Chương 22
Lãnh Nguyệt Băng
13/04/2023
“Sa Sa, cứu tao!” - Diệp Châu hét lớn qua điện thoại.
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Mày đang ở đâu? - Bạch Nguyệt Sa lo lắng ngồi bật dậy.
“Cứu tao! Tao không có ý tưởng vẽ bài!” - Diệp Châu mếu máo.
- Ủa? Mày có thể nói chuyện một cách bình thường được không? Thay vì mày gọi điện réo tao thì mày có thể tự tìm ý tưởng được rồi đấy! - Bạch Nguyệt Sa bất lực thở dài.
“Nhưng tao tìm không ra! Tìm ra thì tao sẽ không gọi cho mày!”
- Thôi được rồi! Chuẩn bị đồ đi. Tao với mày ra hồ tìm ý tưởng.
“Đi! Chờ tao chút!”
Dứt lời, Diệp Châu liền cúp máy rồi vội vàng lấy đồ đã chuẩn bị sẵn vui vẻ đến chỗ cô. Còn Bạch Nguyệt Sa thì bất lực với cô bạn thân này. Được mỗi ngày nghỉ không nghỉ ngơi đi. Cứ phải ra ngoài mới chịu yên.
Cô chỉ thay một chiếc váy dài đơn giản rồi đeo chiếc túi đeo chéo đi xuống cổng đợi Diệp Châu tới đón.
Ra đến hồ, Diệp Châu lại nói:
- Sa Sa ơi, tớ chưa tô tượng bao giờ, cậu mua cho tớ một con nhé?
- Sa Sa ơi, con mèo bằng tượng kia ngộ quá, chụp cho tớ bức ảnh nha?
- Sa Sa ơi, tớ muốn ăn bingchiling, chúng ta qua đó mua đi!
Bạch Nguyệt Sa nhìn Diệp Châu thở dài:
- Mày thích thì cứ ăn cứ chơi. Đừng dùng cái giọng làm nũng đó với tao.
- Được rồi! Tao sẽ không làm nũng mày nữa nếu mày đi trung tâm thương mại với tao.
- Vẫn đi nữa à?
- Đi nha? Đến đó vui mà! Đi đi!
Vẫn là phải gật đầu đồng ý. Bạch Nguyệt Sa chẳng bao giờ từ chối bạn mình điều gì nên vẫn phải đi theo ý của Diệp Châu.
Vừa mới đến trung tâm thương mại, Diệp Châu đã kéo Bạch Nguyệt Sa đi một mạch tới khu vui chơi rồi dừng lại trước máy gắp thú.
- Sa Sa, con gấu này đáng yêu quá, mày gắp cho tao đi! - Diệp Châu năn nỉ.
- Sao lại là tao chứ? Mày gắp được mà! - Bạch Nguyệt Sa nhăn nhó.
- Mày là thần may mắn của tao mà! Gắp cho tao một con đi! Tao sẽ mua cho mày một hộp bánh donut đầy đủ…
Diệp Châu chưa nói xong đã thấy một bóng dáng nhỏ đang đứng trước quầy đổi xu rồi.
- Mày đợi đó! Em gấu này sẽ là của mày!
Diệp Châu khẽ cười thầm. Đúng là không có gì có thể thuyết phục được cô bạn thân này ngoài đồ ăn cả.
Đợi một lúc sau, một chiếc xe đầy gấu được đẩy tới trước con mắt kinh ngạc của Diệp Châu.
- Của mày đây! Giờ cho tao xin hộp bánh đó được không? - Bạch Nguyệt Sa ló đầu ra từ sau chiếc xe chìa tay ra đòi bánh.
- Mày… mày vơ hết cả gấu trong khu này rồi à? - Diệp Châu vẫn không tin vào mắt mình.
- Tao chỉ gắp sương sương mỗi máy vài con thôi mà! Tí nữa tao gọi A Hiên ra chở về cho! Giờ đi mua bánh cho tao đi! - Bạch Nguyệt Sa cười.
- Thôi được rồi! Đợi tao một chút! Mày cứ ngồi nghỉ ở kia đi nhé!
Dứt lời, Diệp Châu đã vội vã chạy đi. Bạch Nguyệt Sa cũng kéo chiếc xe đầy ắp gấu bông tới băng ghế gần đó ngồi nghỉ. Cô thở mạnh một cái rồi nắn cơ. Dạo này sức khỏe cô có chút bất thường dẫn đến tay chân cô khá là nhức mỏi. Nhưng cô không hề biết bản thân lại có một sự thu hút đặc biệt với tất cả mọi người. Cô không biết bản thân làm bất cứ điều gì trong mắt người khác đều toát lên sự đáng yêu, dễ thương. Và sự đáng yêu đó đã thu hút một ánh nhìn ở gần đó…
Một lúc sau, một xe chất đầy bánh đang từ từ tới gần chỗ Bạch Nguyệt Sa cùng với Diệp Châu.
- Mày… - Bạch Nguyệt Sa ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời.
- Đền bù bánh cho mày đây! Tao đã mua hết cả sạp bánh cho mày đó! - Diệp Châu cười tươi khoe thành tích.
- Mày nghĩ tao có ăn hết được không?
- Hết được! Yên tâm! Giờ thì đi mua đồ uống chứ?
- Đi thôi!
Hai cô gái nhanh chóng kéo nhau ra quán trà sữa ngay cạnh đó.
- Cho hai cốc vị dâu nhé! - Diệp Châu không cần nhìn menu đã gọi.
- Phiền hai bạn chờ chút ạ. - Cố Tư Vũ đáp lại.
Trong lúc ngồi chờ, Bạch Nguyệt Sa không hề biết có một người đang mải theo dõi cô mà không để ý tới chuyện trà sữa sắp bị tràn. Đây là lần đầu tiên Cố Tư Vũ gặp được một cô gái giản dị, đáng yêu như thế. Anh đã theo dõi cô ngay từ lúc cô bị thu phục bởi hộp bánh donut rồi. Anh cũng bất ngờ trước khả năng gắp gấu của cô. Cô nói cô chỉ gắp sương sương vài con ở mỗi máy vậy mà giờ nhìn máy nào cũng trống trơn. Rồi cả dáng vẻ đẩy chiếc xe đầy ắp gấu đó của cô, đáng yêu thực sự.
- Trà đầy rồi kìa sếp! - Một anh chàng pha chế đứng cạnh đó vội nhắc Cố Tư Vũ.
- Ôi…
- Sếp để em làm đi ạ! Việc của sếp chỉ cần đi khảo sát chất lượng bán hàng định kì thôi ạ. - Anh chàng đó cầm lấy cốc trà sữa trên tay Cố Tư Vũ rồi đẩy anh đi.
- Thôi để tôi làm nốt hai cốc này rồi tôi đi… - Cố Tư Vũ cố nán lại.
- Hình như… sếp để ý cô nào rồi phải không? - Anh chàng đó chợt nhận ra điều khác thường.
- Ờ thì…
- Có phải một trong hai cô gái kia đúng không? Em thấy từ lúc họ đến sếp đã mất bình tĩnh rồi. Hay là… họ là chủ nợ của sếp?
- Linh tinh! Tôi là…
- À, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi! Thật ra hai cô gái đó hay tới chỗ này lắm. Không gắp gấu thì họ cũng chỉ mua bánh thôi. Sếp ít tới nên mới gặp họ lần đầu thôi.
- Vậy à? Vậy cậu có biết cô gái mặc váy kia tên gì không?
- Em không biết! Nhưng nếu sếp muốn thì để em xin số cho sếp nhé?
- Việc này tôi cũng phải nhờ cậu à?
Nói rồi, Cố Tư Vũ tự mình đem hai cốc trà sữa ra tận nơi cho Diệp Châu với Bạch Nguyệt Sa.
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Mày đang ở đâu? - Bạch Nguyệt Sa lo lắng ngồi bật dậy.
“Cứu tao! Tao không có ý tưởng vẽ bài!” - Diệp Châu mếu máo.
- Ủa? Mày có thể nói chuyện một cách bình thường được không? Thay vì mày gọi điện réo tao thì mày có thể tự tìm ý tưởng được rồi đấy! - Bạch Nguyệt Sa bất lực thở dài.
“Nhưng tao tìm không ra! Tìm ra thì tao sẽ không gọi cho mày!”
- Thôi được rồi! Chuẩn bị đồ đi. Tao với mày ra hồ tìm ý tưởng.
“Đi! Chờ tao chút!”
Dứt lời, Diệp Châu liền cúp máy rồi vội vàng lấy đồ đã chuẩn bị sẵn vui vẻ đến chỗ cô. Còn Bạch Nguyệt Sa thì bất lực với cô bạn thân này. Được mỗi ngày nghỉ không nghỉ ngơi đi. Cứ phải ra ngoài mới chịu yên.
Cô chỉ thay một chiếc váy dài đơn giản rồi đeo chiếc túi đeo chéo đi xuống cổng đợi Diệp Châu tới đón.
Ra đến hồ, Diệp Châu lại nói:
- Sa Sa ơi, tớ chưa tô tượng bao giờ, cậu mua cho tớ một con nhé?
- Sa Sa ơi, con mèo bằng tượng kia ngộ quá, chụp cho tớ bức ảnh nha?
- Sa Sa ơi, tớ muốn ăn bingchiling, chúng ta qua đó mua đi!
Bạch Nguyệt Sa nhìn Diệp Châu thở dài:
- Mày thích thì cứ ăn cứ chơi. Đừng dùng cái giọng làm nũng đó với tao.
- Được rồi! Tao sẽ không làm nũng mày nữa nếu mày đi trung tâm thương mại với tao.
- Vẫn đi nữa à?
- Đi nha? Đến đó vui mà! Đi đi!
Vẫn là phải gật đầu đồng ý. Bạch Nguyệt Sa chẳng bao giờ từ chối bạn mình điều gì nên vẫn phải đi theo ý của Diệp Châu.
Vừa mới đến trung tâm thương mại, Diệp Châu đã kéo Bạch Nguyệt Sa đi một mạch tới khu vui chơi rồi dừng lại trước máy gắp thú.
- Sa Sa, con gấu này đáng yêu quá, mày gắp cho tao đi! - Diệp Châu năn nỉ.
- Sao lại là tao chứ? Mày gắp được mà! - Bạch Nguyệt Sa nhăn nhó.
- Mày là thần may mắn của tao mà! Gắp cho tao một con đi! Tao sẽ mua cho mày một hộp bánh donut đầy đủ…
Diệp Châu chưa nói xong đã thấy một bóng dáng nhỏ đang đứng trước quầy đổi xu rồi.
- Mày đợi đó! Em gấu này sẽ là của mày!
Diệp Châu khẽ cười thầm. Đúng là không có gì có thể thuyết phục được cô bạn thân này ngoài đồ ăn cả.
Đợi một lúc sau, một chiếc xe đầy gấu được đẩy tới trước con mắt kinh ngạc của Diệp Châu.
- Của mày đây! Giờ cho tao xin hộp bánh đó được không? - Bạch Nguyệt Sa ló đầu ra từ sau chiếc xe chìa tay ra đòi bánh.
- Mày… mày vơ hết cả gấu trong khu này rồi à? - Diệp Châu vẫn không tin vào mắt mình.
- Tao chỉ gắp sương sương mỗi máy vài con thôi mà! Tí nữa tao gọi A Hiên ra chở về cho! Giờ đi mua bánh cho tao đi! - Bạch Nguyệt Sa cười.
- Thôi được rồi! Đợi tao một chút! Mày cứ ngồi nghỉ ở kia đi nhé!
Dứt lời, Diệp Châu đã vội vã chạy đi. Bạch Nguyệt Sa cũng kéo chiếc xe đầy ắp gấu bông tới băng ghế gần đó ngồi nghỉ. Cô thở mạnh một cái rồi nắn cơ. Dạo này sức khỏe cô có chút bất thường dẫn đến tay chân cô khá là nhức mỏi. Nhưng cô không hề biết bản thân lại có một sự thu hút đặc biệt với tất cả mọi người. Cô không biết bản thân làm bất cứ điều gì trong mắt người khác đều toát lên sự đáng yêu, dễ thương. Và sự đáng yêu đó đã thu hút một ánh nhìn ở gần đó…
Một lúc sau, một xe chất đầy bánh đang từ từ tới gần chỗ Bạch Nguyệt Sa cùng với Diệp Châu.
- Mày… - Bạch Nguyệt Sa ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời.
- Đền bù bánh cho mày đây! Tao đã mua hết cả sạp bánh cho mày đó! - Diệp Châu cười tươi khoe thành tích.
- Mày nghĩ tao có ăn hết được không?
- Hết được! Yên tâm! Giờ thì đi mua đồ uống chứ?
- Đi thôi!
Hai cô gái nhanh chóng kéo nhau ra quán trà sữa ngay cạnh đó.
- Cho hai cốc vị dâu nhé! - Diệp Châu không cần nhìn menu đã gọi.
- Phiền hai bạn chờ chút ạ. - Cố Tư Vũ đáp lại.
Trong lúc ngồi chờ, Bạch Nguyệt Sa không hề biết có một người đang mải theo dõi cô mà không để ý tới chuyện trà sữa sắp bị tràn. Đây là lần đầu tiên Cố Tư Vũ gặp được một cô gái giản dị, đáng yêu như thế. Anh đã theo dõi cô ngay từ lúc cô bị thu phục bởi hộp bánh donut rồi. Anh cũng bất ngờ trước khả năng gắp gấu của cô. Cô nói cô chỉ gắp sương sương vài con ở mỗi máy vậy mà giờ nhìn máy nào cũng trống trơn. Rồi cả dáng vẻ đẩy chiếc xe đầy ắp gấu đó của cô, đáng yêu thực sự.
- Trà đầy rồi kìa sếp! - Một anh chàng pha chế đứng cạnh đó vội nhắc Cố Tư Vũ.
- Ôi…
- Sếp để em làm đi ạ! Việc của sếp chỉ cần đi khảo sát chất lượng bán hàng định kì thôi ạ. - Anh chàng đó cầm lấy cốc trà sữa trên tay Cố Tư Vũ rồi đẩy anh đi.
- Thôi để tôi làm nốt hai cốc này rồi tôi đi… - Cố Tư Vũ cố nán lại.
- Hình như… sếp để ý cô nào rồi phải không? - Anh chàng đó chợt nhận ra điều khác thường.
- Ờ thì…
- Có phải một trong hai cô gái kia đúng không? Em thấy từ lúc họ đến sếp đã mất bình tĩnh rồi. Hay là… họ là chủ nợ của sếp?
- Linh tinh! Tôi là…
- À, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi! Thật ra hai cô gái đó hay tới chỗ này lắm. Không gắp gấu thì họ cũng chỉ mua bánh thôi. Sếp ít tới nên mới gặp họ lần đầu thôi.
- Vậy à? Vậy cậu có biết cô gái mặc váy kia tên gì không?
- Em không biết! Nhưng nếu sếp muốn thì để em xin số cho sếp nhé?
- Việc này tôi cũng phải nhờ cậu à?
Nói rồi, Cố Tư Vũ tự mình đem hai cốc trà sữa ra tận nơi cho Diệp Châu với Bạch Nguyệt Sa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.