Chương 6: Chào mừng em cùng xuống địa ngục
Chương Hiểu
13/06/2016
Chương Hiểu nhìn mọi
người. Nếu lúc trước ánh mắt cô toát lên vẻ sắc lạnh thì bây giờ nó lại
như nhác dao, đâm thẳng về phía hung thủ. Cái nhìn của cô làm Cao Trình
giật mình, anh tưởng như mình đã quên ánh mắt này từ lâu lắm rồi nhưng
hôm nay nó lại xuất hiện ở cô- người mà anh vốn tưởng như thân thuộc.
Anh nhớ lần cuối mình nhìn thấy ánh mắt này là ở Chương Lâm ba cô. Nó
khắc sâu vào đầu óc anh, nó ám ảnh anh và rồi...
-Cao Trình. Tiếng gọi của Chương Hiểu làm anh giật mình. Mọi người đang nhìn anh, sao lại có thể để bản thân mình lơ là như vậy được. Cao Trình tự trách mình.
-Xin lỗi. Đang nói đến đâu rồi.
-Hắn kém cỏi vì hắn đã bộc lộ quá rõ bản chất của mình. Ham muốn thực sự của hắn. Khát máu, tình dục chẳng qua là trò trẻ con. Cái mà hắn khao khát thực sự chính là trả thù, là nhìn thấy sự đau đớn, sự hoảng sợ trong tâm hồn người chết để rồi cướp đoạt nó, sở hữu nó và tận hưởng thành quả của mình. Đối với tôi những con người như thế chẳng qua chỉ là những linh hồn tội nghiệp mà thôi.
-Cao Trình, anh khoanh vùng tìm kiếm xung quanh hiện trường vụ án từ 10km trở lại, tìm kiếm những người phù hợp những đặc điểm trên và nhớ những khu vực nào gần đây có gà hay chó bị mất tích hay chết đột ngột thì đó là kẻ mà ta cần tìm.
-Vì sao?
-Vì hắn cần thời gian để bộc lộ bản chất của mình.
Chương Hiểu ngừng lại. Cô nhìn khắp căn phòng, tiến đến gần Cao Trình hơn, vỗ vào vai anh và nói
-Nhớ chuyển lương tăng ca cho em. Giờ em đi ngủ đây, không được làm phiền dưới mọi hình thức.
Vừa ra khỏi sở cảnh sát, điện thoại di động của Chương Hiểu đã kêu liên tục
-Chương Hiểu đáng chết. Bây giờ chịu về nhà chưa hả? Mẹ đây đã chờ con một ngày rồi đấy. Giọng nói the thé, từ đầu bên kia mang theo chút tức giận, nhưng có gì đó thân thương làm Chương Hiểu bật cười. Nụ cười lan ra cả đáy mắt, làm gương mặt vốn đã cân đối của cô thêm phần rạng ngờ khác hẳn với vẻ sắc bén, lạnh lùng lúc trước. Chương Hiểu đẹp, một vẻ đẹp tự nhiên không son phấn, không trang điểm nhưng nét thanh tú trên gương mặt cô vẫn thu hút rất nhiều người cả nam lẫn nữ.
Theo lời bạn học thân nhất của cô Lâm Gia Tuệ nhận xét: Chương Hiểu làm người khác ấn tượng nhất chính là đôi mắt. Nó u buồn nhưng nếu rực sáng sẽ làm người khác rung động, "đất trời nở hoa".
Còn theo fan hâm mộ cô Diệp Như thì Chương Hiểu như một nữ thần , sắc xảo và thông minh.
Nhưng Chương Hiểu không nghĩ vậy. Cô thấy mình không đẹp có chăng cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Phẩu thuật thẩm mỹ ai cũng như ai thôi.
-Vâng, vâng, Diệp phu nhân, con đang về đây. Ba mươi phút nữa chắc chắn chuông cửa sẽ vang lên. Phu nhân yên tâm.
-Yên tâm sao. Con lừa ai đấy?
-Thật mà, thật mà. Bây giờ mà còn nói nữa là trễ đấy Diệp phu nhân àh.
- Hai mươi chín phút 20 giây nữa mà mẹ không nhìn thấy con thì chờ mà nhặt xác đi nghe chưa.
-Alo...alo...sao không nghe được vậy ta. Con ngắt máy nha Diệp phu nhân.
Thật kinh khủng. Nếu không ngắt máy không biết sẽ ra sao nữa. Thật là đau đầu mà, phải chạy nhanh thôi.
Nụ cười của cô, những biểu cảm đáng yêu của cô đều được một người con trai với dáng đứng thẳng tắp ghi hết vào mắt. Anh nhìn cô đi xa, bàn tay dần nắm chặt lại, từng khớp xương nổi rõ trên mu bàn tay. Anh cười và quay người đi ngược hướng với cô vừa bước và thì thầm
-Chương Hiểu chào mừng em cùng xuống địa ngục.
Câu nói rất nhỏ gần như tan biến ngay lập tức vào không gian. Một chiếc lá rơi xuống nhẹ nhàng đáp đất như báo hiệu một tương lai đầy đau thương.
-Cao Trình. Tiếng gọi của Chương Hiểu làm anh giật mình. Mọi người đang nhìn anh, sao lại có thể để bản thân mình lơ là như vậy được. Cao Trình tự trách mình.
-Xin lỗi. Đang nói đến đâu rồi.
-Hắn kém cỏi vì hắn đã bộc lộ quá rõ bản chất của mình. Ham muốn thực sự của hắn. Khát máu, tình dục chẳng qua là trò trẻ con. Cái mà hắn khao khát thực sự chính là trả thù, là nhìn thấy sự đau đớn, sự hoảng sợ trong tâm hồn người chết để rồi cướp đoạt nó, sở hữu nó và tận hưởng thành quả của mình. Đối với tôi những con người như thế chẳng qua chỉ là những linh hồn tội nghiệp mà thôi.
-Cao Trình, anh khoanh vùng tìm kiếm xung quanh hiện trường vụ án từ 10km trở lại, tìm kiếm những người phù hợp những đặc điểm trên và nhớ những khu vực nào gần đây có gà hay chó bị mất tích hay chết đột ngột thì đó là kẻ mà ta cần tìm.
-Vì sao?
-Vì hắn cần thời gian để bộc lộ bản chất của mình.
Chương Hiểu ngừng lại. Cô nhìn khắp căn phòng, tiến đến gần Cao Trình hơn, vỗ vào vai anh và nói
-Nhớ chuyển lương tăng ca cho em. Giờ em đi ngủ đây, không được làm phiền dưới mọi hình thức.
Vừa ra khỏi sở cảnh sát, điện thoại di động của Chương Hiểu đã kêu liên tục
-Chương Hiểu đáng chết. Bây giờ chịu về nhà chưa hả? Mẹ đây đã chờ con một ngày rồi đấy. Giọng nói the thé, từ đầu bên kia mang theo chút tức giận, nhưng có gì đó thân thương làm Chương Hiểu bật cười. Nụ cười lan ra cả đáy mắt, làm gương mặt vốn đã cân đối của cô thêm phần rạng ngờ khác hẳn với vẻ sắc bén, lạnh lùng lúc trước. Chương Hiểu đẹp, một vẻ đẹp tự nhiên không son phấn, không trang điểm nhưng nét thanh tú trên gương mặt cô vẫn thu hút rất nhiều người cả nam lẫn nữ.
Theo lời bạn học thân nhất của cô Lâm Gia Tuệ nhận xét: Chương Hiểu làm người khác ấn tượng nhất chính là đôi mắt. Nó u buồn nhưng nếu rực sáng sẽ làm người khác rung động, "đất trời nở hoa".
Còn theo fan hâm mộ cô Diệp Như thì Chương Hiểu như một nữ thần , sắc xảo và thông minh.
Nhưng Chương Hiểu không nghĩ vậy. Cô thấy mình không đẹp có chăng cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Phẩu thuật thẩm mỹ ai cũng như ai thôi.
-Vâng, vâng, Diệp phu nhân, con đang về đây. Ba mươi phút nữa chắc chắn chuông cửa sẽ vang lên. Phu nhân yên tâm.
-Yên tâm sao. Con lừa ai đấy?
-Thật mà, thật mà. Bây giờ mà còn nói nữa là trễ đấy Diệp phu nhân àh.
- Hai mươi chín phút 20 giây nữa mà mẹ không nhìn thấy con thì chờ mà nhặt xác đi nghe chưa.
-Alo...alo...sao không nghe được vậy ta. Con ngắt máy nha Diệp phu nhân.
Thật kinh khủng. Nếu không ngắt máy không biết sẽ ra sao nữa. Thật là đau đầu mà, phải chạy nhanh thôi.
Nụ cười của cô, những biểu cảm đáng yêu của cô đều được một người con trai với dáng đứng thẳng tắp ghi hết vào mắt. Anh nhìn cô đi xa, bàn tay dần nắm chặt lại, từng khớp xương nổi rõ trên mu bàn tay. Anh cười và quay người đi ngược hướng với cô vừa bước và thì thầm
-Chương Hiểu chào mừng em cùng xuống địa ngục.
Câu nói rất nhỏ gần như tan biến ngay lập tức vào không gian. Một chiếc lá rơi xuống nhẹ nhàng đáp đất như báo hiệu một tương lai đầy đau thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.