Chương 10: Chúng Ta Hẹn Hò Đi
Lâm Mĩ Thi
03/12/2016
Tôn Hạo biết là mình chẳng nói lại được đám bạn này, nhưng anh vẫn cứ nói ra suy nghĩ của mình:
- Không phải là mình không ủng hộ Thừa Huân với Trình Thiên Lam, nhưng mình cứ có cảm giác bọn họ khó lòng mà đến với nhau được.
- Tôn Hạo à, dạo này anh đang chuyển sang đọc truyện ngôn tình của Phương Tử Huyên đấy à? Cứ yên tâm đi, Thừa Huân sẽ không bị ngược lên ngược xuống như mấy truyện kia đâu.
- Vừa xong đám cưới của Quân Dật và Minh Viễn, giờ lại phải chuẩn bị quà mừng cho Thừa Huân rồi. Bây giờ trong hội bạn thân này chỉ có mỗi mình cậu độc thân chưa có ai đấy Tôn Hạo.
- Đừng có chọc vào nỗi đau của mình.
Bọn họ lại buôn chuyện thêm một lát nữa thì đến giờ vào bữa tiệc. Đúng lúc ấy, Hạ Tuyết Dao và Triệu Minh Thành cùng bước lên sân khấu chính.
…………………………….
Sau bữa tiệc kéo dài gần 2 tiếng, cuối cùng Tống Thừa Huân cũng mượn được lý do rời đi trước. Anh cùng với Trình Thiên Lam đi dạo ở bên bờ hồ. Hôm nay thời tiết không quá lạnh như mấy ngày trước nên rất thích hợp cho việc đi dạo như thế này.
- Nhìn mấy người bạn tổng tài của anh, hình như bọn họ nghĩ chúng ta đang hẹn hò thì phải.
Sau một hồi yên lặng không nói gì, cuối cùng Trình Thiên Lam cũng là người lên tiếng trước.
- Tôi bảo với bọn họ tôi và cô chỉ là bạn bè, nhưng có vẻ như họ chỉ là nửa tin nửa ngờ mà thôi. Hôm nọ tôi gặp Hạ Quân Dật và cũng bị cậu ấy chất vấn về chuyện này.
- Thế à? Bố tôi cũng từng hỏi chuyện này. Ông ấy không thích tôi hẹn hò với anh bởi ông thích Cố Phong hơn. Nhưng mà bố tôi thích Cố Phong cũng bởi vì cả hai người rất hợp tính nhau.
- Chắc cô đi cũng mỏi chân rồi, chúng ta ngồi ghế kia được không?
- Được.
Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam cùng ngồi xuống ghế nhưng một hồi lâu đều không nói được với nhau lời nào. Căn bản là họ chẳng biết nên nói gì và bắt đầu từ đâu nữa.
- Tôi hỏi cô một vấn đề được không?
- Anh hỏi đi. Nhưng mà trông gương mặt nghiêm túc quá mức của anh khiến tôi hơi lo lắng về câu hỏi của anh đấy.
- Cũng không phải là câu hỏi hóc búa gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi cô là trong thời gian qua cô đã tìm được đối tượng ưng ý chưa?
Đến lúc Tống Thừa Huân quay sang nhìn Trình Thiên Lam thì đã thấy cô nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt của cô khiến anh cảm thấy hơi lo lắng, cố gắng nuốt nước bọt rồi hỏi:
- Sao cô nhìn tôi chằm chằm như thế?
- Anh hỏi tôi như vậy, không phải là anh muốn giới thiệu cho tôi một đối tượng xem mắt đấy chứ?
- Như vậy không được à?
- Thật ra thì… Mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp nhưng thật sự tôi không muốn đi xem mắt đâu. Lần trước thấy cảnh anh đi xem mắt là tôi đã chẳng hứng thú gì với chuyện đó nữa rồi.
Câu nói của Trình Thiên Lam khiến Tống Thừa Huân trở nên bối rối hơn. Trong lòng anh lúc này đang rất phân vân. Anh muốn nói một điều nhưng chẳng biết có nên nói ra không.
Trình Thiên Lam có thể nhìn thấy rõ gương mặt đầy vẻ bối rối kia của Tống Thừa Huân. Giọng cô hơi trầm xuống, hỏi:
- Hình như anh không chỉ muốn hỏi tôi như vậy đúng không?
- Tôi…
Trình Thiên Lam vẫn nhìn Tống Thừa Huân khiến anh càng áp lực hơn. Cố gắng bình tĩnh trở lại, Tống Thừa Huân hỏi:
- Thiên Lam… Chúng ta hẹn hò đi.
………………………………….
Trình gia.
Nằm trên giường suy nghĩ lại chuyện của buổi tối ngày hôm nay khiến Trình Thiên Lam cảm thấy rất buồn cười. Cô không nghĩ là Tống Thừa Huân lại đề nghị cùng cô tính đến chuyện hẹn hò. Gương mặt của anh lúc đấy có sự bối rối, có cả những lo lắng nữa.
Khi nghe câu hỏi của Tống Thừa Huân, Trình Thiên Lam thật sự rất bất ngờ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Trình Thiên Lam cảm thấy mình đã có một sự lựa chọn rất đúng.
- Anh thật sự muốn hẹn hò với tôi sao?
Không trả lời câu hỏi, Tống Thừa Huân lúc ấy chỉ gật đầu. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Trình Thiên Lam cũng nói:
- Được, nếu như anh thật sự muốn cùng tôi hẹn hò thì chúng ta cứ hẹn hò đi. Tôi đồng ý.
Đến lúc này, Trình Thiên Lam vẫn còn nhớ đến nụ cười ngọt ngào kia của Tống Thừa Huân.
Trình Thiên Lam cô và Tống Thừa Huân anh quen nhau cũng thật bất ngờ. Cô mời anh làm gương mặt trang bìa cho ESTINA và anh đã đồng ý. Sở dĩ anh đồng ý cũng bởi vì người yêu cũ của anh và cô có dung mạo quá giống nhau. Nhưng chính vì điều ấy mà hai người mới có thể quen biết.
Sau buổi nói chuyện đàng hoàng kia, Trình Thiên Lam không còn nghĩ là mình và Tống Thừa Huân sẽ còn cơ hội gặp lại nữa. Nhưng không ngờ cái duyên kia vẫn còn, họ gặp nhau ở thành phố A rồi lại tình cờ gặp mặt khi anh đang đi xem mắt. Thân thiết hơn và để rồi bây giờ trở thành người yêu của nhau.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và cũng rất bất ngờ, nhưng Trình Thiên Lam lại thích cái cảm giác này.
…………………………….
Tòa soạn báo ESTINA.
Trình Thiên Lam vẫn đang ngồi chăm chú xem tài liệu thì tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. Với tay lấy điện thoại, Trình Thiên Lam mở ra xem, thì ra đó là tin nhắn của Tống Thừa Huân.
“Cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, anh đến đón em đi ăn nhé? Gần tòa soạn báo chỗ em có một nhà hàng mới mở cũng ngon lắm.”
Thấy tin nhắn này, Trình Thiên Lam bỗng nhiên mỉm cười. Cô cũng nhắn lại cho Tống Thừa Huân một tin.
“Được, bây giờ anh đến đón em đi.”
Không lâu sau, Tống Thừa Huân đã nhắn lại một tin cụt lủn, chỉ có mỗi “Ok” khiến Trình Thiên Lam bật cười.
Trình Thiên Lam ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ cũng đã 11 giờ 20 rồi. Từ văn phòng luật của Tống Thừa Huân đến đây chắc cũng đi mất tầm 10 phút xe, vừa đúng đến giờ nghỉ.
Đang định đứng dậy xách túi rời đi thì Trình Thiên Lam lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cứ tưởng là Tống Thừa Huân gọi đến, không ngờ người đó lại là Cố Phong.
- “Thiên Lam, buổi trưa nay em rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn trưa đi. Mấy ngày vừa rồi bận quá nên chúng ta cũng không có thời gian gặp nhau rồi.” Trình Thiên Lam chưa kịp nói gì thì Cố Phong đã nói ra cả một tràng dài. Hôm nay cô đã hẹn với Tống Thừa Huân thì không thể đi ăn với Cố Phong được.
- À Cố Phong, dạo này tòa soạn báo của em hơi bận nên em chuyển sang ăn ở căng tin rồi. Xin lỗi anh nhé, để khi khác em mời anh đi ăn bù lại.
- “Vậy à? Nếu em đã bận như thế thì anh cũng không giục nữa. Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng làm việc quá sức nhé.”
- Em biết rồi.
Nói thêm vài câu nữa thì Trình Thiên Lam tắt máy. Cô nhanh chóng đi xuống bên dưới, chắc Tống Thừa Huân cũng đã đến nơi rồi.
……………………………
Vừa xuống đến sảnh thì Trình Thiên Lam đã nhìn thấy xe của Tống Thừa Huân đang đỗ ở gần đấy. Cô nhanh chóng mở cửa chỗ ghế phụ đi lên.
Nhưng có lẽ Trình Thiên Lam không nhận ra, từ phía xa, Cố Phong đã nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của cô khi bước lên xe của Tống Thừa Huân. Việc này khiến Cố Phong cảm thấy rất đau lòng.
……………………………
Sau khi gọi xong món, Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam mới bắt đầu nói chuyện.
- Vừa rồi Cố Phong gọi điện cho em hẹn em đi ăn trưa nhưng mà em từ chối rồi. Nhưng mà sao hôm nay anh lại nảy ra ý mời em đi ăn trưa thế?
- Nói thật, những việc làm khi hẹn hò anh cũng chẳng biết đâu, chỉ là xem thấy trên mạng nói như vậy thì dùng thử xem.
Trình Thiên Lam nghe thế thì bật cười, lại hỏi:
- Thế mà em cứ tưởng đám bạn của anh dạy cho anh tuyệt chiêu cơ đấy. Thế trên mạng còn dạy gì nữa không?
- Trên mạng có nói là nên rủ người yêu đi dã ngoại vào cuối tuần cho lãng mạn nữa. Hay chúng ta cũng thử đi.
- Nghe hay đấy.
Tống Thừa Huân gắp một ít thức ăn cho vào bát của Trình Thiên Lam, nhân tiện hỏi luôn:
- Hay là cuối tuần này chúng ta cùng đi dã ngoại nhé?
- Ý kiến hay. Em sẽ cố gắng sắp xếp công việc rồi chúng ta đi.
- Vậy được. Mà Thiên Lam, em có biết đạp xe đạp không? Anh nghĩ nếu hôm đấy chúng ta đạp xe đạp cũng được đấy.
- Wow… Chúng ta cũng tâm ý tương thông ghê nhỉ, em cũng vừa mới nghĩ đến ý tưởng này.
Tống Thừa Huân mỉm cười. Anh uống một chút nước lọc rồi nói:
- Chuyện chúng ta hẹn hò, anh vẫn chưa nói gì với đám bạn của anh cả. Anh định để một thời gian rồi sẽ nói sau.
- Em cũng vậy, em vẫn chưa nói với bố em chuyện này. Bố em cứ nói một chút là lại nhắc đến Cố Phong thế này Cố Phong thế nọ. Em nghĩ để một thời gian sau khi chúng ta đã chắc chắn hơn về chuyện tình cảm này thì em sẽ nói với bố.
- Anh nhớ lần trước em từng nói là bố em hình như không thích anh lắm thì phải. Nếu bố em biết chuyện chúng ta hẹn hò thì thế nào?
- Anh yên tâm đi, chuyện này khỏi cần lo, cứ để em giải quyết. Bố không thích anh chỉ vì bố chưa gặp anh thôi. Hơn nữa, bố em cưng chiều em như thế, chắc chắn sẽ đồng ý chuyện của em với anh. Nhưng mà thôi, chuyện này cứ để sau đi, dù sao chuyện của chúng ta vẫn đang bí mật.
Những ngày đầu hẹn hò đối với Tống Thừa Huân thật sự rất thú vị. Anh và cô nhìn thì giống như hai đường thẳng song song nhưng thật không ngờ cũng có ngày cắt nhau. Không biết 7 năm trước anh đã từng yêu Trình Gia Nghi như thế nào, anh chỉ biết hôm nay anh rất hạnh phúc khi ở bên Trình Thiên Lam.
- Không phải là mình không ủng hộ Thừa Huân với Trình Thiên Lam, nhưng mình cứ có cảm giác bọn họ khó lòng mà đến với nhau được.
- Tôn Hạo à, dạo này anh đang chuyển sang đọc truyện ngôn tình của Phương Tử Huyên đấy à? Cứ yên tâm đi, Thừa Huân sẽ không bị ngược lên ngược xuống như mấy truyện kia đâu.
- Vừa xong đám cưới của Quân Dật và Minh Viễn, giờ lại phải chuẩn bị quà mừng cho Thừa Huân rồi. Bây giờ trong hội bạn thân này chỉ có mỗi mình cậu độc thân chưa có ai đấy Tôn Hạo.
- Đừng có chọc vào nỗi đau của mình.
Bọn họ lại buôn chuyện thêm một lát nữa thì đến giờ vào bữa tiệc. Đúng lúc ấy, Hạ Tuyết Dao và Triệu Minh Thành cùng bước lên sân khấu chính.
…………………………….
Sau bữa tiệc kéo dài gần 2 tiếng, cuối cùng Tống Thừa Huân cũng mượn được lý do rời đi trước. Anh cùng với Trình Thiên Lam đi dạo ở bên bờ hồ. Hôm nay thời tiết không quá lạnh như mấy ngày trước nên rất thích hợp cho việc đi dạo như thế này.
- Nhìn mấy người bạn tổng tài của anh, hình như bọn họ nghĩ chúng ta đang hẹn hò thì phải.
Sau một hồi yên lặng không nói gì, cuối cùng Trình Thiên Lam cũng là người lên tiếng trước.
- Tôi bảo với bọn họ tôi và cô chỉ là bạn bè, nhưng có vẻ như họ chỉ là nửa tin nửa ngờ mà thôi. Hôm nọ tôi gặp Hạ Quân Dật và cũng bị cậu ấy chất vấn về chuyện này.
- Thế à? Bố tôi cũng từng hỏi chuyện này. Ông ấy không thích tôi hẹn hò với anh bởi ông thích Cố Phong hơn. Nhưng mà bố tôi thích Cố Phong cũng bởi vì cả hai người rất hợp tính nhau.
- Chắc cô đi cũng mỏi chân rồi, chúng ta ngồi ghế kia được không?
- Được.
Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam cùng ngồi xuống ghế nhưng một hồi lâu đều không nói được với nhau lời nào. Căn bản là họ chẳng biết nên nói gì và bắt đầu từ đâu nữa.
- Tôi hỏi cô một vấn đề được không?
- Anh hỏi đi. Nhưng mà trông gương mặt nghiêm túc quá mức của anh khiến tôi hơi lo lắng về câu hỏi của anh đấy.
- Cũng không phải là câu hỏi hóc búa gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi cô là trong thời gian qua cô đã tìm được đối tượng ưng ý chưa?
Đến lúc Tống Thừa Huân quay sang nhìn Trình Thiên Lam thì đã thấy cô nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt của cô khiến anh cảm thấy hơi lo lắng, cố gắng nuốt nước bọt rồi hỏi:
- Sao cô nhìn tôi chằm chằm như thế?
- Anh hỏi tôi như vậy, không phải là anh muốn giới thiệu cho tôi một đối tượng xem mắt đấy chứ?
- Như vậy không được à?
- Thật ra thì… Mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp nhưng thật sự tôi không muốn đi xem mắt đâu. Lần trước thấy cảnh anh đi xem mắt là tôi đã chẳng hứng thú gì với chuyện đó nữa rồi.
Câu nói của Trình Thiên Lam khiến Tống Thừa Huân trở nên bối rối hơn. Trong lòng anh lúc này đang rất phân vân. Anh muốn nói một điều nhưng chẳng biết có nên nói ra không.
Trình Thiên Lam có thể nhìn thấy rõ gương mặt đầy vẻ bối rối kia của Tống Thừa Huân. Giọng cô hơi trầm xuống, hỏi:
- Hình như anh không chỉ muốn hỏi tôi như vậy đúng không?
- Tôi…
Trình Thiên Lam vẫn nhìn Tống Thừa Huân khiến anh càng áp lực hơn. Cố gắng bình tĩnh trở lại, Tống Thừa Huân hỏi:
- Thiên Lam… Chúng ta hẹn hò đi.
………………………………….
Trình gia.
Nằm trên giường suy nghĩ lại chuyện của buổi tối ngày hôm nay khiến Trình Thiên Lam cảm thấy rất buồn cười. Cô không nghĩ là Tống Thừa Huân lại đề nghị cùng cô tính đến chuyện hẹn hò. Gương mặt của anh lúc đấy có sự bối rối, có cả những lo lắng nữa.
Khi nghe câu hỏi của Tống Thừa Huân, Trình Thiên Lam thật sự rất bất ngờ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Trình Thiên Lam cảm thấy mình đã có một sự lựa chọn rất đúng.
- Anh thật sự muốn hẹn hò với tôi sao?
Không trả lời câu hỏi, Tống Thừa Huân lúc ấy chỉ gật đầu. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Trình Thiên Lam cũng nói:
- Được, nếu như anh thật sự muốn cùng tôi hẹn hò thì chúng ta cứ hẹn hò đi. Tôi đồng ý.
Đến lúc này, Trình Thiên Lam vẫn còn nhớ đến nụ cười ngọt ngào kia của Tống Thừa Huân.
Trình Thiên Lam cô và Tống Thừa Huân anh quen nhau cũng thật bất ngờ. Cô mời anh làm gương mặt trang bìa cho ESTINA và anh đã đồng ý. Sở dĩ anh đồng ý cũng bởi vì người yêu cũ của anh và cô có dung mạo quá giống nhau. Nhưng chính vì điều ấy mà hai người mới có thể quen biết.
Sau buổi nói chuyện đàng hoàng kia, Trình Thiên Lam không còn nghĩ là mình và Tống Thừa Huân sẽ còn cơ hội gặp lại nữa. Nhưng không ngờ cái duyên kia vẫn còn, họ gặp nhau ở thành phố A rồi lại tình cờ gặp mặt khi anh đang đi xem mắt. Thân thiết hơn và để rồi bây giờ trở thành người yêu của nhau.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và cũng rất bất ngờ, nhưng Trình Thiên Lam lại thích cái cảm giác này.
…………………………….
Tòa soạn báo ESTINA.
Trình Thiên Lam vẫn đang ngồi chăm chú xem tài liệu thì tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. Với tay lấy điện thoại, Trình Thiên Lam mở ra xem, thì ra đó là tin nhắn của Tống Thừa Huân.
“Cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, anh đến đón em đi ăn nhé? Gần tòa soạn báo chỗ em có một nhà hàng mới mở cũng ngon lắm.”
Thấy tin nhắn này, Trình Thiên Lam bỗng nhiên mỉm cười. Cô cũng nhắn lại cho Tống Thừa Huân một tin.
“Được, bây giờ anh đến đón em đi.”
Không lâu sau, Tống Thừa Huân đã nhắn lại một tin cụt lủn, chỉ có mỗi “Ok” khiến Trình Thiên Lam bật cười.
Trình Thiên Lam ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ cũng đã 11 giờ 20 rồi. Từ văn phòng luật của Tống Thừa Huân đến đây chắc cũng đi mất tầm 10 phút xe, vừa đúng đến giờ nghỉ.
Đang định đứng dậy xách túi rời đi thì Trình Thiên Lam lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cứ tưởng là Tống Thừa Huân gọi đến, không ngờ người đó lại là Cố Phong.
- “Thiên Lam, buổi trưa nay em rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn trưa đi. Mấy ngày vừa rồi bận quá nên chúng ta cũng không có thời gian gặp nhau rồi.” Trình Thiên Lam chưa kịp nói gì thì Cố Phong đã nói ra cả một tràng dài. Hôm nay cô đã hẹn với Tống Thừa Huân thì không thể đi ăn với Cố Phong được.
- À Cố Phong, dạo này tòa soạn báo của em hơi bận nên em chuyển sang ăn ở căng tin rồi. Xin lỗi anh nhé, để khi khác em mời anh đi ăn bù lại.
- “Vậy à? Nếu em đã bận như thế thì anh cũng không giục nữa. Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng làm việc quá sức nhé.”
- Em biết rồi.
Nói thêm vài câu nữa thì Trình Thiên Lam tắt máy. Cô nhanh chóng đi xuống bên dưới, chắc Tống Thừa Huân cũng đã đến nơi rồi.
……………………………
Vừa xuống đến sảnh thì Trình Thiên Lam đã nhìn thấy xe của Tống Thừa Huân đang đỗ ở gần đấy. Cô nhanh chóng mở cửa chỗ ghế phụ đi lên.
Nhưng có lẽ Trình Thiên Lam không nhận ra, từ phía xa, Cố Phong đã nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của cô khi bước lên xe của Tống Thừa Huân. Việc này khiến Cố Phong cảm thấy rất đau lòng.
……………………………
Sau khi gọi xong món, Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam mới bắt đầu nói chuyện.
- Vừa rồi Cố Phong gọi điện cho em hẹn em đi ăn trưa nhưng mà em từ chối rồi. Nhưng mà sao hôm nay anh lại nảy ra ý mời em đi ăn trưa thế?
- Nói thật, những việc làm khi hẹn hò anh cũng chẳng biết đâu, chỉ là xem thấy trên mạng nói như vậy thì dùng thử xem.
Trình Thiên Lam nghe thế thì bật cười, lại hỏi:
- Thế mà em cứ tưởng đám bạn của anh dạy cho anh tuyệt chiêu cơ đấy. Thế trên mạng còn dạy gì nữa không?
- Trên mạng có nói là nên rủ người yêu đi dã ngoại vào cuối tuần cho lãng mạn nữa. Hay chúng ta cũng thử đi.
- Nghe hay đấy.
Tống Thừa Huân gắp một ít thức ăn cho vào bát của Trình Thiên Lam, nhân tiện hỏi luôn:
- Hay là cuối tuần này chúng ta cùng đi dã ngoại nhé?
- Ý kiến hay. Em sẽ cố gắng sắp xếp công việc rồi chúng ta đi.
- Vậy được. Mà Thiên Lam, em có biết đạp xe đạp không? Anh nghĩ nếu hôm đấy chúng ta đạp xe đạp cũng được đấy.
- Wow… Chúng ta cũng tâm ý tương thông ghê nhỉ, em cũng vừa mới nghĩ đến ý tưởng này.
Tống Thừa Huân mỉm cười. Anh uống một chút nước lọc rồi nói:
- Chuyện chúng ta hẹn hò, anh vẫn chưa nói gì với đám bạn của anh cả. Anh định để một thời gian rồi sẽ nói sau.
- Em cũng vậy, em vẫn chưa nói với bố em chuyện này. Bố em cứ nói một chút là lại nhắc đến Cố Phong thế này Cố Phong thế nọ. Em nghĩ để một thời gian sau khi chúng ta đã chắc chắn hơn về chuyện tình cảm này thì em sẽ nói với bố.
- Anh nhớ lần trước em từng nói là bố em hình như không thích anh lắm thì phải. Nếu bố em biết chuyện chúng ta hẹn hò thì thế nào?
- Anh yên tâm đi, chuyện này khỏi cần lo, cứ để em giải quyết. Bố không thích anh chỉ vì bố chưa gặp anh thôi. Hơn nữa, bố em cưng chiều em như thế, chắc chắn sẽ đồng ý chuyện của em với anh. Nhưng mà thôi, chuyện này cứ để sau đi, dù sao chuyện của chúng ta vẫn đang bí mật.
Những ngày đầu hẹn hò đối với Tống Thừa Huân thật sự rất thú vị. Anh và cô nhìn thì giống như hai đường thẳng song song nhưng thật không ngờ cũng có ngày cắt nhau. Không biết 7 năm trước anh đã từng yêu Trình Gia Nghi như thế nào, anh chỉ biết hôm nay anh rất hạnh phúc khi ở bên Trình Thiên Lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.