Chương 47: Mananang
Chương Hiểu
29/07/2016
- Sai rồi.Đây không phải nạn nhân mà chính là tạo hình mà hung thủ hóa trang cho nạn nhân
- Tạo hình sao?
- Đúng vậy. Nó là Aswang hay còn gọi là ma cà rồng Mananangal. Trong tín ngưỡng của người Philippin, nó được xem như là người chiếm giữ linh hồn. Loài ma này có hình dạng rất giống một con dơi, nó sẽ đi lang thang khắp nơi giết chết và chiếm giữ linh hồn của những em bé sinh ra đời với khuôn mặt dị dạng. Mananangal sẽ dùng chiếc lưỡi dài của hình hút lấy máu cho đến khi cạn kiệt và rồi chiếm giữ linh hồn của những đứa trẻ. Ban ngày, nó sẽ chúng đội lốt trong hình dạng con người, rồi biến thành các hình dạng khác nhau vào ban đêm. Sau khi giải quyết xong nạn nhân, chúng có thể biến lại thành hình dạng của người đã chết và tiếp tục tìm kiếm kẻ thế mạng tiếp theo. Có thể nói, Mananangal là loải quỷ đáng sợ nhất trong đảo quốc Đông Nam Á này.
- Chú hề, búp bê, phán quan lần này lại là ma cà rồng, cuối cùng hung thủ muốn gì chứ?
- Hắn muốn tất cả. Tuổi thơ, sự trưởng thành, tuổi già, niềm vui, nỗi lo sợ, rồi cả linh hồn. Chú hề gắn liền với tuổi thơ, cô gái tượng trưng cho sự trưởng thành, nạn nhân phẫu tích liên kết với tuổi già. Nạn nhân nhảy lầu gắn với niềm vui, cảnh sát trong kho hàng chết vì sợ hãi. Đến bây giờ, mananangal lại tượng trưng cho khao khát chiếm giữ linh hồn. Khi đã có thể ngự trị về thể xác, hỷ nộ ái ố của con người thì khát vọng duy nhất của hắn chỉ có thể là tâm hồn.
- Vậy có phải là mọi thứ đã kết thúc rồi hay không?
- Cô nghĩ sao? Con người không bao giờ chịu bằng lòng Với mọi thứ mình đang có. Một công nhân mong muốn mình trở thành giám đốc, một giám đốc lại ước trở thành chủ tịch. Những người đứng đầu lại mong mình trở thành tỷ phú, những tỷ phú lại lại không ngừng muốn vươn đến qưyền lực về chính trị. Cuộc sống là một vòng lẩn quẩn, con người không ngừng cố gắng để vươn lên nhưng rồi mãi mãi cũng không cảm thấy đủ. Hung thủ dù thông minh, tài giỏi đến nhường nào thì cô đừng quên, hắn cũng chỉ là con người. Khát vọng là điều chắc chắn và hắn đang sống bởi chính khát vọng của mình đó thôi.
Nếu được hỏi cảm xúc lúc này, Diệp Lan chỉ có thể nói ngưỡng mộ. Thì ra, bác sĩ Trình không phải không biết phân tích tâm lý nhân vật mà anh chỉ muốn bác sĩ Chương tỏa sáng. Đối với Diệp Lan, đây chính là tình yêu. Nuông chiều vô hạn, chấp nhận tất cả mọi khó khăn nhường lại hào quang cho người mình yêu. Bác sĩ Chương rất giỏi nhưng cô tin, bác sĩ Trình cũng càng không thua kém. Có rất nhiều người có những cách yêu khác nhau nhưng đối với cô, tình yêu đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi.
- Bác sĩ Trình, anh học tâm lý học sao?
Đến cuối cùng, cô vẫn không nhịn được. Phân tích một cách khách quan và rõ nét như vậy thì,...
- Cô ấy thích ngành này.
Thì ra, mọi thứ đều đơn giản như thế. Chỉ vì người mình yêu, người ta có thể không tiếc bỏ đi tất cả. Thời gian, niềm tin có là gì khi con người ta yêu thật sự. Cô còn nhớ rõ bác sĩ Trình từng nói rằng mình chỉ tin vào chứng cứ nhưng vì Chương Hiểu, anh chấp nhận tìm hiểu những gì mình vốn xem thường, vì người con gái ấy, điều gì anh cũng có thể làm. Đôi lúc, chúng ta theo đuổi tất cả mọi thứ chỉ vì những lý do mơ hồ và đơn giản như thế.
- Nhưng, anh làm sao biết được là Dương Nguyên. Anh chưa từng đọc kết quả của pháp chứng mà? Nếu chỉ dựa vào dấu nghề nghiệp thì các bác sĩ khác cũng có.
- Tôi không biết, Chương Hiểu tìm được dấu tay đó ở đâu nhưng tôi luôn tin vào cái mình nhìn thấy. Ngoài dấu nghề nghiệp trên tay, Dương Nguyên còn có một sơ hở nữa. Đó cũng là một hình thức của bản năng mà hắn không tài dấu đi được. Trên thế giới, người ta thường dựa vào dấu vân tay để phân biệt người với người và khoa học sinh trắc dấu vân tay -Dermatoglyphics là một trong những công cụ phổ biến nhất để điều tra tội phạm. Nhưng ngoài nó ra, còn có một thứ cũng rất đặc biệt, nó cũng chính là linh hồn mới của FBI.
- Cái đó là gì vậy?
- Diệp Lan, có khi nào cô nghe nói đến dấu âm thanh chưa?
- Dấu...dấu gì? Diệp Lan lắp bắp. Cô cảm thấy, nói chuyện với Trình Ngạn Thâm như đang nói với người ngoài hành tinh vậy. Không biết có bao nhiêu định nghĩa mà cô chưa được nghe đến nữa?
- Tôi nói là Dấu âm thanh. Trình Ngạn Thâm nhấn mạnh lần nữa.
- Tạo hình sao?
- Đúng vậy. Nó là Aswang hay còn gọi là ma cà rồng Mananangal. Trong tín ngưỡng của người Philippin, nó được xem như là người chiếm giữ linh hồn. Loài ma này có hình dạng rất giống một con dơi, nó sẽ đi lang thang khắp nơi giết chết và chiếm giữ linh hồn của những em bé sinh ra đời với khuôn mặt dị dạng. Mananangal sẽ dùng chiếc lưỡi dài của hình hút lấy máu cho đến khi cạn kiệt và rồi chiếm giữ linh hồn của những đứa trẻ. Ban ngày, nó sẽ chúng đội lốt trong hình dạng con người, rồi biến thành các hình dạng khác nhau vào ban đêm. Sau khi giải quyết xong nạn nhân, chúng có thể biến lại thành hình dạng của người đã chết và tiếp tục tìm kiếm kẻ thế mạng tiếp theo. Có thể nói, Mananangal là loải quỷ đáng sợ nhất trong đảo quốc Đông Nam Á này.
- Chú hề, búp bê, phán quan lần này lại là ma cà rồng, cuối cùng hung thủ muốn gì chứ?
- Hắn muốn tất cả. Tuổi thơ, sự trưởng thành, tuổi già, niềm vui, nỗi lo sợ, rồi cả linh hồn. Chú hề gắn liền với tuổi thơ, cô gái tượng trưng cho sự trưởng thành, nạn nhân phẫu tích liên kết với tuổi già. Nạn nhân nhảy lầu gắn với niềm vui, cảnh sát trong kho hàng chết vì sợ hãi. Đến bây giờ, mananangal lại tượng trưng cho khao khát chiếm giữ linh hồn. Khi đã có thể ngự trị về thể xác, hỷ nộ ái ố của con người thì khát vọng duy nhất của hắn chỉ có thể là tâm hồn.
- Vậy có phải là mọi thứ đã kết thúc rồi hay không?
- Cô nghĩ sao? Con người không bao giờ chịu bằng lòng Với mọi thứ mình đang có. Một công nhân mong muốn mình trở thành giám đốc, một giám đốc lại ước trở thành chủ tịch. Những người đứng đầu lại mong mình trở thành tỷ phú, những tỷ phú lại lại không ngừng muốn vươn đến qưyền lực về chính trị. Cuộc sống là một vòng lẩn quẩn, con người không ngừng cố gắng để vươn lên nhưng rồi mãi mãi cũng không cảm thấy đủ. Hung thủ dù thông minh, tài giỏi đến nhường nào thì cô đừng quên, hắn cũng chỉ là con người. Khát vọng là điều chắc chắn và hắn đang sống bởi chính khát vọng của mình đó thôi.
Nếu được hỏi cảm xúc lúc này, Diệp Lan chỉ có thể nói ngưỡng mộ. Thì ra, bác sĩ Trình không phải không biết phân tích tâm lý nhân vật mà anh chỉ muốn bác sĩ Chương tỏa sáng. Đối với Diệp Lan, đây chính là tình yêu. Nuông chiều vô hạn, chấp nhận tất cả mọi khó khăn nhường lại hào quang cho người mình yêu. Bác sĩ Chương rất giỏi nhưng cô tin, bác sĩ Trình cũng càng không thua kém. Có rất nhiều người có những cách yêu khác nhau nhưng đối với cô, tình yêu đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi.
- Bác sĩ Trình, anh học tâm lý học sao?
Đến cuối cùng, cô vẫn không nhịn được. Phân tích một cách khách quan và rõ nét như vậy thì,...
- Cô ấy thích ngành này.
Thì ra, mọi thứ đều đơn giản như thế. Chỉ vì người mình yêu, người ta có thể không tiếc bỏ đi tất cả. Thời gian, niềm tin có là gì khi con người ta yêu thật sự. Cô còn nhớ rõ bác sĩ Trình từng nói rằng mình chỉ tin vào chứng cứ nhưng vì Chương Hiểu, anh chấp nhận tìm hiểu những gì mình vốn xem thường, vì người con gái ấy, điều gì anh cũng có thể làm. Đôi lúc, chúng ta theo đuổi tất cả mọi thứ chỉ vì những lý do mơ hồ và đơn giản như thế.
- Nhưng, anh làm sao biết được là Dương Nguyên. Anh chưa từng đọc kết quả của pháp chứng mà? Nếu chỉ dựa vào dấu nghề nghiệp thì các bác sĩ khác cũng có.
- Tôi không biết, Chương Hiểu tìm được dấu tay đó ở đâu nhưng tôi luôn tin vào cái mình nhìn thấy. Ngoài dấu nghề nghiệp trên tay, Dương Nguyên còn có một sơ hở nữa. Đó cũng là một hình thức của bản năng mà hắn không tài dấu đi được. Trên thế giới, người ta thường dựa vào dấu vân tay để phân biệt người với người và khoa học sinh trắc dấu vân tay -Dermatoglyphics là một trong những công cụ phổ biến nhất để điều tra tội phạm. Nhưng ngoài nó ra, còn có một thứ cũng rất đặc biệt, nó cũng chính là linh hồn mới của FBI.
- Cái đó là gì vậy?
- Diệp Lan, có khi nào cô nghe nói đến dấu âm thanh chưa?
- Dấu...dấu gì? Diệp Lan lắp bắp. Cô cảm thấy, nói chuyện với Trình Ngạn Thâm như đang nói với người ngoài hành tinh vậy. Không biết có bao nhiêu định nghĩa mà cô chưa được nghe đến nữa?
- Tôi nói là Dấu âm thanh. Trình Ngạn Thâm nhấn mạnh lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.