Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!
Chương 121: Cho dù Thẩm Tri Ý quên rồi, anh vẫn không quên
Mặc Niên
31/08/2022
Lệ Cảnh Minh có thể thấy được tâm tình của Thẩm
Tri Ý khá tệ, anh chuyển chủ đề: “Bây giờ cô ở nhà một mình có cần phải
mời giúp việc đến chăm sóc không?”
“Không cần, tôi có đủ hai tay hai chân, không cần người khác chăm sóc”, Thẩm Tri Ý đờ đẫn húp canh trong bát, cô có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
“Cô có thể tự chọn giúp việc, người đó chỉ cần ở nhà nói chuyện với cô là được”, anh thật lòng suy nghĩ cho cô, bác sĩ tâm lý cũng nói tình trạng tâm lý của cô không ổn, có khuynh hướng tự bế cần người ở bên trò chuyện.
Mà anh không thể ở bên cô mọi lúc mọi nơi, cả tháng nay anh không đến công ty rồi, một đống hồ sơ cần anh ký tên xử lý, có một số công việc xã giao cũng cần anh tự mình đi.
Sau khi Thẩm Tri Ý xuất viện, cô như biến thành một người khác, trước kia dịu dàng đến vậy, bây giờ thỉnh thoảng sẽ nổi giận vô cớ.
Trước kia khi chưa bị bệnh, cô nổi giận cũng sẽ nói Lệ Cảnh Minh mấy câu, mà bây giờ cô chỉ biết trốn trong góc cố nhịn, trên tay cô cũng xuất hiện thêm mấy vết rạch tay.
Thẩm Tri Ý không muốn để ý đến anh: “Khi anh muốn đánh tôi, anh nhẹ tay một chút là tôi ổn lắm rồi”.
Đã bị bạo lực gia đình vô số lần, trước kia Lệ Cảnh Minh đánh cô chỉ đơn giản tát mấy cái, từ khi nhà họ Thẩm sụp đổ, anh càng ngày càng không nể nang cô, nhốt cô trong phòng không cho cô ăn uống, dùng còng tay khóa tay cô ở ban công trong tiết trời gió lạnh, còn bắt cô quỳ trên thủy tinh vỡ, bây giờ thì đẩy cô từ tầng hai xuống.
Ngã xuống từ nơi cao như vậy, nếu như bị thương ở đầu thì có thể sẽ xuất huyết não mà chết, mất đứa bé trong bụng như cô là còn nhẹ chán.
Lệ Cảnh Minh nheo mắt nhìn cô, cúi đầu ăn canh.
Thẩm Tri Ý chống cằm, nhìn đồ ăn trên bàn, linh hồn không biết đã bay đi đâu rồi, Lệ Cảnh Minh nhìn thấy cô không động đũa, anh hơi nhíu mày: “Không hợp khẩu vị của cô sao?”
“Tôi không thèm ăn, không ăn được”, bây giờ đồ ăn bỏ vào miệng như nhai rơm, cô chẳng muốn ăn gì cả.
“Không ăn được cũng phải ăn, không ăn no lấy đâu ra sức ra ngoài? Chẳng nhẽ cô muốn ngồi trong nhà cả đời sao?”
Ăn xong bữa trưa, Lệ Cảnh Minh để bát đĩa vào phòng bếp, mở tủ lạnh nhìn hoa quả nay mới mua, mùa này nho rất ngọt, loại màu tím đen này vừa tròn vừa to.
Anh rửa một đĩa để trước mặt Thẩm Tri Ý, chăm sóc cho cô cả tháng bây giờ cũng quen rồi, anh bóc vỏ, bỏ hạt nho rồi đưa đến bên môi cô: “Ăn thử xem”.
Thẩm Tri Ý nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn, cô nghiêng mặt: “Buồn nôn chết mất”.
Sắc mặt Lệ Cảnh Minh lạnh lùng nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Lúc cô ở trong viện, tôi toàn đút cơm cho cô như vậy”.
“Tôi không ăn”.
Lệ Cảnh Minh mỉm cười, cho quả nho ở trong tay vào thùng rác, rút một tờ giấy lau tay: “Không ăn thì thôi, có điều cô nên ăn nhiều hoa quả, không thể cái gì cũng không ăn được”.
Lệ Cảnh Minh mắc bệnh sạch sẽ, cũng không biết chăm sóc người khác, loại người ngông cuồng tự cao tự đại như anh có thể bóc vỏ nho cho người khác ăn, cảnh này mà bị người quen nhìn thấy chắc họ khiếp sợ lắm.
Lệ Cảnh Minh đi vào thu dọn bát đũa, anh không phải là người không làm việc nhà, rửa bát đũa xong anh lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Tiền sắp xếp một giúp việc qua đây, tốt nhất tầm tuổi Thẩm Tri Ý, làm việc nhà cũng cần chăm chỉ thành thật.
Tìm giúp việc tầm hai mươi tuổi khá khó, hơn nữa yêu cầu của Lệ Cảnh Minh cao như vậy, Triệu Tiền gật đầu đồng ý sau đó liền cúp máy đi sắp xếp.
Thẩm Tri Ý ngồi trên ghế sofa nghe rõ lời Lệ Cảnh Minh nói.
Cô không cảm thấy Lệ Cảnh Minh săn sóc, cô chỉ cảm thấy phiền, rõ ràng cô cũng nói rõ mình không cần người chăm sóc, nhưng anh hết lần này đến lần khác cứ cố nhét người vào.
Bề ngoài thì bảo là chăm sóc cô để cô đỡ buồn, trên thực tế là trông chừng hành động của cô, khiến cô càng khó chịu.
Thẩm Tri Ý càng căm tức thì càng nổi nóng, dạ dày bắt đầu đau, cô ôm bụng mình, hai chân gập lại trên ghế sofa, cằm chạm vào đầu gối, cả người cuộn lại.Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Lệ Cảnh Minh nghe điện thoại xong liền nhìn thấy Thẩm Tri Ý nhìn chằm chằm lên cầu thang, trái tim anh run rẩy, lo lắng cô cứ nhìn cầu thang sẽ nhớ lại nỗi sợ ngày đó.
Sau khi anh đi lên mới phát hiện ra ánh mắt cô đờ đẫn, trông có vẻ như đang nhìn cầu thang nhưng thực tế chẳng nhìn gì cả, cô chỉ ngẩn người nhìn bừa vào một phía thôi.
“Thẩm Tri Ý”, anh gọi cô.
Thẩm Tri Ý hoàn hồn, xoay mặt về phía cửa sổ.
Thẩm Tri Ý vẫn luôn hận anh, giữa bọn họ có rất nhiều khúc mắc, chỉ riêng hai mạng người đã khiến cô không vượt qua nổi, khi bác sĩ thôi miên Thẩm Tri Ý, thứ mà Lệ Cảnh Minh muốn là dùng biện pháp nào đó để Thẩm Tri Ý mất trí nhớ.
Nhưng dù Thẩm Tri Ý không nhớ mấy chuyện đó, anh vẫn không thể quên được.
Ví dụ như cầu thang, rõ ràng đã lau sạch nhưng anh vẫn cảm giác vết máu ở khắp nơi, thậm chí có thể cảm giác được vong hồn trẻ con lơ lửng nơi đó.
Lệ Cảnh Minh giơ tay xoa huyệt thái dương, ngón tay ấn xuống hơi đau, chắc do anh mệt mỏi quá, nếu không sao lại nghĩ đến mấy thứ không có thật thế này.
Có điều anh hiểu tại sao khi Thẩm Tri Ý phát bệnh lại nhìn ra cửa sổ cảm thấy có trẻ con đang khóc, bởi vì tiếng khóc đó phát ra từ trái tim cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Cảnh Minh gọi Thẩm Tri Ý dậy ăn cơm, tìm một chiếc áo ngắn tay và một chiếc quần bò cho cô thay, sau đó đưa cô đi đến cô nhi viện Phúc Khang.
Thẩm Tri Ý chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một tiệm bánh, cô bảo Lệ Cảnh Minh dừng lại bên đường.
“Dừng xe, tôi muốn mua bánh gato”.
Lệ Cảnh Minh nghe thấy vậy liền đỗ lại, hai người cùng đi vào tiệm bánh.
Thẩm Tri Ý nhớ ra mình từng đồng ý sẽ mang đồ ăn ngon đến cho Bạch Thu, trên đường nhìn thấy cửa hàng bánh liền đi vào, cô mua tổng cộng sáu mươi phần, tốn gần hai nghìn tệ.
Lệ Cảnh Minh xách túi lớn túi nhỏ cẩn thận để vào cốp xe.
Lệ Cảnh Minh lần đầu đến cô nhi viên, anh từng nghe qua Thẩm Tri Ý giúp đỡ không ít trẻ mồ côi, điều này hơi thay đổi ấn tượng của anh về cô.
Trên ghế phó lái, Thẩm Tri Ý liếc tấm biển bên ngoài cô nhi viện: “Tôi muốn đi vào một mình”.
Lệ Cảnh Minh quay đầu nhìn cô: “Sao vậy? Sợ tôi làm cô mất mặt hả?”
“Không cần, tôi có đủ hai tay hai chân, không cần người khác chăm sóc”, Thẩm Tri Ý đờ đẫn húp canh trong bát, cô có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
“Cô có thể tự chọn giúp việc, người đó chỉ cần ở nhà nói chuyện với cô là được”, anh thật lòng suy nghĩ cho cô, bác sĩ tâm lý cũng nói tình trạng tâm lý của cô không ổn, có khuynh hướng tự bế cần người ở bên trò chuyện.
Mà anh không thể ở bên cô mọi lúc mọi nơi, cả tháng nay anh không đến công ty rồi, một đống hồ sơ cần anh ký tên xử lý, có một số công việc xã giao cũng cần anh tự mình đi.
Sau khi Thẩm Tri Ý xuất viện, cô như biến thành một người khác, trước kia dịu dàng đến vậy, bây giờ thỉnh thoảng sẽ nổi giận vô cớ.
Trước kia khi chưa bị bệnh, cô nổi giận cũng sẽ nói Lệ Cảnh Minh mấy câu, mà bây giờ cô chỉ biết trốn trong góc cố nhịn, trên tay cô cũng xuất hiện thêm mấy vết rạch tay.
Thẩm Tri Ý không muốn để ý đến anh: “Khi anh muốn đánh tôi, anh nhẹ tay một chút là tôi ổn lắm rồi”.
Đã bị bạo lực gia đình vô số lần, trước kia Lệ Cảnh Minh đánh cô chỉ đơn giản tát mấy cái, từ khi nhà họ Thẩm sụp đổ, anh càng ngày càng không nể nang cô, nhốt cô trong phòng không cho cô ăn uống, dùng còng tay khóa tay cô ở ban công trong tiết trời gió lạnh, còn bắt cô quỳ trên thủy tinh vỡ, bây giờ thì đẩy cô từ tầng hai xuống.
Ngã xuống từ nơi cao như vậy, nếu như bị thương ở đầu thì có thể sẽ xuất huyết não mà chết, mất đứa bé trong bụng như cô là còn nhẹ chán.
Lệ Cảnh Minh nheo mắt nhìn cô, cúi đầu ăn canh.
Thẩm Tri Ý chống cằm, nhìn đồ ăn trên bàn, linh hồn không biết đã bay đi đâu rồi, Lệ Cảnh Minh nhìn thấy cô không động đũa, anh hơi nhíu mày: “Không hợp khẩu vị của cô sao?”
“Tôi không thèm ăn, không ăn được”, bây giờ đồ ăn bỏ vào miệng như nhai rơm, cô chẳng muốn ăn gì cả.
“Không ăn được cũng phải ăn, không ăn no lấy đâu ra sức ra ngoài? Chẳng nhẽ cô muốn ngồi trong nhà cả đời sao?”
Ăn xong bữa trưa, Lệ Cảnh Minh để bát đĩa vào phòng bếp, mở tủ lạnh nhìn hoa quả nay mới mua, mùa này nho rất ngọt, loại màu tím đen này vừa tròn vừa to.
Anh rửa một đĩa để trước mặt Thẩm Tri Ý, chăm sóc cho cô cả tháng bây giờ cũng quen rồi, anh bóc vỏ, bỏ hạt nho rồi đưa đến bên môi cô: “Ăn thử xem”.
Thẩm Tri Ý nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn, cô nghiêng mặt: “Buồn nôn chết mất”.
Sắc mặt Lệ Cảnh Minh lạnh lùng nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Lúc cô ở trong viện, tôi toàn đút cơm cho cô như vậy”.
“Tôi không ăn”.
Lệ Cảnh Minh mỉm cười, cho quả nho ở trong tay vào thùng rác, rút một tờ giấy lau tay: “Không ăn thì thôi, có điều cô nên ăn nhiều hoa quả, không thể cái gì cũng không ăn được”.
Lệ Cảnh Minh mắc bệnh sạch sẽ, cũng không biết chăm sóc người khác, loại người ngông cuồng tự cao tự đại như anh có thể bóc vỏ nho cho người khác ăn, cảnh này mà bị người quen nhìn thấy chắc họ khiếp sợ lắm.
Lệ Cảnh Minh đi vào thu dọn bát đũa, anh không phải là người không làm việc nhà, rửa bát đũa xong anh lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Tiền sắp xếp một giúp việc qua đây, tốt nhất tầm tuổi Thẩm Tri Ý, làm việc nhà cũng cần chăm chỉ thành thật.
Tìm giúp việc tầm hai mươi tuổi khá khó, hơn nữa yêu cầu của Lệ Cảnh Minh cao như vậy, Triệu Tiền gật đầu đồng ý sau đó liền cúp máy đi sắp xếp.
Thẩm Tri Ý ngồi trên ghế sofa nghe rõ lời Lệ Cảnh Minh nói.
Cô không cảm thấy Lệ Cảnh Minh săn sóc, cô chỉ cảm thấy phiền, rõ ràng cô cũng nói rõ mình không cần người chăm sóc, nhưng anh hết lần này đến lần khác cứ cố nhét người vào.
Bề ngoài thì bảo là chăm sóc cô để cô đỡ buồn, trên thực tế là trông chừng hành động của cô, khiến cô càng khó chịu.
Thẩm Tri Ý càng căm tức thì càng nổi nóng, dạ dày bắt đầu đau, cô ôm bụng mình, hai chân gập lại trên ghế sofa, cằm chạm vào đầu gối, cả người cuộn lại.Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Lệ Cảnh Minh nghe điện thoại xong liền nhìn thấy Thẩm Tri Ý nhìn chằm chằm lên cầu thang, trái tim anh run rẩy, lo lắng cô cứ nhìn cầu thang sẽ nhớ lại nỗi sợ ngày đó.
Sau khi anh đi lên mới phát hiện ra ánh mắt cô đờ đẫn, trông có vẻ như đang nhìn cầu thang nhưng thực tế chẳng nhìn gì cả, cô chỉ ngẩn người nhìn bừa vào một phía thôi.
“Thẩm Tri Ý”, anh gọi cô.
Thẩm Tri Ý hoàn hồn, xoay mặt về phía cửa sổ.
Thẩm Tri Ý vẫn luôn hận anh, giữa bọn họ có rất nhiều khúc mắc, chỉ riêng hai mạng người đã khiến cô không vượt qua nổi, khi bác sĩ thôi miên Thẩm Tri Ý, thứ mà Lệ Cảnh Minh muốn là dùng biện pháp nào đó để Thẩm Tri Ý mất trí nhớ.
Nhưng dù Thẩm Tri Ý không nhớ mấy chuyện đó, anh vẫn không thể quên được.
Ví dụ như cầu thang, rõ ràng đã lau sạch nhưng anh vẫn cảm giác vết máu ở khắp nơi, thậm chí có thể cảm giác được vong hồn trẻ con lơ lửng nơi đó.
Lệ Cảnh Minh giơ tay xoa huyệt thái dương, ngón tay ấn xuống hơi đau, chắc do anh mệt mỏi quá, nếu không sao lại nghĩ đến mấy thứ không có thật thế này.
Có điều anh hiểu tại sao khi Thẩm Tri Ý phát bệnh lại nhìn ra cửa sổ cảm thấy có trẻ con đang khóc, bởi vì tiếng khóc đó phát ra từ trái tim cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Cảnh Minh gọi Thẩm Tri Ý dậy ăn cơm, tìm một chiếc áo ngắn tay và một chiếc quần bò cho cô thay, sau đó đưa cô đi đến cô nhi viện Phúc Khang.
Thẩm Tri Ý chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một tiệm bánh, cô bảo Lệ Cảnh Minh dừng lại bên đường.
“Dừng xe, tôi muốn mua bánh gato”.
Lệ Cảnh Minh nghe thấy vậy liền đỗ lại, hai người cùng đi vào tiệm bánh.
Thẩm Tri Ý nhớ ra mình từng đồng ý sẽ mang đồ ăn ngon đến cho Bạch Thu, trên đường nhìn thấy cửa hàng bánh liền đi vào, cô mua tổng cộng sáu mươi phần, tốn gần hai nghìn tệ.
Lệ Cảnh Minh xách túi lớn túi nhỏ cẩn thận để vào cốp xe.
Lệ Cảnh Minh lần đầu đến cô nhi viên, anh từng nghe qua Thẩm Tri Ý giúp đỡ không ít trẻ mồ côi, điều này hơi thay đổi ấn tượng của anh về cô.
Trên ghế phó lái, Thẩm Tri Ý liếc tấm biển bên ngoài cô nhi viện: “Tôi muốn đi vào một mình”.
Lệ Cảnh Minh quay đầu nhìn cô: “Sao vậy? Sợ tôi làm cô mất mặt hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.