Chương 11:
Thỏ Nhĩ Tề
09/08/2023
Cận Mộc Đồng rời đi, đám người vây quanh cũng giải tán.
Ông chủ quán bên cạnh sang nói chuyện với ông chủ tiệm đồ cổ.
“Này, ông cũng kinh doanh không tệ nhỉ, sáng sớm đã có người mở hàng rồi.”
Ông ta bĩu môi: “Đây mà gọi là mở hàng gì chứ!”
“Ông nên cảm thấy mãn nguyện đi, tốt xấu gì thì cũng bán được một thứ, vốn đều là mấy hàng cũ nát, bán với giá đó cũng coi như hoàn vốn rồi, tôi thì thảm rồi, không biết đến bao giờ mới bán được đống đồ cũ nát của tôi đây.”
“Hứ, nếu không phải do con bé đó làm loạn, khéo tôi kiếm được một khoản lớn rồi.”
“Thôi, chúng ta làm trong ngành này đừng tham lam quá, làm lâu sẽ có lúc gặp vận may thôi.”
“Hừ.”
Cận Mộc Đồng ôm chiếc túi tiếp tục đi dạo các hàng đồ cổ vỉa hè, vì khả năng giám định đồ cổ của cô có hạn, cô cũng không thấy món đồ cổ nào có giá trị nên chuẩn bị quay về cửa hàng.
Tiếng lải nhải của tượng gốm nhỏ truyền từ trong túi ra, vừa tự phụ, vừa oán thán: “Ta rõ ràng rất đáng giá, cả một cửa hàng đó có thứ gì giá trị bằng ta chứ, bát sứ đó còn chẳng bằng một đốt ngón tay của ta, vậy mà ta phải làm hàng tặng kèm cho nó, số phận của ta sao lại khổ thế chứ?”
Tiếng ồn làm Cận Mộc Đồng đau cả đầu, tự động tăng tốc độ đi nhanh hơn.
Tượng gốm nhỏ vẫn cứ lải nhải không ngừng, tai của Cận Mộc Đồng ù đi, cô không nhịn được nữa, thấp giọng nói: “Cậu im đi.”
“Cô bảo tôi im miệng thì tôi phải im chắc? Cô tưởng cô vẫn là chị gái xinh đẹp trong mắt tôi à? Từ lúc cô mua một tặng một, tôi…”
Tượng gốm nhỏ bỗng nhiên im bặt, dường như nhận ra điều gì đó, ngơ ngác hỏi: “Cô có thể nghe được tôi nói chuyện ư?”
Cận Mộc Đồng không muốn để ý đến nó, tượng gốm nhỏ như phát hiện ra lục địa mới, vô cùng hưng phấn.
“Trời ơi, chắc chắn cô đang nói với tôi, cô muốn tôi im miệng có đúng không? Cô nghe thấy tiếng của tôi. Chắc chắn cô nghe được. A a a, đã bao lâu rồi tôi không có ai nói chuyện cùng rồi.”
Tượng gốm nhỏ gọi ầm ầm, một câu nói của Cận Mộc Đồng kích hoạt công tắc nhiều lời của nó.
Nó mặc kệ Cận Mộc Đồng không quan tâm đến nó, vẫn tiếp tục nói chuyện với Cận Mộc Đồng trong dòng nước mắt nước mũi.
“Tôi kể cho cô biết, tôi sinh ra ở thời Tây Hán, nhìn khuôn mặt anh tuấn của tôi là cô hiểu rồi đấy, còn nữa đừng nhìn hiện giờ tôi hơi bẩn, tôi thời đó…”
(Đã lược bỏ năm nghìn từ…)
Tượng gốm nhỏ không ngừng nói, từ chuyện bản thân hình thành như thế nào đến quá trình bị bán đến tay người bán hàng rong, nếu không phải Cận Mộc Đồng về đến nhà, thì nhìn dáng vẻ của nó, có lẽ nó vẫn có thể tiếp tục kể thêm mấy ngày mấy đêm nữa.
Cận Mộc Đồng nghe đến mức chết lặng, cô về đến cửa hàng, khuôn mặt không có biểu cảm gì, đặt túi xuống.
Cô lấy bức tranh trong túi ra trước, treo lên vị trí cũ, tiếp tục lấy bát sứ kia bày lên kệ hàng, dù đó là hàng giả nhưng chất lượng cũng khá tốt, trong cửa hàng cũng không có đồ cổ thật, thêm một hàng mỹ nghệ cũng được.
Cuối cùng cô lấy ra tượng gốm nhỏ vẫn đang lải nhải không ngừng.
Ông chủ quán bên cạnh sang nói chuyện với ông chủ tiệm đồ cổ.
“Này, ông cũng kinh doanh không tệ nhỉ, sáng sớm đã có người mở hàng rồi.”
Ông ta bĩu môi: “Đây mà gọi là mở hàng gì chứ!”
“Ông nên cảm thấy mãn nguyện đi, tốt xấu gì thì cũng bán được một thứ, vốn đều là mấy hàng cũ nát, bán với giá đó cũng coi như hoàn vốn rồi, tôi thì thảm rồi, không biết đến bao giờ mới bán được đống đồ cũ nát của tôi đây.”
“Hứ, nếu không phải do con bé đó làm loạn, khéo tôi kiếm được một khoản lớn rồi.”
“Thôi, chúng ta làm trong ngành này đừng tham lam quá, làm lâu sẽ có lúc gặp vận may thôi.”
“Hừ.”
Cận Mộc Đồng ôm chiếc túi tiếp tục đi dạo các hàng đồ cổ vỉa hè, vì khả năng giám định đồ cổ của cô có hạn, cô cũng không thấy món đồ cổ nào có giá trị nên chuẩn bị quay về cửa hàng.
Tiếng lải nhải của tượng gốm nhỏ truyền từ trong túi ra, vừa tự phụ, vừa oán thán: “Ta rõ ràng rất đáng giá, cả một cửa hàng đó có thứ gì giá trị bằng ta chứ, bát sứ đó còn chẳng bằng một đốt ngón tay của ta, vậy mà ta phải làm hàng tặng kèm cho nó, số phận của ta sao lại khổ thế chứ?”
Tiếng ồn làm Cận Mộc Đồng đau cả đầu, tự động tăng tốc độ đi nhanh hơn.
Tượng gốm nhỏ vẫn cứ lải nhải không ngừng, tai của Cận Mộc Đồng ù đi, cô không nhịn được nữa, thấp giọng nói: “Cậu im đi.”
“Cô bảo tôi im miệng thì tôi phải im chắc? Cô tưởng cô vẫn là chị gái xinh đẹp trong mắt tôi à? Từ lúc cô mua một tặng một, tôi…”
Tượng gốm nhỏ bỗng nhiên im bặt, dường như nhận ra điều gì đó, ngơ ngác hỏi: “Cô có thể nghe được tôi nói chuyện ư?”
Cận Mộc Đồng không muốn để ý đến nó, tượng gốm nhỏ như phát hiện ra lục địa mới, vô cùng hưng phấn.
“Trời ơi, chắc chắn cô đang nói với tôi, cô muốn tôi im miệng có đúng không? Cô nghe thấy tiếng của tôi. Chắc chắn cô nghe được. A a a, đã bao lâu rồi tôi không có ai nói chuyện cùng rồi.”
Tượng gốm nhỏ gọi ầm ầm, một câu nói của Cận Mộc Đồng kích hoạt công tắc nhiều lời của nó.
Nó mặc kệ Cận Mộc Đồng không quan tâm đến nó, vẫn tiếp tục nói chuyện với Cận Mộc Đồng trong dòng nước mắt nước mũi.
“Tôi kể cho cô biết, tôi sinh ra ở thời Tây Hán, nhìn khuôn mặt anh tuấn của tôi là cô hiểu rồi đấy, còn nữa đừng nhìn hiện giờ tôi hơi bẩn, tôi thời đó…”
(Đã lược bỏ năm nghìn từ…)
Tượng gốm nhỏ không ngừng nói, từ chuyện bản thân hình thành như thế nào đến quá trình bị bán đến tay người bán hàng rong, nếu không phải Cận Mộc Đồng về đến nhà, thì nhìn dáng vẻ của nó, có lẽ nó vẫn có thể tiếp tục kể thêm mấy ngày mấy đêm nữa.
Cận Mộc Đồng nghe đến mức chết lặng, cô về đến cửa hàng, khuôn mặt không có biểu cảm gì, đặt túi xuống.
Cô lấy bức tranh trong túi ra trước, treo lên vị trí cũ, tiếp tục lấy bát sứ kia bày lên kệ hàng, dù đó là hàng giả nhưng chất lượng cũng khá tốt, trong cửa hàng cũng không có đồ cổ thật, thêm một hàng mỹ nghệ cũng được.
Cuối cùng cô lấy ra tượng gốm nhỏ vẫn đang lải nhải không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.