Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!
Chương 115
Mặc Niên
31/08/2022
Nhân lúc Lệ Cảnh Minh không ở đây, Tô Miễu nói:
“Thẩm Tri Ý, anh cô – Tần Mặc đã ra nước ngoài rồi, trước đó tôi đã định nói với cô nhưng cô bị bệnh, tôi không biết nói thế nào với cô nữa, vốn dĩ tôi muốn đợi cô xuất viện rồi mới nói nhưng tối qua Tần Mặc gọi về
hỏi tình hình của cô, tôi không biết nói sao với anh ấy nữa”.
Nghe đến hai chữ “Tần Mặc”, Thẩm Tri Ý cũng có chút phản ứng, nụ cười trên môi cũng không còn cứng nhắc nữa, cô há miệng khàn giọng nói: “Tôi… không sao…”
Nghe cô nói chuyện, Tô Miễu cảm thấy đáng thương: “Thẩm Tri Ý, cô nên nói nhiều hơn”.
Thẩm Tri Ý lại rơi vào im lặng lần nữa.
Tô Miễu thở dài, đến khi Lệ Cảnh Minh quay lại cô ấy bèn rời đi.
…
Ngày càng nhiều người biết chuyện nơi này có một bệnh nhân tâm thần, Thẩm Tri Ý cũng có chút tiếng tăm ở Thành Đô, vài tháng trước còn đứng đầu trong danh sách tìm kiếm nên không ít người biết đến cô.
Bệnh nhân ở cùng một tầng lầu biết Lệ Cảnh Minh không dễ chọc vào, không dám đến gây chuyện với anh như trước, chỉ có thể thì thầm to nhỏ vài lời không hay ở sau lưng.
“Nghe nói gì chưa? Cô cả nhà họ Thẩm ở Thành Đô đó bị bệnh tâm thần rồi, điên điên khùng khùng”.
Lời nói này lan truyền đến trên mạng gây ra làn sóng kích động, Lệ Cảnh Minh không lướt mạng nhiều, ảnh chụp màn hình cũng là Triệu Tiền gửi cho anh.
Lúc này anh mới biết vì một phút sơ suất của mình mà Thẩm Tri Ý bị người ta chụp hình rồi đăng lên mạng.
Lệ Cảnh Minh chỉ liếc nhìn cũng không đọc tiếp nữa, hôm đó anh quyết định lặng lẽ chuyển Thẩm Tri Ý đến khoa tâm thần.
Không vì điều gì khác chỉ vì nơi đó yên tĩnh hơn, không ai nhìn lén Thẩm Tri Ý, cũng sẽ không có ai nhận ra cô, bàn tán cô bị bệnh tâm thần.
Thẩm Tri Ý rất chống cự với sự tiếp xúc của Lệ Cảnh Minh, chỉ đơn giản muốn bế cô lên mà Thẩm Tri Ý cũng hoảng sợ kêu lên cứ như chạm vào virus.
Lần đầu tiên bị Thẩm Tri Ý tát một cái, Lệ Cảnh Minh cũng không dám nổi giận, ai bảo anh để lại ám ảnh tâm lý cho cô.
Từ khi bị Lệ Cảnh Minh bế lên ném xuống lầu, Thẩm Tri Ý cực kỳ sợ người khác bế mình lên.
Bị cô tát mấy lần, Lệ Cảnh Minh dần tìm được quy luật, chỉ cần không ôm cô thì mọi chuyện đều dễ dàng, chẳng hạn như nắm tay, dìu cô đi. Mặc dù cô cũng sẽ chống cự nhưng vùng vẫy một lát rồi thôi.
Nghe đến hai chữ “Tần Mặc”, Thẩm Tri Ý cũng có chút phản ứng, nụ cười trên môi cũng không còn cứng nhắc nữa, cô há miệng khàn giọng nói: “Tôi… không sao…”
Nghe cô nói chuyện, Tô Miễu cảm thấy đáng thương: “Thẩm Tri Ý, cô nên nói nhiều hơn”.
Thẩm Tri Ý lại rơi vào im lặng lần nữa.
Tô Miễu thở dài, đến khi Lệ Cảnh Minh quay lại cô ấy bèn rời đi.
…
Ngày càng nhiều người biết chuyện nơi này có một bệnh nhân tâm thần, Thẩm Tri Ý cũng có chút tiếng tăm ở Thành Đô, vài tháng trước còn đứng đầu trong danh sách tìm kiếm nên không ít người biết đến cô.
Bệnh nhân ở cùng một tầng lầu biết Lệ Cảnh Minh không dễ chọc vào, không dám đến gây chuyện với anh như trước, chỉ có thể thì thầm to nhỏ vài lời không hay ở sau lưng.
“Nghe nói gì chưa? Cô cả nhà họ Thẩm ở Thành Đô đó bị bệnh tâm thần rồi, điên điên khùng khùng”.
Lời nói này lan truyền đến trên mạng gây ra làn sóng kích động, Lệ Cảnh Minh không lướt mạng nhiều, ảnh chụp màn hình cũng là Triệu Tiền gửi cho anh.
Lúc này anh mới biết vì một phút sơ suất của mình mà Thẩm Tri Ý bị người ta chụp hình rồi đăng lên mạng.
Lệ Cảnh Minh chỉ liếc nhìn cũng không đọc tiếp nữa, hôm đó anh quyết định lặng lẽ chuyển Thẩm Tri Ý đến khoa tâm thần.
Không vì điều gì khác chỉ vì nơi đó yên tĩnh hơn, không ai nhìn lén Thẩm Tri Ý, cũng sẽ không có ai nhận ra cô, bàn tán cô bị bệnh tâm thần.
Thẩm Tri Ý rất chống cự với sự tiếp xúc của Lệ Cảnh Minh, chỉ đơn giản muốn bế cô lên mà Thẩm Tri Ý cũng hoảng sợ kêu lên cứ như chạm vào virus.
Lần đầu tiên bị Thẩm Tri Ý tát một cái, Lệ Cảnh Minh cũng không dám nổi giận, ai bảo anh để lại ám ảnh tâm lý cho cô.
Từ khi bị Lệ Cảnh Minh bế lên ném xuống lầu, Thẩm Tri Ý cực kỳ sợ người khác bế mình lên.
Bị cô tát mấy lần, Lệ Cảnh Minh dần tìm được quy luật, chỉ cần không ôm cô thì mọi chuyện đều dễ dàng, chẳng hạn như nắm tay, dìu cô đi. Mặc dù cô cũng sẽ chống cự nhưng vùng vẫy một lát rồi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.