Chương 35: Là ai?
Chương Hiểu
26/07/2016
Hôm nay, Cao Trình
cùng tổ chuyên án đến gặp và nói chuyện với mười nghi phạm. Trong không
gian sang trọng của tòa nhà chính phủ, dưới ánh sáng rực rỡ của những
ngọn đèn,Cao Trình được gặp mười nhân vật- họ đều có những vị trí cũng
như tiếng nói riêng trong xã hội . Và cũng chính vì thế, cấp trên đã
đưa ra lệnh cấm và bảo mật cuộc trò chuyện này. Nhưng vì tính chất quan
trọng của sự việc, Cao Trình gọi cả Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm.
- Chào mọi người. Tôi là Cao Trình, còn đây là đồng nghiệp của tôi Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm.
- Xin chào, tôi là Tưởng Thạch, là lãnh đạo ở đây.
Tưởng Thạch là một người đàn ông cao lớn, đứng tuổi, trên gương mặt đã hằn rõ dấu vết của thời gian. Nhưng có một điều không thể phủ nhận chính là phong thái trác tuệ, uy nghiêm toát ra từ lời nói đến từng cử chỉ. Có những thứ, thời gian có thể tôi luyện nhưng khí chất thì không. Có những người vốn sinh ra là để làm lãnh đạo và Tưởng Thạch là một người như vậy.
-Buổi nói chuyện hôm nay sẽ được bảo mật về nội dung, xin mọi người yên tâm và hợp tác với cảnh sát.
- Đương nhiên. Nhưng mà... tôi không hiểu bác sĩ Trình và bác sĩ Chương trở thành đồng nghiệp của cảnh sát Cao đây từ bao giờ?
Người hỏi là pháp y Dương Lâm Lâm. Đúng là rất trẻ. Một cô gái thông minh và sắc xảo. Ấn tượng sâu đậm nhất của cô gái đó đối với người đối diện chính là sự tự tin. Có thể, chính những thành công đạt được khi tuổi đời còn quá sớm đã tạo nên tính cách kiêu kỳ, ngạo mạn đó. Tự tin là một việc tốt nhưng nếu quá tin tưởng vào bản thân mà xem thường mọi việc, lâu ngày sẽ hình thành tính cách cuồng đại và rồi sẽ dẫn đến những biến chuyển, méo mó về mặt tâm lý. Và hung thủ cũng là một dạng người như vậy.
- Rất vui được gặp bác sĩ Dương. Nghe danh đã lâu
Trình Ngạn Thâm giơ tay ra bắt cùng Dương Lâm Lâm. Không lạ khi cô ấy biết anh và Chương Hiểu, người làm cùng một nghề, không sớm thì muộn cũng nghe danh mà thôi.
- Rất hân hạnh gặp bác sĩ Trình. Anh là thần tượng của tôi
Cô gái nở nụ cười chuyên nghiệp, đúng tiêu chuẩn nhưng không biết sao Trình Ngạn Thâm lại cảm thấy vô cùng giả tạo. Anh vẫn thích nụ cười hồn nhiên của Chương Hiểu hơn
- Tôi nghĩ mọi người đến đây đều đã đọc tư liệu về chúng tôi nên không cần dài dòng, có thắc mắc gì xin cứ hỏi.
- Gần đây xảy ra một vụ mất hình người bằng silicon, chúng tôi chỉ theo việc mà điều tra thôi.
- Đúng là chúng tôi có giữ chìa khóa nhưng không có nghĩa là chúng tôi đã lấy.
Tiếng nói trầm trầm vang lên từ phía bên kia chiếc bàn. Ngạn Bân- một chuyên gia kinh tế thể hiện rõ sự quyết đoán của mình. Đối với những người làm kinh tế, thời gian chính là vàng , quả không sai.
- Mong mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ hỏi theo trình tự.
- Trong suốt một tháng qua, chúng tôi luôn ở cùng nhau và cũng chưa ai bước vào nhà cất giữ.
- Ở cùng nhau sao?
- À, vì kế hoạch này rất lớn, trung ương vẫn trong công cuộc phê duyệt nên mọi người cần bảo mật tuyêt đối. - Dương Nguyên.
- Nếu có việc phải ra ngoài thì sao?
- Cũng không được. Đây là lệnh. Nếu có công việc gì thì cần phải thông qua hội đồng nhưng đến bây giờ vẫn chưa có trường hợp như vậy.
CHương Hiểu cau mày. Vậy nghĩa là họ không phải là hung thủ ư? Bởi lẽ, dù hung thủ đã giết người trước đó nhưng bố trí hiện trường, rồi cái chết nhảy lầu của nạn nhân D thì giải thích sao? Tất cả đều cần thời gian bố trí và sắp xếp chu đáo, tỉ mỉ. Nhưng mà, linh cảm cho cô biết họ đã đúng, chắc chắn là một trong mười người này. Vậy là ai? Trong mười người, có người có phong thái lãnh đạo bẩm sinh như Tưởng Thạch, hay cô gái tự tin đến mức kiêu ngạo Dương Lâm Lâm, còn Ngạn Bân với sự ngắn gọn trong lời nói và cách làm việc. Vợ chồng Trình Tường, Cao Dung lại lấy sự im lặng thể hiện tất cả, Cao Phong và Ngạn Bác thì lại tỏ vẻ khá bực bội, liên tục nhìn đồng hồ, hai tay cũng không ngừng gõ xuống mặt bàn. Có thể nói, người có sự điềm tĩnh nhất trong số họ chỉ có Chung Thiếu- bác sĩ khoa ngoại, Dương Nguyên- chuyên gia kinh tế và chính trị gia Cao Kỳ. Họ ngồi đó, chăm chú lắng nghe, không trả lời cũng không phản kháng. Mười người, mỗi người đều có những dáng vẻ khác nhau, trong đầu đều theo đuổi những suy nghĩ riêng. Vậy là ai đây?
- Chào mọi người. Tôi là Cao Trình, còn đây là đồng nghiệp của tôi Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm.
- Xin chào, tôi là Tưởng Thạch, là lãnh đạo ở đây.
Tưởng Thạch là một người đàn ông cao lớn, đứng tuổi, trên gương mặt đã hằn rõ dấu vết của thời gian. Nhưng có một điều không thể phủ nhận chính là phong thái trác tuệ, uy nghiêm toát ra từ lời nói đến từng cử chỉ. Có những thứ, thời gian có thể tôi luyện nhưng khí chất thì không. Có những người vốn sinh ra là để làm lãnh đạo và Tưởng Thạch là một người như vậy.
-Buổi nói chuyện hôm nay sẽ được bảo mật về nội dung, xin mọi người yên tâm và hợp tác với cảnh sát.
- Đương nhiên. Nhưng mà... tôi không hiểu bác sĩ Trình và bác sĩ Chương trở thành đồng nghiệp của cảnh sát Cao đây từ bao giờ?
Người hỏi là pháp y Dương Lâm Lâm. Đúng là rất trẻ. Một cô gái thông minh và sắc xảo. Ấn tượng sâu đậm nhất của cô gái đó đối với người đối diện chính là sự tự tin. Có thể, chính những thành công đạt được khi tuổi đời còn quá sớm đã tạo nên tính cách kiêu kỳ, ngạo mạn đó. Tự tin là một việc tốt nhưng nếu quá tin tưởng vào bản thân mà xem thường mọi việc, lâu ngày sẽ hình thành tính cách cuồng đại và rồi sẽ dẫn đến những biến chuyển, méo mó về mặt tâm lý. Và hung thủ cũng là một dạng người như vậy.
- Rất vui được gặp bác sĩ Dương. Nghe danh đã lâu
Trình Ngạn Thâm giơ tay ra bắt cùng Dương Lâm Lâm. Không lạ khi cô ấy biết anh và Chương Hiểu, người làm cùng một nghề, không sớm thì muộn cũng nghe danh mà thôi.
- Rất hân hạnh gặp bác sĩ Trình. Anh là thần tượng của tôi
Cô gái nở nụ cười chuyên nghiệp, đúng tiêu chuẩn nhưng không biết sao Trình Ngạn Thâm lại cảm thấy vô cùng giả tạo. Anh vẫn thích nụ cười hồn nhiên của Chương Hiểu hơn
- Tôi nghĩ mọi người đến đây đều đã đọc tư liệu về chúng tôi nên không cần dài dòng, có thắc mắc gì xin cứ hỏi.
- Gần đây xảy ra một vụ mất hình người bằng silicon, chúng tôi chỉ theo việc mà điều tra thôi.
- Đúng là chúng tôi có giữ chìa khóa nhưng không có nghĩa là chúng tôi đã lấy.
Tiếng nói trầm trầm vang lên từ phía bên kia chiếc bàn. Ngạn Bân- một chuyên gia kinh tế thể hiện rõ sự quyết đoán của mình. Đối với những người làm kinh tế, thời gian chính là vàng , quả không sai.
- Mong mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ hỏi theo trình tự.
- Trong suốt một tháng qua, chúng tôi luôn ở cùng nhau và cũng chưa ai bước vào nhà cất giữ.
- Ở cùng nhau sao?
- À, vì kế hoạch này rất lớn, trung ương vẫn trong công cuộc phê duyệt nên mọi người cần bảo mật tuyêt đối. - Dương Nguyên.
- Nếu có việc phải ra ngoài thì sao?
- Cũng không được. Đây là lệnh. Nếu có công việc gì thì cần phải thông qua hội đồng nhưng đến bây giờ vẫn chưa có trường hợp như vậy.
CHương Hiểu cau mày. Vậy nghĩa là họ không phải là hung thủ ư? Bởi lẽ, dù hung thủ đã giết người trước đó nhưng bố trí hiện trường, rồi cái chết nhảy lầu của nạn nhân D thì giải thích sao? Tất cả đều cần thời gian bố trí và sắp xếp chu đáo, tỉ mỉ. Nhưng mà, linh cảm cho cô biết họ đã đúng, chắc chắn là một trong mười người này. Vậy là ai? Trong mười người, có người có phong thái lãnh đạo bẩm sinh như Tưởng Thạch, hay cô gái tự tin đến mức kiêu ngạo Dương Lâm Lâm, còn Ngạn Bân với sự ngắn gọn trong lời nói và cách làm việc. Vợ chồng Trình Tường, Cao Dung lại lấy sự im lặng thể hiện tất cả, Cao Phong và Ngạn Bác thì lại tỏ vẻ khá bực bội, liên tục nhìn đồng hồ, hai tay cũng không ngừng gõ xuống mặt bàn. Có thể nói, người có sự điềm tĩnh nhất trong số họ chỉ có Chung Thiếu- bác sĩ khoa ngoại, Dương Nguyên- chuyên gia kinh tế và chính trị gia Cao Kỳ. Họ ngồi đó, chăm chú lắng nghe, không trả lời cũng không phản kháng. Mười người, mỗi người đều có những dáng vẻ khác nhau, trong đầu đều theo đuổi những suy nghĩ riêng. Vậy là ai đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.