Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!
Chương 134: Lý do Tần Mặc rời đi
Mặc Niên
08/09/2022
Thẩm Tri Ý đi đến trước mặt Thẩm Tu Lễ, trên mặt
là vẻ lạnh lùng hờ hững, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Thẩm Tu
Lễ, anh nói tôi hại chết bố, anh đẩy hết trách nhiệm lên người tôi là có thể yên tâm thoải mái cho rằng cái chết của bố không liên quan đến anh
sao? Chỉ cần là người biết suy nghĩ một chút sẽ coi chừng bố không để
ông ấy đi ký hợp đồng, ông ấy cũng sẽ không chết, nhà họ Thẩm cũng không sụp đổ!”
Đẩy trách nhiệm thì ai chẳng làm được? Ngôn ngữ khi được dùng để bộc lộ sự hận thù, nó giống như một con dao sắc bén có thể đâm người ta máu chảy đầm đìa.
Thẩm Tu Lễ nhìn thấy ánh mắt của cô, bất giác lùi về sau, trong lòng vừa sợ vừa lo giống như một con mãnh thú rơi xuống đầm lầy đang cố gắng giãy giụa.
Người phụ nữ đang kéo tay hắn có thể cảm nhận rõ hắn đang run rẩy, đối mặt với câu hỏi lạnh lùng của Thẩm Tri Ý, cô ta cũng hơi sợ, cô ta vẫn dựa vào người đàn ông bên cạnh mình.
Bây giờ biết Thẩm Tu Lễ đang sợ, cảm giác khác biệt mãnh liệt tuôn trào, cô ta cảm thấy người đàn ông này cực kỳ vô dụng, còn rất sợ em gái.
Cô ta dùng sức bóp tay Thẩm Tu Lễ: “Tu Lễ, cô ta đang gạt bỏ trách nhiệm, làm lẫn lộn mọi chuyện”.
Cơn đau từ cánh tay kích thích Thẩm Tu Lễ, khiến hắn tỉnh táo lại, lại bị lời cô ta kích thích lập tức giơ tay lên.
Thẩm Tri Ý không hề hoảng, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cánh tay đang giơ lên giữa không trung, chỉ cần hôm nay cái tát này hạ xuống mặt cô, từ nay về sau cô sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn!
Đúng lúc này, câu nói của bố trước khi chết không ngừng vang lên trong đầu cô.
“Tri Ý, giúp bố trông coi anh con”.
Cái tát của Thẩm Tu Lễ cuối cùng không hạ xuống như cô mong muốn.
Hắn thu tay lại, mặt mày lạnh lùng, hắn đáp: “Thẩm Tri Ý, mày cho rằng mày giỏi lắm sao? Chỉ cần là người dính líu đến mày đều gặp bất hạnh, mày là đồ sao chổi, mày biết Tần Mặc chứ, mày biết tại sao anh ta phải ra nước ngoài không? Là vì bị Lệ Cảnh Minh đuổi đi đó! Lệ Cảnh Minh lật đổ Tần Thị, không ai dám hợp tác với họ, thấy sắp trở thành nhà họ Thẩm thứ hai, Tần Mặc chỉ đành chọn ra nước ngoài, như vậy mới giữ được Tần Thị”.
Thẩm Tu Lễ mặt mày méo mó: “Lệ Cảnh Minh tại sao lại đối đầu với Tần Mặc, chắc mày là người hiểu rõ hơn ai hết nhỉ”.
Người Thẩm Tri Ý cứng đờ, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, cô run rẩy hỏi: “Anh nói cái gì?”
Thẩm Tu Lễ sững sờ, sau đó giọng điệu thay đổi, miệng nở nụ cười chế giễu: “Có vẻ như mày không biết, mày nói mày còn có mặt mũi sống trên đời này không, Thẩm Tri Ý mày cứ tưởng mình gả cho một người đàn ông tốt, hưởng thụ tất cả những gì hắn đem lại cho mày, nhưng người người đằng sau thì bị hắn xử lý đến mức xương cốt không còn”.
Thẩm Tri Ý cảm thấy hoảng hốt, nghe được nửa vế câu trước, cô không chịu nổi bụm miệng mình, dùng sức mím chặt môi dưới cố gắng không để bản thân phát ra tiếng run rẩy.
Là như vậy, Tần Mặc ra nước ngoài là vì vậy.
Sao cô có thể tin nổi anh vì nghiên cứu mới ra nước ngoài? Rõ ràng lúc trước anh luôn làm nghiên cứu trong nước, đã có một phần thành quả, anh đi nước ngoài sẽ phải làm lại từ đầu.
Thẩm Tu Lễ mỉm cười chế giễu, hắn quá hiểu em gái mình, biết so với nỗi đau trên người mình, cơn đau trong tim mới thực sự có thể khiến cô sụp đổ.
Hắn biết sau này Thẩm Tri Ý nhìn thấy Lệ Cảnh Minh sẽ nhớ đến Tần Mặc, đau lòng đến mức không muốn sống nữa!
Thẩm Tu Lễ mỉm cười đắc ý, kéo eo người phụ nữ, cô ta nhìn Thẩm Tri Ý, ác ý dùng tay đẩy ngã cô.
Thẩm Tri Ý loạng choạng va vào tường.
“Ái ôi, tôi không cố ý đâu”.
Thẩm Tu Lễ nghẹo đầu khinh bỉ liếc nhìn Thẩm Tri Ý, hắn không nhìn rõ mặt cô, chỉ nhìn thấy bóng lưng gầy yếu hơi nghiêng về phía trước, tay đỡ tường.
Trong lòng hắn chợt lóe lên sự kỳ lạ, hắn quay đầu: “Đáng đời, mặc kệ nó, chúng ta đi thôi”.
Thẩm Tu Lễ không biết, Thẩm Tri Ý lúc này đang dùng sức bụm chặt miệng, cố gắng không nôn ra máu.
Máu tươi theo kẽ ngón tay chảy xuống đất, cơn đau dạ dày hành hạ cô, hai mắt cô mờ đi, tai ù ù như có con ong vo ve quanh tai.
Cô nhìn máu tươi dưới đất, lâu lắm không nôn ra máu, cô sắp quên mất vị máu rồi.
Thẩm Tri Ý loạng choạng đi vào nhà vệ sinh nằm bò trên bồn rửa mặt nôn khan một hồi, thịt bò vừa ăn xong nôn ra cùng máu.
Cô chẳng ăn gì mấy, nôn ra cũng toàn dịch dạ dày, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, suýt nữa không nhận ra bản thân, hai mắt sưng húp, nước mắt khắp mặt, lớp trang điểm trên mặt trôi mất rồi, nước mắt lẫn lộn với lớp trang điểm, khuôn mặt trắng toát như tờ giấy, trông cô chẳng khác nào nữ quỷ.
Thẩm Tri Ý chống bồn rửa mặt, nhìn gương mỉm cười, chẳng qua nụ cười này còn khó coi hơn là khóc.
Cô đưa tay xé giấy lau đi lớp trang điểm trên mặt, sau đó bôi lại phấn son, nhưng dù cô có làm thế nào sắc mặt vẫn tiều tụy, giống như dạ dày trong cơ thể cô, dù uống thuốc nào thì vẫn hỏng.
Thẩm Tri Ý dùng nước rửa sạch vết máu, khi cô xé giấy đi ra ngoài, vết máu trên mặt đất đã được người ta lau sạch rồi, cô vo viên tờ giấy vứt vào thùng rác.
…
Thẩm Tri Ý đi vệ sinh lâu quá, khi Lệ Cảnh Minh cho rằng cô không tìm được đường về quyết định đứng dậy đi tìm cô thì thấy cô từ từ đi tới.
“Sao đi lâu thế? Tôi cứ tưởng cô bị lạc”, đợi Thẩm Tri Ý đi qua ngồi xuống, Lệ Cảnh Minh mới phát hiện ra sắc mặt cô rất tệ.
“Cô sao vậy?”
Thẩm Tri Ý yếu ớt, chẳng có đủ sức để chất vấn Lệ Cảnh Minh, nhưng thực ra có hỏi thì sao chứ? Mọi chuyện có thay đổi được không? Tần Mặc có thể quay lại được không?
Nếu cô mà hỏi về Tần Mặc, Lệ Cảnh Minh sẽ càng nổi giận.
Thẩm Tri Ý lần đầu ghét quyền lực như này, ta chỉ muốn có càng nhiều quyền lực hơn, khi người ta lấy được nó, chẳng khác gì nắm được mạng, giống như cá thịt nằm trên thớt mặc người ta xẻ thịt.
“Tôi vừa gặp Thẩm Tu Lễ”, Thẩm Tri Ý hiếm có ngoan ngoãn nói chuyện với Lệ Cảnh Minh, chẳng qua lúc này giọng cô rất yếu, nếu không lắng nghe căn bản không nghe thấy.
“Thẩm Tu Lễ? Hắn cũng ở đây?”
“Ừ”.
“Hắn nói gì? Sắc mặt cô không tốt”.
“Nói chuyện khi xưa tôi được kế thừa nhà họ Thẩm, tôi mười bảy tuổi mới học đại học năm hai, sau khi ông nội chết liền rời khỏi trường đến công ty, có một khoảng thời gian nhà họ Thẩm suýt nữa sụp đổ”.
Lệ Cảnh Minh ừ một tiếng, anh cũng quen Thẩm Tri Ý vào lúc đó, anh cũng nhớ kỹ đoạn ký ức đó, từ một góc độ nào đó Thẩm Tri Ý rất giống anh, làm gì cũng quyết đoán, có hơi quá cứng nhắc, nên trên thương trường rất dễ đắc tội người ta, có điều có năng lực nên không sợ bị đắc tội.
Sự khác biệt duy nhất chính là đến bây giờ anh vẫn chưa gặp phải đối thủ, còn Thẩm Tri Ý gặp phải anh nên liên tiếp thua trận.
“Vậy nên cô có thể duy trì Thẩm Thị được sáu năm cũng là rất lợi hại rồi”.
“Nhưng chẳng phải vẫn không giữ được sao, Lệ Cảnh Minh lúc trước tôi từng nghĩ đến việc giao Thẩm Thị cho anh, anh mạnh hơn tôi, so với việc để Thẩm Thị bị phá hủy trong tay tôi không bằng đưa cho anh, biết đâu có thể sáp nhập với Lệ Thị, vươn lên một tầm cao mới”.
Tiếc rằng cô đánh giá quá cao Thẩm Thị, Lệ Cảnh Minh không muốn cùng hưởng lợi với Thẩm Thị, mà muốn nuốt chửng Thẩm Thị, khiến Thẩm Thị hoàn toàn biến mất trên thương trường.
Đẩy trách nhiệm thì ai chẳng làm được? Ngôn ngữ khi được dùng để bộc lộ sự hận thù, nó giống như một con dao sắc bén có thể đâm người ta máu chảy đầm đìa.
Thẩm Tu Lễ nhìn thấy ánh mắt của cô, bất giác lùi về sau, trong lòng vừa sợ vừa lo giống như một con mãnh thú rơi xuống đầm lầy đang cố gắng giãy giụa.
Người phụ nữ đang kéo tay hắn có thể cảm nhận rõ hắn đang run rẩy, đối mặt với câu hỏi lạnh lùng của Thẩm Tri Ý, cô ta cũng hơi sợ, cô ta vẫn dựa vào người đàn ông bên cạnh mình.
Bây giờ biết Thẩm Tu Lễ đang sợ, cảm giác khác biệt mãnh liệt tuôn trào, cô ta cảm thấy người đàn ông này cực kỳ vô dụng, còn rất sợ em gái.
Cô ta dùng sức bóp tay Thẩm Tu Lễ: “Tu Lễ, cô ta đang gạt bỏ trách nhiệm, làm lẫn lộn mọi chuyện”.
Cơn đau từ cánh tay kích thích Thẩm Tu Lễ, khiến hắn tỉnh táo lại, lại bị lời cô ta kích thích lập tức giơ tay lên.
Thẩm Tri Ý không hề hoảng, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cánh tay đang giơ lên giữa không trung, chỉ cần hôm nay cái tát này hạ xuống mặt cô, từ nay về sau cô sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn!
Đúng lúc này, câu nói của bố trước khi chết không ngừng vang lên trong đầu cô.
“Tri Ý, giúp bố trông coi anh con”.
Cái tát của Thẩm Tu Lễ cuối cùng không hạ xuống như cô mong muốn.
Hắn thu tay lại, mặt mày lạnh lùng, hắn đáp: “Thẩm Tri Ý, mày cho rằng mày giỏi lắm sao? Chỉ cần là người dính líu đến mày đều gặp bất hạnh, mày là đồ sao chổi, mày biết Tần Mặc chứ, mày biết tại sao anh ta phải ra nước ngoài không? Là vì bị Lệ Cảnh Minh đuổi đi đó! Lệ Cảnh Minh lật đổ Tần Thị, không ai dám hợp tác với họ, thấy sắp trở thành nhà họ Thẩm thứ hai, Tần Mặc chỉ đành chọn ra nước ngoài, như vậy mới giữ được Tần Thị”.
Thẩm Tu Lễ mặt mày méo mó: “Lệ Cảnh Minh tại sao lại đối đầu với Tần Mặc, chắc mày là người hiểu rõ hơn ai hết nhỉ”.
Người Thẩm Tri Ý cứng đờ, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, cô run rẩy hỏi: “Anh nói cái gì?”
Thẩm Tu Lễ sững sờ, sau đó giọng điệu thay đổi, miệng nở nụ cười chế giễu: “Có vẻ như mày không biết, mày nói mày còn có mặt mũi sống trên đời này không, Thẩm Tri Ý mày cứ tưởng mình gả cho một người đàn ông tốt, hưởng thụ tất cả những gì hắn đem lại cho mày, nhưng người người đằng sau thì bị hắn xử lý đến mức xương cốt không còn”.
Thẩm Tri Ý cảm thấy hoảng hốt, nghe được nửa vế câu trước, cô không chịu nổi bụm miệng mình, dùng sức mím chặt môi dưới cố gắng không để bản thân phát ra tiếng run rẩy.
Là như vậy, Tần Mặc ra nước ngoài là vì vậy.
Sao cô có thể tin nổi anh vì nghiên cứu mới ra nước ngoài? Rõ ràng lúc trước anh luôn làm nghiên cứu trong nước, đã có một phần thành quả, anh đi nước ngoài sẽ phải làm lại từ đầu.
Thẩm Tu Lễ mỉm cười chế giễu, hắn quá hiểu em gái mình, biết so với nỗi đau trên người mình, cơn đau trong tim mới thực sự có thể khiến cô sụp đổ.
Hắn biết sau này Thẩm Tri Ý nhìn thấy Lệ Cảnh Minh sẽ nhớ đến Tần Mặc, đau lòng đến mức không muốn sống nữa!
Thẩm Tu Lễ mỉm cười đắc ý, kéo eo người phụ nữ, cô ta nhìn Thẩm Tri Ý, ác ý dùng tay đẩy ngã cô.
Thẩm Tri Ý loạng choạng va vào tường.
“Ái ôi, tôi không cố ý đâu”.
Thẩm Tu Lễ nghẹo đầu khinh bỉ liếc nhìn Thẩm Tri Ý, hắn không nhìn rõ mặt cô, chỉ nhìn thấy bóng lưng gầy yếu hơi nghiêng về phía trước, tay đỡ tường.
Trong lòng hắn chợt lóe lên sự kỳ lạ, hắn quay đầu: “Đáng đời, mặc kệ nó, chúng ta đi thôi”.
Thẩm Tu Lễ không biết, Thẩm Tri Ý lúc này đang dùng sức bụm chặt miệng, cố gắng không nôn ra máu.
Máu tươi theo kẽ ngón tay chảy xuống đất, cơn đau dạ dày hành hạ cô, hai mắt cô mờ đi, tai ù ù như có con ong vo ve quanh tai.
Cô nhìn máu tươi dưới đất, lâu lắm không nôn ra máu, cô sắp quên mất vị máu rồi.
Thẩm Tri Ý loạng choạng đi vào nhà vệ sinh nằm bò trên bồn rửa mặt nôn khan một hồi, thịt bò vừa ăn xong nôn ra cùng máu.
Cô chẳng ăn gì mấy, nôn ra cũng toàn dịch dạ dày, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, suýt nữa không nhận ra bản thân, hai mắt sưng húp, nước mắt khắp mặt, lớp trang điểm trên mặt trôi mất rồi, nước mắt lẫn lộn với lớp trang điểm, khuôn mặt trắng toát như tờ giấy, trông cô chẳng khác nào nữ quỷ.
Thẩm Tri Ý chống bồn rửa mặt, nhìn gương mỉm cười, chẳng qua nụ cười này còn khó coi hơn là khóc.
Cô đưa tay xé giấy lau đi lớp trang điểm trên mặt, sau đó bôi lại phấn son, nhưng dù cô có làm thế nào sắc mặt vẫn tiều tụy, giống như dạ dày trong cơ thể cô, dù uống thuốc nào thì vẫn hỏng.
Thẩm Tri Ý dùng nước rửa sạch vết máu, khi cô xé giấy đi ra ngoài, vết máu trên mặt đất đã được người ta lau sạch rồi, cô vo viên tờ giấy vứt vào thùng rác.
…
Thẩm Tri Ý đi vệ sinh lâu quá, khi Lệ Cảnh Minh cho rằng cô không tìm được đường về quyết định đứng dậy đi tìm cô thì thấy cô từ từ đi tới.
“Sao đi lâu thế? Tôi cứ tưởng cô bị lạc”, đợi Thẩm Tri Ý đi qua ngồi xuống, Lệ Cảnh Minh mới phát hiện ra sắc mặt cô rất tệ.
“Cô sao vậy?”
Thẩm Tri Ý yếu ớt, chẳng có đủ sức để chất vấn Lệ Cảnh Minh, nhưng thực ra có hỏi thì sao chứ? Mọi chuyện có thay đổi được không? Tần Mặc có thể quay lại được không?
Nếu cô mà hỏi về Tần Mặc, Lệ Cảnh Minh sẽ càng nổi giận.
Thẩm Tri Ý lần đầu ghét quyền lực như này, ta chỉ muốn có càng nhiều quyền lực hơn, khi người ta lấy được nó, chẳng khác gì nắm được mạng, giống như cá thịt nằm trên thớt mặc người ta xẻ thịt.
“Tôi vừa gặp Thẩm Tu Lễ”, Thẩm Tri Ý hiếm có ngoan ngoãn nói chuyện với Lệ Cảnh Minh, chẳng qua lúc này giọng cô rất yếu, nếu không lắng nghe căn bản không nghe thấy.
“Thẩm Tu Lễ? Hắn cũng ở đây?”
“Ừ”.
“Hắn nói gì? Sắc mặt cô không tốt”.
“Nói chuyện khi xưa tôi được kế thừa nhà họ Thẩm, tôi mười bảy tuổi mới học đại học năm hai, sau khi ông nội chết liền rời khỏi trường đến công ty, có một khoảng thời gian nhà họ Thẩm suýt nữa sụp đổ”.
Lệ Cảnh Minh ừ một tiếng, anh cũng quen Thẩm Tri Ý vào lúc đó, anh cũng nhớ kỹ đoạn ký ức đó, từ một góc độ nào đó Thẩm Tri Ý rất giống anh, làm gì cũng quyết đoán, có hơi quá cứng nhắc, nên trên thương trường rất dễ đắc tội người ta, có điều có năng lực nên không sợ bị đắc tội.
Sự khác biệt duy nhất chính là đến bây giờ anh vẫn chưa gặp phải đối thủ, còn Thẩm Tri Ý gặp phải anh nên liên tiếp thua trận.
“Vậy nên cô có thể duy trì Thẩm Thị được sáu năm cũng là rất lợi hại rồi”.
“Nhưng chẳng phải vẫn không giữ được sao, Lệ Cảnh Minh lúc trước tôi từng nghĩ đến việc giao Thẩm Thị cho anh, anh mạnh hơn tôi, so với việc để Thẩm Thị bị phá hủy trong tay tôi không bằng đưa cho anh, biết đâu có thể sáp nhập với Lệ Thị, vươn lên một tầm cao mới”.
Tiếc rằng cô đánh giá quá cao Thẩm Thị, Lệ Cảnh Minh không muốn cùng hưởng lợi với Thẩm Thị, mà muốn nuốt chửng Thẩm Thị, khiến Thẩm Thị hoàn toàn biến mất trên thương trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.