Chương 20
C.O Cobra Wino
07/12/2015
Tử Đào dụi mắt thật nhiều lần, mới nhích người rời khỏi khung cửa sổ lạnh buốt mà đôi môi đã bật ra tiếng kêu đau đớn từ cái lưng mỏi nhừ… Hơi loạng choạng nhưng vẫn là kiên định bước tới bàn ăn, Tử Đào uống hết một ly nước, liền sau đó bỏ lên phòng, thay đồ đi làm… Cái gì là yêu đương, cái gì là lưu luyến, cái gì là tổn thương… từ giờ phút này sẽ không còn tồn tại trong đầu cậu thêm nữa… Thế nhưng cánh cửa trắng vừa mở ra đã làm cậu khẽ run rẩy vì con người đang ngồi ở đó… Mặt mũi trắng bệch lạnh lẽo xen cả mệt mỏi bất lực… Nhất Phàm khẽ mấp máy môi ngạc nhiên, hắn đã nghĩ là cậu không có bên trong… liền sau đó lại đứng bật dậy mà tóm lấy cánh tay cậu… Đôi môi khô khốc trầm khàn lên tiếng…
- Tử Đào…
- …………….
Trái tim mà cậu nói là sẽ không vì hắn tổn thương thêm nay lại khẽ quặn thắt khi bàn tay lạnh buốt ấy chạm vào mình… Nhưng Tử Đào vẫn là khẽ lắc đầu, gạt tay hắn xuống… Toan bỏ đi nhưng lại bị Nhất Phàm thật mạnh bạo kéo lại, bờ môi đắng nghét vị cafe đọng lại của cậu nhanh chóng bị một bờ môi quen thuộc cướp lấy mà đụng chạm. Nhất Phàm kéo cậu lại, vòng tay qua eo Tử Đào mà nghiêng đầu, vươn chạm tới đầu lưỡi cậu… Nhưng đối với loại tình huống này, Tử Đào cũng vốn dĩ đã biết trước, cậu gần như không hề phản ứng lại bất cứ hành động nào của hắn. Chỉ đơn giản là đứng bất động như một bức tượng khiến trái tim đau đớn của hắn lại càng thêm khó chịu… Rời khỏi đôi môi cậu, Nhất Phàm nhìn thật sâu vào đôi mắt vô hồn đối diện, quặn thắt vì câu nói lạnh lùng của Tử Đào…
- Anh nghĩ chúng ta có thể vì nụ hôn này hay bất cứ điều gì mà trở lại như ban đầu sao? Ngô Nhất Phàm! Đối với tôi, cái gì đã vỡ là vỡ… Tôi thà tưởng nhớ lại khi nó nguyên vẹn còn hơn là phải chắp vá để cả đời mình, mỗi khi nhìn lại đều phải thấy những chỗ nứt vỡ ấy…
*****
Cứ như thế, cái gọi là cuộc đời vẫn đơn giản trôi qua… Có lạnh lẽo, có nhạt nhòa nhưng vẫn thực chân thật… Chỉ là đôi khi thực nhàm chán, thực bất lực thất vọng mà mong muốn có thể buông xuôi tất cả… Nhất Phàm từ đó gần như trở thành một con người hoàn toàn khác… Hắn lạnh lùng với mọi thứ, lạnh nhạt với mọi người… Nghe có quen không chứ? Vì đây chính là cái tình cảnh chung trong căn phòng của hắn… Giống như nam châm nhưng lại cùng cực đẩy nhau, hắn và cậu gần như trở nên thực xa lạ… Rất gần về khoảng cách nhưng lại thực xa về suy nghĩ… Nhất Phàm cảm giác gần như chính mình đang bất lực trong nỗ lực chạm tới trái tim cậu một lần nữa… Chẳng lẽ nó đã hoàn toàn phủ kín giá băng? Nhếch nhẹ mắt lên khi nhìn vào tờ giấy mời trước mặt, hắn vẫn là không kiềm được một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt mệt mỏi… Vươn tay tới chiếc điện thoại, hắn bấm nhẹ lên những con số quen thuộc…
- Alo? Anh Nhất Phàm?
- Yuri! Em đã cưới rồi sao? Thật nhanh…
- Nhanh gì chứ? Bọn em đã yêu nhau quá lâu rồi, chỉ là một bước tiến mới để củng cố tình yêu thôi…
- Anh thực lòng rất mong hai người được hạnh phúc…_Hắn cười khổ vì cái tình cảnh hiện tại của mình lại mong muốn có thể nói ra những lời chúc phúc vui vẻ cho người khác là việc thực sự rất khó khăn.
- Anh…_Cô ngập ngừng một hồi lâu_Chuyện của anh… Chuyện thư ký Hoàng… sao rồi?
- Sao là sao chứ?_Hắn khẽ thở dài nhưng trong giọng nói vẫn cố mang ý bông đùa_ Mọi chuyện rất bình thường, em đừng lo lắng gì cả… Lo mà chuẩn bị cho đám cưới đi…
- Chính vì anh nói đừng lo nên em mới lo… Rốt cục anh có cần em nói chuyện với cậu ấy không?
- Không cần! Cứ lo cho em trước đi. Anh sẽ biết mình phải làm gì. Thế đã đi! Anh hiện tại sắp có hẹn với khách hàng…
- Vâng!
- Uhm…
Hắn cúp điện thoại rồi lại khẽ lắc đầu, cười khổ… Phải làm gì? Phải làm gì? Nếu hắn biết mình phải là gì hiện tại thì mới thực là phép màu… Đang còn khổ sở với dòng suy nghĩ mệt mỏi của chính mình hắn đã giật mình vì một giọng nói lạ lẫm vang lên bên cạnh…
- Giám đốc! Tôi là thư ký mới của anh, rất mong được giúp đỡ nhiều…
Hắn vừa nghe tới đây liền ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ mà mở mắt ra nhìn người đối diện…
- Kyung Soo? Tử Đào đâu?
- Cậu ấy gửi đơn xin chuyển vị trí từ hôm qua nói rằng mình không đủ khả năng giúp đỡ anh… Nên phòng nhân sự đã thống nhất để tôi và cậu ấy chuyển giao nhiệm vụ… Hiện tại Tử Đào là thư ký cho phó giám đốc Trương…
Nhất Phàm trong lòng thầm đau quặn lại… Cậu hiện tại không chỉ muốn xa lánh hắn trong suy nghĩ mà còn muốn xa rời hắn về khoảng cách nữa sao? Hoàng Tử Đào đã biến thành một con người độc ác nhanh tới như vậy… Bất lực mà lắc đầu, hắn thực lòng rất muốn gào thét vào trái tim cậu rất nhiều câu hỏi. Cậu muốn hành hạ hắn, giết chết hắn từng ngày sao? Hắn phải làm gì thì cậu mới buông tha cho trái tim hắn đây? Khó thở khi chính mình nhận ra bản thân đã yêu cậu tới điên dại nhưng rồi lại bàng hoàng tức giận chính mình vì ngu ngốc gây nên tất cả… Cứ gọi là tự làm tự chịu đi, nhưng chẳng lẽ Hoàng Tử Đào đối với hắn đã tuyệt tình rồi ư? Nhất Phàm cắn chặt răng bỏ xuống phòng Nghệ Hưng… Nhưng vừa tới cửa phòng đã chết đứng khi nghe thấy những âm thanh rõ ràng phát ra từ bên trong…
- Chúng ta… hãy hẹn hò đi… Tử Đào! Tôi rất thích cậu… từ rất lâu đã vì cậu mà si ngốc rồi…
Hắn trợn tròn mắt lên… Nghệ Hưng từ khi nào đã đối với Tử Đào có tình cảm? Nếu nói vậy việc chuyển công tác chẳng phải là một thuận lợi cho cậu ta sao? Hoang mang, hắn vẫn nghĩ mình nên đứng ngoài chờ đợi cậu trả lời nhưng trái tim vẫn là lo sợ vào tất cả… Nếu cậu bất ngờ nói đồng ý, nếu cậu cùng Nghệ Hưng hẹn hò, chuyện gì sẽ xảy đến với hắn nữa đây? Mất bình tĩnh đẩy cửa xông vào khiến cả Tử Đào lẫn Nghệ Hưng giật thót. Nhất Phàm vội vã nắm lấy cổ tay cậu, toan kéo ra ngoài thì Nghệ Hưng liền nắm lấy cổ tay kia kéo lại, rất đanh thép lên tiếng…
- Giám đốc! Anh đang làm gì vậy?
- Trương Nghệ Hưng! Cậu lập tức buông tay cậu ấy ra…_Nhất Phàm tím mặt vì tức giận, hướng Nghệ Hưng mà lên tiếng.
- Tôi không có lý do gì phải buông tay Tử Đào hết! Chuyện trước đây hai người cố gắng giấu diếm tôi đều biết rõ… Nhưng anh và cậu ấy hiện tại đã không còn quan hệ… Vậy thì tôi cớ gì phải buông tay chứ? Chính anh mới là người cần bỏ cuộc đấy, Nhất Phàm… Tử Đào chẳng phải vì không muốn gặp anh mà xin chuyển công tác sao?
- Câm miệng!!!!!
Nhất Phàm mất bình tĩnh mà đấm thật mạnh lên mặt Nghệ Hưng khiến anh ngã ngửa ra phía sau… Cái gì mà tự ý nói hắn cùng Tử Đào không còn quan hệ. Trương nghệ Hưng thực sự muốn cùng hắn đối đầu sao? Tử Đào cùng vì sự kiện này mà đầu óc ngu ngơ đang đình trệ cũng trở về bình thường…
- Thôi đi!
Cậu xô mạnh hắn ra ngay sau đó liền tiến tới đỡ Nghệ Hưng dậy… Nhất Phàm nhìn thấy cảnh đó mà trong trái tim tưởng chừng như đang bị cậu trực tiếp cầm dao đâm chọc thật mạnh bạo…
- Phó giám đốc! Anh có sao không?
- Tôi không sao…_Nghệ Hưng gạt nhẹ vết máu trên khóe môi, nhanh chóng hướng Tử Đào mà liến thoắng_Tử Đào! Cậu mau nói xem. Rốt cục cậu cùng Nhất Phàm còn có quan hệ hay không? Chúng ta có thể phải chứ?
Đứng giữa hắn, người mà cậu nói rằng bản thân sẽ không còn níu kéo gì nữa và anh, người mà cậu luôn kính trọng, luôn muốn giữ một quan hệ thật mình bạch khiến Tử Đào thật rối trí… Nét lạnh lùng cũng vì thế mà nhanh chóng bay biến khỏi gương mặt cậu… Mới chuyển công tác liền bị “tấn công” kiểu này khiến Tử Đào hiện tại cũng có đôi chút sợ hãi. Nếu là bình thường đã liền lao vào vòng tay hắn rồi. Nhưng hiện tại thì không thể… Liếc về phía Nhất Phàm đang nhìn cậu chằm chằm rồi lại nhìn về phía anh (cũng) đang nhìn cậu chằm chằm, Tử Đào khẽ thở dài mà hướng Nghệ Hưng, bất lực “phát biểu”…
- Tôi… tôi đối với Nhất Phàm vẫn còn tình cảm… Xin lỗi anh, phó giám đốc…
Nhất Phàm gần như không thể tin được vào những gì mình vừa nghe được… Nhưng liền sau đó đã nắm lấy tay cậu kéo thật nhanh ra khỏi phòng Nghệ Hưng. Thực sự hắn không muốn cậu ở đó thêm một giây phút nào hết… Liếc nhìn về phía cánh cửa vừa đóng lại, Nghệ Hưng thở hắt ra một cái, với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn mà bấm số…
- SeHun? Chuyện cậu nhờ tôi đã làm rồi… Nhưng mà biểu hiện của Tử Đào thực sự rất khó đoán, tôi không dám chắc được gì hết đâu… Ừ… Cứ biết thế đi… À mà này! Vì cậu tôi phải chịu một cú đấm của Nhất Phàm… Sau này phải tính sao đây?
*****
Ngồi yên vị trong phòng hắn (đương nhiên là không có mặt Kyung Soo), Tử Đào mới bắt đầu trở nên khó xử vì những gì đã nói ra… Quay mặt ra nhìn hắn thì bắt gặp ngay một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm tức giận, cậu cố lôi nét lạnh lùng trở lại trên khuôn mặt…
- Tôi nói những lời đó chỉ vì không muốn phó giám đóc Trương phải nuôi hi vọng… Nên cũng mong anh vì thế đừng nuôi hi vọng, giám đốc…
Toan đứng dậy bỏ ra ngoài, vai đã bị hắn tóm lấy mà đẩy lại. Tử Đào ngay từ khi bị hắn dồn tới thành bàn làm việc, đối diện là khuôn mặt thân thuộc cùng đôi mắt ám ảnh cậu từng đêm đã biết là mình không còn chút kiên định nào rồi… Bao ngày, bao đêm qua vì con người này mà đau khổ, nhớ nhung lẫn dằn vặt… Thực sự nhiều lúc cậu chỉ mong được lao tới nằm trong lòng hắn, hôn lên môi hắn… Cậu đã nhớ hắn… nhớ hắn phát điên… Cũng chính vì muốn kiềm chế mình khỏi những suy nghĩ ấy mà xin chuyển công tác… Nhưng giờ lại phải đối mặt với tất cả, bảo cậu làm sao mà kiên định nữa đây?
- Em muốn gì, Tử Đào? Em muốn anh phải làm gì nữa huh?
- Tôi…
- Anh yêu em, điều đó em phải biết rõ hơn ai hết chứ?
- …………………………………..
- Vậy tại sao chúng ta lại thành ra thế này? Hãy nghe anh một lần đi, Tử Đào…
- Tôi… tôi không tin anh nữa, giám đốc…_Cậu run rẩy vì những cảm nhận đêm đó xô trào về trí óc. Trong vài giây phút thực muốn buông xuôi tất cả mà bật khóc nhưng vẫn cố cứng rắn cắn chặt răng…
- Đừng như thế này, Tử Đào… Anh đã đau khổ chưa đủ sao?
Nhất Phàm vì cái biểu tình run rẩy của cậu mà hiện tại cũng đang cảm thấy chính mình đứng không vững. Nhưng vì trái tim hắn, vì chính cuộc đời hắn Nhất Phàm phải gắng gượng. Hắn đã hiểu ra cái mà mình cần nhất trong cuộc sống này không phải những tiền tài danh vọng trôi nổi mà chính là một người để trao gửi trọn vẹn trái tim và tâm hồn mình… Và có lẽ nếu không phải Hoàng Tử Đào thì sẽ chẳng có thể là ai hết…. Tử Đào cắn chặt răng mà ngẩng đầu nhìn hắn. Lập tức vì đôi mắt tràn ngập nước phía trên mà muốn mủi lỏng bật khóc nhưng cũng vẫn là muốn mình thật vững vàng với mọi thứ… Cậu khi nghe Nghệ Hưng nói ra nhưng lời kia thì điều đầu tiên nghĩ tới chỉ có hắn… Muốn thật nhanh gật đầu đồng ý với Nghệ Hưng nhưng rồi vẫn là bất lực thừa nhận cậu không thể… Cậu đã yêu hắn… Nhiều tới mức không thể dễ dàng nói quên là quên, nói không cần là không cần… Nhưng niềm tin đã không còn, hắn bảo cậu phải làm sao có thể tiếp tục chấp nhận tất cả. Cậu không muốn nghe hắn giải thích cũng chỉ vì cậu sợ mình sau khi nghe xong lại mủi lòng vì những lời lẽ ấy… Cậu sợ mình sẽ lại một lần nữa tin hắn rồi lại một lần nữa tổn thương. Tử Đào cậu đã từ bỏ gần như tất cả mọi thứ của mình cho hắn… Này chỉ còn lại lòng tự tôn, chẳng lẽ cũng muốn vì hắn mà vứt bỏ… Nhưng quả thực dù có suy nghĩ điều gì, đắn đo điều gì, bản thân cũng không thể phủ nhận mình đã yêu hắn… yêu tới không thể thiếu hắn trong cuộc đời… Nhất Phàm không kiềm được dòng nước mắt đành bất lực để chúng lăn dài trên đôi má…
- Tử Đào… Hãy tin anh… một lần nữa được không? Hãy cho anh một cơ hội nữa, được không?
*****
Đối với câu hỏi của hắn ngày hôm đó, Tử Đào cậu đã không nói bất cứ điều gì… Nhưng trong lòng cũng tự hiểu mình đã dành ra cho hắn một con đường khác để đi, một cơ hội khác để bắt đầu lại tình yêu này, gây dựng lại cái gọi là niềm tin đã đổ vỡ… Hoàng Tử Đào cậu đối với tình yêu này đã nhận ra được rất nhiều điều quan trọng…
Chỉ cần là hắn, là tình yêu này… Cậu vẫn sẽ chờ đợi… chờ cho tới một ngày… ngày mà trái tim cậu lại tin tưởng hắn… thuộc về hắn trọn vẹn… một lần nữa…
End Chương 20
_The end_
- Tử Đào…
- …………….
Trái tim mà cậu nói là sẽ không vì hắn tổn thương thêm nay lại khẽ quặn thắt khi bàn tay lạnh buốt ấy chạm vào mình… Nhưng Tử Đào vẫn là khẽ lắc đầu, gạt tay hắn xuống… Toan bỏ đi nhưng lại bị Nhất Phàm thật mạnh bạo kéo lại, bờ môi đắng nghét vị cafe đọng lại của cậu nhanh chóng bị một bờ môi quen thuộc cướp lấy mà đụng chạm. Nhất Phàm kéo cậu lại, vòng tay qua eo Tử Đào mà nghiêng đầu, vươn chạm tới đầu lưỡi cậu… Nhưng đối với loại tình huống này, Tử Đào cũng vốn dĩ đã biết trước, cậu gần như không hề phản ứng lại bất cứ hành động nào của hắn. Chỉ đơn giản là đứng bất động như một bức tượng khiến trái tim đau đớn của hắn lại càng thêm khó chịu… Rời khỏi đôi môi cậu, Nhất Phàm nhìn thật sâu vào đôi mắt vô hồn đối diện, quặn thắt vì câu nói lạnh lùng của Tử Đào…
- Anh nghĩ chúng ta có thể vì nụ hôn này hay bất cứ điều gì mà trở lại như ban đầu sao? Ngô Nhất Phàm! Đối với tôi, cái gì đã vỡ là vỡ… Tôi thà tưởng nhớ lại khi nó nguyên vẹn còn hơn là phải chắp vá để cả đời mình, mỗi khi nhìn lại đều phải thấy những chỗ nứt vỡ ấy…
*****
Cứ như thế, cái gọi là cuộc đời vẫn đơn giản trôi qua… Có lạnh lẽo, có nhạt nhòa nhưng vẫn thực chân thật… Chỉ là đôi khi thực nhàm chán, thực bất lực thất vọng mà mong muốn có thể buông xuôi tất cả… Nhất Phàm từ đó gần như trở thành một con người hoàn toàn khác… Hắn lạnh lùng với mọi thứ, lạnh nhạt với mọi người… Nghe có quen không chứ? Vì đây chính là cái tình cảnh chung trong căn phòng của hắn… Giống như nam châm nhưng lại cùng cực đẩy nhau, hắn và cậu gần như trở nên thực xa lạ… Rất gần về khoảng cách nhưng lại thực xa về suy nghĩ… Nhất Phàm cảm giác gần như chính mình đang bất lực trong nỗ lực chạm tới trái tim cậu một lần nữa… Chẳng lẽ nó đã hoàn toàn phủ kín giá băng? Nhếch nhẹ mắt lên khi nhìn vào tờ giấy mời trước mặt, hắn vẫn là không kiềm được một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt mệt mỏi… Vươn tay tới chiếc điện thoại, hắn bấm nhẹ lên những con số quen thuộc…
- Alo? Anh Nhất Phàm?
- Yuri! Em đã cưới rồi sao? Thật nhanh…
- Nhanh gì chứ? Bọn em đã yêu nhau quá lâu rồi, chỉ là một bước tiến mới để củng cố tình yêu thôi…
- Anh thực lòng rất mong hai người được hạnh phúc…_Hắn cười khổ vì cái tình cảnh hiện tại của mình lại mong muốn có thể nói ra những lời chúc phúc vui vẻ cho người khác là việc thực sự rất khó khăn.
- Anh…_Cô ngập ngừng một hồi lâu_Chuyện của anh… Chuyện thư ký Hoàng… sao rồi?
- Sao là sao chứ?_Hắn khẽ thở dài nhưng trong giọng nói vẫn cố mang ý bông đùa_ Mọi chuyện rất bình thường, em đừng lo lắng gì cả… Lo mà chuẩn bị cho đám cưới đi…
- Chính vì anh nói đừng lo nên em mới lo… Rốt cục anh có cần em nói chuyện với cậu ấy không?
- Không cần! Cứ lo cho em trước đi. Anh sẽ biết mình phải làm gì. Thế đã đi! Anh hiện tại sắp có hẹn với khách hàng…
- Vâng!
- Uhm…
Hắn cúp điện thoại rồi lại khẽ lắc đầu, cười khổ… Phải làm gì? Phải làm gì? Nếu hắn biết mình phải là gì hiện tại thì mới thực là phép màu… Đang còn khổ sở với dòng suy nghĩ mệt mỏi của chính mình hắn đã giật mình vì một giọng nói lạ lẫm vang lên bên cạnh…
- Giám đốc! Tôi là thư ký mới của anh, rất mong được giúp đỡ nhiều…
Hắn vừa nghe tới đây liền ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ mà mở mắt ra nhìn người đối diện…
- Kyung Soo? Tử Đào đâu?
- Cậu ấy gửi đơn xin chuyển vị trí từ hôm qua nói rằng mình không đủ khả năng giúp đỡ anh… Nên phòng nhân sự đã thống nhất để tôi và cậu ấy chuyển giao nhiệm vụ… Hiện tại Tử Đào là thư ký cho phó giám đốc Trương…
Nhất Phàm trong lòng thầm đau quặn lại… Cậu hiện tại không chỉ muốn xa lánh hắn trong suy nghĩ mà còn muốn xa rời hắn về khoảng cách nữa sao? Hoàng Tử Đào đã biến thành một con người độc ác nhanh tới như vậy… Bất lực mà lắc đầu, hắn thực lòng rất muốn gào thét vào trái tim cậu rất nhiều câu hỏi. Cậu muốn hành hạ hắn, giết chết hắn từng ngày sao? Hắn phải làm gì thì cậu mới buông tha cho trái tim hắn đây? Khó thở khi chính mình nhận ra bản thân đã yêu cậu tới điên dại nhưng rồi lại bàng hoàng tức giận chính mình vì ngu ngốc gây nên tất cả… Cứ gọi là tự làm tự chịu đi, nhưng chẳng lẽ Hoàng Tử Đào đối với hắn đã tuyệt tình rồi ư? Nhất Phàm cắn chặt răng bỏ xuống phòng Nghệ Hưng… Nhưng vừa tới cửa phòng đã chết đứng khi nghe thấy những âm thanh rõ ràng phát ra từ bên trong…
- Chúng ta… hãy hẹn hò đi… Tử Đào! Tôi rất thích cậu… từ rất lâu đã vì cậu mà si ngốc rồi…
Hắn trợn tròn mắt lên… Nghệ Hưng từ khi nào đã đối với Tử Đào có tình cảm? Nếu nói vậy việc chuyển công tác chẳng phải là một thuận lợi cho cậu ta sao? Hoang mang, hắn vẫn nghĩ mình nên đứng ngoài chờ đợi cậu trả lời nhưng trái tim vẫn là lo sợ vào tất cả… Nếu cậu bất ngờ nói đồng ý, nếu cậu cùng Nghệ Hưng hẹn hò, chuyện gì sẽ xảy đến với hắn nữa đây? Mất bình tĩnh đẩy cửa xông vào khiến cả Tử Đào lẫn Nghệ Hưng giật thót. Nhất Phàm vội vã nắm lấy cổ tay cậu, toan kéo ra ngoài thì Nghệ Hưng liền nắm lấy cổ tay kia kéo lại, rất đanh thép lên tiếng…
- Giám đốc! Anh đang làm gì vậy?
- Trương Nghệ Hưng! Cậu lập tức buông tay cậu ấy ra…_Nhất Phàm tím mặt vì tức giận, hướng Nghệ Hưng mà lên tiếng.
- Tôi không có lý do gì phải buông tay Tử Đào hết! Chuyện trước đây hai người cố gắng giấu diếm tôi đều biết rõ… Nhưng anh và cậu ấy hiện tại đã không còn quan hệ… Vậy thì tôi cớ gì phải buông tay chứ? Chính anh mới là người cần bỏ cuộc đấy, Nhất Phàm… Tử Đào chẳng phải vì không muốn gặp anh mà xin chuyển công tác sao?
- Câm miệng!!!!!
Nhất Phàm mất bình tĩnh mà đấm thật mạnh lên mặt Nghệ Hưng khiến anh ngã ngửa ra phía sau… Cái gì mà tự ý nói hắn cùng Tử Đào không còn quan hệ. Trương nghệ Hưng thực sự muốn cùng hắn đối đầu sao? Tử Đào cùng vì sự kiện này mà đầu óc ngu ngơ đang đình trệ cũng trở về bình thường…
- Thôi đi!
Cậu xô mạnh hắn ra ngay sau đó liền tiến tới đỡ Nghệ Hưng dậy… Nhất Phàm nhìn thấy cảnh đó mà trong trái tim tưởng chừng như đang bị cậu trực tiếp cầm dao đâm chọc thật mạnh bạo…
- Phó giám đốc! Anh có sao không?
- Tôi không sao…_Nghệ Hưng gạt nhẹ vết máu trên khóe môi, nhanh chóng hướng Tử Đào mà liến thoắng_Tử Đào! Cậu mau nói xem. Rốt cục cậu cùng Nhất Phàm còn có quan hệ hay không? Chúng ta có thể phải chứ?
Đứng giữa hắn, người mà cậu nói rằng bản thân sẽ không còn níu kéo gì nữa và anh, người mà cậu luôn kính trọng, luôn muốn giữ một quan hệ thật mình bạch khiến Tử Đào thật rối trí… Nét lạnh lùng cũng vì thế mà nhanh chóng bay biến khỏi gương mặt cậu… Mới chuyển công tác liền bị “tấn công” kiểu này khiến Tử Đào hiện tại cũng có đôi chút sợ hãi. Nếu là bình thường đã liền lao vào vòng tay hắn rồi. Nhưng hiện tại thì không thể… Liếc về phía Nhất Phàm đang nhìn cậu chằm chằm rồi lại nhìn về phía anh (cũng) đang nhìn cậu chằm chằm, Tử Đào khẽ thở dài mà hướng Nghệ Hưng, bất lực “phát biểu”…
- Tôi… tôi đối với Nhất Phàm vẫn còn tình cảm… Xin lỗi anh, phó giám đốc…
Nhất Phàm gần như không thể tin được vào những gì mình vừa nghe được… Nhưng liền sau đó đã nắm lấy tay cậu kéo thật nhanh ra khỏi phòng Nghệ Hưng. Thực sự hắn không muốn cậu ở đó thêm một giây phút nào hết… Liếc nhìn về phía cánh cửa vừa đóng lại, Nghệ Hưng thở hắt ra một cái, với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn mà bấm số…
- SeHun? Chuyện cậu nhờ tôi đã làm rồi… Nhưng mà biểu hiện của Tử Đào thực sự rất khó đoán, tôi không dám chắc được gì hết đâu… Ừ… Cứ biết thế đi… À mà này! Vì cậu tôi phải chịu một cú đấm của Nhất Phàm… Sau này phải tính sao đây?
*****
Ngồi yên vị trong phòng hắn (đương nhiên là không có mặt Kyung Soo), Tử Đào mới bắt đầu trở nên khó xử vì những gì đã nói ra… Quay mặt ra nhìn hắn thì bắt gặp ngay một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm tức giận, cậu cố lôi nét lạnh lùng trở lại trên khuôn mặt…
- Tôi nói những lời đó chỉ vì không muốn phó giám đóc Trương phải nuôi hi vọng… Nên cũng mong anh vì thế đừng nuôi hi vọng, giám đốc…
Toan đứng dậy bỏ ra ngoài, vai đã bị hắn tóm lấy mà đẩy lại. Tử Đào ngay từ khi bị hắn dồn tới thành bàn làm việc, đối diện là khuôn mặt thân thuộc cùng đôi mắt ám ảnh cậu từng đêm đã biết là mình không còn chút kiên định nào rồi… Bao ngày, bao đêm qua vì con người này mà đau khổ, nhớ nhung lẫn dằn vặt… Thực sự nhiều lúc cậu chỉ mong được lao tới nằm trong lòng hắn, hôn lên môi hắn… Cậu đã nhớ hắn… nhớ hắn phát điên… Cũng chính vì muốn kiềm chế mình khỏi những suy nghĩ ấy mà xin chuyển công tác… Nhưng giờ lại phải đối mặt với tất cả, bảo cậu làm sao mà kiên định nữa đây?
- Em muốn gì, Tử Đào? Em muốn anh phải làm gì nữa huh?
- Tôi…
- Anh yêu em, điều đó em phải biết rõ hơn ai hết chứ?
- …………………………………..
- Vậy tại sao chúng ta lại thành ra thế này? Hãy nghe anh một lần đi, Tử Đào…
- Tôi… tôi không tin anh nữa, giám đốc…_Cậu run rẩy vì những cảm nhận đêm đó xô trào về trí óc. Trong vài giây phút thực muốn buông xuôi tất cả mà bật khóc nhưng vẫn cố cứng rắn cắn chặt răng…
- Đừng như thế này, Tử Đào… Anh đã đau khổ chưa đủ sao?
Nhất Phàm vì cái biểu tình run rẩy của cậu mà hiện tại cũng đang cảm thấy chính mình đứng không vững. Nhưng vì trái tim hắn, vì chính cuộc đời hắn Nhất Phàm phải gắng gượng. Hắn đã hiểu ra cái mà mình cần nhất trong cuộc sống này không phải những tiền tài danh vọng trôi nổi mà chính là một người để trao gửi trọn vẹn trái tim và tâm hồn mình… Và có lẽ nếu không phải Hoàng Tử Đào thì sẽ chẳng có thể là ai hết…. Tử Đào cắn chặt răng mà ngẩng đầu nhìn hắn. Lập tức vì đôi mắt tràn ngập nước phía trên mà muốn mủi lỏng bật khóc nhưng cũng vẫn là muốn mình thật vững vàng với mọi thứ… Cậu khi nghe Nghệ Hưng nói ra nhưng lời kia thì điều đầu tiên nghĩ tới chỉ có hắn… Muốn thật nhanh gật đầu đồng ý với Nghệ Hưng nhưng rồi vẫn là bất lực thừa nhận cậu không thể… Cậu đã yêu hắn… Nhiều tới mức không thể dễ dàng nói quên là quên, nói không cần là không cần… Nhưng niềm tin đã không còn, hắn bảo cậu phải làm sao có thể tiếp tục chấp nhận tất cả. Cậu không muốn nghe hắn giải thích cũng chỉ vì cậu sợ mình sau khi nghe xong lại mủi lòng vì những lời lẽ ấy… Cậu sợ mình sẽ lại một lần nữa tin hắn rồi lại một lần nữa tổn thương. Tử Đào cậu đã từ bỏ gần như tất cả mọi thứ của mình cho hắn… Này chỉ còn lại lòng tự tôn, chẳng lẽ cũng muốn vì hắn mà vứt bỏ… Nhưng quả thực dù có suy nghĩ điều gì, đắn đo điều gì, bản thân cũng không thể phủ nhận mình đã yêu hắn… yêu tới không thể thiếu hắn trong cuộc đời… Nhất Phàm không kiềm được dòng nước mắt đành bất lực để chúng lăn dài trên đôi má…
- Tử Đào… Hãy tin anh… một lần nữa được không? Hãy cho anh một cơ hội nữa, được không?
*****
Đối với câu hỏi của hắn ngày hôm đó, Tử Đào cậu đã không nói bất cứ điều gì… Nhưng trong lòng cũng tự hiểu mình đã dành ra cho hắn một con đường khác để đi, một cơ hội khác để bắt đầu lại tình yêu này, gây dựng lại cái gọi là niềm tin đã đổ vỡ… Hoàng Tử Đào cậu đối với tình yêu này đã nhận ra được rất nhiều điều quan trọng…
Chỉ cần là hắn, là tình yêu này… Cậu vẫn sẽ chờ đợi… chờ cho tới một ngày… ngày mà trái tim cậu lại tin tưởng hắn… thuộc về hắn trọn vẹn… một lần nữa…
End Chương 20
_The end_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.