Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?
Chương 60: Rồi xong, thúi hẻo !
Hạnh Pinky
07/06/2021
Có trời mới biết vì để tổ chức sinh nhật cho thầy, mà tôi đã hao tâm tổn
trí vì suy nghĩ đến nhường nào không? Tôi biết giờ giấc thầy hay về vào
buổi chiều nên phải thật tranh thủ ở nhà, tự tay xào nấu các kiểu dưới
sự dẫn dắt và hợp tác của dì Phương.
Bên ngoài ban công phòng ngủ, tôi kê 1 chiếc bàn, 2 ghế đối diện nhau, trải khăn trắng tươm tất. Rồi trang trí sắp xếp hoa nến, đồ ăn, đặt thêm chai rượu vang đỏ chôm chỉa được từ trong tủ rượu của ổng. Trông khung cảnh vô cùng lãng mạn như trong mấy nhà hàng kiểu Châu Âu vậy. Đã thế, không gian xung quanh, tôi màu mè hoa lá cành, giăng thêm vài dây đèn điện màu vàng lấp lánh cho nó thêm phần lồng lộn, hoành tráng. Việc bây giờ là tắt đèn tối thui ngồi trong phòng chờ thời, mở điện thoại canh camera ở ngoài cửa. Ổng mà bước vô phòng 1 cái là tôi cầm sẵn cái bánh kem đốt nến, xong rồi: Anh em!!! Tiến lên chặt hẻo!!!
Nhưng chờ hoài chờ mãi không thấy thầy về, tôi ngó đồng hồ rồi lại ngó camera. Sự thật là đã trễ hơn 1 tiếng đồng hồ rồi thầy vẫn chưa xuất hiện. Sao kì vậy ta? Thường ngày cứ giờ này là thầy đã ở nhà lâu rồi mà! Tôi sốt ruột đi tới đi lui bắt đầu cảm thấy có chút thất vọng. Dì Phương gõ cửa hỏi công tác chuẩn bị sao rồi nhưng tôi lắc đầu trả lời là thầy vẫn chưa về. Dì kêu ráng chờ chút xíu đi chắc thầy đang trên đường về đó, động viên tôi đừng vội nản lòng.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, tôi liều mình nhắn cho thầy 1 tin “Anh về nhà chưa?”. Mười phút sau mới thấy ổng nhắn lại là: “ Bữa nay anh về hơi trễ, em ở nhà ăn cơm trước khỏi chờ anh.”
Tâm trạng tôi lao xuống dốc không phanh, chuẩn bị cho cố xác vô rồi giờ ổng còn lâu mới về. Thất vọng kèm hụt hẫng, tôi đặt cái bánh kem trên bàn, ngồi đờ người không biết nên xử lý ra sao đây? Thì điện thoại báo tin nhắn của con Mỹ được gửi tới:
- Ê mắm, tao chờ anh Nam dưới sảnh công ty lúc chiều, vô tình gặp được cảnh này nè. Điện thoại hết pin nên chụp xong tự nhiên tắt máy cái rụp, không gửi được cho mày liền.
Ngày này rồi cũng đã đến, trong bức ảnh là thầy Vũ, bên cạnh là chị Lệ và chị Như đang đi cùng nhau ra xe của thầy. Đặc biệt là khuôn mặt của chị Như nhìn thầy mỉm cười đầy chân tình như thể thầy là người tình trăm năm của bả vậy. Con Mỹ còn nhắn thêm rằng:
- Nghe anh Nam nói bữa nay có ông Hào gì đó bên Hà Nội mới bay qua đây, nên mời thầy Vũ đi ăn tiệc bàn việc gì đó. Tao chợt sực nhớ hôm nay là ngày mày tổ chức sinh nhật cho thầy, nên đang lo không biết kế hoạch của mày có thành công không?
Tôi bình tĩnh nhắn trả lại nó, như thể chuyện này rất đỗi bình thường cho nó an tâm. Nhưng trong lòng sớm đã nổi giông bão.
- À, không sao, tao biết rồi. Thanks mày nhiều nha.
- Có gì đâu. Chờ ổng về là quất tới bến luôn nha! Chào thân ái và quyết thắng.
Tôi đặt điện thoại lên bàn, tay chống cằm, mắt nhắm chặt. Tự nhiên muốn khóc quá! Sáng bắt tay vào làm quên chưa cúng kiếng nên giờ trời không độ thúi hẻo luôn rồi. Nhưng cũng đâu thể trách thầy được, thứ nhất là ổng đâu có biết chuyện tôi tổ chức sinh nhật cho ổng đâu. Thứ 2 là chú Hào gì đó bay qua tới đây mời thầy đi dùng bữa, sao thầy có thể từ chối cho được. Tức thì tức 1 lẽ nhưng cũng nên thông cảm cho thầy.
Thức ăn trên bàn đã nguội ngây, bên trong phòng ngủ đèn vẫn tắt tối thui, chỉ có những dây ánh đèn vàng lung linh được tôi giăng xung quanh, nhấp nháy thắp sáng mờ ảo trên khoảng sân ngoài ban công, nhưng lại chỉ có mình tôi ngồi ở đó. Cứ tưởng nó sẽ tạo nên không gian lãng mạn nhưng nào ngờ lúc này càng khiến tôi cảm thấy cô quạnh thêm. Đã thế, có nhà nào xung quanh mất dạy, mở vang bài hát “Tội tình”:
.....
“Sao anh bỏ ra đi em nào có tội tình gì
Sao anh bỏ ra đi em nào có lỗi lầm chi
Sao anh bỏ ra đi để em thương nhớ hoài ôm kỷ niệm
Buồn lên mấy nẻo hẹn hò anh biết không?”
....
Càng làm tôi buồn hết chỗ nói. Tôi thở dài, mắt muốn đổ lệ, cổ họng buốt nghẹn nuốt không nổi do phải nén khóc. Ngoài trời đã phủ bóng tối dày đặc. Mọi căn hộ và các toà nhà xung quanh đã lên đèn từ lâu. Đường phố bên dưới vẫn tấp nập nhộn nhịp như thường ngày. Thôi, đành ráng ngồi ăn cho hết cái đống này. Sau đó dọn dẹp hiện trường cho sạch sẽ, xem như chưa từng có buổi tiệc sinh nhật nào cả. Cũng coi như cho thầy hiểu lầm là tôi quá vô tâm, nên đã quên lửng và không biết đến ngày này của ổng luôn vậy.
Hít một hơi thật sâu, tôi lấy đũa gắp từng món vào chén rồi ăn ngốn vô họng. Hồi chiều nêm thấy ngon miệng lắm mà ta, nhưng sao giờ chả thấy mùi vị gì và cũng không thể nuốt nổi. Thôi, quất luôn cái bánh sinh nhật cho rồi. Ăn không hết mai đem lên trường cho 2 con khỉ gió kia ăn chung. Vậy đi, xin lỗi thầy nha! Cái này do anh ăn ở thất đức quá! Nên hôm nay không có phước phần được ăn bữa tiệc này của em. Thôi em ăn đây. Chúc mừng sinh nhật anh trong âm thầm!
Tôi rút cặp nến số 3 và 7 ra, vén tay áo rồi cầm con dao, không thương tiếc mà cắt phập xuống cái bánh. Sau đó lấy ra 1 góc bánh nhỏ để vào đĩa bắt đầu ăn ngấu nghiến. Cũng ngon phết, tôi cười tự giễu để an ủi bản thân rồi lại cầm con dao lên, tiếp tục đưa lên đặt trên cái bánh. Định bụng cắt thêm 1 miếng nữa ăn cho bõ ghét thì:
- Oh My God! Tui chưa về mà nó muốn ăn hết nguyên cả cái bàn luôn rồi! Tổ chức sanh thần cho người ta có tâm quá ha con nhỏ kia.
Tôi giật mình ngó qua, ông thầy già đang đứng dựa ở cửa kính ra vào nơi ban công và phòng ngủ. Khuôn mặt vừa tức vừa cười nhìn tôi đang chết cứng người, tay cầm dao chưa kịp cắt xuống cái bánh, bên mép miệng còn dính chút kem mà muốn phì cười. Nhưng ổng ráng kìm nén lại, trưng ra bộ mặt không vừa lòng. Khoảnh khắc nhìn thấy thầy, tôi muốn nghẹn họng do đang nuốt dở miếng bánh. Có cái lỗ nào ở đây cho tôi chui xuống trốn với, hay có cái quần nào đưa đại để đội lên đầu cũng được. Thiệt á, muốn xấu hổ đến chết mất thôi!
Hít vào 1 hơi đầy bụng mình, trong đầu tôi nhanh chóng dùng hết tế bào não bộ để xử lý và chống chế tình huống khó xử này. Tôi nhanh chóng tỏ vẻ mặt tỉnh queo, miệng cười tươi rói, bắt đầu bật trạng thái giả điên:
- Ủa, anh về rồi sao? Bữa nay sinh nhật anh hả? Em không nhớ gì hết luôn đó, xin lỗi anh nha. Tại bữa nay quởn quởn, em thèm bánh kem quá nên nhờ dì Phương mua dùm. Rồi bày ra đây ngồi ăn cho phong cảnh hữu tình ấy mà, nhằm kiếm tí ý tưởng để làm bài thôi. Anh vô tắm rửa đi, em ăn xong dọn liền à! Hihi.
Thầy đanh mặt lại nhìn tôi, kiểu như bị sượng trân sau khi nghe tôi nói như vậy. Tôi nhe răng cười gượng gạo với ổng mà trong lòng hồi hộp, tim đập thình thịch muốn lăn ra xỉu tại chỗ. Kêu với người ta là sẽ về trễ, cuối cùng đùng 1 cái xuất hiện lù lù ở cửa làm tôi trở tay không kịp. Thần thánh nào mà đỡ cho nổi cú này cơ chứ!
- Vậy thôi tôi đi vô!
Thầy giận dỗi tức nghẹn quay đầu bỏ đi, khiến tôi hoảng hồn đứng bật dậy gọi:
- Anh...
- Gì? Ăn xong thì dọn đi.
Ổng không thèm quay đầu lại, miệng vừa nói chân vẫn cứ bước đi. Chắc do bị tôi làm cho ức chế lắm rồi đây! Bỏ mặc liêm sỉ của bản thân, tôi bước chân chạy thật nhanh từ phía sau lưng vòng tay ôm chầm lấy thầy.
- Anh...sinh nhật vui vẻ!
Thầy dừng chân lại, do đứng ở phía sau nên tôi không thể quan sát được khuôn mặt của thầy lúc này trông ra sao? Tôi rưng rưng bồi thêm vài câu:
- Em chờ anh lâu quá, tưởng anh không về nên em mới ráng ngồi ăn để dọn.
Thầy quay đầu lại, giữ tay tôi vẫn ôm lấy eo mình, đưa 2 tay áp lên đôi má còn chút ửng hồng của tôi mà nhẹ giọng nói:
- Anh nói là anh về trễ 1 xíu, chứ có nói không về với em đâu.
Tôi ngước cặp mắt ngấn lệ lên nhìn thầy, vội cầm tay ổng kéo lại ra bàn ăn, kéo ghế dúi người ổng ngồi xuống. Ổng chống cằm mỉm cười để xem tôi làm cái trò con nít gì nữa đây. Tôi cắm nến lên lại cái bánh kem đã bị tôi ăn dở trông nham nhở đến vô cùng, rồi bật lửa đốt nến. Sau đó đẩy cái bánh đến trước mặt ổng, hớn hở nói:
- Anh thổi nến rồi ước gì thì ước đi!
Thầy ngớ người, rồi nhắm mắt cúi đầu cười tức tưởi đến trào cả nước mắt, miệng cố gắng nói:
- Thưa chị hai, năm nay em đã 37 tuổi tròn rồi. Chứ không phải là con nít lên 3 hay lên 7 đâu mà ngồi đây thổi dăm ba cây nến mí nhụ này nữa. Chị làm ơn vô trong, thay dùm tôi bộ đồ nào đó hở hang, sexy 1 chút. Rồi nằm sẵn đợi tôi tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, tôi sẽ cho chị thổi “cây nến” này bự hơn nè!
Sao câu từ nghe có mùi gì đó không được trong sáng mấy ta. Tôi nheo mắt nhìn thầy dò xét, rồi nguy hiểm nói:
- Giờ anh không thổi đúng không? Ok! Theo đúng quy trình thì em còn có tiết mục sau hay hơn nữa dành cho anh. Nhưng vì anh khó ưa thế này nên em ghét em huỷ bỏ. Anh đừng có hối hận và cũng đừng trách tại sao em vô tâm nha.
Dứt lời, tôi vươn người thổi phù 2 cây nến tắt ngủm bốc khói trắng, khiến ổng ngơ ngác không kịp làm gì, đơ mặt nói:
- Em coi anh như cô hồn các đảng hay sao hả? Anh chưa kịp hít cái hơi mà em rắc muối thảy gạo đuổi anh đi liền rồi! Vậy mà là chúc anh sinh nhật vui vẻ cái nỗi gì? Anh đang vừa sốc, vừa buồn, tổn thương muốn chết đây.
Tôi bụm miệng nhìn thầy cười, thôi đã dốc công bày trò thì làm cho tới vậy. Nên với lấy chai rượu vang đỏ đang được ngâm trong xô đá ướp lạnh, nhưng đá đã tan gần hết rồi. Tôi kêu thầy mạnh tay lấy dụng cụ mở nút chai ra dùm, rồi rót ra 2 ly cẩn thận. Tôi đón lấy ly rượu trên tay thầy, rồi sau đó đưa mắt nhìn thầy đầy thâm tình, đưa ly rượu lên cao, ngọt giọng nói:
- Anh xã, chúc anh sinh nhật vui vẻ! Em yêu anh.
Thầy mỉm cười cụng ly lại tôi , ngay sau đó tôi liền dốc ly rượu lên nốc cạn 1 hơi sạch sẽ không còn 1 giọt, để cho tinh thần bớt tỉnh táo lại, vì lát còn phải thực hiện 1 nhiệm vụ trọng đại nữa. Rượu tràn vào khoang cổ nóng ran, mùi cồn xộc lên mũi khiến tôi nhăn mày nhăn mặt. Thầy hết hồn trợn mắt nhìn tôi nói:
- Trời, em uống gì như mấy ông già hay uống rượu đế dưới quê vậy? Rượu vang là người ta phải theo quy trình thưởng thức là: ngắm - lắc nhẹ - ngửi mùi vị - nếm và nhấp nháp mới đúng điệu chứ.
- Em không cần thưởng thức, em đang cần say 1 chút xíu. Lát em còn có việc phải làm.
Thầy chau mày tỏ vẻ khó hiểu thì tôi đã rót thêm 1 phần 3 ly nữa, chuẩn bị nốc cạn thì bị thầy giữ tay:
- Dừng lại, em muốn say chết hay gì vậy? Anh nói có nghe không? Đừng có hư như vậy chứ!
Rồi, tới rồi, tới rồi! Tôi lơ mơ đôi mắt, đầu óc bắt đầu lâng lâng, khuôn mặt đỏ ửng nhìn thầy mỉm cười ngọt ngào. Dũng khí từ rượu mãnh liệt đem đến cho tôi sự quả cảm hơn lúc tỉnh táo rất nhiều. Tôi chống chằm, nhìn thầy đầy si mê, liếm liếm môi, mềm giọng nói:
- Em muốn tặng anh 1 đêm sinh nhật nồng nàn.
Sau đó móc 1 cái hộp nhỏ trong túi áo rồi bật mở nắp, bên trong là 1 chiếc nhẫn nam cực kì tinh xảo mà tôi đã tự tay thiết kế. Rồi nhờ anh Nam xuống xưởng của công ty thi công cho bằng được dùm.
- Thầy Khổng Thành Vũ, anh đồng ý làm chồng em nhé!
Bên ngoài ban công phòng ngủ, tôi kê 1 chiếc bàn, 2 ghế đối diện nhau, trải khăn trắng tươm tất. Rồi trang trí sắp xếp hoa nến, đồ ăn, đặt thêm chai rượu vang đỏ chôm chỉa được từ trong tủ rượu của ổng. Trông khung cảnh vô cùng lãng mạn như trong mấy nhà hàng kiểu Châu Âu vậy. Đã thế, không gian xung quanh, tôi màu mè hoa lá cành, giăng thêm vài dây đèn điện màu vàng lấp lánh cho nó thêm phần lồng lộn, hoành tráng. Việc bây giờ là tắt đèn tối thui ngồi trong phòng chờ thời, mở điện thoại canh camera ở ngoài cửa. Ổng mà bước vô phòng 1 cái là tôi cầm sẵn cái bánh kem đốt nến, xong rồi: Anh em!!! Tiến lên chặt hẻo!!!
Nhưng chờ hoài chờ mãi không thấy thầy về, tôi ngó đồng hồ rồi lại ngó camera. Sự thật là đã trễ hơn 1 tiếng đồng hồ rồi thầy vẫn chưa xuất hiện. Sao kì vậy ta? Thường ngày cứ giờ này là thầy đã ở nhà lâu rồi mà! Tôi sốt ruột đi tới đi lui bắt đầu cảm thấy có chút thất vọng. Dì Phương gõ cửa hỏi công tác chuẩn bị sao rồi nhưng tôi lắc đầu trả lời là thầy vẫn chưa về. Dì kêu ráng chờ chút xíu đi chắc thầy đang trên đường về đó, động viên tôi đừng vội nản lòng.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, tôi liều mình nhắn cho thầy 1 tin “Anh về nhà chưa?”. Mười phút sau mới thấy ổng nhắn lại là: “ Bữa nay anh về hơi trễ, em ở nhà ăn cơm trước khỏi chờ anh.”
Tâm trạng tôi lao xuống dốc không phanh, chuẩn bị cho cố xác vô rồi giờ ổng còn lâu mới về. Thất vọng kèm hụt hẫng, tôi đặt cái bánh kem trên bàn, ngồi đờ người không biết nên xử lý ra sao đây? Thì điện thoại báo tin nhắn của con Mỹ được gửi tới:
- Ê mắm, tao chờ anh Nam dưới sảnh công ty lúc chiều, vô tình gặp được cảnh này nè. Điện thoại hết pin nên chụp xong tự nhiên tắt máy cái rụp, không gửi được cho mày liền.
Ngày này rồi cũng đã đến, trong bức ảnh là thầy Vũ, bên cạnh là chị Lệ và chị Như đang đi cùng nhau ra xe của thầy. Đặc biệt là khuôn mặt của chị Như nhìn thầy mỉm cười đầy chân tình như thể thầy là người tình trăm năm của bả vậy. Con Mỹ còn nhắn thêm rằng:
- Nghe anh Nam nói bữa nay có ông Hào gì đó bên Hà Nội mới bay qua đây, nên mời thầy Vũ đi ăn tiệc bàn việc gì đó. Tao chợt sực nhớ hôm nay là ngày mày tổ chức sinh nhật cho thầy, nên đang lo không biết kế hoạch của mày có thành công không?
Tôi bình tĩnh nhắn trả lại nó, như thể chuyện này rất đỗi bình thường cho nó an tâm. Nhưng trong lòng sớm đã nổi giông bão.
- À, không sao, tao biết rồi. Thanks mày nhiều nha.
- Có gì đâu. Chờ ổng về là quất tới bến luôn nha! Chào thân ái và quyết thắng.
Tôi đặt điện thoại lên bàn, tay chống cằm, mắt nhắm chặt. Tự nhiên muốn khóc quá! Sáng bắt tay vào làm quên chưa cúng kiếng nên giờ trời không độ thúi hẻo luôn rồi. Nhưng cũng đâu thể trách thầy được, thứ nhất là ổng đâu có biết chuyện tôi tổ chức sinh nhật cho ổng đâu. Thứ 2 là chú Hào gì đó bay qua tới đây mời thầy đi dùng bữa, sao thầy có thể từ chối cho được. Tức thì tức 1 lẽ nhưng cũng nên thông cảm cho thầy.
Thức ăn trên bàn đã nguội ngây, bên trong phòng ngủ đèn vẫn tắt tối thui, chỉ có những dây ánh đèn vàng lung linh được tôi giăng xung quanh, nhấp nháy thắp sáng mờ ảo trên khoảng sân ngoài ban công, nhưng lại chỉ có mình tôi ngồi ở đó. Cứ tưởng nó sẽ tạo nên không gian lãng mạn nhưng nào ngờ lúc này càng khiến tôi cảm thấy cô quạnh thêm. Đã thế, có nhà nào xung quanh mất dạy, mở vang bài hát “Tội tình”:
.....
“Sao anh bỏ ra đi em nào có tội tình gì
Sao anh bỏ ra đi em nào có lỗi lầm chi
Sao anh bỏ ra đi để em thương nhớ hoài ôm kỷ niệm
Buồn lên mấy nẻo hẹn hò anh biết không?”
....
Càng làm tôi buồn hết chỗ nói. Tôi thở dài, mắt muốn đổ lệ, cổ họng buốt nghẹn nuốt không nổi do phải nén khóc. Ngoài trời đã phủ bóng tối dày đặc. Mọi căn hộ và các toà nhà xung quanh đã lên đèn từ lâu. Đường phố bên dưới vẫn tấp nập nhộn nhịp như thường ngày. Thôi, đành ráng ngồi ăn cho hết cái đống này. Sau đó dọn dẹp hiện trường cho sạch sẽ, xem như chưa từng có buổi tiệc sinh nhật nào cả. Cũng coi như cho thầy hiểu lầm là tôi quá vô tâm, nên đã quên lửng và không biết đến ngày này của ổng luôn vậy.
Hít một hơi thật sâu, tôi lấy đũa gắp từng món vào chén rồi ăn ngốn vô họng. Hồi chiều nêm thấy ngon miệng lắm mà ta, nhưng sao giờ chả thấy mùi vị gì và cũng không thể nuốt nổi. Thôi, quất luôn cái bánh sinh nhật cho rồi. Ăn không hết mai đem lên trường cho 2 con khỉ gió kia ăn chung. Vậy đi, xin lỗi thầy nha! Cái này do anh ăn ở thất đức quá! Nên hôm nay không có phước phần được ăn bữa tiệc này của em. Thôi em ăn đây. Chúc mừng sinh nhật anh trong âm thầm!
Tôi rút cặp nến số 3 và 7 ra, vén tay áo rồi cầm con dao, không thương tiếc mà cắt phập xuống cái bánh. Sau đó lấy ra 1 góc bánh nhỏ để vào đĩa bắt đầu ăn ngấu nghiến. Cũng ngon phết, tôi cười tự giễu để an ủi bản thân rồi lại cầm con dao lên, tiếp tục đưa lên đặt trên cái bánh. Định bụng cắt thêm 1 miếng nữa ăn cho bõ ghét thì:
- Oh My God! Tui chưa về mà nó muốn ăn hết nguyên cả cái bàn luôn rồi! Tổ chức sanh thần cho người ta có tâm quá ha con nhỏ kia.
Tôi giật mình ngó qua, ông thầy già đang đứng dựa ở cửa kính ra vào nơi ban công và phòng ngủ. Khuôn mặt vừa tức vừa cười nhìn tôi đang chết cứng người, tay cầm dao chưa kịp cắt xuống cái bánh, bên mép miệng còn dính chút kem mà muốn phì cười. Nhưng ổng ráng kìm nén lại, trưng ra bộ mặt không vừa lòng. Khoảnh khắc nhìn thấy thầy, tôi muốn nghẹn họng do đang nuốt dở miếng bánh. Có cái lỗ nào ở đây cho tôi chui xuống trốn với, hay có cái quần nào đưa đại để đội lên đầu cũng được. Thiệt á, muốn xấu hổ đến chết mất thôi!
Hít vào 1 hơi đầy bụng mình, trong đầu tôi nhanh chóng dùng hết tế bào não bộ để xử lý và chống chế tình huống khó xử này. Tôi nhanh chóng tỏ vẻ mặt tỉnh queo, miệng cười tươi rói, bắt đầu bật trạng thái giả điên:
- Ủa, anh về rồi sao? Bữa nay sinh nhật anh hả? Em không nhớ gì hết luôn đó, xin lỗi anh nha. Tại bữa nay quởn quởn, em thèm bánh kem quá nên nhờ dì Phương mua dùm. Rồi bày ra đây ngồi ăn cho phong cảnh hữu tình ấy mà, nhằm kiếm tí ý tưởng để làm bài thôi. Anh vô tắm rửa đi, em ăn xong dọn liền à! Hihi.
Thầy đanh mặt lại nhìn tôi, kiểu như bị sượng trân sau khi nghe tôi nói như vậy. Tôi nhe răng cười gượng gạo với ổng mà trong lòng hồi hộp, tim đập thình thịch muốn lăn ra xỉu tại chỗ. Kêu với người ta là sẽ về trễ, cuối cùng đùng 1 cái xuất hiện lù lù ở cửa làm tôi trở tay không kịp. Thần thánh nào mà đỡ cho nổi cú này cơ chứ!
- Vậy thôi tôi đi vô!
Thầy giận dỗi tức nghẹn quay đầu bỏ đi, khiến tôi hoảng hồn đứng bật dậy gọi:
- Anh...
- Gì? Ăn xong thì dọn đi.
Ổng không thèm quay đầu lại, miệng vừa nói chân vẫn cứ bước đi. Chắc do bị tôi làm cho ức chế lắm rồi đây! Bỏ mặc liêm sỉ của bản thân, tôi bước chân chạy thật nhanh từ phía sau lưng vòng tay ôm chầm lấy thầy.
- Anh...sinh nhật vui vẻ!
Thầy dừng chân lại, do đứng ở phía sau nên tôi không thể quan sát được khuôn mặt của thầy lúc này trông ra sao? Tôi rưng rưng bồi thêm vài câu:
- Em chờ anh lâu quá, tưởng anh không về nên em mới ráng ngồi ăn để dọn.
Thầy quay đầu lại, giữ tay tôi vẫn ôm lấy eo mình, đưa 2 tay áp lên đôi má còn chút ửng hồng của tôi mà nhẹ giọng nói:
- Anh nói là anh về trễ 1 xíu, chứ có nói không về với em đâu.
Tôi ngước cặp mắt ngấn lệ lên nhìn thầy, vội cầm tay ổng kéo lại ra bàn ăn, kéo ghế dúi người ổng ngồi xuống. Ổng chống cằm mỉm cười để xem tôi làm cái trò con nít gì nữa đây. Tôi cắm nến lên lại cái bánh kem đã bị tôi ăn dở trông nham nhở đến vô cùng, rồi bật lửa đốt nến. Sau đó đẩy cái bánh đến trước mặt ổng, hớn hở nói:
- Anh thổi nến rồi ước gì thì ước đi!
Thầy ngớ người, rồi nhắm mắt cúi đầu cười tức tưởi đến trào cả nước mắt, miệng cố gắng nói:
- Thưa chị hai, năm nay em đã 37 tuổi tròn rồi. Chứ không phải là con nít lên 3 hay lên 7 đâu mà ngồi đây thổi dăm ba cây nến mí nhụ này nữa. Chị làm ơn vô trong, thay dùm tôi bộ đồ nào đó hở hang, sexy 1 chút. Rồi nằm sẵn đợi tôi tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, tôi sẽ cho chị thổi “cây nến” này bự hơn nè!
Sao câu từ nghe có mùi gì đó không được trong sáng mấy ta. Tôi nheo mắt nhìn thầy dò xét, rồi nguy hiểm nói:
- Giờ anh không thổi đúng không? Ok! Theo đúng quy trình thì em còn có tiết mục sau hay hơn nữa dành cho anh. Nhưng vì anh khó ưa thế này nên em ghét em huỷ bỏ. Anh đừng có hối hận và cũng đừng trách tại sao em vô tâm nha.
Dứt lời, tôi vươn người thổi phù 2 cây nến tắt ngủm bốc khói trắng, khiến ổng ngơ ngác không kịp làm gì, đơ mặt nói:
- Em coi anh như cô hồn các đảng hay sao hả? Anh chưa kịp hít cái hơi mà em rắc muối thảy gạo đuổi anh đi liền rồi! Vậy mà là chúc anh sinh nhật vui vẻ cái nỗi gì? Anh đang vừa sốc, vừa buồn, tổn thương muốn chết đây.
Tôi bụm miệng nhìn thầy cười, thôi đã dốc công bày trò thì làm cho tới vậy. Nên với lấy chai rượu vang đỏ đang được ngâm trong xô đá ướp lạnh, nhưng đá đã tan gần hết rồi. Tôi kêu thầy mạnh tay lấy dụng cụ mở nút chai ra dùm, rồi rót ra 2 ly cẩn thận. Tôi đón lấy ly rượu trên tay thầy, rồi sau đó đưa mắt nhìn thầy đầy thâm tình, đưa ly rượu lên cao, ngọt giọng nói:
- Anh xã, chúc anh sinh nhật vui vẻ! Em yêu anh.
Thầy mỉm cười cụng ly lại tôi , ngay sau đó tôi liền dốc ly rượu lên nốc cạn 1 hơi sạch sẽ không còn 1 giọt, để cho tinh thần bớt tỉnh táo lại, vì lát còn phải thực hiện 1 nhiệm vụ trọng đại nữa. Rượu tràn vào khoang cổ nóng ran, mùi cồn xộc lên mũi khiến tôi nhăn mày nhăn mặt. Thầy hết hồn trợn mắt nhìn tôi nói:
- Trời, em uống gì như mấy ông già hay uống rượu đế dưới quê vậy? Rượu vang là người ta phải theo quy trình thưởng thức là: ngắm - lắc nhẹ - ngửi mùi vị - nếm và nhấp nháp mới đúng điệu chứ.
- Em không cần thưởng thức, em đang cần say 1 chút xíu. Lát em còn có việc phải làm.
Thầy chau mày tỏ vẻ khó hiểu thì tôi đã rót thêm 1 phần 3 ly nữa, chuẩn bị nốc cạn thì bị thầy giữ tay:
- Dừng lại, em muốn say chết hay gì vậy? Anh nói có nghe không? Đừng có hư như vậy chứ!
Rồi, tới rồi, tới rồi! Tôi lơ mơ đôi mắt, đầu óc bắt đầu lâng lâng, khuôn mặt đỏ ửng nhìn thầy mỉm cười ngọt ngào. Dũng khí từ rượu mãnh liệt đem đến cho tôi sự quả cảm hơn lúc tỉnh táo rất nhiều. Tôi chống chằm, nhìn thầy đầy si mê, liếm liếm môi, mềm giọng nói:
- Em muốn tặng anh 1 đêm sinh nhật nồng nàn.
Sau đó móc 1 cái hộp nhỏ trong túi áo rồi bật mở nắp, bên trong là 1 chiếc nhẫn nam cực kì tinh xảo mà tôi đã tự tay thiết kế. Rồi nhờ anh Nam xuống xưởng của công ty thi công cho bằng được dùm.
- Thầy Khổng Thành Vũ, anh đồng ý làm chồng em nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.