Chương 24
Lãnh Nguyệt Băng
02/08/2023
Sa Sa, đi ăn không?
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Diệp Châu đã quay sang hỏi Bạch Nguyệt Sa.
- Tao không đi đâu. Giờ tao muốn về ngủ thôi... - Bạch Nguyệt Sa xua tay.
- Đi ăn rồi về ngủ. Hôm nay ra quán cơm ở cổng trường ăn cho gần rồi về. - Diệp Châu không nài nỉ nhiều mà cầm tay cô kéo một mạch ra ngoài cổng trường.
- Đã bảo là tao không đi mà...
Bạch Nguyệt Sa cố gỡ tay Diệp Châu ra nhưng không được. Cuối cùng cô vẫn đành phải miễn cưỡng đi theo cô bạn cố chấp kia của mình.
- Sa Sa!
Vừa bước chân ra khỏi cổng, tiếng gọi lớn vang lên làm cho Bạch Nguyệt Sa lẫn Diệp Châu đều giật mình. Cả hai nhìn xung quanh để tìm xem chủ nhân giọng nói thì một bóng người cao lớn xuất hiện ngay trước mặt hai người.
- Các em tan học rồi à?
Bạch Nguyệt Sa ngẩng đầu lên nhìn xem là ai. Hóa ra là Cố Tư Vũ. Nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
- Sao anh lại ở đây? – Bạch Nguyệt Sa hỏi anh.
- Anh có việc đi ngang qua đây, tiện muốn mời em đi ăn một bữa. – Cố Tư Vũ ngại ngùng gãi đầu.
- Mà sao anh biết em học ở đây? – Bạch Nguyệt Sa nhìn anh nghi ngờ. Cô chợt nảy ra một ý nghĩ là anh cho người theo dõi cô.
- Em có để trên tiểu sử trên facebook mà. – Cố Tư Vũ hào hứng đáp.
- Vậy sao anh biết em sẽ đi ăn trưa giờ này mà chờ sẵn ở đây? – Bạch Nguyệt Sa vẫn nghi ngờ anh theo dõi cô.
- Thì… anh có nhắn tin hẹn em đi ăn trưa mà… Anh thấy em xem rồi nên nghĩ…
Diệp Châu đứng cạnh thấy Bạch Nguyệt Sa hỏi như vậy cũng biết cô nghĩ gì. Cô liền kéo bạn thân mình ra một góc nói nhỏ:
- Tao nghĩ mày đừng nên hỏi nữa, cứ tạm nhận lời đi ăn với anh ấy đi đã.
- Nhưng…
- Không nhưng gì hết! Tao biết mày nghi ngờ tại sao anh ấy lại biết mày học ở đây, biết mày tan vào giờ này, biết cả mày sẽ đi ăn trưa… Nhưng nếu mày không đi ăn với tao, hay hôm nay mày nghỉ học, chẳng phải anh ấy sẽ chờ mày trong vô ích sao? Mà sao mày xem tin nhắn lại không trả lời người ta vậy?
- Tao tưởng tin nhắn rác nên chỉ xem qua thôi. Với lại hôm nay tao không mang kính nên không nhìn rõ.
- Thôi, đi đi! Có chuyện gì thì gọi cho tao hoặc Liễu Liễu nhé! Không thì gọi cho cả A Hiên nữa. Đừng sợ nha! Đồ phòng thân tao để sẵn trong túi mày từ trước khi nào cần thì cứ lấy ra dùng nhé!
Dặn dò xong, Diệp Châu đẩy Bạch Nguyệt Sa ra chỗ Cố Tư Vũ rồi vẫy tay chào tạm biệt hai người. Hết cách, Bạch Nguyệt Sa cũng đành đi ăn với Cố Tư Vũ.
- Em muốn ăn gì nào? – Vừa đội mũ cho cô, Cố Tư Vũ vừa hỏi.
- Em ăn gì cũng được ạ. – Bạch Nguyệt Sa có chút ngại ngùng khi anh làm vậy.
- Vậy anh biết ở gần đây có quán mì mới mở rất ngon, chúng ta đi nhé?
- Được ạ.
Lần đầu Bạch Nguyệt Sa ngồi xe của người khác giới ngoài Hạo Hiên nên hơi ngại. Cô còn ngại hơn khi chân cô có chút… không lên được chiếc xe đua của anh. Thấy cô mãi không lên, Cố Tư Vũ mới quay lại nhìn. Anh khẽ cười khi biết lí do của cô. Anh lại xuống xe không cần biết cô đồng ý hay không mà cứ thế nhấc cô ngồi lên yên sau rồi nói:
- Anh xin lỗi! Sau anh sẽ không đi xe này nữa để em dễ đi nhé!
- Dạ không sao ạ…
Bạch Nguyệt Sa đỏ mặt xua tay. Hành động này hơi quá sức thân mật với cô rồi. Ngoài miệng nói là không sao nhưng trong lòng cô thầm nhủ sẽ không có lần sau nữa đâu.
Ổn định chỗ ngồi xong Cố Tư Vũ liền đưa đưa Bạch Nguyệt Sa tới quán mì đó. Sau khi dừng xe. Anh định xuống xe trước để đỡ cô xuống nhưng cô đã nhanh chân trèo xuống trước rồi. Đối với cô lên thì không lên được đâu nhưng xuống thì dễ lắm.
Vào trong quán tìm được chỗ ngồi, Cố Tư Vũ hỏi Bạch Nguyệt Sa:
- Em có bị dị ứng hay không ăn được gì không?
- Không có ạ. – Bạch Nguyệt Sa khẽ lắc đầu.
- Vậy được rồi! Bà chủ! Cho hai bát mì đầy đủ nhé! – Cố Tư Vũ nghe cô nói vậy cũng yên tâm gọi mì.
- Có ngay đây!
Rất nhanh hai bát mì nóng hổi đã được bưng lên. Cố Tư Vũ cẩn thận lấy đũa với thìa lau sạch rồi đưa cho cô. Bạch Nguyệt Sa lần nữa ngạc nhiên trước hành động của anh rồi chuyển sang ngại ngùng. Cô không quen trước sự quan tâm này cho lắm nhưng cô vẫn im lặng tiếp nhận.
- Em thấy mì có ngon không?
- Có ạ.
- Anh cứ sợ không có hợp khẩu vị của em…
- Không sao ạ. Em dễ ăn mà.
- Chiều nay em có lịch học hay bận gì không?
- Em…
Bạch Nguyệt Sa còn chưa kịp trả lời thì điện thoại cô đã trả lời thay cô rồi. Màn hình điện thoại cô bỗng dưng hiện lên một loạt thông báo tin nhắn. Cố Tư Vũ khẽ liếc đọc trộm thì biết đó toàn là tin nhắn liên quan đến công việc của cô. Anh để ý thấy cô nhìn một lúc rồi đôi mắt cô sáng dần lên. Chắc có chuyện gì đó khiến cô vui thì phải.
- Ờm… anh này… - Một lát sau Bạch Nguyệt Sa đặt điện thoại xuống rồi ngập ngừng lên tiếng.
- Có chuyện gì vậy? – Cố Tư Vũ dịu dàng nhìn cô.
- Chiều nay em có chút việc, giờ cần về gấp để chuẩn bị vài thứ…
- Không sao! Vậy để anh đưa em về!
- Không cần đâu ạ! Anh cứ ăn từ từ đi, em đặt xe để về rồi. Em cũng thanh toán tiền mì rồi. Bữa này em mời anh nhé!
- Em… em thanh toán lúc nào mà nhanh vậy? – Cố Tư Vũ ngạc nhiên.
- Vừa mới thôi ạ. Bà chủ ở đây là người nhà của em mà. Vậy nhé! Em đi trước đây ạ! Bữa khác hẹn anh đi chơi sau nhé!
Nói xong, Bạch Nguyệt Sa xách túi đi nhanh ra cửa. Cố Tư Vũ ngồi trong nhìn theo cô cho đến khi cô đi khuất hẳn mới thôi. Anh nhìn xuống bát mì của mình với của cô. Thấy cô như vậy anh cũng đoán phần nào cô là người cuồng công việc, chứ nếu không cô cũng sẽ không vội vàng bỏ bát mì còn đầy nguyên kia ở lại với anh đâu nhỉ? Mà hôm nay cũng tính mời cô nhưng không ngờ cô lại nhanh như vậy. Có lẽ lần sau đi cùng cô anh phải chú ý nhiều hơn nữa vậy.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Diệp Châu đã quay sang hỏi Bạch Nguyệt Sa.
- Tao không đi đâu. Giờ tao muốn về ngủ thôi... - Bạch Nguyệt Sa xua tay.
- Đi ăn rồi về ngủ. Hôm nay ra quán cơm ở cổng trường ăn cho gần rồi về. - Diệp Châu không nài nỉ nhiều mà cầm tay cô kéo một mạch ra ngoài cổng trường.
- Đã bảo là tao không đi mà...
Bạch Nguyệt Sa cố gỡ tay Diệp Châu ra nhưng không được. Cuối cùng cô vẫn đành phải miễn cưỡng đi theo cô bạn cố chấp kia của mình.
- Sa Sa!
Vừa bước chân ra khỏi cổng, tiếng gọi lớn vang lên làm cho Bạch Nguyệt Sa lẫn Diệp Châu đều giật mình. Cả hai nhìn xung quanh để tìm xem chủ nhân giọng nói thì một bóng người cao lớn xuất hiện ngay trước mặt hai người.
- Các em tan học rồi à?
Bạch Nguyệt Sa ngẩng đầu lên nhìn xem là ai. Hóa ra là Cố Tư Vũ. Nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
- Sao anh lại ở đây? – Bạch Nguyệt Sa hỏi anh.
- Anh có việc đi ngang qua đây, tiện muốn mời em đi ăn một bữa. – Cố Tư Vũ ngại ngùng gãi đầu.
- Mà sao anh biết em học ở đây? – Bạch Nguyệt Sa nhìn anh nghi ngờ. Cô chợt nảy ra một ý nghĩ là anh cho người theo dõi cô.
- Em có để trên tiểu sử trên facebook mà. – Cố Tư Vũ hào hứng đáp.
- Vậy sao anh biết em sẽ đi ăn trưa giờ này mà chờ sẵn ở đây? – Bạch Nguyệt Sa vẫn nghi ngờ anh theo dõi cô.
- Thì… anh có nhắn tin hẹn em đi ăn trưa mà… Anh thấy em xem rồi nên nghĩ…
Diệp Châu đứng cạnh thấy Bạch Nguyệt Sa hỏi như vậy cũng biết cô nghĩ gì. Cô liền kéo bạn thân mình ra một góc nói nhỏ:
- Tao nghĩ mày đừng nên hỏi nữa, cứ tạm nhận lời đi ăn với anh ấy đi đã.
- Nhưng…
- Không nhưng gì hết! Tao biết mày nghi ngờ tại sao anh ấy lại biết mày học ở đây, biết mày tan vào giờ này, biết cả mày sẽ đi ăn trưa… Nhưng nếu mày không đi ăn với tao, hay hôm nay mày nghỉ học, chẳng phải anh ấy sẽ chờ mày trong vô ích sao? Mà sao mày xem tin nhắn lại không trả lời người ta vậy?
- Tao tưởng tin nhắn rác nên chỉ xem qua thôi. Với lại hôm nay tao không mang kính nên không nhìn rõ.
- Thôi, đi đi! Có chuyện gì thì gọi cho tao hoặc Liễu Liễu nhé! Không thì gọi cho cả A Hiên nữa. Đừng sợ nha! Đồ phòng thân tao để sẵn trong túi mày từ trước khi nào cần thì cứ lấy ra dùng nhé!
Dặn dò xong, Diệp Châu đẩy Bạch Nguyệt Sa ra chỗ Cố Tư Vũ rồi vẫy tay chào tạm biệt hai người. Hết cách, Bạch Nguyệt Sa cũng đành đi ăn với Cố Tư Vũ.
- Em muốn ăn gì nào? – Vừa đội mũ cho cô, Cố Tư Vũ vừa hỏi.
- Em ăn gì cũng được ạ. – Bạch Nguyệt Sa có chút ngại ngùng khi anh làm vậy.
- Vậy anh biết ở gần đây có quán mì mới mở rất ngon, chúng ta đi nhé?
- Được ạ.
Lần đầu Bạch Nguyệt Sa ngồi xe của người khác giới ngoài Hạo Hiên nên hơi ngại. Cô còn ngại hơn khi chân cô có chút… không lên được chiếc xe đua của anh. Thấy cô mãi không lên, Cố Tư Vũ mới quay lại nhìn. Anh khẽ cười khi biết lí do của cô. Anh lại xuống xe không cần biết cô đồng ý hay không mà cứ thế nhấc cô ngồi lên yên sau rồi nói:
- Anh xin lỗi! Sau anh sẽ không đi xe này nữa để em dễ đi nhé!
- Dạ không sao ạ…
Bạch Nguyệt Sa đỏ mặt xua tay. Hành động này hơi quá sức thân mật với cô rồi. Ngoài miệng nói là không sao nhưng trong lòng cô thầm nhủ sẽ không có lần sau nữa đâu.
Ổn định chỗ ngồi xong Cố Tư Vũ liền đưa đưa Bạch Nguyệt Sa tới quán mì đó. Sau khi dừng xe. Anh định xuống xe trước để đỡ cô xuống nhưng cô đã nhanh chân trèo xuống trước rồi. Đối với cô lên thì không lên được đâu nhưng xuống thì dễ lắm.
Vào trong quán tìm được chỗ ngồi, Cố Tư Vũ hỏi Bạch Nguyệt Sa:
- Em có bị dị ứng hay không ăn được gì không?
- Không có ạ. – Bạch Nguyệt Sa khẽ lắc đầu.
- Vậy được rồi! Bà chủ! Cho hai bát mì đầy đủ nhé! – Cố Tư Vũ nghe cô nói vậy cũng yên tâm gọi mì.
- Có ngay đây!
Rất nhanh hai bát mì nóng hổi đã được bưng lên. Cố Tư Vũ cẩn thận lấy đũa với thìa lau sạch rồi đưa cho cô. Bạch Nguyệt Sa lần nữa ngạc nhiên trước hành động của anh rồi chuyển sang ngại ngùng. Cô không quen trước sự quan tâm này cho lắm nhưng cô vẫn im lặng tiếp nhận.
- Em thấy mì có ngon không?
- Có ạ.
- Anh cứ sợ không có hợp khẩu vị của em…
- Không sao ạ. Em dễ ăn mà.
- Chiều nay em có lịch học hay bận gì không?
- Em…
Bạch Nguyệt Sa còn chưa kịp trả lời thì điện thoại cô đã trả lời thay cô rồi. Màn hình điện thoại cô bỗng dưng hiện lên một loạt thông báo tin nhắn. Cố Tư Vũ khẽ liếc đọc trộm thì biết đó toàn là tin nhắn liên quan đến công việc của cô. Anh để ý thấy cô nhìn một lúc rồi đôi mắt cô sáng dần lên. Chắc có chuyện gì đó khiến cô vui thì phải.
- Ờm… anh này… - Một lát sau Bạch Nguyệt Sa đặt điện thoại xuống rồi ngập ngừng lên tiếng.
- Có chuyện gì vậy? – Cố Tư Vũ dịu dàng nhìn cô.
- Chiều nay em có chút việc, giờ cần về gấp để chuẩn bị vài thứ…
- Không sao! Vậy để anh đưa em về!
- Không cần đâu ạ! Anh cứ ăn từ từ đi, em đặt xe để về rồi. Em cũng thanh toán tiền mì rồi. Bữa này em mời anh nhé!
- Em… em thanh toán lúc nào mà nhanh vậy? – Cố Tư Vũ ngạc nhiên.
- Vừa mới thôi ạ. Bà chủ ở đây là người nhà của em mà. Vậy nhé! Em đi trước đây ạ! Bữa khác hẹn anh đi chơi sau nhé!
Nói xong, Bạch Nguyệt Sa xách túi đi nhanh ra cửa. Cố Tư Vũ ngồi trong nhìn theo cô cho đến khi cô đi khuất hẳn mới thôi. Anh nhìn xuống bát mì của mình với của cô. Thấy cô như vậy anh cũng đoán phần nào cô là người cuồng công việc, chứ nếu không cô cũng sẽ không vội vàng bỏ bát mì còn đầy nguyên kia ở lại với anh đâu nhỉ? Mà hôm nay cũng tính mời cô nhưng không ngờ cô lại nhanh như vậy. Có lẽ lần sau đi cùng cô anh phải chú ý nhiều hơn nữa vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.