Chương 47:
Thỏ Nhĩ Tề
18/08/2023
Ánh mắt anh trai nhìn em trai dịu dàng, mang theo ấm áp và hạnh phúc.
Anh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Cận Mộc Đồng với ánh mắt cảm kích, giọng nói ấm áp vang lên: “Phàn mỗ đa tạ cô nương.”
Lúc này, Cận Mộc Đồng giật mình.
Lý Hồng Lâm mang theo tượng gốm nhỏ hoàn toàn đi khuất, Cận Mộc Đồng nhìn theo hướng họ rời đi, lúc này tâm trạng vô cùng kích động.
Không ngờ sau khi tiếp nhận “Phẩm Cổ Trai” cô có thể chứng kiến câu chuyện của hai anh em Phàn An và Phàn Lâm, còn có thể quen biết hai tượng gốm nhỏ, thật tuyệt vời.
Cô lấy cuốn nhật ký của mình chuẩn bị ra, trịnh trọng ghi lại doanh số bán hàng của hai bức tượng gốm vào, ở phía sau viết:
Hai ngàn năm trước, Phàn Lâm không đợi được anh trai, hai ngàn năm sau, anh em tượng gốm nhỏ được đoàn tụ, “Phẩm Cổ Trai” may mắn được chứng kiến câu chuyện của họ, hy vọng họ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.
Lúc này, bức tranh dịu dàng nói: “Trải qua mấy ngày này, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.”
Đột nhiên được khen ngợi, Cận Mộc Đồng vừa vui vẻ, vừa ngại ngùng: “Vậy sao, bản thân tôi không có cảm giác gì cả.”
“Hình như cô đối với đồ cổ… đã có cảm giác khác so với trước đây.”
Cận Mộc Đồng xúc động nói: “Đúng vậy, trước đây tôi không biết đằng sau những món đồ cổ lại có những câu chuyện cảm động như thế, tôi cũng dần dần có hứng thú với việc phục chế đồ cổ.”
Bức tranh nói: “Bây giờ cô đã có được tiền vốn ba triệu rồi, nếu tiếp tục kinh doanh “Phẩm Cổ Trai” sẽ không còn gặp vấn đề gì nữa, cô có dự định gì tiếp theo không?”
Cận Mộc Đồng suy nghĩ rồi nói: “Nhiệm vụ cấp bách nhất hiện giờ là giúp cha mẹ trả nốt số nợ còn lại, sau đó dùng một khoản tiền cho việc chi tiêu hằng ngày của “Phẩm Cổ Trai”, vừa tiếp tục học về cách phục chế đồ cổ, vừa đi tìm kiếm nhiều đồ cổ hơn.”
Bức tranh: “Tôi tin cô nhất định làm được, tiếp tục cố gắng nhé.”
…
Ba triệu của Lý Hồng Lâm vừa chuyển vào tài khoản, Cận Mộc Đồng lập tức chuyển khoản cho Chu Á Cường ở thành phố Nam, giải quyết khoản nợ mười nghìn tệ trước đó, trong tay vẫn còn hai triệu chín.
Sắp sang năm mới rồi, Cận Mộc Đồng đi đến cửa hàng chọn cho mẹ hai chiếc áo lông, một bộ chăm sóc da và một chiếc khăn quàng cổ, mua cho cha một chiếc áo khoác len, một đôi giày da và và một ví tiền bằng da thật, lên mạng đặt mua mấy đồ gia dụng thích hợp cho người trung niên, lại đến siêu thị mua mấy món ngon.
Vì nợ tiền nên gia đình lao đao, tuy số tiền kiếm được hiện giờ chưa đủ để trả hết số nợ nhưng cũng có thể giúp gia đình nhẹ nhõm hơn, bây giờ sắp đón năm mới rồi, Cận Mộc Đồng mua ít đồ đem về nhà cũng có thể làm cha mẹ vui vẻ.
Cận Mộc Đồng xách túi to túi nhỏ về nhà, đi đến dưới lầu lại nhìn thấy hàng xóm vây quanh dưới lầu bàn tán.
Nhà cô nằm ở khu nhà cũ của thành phố Cẩm, trong vành đai hai, khu dân cư ở đây đều được xây từ những năm tám mươi, chín mươi, hàng xóm xung quanh đều chứng kiến cô trưởng thành.
Thấy Cận Mộc Đồng về nhà, các bác các chú nhanh chóng vây quanh cô: “Mộc Đồng, cuối cùng cháu cũng về rồi, nhà cháu xảy ra chuyện rồi.”
Anh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Cận Mộc Đồng với ánh mắt cảm kích, giọng nói ấm áp vang lên: “Phàn mỗ đa tạ cô nương.”
Lúc này, Cận Mộc Đồng giật mình.
Lý Hồng Lâm mang theo tượng gốm nhỏ hoàn toàn đi khuất, Cận Mộc Đồng nhìn theo hướng họ rời đi, lúc này tâm trạng vô cùng kích động.
Không ngờ sau khi tiếp nhận “Phẩm Cổ Trai” cô có thể chứng kiến câu chuyện của hai anh em Phàn An và Phàn Lâm, còn có thể quen biết hai tượng gốm nhỏ, thật tuyệt vời.
Cô lấy cuốn nhật ký của mình chuẩn bị ra, trịnh trọng ghi lại doanh số bán hàng của hai bức tượng gốm vào, ở phía sau viết:
Hai ngàn năm trước, Phàn Lâm không đợi được anh trai, hai ngàn năm sau, anh em tượng gốm nhỏ được đoàn tụ, “Phẩm Cổ Trai” may mắn được chứng kiến câu chuyện của họ, hy vọng họ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.
Lúc này, bức tranh dịu dàng nói: “Trải qua mấy ngày này, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.”
Đột nhiên được khen ngợi, Cận Mộc Đồng vừa vui vẻ, vừa ngại ngùng: “Vậy sao, bản thân tôi không có cảm giác gì cả.”
“Hình như cô đối với đồ cổ… đã có cảm giác khác so với trước đây.”
Cận Mộc Đồng xúc động nói: “Đúng vậy, trước đây tôi không biết đằng sau những món đồ cổ lại có những câu chuyện cảm động như thế, tôi cũng dần dần có hứng thú với việc phục chế đồ cổ.”
Bức tranh nói: “Bây giờ cô đã có được tiền vốn ba triệu rồi, nếu tiếp tục kinh doanh “Phẩm Cổ Trai” sẽ không còn gặp vấn đề gì nữa, cô có dự định gì tiếp theo không?”
Cận Mộc Đồng suy nghĩ rồi nói: “Nhiệm vụ cấp bách nhất hiện giờ là giúp cha mẹ trả nốt số nợ còn lại, sau đó dùng một khoản tiền cho việc chi tiêu hằng ngày của “Phẩm Cổ Trai”, vừa tiếp tục học về cách phục chế đồ cổ, vừa đi tìm kiếm nhiều đồ cổ hơn.”
Bức tranh: “Tôi tin cô nhất định làm được, tiếp tục cố gắng nhé.”
…
Ba triệu của Lý Hồng Lâm vừa chuyển vào tài khoản, Cận Mộc Đồng lập tức chuyển khoản cho Chu Á Cường ở thành phố Nam, giải quyết khoản nợ mười nghìn tệ trước đó, trong tay vẫn còn hai triệu chín.
Sắp sang năm mới rồi, Cận Mộc Đồng đi đến cửa hàng chọn cho mẹ hai chiếc áo lông, một bộ chăm sóc da và một chiếc khăn quàng cổ, mua cho cha một chiếc áo khoác len, một đôi giày da và và một ví tiền bằng da thật, lên mạng đặt mua mấy đồ gia dụng thích hợp cho người trung niên, lại đến siêu thị mua mấy món ngon.
Vì nợ tiền nên gia đình lao đao, tuy số tiền kiếm được hiện giờ chưa đủ để trả hết số nợ nhưng cũng có thể giúp gia đình nhẹ nhõm hơn, bây giờ sắp đón năm mới rồi, Cận Mộc Đồng mua ít đồ đem về nhà cũng có thể làm cha mẹ vui vẻ.
Cận Mộc Đồng xách túi to túi nhỏ về nhà, đi đến dưới lầu lại nhìn thấy hàng xóm vây quanh dưới lầu bàn tán.
Nhà cô nằm ở khu nhà cũ của thành phố Cẩm, trong vành đai hai, khu dân cư ở đây đều được xây từ những năm tám mươi, chín mươi, hàng xóm xung quanh đều chứng kiến cô trưởng thành.
Thấy Cận Mộc Đồng về nhà, các bác các chú nhanh chóng vây quanh cô: “Mộc Đồng, cuối cùng cháu cũng về rồi, nhà cháu xảy ra chuyện rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.