Chương 42: Ác quỷ
Chương Hiểu
29/07/2016
Cao Trình ngay lập
tức lục soát và mở camera quan sát. Thông qua camera, anh thấy Chương
Hiểu và Trình Ngạn Thâm lần lượt vào phòng cất giữ và hai người họ đều
không đi ra. Nhanh như có thể, anh chạy đến nhà lưu trữ. Cậu cảnh sát
giữ cửa vẫn đứng đấy, vẻ mặt nghiêm trang
- Bác sĩ Chương và bác sĩ Trình có vào đây không?
- Báo cáo, có
- Vậy họ đã ra chưa?
- Báo cáo chưa
- Trong thời gian canh gác cậu có đi đâu không? Có chuyện gì đặc biệt xảy ra không
- Báo cáo không
- Được rồi. Mở cửa ra đi.
-A.... ...... ...... ...... ......
- kHÔNG.... ...... ...... .....
Khi mở cửa ra, hình ảnh trước mắt làm Cao Trình và mọi người kinh hoàng. Trên trần nhà, một thi thề được treo lên. Nạn nhân khoác trên mình chiếc áo đen tuyền phủ qua chân, mái tóc dài xõa ra,bồng bềnh, trên vai được gắn thêm một đôi cánh. Đôi mắt nạn nhân mở to, tròng mắt máu chảy không ngừng, tưởng như chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ đứt ra ngay. Và điều đặc biệt nhất chính là chiếc lưỡi thè dài, xanh mét , trong miệng, một chất lỏng màu đen, đặc, quánh, không ngừng chảy theo đầu lưỡi. Rơi xuống. Từng giọt, từng giọt.
- Dơi.... dơi giết người. Không..... Không
Một cảnh sát trong đội không chịu được cảnh tượng này. Hắn không ngừng kêu lên, gào thét.
- Mau, giữ hắn lại và đưa đi.
- KHông.... dơi....dơi..... Thì ra..... thì ra ......không...
- Đưa đi mau lên. Cao Trình quát lớn.
Đúng vậy nhìn thi thể nạn nhân rất giống một con dơi. Nhưng điều này có nghĩa gì? KHông. Khoan đã. Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm đâu. Cao TRình chợt tỉnh.
- Sếp. Bác sĩ Trình ở đây.
Tiếng gọi lớn của Diệp Như khiến Cao Trình hoảng sợ. Và bây giờ, hình ảnh đập vào mắt anh là bóng dáng cao lớn, cương nghị của Trình Ngạn Thâm đang nằm đấy, trên nền đất lạnh lẽo, hai tay nhuộm đầy máu, trên đầu cũng đỏ rực một mảng.
- Mau, gọi xe cấp cứu. Nhanh lên
- Còn Chương Hiểu đâu? Cô ấy đâu rồi.
- Báo cáo, đã tìm khắp nơi trong tòa nhà này rồi, không thấy bác sĩ Chương đâu.
- Anh nói lại cho tôi. Cái gì là không thấy đâu. Cái gì hả....
Cao Trình xông tới, nắm lấy vai áo người cảnh sát. Vẻ mặt anh biến đổi, mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát và sức chịu đựng của con người. Một ngày, hai thi thể, một nạn nhân và một người mất tích. Cái quái gì đang xảy ra..
- Đội trưởng. Anh nghe thấy gì không?
Vẻ mặt Diệp Như ngỡ ngàng. Vai cô run bần bật, miệng thì lấp bấp
- Bài.... bài đồng dao......là nó.... chính là nó
- Gì chứ..... Cao Trình buông người cảnh sát đó ra, anh nhìn về phía tay Diệp Như.
- Chính là.... hướng đó.....Nó phát ra từ đó....
Cao Trình run run, hai tay anh cố nắm chặt lại nhưng không có sức. Anh dùng hết can đảm và sức mạnh của mình đi về hướng đó. Từng bước, từng bước ..... Mỗi bước đi là một lần gió quật mạnh vào tim. Đau buốt. Càng đến gần, từng tiếng.. từng tiếng truyền vào tai, vang vọng trong lòng
" Tưởng là kết thúc
Tưởng là hư vô
Bức màn này
Đã mở ra
Thì mãi mãi sẽ không bao giờ đóng lại
Ác quỷ xuất hiện
Xóa sạch mọi thứ
Thật là vui "
Cao Trình cầm chiếc máy ghi âm lên và rồi
Ầm. Có thứ gì đó vừa rơi xuống. Cao Trình quay phắt ra. Nạn nhân được treo trên nóc nhà rơi xuống đất. Sợi dây treo lên bị đứt phựt.
- Không.....
Diệp Như chạy ùa ra. Qúa kinh khủng. Cô tưởng ngôi nhà của những linh hồn đã kinh khủng nhất rồi nhưng không ngờ, hôm nay mọi thứ mới là kinh khủng. Thì ra có những định nghĩa, cuộc sống sẽ giúp ta giải thích.
- Bác sĩ Chương và bác sĩ Trình có vào đây không?
- Báo cáo, có
- Vậy họ đã ra chưa?
- Báo cáo chưa
- Trong thời gian canh gác cậu có đi đâu không? Có chuyện gì đặc biệt xảy ra không
- Báo cáo không
- Được rồi. Mở cửa ra đi.
-A.... ...... ...... ...... ......
- kHÔNG.... ...... ...... .....
Khi mở cửa ra, hình ảnh trước mắt làm Cao Trình và mọi người kinh hoàng. Trên trần nhà, một thi thề được treo lên. Nạn nhân khoác trên mình chiếc áo đen tuyền phủ qua chân, mái tóc dài xõa ra,bồng bềnh, trên vai được gắn thêm một đôi cánh. Đôi mắt nạn nhân mở to, tròng mắt máu chảy không ngừng, tưởng như chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ đứt ra ngay. Và điều đặc biệt nhất chính là chiếc lưỡi thè dài, xanh mét , trong miệng, một chất lỏng màu đen, đặc, quánh, không ngừng chảy theo đầu lưỡi. Rơi xuống. Từng giọt, từng giọt.
- Dơi.... dơi giết người. Không..... Không
Một cảnh sát trong đội không chịu được cảnh tượng này. Hắn không ngừng kêu lên, gào thét.
- Mau, giữ hắn lại và đưa đi.
- KHông.... dơi....dơi..... Thì ra..... thì ra ......không...
- Đưa đi mau lên. Cao Trình quát lớn.
Đúng vậy nhìn thi thể nạn nhân rất giống một con dơi. Nhưng điều này có nghĩa gì? KHông. Khoan đã. Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm đâu. Cao TRình chợt tỉnh.
- Sếp. Bác sĩ Trình ở đây.
Tiếng gọi lớn của Diệp Như khiến Cao Trình hoảng sợ. Và bây giờ, hình ảnh đập vào mắt anh là bóng dáng cao lớn, cương nghị của Trình Ngạn Thâm đang nằm đấy, trên nền đất lạnh lẽo, hai tay nhuộm đầy máu, trên đầu cũng đỏ rực một mảng.
- Mau, gọi xe cấp cứu. Nhanh lên
- Còn Chương Hiểu đâu? Cô ấy đâu rồi.
- Báo cáo, đã tìm khắp nơi trong tòa nhà này rồi, không thấy bác sĩ Chương đâu.
- Anh nói lại cho tôi. Cái gì là không thấy đâu. Cái gì hả....
Cao Trình xông tới, nắm lấy vai áo người cảnh sát. Vẻ mặt anh biến đổi, mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát và sức chịu đựng của con người. Một ngày, hai thi thể, một nạn nhân và một người mất tích. Cái quái gì đang xảy ra..
- Đội trưởng. Anh nghe thấy gì không?
Vẻ mặt Diệp Như ngỡ ngàng. Vai cô run bần bật, miệng thì lấp bấp
- Bài.... bài đồng dao......là nó.... chính là nó
- Gì chứ..... Cao Trình buông người cảnh sát đó ra, anh nhìn về phía tay Diệp Như.
- Chính là.... hướng đó.....Nó phát ra từ đó....
Cao Trình run run, hai tay anh cố nắm chặt lại nhưng không có sức. Anh dùng hết can đảm và sức mạnh của mình đi về hướng đó. Từng bước, từng bước ..... Mỗi bước đi là một lần gió quật mạnh vào tim. Đau buốt. Càng đến gần, từng tiếng.. từng tiếng truyền vào tai, vang vọng trong lòng
" Tưởng là kết thúc
Tưởng là hư vô
Bức màn này
Đã mở ra
Thì mãi mãi sẽ không bao giờ đóng lại
Ác quỷ xuất hiện
Xóa sạch mọi thứ
Thật là vui "
Cao Trình cầm chiếc máy ghi âm lên và rồi
Ầm. Có thứ gì đó vừa rơi xuống. Cao Trình quay phắt ra. Nạn nhân được treo trên nóc nhà rơi xuống đất. Sợi dây treo lên bị đứt phựt.
- Không.....
Diệp Như chạy ùa ra. Qúa kinh khủng. Cô tưởng ngôi nhà của những linh hồn đã kinh khủng nhất rồi nhưng không ngờ, hôm nay mọi thứ mới là kinh khủng. Thì ra có những định nghĩa, cuộc sống sẽ giúp ta giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.