Nếu Có Kiếp Sau Ta Sẽ Làm Một Lưu Manh Biết Điều

Chương 1: Đoạt Xác Trọng Sinh

Talagi

07/10/2024

Ở một cái mảnh địa phường nào đó ,đất sỏi khô cằn ,miên miên gió lộng chỉ có thể đem cát bụi thổi lên mịt mù ,treo leo nơi miệng vực thăm thẳm xa kia, đứng sừng sững một cái cây lớn sớm đãhéo khô,cạnh bên cây lớn là một nhóm người gương mặt nghiêm nghị hai tay chắp ra sau lưng hàng lối thẳng tắp, duy chỉ có một người khác biệt là một ông lão già nua tựa chừng sớm đã vượt qua cái tuổi thập thất cổ tự lai hi ,nhưng lão lại mang một sinh cơ hoạt khoái ,miệng ngậm một chiếc tẩu thuốc thi thoảng lại nhả ra một đường khói dài phiêu đãng như đang chờ đợi ai đó.

Từ xa xa âm thanh đất sỏi bị tiếng bánh xe nghiến nát liên hồi vọng lại ,mỗi lúc một rõ ràng hơn, còn có thể nghe thấy âm vang xé gió của chiếc xe đang phóng như bay lao tới ,*Kít* chiếc xe đang phóng nước đại lập tức dừng lại.

Đám người đang quay lưng với chiếc xe khi nghe thấy thanh âm này như một hồi chuông thức giấc ,lập tức xoay người lại ,sắc mặt ai ai cũng đầy đủ ngũ sắc loạn tâm.

Bước xuống là bốn tên to cao lực lưỡng mặc bộ vest đen,tất cả bọn hắn còn đều mang thêm một chiếc kính râm trên mặt, nhưng như vậy vẫn không thể che giấu được vẻ mặt đầy sát khí của bọn chúng.Không ai bảo ai lập tức cúi đầu bái lễ với ông lão một cái.

Ông lão cũng không câu lệ, cánh tay đang giữ tẩu thuốc xua tay một cái ý không quan trọng ,bốn tên lập tức hiểu ý nhanh chóng làm việc mình cần phải làm.

Một tên đi ra phía sau xe ,thô bạo nhanh chóng mở cốp xe lên ,từ bên trong hắn xách ra một chiếc bao tải lớn ném mạnh xuống đất , xong tiến tới trước mặt ông lão giọng kính cẩn hỏi:

-Bố Già ,thằng nhóc này nên xử lý như nào.

Ông Lão miệng ngậm tẩu thuốc kéo một hơi ,phất tay, miệng phả một đường khói thật dài.

Tên mặc vest đen liền hiểu ý lão mau chóng cúi người, tay vừa tháo sợi dây thừng buộc quanh miệng túi,chân không ngừng đá cái tên ở trong túi đang ra sức cựa quậy phá bên trong.

Ông Lão ,tay cầm 'cây thống chế' đỡ lấy thân thể già nua của mình chậm chậm đi tới lại gần,miệng không nặng không nhẹ hỏi:

-Thằng ranh con mày biết tại sao mày lại phải ở đây chưa.

Mặc cho lão già kia đang dùng thứ ngôn ngữ nước ngoài giao tiếp, Độc Cô Hành hắn vẫn là nghe thấu hiểu nhưng vẫn cố tỏ ra vô tội không biết gì:

-Lão nhân gia không nhìn thấy gì cả, làm sao tôi có thể biết lý do là tại sao chứ.Với lại ông nói gì ta không có hiểu đâu, nói tiếng việt đi.

Độc Cô Hành cố nhúc nhích thì cảm giác cơ thể đã sớm bị trói chặt tới mức tê dại,hai mắt thì bị một tấm vải đen quấn chặn,miệng hắn liền xảo ngôn để tìm chút vận may,cho cơ thể thoải mái một chút, vội nói:

-Hay ông cởi trói cho ta đi biết đâu ta nhìn thấy mặt ông rồi thì sẽ suy nghĩ lại.

"Thằng nhãi con này quả thật là quá vô sỉ"Nghe được câu trả lời này lập tức khiến cho ông lão không khỏi tức giận trán nổi gân xanh chỉ có thể chửi thầm trong lòng ,nhưng thấy đối phương đã sớm là cá đã nằm trên thớt cũng khiến cho hỏa khí của lão nhanh trong hạ xuống lạnh giọng:

-Tháo khăn bịt mắt cho hắn.

Tên mặc vest đen lập tức giật chiếc khăn bịt mắt của Độc Cô Hành ra.

Ngay khi khăn bịt mắt được kéo xuống Độc Cô Hành lập tức phải nheo mắt vì bị ánh sáng mạnh trực tiếp chiếu vào khiến mất một lúc lâu mới nhìn rõ xung quanh.

-Nhìn rõ chưa.

Lão già đay nghiến như thể muốn ăn tươi nuốt sống hỏi.

-A!... Ba vợ lâu ngày không gặp người vẫn tốt chứ.

Độc Cô Hành ngay tức khắc làm ra vẻ mặt như lâu ngày gặp lại người quen , mặc cho thân thể đang bị trói ,vẫn lập tức lê lết tới ôm chân lão già nịnh bợ.

Bọn người mặc áo đen đứng cạnh bên không khỏi lè lưỡi lắc đầu buồn nôn, chửi thầm :" Con mẹ nó, người vô sỉ thì gặp nhiều rồi nhưng loại vô sỉ ở cấp độ này lần đâu tiên được gặp".Có tên còn hận không thể một quyền đánh chết lập tức cái tên vô sỉ đang không ngừng cạ cạ mặt vào ống chân của bố già.

-Mày...

Ông lão bị chọc cho tức đến nỗi thiếu mỗi chút nữa là thổ huyết ngay tại chỗ, tay cầm tẩu thuốc run run chỉ vào cái bản mặt vô sỉ đang đắc ý kia,miệng muốn chửi ra rất nhiều lời thô tục nhưng vì quá tức giận chỉ có lắp bắp nói đi nói lại một từ 'mày'.

Độc Cô Hành thấy lão già kia tức giận tới vậy cũng không quên đổ thêm dầu vào lửa giọng đầy cợt nhả:

-Ba à con biết ba giận con lâu không về thăm vợ,thì cũng không cần cử nhiều người mời con về như vậy đâu.

-Thiến nó.

Độc Cô Hành đang ra sức châm chọc lão già kia,mặt thì đầy vẻ nham nhở khi thấy mặt lão ngũ sắc trăm vị liên tục luân phiên,thì một mệnh lệnh của lão ban ra khiến hắn không dám hé miệng nữa lời chỉ có thể trừng lớn đôi mắt nhìn đám người mặc vest đen tiến lại chỗ hắn kéo hắn đi.

Mấy tên to cao lập tức bao vây lấy hắn ,người thì cởi quần hắn ra người thì lấy dao.

-Ta nói ngươi phải dùng con dao cùn này này,khi cắt mới có cảm giác chân thực.

-Sao ta có thể quên được chuyện này chứ.

Độc Cô Hành ở một bên nghe được những lời xì xào to nhỏ đó không khỏi sợ hãi,toàn thân phút chốc mồ hôi lạnh tuôn như mưa ướt đẫm cả lưng áo , trong lòng liên hồi mắng thầm:"Này này các đại ca ,cùng là đồng râm với nhau sao chơi ác vậy...".

-Ba à con biết sai rồi... đừng thiến... ít nhất có chết cũng phải để con làm quỷ phong lưu chứ.

-Con mẹ mày biết sợ rồi à,biết sợ sao lúc đó mày còn dám cởi quần leo lên người con gái tao.

Lão thật muốn một gậy đập chết cái tên vô sỉ này ngay tại chỗ nhưng lão lại tiếc cho một nhân tài ở cấp bậc này.

-Ba cũng biết đấy, con gái của ba thật không phải có thể dùng chữ đẹp để mà có thể hình dung ,cớ sao lại trách con chứ...

Độc Cô Hành nói tới đây hắn không khỏi nhớ lại vẻ đẹp của nàng,người phụ nữ mang hai dòng máu Việt và Nga. Làn da trắng nõn nà dù đã ngoài ba mười lăm tuổi, thân hình đỉnh cấp trong đỉnh cấp, thuộc loại đồng hồ cát nơi cần lồi phải lồi, nơi cần lõm phải lõm, đôi chân dài miên man bất tận,Nàng đúng kiểu MILF, và đương nhiên milf thì hai trái đào của nàng không biết siết chết biết bao nhiêu ánh nhìn của nam nhân.

Nhìn tên lưu manh trước mắt chết đến nơi vẫn còn là một con quỷ háo sắc, lão không khỏi lắc đầu ngao ngán ra lệnh:

-Cởi trói cho hắn.

Mấy tên áo đen dù không muốn, nhưng vẫn miễn cưỡng lập tức làm theo.

Sau khi được cởi trói,Độc Cô Hành lập tức đứng dậy xoa xoa vết hằn của dây thừng in trên cổ tay.

Ông lão không nói một lời liền móc trong người một khẩu súng, vung tay ném tới trước mặt hắn.

Độc Cô Hành sao lại không hiểu ý của lão già kia chứ chỉ là... haizzz, lắc đầu thở dài một hơi,hắn khẽ cúi người nhặt lên khẩu súng nằm trên mặt đất, chậm rãi lau sạch những vết máu cùng những vết bụi bẩn nằm trên khẩu súng ,chẳng mấy lộ ra khẩu súng sáng loáng, ánh sáng bạc lướt qua mắt hắn khiến hắn không khỏi cảm thán thốt lên:



-Lão huynh à, lão huynh, chinh chiến bên ngươi nhiều năm như vậy không nghĩ tới ngày lần cuối bóp cò lại là tự mình kết thúc.

-Thật Không phải Hồng Băng nó hận ngươi thấu tận xương tủy ,ta cũng rất muốn có một đứa con rể như ngươi.

Ông Lão thở ra một hơi bi sầu , xoay người, ngoảnh nhìn đi nơi khác như hiện rõ sự tiếc nuối.

Bản thân lão đường đường là người cầm đầu một tổ chức Mafia top đầu trong thế giới ngầm.Hôm nay lại đấu với một tên lưu manh nhỏ bé chỉ vài trăm người , nguồn tài lực thì chỉ vài đồng tiền bảo kê cỏn con ,mà lại phải khiến lão mất tới gần hai năm thêm vào đó bao nhiêu thủ hạ kiệt xuất dưới tay,thì mới miễn cưỡng cho rằng đã có thể bắt được hắn về đây... nhưng mà nói bắt được chẳng qua là để chính lão tự giữ mặt mũi cho mình mà thôi,nếu không phải hắn tự giao thân ra sợ rằng cả đời lão cũng không bắt được hắn.

Ánh mắt Độc Cô Hành giây lát trở nên lạnh léo như trở về mười năm trước đây ,mùi hương trong cơ thể của hắn như hòa trộn vào không khí,một cảm giác hôi tanh dịch mũ ,nồng đậm xộc lên thẳng đại não ,cũng với sát khi quấn thân lập tức làm cho đám thủ hạ mặc vest đen của lão già kia thần phách điên đảo, dù cho rằng bọn chúng đã trải qua trăm vạn trận chiến nhưng chưa bao giờ bọn chúng có cảm giác khiếp hãi như hiện tại, dù đã cố áp chế để đứng vững ,nhưng vẫn nôn ói liên tục.Tất cả bọn chúng như thấy một còn quỷ ngay trước mắt vậy rất buồn nôn ,loại kinh tởm hằn sâu vào xương tủy khiến bọn chúng không dám nhìn vào trực diện.

Độc Cô Hành hướng khẩu lục vào đầu lão già kia,khoe miệng hơi cong nhạt giọng hỏi:

-Lão già ông thật sự không sợ ta bóp cò sao.

Mấy tên mặc đồ đen thấy tỉnh cảnh nguy cấp,cố chút sinh lực đang có, lập tức rút súng ra hướng vào người Độc Cô Hành uy hiếp.

Ông lão trong tình cành này vẫn bình thân như không có gì, tẩu thuốc trong tay vẫn ung dung thưởng thức nói:

-Sợ chứ... sợ chứ...Nhưng nếu muốn làm vậy, mày đã mở chốt an toàn rồi phải không...hahaha...

Ông lão như nhìn thấy mình của nhưng tuổi trẻ cái ngông cuống này làm lão càng thích cái tên nhóc sấc xược này hơn nhưng ân ra ân oán ra oán lão cũng chỉ có thể nhạt nhạt cười cho vơi nỗi tiếc nuối trong lòng.

Độc Cô Hành cũng như cùng hiểu với lão, cười tiêu soái một tiếng, giọng không còn gì nuối tiếc nói:

-Lão quái đầu, mọi thứ hôm nay xem như tất cả kết thúc tại đây,mong ông chơi theo đúng quy tắc tha cho lũ đàn em của ta.

Ông lão cũng liền nhẹ gật đầu xem như thầm chấp nhận lời đề nghị ,nhưng lão vẫn còn một câu dằn vặt cất lên:

-Thằng nhóc... Nếu biết trước nó còn một người ba như ta người dám động thủ hay không.

Độc Cô Hành làm ra bộ dáng suy nghĩ một hồi ,giọng có chút cợt nhả đáp lời:

-Nếu như biết trước nàng có lão quái vật như ông chống lưng thì có lẽ ta vẫn làm như vậy,vì quả thật nàng ta khi trên giường thật sự là tuyệt phẩm của tuyệt phẩm.

Dứt lời '*Cạch*' một tiếng lắng đọng vang lên , chốt an toàn được mở ra.

Đoàng!

Viên đạn từ thái dương bên này đi xuyên qua bên kia,Độc Cô Hành giờ phút này chỉ là một cái xác trống rỗng, nặng nề mà ngã xuống mặt đất cái *bịch*.

Ông lão nhìn cái xác lạnh trên mặt đất đôi mắt lão khẽ khép ,hai năm thời gian lão cùng hắn đâu trí ,đấu dũng ,nhưng tìm thấy một người con rể mà lão hằng mong đợi ,nhưng cái ngày bản thân lão chiến thắng cũng là lúc lão thấy tiếc nuối nhất:

-Phong lưu đến chết vẫn là quỷ phong lưu.Chôn cất hắn đi...

"Xem như lão già nhà ông còn có chút lòng người".Trong hơi thở tàn lụi Độc Cô Hành dường như hư ảo nghe được giọng nói của lão già có chút thoải mái dành tặng cho một lời khen cho lão.

olo

Mọi thứ trước mắt Độc Cô Hành lúc này chỉ còn là một mảng khoảng không vô định màu đen như mực.Cơ thể hắn cứ như đang đắm chìm trong một đại dương rộng lớn ,lạnh lẽo cùng vô định sen lẫn lại với nhau... hắn cứ vậy chìm dần... chìm dần...

-Chết rồi sao,kết thúc rồi... cái cuộc đời chó má này kết thúc rồi sao... hahaha... hahaha... haha...haha...ha...ha.

Độc Cô Hành đang cười lớn nhưng càng lúc càng giàm làm cho giống đang khóc là hơn ,giống như hắn chưa sẵn sàng gặp lại những cố nhân kia vậy.

-Mà thôi kệ đi... chết rồi cũng tốt... chết rồi mình lại có thể gặp các nàng.

-Không phải các nàng ấy ở trên thiên đường mà, còn mình phải xuống địa ngục rồi... tiếc thật...

Tịch mịch trong sâu thẳm bóng đêm,Độc Cô Hành như lại nghe thấy bên tại vang vọng đôi chút âm thanh gào thét đau đớn.

...

-...

-Mình mệt quá...

-Mình đau quá...

-Mình muốn chết...

Trong đầu hắn lúc này lướt qua vô số hình ảnh kỳ quái ,xương tủy bị moi ,ngày ngày phải uống thứ thuốc đắng ngắt ,rồi tới thân thể bị đánh rất nhiều lần, vô số hình ảnh, hỗn loạn cứ lướt qua,rồi lại lập lại trong đầu hắn ,hắn không hiểu gì hết nhưng nó rất thật rất đau đớn ,nhưng lại cũng như rất mơ hồ cứ như chẳng phải thật.

Nhưng có thứ hắn nghe rõ nhất đó là 'Đi chết đi' rất rõ rất chân thật ai cũng bảo hắn đi chết đi.

Rồi một cơn đau buốt kéo tới khiến đại não hắn như bị đóng băng.

Miệng hắn rít lên một tiếng,toàn thân hắn co cắp lại như thể bị người ta bóp cổ vậy,lao người choàng dậy từ chiếc giường ,Độc Cô Hành tay chân loạn xạ vồ vập vào khoảng không như muốn nắm lấy cái gì đó.Liên tục nôn ói ,xốc hết tất cả mọi thứ trong bụ ra ,Độc Cô Hành phải mất thêm một lúc lâu hắn bắt đầu ổn định được trạng thái.

Hơi thở của Độc Cô Hành dần dần ổn trọng, gương mặt hắn tái xanh mơ màng ngồi thẩn thờ trên giường, không hiểu hiện tại xảy ra chuyện gì:

-Mình chưa chết sao...

Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm,hắn có chút gì đó buồn vui lẫn lộn cảm giác thật phức tạp.

-Giọng Mình...

-Giọng Mình sao lại khắc thế này.

Đoạt xác trọng sinh Độc Cô Hành hắn đầu tiên nghĩ tới điều phi thường vô lý đoạt xác ấy, hắn không phải không biết đến thứ này, nhưng hôm nay xảy ra trên người hắn thật làm cho hắn cảm thấy có chút khó tin .Nhưng chẳng mấy hắn đã chấp nhận được sự thực này, vì dù sao năm xưa hắn ở Cổ Võ Giới ngang dọc tung hoành,cũng gặp qua không ít pháp môn đoạt xác trọng sinh.



Khi này Độc Cô Hành mới bắt đầu chú ý quan sát căn phòng ,căn phòng rộng lớn phải gấp ba lần cái ổ chó của hắn khi còn làm lưu manh.Trong căn phòng còn bài chí rất nhiều đồ quý giá ,hắn không khỏi đánh giá tên nhóc mà hắn vừa cướp xác chắc hẳn phải là con của một đại gia nào đó.

Độc Cô Hành bắt đầu rời giường đứng dậy đi xung quanh phòng vừa để kiểm tra một phen, vừa tìm kiếm thứ gì để xác định thân phận của hắn.

Nhưng rồi một chiếc gương lớn ,lập tức thu hút sự tò mò của hắn khiến hắn có chút háo hức mau chóng chạy lại vị trí chiếc gương.

Háo hức càng nhiều thất vọng càng nhiều Độc Cô Hành nhìn cái nhân diện mới của mình trong gương không khỏi chửi thề:

-Cái con mẹ nó thằng ẻo lả nào đây.

Hắn đứng trước chiếc gương lớn nghiêng qua nghiêng lại, sờ soạn các thứ trên gương mặt thư sinh hiện tai này, như chưa thể tin chính đấy là gương mặt của hắn hiện tại.

-Thằng ẻo là này đúng thật là mình.

Độc Cô Hành lòng đầy sầu não thở dài, điều không muốn tin cuối cùng cũng phải tin,năm xưa hắn anh dũng tiêu soái bao nhiêu thì cái nhân diện mới này của hắn ẻo lả bấy nhiêu ,chỉ có một cái mà thân thể mới này hơn được hắn của trước kia là trắng trèo hơn một chút.Nghĩ tới đây Độc Cô Hành thoáng lạnh sống lưng, hắn vội nhìn xuống phần hạ thân.

Vội vội vàng vàng hắn mau chóng cởi quần ra ,cúi người nhìn xuống bên dưới thấy 'tiểu huynh đệ' của mình cũng có như bao nam nhân bình thường khác,không phải là cái gì đó giới tính thứ ba.Thì hắn cũng nhẹ nhõm phần nào, cớ sự hắn sợ hãi như vậy cũng đều có lý do,nước da thì trắng ,giọng thì không được ra dáng nam nhân cho lắm,nhưng tới khi hắn nhìn thây tiểu đệ của mình thì cũng nghĩ tên nhóc này chưa dậy thì mà thôi.

Đứng ngắm ngía tiểu huynh đệ của mình không những tồn tại vậy mà còn là 'hàng hiếm' khiến hắn không khỏi thốt lên:

- " Thần Thương".

Độc Cô Hành tiếp tục công việc đang còn dang rỡ,hắn bắt đầu lục tung căn phòng, cuối cùng cũng tìm được nhưng đồ dùng cá nhân như điện thoại,thẻ học sinh, vv...

-Dạ Cô Lâu.

Độc Cô Hành miệng đọc ra những dòng chữ ghi trên thẻ tên,thì lại vô tình nhớ tới một vài cái tên hắn lẩm bẩm:"Dạ Cô Lâu,Dạ Lão Quỷ, Dạ Hồng Băng".Như bị điện giật lập tức hắn kinh hô:

-Con mẹ nó đừng nói là nàng ta đấy chứ.

"Trái đất này quá tròn đi" Ánh mắt dâm tà của hắn thoáng lên vẻ bỉ ổi cười hắc hắc.

-Không đúng...

Sau một hồi vui sướng sắc mặt hắn lúc này cũng không còn vui như trước nữa, xua tay một cái như tự trách bản thân quá ảo tưởng,năm xưa hắn cũng không phải không có tìm hiểu qua Dạ Hồng Băng, quả thật nàng ta có một đứa con nhưng không phải nam hài mà là nữ hài nghe nói nữ hài.

Nghĩ tới đây hắn không khỏi có chút tử chửi bản thân qua ngu ngốc vì đã qua ảo tưởng lớn như vậy...

*Két!*

Một cô nàng gương mặt lẫn vóc dáng đều vô cùng xinh đẹp,với mái tóc cắt ngắn,dù cho nàng tầm bằng tuổi với Cô Lâu nhưng lại có nét trưởng thành hơn nhiều,nàng mặc đồ hầu gái đẩy cửa bước vào. Khi nhìn vào trong thấy Cô Lâu hạ thân không một mảnh vải che thân,liền hoảng loạn giật mình đánh rơi khay đồ trên tay.

Theo thanh âm rơi đỗ, Độc Cô Hành đang từ mắng mình ngốc lập tức nhìn sang phương hướng phát ra âm thanh,với bản mặt giày như bức tường của hắn vốn chẳng biết ngại là gì,nên cứ đứng trơ trơ ra,còn cô nàng hầu gái kia vì quá xấu hổ nên đình trệ mọi hoạt động cứ vậy cả hai người bốn mắt nhìn nhau.

-Biến thái.

Nàng sau một hồi cũng hoàn hồn, thân thể khẽ run lên hét lớn, lấy hai bàn tay của mình che mắt để tránh phải nhìn thấy cái thứ 'ghê tởm' kia.

Độc Cô Hành cũng bị tiếng hét của nàng làm cho giật mình vội vàng túm chiếc quần cạnh bên mặc vào.

...

Sau một hồi dọn dẹp cuối cùng cô nàng hầu gái cũng đã xong đống đồ bị đỗ dưới sàn,khi nàng vừa tính chuẩn bị rời đi thì Độc Cô Hành lập tức liền gọi lại gặm hỏi:

-Hồng Băng cô ấy đâu.

Độc Cô Hành hắn cố tình hỏi như vậy,dĩ nhiên hắn vẫn chưa thể bỏ qua cái ảo mộng Hồng Băng là mẹ tên nhóc 'Cô Lâu' này,.Còn nếu như phán đoán của hắn bị sai thì hắn chỉ cần trả lời là một người bạn mà hắn mời tới là xong,rồi sau đó dần dần tìm hiểu mọi người trong ngôi nhà để tranh bị nghi ngờ.Còn nếu như đúng là Hồng Băng là mẹ của tên nhóc thì không phải là thịt dâng miệng cọp sao.

-Phu nhân dù sao cũng là mẹ cậu tại sao cậu lại có thể ăn nói hỗn láo như vậy, nếu còn để ta, nghe thấy lời này thì đừng trách ta nói lại với mẹ cậu.

Cô nàng kia lên mặt dạy bảo hắn xong,liên rời đi hậm hực,khi đóng cửa không quên đóng lại thật mạnh*Rầm!*,như để dằn mặt hắn vậy.

"Con điếm này lên mặt với ai vậy" Độc Cô Hành không khỏi chửi thầm khi thấy thái độ của nàng ta,hắn sống mấy chục năm cuộc đời há lại nhìn không rõ là nàng ta tức giận vì cái chuyện hắn không mặc đồ ,chứ không phải do hắn ăn nói hỗn láo ,hay sao.

Thoáng bất giác tầm nhìn của hắn chuyển lên phía đầu giường, thấy lọ thuốc ngủ bên nằm ở bên trên một chiếc tủ nhỏ cạnh ở cạnh đầu giường, nhìn qua lọ thuốc còn rất mới như vừa mới mua,nhưng mà đã bị vơi đi mất hơn một nửa.

Không cần nói cũng biết thằng nhóc 'Cô Lâu' này dùng thuốc ngủ tự vẫn, còn nguyên nhân phải đợi hắn tìm hiểu trước đã,dù chuyện cái chết này cũng không được bình thường cho lắm.

Nhưng theo phỏng đoán qua thái độ con ả kia đối với hắn thì hắn có lẽ nắm được sáu phần lý do tên nhóc Cô Lâu bị ép tới bước này, liên quan tới chính cái tính cách mình là một kẻ yếu đuối hèn nhát.

Nhưng mọi thứ khó chịu Độc Cô Hành hắn liền mau chóng quên đi sạch, vì giờ đây trong hắn còn nghĩ được gì khác ngoài là Hồng Băng chính là mẹ tên nhóc này .Mặc dù hắn hiện tại cảm thấy rất vô cùng khó hiểu vì rõ là nàng ta chỉ có một đứa con gái ,nhưng không sao mặc kệ mấy điều phiền phức này hắn vẫn cảm thấy sướng như điên.

Độc Cô Hành lòng đầy tà ý hắn cười gian một tiếng thầm nói: "Cô Lâu à Cô Lâu nhóc đã tặng cho ta một người mẹ xinh đẹp như vậy thì ta sao có thể bạc đãi nhóc được chứ,từ nay cứ xem như ta là nhân cách thứ hai của ngươi đi ta chính là Dạ Cô Lâu ,từ hôm nay ta sẽ thay ngươi lấy lại tất cả những gì mà bọn chúng đã từng bắt ngươi chịu đựng, kể cả cái mạng này, một đền một trăm ,đây từ trước tới luôn là đạo lý làm người của ta.

Mở toang cánh cửa Cô Lâu hắn vội vàng chạy ra thẳng ngoài hành lang ,đi tìm người mẹ yêu quý của hắn,miệng không giấu được phấn khích:

-Hồng Băng à ta tới đây,à không mẹ yêu à con tới đây.

...

-Bồ điên rồi Hồng Băng... bồ đừng nói rằng bồ thật sự xem thằng nhóc đó là con của mình đấy.Đừng quên Ông nó là ai một khi tin tức này bị lộ ra thì...

Hông Băng lúc này không khỏi tức giận bịt chặt lại đôi tai của mình gào lên:

-Linh Lăng bồ đừng nói nữa chuyện này sớm đã là quá khứ rồi... hãy để thằng bé sống tốt hai năm thời gian như một người bình thường được chứ...

-Được... được... nhưng mình nói cho bồ rõ... nếu như để nó biết sự thật năm đó ... thì đừng nói là một Dạ Hồng Băng như bồ,ngay cả Dạ Tộc thật không chịu được cơn thịnh nộ này đâu.

Dứt lời Linh Lăng tức giận rời đi , Hồng Băng thì mặt đầy suy sụp ngồi tựa lưng xuống ghế,như muốn lảng tránh mọi thứ mà năm xưa bản thân nàng gây ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nếu Có Kiếp Sau Ta Sẽ Làm Một Lưu Manh Biết Điều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook