Chương 52: Mụ phù thủy của tâm hồn
Chương Hiểu
29/07/2016
Ánh sáng bất ngờ đến
rồi cũng vụt tắt đi rất nhanh. Sau một cuộc đấu trí với Dương Nguyên,
Chương Hiểu chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy. Cô biết, đây mới chỉ
là bắt đầu. Cô biết mình phải kiên cường, phải chiến đấu bởi sự gục ngã
của cô chính là thành công của tên biến thái đó. Hắn sẽ không ngừng
cuồng đại sức mạnh của bản thân và tiếp theo, không biết sẽ có bao nhiêu người lại trở thành nạn nhân cho trò chơi sinh tử này.
Nhưng biết thì đã sao. Hiểu rõ thì như thế nào? Cô dù mạnh mẽ đến đâu, dù kiên cường đến nhường nào thì cũng là con người, là một người con gái. Cô cũng có mơ mộng, cũng có tình yêu, lý tưởng và đương nhiên cũng có sự sợ hãi. Những hào quang bên ngoài chỉ là phù phiếm, trái tim nóng bỏng, nhỏ bé bên trong mới là thực tại.
Cô biết, với cá tính của mình sẽ không có nhiều người thương nếu không nói rằng rất ghét. Và cô cũng biết, mình càng không thích hợp đóng vai chính trong cuộc đời mơ mộng của truyện cổ tích. Bởi lẽ, nếu có thì phải chăng cô chỉ là mụ phù thủy xấu xa, độc ác. Và trên đời này, có mấy ai yêu thích một con người như vậy.
Ngồi trong không gian này. Một căn phòng kín, đen ngòm, xung quanh là những bộ phận người đang treo lủng lẳng, không biết khi nào sẽ rơi xuống. Không khí thì ngập tràn thứ mùi kinh dị của máu và dung dịch xử lý xác. Trong đầu thì bị nỗi sợ hãi về một quá khứ đen tối sẽ phơi bày. Chương Hiểu giờ đây không còn hoảng sợ, không còn nghi ngờ cùng sợ hãi. Cô của bây giờ im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ. Trong cô, bây giờ chỉ còn lại những câu hỏi. NHững câu hỏi chua chát về hai mươi tám năm đã qua. Cô có thực sự đang sống hay đã chết?
Trên đời này, sợ hãi không phải điều tồi tệ nhất, khủng hoảng không phải thứ đáng sợ nhất, trong tâm lý học, việc ai đó nghi ngờ về những gì mình đã làm, chối bỏ mọi thứ của hiện tại là thứ kinh hoàng nhất. Bởi lẽ, họ nghi ngờ thực tại, từ tâm lý chối bỏ đó, lâu dần sẽ dẫn đến từ bỏ bản thân, từ bỏ tất cả. Khi con người bắt đầu hoài nghi về mục đích sống của mình cũng là lúc người đó bắt đầu trên con đường tha hóa bản thân, trên chặng đường bóp nát tâm hồn. Và điều đó mới thực sự đáng sợ. Chương Hiểu của bây giờ, chính là một con người như thế.
Và khi Trình Ngạn Thâm thấy được cuộn băng này trong hồ sơ tan chứng thì lần đầu tiên trong đời anh đã rơi lệ. Sự bất lực của Chương Hiểu, những chuyển biến trong tâm hồn của cô nhưng một con dao đâm thẳng vào tim anh, khứa từng nhát. Và đây cũng là lần đầu tiên, anh cảm thấy mình nhỏ bé đến như vậy. Trong cuộc đời mình, anh đã giúp vô vàn những người lên tiếng, kêu oan giúp họ, trả lại công lý cho những gia đình bất hạnh. NHưng anh của bây giờ thì sao? Anh chỉ biết đứng nhìn người mình yêu thương nhất giằng xé trong nỗi đau. Còn gì chua chát hơn thế?
Còn Dương Nguyên, khi đứng trước hình ảnh Chương Hiểu của bây giờ cũng có những cảm xúc rất khác. Hắn nhớ về mình của nhiều năm trước cũng quạnh hiu như vậy, cũng lẻ loi và cô độc. Lần đầu tiên, hắn không tìm được sự vui vẻ, khoái cảm của chinh phục. Có gì đó rất lạ, rất khác nảy nở trong tâm trí hắn. Dù cố gắng chối bỏ đi nhưng hình ảnh ấy, nó khắc sâu và không ngừng ám ảnh tâm trí hắn. Nhưng rồi cũng rất nhanh, hắn trở lại với chính bản chất của mình. Tắt máy thu hình và lạnh lùng quay đi. Có lẽ, đối với hắn, những cảm xúc ấy đã là quá đủ cho một con người. Một con người mà theo hắn là đáng ngưỡng mộ.
Nhưng biết thì đã sao. Hiểu rõ thì như thế nào? Cô dù mạnh mẽ đến đâu, dù kiên cường đến nhường nào thì cũng là con người, là một người con gái. Cô cũng có mơ mộng, cũng có tình yêu, lý tưởng và đương nhiên cũng có sự sợ hãi. Những hào quang bên ngoài chỉ là phù phiếm, trái tim nóng bỏng, nhỏ bé bên trong mới là thực tại.
Cô biết, với cá tính của mình sẽ không có nhiều người thương nếu không nói rằng rất ghét. Và cô cũng biết, mình càng không thích hợp đóng vai chính trong cuộc đời mơ mộng của truyện cổ tích. Bởi lẽ, nếu có thì phải chăng cô chỉ là mụ phù thủy xấu xa, độc ác. Và trên đời này, có mấy ai yêu thích một con người như vậy.
Ngồi trong không gian này. Một căn phòng kín, đen ngòm, xung quanh là những bộ phận người đang treo lủng lẳng, không biết khi nào sẽ rơi xuống. Không khí thì ngập tràn thứ mùi kinh dị của máu và dung dịch xử lý xác. Trong đầu thì bị nỗi sợ hãi về một quá khứ đen tối sẽ phơi bày. Chương Hiểu giờ đây không còn hoảng sợ, không còn nghi ngờ cùng sợ hãi. Cô của bây giờ im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ. Trong cô, bây giờ chỉ còn lại những câu hỏi. NHững câu hỏi chua chát về hai mươi tám năm đã qua. Cô có thực sự đang sống hay đã chết?
Trên đời này, sợ hãi không phải điều tồi tệ nhất, khủng hoảng không phải thứ đáng sợ nhất, trong tâm lý học, việc ai đó nghi ngờ về những gì mình đã làm, chối bỏ mọi thứ của hiện tại là thứ kinh hoàng nhất. Bởi lẽ, họ nghi ngờ thực tại, từ tâm lý chối bỏ đó, lâu dần sẽ dẫn đến từ bỏ bản thân, từ bỏ tất cả. Khi con người bắt đầu hoài nghi về mục đích sống của mình cũng là lúc người đó bắt đầu trên con đường tha hóa bản thân, trên chặng đường bóp nát tâm hồn. Và điều đó mới thực sự đáng sợ. Chương Hiểu của bây giờ, chính là một con người như thế.
Và khi Trình Ngạn Thâm thấy được cuộn băng này trong hồ sơ tan chứng thì lần đầu tiên trong đời anh đã rơi lệ. Sự bất lực của Chương Hiểu, những chuyển biến trong tâm hồn của cô nhưng một con dao đâm thẳng vào tim anh, khứa từng nhát. Và đây cũng là lần đầu tiên, anh cảm thấy mình nhỏ bé đến như vậy. Trong cuộc đời mình, anh đã giúp vô vàn những người lên tiếng, kêu oan giúp họ, trả lại công lý cho những gia đình bất hạnh. NHưng anh của bây giờ thì sao? Anh chỉ biết đứng nhìn người mình yêu thương nhất giằng xé trong nỗi đau. Còn gì chua chát hơn thế?
Còn Dương Nguyên, khi đứng trước hình ảnh Chương Hiểu của bây giờ cũng có những cảm xúc rất khác. Hắn nhớ về mình của nhiều năm trước cũng quạnh hiu như vậy, cũng lẻ loi và cô độc. Lần đầu tiên, hắn không tìm được sự vui vẻ, khoái cảm của chinh phục. Có gì đó rất lạ, rất khác nảy nở trong tâm trí hắn. Dù cố gắng chối bỏ đi nhưng hình ảnh ấy, nó khắc sâu và không ngừng ám ảnh tâm trí hắn. Nhưng rồi cũng rất nhanh, hắn trở lại với chính bản chất của mình. Tắt máy thu hình và lạnh lùng quay đi. Có lẽ, đối với hắn, những cảm xúc ấy đã là quá đủ cho một con người. Một con người mà theo hắn là đáng ngưỡng mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.