mợ mà hối hận khôn nguôi.
Tối đó ôm mợ ngủ, cậu nhìn cái vết bầm xanh hiện trên cánh tay nõn nà của mợ mà áy náy xót xa vô cùng. Dùng thuốc bôi rồi xoa nắn các kiểu, miệng suốt ngày hỏi han không ngớt: “ Em có sao không? Em còn đau không? Tại anh...tại anh hết! Em có giận anh không? Làm sao cho em hết bầm bây giờ, anh nhìn anh xót quá!...”
Thế là từ lúc đó, tính khí cậu dịu nhẹ xuống hẳn, khiến người trong nhà ai nấy cũng ngỡ ngàng. Hoặc mỗi lần cậu nổi máu điên lên chuyện gì đó, cứ gọi mợ tới là y như rằng, cậu bình tĩnh lại ngay.
Do sức khoẻ không được tốt nên được ông ngoại gửi lên rất nhiều thuốc bổ. Mãi 1 năm sau ngày cưới, mợ mới mang thai. Lúc cấn bầu mợ ốm nghén xanh cả mặt mày, ăn gì cũng ói, không có gì trong bụng cũng ói ra mật xanh mật vàng. Người bỗng chốc gầy rạc xanh xao khiến cậu đau lòng khôn tả. Nhìn vợ vác bụng khệ nệ hàng đêm trằn trọc mất giấc, ngủ không được. Cậu mắng em bé trong bụng hư đốn, quậy phá không cho mẹ ngủ khi ra ngoài sẽ cho ăn đòn tét mông.Chín tháng sau mợ hạ sanh 1 bé gái trắng trẻo đáng yêu đặt tên là Khổng Ái Lệ. Mợ 2 bị băng huyết mất máu rất nhiều cứ tưởng chết trên bàn sanh, từ đó cậu thề không dám cho mợ đẻ nữa, sợ xui khiến mợ xảy ra chuyện gì sẽ khiến cậu chết theo tức khắc. Bé gái càng lớn khuôn mặt và tính cách đanh đá y chang bà nội, hỏi sao bà không yêu chiều hết mực. Bởi vậy con bé ngày càng hống hách ngang tàng thêm. Mỗi lần hư đốn bị ba la đánh, chỉ cần bà nội xuất hiện là nó được giải cứu ngay. Trong nhà trên dưới không ai dám đụng đến nó.
Mấy năm sau, ông hội đồng tuổi cao sức yếu qua đời. Bao nhiêu tài sản đất đai đều do cậu 2 Vương thừa hưởng và cai quản. Nhưng do từ lần băng huyết đó, cơ thể mợ 2 khó đậu thai, nên mấy năm liền không hề dính bầu. Áp lực sinh con trai nối dõi lại đè nặng trên vai mợ. Còn cậu thì không quan tâm đến điều đó, cho rằng có 1 đứa con gái cũng được, con là do trời ban, có duyên thì sẽ đến. Phần cũng sợ mợ mang thai lần nữa lại xảy ra bất trắc gì.
Ông bà sui gia 2 bên trong lòng cũng hạnh hoẹ nhau lắm, nhưng vì ngày vui của sấp nhỏ nên dằn lòng ráng tỏ ra thân thiện với nhau. Bà nội vốn cay cú ông ngoại bấy lâu, nên quãng đường rước dâu từ Lâm Đồng xuống Sài Gòn, xe hoa đi tới đâu được bọn gia đinh trải thảm đỏ chờ sẵn tới đó (do giao thông thời này đường xá khá thô sơ và vắng vẻ). Để bà chống mắt lên coi ông ngoại có chết không, sao hồi đó tuyên bố dữ dằn lắm mà. Còn ông ngoại thì chăm chăm nhìn lại bà mà tức cái lồng ngực nhưng không làm gì được, bởi ngu sao chết. Đám cỗ hoành tráng ăn linh đình 3 ngày 3 đêm vẫn chưa muốn dừng.
Đêm tân hôn, cậu 2 lảo đảo vì uống kha khá rượu trong người. Khi cậu mở cửa phòng, cô dâu của cậu đã thay đồ, thân mặc bộ phi lụa trắng bóng thơm tho tươm tất, mái tóc dài đen láy được chải chuốt cột gọn gàng phía sau. Trên đầu cài chiếc lược đính hoa chính cậu mua tặng, trông mợ hai ra dáng phụ nữ đã có chồng. Khi thấy cậu mặt đỏ ửng vì say rượu mở cửa phòng bước vào, mợ lật đật tiến tới đỡ lấy cậu, giọng nói rất đỗi dịu dàng:
- Mình về rồi sao?Cậu ôm chầm cô dâu của mình vào lòng, hít hà mùi hương thơm ngát quen thuộc. Sau đó bế bổng mợ lên tiến về chiếc giường được rải cánh hoa hồng đỏ thẫm tương phản với chăn gối trắng tinh tươm.- Mình say rồi, mau nghỉ sớm đi. Để em thay đồ cho mình.
Mợ cứ 1 tiếng “mình”, 2 tiếng “mình” khiến cậu 2 không những say rượu mà còn say cả men tình nữa. Cậu đặt mợ nằm trên giường, mặt mày đã đỏ lên vì quá chén nhưng ánh mắt lại nhìn mợ say đắm, cậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt yêu kiều của vợ mình, cầm bàn tay tuy từng phải làm lụng vất vả nhưng vẫn rất mềm mại trắng trơn của mợ mà hôn từng đầu ngón tay mơn trớn, rồi nhẹ giọng hỏi:
- Em đợi anh có lâu không?
- Dạ không.
Mợ lắc đầu trả lời rồi nhìn cậu cười dịu dàng, 1 nụ hôn nhẹ nhàng được cậu đặt lên trán, lên chóp mũi, lên 2 gò má đã ửng hồng và lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng của mợ. Hai tay cậu nắm chặt lấy bàn tay mợ, dịu dàng tiến vào thân thể nhỏ nhắn mịn màng dưới thân. Những cánh hoa hồng trên giường theo từng nhịp của 2 thân thể đang hoà hợp trên giường rung lên đều đặn. Cậu cùng mợ trải qua đêm tân hôn lãng mạn, nồng nàn dưới ánh nến vàng lung linh và hương thơm ngát của hoa hồng.
Sau khi đám cưới diễn ra tốt đẹp, cậu quay lên Lâm Đồng xây cho ông bà ngoại 1 căn nhà to đẹp nhất xóm, còn lo cho các em vợ được ăn học đâu đó đàng hoàng tử tế. Ông ngoại kiên quyết từ chối vì không muốn mang tiếng gả con gái đi lấy chồng giàu để bòn của gia đình chồng. Cậu dõng dạc rằng tiền cậu lo cho gia đình vợ là tự tay cậu làm ra và kiếm được, không hề ngửa tay xin tiền ba má ruột 1 đồng 1 cắc nào cả. Cậu xem ông ngoại như cha đẻ của mình. Mong ông được an yên tuổi già, các em được no ấm. Ông mừng rớt nước mắt và tự hào về thằng rể quý của mình vô cùng.
Từ khi về làm dâu, gia đinh trong nhà ai nấy cũng yêu mến, khen ngợi mợ 2 tấm tắc. Mợ dịu dàng, lễ phép, tiếp thu học hỏi lễ nghi phép tắc trong nhà cách nhanh chóng, lại chịu thương chịu khó vô cùng. Đối với kẻ hầu người hạ chưa từng phân biệt giai cấp, xưng hô lễ phép với những người hầu lớn tuổi. Ông hội đồng hay bị đau lưng nhức khớp, còn bà thì hay say xẩm chóng mặt. Mợ 2 ngày ngày sắc bài thuốc gia truyền của cha mình để lại, hầu hạ phụng dưỡng ba má chồng hết lòng. Chỉ 1 tháng mà cả 2 ông bà bệnh tình thuyên giản, thân thể khoẻ mạnh, da dẻ hồng hào hẳn lên.Bà hội đồng ban đầu cũng xéo sắc, ganh ghét mợ 2 lắm. Vì thấy con trai cứ kè kè tối ngày bên vợ, chăm bẵm thương yêu hết mực nên bà đâm ra ghen tị, cảm thấy không vừa mắt. Nhưng đứa con dâu này lại khôn khéo hiểu chuyện vô cùng, tính tình thuỳ mị nết na đi đâu cũng theo bà phụ giúp khiến bạn bè thân quen ai nấy cũng phải ngưỡng mộ vì bà có đứa con dâu ngoan hiền. Cứ 1 tiếng “má để con”, 2 tiếng “má có mệt không?”. Chiều nào nó cũng rửa chân ngâm thuốc cho bà, xoa bóp tay chân cho bà đỡ nhức mỏi. Bà kiếm cớ la mắng thế nào nó cũng không giận, cứ 1 2 theo sau bà hầu hạ khiến bà cũng phải xuôi lòng, ngoài mặt thì hằm hằm ăn nói khó nghe nhưng bên trong lại bắt đầu thương nó như con ruột. Người ta nói làm cho người ghét mình thì dễ, chứ làm cho người từ ghét thành thương mình thì khó bằng trời, thế mà mợ lại làm được, lại làm rất tốt.
Còn đối với má 2 và má 3. Biết má 2 hay bị rụng tóc, mợ nấu dầu gội cho má gội hằng ngày, tóc má dài ra trông thấy, đen lay láy phủ kín đầu. Còn má 3 thì thích xí xọn làm đẹp, mợ giã thuốc đắp mặt nạ nên da má lúc nào căng bóng sáng lạn. Bề trên trong nhà ai nấy cũng hài lòng, ưng ý về mợ vô cùng. Hai bà má cứ gặp cậu 2 lại khen nức khen nở rằng:
- Hai Vương à! Vợ con tuy không phải thiên kim tiểu thư đài các, nhưng nó giỏi giang, chịu thương chịu khó, cái gì cũng biết, 2 má ưng cái bụng lắm đó đa.
Nhiều khi cậu 2 khó chịu giận hờn, la mợ rằng:
- Ủa tôi lấy em về để làm vợ tôi, cho em ăn sung mặc sướng. Sao em lại làm ba cái chuyện vặt vãnh thế này? Trong nhà bộ thiếu kẻ hầu người hạ hay sao?
Mợ nhanh chóng xoa dịu chồng:
- Mình cứ bắt em trong phòng ăn không nằm dài hoài, em buồn chán muốn chết ! Mình cho em ra ngoài giao lưu học hỏi mọi người cũng là tốt cho em thôi. Huống gì em phận làm dâu, phải biết phụng dưỡng hầu hạ ba má chồng. Như vậy mới phải phép phải tắc chứ. Bộ mình không thấy nở mặt nở mày khi vợ của mình đảm đang hiếu thảo sao?
Cuối cùng cậu cũng phải lắc đầu chịu thua đầu hàng mợ. Nhưng như thế không phải ai trong nhà cũng có thể bắt nạt mợ được. Có lần cô em chồng bực tức ganh ghét mợ bấy lâu, kiếm chuyện chửi bới, miệt thị mợ thân phận nghèo hèn, được anh trai mình cứu vớt không khác gì đỉa đeo chân hạc. Vô tình cậu đi ngang nghe thấy được, sôi máu lao đến giáng xuống mặt nó 1 cái bạt tai muốn học máu mồm, miệng quát lên rằng:
- Ba má cho mày tiền để học cao hiểu rộng, mày là thiên kim tiểu thư mà ăn nói hỗn láo, thất học với chị 2 mày như mấy đứa đầu đường xó chợ vậy sao. Tao phải thay ba dạy dỗ mày lại mới được.
Cậu toan dùng cây roi mây đập cho con em 1 trận nên thân, mặc cho nó khóc lóc xin lỗi thảm thiết. Mợ 2 vội vàng ôm người cậu lại can ngăn, vì tính khí cậu rất nóng nảy cọc cằn, ai ai cũng thấu. Trong lúc giằng co, cậu vô ý đẩy mợ té trúng cạnh bạn bầm tím cả cánh tay. Cậu mặt từ đỏ chuyển sang xanh, quăng vội cây roi xuống đất chạy lại mợ mà hối hận khôn nguôi.
Tối đó ôm mợ ngủ, cậu nhìn cái vết bầm xanh hiện trên cánh tay nõn nà của mợ mà áy náy xót xa vô cùng. Dùng thuốc bôi rồi xoa nắn các kiểu, miệng suốt ngày hỏi han không ngớt: “ Em có sao không? Em còn đau không? Tại anh...tại anh hết! Em có giận anh không? Làm sao cho em hết bầm bây giờ, anh nhìn anh xót quá!...”
Thế là từ lúc đó, tính khí cậu dịu nhẹ xuống hẳn, khiến người trong nhà ai nấy cũng ngỡ ngàng. Hoặc mỗi lần cậu nổi máu điên lên chuyện gì đó, cứ gọi mợ tới là y như rằng, cậu bình tĩnh lại ngay.
Do sức khoẻ không được tốt nên được ông ngoại gửi lên rất nhiều thuốc bổ. Mãi 1 năm sau ngày cưới, mợ mới mang thai. Lúc cấn bầu mợ ốm nghén xanh cả mặt mày, ăn gì cũng ói, không có gì trong bụng cũng ói ra mật xanh mật vàng. Người bỗng chốc gầy rạc xanh xao khiến cậu đau lòng khôn tả. Nhìn vợ vác bụng khệ nệ hàng đêm trằn trọc mất giấc, ngủ không được. Cậu mắng em bé trong bụng hư đốn, quậy phá không cho mẹ ngủ khi ra ngoài sẽ cho ăn đòn tét mông.Chín tháng sau mợ hạ sanh 1 bé gái trắng trẻo đáng yêu đặt tên là Khổng Ái Lệ. Mợ 2 bị băng huyết mất máu rất nhiều cứ tưởng chết trên bàn sanh, từ đó cậu thề không dám cho mợ đẻ nữa, sợ xui khiến mợ xảy ra chuyện gì sẽ khiến cậu chết theo tức khắc. Bé gái càng lớn khuôn mặt và tính cách đanh đá y chang bà nội, hỏi sao bà không yêu chiều hết mực. Bởi vậy con bé ngày càng hống hách ngang tàng thêm. Mỗi lần hư đốn bị ba la đánh, chỉ cần bà nội xuất hiện là nó được giải cứu ngay. Trong nhà trên dưới không ai dám đụng đến nó.
Mấy năm sau, ông hội đồng tuổi cao sức yếu qua đời. Bao nhiêu tài sản đất đai đều do cậu 2 Vương thừa hưởng và cai quản. Nhưng do từ lần băng huyết đó, cơ thể mợ 2 khó đậu thai, nên mấy năm liền không hề dính bầu. Áp lực sinh con trai nối dõi lại đè nặng trên vai mợ. Còn cậu thì không quan tâm đến điều đó, cho rằng có 1 đứa con gái cũng được, con là do trời ban, có duyên thì sẽ đến. Phần cũng sợ mợ mang thai lần nữa lại xảy ra bất trắc gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.