Chương 12
Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
11/04/2023
12
Sau đó tôi nghỉ việc, trở về quê.
Ngày nào bà tôi cũng túc trực ở trong phòng bệnh của tôi.
“Con và nó kết thúc như vậy à?” Bà hỏi tôi.
"Con lấy cái gì để tranh giành với người ta đây?"
Tôi nhìn cái đầu hói của mình trong gương.
“Con xấu quá, bà ơi”.
Bà đội bộ tóc giả ở bên cạnh lên đầu tôi, "Nói nhảm, con không xấu, cháu gái của bà là cô gái xinh đẹp nhất trên đời."
“Bà ơi, có em bé trong bụng là cảm giác như thế nào ạ?” Tôi hỏi bà.
"Nó sẽ đạp con, khi con nói chuyện với nó, nó sẽ động đậy loạn cả lên, thời kỳ tiếp theo, con sẽ phải kể chuyện cho nó nghe thì nó mới chịu nằm im, chỉ cần con dừng lại, nó sẽ lại quậy phá tiếp, năm đó, mẹ của con nằm trong bụng bà cũng là một đứa nhỏ nghịch ngợm như vậy đấy."
"Tối hôm qua con đã mơ thấy thằng bé rồi."
"Nó trông như thế nào? Con có nhìn rõ không?" Bà tỏ vẻ chờ đợi.
"Mắt to tròn, giống như bà, còn môi thì mỏng, giống... Tần Ngôn. Thằng bé dang tay ra, muốn con ôm nó vào lòng, nhưng khi con vừa đưa tay thì nó đã rơi khỏi thiên đường, cả người bê bết m.á.u..."
Tôi lại khóc.
Bà lau nước mắt cho tôi bằng chiếc khăn tay của bà.
"Đừng khóc, cháu gái ngoan của bà, đừng khóc, con vẫn còn trẻ, sau này vẫn lại có con được thôi mà. Duyên phận giữa con và đứa trẻ vẫn còn chưa kết thúc, thằng bé sẽ tới để làm con của con thôi."
"Là do bà, hồi con còn học cấp 3 đã từng phải ph.ẫ.u th.uậ.t để m.ổ u n.ã.o, mấy năm nay bà cũng chẳng đưa con đi kiểm tra, là do bà ít học, lại không quan tâm, khiến cho lần tái phát này của con cũng là lần phát hiện ra đã là bệ.nh un.g t.hư rồi."
“Không liên quan gì đến bà đâu, bà ạ.”
"Con cứ h.óa t.rị trước đi, chữa khỏi b.ệnh rồi, mọi thứ đều sẽ tốt lên mà thôi."
Bà nói xong thì quay lưng đi, lén lau nước mắt.
"Thôi đi thì hơn, thằng bé chọn con làm mẹ thì sẽ khổ cho nó lắm."
"Sau này con sẽ là một người mẹ tốt."
Tôi không phải.
Không phải.
Tôi bị u.ng th.ư, vì để cứu lấy mạng sống của chính mình, tôi đã tự tay giết chết thằng bé.
Khi thằng bé được lấy ra, nó vẫn còn rất nhỏ, m.à.u đỏ đỏ, lại còn đẫm m.á.u, giống như một con nòng nọc nhỏ bị lột da.
Khoảnh khắc con tôi nằm trên tấm vải xanh, trái tim tôi như thể đã tan nát
Sau đó tôi nghỉ việc, trở về quê.
Ngày nào bà tôi cũng túc trực ở trong phòng bệnh của tôi.
“Con và nó kết thúc như vậy à?” Bà hỏi tôi.
"Con lấy cái gì để tranh giành với người ta đây?"
Tôi nhìn cái đầu hói của mình trong gương.
“Con xấu quá, bà ơi”.
Bà đội bộ tóc giả ở bên cạnh lên đầu tôi, "Nói nhảm, con không xấu, cháu gái của bà là cô gái xinh đẹp nhất trên đời."
“Bà ơi, có em bé trong bụng là cảm giác như thế nào ạ?” Tôi hỏi bà.
"Nó sẽ đạp con, khi con nói chuyện với nó, nó sẽ động đậy loạn cả lên, thời kỳ tiếp theo, con sẽ phải kể chuyện cho nó nghe thì nó mới chịu nằm im, chỉ cần con dừng lại, nó sẽ lại quậy phá tiếp, năm đó, mẹ của con nằm trong bụng bà cũng là một đứa nhỏ nghịch ngợm như vậy đấy."
"Tối hôm qua con đã mơ thấy thằng bé rồi."
"Nó trông như thế nào? Con có nhìn rõ không?" Bà tỏ vẻ chờ đợi.
"Mắt to tròn, giống như bà, còn môi thì mỏng, giống... Tần Ngôn. Thằng bé dang tay ra, muốn con ôm nó vào lòng, nhưng khi con vừa đưa tay thì nó đã rơi khỏi thiên đường, cả người bê bết m.á.u..."
Tôi lại khóc.
Bà lau nước mắt cho tôi bằng chiếc khăn tay của bà.
"Đừng khóc, cháu gái ngoan của bà, đừng khóc, con vẫn còn trẻ, sau này vẫn lại có con được thôi mà. Duyên phận giữa con và đứa trẻ vẫn còn chưa kết thúc, thằng bé sẽ tới để làm con của con thôi."
"Là do bà, hồi con còn học cấp 3 đã từng phải ph.ẫ.u th.uậ.t để m.ổ u n.ã.o, mấy năm nay bà cũng chẳng đưa con đi kiểm tra, là do bà ít học, lại không quan tâm, khiến cho lần tái phát này của con cũng là lần phát hiện ra đã là bệ.nh un.g t.hư rồi."
“Không liên quan gì đến bà đâu, bà ạ.”
"Con cứ h.óa t.rị trước đi, chữa khỏi b.ệnh rồi, mọi thứ đều sẽ tốt lên mà thôi."
Bà nói xong thì quay lưng đi, lén lau nước mắt.
"Thôi đi thì hơn, thằng bé chọn con làm mẹ thì sẽ khổ cho nó lắm."
"Sau này con sẽ là một người mẹ tốt."
Tôi không phải.
Không phải.
Tôi bị u.ng th.ư, vì để cứu lấy mạng sống của chính mình, tôi đã tự tay giết chết thằng bé.
Khi thằng bé được lấy ra, nó vẫn còn rất nhỏ, m.à.u đỏ đỏ, lại còn đẫm m.á.u, giống như một con nòng nọc nhỏ bị lột da.
Khoảnh khắc con tôi nằm trên tấm vải xanh, trái tim tôi như thể đã tan nát
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.