Chương 27:
Thỏ Nhĩ Tề
10/08/2023
Cận Mộc Đồng gật đầu.
Sự hứng thú trong đôi mắt của người đàn ông càng mãnh liệt hơn, đó là sự phấn khích khi gặp được người có cùng đam mê: “Nếu cô đã đề cập đến, vậy chắc hẳn là cô đã nhìn thấy tượng gốm nhỏ này rồi, cô nói đi, cô cảm thấy tượng gốm nhỏ này đáng giá bao nhiêu?”
“Một trăm ngàn.” Cận Mộc Đồng kiên trì đến cùng nói.
Một trăm ngàn, đương nhiên tượng gốm nhỏ không thể chỉ đáng giá một trăm ngàn tệ, chỉ là một trăm ngàn tệ này là tất cả tích góp cô có thể lấy ra.
Trong nhà đang nợ số tiền lớn như thế, hoàn toàn không có vốn để xoay vòng, một trăm ngàn này là những năm nay cô đã thắt lưng buộc bụng mới có.
Chu Á Cường lắc đầu: “Một trăm ngàn, cô Cận, xem ra cô và thứ đồ này thật sự không có duyên, thứ đồ này dưới hai trăm năm mươi ngàn tệ tôi sẽ không bán, cho dù có hai trăm năm mươi ngàn, tôi cũng không nỡ, tôi vừa mới cầm trong tay, còn chưa kịp làm nóng tay nữa, đâu có lý nào lại bán ngay lập tức.”
Ánh mắt Cận Mộc Đồng mờ đi.
Xem ra, trước mắt rất khó để có được tượng gốm nhỏ này.
Cô lại nhớ tới câu chuyện liên quan đến tượng gốm nhỏ đã đọc được trước đây, nghĩ tới không thể để hai người đoàn tụ cùng nhau, tâm trạng hơi mất mát.
“Vậy thật ngại quá, làm phiền anh Chu rồi.” Cận Mộc Đồng nói.
“Không sao.” Chu Á Cường cũng không để tâm.
“Anh Chu, không biết tôi có thể kết bạn wechat không?” Cận Mộc Đồng nói, trong lòng cô vẫn có chút hy vọng, nói không chừng về sau có tiền rồi, còn có thể mang tượng gốm anh về.
“Tất nhiên có thể.” Chu Á Cường vui vẻ nói, gặp được người có cùng đam mê đồ cổ cũng không dễ dàng, ngược lại anh ấy rất hài lòng kết giao bạn mới, chia sẻ những thứ tâm đắc chẳng hạn.
Hai người thuận lợi thêm wechat, Cận Mộc Đồng tạm biệt chuẩn bị rời đi, Chu Á Cường đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng gọi cô lại.
“Cô Cận, cô cũng đam mê đồ cổ, vậy không biết cô có quen người sửa chữa đồ cổ nào không?”
“Người sửa chữa đồ cổ? Anh tìm người sửa chữa đồ cổ có việc gì sao?” Cận Mộc Đồng khẽ nhướng mày, thắc mắc hỏi.
Chu Á Cường cẩn thận dè dặt mở chiếc hộp đặt trên bàn đá ra, thứ đang nằm ở bên trong, rõ ràng là mảnh vỡ của chén sứ mà cô đã nhìn thấy trên diễn đàn!
Cận Mộc Đồng hiểu rồi, thì ra người đàn ông này thế mà lại là người đã nói với cô vị trí trên diễn đàn.
Không thể không nói, có đôi lúc duyên phận là một việc rất kỳ diệu.
“Đây là Phấn Thái* nung vào thời Đồng Trị, tôi cãi nhau với vợ, cô ấy trong cơn giận dữ đã đập vỡ chén sứ quý báu này của tôi. Đây là món đồ mà vài năm trước tôi không dễ dàng gì mới có được, cô ấy nói vỡ rồi thì thôi, nhưng thứ này thì không được, tôi tới chùa cũng vì để tịnh tâm, có lẽ tôi với cái chén sứ này không có duyên.” Chu Á Cường nói, nỗi đau xót trong mắt làm thế nào cũng không che giấu được.
*粉彩 Phấn Thái (tên của một loại men)
Sự hứng thú trong đôi mắt của người đàn ông càng mãnh liệt hơn, đó là sự phấn khích khi gặp được người có cùng đam mê: “Nếu cô đã đề cập đến, vậy chắc hẳn là cô đã nhìn thấy tượng gốm nhỏ này rồi, cô nói đi, cô cảm thấy tượng gốm nhỏ này đáng giá bao nhiêu?”
“Một trăm ngàn.” Cận Mộc Đồng kiên trì đến cùng nói.
Một trăm ngàn, đương nhiên tượng gốm nhỏ không thể chỉ đáng giá một trăm ngàn tệ, chỉ là một trăm ngàn tệ này là tất cả tích góp cô có thể lấy ra.
Trong nhà đang nợ số tiền lớn như thế, hoàn toàn không có vốn để xoay vòng, một trăm ngàn này là những năm nay cô đã thắt lưng buộc bụng mới có.
Chu Á Cường lắc đầu: “Một trăm ngàn, cô Cận, xem ra cô và thứ đồ này thật sự không có duyên, thứ đồ này dưới hai trăm năm mươi ngàn tệ tôi sẽ không bán, cho dù có hai trăm năm mươi ngàn, tôi cũng không nỡ, tôi vừa mới cầm trong tay, còn chưa kịp làm nóng tay nữa, đâu có lý nào lại bán ngay lập tức.”
Ánh mắt Cận Mộc Đồng mờ đi.
Xem ra, trước mắt rất khó để có được tượng gốm nhỏ này.
Cô lại nhớ tới câu chuyện liên quan đến tượng gốm nhỏ đã đọc được trước đây, nghĩ tới không thể để hai người đoàn tụ cùng nhau, tâm trạng hơi mất mát.
“Vậy thật ngại quá, làm phiền anh Chu rồi.” Cận Mộc Đồng nói.
“Không sao.” Chu Á Cường cũng không để tâm.
“Anh Chu, không biết tôi có thể kết bạn wechat không?” Cận Mộc Đồng nói, trong lòng cô vẫn có chút hy vọng, nói không chừng về sau có tiền rồi, còn có thể mang tượng gốm anh về.
“Tất nhiên có thể.” Chu Á Cường vui vẻ nói, gặp được người có cùng đam mê đồ cổ cũng không dễ dàng, ngược lại anh ấy rất hài lòng kết giao bạn mới, chia sẻ những thứ tâm đắc chẳng hạn.
Hai người thuận lợi thêm wechat, Cận Mộc Đồng tạm biệt chuẩn bị rời đi, Chu Á Cường đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng gọi cô lại.
“Cô Cận, cô cũng đam mê đồ cổ, vậy không biết cô có quen người sửa chữa đồ cổ nào không?”
“Người sửa chữa đồ cổ? Anh tìm người sửa chữa đồ cổ có việc gì sao?” Cận Mộc Đồng khẽ nhướng mày, thắc mắc hỏi.
Chu Á Cường cẩn thận dè dặt mở chiếc hộp đặt trên bàn đá ra, thứ đang nằm ở bên trong, rõ ràng là mảnh vỡ của chén sứ mà cô đã nhìn thấy trên diễn đàn!
Cận Mộc Đồng hiểu rồi, thì ra người đàn ông này thế mà lại là người đã nói với cô vị trí trên diễn đàn.
Không thể không nói, có đôi lúc duyên phận là một việc rất kỳ diệu.
“Đây là Phấn Thái* nung vào thời Đồng Trị, tôi cãi nhau với vợ, cô ấy trong cơn giận dữ đã đập vỡ chén sứ quý báu này của tôi. Đây là món đồ mà vài năm trước tôi không dễ dàng gì mới có được, cô ấy nói vỡ rồi thì thôi, nhưng thứ này thì không được, tôi tới chùa cũng vì để tịnh tâm, có lẽ tôi với cái chén sứ này không có duyên.” Chu Á Cường nói, nỗi đau xót trong mắt làm thế nào cũng không che giấu được.
*粉彩 Phấn Thái (tên của một loại men)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.