Chương 22: Phiên Ngoại 2
C.O Cobra Wino
07/12/2015
From C.O: Xưng hô sến chuối của hai nhân
vật… >.< Một trong nhiều phút “điên loạn” khác của au ^^ Đặc biệt
chú ý thêm lần nữa. Extra gồm những cảnh nhạy cảm (với au) “cao cấp”. Đề nghị suy nghĩ cẩn trọng trước khi đọc để tránh nhiều trường hợp đáng
tiếc xảy ra… Extra dành tặng đặc biệt cho ss HIRO-CHAN (Vì ss đã “gào”
vào tai em viết ya ChanBaek <3 )
Hope u like it!
Yêu mọi người rất nhiều:
Cobra W4 C.O
_Live for Tao, die for Tao_
************************
Tôi là một thằng “ngốc”!… Cứ đơn giản cho là như vậy đi… Vì anh mà lựa chọn sang Trung Quốc là một “sai lầm”, vì anh mà trở nên ngu ngốc lại là một “sai lầm” khác… Nhưng có lẽ điều “sai lầm” lớn nhất chính là việc đem bản thân ra bảo vệ cho anh để hiện tại chính mình dù đã lành bệnh vẫn bị ai kia ép buộc nằm trên giường cả ngày. Tôi nghỉ, anh cũng nghỉ theo luôn… Vì thế mà phải hứng chịu tình cảnh như sau…
-Chan Yeol!!!!!… Anh đang làm gì vậy??????????…
Tôi vì những âm thanh đinh tai nhức óc của xoong nồi bát đĩa chạm nhau cùng với mùi khét lẹt xộc lên não mà vô lực gào ầm lên… Đang muốn rời giường liền thấy anh chạy tới trước mặt… Người ngợm dính ướt mồ hôi, mặt mũi thì dính lem luốc nhọ cùng với các ngón tay dán đầy băng, đã vậy còn toe toét cười…
-Dậy rồi sao?… Anh đang nấu bữa sáng cho vợ nè…
Anh tiến lại gần giường, có lẽ vì không muốn tôi dính bẩn từ người mình nên thay vì ôm lấy mà hôn như thường ngày thì hôm nay lại chỉ hôn nhẹ lên tóc tôi… Cơ bản là tôi thấy không thỏa mãn vì điều này mà ngẩng đầu lên níu lấy cổ áo anh, hôn lên môi anh… Vị mặn mặn đắng đắng từ nụ hôn khiến tôi lập tức bật cười ngay khi rời khỏi môi anh…
-Nấu canh hầm cho em à?… Nhiều muối quá!… Thịt bò nướng cho thêm vào cũng bị cháy mất rồi…
Anh liên tiếp gãi nhẹ mái tóc vàng óng mà nhìn tôi, cười xòa…
-Xin lỗi, Baek Hyun… Cơ bản là do anh không biết nấu… Nhưng mà vợ đừng có lo, anh sẽ đi nấu lại nha…
-Thôi không cần, Chan Yeol…_Tôi nắm lấy tay anh mà giữ lại khi Chan Yeol toan bỏ xuống nhà lần nữa._ Em đã khỏe hơn rồi. Có thể nấu cho anh mà…
-Khỏe cái gì mà khỏe… Vợ cứ nằm yên đó đi. Vài tháng nữa tính sau…
-Cái gì mà vài tháng nữa?… Em thực sự đã khỏe rồi mà, Chan Yeol… Anh xem!… Hoàn toàn không có còn đau nữa…
Tôi xoay tứ phía như muốn chứng minh cho anh thấy sự hồi phục của vết thương trên cơ thể mình. Ấy thế mà người kia lại gõ nhẹ lên đầu tôi cau có…
-Vận động nhẹ thôi, vợ ngốc này… Xương lại tổn thương rồi tính sao?…
-A… Em đã nói không sao rồi mà… Hôm nay chúng ta đi làm được không?…
-Đừng ngốc như thế! Anh không ở cùng công ty với vợ, ai có thể đảm bảo cho sự an toàn của vợ đây?…
Tôi quay ngoắt lại phía khác bỏ mặc bàn tay đang vuốt tóc mình sững lại giữa khoảng không mà vùi mặt trong chăn… Tôi có phải là một đứa trẻ nữa đâu mà muốn bao bọc mãi?… Vết thương thì đã hoàn toàn lành lặn nhưng anh thì mãi như một tên ngu đần bắt tôi ở nhà cùng… Chẳng lẽ muốn cùng nhau cạp đất mà sống qua ngày à?… Không cần biết! Hôm nay tôi nhất định phải cho người kia thấy được sự hồi phục của mình…
-Không cho em ra ngoài?… Không thèm nói chuyện với anh nữa…
Tôi mím môi khi nghe thấy tiếng cười giòn tan của anh… Chỉ một lúc sau khuôn mặt đã bị lôi ra khỏi chăn bằng một bàn tay mạnh mẽ nhưng lực thì vô cùng ôn nhu… Nhìn thẳng vào đôi mắt cười long lanh kia, lòng dạ tự khắc gần như muốn tuân theo mọi thứ anh sắp xếp… Chan Yeol vuốt ve đôi má tôi rồi khẽ lên tiếng…
-Vợ ngốc! là anh lo cho em phải vất vả nơi công sở, vả lại giả dụ có đau đớn bất thường rồi anh ngồi ở công ty mình cũng chẳng thể nào chú tâm mà làm việc được…
-Nhưng Chan Yeol em đã đỡ thật mà… Xương cùng đầu cũng không còn thấy đau nữa…
-Vợ lại ngốc rồi… Anh chẳng vừa nói tới yếu tố bất ngờ đó sao?…
Chẳng còn lý lẽ gì để nói lại cái đôi mắt cười kia, tôi đành lặng thinh mà cúi đầu xuống, cố vùi mặt vào tấm chăn…
-Vợ lại giận anh à?…
-Không… Em không có giận chồng… Nhưng mà ở nhà mãi chán lắm… Thực sự em muốn ra ngoài lắm, Chan Yeol…
Tôi quay lại mà vùi mặt vào bụng anh… Nếu làm nũng mà có thể đạt được mục đích thì với anh tôi không bao giờ ngại làm một đứa trẻ… Chỉ cảm nhận được bàn tay kia vuốt ve tóc mình được một lúc rồi sau đó liền là một cái thở dài ngao ngán giữa nụ cười đều giả trên môi…
-Được rồi!… Vợ muốn ra ngoài?…
-Ừ…
-Vậy chứng mình anh xem vợ đã khỏe đến thế nào…
-Được thôi!… Anh muốn chứng mình bằng cách nào?…_Tôi thực sự về sau rất muốn cắn lưỡi sau khi nói câu nói này…
-Một cách đơn giản thôi, tình yêu…
Môi lập tức bị cướp lấy trong ngạc nhiên, rồi tiếp sau đó là rùng mình vì bàn tay lành lạnh đang luồn qua lớp áo ngủ mỏng manh mà vuốt ve… Tôi bất lực mà phát ra những âm thanh tức giận ở trong cổ họng… Tại sao lại muốn chứng minh bằng cái cách này chứ? Thực lòng không phải tôi không muốn anh, chỉ là hình như cái này hơi đột ngột. Gần 6 tháng rồi chưa có “làm” qua nên mọi thứ thật căng thẳng… Cố gắng đẩy anh ra khỏi người, tôi liền sau đó là phải thở dốc nhằm nạp đủ oxi vào buồng phổi đang gào thét không khí…
-Nghỉ ngơi đi, tình yêu…
Tôi vì cái bản mặt kiểu “anh biết mà!!!!!” của Chan Yeol mà máu não bắt đầu sôi sùng sục… Thực ra đối với chuyện này tôi không phải là không có khả năng… Chỉ là rất sợ đau đớn nên đành vô lực mà buông xuôi… Thế nhưng hôm nay tôi nhất định phải ra ngoài. Còn ở trong căn phòng này, tôi chắc chắn sẽ “khô héo” mất… Nắm chặt lấy cổ áo anh mà kéo lại, đôi môi một lần nữa tự nguyện dâng lên cho con người “đói khát” ấy… Dù sao thì chắc anh cũng nghĩ tôi không thể làm “chuyện đó” nên chẳng trách tại sao khuôn mặt anh lại khó coi tới tới vậy. Mắt thì trợn tròn ra, đối với gương mặt đẹp trai ấy mà nói thì rất chi là mất mĩ quan, đôi môi hằng ngày vẫn lanh lẹ xâm chiếm sở hữu môi tôi nay lại bất động bỏ mặc mình tôi “chèo lái” nụ hôn này… Rời khỏi đôi môi kia, tôi quắc mắt nhìn con người kia nhưng cánh tay lại vòng qua cổ anh, thực sự muốn thổi từng hơi thở vào đôi môi đang hé mở ấy…
-Chồng ngốc! Có “ai đó” đã nói rằng khi hôn mà mở mắt thì thật là thiếu lãng mạn…
Anh nhìn tôi chăm chăm như thể mới tìm ra một điều gì đó thật mới lạ mà lần đầu tiên loài người được chứng thực vậy… Tôi trong lòng còn đang mừng húm vì những điều “thần tiên” mình nghĩ tới liền sau đó đã bị anh áp xuống nệm… Mạnh bạo nhưng cánh tay bên dưới lại nâng đỡ tấm lưng tôi thật dịu dàng… Anh cười tươi rói…
-Anh hôm nay không thể cho vợ ra ngoài được…
-Tại sao không cho?… Em đã khỏe rồi mà…_ Tôi giãy nảy lên trong lòng anh, nhưng cả người chợt cứng đờ khi cảm nhận được từng hơi thở của anh vào vành tai.
-Anh biết là vợ đã khỏe…
-Vậy tại sao vẫn không cho đi…
-Tại vì vợ đã ngu ngốc quên đi một câu nói rất quan trọng của anh 6 tháng trước…
-Câu nói gì?…_Tôi ngơ người. Anh đã từng nói gì với tôi sao?…
-Muốn anh nhắc lại… chi bằng tự nhớ lại đi thì hơn…
Anh chỉ một giây sau liền nhấn chìm tôi trong nụ hôn bá đạo của mình. Cả khoang miệng gần như tê dại đi vì những hương vị, những chuyển động của anh… Tôi mơ hồ mà gần như không cảm nhận được quần áo trên người đã bị tháo bỏ từ khi nào… Những cảm xúc thực lâu chưa được trải qua khiến nhận thức trở nên mù mờ hơn bao giờ hết… Tôi hé đôi mắt mờ nước của mình ra ngắm nhìn anh… Đôi mắt nhắm nghiền cùng với hàng mi dài bị che phủ dưới mái tóc vàng óng như màu nắng…Anh thực sự rất đẹp… Vươn tay lên kéo sát cơ thể anh xuống khi người kia vừa buông rơi nụ hôn trong tiếc nuối…
-Rốt cục anh cũng đã chờ được tới ngày này vợ ạ…
-Huh?… Chồng nói gì em không hiểu…
Khẽ rụt tai lại khi anh hôn lên thái dương của tôi nhưng Chan Yeol liền sau đó đã vươn tay lên chạm vào cơ thể tôi mà vuốt ve…
-Anh hôm nay sẽ “giết” vợ ngay tại cái giường này…
Tôi mở lớn hai mắt. Đầu óc mù mờ nhớ ra cái câu hăm dọa ở bệnh viện 6 tháng trước… Dở khóc dở cười, chẳng lẽ anh định đối với tôi như thế thật sao?… Tự dưng muốn chết luôn từ lúc khoe ra bản thân mình khỏe mạnh… Nhưng còn chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, bên dưới đã bị khoang miệng nóng bỏng của anh bao bọc… Tôi cắn chặt răng, khoái cảm như một cơn lũ không có đê kiềm trụ trào về. Chỉ còn biết quằn quại mà nắm lấy tấm ga trải giường trắng tinh bên dưới, đôi môi vô thức bật ra những tiếng rên đứt quãng…
-Ahhhhh… Chan Yeol… Arghhhhh~… Urghhhhhhhhh…
Thực sự muốn phát điên lên khi cảm nhận chiếc lưỡi hư hỏng đó cuộn xoáy quanh dục vọng của mình… Ngay lúc này đây, dù có bắt ép tôi phải suy nghĩ cũng chẳng thể nào còn tỉnh táo, chẳng còn có thể che giấu cái ham muốn của mình… Tôi muốn anh, tôi muốn Park Chan Yeol… Tôi ra bên trong miệng anh. Nhưng ngay khi kịp hồi tỉnh đã bật dậy ngay tức khắc mà đăm đăm nhìn anh, tự giác đỏ bừng mặt khi nhìn thấy cái lưỡi hư hỏng kia liếm qua khóe miệng…
-Em… em xin lỗi… Chan Yeol… Nó… hẳn phải khó chịu lắm…
-Vợ ngốc… “Nó” tuyệt lắm… Và anh không có trách vợ…
Anh đẩy nhẹ tôi nằm xuống nệm mà hôn lên vùng cổ nhạy cảm khiến tôi khẽ rùng mình… Nhưng rồi lại căng cứng cơ thể khi bên dưới đột ngột tiếp nhận ngón tay thon dài của anh đẩy vào…
-Arghhhhhh~~~… Ch…an Yeo.l… Argggggggg~~~~…
Tôi dù thực sự cảm thấy mình đang sắp vì cơn đau bên dưới làm chết ngất đi khi ngón tay thứ ba của anh đẩy vào… Nhưng đối với Park Chan Yeol anh, tôi chưa bao giờ từ chối điều gì và cũng không bao giờ có ý định làm điều đó… Chỉ cần là anh, tôi sẽ bất chấp tất cả. Kể cả những điều bản thân mình không thể nào dung nạp, không thể nào tiếp nhận… Cắn chặt lấy vai anh khi anh đẩy dục vọng to lớn của mình vào bên trong, tôi thực sự lúc này chỉ còn muốn nhắm mắt mà buông rơi, sa ngã vào tay anh… Nhưng vẫn là không kìm được mà hé đôi mắt mờ nước của mình ra nhìn anh lần nữa… Thực sự lúc này, trong mắt tôi anh đang hiện hữu như một cái gì đó thực tuyệt diệu, thực kỳ ảo… Khuôn mặt này, đôi mắt này, đôi môi này… tất cả… tất cả đều đã là của tôi đúng không?… Anh mãi mãi chỉ có thể là của một mình tôi mà thôi…
-Arghhhhh… Mạnh hơn… Chan Yeol… Arggggggg~~~~…
Tôi níu chặt lấy cơ thể anh mà liếm láp, vồn vã đặt những nụ hôn ướt át lên cơ thể anh trong khi bên dưới không ngừng bị anh xâm nhập… Từng hơi thở nóng rực của anh trải đều trên da thịt cùng với những cú đẩy mãnh liệt dần khỏa lấp đi tất cả… Mỗi lần rút ra đẩy vào đều va chạm ma sát với nơi tận cùng bên trong cơ thể khiến tôi không thể kiềm chế được mà biến những lời rên rỉ thành gào thét chói tai… Cho tới cả khi dòng dịch nóng hổi được đẩy vào bên trong mình, ngoài cảm giác thỏa mãn qua từng tế bào, trái tim tôi còn chìm ngập trong hạnh phúc khi anh liên tiếp hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi…
-Anh yêu em, Baek Hyun… Anh yêu em… Anh yêu em…
Ngẩng mặt lên để đôi môi kia tìm tới môi mình thay vì mái tóc ướt, tôi hôn anh thật lâu rồi thì thầm lên đôi tai anh…
-Em cũng yêu anh, Chan Yeol… Em yêu anh nhiều hơn anh yêu em đấy biết chưa, chồng ngốc?…
Anh nhìn tôi mà cười rất lâu. Nhưng rồi nụ cười ấy cũng nhếch dần về một bên mép… Chỉ còn thấy trời đất chao đảo một phát, bản thân đã ở phía trên cơ thể anh… Dục vọng lại trào lên khi anh đẩy khẽ vào bên trong nóng rát… Dòng dịch cũ bên trong cơ thể tôi qua mỗi cú đẩy của anh đều trào cả lên cơ bụng mạnh mẽ khiến tôi đỏ bừng tai mà vùi mặt xuống hõm cổ của anh… Chỉ còn biết âm thầm rên rỉ theo từng cú thúc mạnh bạo đầy mãnh liệt của người kia để rồi một lần nữa cơ thể lại được những “tình yêu” của anh lấp đầy… Bị quay cuồng bên trong vòng tay của anh cho tới khi bản thân không thể chịu đựng nữa mà ngất lịm đi… Thế nhưng ngay cả khi đó, những cú đẩy mạnh mẽ của anh vẫn còn tiếp tục kéo dài… miên man…
UẤT ỨC CỦA BAEK HYUN:
-Chồng là đồ khốn!!!!
-A… hư thật! Dám bảo anh là đồ khốn?…
-Hứa là nếu người ta khỏe lại rồi cho người ta ra ngoài chơi mà…
-Thì cùng đi chơi nha?… Anh có định nuốt lời đâu?…
-Hừ… Chồng gian trá hơn cả tên khốn nữa!… Tất cả là tại chồng mà…
-Anh đã làm gì vợ nga?~~~~~…
-EM KHÔNG ĐỨNG ĐƯỢC THÌ ĐI CHƠI KIỂU GÌ???????? TẤT CẢ LÀ TẠI CHỒNG!!!!!!!!!! KHÔNG BIẾT ĐÂU… TẤT CẢ LÀ TẠI CHỒNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hope u like it!
Yêu mọi người rất nhiều:
Cobra W4 C.O
_Live for Tao, die for Tao_
************************
Tôi là một thằng “ngốc”!… Cứ đơn giản cho là như vậy đi… Vì anh mà lựa chọn sang Trung Quốc là một “sai lầm”, vì anh mà trở nên ngu ngốc lại là một “sai lầm” khác… Nhưng có lẽ điều “sai lầm” lớn nhất chính là việc đem bản thân ra bảo vệ cho anh để hiện tại chính mình dù đã lành bệnh vẫn bị ai kia ép buộc nằm trên giường cả ngày. Tôi nghỉ, anh cũng nghỉ theo luôn… Vì thế mà phải hứng chịu tình cảnh như sau…
-Chan Yeol!!!!!… Anh đang làm gì vậy??????????…
Tôi vì những âm thanh đinh tai nhức óc của xoong nồi bát đĩa chạm nhau cùng với mùi khét lẹt xộc lên não mà vô lực gào ầm lên… Đang muốn rời giường liền thấy anh chạy tới trước mặt… Người ngợm dính ướt mồ hôi, mặt mũi thì dính lem luốc nhọ cùng với các ngón tay dán đầy băng, đã vậy còn toe toét cười…
-Dậy rồi sao?… Anh đang nấu bữa sáng cho vợ nè…
Anh tiến lại gần giường, có lẽ vì không muốn tôi dính bẩn từ người mình nên thay vì ôm lấy mà hôn như thường ngày thì hôm nay lại chỉ hôn nhẹ lên tóc tôi… Cơ bản là tôi thấy không thỏa mãn vì điều này mà ngẩng đầu lên níu lấy cổ áo anh, hôn lên môi anh… Vị mặn mặn đắng đắng từ nụ hôn khiến tôi lập tức bật cười ngay khi rời khỏi môi anh…
-Nấu canh hầm cho em à?… Nhiều muối quá!… Thịt bò nướng cho thêm vào cũng bị cháy mất rồi…
Anh liên tiếp gãi nhẹ mái tóc vàng óng mà nhìn tôi, cười xòa…
-Xin lỗi, Baek Hyun… Cơ bản là do anh không biết nấu… Nhưng mà vợ đừng có lo, anh sẽ đi nấu lại nha…
-Thôi không cần, Chan Yeol…_Tôi nắm lấy tay anh mà giữ lại khi Chan Yeol toan bỏ xuống nhà lần nữa._ Em đã khỏe hơn rồi. Có thể nấu cho anh mà…
-Khỏe cái gì mà khỏe… Vợ cứ nằm yên đó đi. Vài tháng nữa tính sau…
-Cái gì mà vài tháng nữa?… Em thực sự đã khỏe rồi mà, Chan Yeol… Anh xem!… Hoàn toàn không có còn đau nữa…
Tôi xoay tứ phía như muốn chứng minh cho anh thấy sự hồi phục của vết thương trên cơ thể mình. Ấy thế mà người kia lại gõ nhẹ lên đầu tôi cau có…
-Vận động nhẹ thôi, vợ ngốc này… Xương lại tổn thương rồi tính sao?…
-A… Em đã nói không sao rồi mà… Hôm nay chúng ta đi làm được không?…
-Đừng ngốc như thế! Anh không ở cùng công ty với vợ, ai có thể đảm bảo cho sự an toàn của vợ đây?…
Tôi quay ngoắt lại phía khác bỏ mặc bàn tay đang vuốt tóc mình sững lại giữa khoảng không mà vùi mặt trong chăn… Tôi có phải là một đứa trẻ nữa đâu mà muốn bao bọc mãi?… Vết thương thì đã hoàn toàn lành lặn nhưng anh thì mãi như một tên ngu đần bắt tôi ở nhà cùng… Chẳng lẽ muốn cùng nhau cạp đất mà sống qua ngày à?… Không cần biết! Hôm nay tôi nhất định phải cho người kia thấy được sự hồi phục của mình…
-Không cho em ra ngoài?… Không thèm nói chuyện với anh nữa…
Tôi mím môi khi nghe thấy tiếng cười giòn tan của anh… Chỉ một lúc sau khuôn mặt đã bị lôi ra khỏi chăn bằng một bàn tay mạnh mẽ nhưng lực thì vô cùng ôn nhu… Nhìn thẳng vào đôi mắt cười long lanh kia, lòng dạ tự khắc gần như muốn tuân theo mọi thứ anh sắp xếp… Chan Yeol vuốt ve đôi má tôi rồi khẽ lên tiếng…
-Vợ ngốc! là anh lo cho em phải vất vả nơi công sở, vả lại giả dụ có đau đớn bất thường rồi anh ngồi ở công ty mình cũng chẳng thể nào chú tâm mà làm việc được…
-Nhưng Chan Yeol em đã đỡ thật mà… Xương cùng đầu cũng không còn thấy đau nữa…
-Vợ lại ngốc rồi… Anh chẳng vừa nói tới yếu tố bất ngờ đó sao?…
Chẳng còn lý lẽ gì để nói lại cái đôi mắt cười kia, tôi đành lặng thinh mà cúi đầu xuống, cố vùi mặt vào tấm chăn…
-Vợ lại giận anh à?…
-Không… Em không có giận chồng… Nhưng mà ở nhà mãi chán lắm… Thực sự em muốn ra ngoài lắm, Chan Yeol…
Tôi quay lại mà vùi mặt vào bụng anh… Nếu làm nũng mà có thể đạt được mục đích thì với anh tôi không bao giờ ngại làm một đứa trẻ… Chỉ cảm nhận được bàn tay kia vuốt ve tóc mình được một lúc rồi sau đó liền là một cái thở dài ngao ngán giữa nụ cười đều giả trên môi…
-Được rồi!… Vợ muốn ra ngoài?…
-Ừ…
-Vậy chứng mình anh xem vợ đã khỏe đến thế nào…
-Được thôi!… Anh muốn chứng mình bằng cách nào?…_Tôi thực sự về sau rất muốn cắn lưỡi sau khi nói câu nói này…
-Một cách đơn giản thôi, tình yêu…
Môi lập tức bị cướp lấy trong ngạc nhiên, rồi tiếp sau đó là rùng mình vì bàn tay lành lạnh đang luồn qua lớp áo ngủ mỏng manh mà vuốt ve… Tôi bất lực mà phát ra những âm thanh tức giận ở trong cổ họng… Tại sao lại muốn chứng minh bằng cái cách này chứ? Thực lòng không phải tôi không muốn anh, chỉ là hình như cái này hơi đột ngột. Gần 6 tháng rồi chưa có “làm” qua nên mọi thứ thật căng thẳng… Cố gắng đẩy anh ra khỏi người, tôi liền sau đó là phải thở dốc nhằm nạp đủ oxi vào buồng phổi đang gào thét không khí…
-Nghỉ ngơi đi, tình yêu…
Tôi vì cái bản mặt kiểu “anh biết mà!!!!!” của Chan Yeol mà máu não bắt đầu sôi sùng sục… Thực ra đối với chuyện này tôi không phải là không có khả năng… Chỉ là rất sợ đau đớn nên đành vô lực mà buông xuôi… Thế nhưng hôm nay tôi nhất định phải ra ngoài. Còn ở trong căn phòng này, tôi chắc chắn sẽ “khô héo” mất… Nắm chặt lấy cổ áo anh mà kéo lại, đôi môi một lần nữa tự nguyện dâng lên cho con người “đói khát” ấy… Dù sao thì chắc anh cũng nghĩ tôi không thể làm “chuyện đó” nên chẳng trách tại sao khuôn mặt anh lại khó coi tới tới vậy. Mắt thì trợn tròn ra, đối với gương mặt đẹp trai ấy mà nói thì rất chi là mất mĩ quan, đôi môi hằng ngày vẫn lanh lẹ xâm chiếm sở hữu môi tôi nay lại bất động bỏ mặc mình tôi “chèo lái” nụ hôn này… Rời khỏi đôi môi kia, tôi quắc mắt nhìn con người kia nhưng cánh tay lại vòng qua cổ anh, thực sự muốn thổi từng hơi thở vào đôi môi đang hé mở ấy…
-Chồng ngốc! Có “ai đó” đã nói rằng khi hôn mà mở mắt thì thật là thiếu lãng mạn…
Anh nhìn tôi chăm chăm như thể mới tìm ra một điều gì đó thật mới lạ mà lần đầu tiên loài người được chứng thực vậy… Tôi trong lòng còn đang mừng húm vì những điều “thần tiên” mình nghĩ tới liền sau đó đã bị anh áp xuống nệm… Mạnh bạo nhưng cánh tay bên dưới lại nâng đỡ tấm lưng tôi thật dịu dàng… Anh cười tươi rói…
-Anh hôm nay không thể cho vợ ra ngoài được…
-Tại sao không cho?… Em đã khỏe rồi mà…_ Tôi giãy nảy lên trong lòng anh, nhưng cả người chợt cứng đờ khi cảm nhận được từng hơi thở của anh vào vành tai.
-Anh biết là vợ đã khỏe…
-Vậy tại sao vẫn không cho đi…
-Tại vì vợ đã ngu ngốc quên đi một câu nói rất quan trọng của anh 6 tháng trước…
-Câu nói gì?…_Tôi ngơ người. Anh đã từng nói gì với tôi sao?…
-Muốn anh nhắc lại… chi bằng tự nhớ lại đi thì hơn…
Anh chỉ một giây sau liền nhấn chìm tôi trong nụ hôn bá đạo của mình. Cả khoang miệng gần như tê dại đi vì những hương vị, những chuyển động của anh… Tôi mơ hồ mà gần như không cảm nhận được quần áo trên người đã bị tháo bỏ từ khi nào… Những cảm xúc thực lâu chưa được trải qua khiến nhận thức trở nên mù mờ hơn bao giờ hết… Tôi hé đôi mắt mờ nước của mình ra ngắm nhìn anh… Đôi mắt nhắm nghiền cùng với hàng mi dài bị che phủ dưới mái tóc vàng óng như màu nắng…Anh thực sự rất đẹp… Vươn tay lên kéo sát cơ thể anh xuống khi người kia vừa buông rơi nụ hôn trong tiếc nuối…
-Rốt cục anh cũng đã chờ được tới ngày này vợ ạ…
-Huh?… Chồng nói gì em không hiểu…
Khẽ rụt tai lại khi anh hôn lên thái dương của tôi nhưng Chan Yeol liền sau đó đã vươn tay lên chạm vào cơ thể tôi mà vuốt ve…
-Anh hôm nay sẽ “giết” vợ ngay tại cái giường này…
Tôi mở lớn hai mắt. Đầu óc mù mờ nhớ ra cái câu hăm dọa ở bệnh viện 6 tháng trước… Dở khóc dở cười, chẳng lẽ anh định đối với tôi như thế thật sao?… Tự dưng muốn chết luôn từ lúc khoe ra bản thân mình khỏe mạnh… Nhưng còn chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, bên dưới đã bị khoang miệng nóng bỏng của anh bao bọc… Tôi cắn chặt răng, khoái cảm như một cơn lũ không có đê kiềm trụ trào về. Chỉ còn biết quằn quại mà nắm lấy tấm ga trải giường trắng tinh bên dưới, đôi môi vô thức bật ra những tiếng rên đứt quãng…
-Ahhhhh… Chan Yeol… Arghhhhh~… Urghhhhhhhhh…
Thực sự muốn phát điên lên khi cảm nhận chiếc lưỡi hư hỏng đó cuộn xoáy quanh dục vọng của mình… Ngay lúc này đây, dù có bắt ép tôi phải suy nghĩ cũng chẳng thể nào còn tỉnh táo, chẳng còn có thể che giấu cái ham muốn của mình… Tôi muốn anh, tôi muốn Park Chan Yeol… Tôi ra bên trong miệng anh. Nhưng ngay khi kịp hồi tỉnh đã bật dậy ngay tức khắc mà đăm đăm nhìn anh, tự giác đỏ bừng mặt khi nhìn thấy cái lưỡi hư hỏng kia liếm qua khóe miệng…
-Em… em xin lỗi… Chan Yeol… Nó… hẳn phải khó chịu lắm…
-Vợ ngốc… “Nó” tuyệt lắm… Và anh không có trách vợ…
Anh đẩy nhẹ tôi nằm xuống nệm mà hôn lên vùng cổ nhạy cảm khiến tôi khẽ rùng mình… Nhưng rồi lại căng cứng cơ thể khi bên dưới đột ngột tiếp nhận ngón tay thon dài của anh đẩy vào…
-Arghhhhhh~~~… Ch…an Yeo.l… Argggggggg~~~~…
Tôi dù thực sự cảm thấy mình đang sắp vì cơn đau bên dưới làm chết ngất đi khi ngón tay thứ ba của anh đẩy vào… Nhưng đối với Park Chan Yeol anh, tôi chưa bao giờ từ chối điều gì và cũng không bao giờ có ý định làm điều đó… Chỉ cần là anh, tôi sẽ bất chấp tất cả. Kể cả những điều bản thân mình không thể nào dung nạp, không thể nào tiếp nhận… Cắn chặt lấy vai anh khi anh đẩy dục vọng to lớn của mình vào bên trong, tôi thực sự lúc này chỉ còn muốn nhắm mắt mà buông rơi, sa ngã vào tay anh… Nhưng vẫn là không kìm được mà hé đôi mắt mờ nước của mình ra nhìn anh lần nữa… Thực sự lúc này, trong mắt tôi anh đang hiện hữu như một cái gì đó thực tuyệt diệu, thực kỳ ảo… Khuôn mặt này, đôi mắt này, đôi môi này… tất cả… tất cả đều đã là của tôi đúng không?… Anh mãi mãi chỉ có thể là của một mình tôi mà thôi…
-Arghhhhh… Mạnh hơn… Chan Yeol… Arggggggg~~~~…
Tôi níu chặt lấy cơ thể anh mà liếm láp, vồn vã đặt những nụ hôn ướt át lên cơ thể anh trong khi bên dưới không ngừng bị anh xâm nhập… Từng hơi thở nóng rực của anh trải đều trên da thịt cùng với những cú đẩy mãnh liệt dần khỏa lấp đi tất cả… Mỗi lần rút ra đẩy vào đều va chạm ma sát với nơi tận cùng bên trong cơ thể khiến tôi không thể kiềm chế được mà biến những lời rên rỉ thành gào thét chói tai… Cho tới cả khi dòng dịch nóng hổi được đẩy vào bên trong mình, ngoài cảm giác thỏa mãn qua từng tế bào, trái tim tôi còn chìm ngập trong hạnh phúc khi anh liên tiếp hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi…
-Anh yêu em, Baek Hyun… Anh yêu em… Anh yêu em…
Ngẩng mặt lên để đôi môi kia tìm tới môi mình thay vì mái tóc ướt, tôi hôn anh thật lâu rồi thì thầm lên đôi tai anh…
-Em cũng yêu anh, Chan Yeol… Em yêu anh nhiều hơn anh yêu em đấy biết chưa, chồng ngốc?…
Anh nhìn tôi mà cười rất lâu. Nhưng rồi nụ cười ấy cũng nhếch dần về một bên mép… Chỉ còn thấy trời đất chao đảo một phát, bản thân đã ở phía trên cơ thể anh… Dục vọng lại trào lên khi anh đẩy khẽ vào bên trong nóng rát… Dòng dịch cũ bên trong cơ thể tôi qua mỗi cú đẩy của anh đều trào cả lên cơ bụng mạnh mẽ khiến tôi đỏ bừng tai mà vùi mặt xuống hõm cổ của anh… Chỉ còn biết âm thầm rên rỉ theo từng cú thúc mạnh bạo đầy mãnh liệt của người kia để rồi một lần nữa cơ thể lại được những “tình yêu” của anh lấp đầy… Bị quay cuồng bên trong vòng tay của anh cho tới khi bản thân không thể chịu đựng nữa mà ngất lịm đi… Thế nhưng ngay cả khi đó, những cú đẩy mạnh mẽ của anh vẫn còn tiếp tục kéo dài… miên man…
UẤT ỨC CỦA BAEK HYUN:
-Chồng là đồ khốn!!!!
-A… hư thật! Dám bảo anh là đồ khốn?…
-Hứa là nếu người ta khỏe lại rồi cho người ta ra ngoài chơi mà…
-Thì cùng đi chơi nha?… Anh có định nuốt lời đâu?…
-Hừ… Chồng gian trá hơn cả tên khốn nữa!… Tất cả là tại chồng mà…
-Anh đã làm gì vợ nga?~~~~~…
-EM KHÔNG ĐỨNG ĐƯỢC THÌ ĐI CHƠI KIỂU GÌ???????? TẤT CẢ LÀ TẠI CHỒNG!!!!!!!!!! KHÔNG BIẾT ĐÂU… TẤT CẢ LÀ TẠI CHỒNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.