Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Chương 10

Diệp Tử

24/07/2014

Trong thế giới của tình yêu, không hề có chuyện ai có lỗi với ai, chỉ là người này không biết trân trọng người kia mà thôi.

Vu Tranh gửi thư từ chức cho Hướng Huy qua đường bưu điện rồi biến mất.

Về việc Vu Tranh, nội bộ công ty bàn tán ra vào công ty

Có người nói Vu Tranh bort trốn cùng khoản tiền kếch sù của công ty, có kẻ nói rằng “bệ phóng” của cô tại tổng công ty đã từ chức, Vu Tranh mất chỗ dựa vững chắc nên phải vội vàng bỏ đi; thậm chí còn có người nói vì cô không có tác phong làm việc nên bị công ty khai trừ.

Tóm lại, chẳng hề có một lời tốt đẹp.

Không lâu sau, Thi Bách Đào cũng nộp đơn xin thôi việc , Hướng Huy ra sức giữ lại nhưng anh ta vẫn khăng khăng đòi đi . Anh ta thẳng thắn nói rằng anh ta phải đi tìm Vu Tranh, bất luận cô đang ở đâu thì anh cũng phải tìm cho ra.

Hướng Huy liên tiếp mất đi hai nhân viên “đại tướng”, rất nhiều công việc anhphair đích thân ra tay xử lý, ngày nào cũng bận túi bụi làm không hết việc, may mà Phương Nhiên, nhân viên phòng thị trường bày tỏ ý muốn thay Hướng Huy gánh vác khá nhiều công việc. Sau khi trải qua kỳ sát hạch nghiêm ngặt, Hướng Huy đề đạt thăng chức cho Phương Nhiên làm làm Giám đốc nhưng trụ sở chính của công ty tại Anh quốc lại quyết định cắt cử một vị Giám đốc hỗ trợ Hướng Huy triển khai mở rộng công tác , không lâu nữa sẽ đến nhậm chức.

Đây là chuyện tạm gác sang một bên, sau này mới bàn đến.

Đinh Thần rất lâu sau mới biết chuyện của Vu Tranh, cô hết sức ngạc nhiên nhưng cũng chẳng để tâm vì dù sao thì cô và Bùi Tử Mặc cũng đã chẳng còn quan hệ gì nữa.

Nhưng Bùi Tử Mặc lại không nghĩ như vậy, từ khi âm mưu của Vu Tranh bại lộ, anh trút bỏ mọi tâm tư. Với Vu Tranh, anh tự thấy bản thân không thẹn với lương tâm nhưng anh đãlàm tổn thương nặng nề đến Đinh Thần. Trước khi hối hận, anh chỉ mong mình có thể bù đắp cho cô khi vẫn còn có thể cứu vãn.

Thẩm Hạo từng hỏi cạnh khóe Bùi Tử Mặc: “Cậu muốn bù đắp rốt cuộc là vì áy náy hay là vì cậu yêu Đinh Thần? Nếu như là vì áy này thì cậu đừng làm phiền cuộc sống yên bình của cô ấy nữa”

Bùi Tử Mặc trả lời không cần suy nghĩ: “Mình suy nghĩ rất kỹ rồi, mình yêu Đinh Thần nhưng chính vì áy náy với cô ấy nên mình muốn dùng cả cuộc đời cò lại để bù đắp cho cô ấy”

Câu nói của Bùi Tử Mặc hết sức thấu tình đạt lý nhưng có thể dành lại con tim Đinh Thần hay không quả thực anh không dám nắm chắc trong tay phần thắng .

Anh từng nhìn thấy Thẩm Dịch Trần đưa Đinh Thần về nhà rất nhiều lần, hai người cử chỉ thân mật. Anh đã thu thập ở Hướng Huy đôi chút tin tức nội bộ mới biết rằng Đinh Thần qua lại với Thẩm Dịch Trần hết sức thuận lwoij, hai người tiến triển nhanh chóng , có lẽ tương lai không lâu hai người sẽ dắt tay cùng nhau tiến vào lễ đường thành hôn.

Bùi Tử Mặc không thể chờ đợi thêm được nữa, anh hiểu rõ, tiếp tục lặng im mà chờ đợi thì anh sẽ thực sự đánh mất Đinh Thần.

Hôm đó, Đinh Thần đang dọn dẹp vệ sinh ở nhà thì nhậ được cú điện thoại: “Cô Đinh Thần phải không ạ? Chúng tôi là người của cửa hàng 4S, chiếc xe cô đặt mua đã được mang đến dưới nhà cô”

Lấy làm khó hiểu: “Tôi không hề đặt xe”

Đối phương cũng vô cùng sửng sốt: “Xin hỏi cô là Đinh Thần có phải không?”

“Phải”.

“Địa chỉ của cô là đường XXXX khu dân cư XXXX đúng không?”

“Địa chỉ cũng đúng , nhưng…”

Đối phương mỉm cười: “Vậy thì không thể sai sót gì được, mời cô xuống nhà ký nhận”

Đinh Thần hết sức kinh ngạc, từ khi bị tai nạn giao thông vì tránh con mèo hoang trên đường cao tốc thì cô gặp phải trở ngại tâm lý, chiếc xe Honda sau khi sửa chữa được phủ bụi nhiều tháng nay trong bãi đậu xe. Gần đây, Đinh Thần chẳng phải ra ngoài hóng gió cùng Diệp Tử thì Thẩm Dịch Trần phụ trách việc đưa đón Đinh Thần đi là, cực chẳng đã thì cô mới lái xe. Cô không hoàn toàn có khả năng mua xe mới, việc này Thẩm Dịch Trần và bạn bè thân thiết của cô đều hiểu rõ vì vậy sẽ không thẻ nào là món quà bất ngờ mà bọn họ dành cho cô.

Trừ phi…

Đinh Thần nghĩ ngay đến Bùi Tử Mặc, nhưng nghĩ kỹ, ắt hẳn anh sẽ không làm chuyện vô vị như thế này.

Nhân viên cửa hàng 4S đưa tay chỉ vào chiếc xe đen tuyền trước mặt rồi nói: “Đây là chiếc xe cô Đinh đặt mua, mời cô ký nhận vào phiếu này”

Đinh Thần nhìn trên phiếu mua hàng, quả thực có viết tên họ cô. Cô mỉm cười nói: “Tôi không thể ký tên vè thực sự tôi không đặt mua chiếc xe này”

Người nhân viên tỏ vẻ kinh ngạc, anh ta chợt vỗ vào đầu bộ dạng như tỉnh ngộ: “Cô yên tâm, chiếc xe này đã được thanh toán hết rồi”

Đinh Thần dở khóc dở cười, ánh mắt nhìn Đinh Thần của anh nhân viên này như thể đang nhìn cô vợ bé. Cô lắc đầu, định bỏ lên tầng không thèm đoái hoài gì đến anh ta nữa.

Chàng nhân viên này liền sốt ruột, chặn Đinh Thần lại: “Cô đừng làm tôi khó xử, đây là công việc của tôi, cô mà không chịu ký tên thì tôi biết giải trình thế nào với cửa hàng”

“Không phải xe của tôi, sao anh có thể bắt ép tôi nhận chứ?”. Đinh Thần vội từ chối, cô ngước đầu nhìn lên bầu trời, thoáng thấy mây đen ùn ùn, mớ quần áo phơi vẫn chưa lấy vào, cô chẳng có thời gian mà đôi co với anh ta nữa.

“Đâu cần cô trả tiền, cô đâu cần cố chấp đếnvậy?”

Sắc mặt anh nhân viên bán hàng lấy làm khó tin, có lẽ hắn đang thầm nghĩ, trên thế gian này vẫn còn một cô vợ bé không biết nói lý lẽ đến vậy.

Đinh Thần không biết mình nên khóc hay nên cười, đúng lúc cô định cất tiếng bao biện vài câu thì chuông điện thoại cô ngân vang. Cô không nhìn số điện thoại hiển thị mà nói luôn: “Thẩm Dịch Trần, em vẫn chưa xong, anh đến đón em trễ nửa tiếng nhe”

Đầu dây điện thoại bên kia khựng lại trong giây lát, mãi một lúc sau mới lên tiếng : “Đinh Thần, là anh”

Đinh Thần há hốc miệng, Thẩm Dịch Trần có hẹn với cô tôi nay cùng đi ăn cơm và xem phim, cô hoàn toàn không ngờ rằng giọng nói mà cô nghe được chính là giọng của Bùi Tử Mặc

Bùi Tử Mặc hít một hơi thật sâu, anh tự nhủ với mình rằng hiền giò nổi ghen chẳng hề có ý nghĩa gì nữa, anh dịu giọng nói: “Đinh Thần, xe là anh mua tặng em, em ký nhận đi, em đừng làm khó người ta”

Nheo mắt nhìn về phía công khu dân cư, quả nhiên diễn ra đúng như cô dự đoán, chiếc xe của Bùi Tử Mặc đang từ từ chạy vào trong.

Chờ Bùi Tử Mặc xuống xe, Đinh Thần quay sang nói với nhân viên cửa hàng 4S:”Đây mới chính là người mua xe, anh đưa anh ta ký nhận đi:”

Anh nhân viên nhìn Đinh Thần rồi lại đưa mắt nhìn sang Bùi Tử Mặc, khó xử vô cùng, trong lòng ắt hẳn đang ngẫm nghĩ sao mình lại gặp phải vấn đề nan giải như thế này.

Bùi Tử Mặc chậm rãi ký tên Đinh Thần vào phiếu nhận: “Được rồi, cậu về cửa hàng báo cáo vấn đề đi”. Anh giả mạo chữ ký của Đinh Thần.

Đinh Thần tỏ vẻ khó chịu.

Bùi Tử Mặc đặt chìa khóa vào tay cô: “Tặng em chiếc xe làm quà sinh nhật, thích không?”

Quá xa xỉ, em không thể nhận”. Đinh Thần lạnh lùng.

Bùi Tử Mặc cười: “Anh luôn muốn đổi xe cho em, vừa khéo nhân dịp này”

“Xe của em vẫn còn dùng được, không cần đổi”. Đinh Thần có phần khó hiểu trước sự nhiệt tình niềm nở của anh, cô chỉ còn biết e dè thận trọng.

“Xe gặp tai nạn giao thông không may mắn”

Đinh Thần dở khóc dở cười: “Anh bắt đầu trở nên mê tín từ bao giờ vậy”

Bùi Tử Mặc nhún vai, không nói lời nào.

“Tấm lòng thì em xin nhận nhưng còn chiếc xe này thì em không, anh lái xe về đi”. Đinh Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời lần nữa, xem ra sắp có cơn mưa to, cô thực sự không có thời gian đôi co với anh.

Bùi Tử Mặc mím môi, vờ mỉm cười nhưng tỏ thái độ cứng rắn: “Đinh Thần, em vẫn không hiểu anh sao, quà anh đã tặng thì sẽ không bao giờ lấy lại”

“Vậy thì tùy anh vậy”. Đinh Thần ném trả lại chùm chìa khóa cho anh rồi xoay người bỏ đi.

Bùi Tử Mặc không hề ngăn cản, anh theo cô suốt đoạn đường lên nhà, chờ cô mở cửa, anh ném chìa khóa vào phòng khách rồi ngeeng ngang bỏ đi.

Đinh Thần chẳng kịp suy nghĩ, cô đến bên ban công thu dọn quần áo rồi nhặt chùm chìa khóa, vẻ mặt trầm ngâm suy tư.

Thẩm Dịch Trần dừng xe ngay dưới nhà Đinh Thần, vô cùng kinh ngạc khi trông thấy xe của Bùi Tử Mặc. Hai người từng đụng mặt nhau vài lần, Thẩm Dịch Trần không lấy làm lạ trước sự xuất hiện của chiếc xe kệch cỡm này.

Bùi Tử Mặc nhìn sang Thẩm Dịch Trần, anh biết Thẩm Dịch Trần đến tìm Đinh Thần. Anh nín nhịn nỗi ghen tuông sâu tận đáy lòng, thản nhiên quay đầu xe bỏ đi.

Thẩm Dịch Trần cất bước tiến vào nhà, Đinh Thần đang xếp quần áo Những chiếc áo được cô xếp đều phẳng phiu, thẳng góc ngay cạnh, rất có phong cách quân đội. Anh cầm lấy tách trà Bích Loa Xuân mà Đinh Thần chuẩn bị cho anh, phát hiện chùm chìa khóa xe trên bàn, nắm chiếc khóa trong tay, anh thờ ơ cất tiếng hỏi: “Mua xe mới rồi à?”

Đinh Thần xưa nay chưa bao giờ dấu Thẩm Dịch Trần điều gì: “Là Bùi Tử Mặc tặng em, anh ta ném chìa khóa lại cho em rồi về, xe đỗ ngay dưới nhà”.

Thẩm Dịch Trần hơi căng thẳng, Đinh Thần ưu tú giỏi giang chẳng còn gì nghi ngờ, bên cạnh cô không thiếu đối tượng theo đuổi, anh chẳng hề lo sợ nhưng Bùi Tử Mặc thì khác, anh ta chiếm vị trí đặc biệt trong lòng Đinh Thần. Nếu một ngày nào đó Bùi Tử Mặc quay lại bám rịt lấy Đinh Thần thì liệu cô có xao lòng, chuyện này thwacj sự khó nói.

Đinh Thần quan sát sắc mặt anh, bụng rõ mười mươi, cô liền cười và nói: “Ngày mai, em gửi chuyển phát nhanh trả cho anh ấy”

Thẩm Dịch Trần không nói gì, trần ngâm trong giây lát, như hạ quyết tâm rút một vật trong túi áo ra, chậm rãi mở ra, bên trong lộ ra chiếc nhẫn kim cương. “Đinh Thần, làm vợ anh nhé?”. Giọng điệu và sắc mặt Thẩm Dịch Trần đều khá nghiêm túc, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ.

Đinh Thần giật nảy người, trước đây Thẩm Dịch Trầntừng nhắc đến việc này nhưng cô không ngờ anh nghiêm túc đến vậy. Đinh Thần quanh co úp úp mở mở, mãi một lúc chẳng thốt nên lời.

“Anh làm em giật mình ư?” Thẩm Dịch Trần dịu giọng hỏi.

“Nhanh và đột ngột quá”

Thẩm Dịch Trần đặt nụ hôn lên trán cô: “Nhận lời anh đi”

Tuy anh đã chuẩn bị sẵn cả nhẫn cưới nhưng chưa chắc hôm nay đã rút ra, vì Bùi Tử Mặc kích động đến lòng mạo hiểm của anh. Đinh Thần ngẫm nghĩ một hồi liền hiểu ngay ra vấn đề, cô hạ giọng nói: “Anh thiếu tự tin như vậy à?”

“Vì em trước nay chưa từng cho anh sự tự tin”. Thẩm Dịch Trần bình tĩnh nói.

Đinh Thần chẳng cách nào phản bác, thật vậy, Đinh Thần là bạn gái của anh nhưng cô không nỗ lực quá nhiều, không đủ sự chủ động tích cực, cô cũng chưa từng nói những lời khiến anh an lòng.

Thẩm Dịch Trần nắm chặt lấy đầu ngón tay cô và đặt lên đó nụ hôn: “Là anh cam tâm tình nguyện, không thể trách em”

Gương mặt Đinh Thần nóng ran như lửa, cô né tránh ánh mắt rạo rực của anh: “Em cần có thời gian suy nghĩ”

“Được”. Thẩm Dịch Trần đồng ý, anh kéo cô đứng dậy: “Em thay đồ đi, mình đi mừng sinh nhật của em”

Đinh Thần cười chua xót, Thẩm Dịch Trần nhường nhịn chiều theo ý cô, đối đãi với cô nghĩa nặng tình thâm, xét cho cùng còn điều gì khiến cô không thể yên lòng. Phụ nữa cưới người yêu mình mãi mãi hạnh phúc hơn hơn cưới người mình yêu,nhưng tận đáy lòng cô dường như kêu gào ầm ĩ không cam lòng.

Đinh Thần gửi trả chìa khóa xe đến công ty Bùi Tử Mặc qua đường bưu điện. Vài ngày sau cô nhận được bưu phẩm, chùm chìa hóa đã được gửi trả về cô.

Cô dở khóc dở cười, chỉ còn cách gửi lại lần nữa.

Nào ngờ ba ngày su, chùm chìa khóa đó lại trở về trong tay cô.

Cô hiểu rõ rằng Bùi Tử Mặc cố tình không chịu nhận lại nên đành từ bỏ ý định gửi trả cho anh. Cô lái chiếc Jeep vào bãi đỗ để chiếc xe trở thành chiếc thứ hai phủ bụi trần tiếp nối sau chiếc Honda cũ kỹ của cô.

Thẩm Hạo trịnh trọng giới thiệu cô bạn gái Diêu Thiên Thiên với Bùi Tử Mặc. Hai người tuy làm chung công ty nhưng làm khác phòng vì vậy mà thời gian gặp gỡ nhau không nhiều. Trong con mắt Bùi Tử Mặc, Diêu Thiên Thiên là một cô gái cởi mở đáng yêu, cô luôn mở to đôi mắt đen lay láy, lương thiện ngây thơ, chẳng màng đến thế sự, nhưng khi Diêu Thiên Thiên trông thấy kẻ có ý đồ thì cô sẽ không bao giòe xót thương kẻ đó, mà còn sấn sổ lao đến đó tung một cước, giơ cú đấm hung hăng thụi ngay vào mặt hắn, tẩn cho tên trộm mặt mũi tím xanh tím đỏ, miệng mồm khóc gào kêu cha gọi mẹ và rồi tiễn hắn vào đồn công an gần đó.

Bùi Tử Mặc trố mắt đờ đẫn nhìn, sắc mặt lấy làm khó tin.

Thẩm Hạo đắc chỉ nhưng vẫn vờ tỏ ra đáng thương: “Lần đầu tiên cô ấy gặp mình, chẳng nói chẳng rằng liền đá mạnh vào hai chân mình”

“Cậu có ý gì đây, rốt cuộc là cậu muốn khóc hay là muốn cười, vui vẻ nói một câu ra hồn xem nào”. Bùi Tử Mặc nhận ngay ra Thẩm Hạo đang muốn khoe khoang bạn gái mình khác người, anh chẳng muốn vạch trần ra làm gì.

Thẩm Hạo cười sằng sặc, sắc mặt lộ vẻ vô cùng dịu dàng.

Bùi Tử Mặc nhìn: “Mình xưa nay không biết caaujcos thiên hướng bị người khác xỏ mũi cơ đấy”

Thẩm Hạo tâm tình vui vẻ nên không chấp nhặt anh.

Diêu Thiên Thiên ngêng ngang vung tay đến gần bám bả vai Thẩm Hạo: “Vừa rồi chị Diệp Tử gọi điện hẹn chúng ta đi bar, anh thấy thế nào?”

“Em chắc chắn là đã nhận lời rồi, cần gì phải hỏi anh nữa”. Môi Thẩm Hạo nở nụ cười dịu dàng.

“Này, chị Diệp Tử là cấp trên của em, sau giờ tan tầm tạo mối quan hệ cũng là chuyện quan trọng mà”. Do công ty có sự điều động nhân sự, Diêu Thiên Thiên từ trợ lý của Thẩm Hạo chuyển sang là nhân viên dưới quyền Diệp Tử.

Thẩm Hạo cười, xoa đầu cô: “Anh có nói gì em đâu”. Anh thích nhất là trông thấy khuôn mặt ửng đỏ vì sốt ruột vì lo lắng của cô.

Bùi Tử Mặc khẽ ho: “Hai người đi đi, tôi về trước”

“Cùng đi đi, đông người mới vui”. Diêu Thiên Thiên nói.

Thẩm Hạo phụ họa theo: “Cậu đâu phải không quen biết Diệp Tử và Hướng Huy đâu, mọi người thân thiết với nhau, hiếm khi có cơ hội tụ tập bên nhau, cậu đừng thoái thác nữa”

Bùi Tử Mặc do dự nói: “Diệp Tử xưa nay luôn chướng mắt với mình. Mình việc gì phải tới nạp mạng cho cô ta chửi bới cơ chứ”

“Chị ấy còn có người bạn đi cùng, chắc sẽ không đến mức không nể mặt đâu”. Diêu Thiên Thiên cười cười.

Trống ngực Bùi Tử Mặc xao động, mỉm cười lộ vẻ ngạc nhiên: “Là bạn nào?”

Diêu Thiên Thiên trần ngân suy tư: “Hình như là cấp trên trước đây của chị Diệp Tử”. Cô hoàn toàn không hay biết mối quan hệ giữa Bùi Tử Mặc và Đinh Thần. Cô niềm nở cất lời mời vì bản tính hiếu khách của mình mà thôi.

Con tim Bùi Tử Mặc bỗng chốc rộn ràng nhưng rồi sắc mặt anh buồn bã ảm đạm, người ta ai nấy đều có đôicó cặp, còn anh là gì? Nếu đã vậy thì anh càng không thể tham gia.

Diêu Thiên Thiên nhún vai: “Không đi sao? Vậy thì thật tiếc quá”

Bùi Tử Mặc thay đổi ý định, ngồi đó mà than thân trách phận thì chi bằng tiếp tục cố gắng . Anh cười và nói: “Mọi người đi quậy phá, mình tôi về nhà cũng chẳng có việc gì, đương nhiên là đi cùng rồi”

Diêu Thiên Thiên vỗ tay reo hò, khuôn mặt Thẩm Hạo lộ rõ vẻ lo âu. Hai người là bnj bè nhiều năm nay, Bùi Tử Mặc muốn làm gì sao anh lại không hiểu. Anh vừa lo sợ Bùi Tử Mặc sẽ sinh sự khiến mọi người không ai được yên ổn vừa lo Bùi Tử Mặc gặp phải sự đả kích sau này sẽ không gượng dậy nổi Thẩm Dịch Trần vội vã đón Đinh Thần rồi chạy đến đại điểm Diệp Tử chỉ định, bar Tân Thiên Địa.

Tân Thiên Địa mang đậm phong cách Thượng Hải , nơi đây vừa được xây dựng theo lối kiến trúc cơ bản cổ xưa với cánh cổng vòm nạm đá lại vừa mang đậm phong cách lãng mạn trữ tình Châu Âu. Đây có lẽ là chốn dừng chân giết thời gian rỗi rãi của biết bao công nân viên chức chốn văn phòng.

Cặp đôi Diệp Tử, Hướng Huy dường như đến địa điểm hẹn cùng lúc với bọn họ, hai người chọn vị trí chỗ ngồi lại một góc khuất.

Diêu Thiên Thiên cùng Thẩm Hạo lững thững bước vào. Khóe mắt Diệp Tử nhìn thấy Bùi Tử Mặc cất bước theo sau hai người, sắc mặt cô bỗng chốc sa sầm. Diệp Tử quan sát sắc mặt Đinh Thần, thật may Đinh Thần không có bất kỳ biểu hiện gì.

Bùi Tử Mặc cất giọng tự giễu: “Tôi đến làm kỳ đà cản mũi đây”

Diệp Tử không phản ứng, Hướng Huy vội giảng hòa: “Người đông thì càng náo nhiệt”

Thẩm Hạo cũng cất tiếng bênh vực : “Là mình cố kéo cậu ta theo”

Diêu Thiên Thiên cảm thấy lạ lùng chẳng rõ đầu cua tai nheo ra sao, rõ ràng là Bùi Tử Mặc ra sức đòi đi theo, Thẩm Hạo cớ sao lại nói như thế. Thẩm Hạo nháy mắt với cô nhưng cô vẫn không sao hiểu nổi.

Diệp Tử cắn móng tay, dịu giọng nói: “Đến thì cũng đến rồi, em cũng chẳng thể đuôi anh ta đi được”

Hướng Huy nén cười, anh huých tay vào người cô.

Đinh Thần chẳng để lộc chút cảm xúc nào, Thẩm Dịch Trần nép người nhường chỗ cho Bùi Tử Mặc: “Ngồi đi”. Tuy không mấy thiện cảm với Bùi Tử Mặc, vì Thẩm Dịch Trần hiểu rằng Bùi Tử Mặc là tình địch số một của mình, nhưng anh vẫn gắng cư xử đúng mực, không làm những chuyện khiến người khác cảm thấy khó coi

Mọi người trò chuyện tán gẫu, ngoại trừ Thẩm Dịch Trần, thì những người khác đều có mối quan hệ nghiệp vụ làm ăn qua lại, vì vậy mà ai nấy đều tìm thấy chủ đề chung để đàm đạo.

Bùi Tử Mặc tỏ vẻ không mấy hứng thú, ánh mắt anh luôn dừng trước Đinh Thần.

Đinh Thần cảm nhận được ánh mắt Bùi Tử Mặc đang nhìn mình chăm chú, cô cảm thấy không thoải mái, lòng lo lắng không yên.

Diệp Tử nhận ra điều này ngay, hàng chân mày của cô không khỏi cau chặt lại.

Đúng lúc đó, Diêu Thiên Thiên mím môi mỉm cười: “Cứ nói chuyện thế này vô vị lắm, chúng ta chơi trò chơi đi”

Thẩm Hạo luôn miệng nói hùa theo, Diệp Tử nghĩ làm vậy có thể giải vây giúp Đinh Thần nên cô cũng hào hứng đón nhận, người ngồi cạnh cô thì càng không có ý kiến.

Diêu Thiên Thiên chớp mắt : “Trò đố vui thật lòng mạo hiểm nhé?”

“Khì khì”. Thẩm Hạo cất tiếng cười vang: “Xưa quá rồi”

Diêu Thiên Thiên lườm anh : “Vậy anh nói ra nghe thử xem”

Thẩm Hạo bối rối vò đầu bứt tai một hồi lâu: “Anh cũng không nghĩ ra”

Mọi người ai cũng bật cười trước màn đối thoại hài hước này.

Diêu Thiên Thiên cúi đầu như muốn tạo sự chú ý, rồi cô ngẩng đầu lên mỉm cười, cô lôi mớ tăm đặt trên chiếc đĩa hao quả bẻ một que ra làm đôi, nắm chặt chúng trong bàn tay mình, chỉ để lộ ra những đầu tăm nhọn, rồi nói: “Rút tăm, hai người rút phải que ngắn nhất sẽ phải song hành biểu diễn một tiết mục , nội dung do người rút được que tăm dài nhất quyết định”

Thẩm Hạo là kẻ lâm trận trước tiên, anh rút ngay một que chẳng chút ngần ngừ, cũng chẳng thèm nhìn, tiện tay vứt lên bàn ngay.

Tiếp theo là Diệp Tử và Hướng Huy, sau đó là Đinh Thần và Thẩm Dịch Trần rút. Bùi Tử Mặc nhìn Đinh Thần rồi chìa tay ra.

Diêu Thiên Thiên chợt rụt tay lại, dấu hai tay sau lưng , cười ma mãnh: “Anh chọn tay trái hay tay phải”

Vì chỉ còn sót lại hai que tăm, Diêu Thiên Thiên làm vậy vì cẩn thẩn.

Bùi Tử Mặc chần chứ rồi chọn : “Tay phải”

Diêu Thiên Thiên rút que tăm bên tay phải đưa cho anh rồi xòe bàn tay trái của mình ra: “Nào, nào, so độ dài ngắn”

So sánh xong, mọi người đều bật cười, vì hai người cầm trong tay hai que tăm ngắn nhất chính là Diệp Tử và Bùi Tử Mặc.

Hai người vốn cảm thấy đối phương chướng mắt , kết quả thành ra thế này, Diệp Tử trố mắt nhìn Bùi Tử Mặc, Bùi Tử Mặc nhìn sang, chẳng ai muốn để tâm đến ai cả.

Người có que tăm dài nhất chính là Hướng Huy, lần này quả là làm khó cho anh. Một bên là bà xã, một bên là bạn thân, anh không được phép đắc tội với bất kỳ người nào.

Thẩm Hạo gợi ý cho anh : “Mỗi người uống một ly rượu là được rồi”

Diêu Thiên Thiên có lòng tốt nhắc nhở anh: “Đây chẳng phải là tiết mục biểu diễn hay sao?”

Vẻ mặt Đinh Thần ung dung điềm đạm, cười tủm tỉm.

Thẩm Dịch Trần mím môi: “CÙng nhau song ca một bài”

“Ý kiến hay”. Thẩm Hạo nói: “Không thẹn là người Thẩm gia, chỉ được cái phản ứng nhanh nhạy”

Diêu Thiên Thiên nhìn sang Thẩm Hạo: “ Người ta là bác sĩ Thẩm, sao có thể là người nhà của anh được, da mặt anh cũng dày thật”

Thẩm Hạo dõng dạc nói khoác không biết ngượng: “Năm trăm năm trước là người một nhà”

Mọi người ai nấy đều cười nghiêng ngả

Diệp Tử cắn môi: “Hát thì hát”

Bùi Tử Mặc không chịu yếu thế: “Ai sợ ai?”



“Tôi muốn hát bài Bình nguyên chốn Thanh Tạng”. Diệp Tử cố tình làm khó Bùi Tử Mặc, muốn làm anh bẽ mặt.

Bùi Tử Mặc dĩ nhiên phản đối: “Tôi muốn hat nhạc Châu Kiệt Luân”

Diệp Tử tức giận trợn mắt nhìn, Bùi Tử Mặc chẳng chịu yếu thế trừng mắt lại nhìn cô .

Hướng Huy lắc đầu nguầy nguậy: “Hai người….”

Diêu Thiên Thiên cũng hết sức lấy làm lạ. Diệp Tử và Bùi Tử Mặc mỗi người đều đảm nhận một phần công việc của riêng mình,nhưng sao những giây phút riêng tư ngoài công việc, cá tính hai người như hai đứa trẻ thậm chí còn ấu trĩ hơn cả cô nữa. Làm sao Diêu Thiên Thiên biết được giữa hai người họ có khúc mắc, càng không hiểu mọi chuyện xuất phát từ Đinh Thần mà ra.

“Đừng cãi nhau”. Thẩm Hạo phấy tay. “Để tôi lựa chọn thay hai người có được không?”. Anh là bạn của cả Diệp Tử và Bùi Tử Mặc,chắc chắn không bênh vực bên nào.

Diệp Tử gật đầu.

Bùi Tử Mặc cười gật gù.

Thẩm Hạo vắt óc suy nghĩ hồi lâu: “Hay là hát song ca?”

“Shit, anh nghĩ ra ý kiến gì thối nát vậy?”. Diệp Tử lắc đầu, những bài hát song ca đều là những bản tình ca, so ra mà nói, cô thà hát nhạc Châu Kiệt Luân cho xong.

Bùi Tử Mặc cũng không tán thành, dù chỉ là trò chơi thì anh cũng mong rằng người anh có thể song ca cùng chính là Đinh Thần.

Sắc mặt Đinh Thần thản nhiên, cô không nhìn qua anh dì chỉ là một ánh nhìn thoáng qua.

Bùi Tử Mặc lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

Lần này bầu không khí chìm trong căng thẳng. Cuối cùng, Đinh Thần lên tiếng nói: “Hát bài Sông Tô Châu đi, vài ngày trước nghe Tiểu á ngân nga vài câu, cũng khá là hay”

“Được, mỗi người hát một đoạn, tôi hát trước, anh đừng có mà dành với tôi”. Diệp Tử nói với Bùi Tử Mặc.

Bùi Tử Mặc dù sao cũng là đàn ông, những tiểu tiết nhỏ nhặt anh không hề để tâm, liền thuận theo ý cô

Diệp Tử tiến đến trước, nói nhỏ vào câu với nghệ sĩ dương cầm, ung dung thong thả tiến lên bục sân khấu, nhấc lấy micro.

Đây là bar âm nhạc,có cả người chơi dương cầm, nếu như mọi người có nhu cầu thì quán còn có thể cung cấp cả một ban nhạc nhỏ.

Diệp Tử thoải mái hát xong đoạn đầu ròi chuyển micro cho Bùi Tử Mặc, còn mình thì chuồn nhanh xuống dưới sân khấu, cụ cười của Diệp Tử rất đỗi ma mãnh.

Hướng Huy hiểu Diệp Tử hơn bất kỳ ai, anh chau mày nói: “Em lại giở trò gì nữa rồi?”

Diệp Tử bĩu môi, nụ cười càng thêm đắc ý.

Bùi Tử Mặc bắt đầu câu đầu tiên không cảm thấy điều gì nhưng càng hát tiếp anh càng cảm thấy có điều gì đó bất ổn, tiết tấu nhạc càng lúc càng nhanh khiến anh chật vật lắm mới hát hết bài trong hơi thở gấp gáp vội vã. Anh nhìn về phía Diệp Tử, cô nhìn lại anh bằng ánh mắt hung hăng khiêu khích, lúc này anh mới hiểu ra rằng mình vừa bị Diệp Tử chơi xỏ một vố.

Những người khác không chú ý đến chuyện này. Diệp Tử bụng miệng lén cười, gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Hướng Huy, Diệp Tử lè lưỡi. Nữ nghệ sĩ dương cầm tên tiếng Anh là Jessica kia chính là bạn học thời đại học với Diệp Tử, trước việc không gây ảnh hưởng gì đến quán bar, cô đồng ý lời thỉnh cầu của Diệp Tử, hợp sức với Diệp Tử chơi khăm Bùi Tử Mặc một vố.

Bùi Tử Mặc còn có thể làm gì được đấy, có điều đây là trò đùa không mang lại ảnh hưởng hay thương tổn gì đến anh, anh không thể trở mặt với Diệp Tử, anh đành tự nhủ với chính mình, nếu ngộ nhỡ xui xẻo bốc thăm cùng Diệp Tử lần nữa thì phải hết sức thận trọng.

Diêu Thiên Thiên vỗ mặt bàn nói: “Làm lại, làm lại”. Tiết mục vừa rồi chẳng hề thú vị chút nào, những tiết mục vui chơi tại buổi chia tay lễ tốt nghiệp mới gọi là hết mình và bùng nổ, tiết mục tiếu lâm nhất chính là màn hôn nhau giữa nam sinh và nữ sinh hoặc nam nữ cùng nhau hợp tác tạo đủ mọi kiểu dáng.

Bốc thăm lại từ đầu, vì vòng tước người bốc trúng que dài nhất là Hướng Huy vì vậy mà vòng chơi nay sẽ do Hướng Huy cầm tăm còn Bùi Tử Mặc và bôc trước.

Diệp Tử nhìn que tăm chẳng dài cũng chẳng ngắn của mình thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Tử Mặc ung dung bình thản, không rõ anh đang suy nghĩ điều gì.

Mọi người đều bốc thăm xong xuôi đâu ra đó, sau cùng đem ra so sánh, người trúng thưởng chính là Thẩm Hạo và Diêu Thiên Thiên.

Nếu như là đôi tình nhân thì chẳng còn gì phải băn khoăn lo lắng nữa. Đinh Thần đảo mắt suy nghĩ đề bài. “Mình viết một câu thành ngữ, một trong hai người sau khi xem xong, không được diễn tả bằng lời mà chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt để người còn lại trả lời. Câu hỏi này nhằm kiểm tra mức độ hòa hợp ăn ý của hai người, thế nào?”

Diêu Thiên Thiên thấy trò chơi này có chút mới mẻ, bèn đồng ý.

Thẩm Hạo thoáng cảm nhận lần này nhấtđịnh sẽ xảy ra trò cười.

Đinh Thần và Thẩm Dịch Trần cùng nhau thảo luận một lát, viết lên tờ giấy bốn chữ:

“Gà bay chó chạy”

Thẩm Hạo choáng váng trong giây lát.

Diêu Thiên Thiên vội giục giã: “Anh còn không mau mau làm động tác”

Diệp Tử tranh nói: “Thời gian gói gọn trong vòng hai phút”

“Không hoàn thành thì mỗi người bị phạt uống ba ly”. Đinh Thần bổ sung.

Thẩm Hạo làu bàu: “Tôi và Thiên Thiên liệu có ăn ý hay không hiện tại vẫn chưa biết nhưng tôi thấy hai người khá ăn ý đấy”

Diêu Thiên Thiên nóng vội đến mức đầu nhệ nhại mồ hôi: ‘Thẩm Hạo, anh đừng lằng nhằng nữa”

Thẩm Hạo dang hai tay hóa thành đôi cánh vỗ đập vài cái rồi bắt chước tiếng sủa gâu gâu của loài chó, sau đó thì trơ mắt nhìn Diêu Thiên Thiên.

Diêu Thiên Thiên vỗ ngay vào đùi: “Em biết rồi,là gà kêu chó sủa”

Cười lăn lộn trên mặt bàn, bả vai cô run bần bật

Đinh Thần cười dáng vẻ thanh tao hơn Diệp Tử nhưng khóe miệng cô kéo rộng đến mang tai.

Thẩm Dịch Trần cười tít mắt.

Thẩm Hạo gãi đầu nhưng vẫn không nản lòng, anh khơi gợi từng chút: “Em nghĩ thêm đi, sắp trả lời được rồi”

“Gà bay trứng vỡ, gà gáy chó sủa, gà chó thăng thiên”. Đôi tay Diêu Thiên Thiên nâng lấy cằm, vắt óc suy nghĩ, nói hết cả những thành ngữ tương tự nhưng vẫn chưa đưa ra được đáp án chính xác.

Diệp Tử nhìn đồng hồ đeo tay: “Thiên Thiên, còn mười giây nữa, chị bắt đầu đếm ngược thời gian”.

Thẩm Hạo chau mày nhăn nhó: “Toi rồi”

“Mười, chín, tám, bảy,…”

Diêu Thiên Thiên cắn môi, chợt sáng dạ: “Gà bay chó chạy”

Diệp Tử lúc đó vừa đếm đếm một.

Thẩm Hạo thở hắt ra: “Nguy hiểm quá”

Diêu Thiên Thiên quệt mồ hồi, giật tờ giấy xem, thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Tử nhướng mày cười nói: “Thiên Thiên, có phải em cố ý để đáp ánh đến phút cuối cùng mới nói ra hay không?”.

“Hứ, Diệp tiểu thư, em sẽ báo thù”. Diêu Thiên Thiên đặt mớ tăm vào tay Đinh Thần, cắn chặt răng: “Làm lại”

Vòng ba bắt đầu.

Có lẽ ông trời cố tình cho Diêu Thiên Thiên cơ hội báo thù, lầm này que tăm ngắn nhất lọt vào tay Đinh Thần và Thẩm Dịch Trần.

Diêu Thiên Thiên tay cầm chiếc tăm dài nhất, tay kia chống nạnh, cười sằng sặc điên cuồng

Diệp Tử cười rạng rỡ, đồng thơi hết sức mogn chờ đề bài của Diêu Thiên Thiên.

Diêu Thiên Thiên chỉ vào Đinh Thần và Thẩm Dịch Trần và nói: “Một nụ hôn cuồng nhiệt kiểu Pháp”

“Khà khà”. Thẩm Hạo chẳng thể nín nhịn được bật cười, sau đó liền cảm thấy không ổn bèn ho vài tiếng.

Trái lại Diệp Tử chẳng hề cảm thấy có điều gì bất ổn, Đinh Thần và Thẩm Dịch Trần vốn là người yêu của nhau, tiết mục này chẳng có gì là quá đáng.

Hướng Huy nhìn sang Bùi Tử Mặc theo bản năng, vẻ mặt chăm chú hắn lên.

Bùi Tử Mặc bỗng chốc mặt trắng bệch, đôi mắt rực sáng của anh nhìn thẳng vào Đinh Thần, như muốn nhìn thấu tâm can của cô.

Đinh Thần cúi gằm, mặt ửng đỏ.

Sợi tơ hồng trên khuôn mặt Thẩm Dịch Trần đỏ rực đến tận mang tai, ở nhà thể hiện sự dịu dàng thân mật là một chuyện, nhưng ở bên ngoài …là chuyện khác.

Diêu Thiên Thiên hoàn toàn không hiểu điều này, mục đích của cô rất đơn giản, trò chơi phải chơi trong tưng bừng nào nhiệt cùng sự kích động., huống hồ cô là người rất biết giữ chừng mực. Nếu như lần này người bốc thăm là Bùi Tử Mặc và Đinh Thần thì Diêu Thiên Thiên tuyệt đối không đưa ra yêu cầu này.

Thẩm Hạo toan khuyên ngăn Diêu Thiên Thiên đổi tiết mục khác thì Đinh Thần hạ quyết tâm, cô kéo thấp đầu Thẩm Dịch Trần, nhắm nghiền đôi mắt, đưa môi đến gần.

Toàn thân Thẩm Dịch Trần run rẩy, anh nhanh chóng nắm bắt thế chỉ động, giữ rịt lấy bờ vai cô, anh đặt nụ hôn triền miên dai dẳng trên làn môi lan tỏa mùi hương hoa quả thơm nồng, rồi để đầu lưỡi xộc thẳng vào xương quai hàm.

Mọi người ngồi tại bàn sững sờ trố mắt nhìn, bác sĩ Thẩm trông dịu dàng nho nhã chẳng thể ngờ cũng có lúc nhiệt tình thế này.

Lòng ghen tuông dấy lên trong lòng Bùi Tử Mặc, sắc mặt anh hết sức khó coi. Bùi Tử Mặc nắm chặt tay, đầu ngón tay cắm sâu vào da thịt anh.

Thực khách mấy bàn ngồi cạnh đó trông thấy cảnh tượng ngọt ngào mùi mẫn này, ai nấy đều cất tiếng cổ vũ khích lệ.

Đinh Thần và Thẩm Dịch Trần vội vàng buông nhau ra, gương mặt đỏ ửng thẹn thùng như hoa đào, vẻ mặt người kia say đăm quyến rũ.

Thẩm Dịch Trần siết chặt lấy bàn tay Đinh Thần dưới bàn, hai người nhìn nhau mỉm cười, nụ cười hòa nhã, tâm tư tương thông.

Bùi Tử Mặc nhăn nhó mặt mày, anh khó có thể kìm nén được cơn giận dữ. Anh đứng phắt dậy nói: “ Tôi chợt nhớ ra công ty còn có chút việc, xin phép đi trước”. Chẳng chờ câu trả lời của mọi người, anh vội vã bỏ đi

Ngoài mặt Đinh Thần không để lộ cảm xúc, nắm chặt lấy bàn tay Thẩm Dịch Trần. Màn kịch náo nhiệt này, có lẽ có thể giúp sự quyết tâm của cô thêm phần kiên định.

Tâm trạng Bùi Tử Mặc cực kỳ xấu, anh phóng xe lên tuyển đường cao tốc với tốc độ kinh hoàng, không màng đến liệu có bị quay phim chụp ảnh bắn tốc độ hay không, anh nóng lòng muốn trít hết mọi nỗi buồn phiền trong tâm trí mình.

Cảnh tượng diễn ra vừa rồi thỉnh thoảng léo lên trong tâm trí Bùi Tử Mặc. Anh quả thực nổi cơn ghen tuông đến điên cuồng.

Anh không thể nào đón nhận chuyện Đinh Thần sà vào vòng tay của người khác, anh không muốn người khác trông thấy vẻ đẹp hoàn hảo của cô, chú mãnh thú với tên gọi ghen tuông đang vùng vẫy quẫy đạp muốn thoát khỏi chiếc cũi đang giam cầm nó.

Con người đều phải trả giá cho những sai trái của mình,

không phải anh cứ nói câu xin lỗi thì em phải đáp câu không sao đâu.

Ngay cả khi viết những dòng cảm nhận này, trong đầu tôi vẫn mãi vang lên câu nói “Con người đều phải trả giá cho những sai trái của mình, không phải anh cứ nói câu xin lỗi thì em phải đáp câu không sao đâu.” Và chưa bao giờ tôi lại mong câu chuyện có một kết thúc OE đến vậy.

Tôi đến với câu chuyện này cũng bởi tựa đề truyện “Nếu em là truyền thuyết của anh” .Phải chăng đây là một câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng? Phải chăng đây là mồi tình sâu đậm trãi qua bao gian khó? Hay có lẽ là sự vấn vương, lưu luyến của mối tình đầu? . Chắc cũng bởi những dòng suy nghĩ ấy đã thôi thúc tôi không ngần ngại bước vào thế giới của câu chuyện này.. Và rồi, khi đọc đến những dòng cuối cùng, tôi đã ước giá như tôi chưa từng đọc nó để rồi không phải cảm thấy nghẹn ngào, xót xa cho Đình Thần – người con gái trong câu chuyện hay cảm thấy tức giận, bất bình về nhân vật Bùi Tử Mặc – người mà cô gọi là “chồng”.

Mở đầu “Nếu em là truyền thuyết của anh” là hình ảnh Đinh Thần tỉnh giấc sau cuộc gọi từ quán bar gọi đến kêu đón chồng cô về. Hai năm bên nhau, việc làm này đối với cô có lẽ đã quá quen thuộc như một sự lặp đi lặp lại đến nỗi khi có người nói “Cô thật là tốt với anh Bùi, mỗi lần anh ấy say, cô đều đích thân đưa anh ấy về” cô cũng chỉ đành mỉm cười. Đọc đến đây, tôi có thể tưởng tượng được những gì cô đã trãi qua khi bên anh hai năm vợ chồng ấy. Anh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn là một chàng trai phong lưu ngoài mặt nhưng trong lòng lại ghi bóng mối tình đầu đầy day dứt của mình. Cũng bởi lẽ đó, mà trong hai năm sống chung bên nhau, số lần anh và cô nói chuyện với nhau chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dẫu là vợ chồng nhưng giữa hai người vẫn luôn tồn tại một khoãng cách mà không ai muốn nhắc đến.

Và tôi lại tự hỏi, vì sao? . Vì sao mà Đinh Thần cô vẫn luôn quan tâm đến anh, lo lắng chăm sóc cho anh như một lẽ thường tình? Câu trả lời chỉ có thể gói ngọn trong một chữ “Yêu” . Cô đã yêu anh từ ngày hai người gặp nhau tại trường đại học. Dù hơn anh hai tuổi nhưng điều đó cũng không ngăn trở được tình cảm mà cô dành cho anh. Ngay cả khi biết anh lấy cô không phải vì tình yêu nhưng cô vẫn lao vào cuộc hôn nhau này. Bởi lẽ cô tin tưởng rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra và thấu hiểu cho những tình cảm của cô. sự chờ đợi của cô sẽ là xứng đáng, “nước sẽ cạn, đá sẽ mòn”. Thật sự tôi đã cảm thấy dũng khí ấy của cô thật ngốc bởi lẽ có mấy ai có thể kiên định chờ đợi một tình yêu mà không có một dấu hiệu hay lời hứa hẹn hồi đáp nào. Nêú là tôi, có lẽ tôi đã không đủ kiên trì được như cô. Nhưng xen lẫn với đó, tôi lại khâm phục và mong chờ tình cảm của cô sẽ được đền đáp và hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Và rồi khi đọc đến những dòng suy nghĩ của anh, khi anh quyết định đáp lại tình cảm của cô và cho hai người một cơ hội thì cũng là lúc mối tình đầu -Vu Tranh của anh quay trở về. Sự trở lại của cô gái ấy như một “đốm lửa” đã đốt cháy mọi ảo tưởng, niềm tin của Đinh Thần về đoạn tình cảm này.

Tôi đã mong rằng Bùi Tử Mặc sẽ quyết đoán, lạnh lùng hơn khi đối mặt với cô người yêu cũ nhưng cái tôi và nữ chính Đinh Thần nhận được lại là sự bối rối, nhập nhèm, không dứt khoát của anh. Dù rằng Đinh Thần đã rộng lòng thấu hiểu cho anh nhưng rồi ngay chính giây phút anh hoãng loạn, hét lên trước mặt cô vì mối tình đầu của mình thì trái tim cô cũng đã tan vỡ từ đó. Cô quyết định ly hôn và cũng không nói với anh về đứa bé trong bụng mình. Nếu như mọi chuyện chỉ dừng tại đó thì tôi đã không ghét Bùi Tử Mặc đến vậy. Nhưng rồi ngày hai người gặp nhau tại khoa phụ sản, khi Đinh Thần cùng cô bạn Diệp Tử đến khám thai và vô tình bắt gặp Bùi Tử Mặc đang dìu Vu Tranh đi vào.

Khi phải lắng nghe những lời khoe khoang của Vu Tranh, kể về sự săn sóc chu đáo của anh với cô ta, Đinh Thần đã đau lòng và thất thần biết bao. Và chuyện không may mắn nhất đã xảy đến, cô bị sảy thai. Tôi vẫn còn nhớ mình đã nghẹn ngào như thế nào khi đọc đến đoạn tác giả miêu tả cô trong lúc đó. Trong lúc cô đang vẫy vùng trong vũng máu, chỉ mong có người cứu con mình thì anh lại đang cùng Vu Tranh lên xe. Câu nói “Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra” quả không hề sai. Cuối cùng Bùi Tử Mặc cũng biết Đinh thần sảy thai và phát hiện ra Vu Tranh không mang thai con của mình. Và anh quyết định quay trở lại theo đuổi cô. Đọc đến đây, tôi lại cảm thấy buồn cười và chỉ muốn nói với anh “Những thứ anh không trân trọng giờ muốn tìm lại đã không còn kịp nữa rồi”. Nhưng có lẽ Diệp Tử không phải là một bà “mẹ kế” như vậy khi mà sau bao màn theo đuổi trẻ con cùng vụ tai nạn xe cuối truyện thì tác giả đã cho hai người trở về bên nhau.

Còn với tôi, đã không biết bao nhiêu lần tôi phải thốt lên hai chữ “Giá như”. Giá như Bùi Tử Mặc bớt do dự, bớt khoan nhượng đi thì hay biết bao. Giá như anh biết được việc mình mất đi đứa con sau khi phát hiện ra chuyện Vu Tranh để cho anh phải cảm thấy day dứt dằn vặt lòng mình hơn. Giá như anh chàng bác sĩ Thẩm Dịch Trần kiên trì hơn nữa để giành lấy trái tim Đinh Thần. Cũng có lẽ bởi vì những tổn thương mà Bùi Tử Mặc gây cho Đinh Thần mà cho dù sau này anh có cố bù đắp thì đối với tôi nó vẫn là một vết sẹo khó liền. Tôi đã mong tác giả sẽ cho một cái kết OE để anh cũng phải nếm trãi sự chờ đợi mà Đinh Thần đã từng trãi qua.

Cuối cùng, vẫn là muốn nói một lời cảm ơn đến Diệp Tử vì đã mang đến cho tôi một bộ truyện hội tụ đầy đủ hỷ nộ ái ố đến vậy. Đây có lẽ không phải là cuốn hay nhất của chị nhưng lại là cuốn tôi ghi nhớ nhất. Anh chẳng rõ từ lúc nào Đinh Thần đã chiếm toàn bộ tâm trí anh.

Anh muốn được thấy vẻ thẹn thùng, e lệ của cô trog lòng anh, đôi gò má dầ chuyển sang ửng đỏ của cô.

Anh muốn thấy hàng lông mày của cô , vẻ mặt giả vờ giận dữ của cô.

Anh muốn nói dáng vẻ lúc cô dịu dàng nói rằng em yêu anh.

Bùi Tử Mặc hồi tưởng lại mọi chuyện trước kia, tâm trí anh dần trở nên ngây dại.

Thật ra lần xem mặt đó hoàn tòa không phải là lần đầu tiên anh gặp Đinh Thần.

Thời đại học, anh ham mê mô bóng đá, một lần nọ, anh nhắm lệch hướng, khi đó Đinh Thần chật vật đón lấy quả bóng đang lao vút trên không trung về phía cô với động tác dễ thương. Khi đó, anh đã có ấn tượng sâu sắc với cô nữ sinh có ngoài hình xinh xắn cùng dáng vẻ nhanh nhẹn đó.

Khi bố mẹ hai bên sắp đặt vụ xem mặt cho hai người, anh vừa gặp Đinh Thần liện nhận ra ngay, cũng chính vì vậy mà anh không hề phản đối mà thậm chí còn vui vẻ đón nhận cuộc hôn nhân này.

Từ lúc bắt đầu, anh đã biết Đinh Thần là người phụ nữ xứng đáng để anh yêu. Xưa nay cô chưa bao giờ miễn cưỡng anh làm bất cứ điều gì, cũng không giống như những người phụ nữ khác luôn kiếm chuyện vô cớ. Đinh Thần lúc nào cũng lặng lẽ làm việc của mình, chờ đợi Bùi Tử Mặc thi thoảng nhớ đến cô, cho cô phút dịu dàng, nòng ấm.

Bùi Tử Mặc tận hưởng sự ấm áp dịu dàng do Đinh Thần mang đến nhưng anh không hề suy nghĩ rằng cách đối đãi của anh liệu đã công bằng với Đinh Thần hay chưa.

Anh chỉ để tâm đến tiếng sét ái tình trước đây của mình dành cho Vu Tranh nhưng lại không nghĩ đến chuyện bên nhau lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm.

Đinh Thần dành cho anh sự nhẫn nhịn nhưng trái lại anh càng làm cô thêm tổn thương trầm trọng.

Bùi Tử Mặc nện nắm đấm xuống vô lăng để còi xe phát ra tiếng gào thét thảm thiết.

Anh không xứng đáng làm chồng của Đinh Thần, anh có tỉ mỉ cẩn thận đến đâu cũng không nhận ra cô mang thai. Trong lúc anh đối đã chu đáo chăm sóc VU Tranh thì Đinh Thần lại đang một mình chịu sự giày vò, chẳng trách Diệp Tử hận anh tận xương tủy, anh quả thật đáng chết.

Anh vốn chần chừ thiếu quyết đoán, nhưng kể từ sau khi Vu Tranh về nước thì anh luôn vương vấn không dứt với cô ta, anh chưa từng đặt mìn vào vị trí của Đinh Thầnmà suy nghĩ, chưa từng quan tâm đến cảm nhận của cô.

Anh đã phạm sai lầm nghiêm trọng, điều buồn cười chính là đến tận giờ phút này anh mới nhận ra sai trái của anh ấu trĩ đến nhường nào.

Vì vậy, chuyện Đinh Thần sà vào vòng tay Thẩm Dịch Trần chính là sự trừng phạt đúng nhất dành cho anh.

Mọi chuyện đều do anh tự chuốc họa vào thân. Nhưng anh quả thực không cam lòng. Anh vẫn chưa bù đắp cho những thương tổn mà Đinh Thần đã phải gánh chịu thì sao anh có thể từ bỏ được chứ.

Nửa cuộc đời còn lại anh phải làm trâu làm ngựa mới có thể báo đáp được tấm chân tình mà Đinh Thần dành cho anh.

Anh có lỗi với Đinh Thần cùng đứa trẻ không thể có mặt trên cõi đời này. Nếu như có thể, anh muốn chứng minh bằng hành động rằng anh không để Đinh Thần buồn bã đau lòng lần nữa, anh nguyện dừng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ cô suốt cuộc đời này.

Anh muốn đánh cược một lần.

Thứ anh đem ra đánh cược chính là vẫn còn yêu anh, chỉ cần trong lòng Đinh Thần vẫn còn hình bóng của anh dù chỉ một chút thì anh sẽ không ngại việc hy sinh, trả giá lần nữa để giành lấy con tim cô.

Bùi Tử Mặc về nhà tắm rửa, khi thần sắc và tâm trí đã tươi tỉnh trở lại, anh gọi điện thoại đến cho Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo nhận được điện thoại của Bùi Tử Mặc, anh kinh ngạc: “Cậu không sao đấy chứ?”

“Không sao”. Bùi Tử Mặc dửng dưng trả lời.

Thẩm Hạo tận mắt trông thấy Bùi Tử Mặc buồn bã bỏ đi, anh dĩ nhiên không tin: “Cậu đừng nghĩ không thông”

Bùi Tử Mặc bật cười: “Mình là lọi người đó sao?”. Sự tự tin trở lại ngay trong lời lẽ của khiến Thẩm Hạo ít nhiều cảm thấy an lòng.

“Vậy thì tốt”

Ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “ Phải rồi, cậu còn ở cạnh và mọi người không?”

“Cậu về không bao lâu thì bọn mình cũng giải tán, mình vừa mời đưa Thiên Thiên về nhà, đang ở ngoài đường”. Thẩm Hạo nói.

“Ừ”. Bùi Tử Mặc ngừng trong giây lát rồi nói: “Thẩm Hạo, nếu vẫn còn là huynh đệ thì giúp mình chuyện này, mình muốn theo đuổi giành lại Đinh Thần”

Thẩm Hạo giật mình kinh ngạc: “Cậu vẫn chưa từ bỏ hy vọng sao?”

“Cậu vẫn chưa hiểu sao, mình là kẻ dễ dàng từ bỏ như vậy ư?”. Gương mặt Bùi Tử Mặc ánh lên vẻ dịu dàng ôn hòa.

“Nhưng mà…”. Thẩm Hạo do dự trong giây lát . “Đinh Thần đã nhận lời cầu hôn của Đinh Thần rồi”

“Xoảng”. Cốc trà đặt bên bàn rơi xuống, Bùi Tử Mặc chán nản ngồi xuống. “Nhanh vậy à?”

Thẩm Hạo chọn từ ngữ diễn đạt: “Mình cũng vừa nghe Diệp Tử nói”

“Phải chăng mình thật sự hết hy vọng rồi?”. Mãi một lúc sau, giọng điệu rầu rĩ của Bùi Tử Mặc cất lên.

Thẩm Hạo chẳng biết mình nên nói gì, lời an ủi anh cũng chẳng thể thốt nên.

Bùi Tử Mặc lặng lẽ gác máy, con tim anh chìm lắng mãi tận sâu thẳm.

Thẩm Hạo không yên tâm bèn gọi lại cho anh.

Tiếng “A lô” của Bùi Tử Mặc cất lên.

“Mình có một cách, hay là cậu thử xem”

Bùi Tử Mặc lập tức lấy lại tinh thần: “Cậu nói đi”

“Cậu giả vờ mắc bệnh nan y giành kaays sự thương cảm của Đinh Thần, có lẽ cô ấy sẽ không kết hôn nữa”

Bùi Tử Mặc bị Thẩm Hạo làm cho buồn cười đến chết.

“Cách này không hay sao?”. Thẩm Hạo ngẫm đi ngẫm lại, anh thấy đây có lẽ là cách tốt nhất khiến Đinh Thần hồi tâm chuyến ý.

“Cậu chỉ nghĩ ra cách này thôi sao?”. Bùi Tử Mặc đương nhiên sẽ không làm theo, ngộ nhỡ sự việc bại lộ thì Bùi Tử Mặc thật sự sẽ hoàn toàn không có cách nào cứu vãn.

“Vậy thì tính sao?”. Thẩm Hạo sốt ruột thay cho người anh em, tuy rằng từ đầu anh không tán thành cách đối nhân xử thế của Bùi Tử Mặc nhưng niệm tình bao năm làm bạn bè tốt của nhau , anh hoàn toàn không muốn trông thấy bộ dạng cô đơn khổ sở suốt đời của Bùi Tử Mặc.

Bùi Tử Mặc nhắm mắt chau mày: “Để mình suy ngĩ xem”



Thẩm Hạo thở dài gác máy, có những chuyện người ngoài cuộc quả thực không thể giúp được.

Bùi Tử Mặc lặng lẽ ngồi trong bóng tối nửa giờ đống hồ.

Anh nhận ra mình cần phải thẳng thắn nói chuyện với Đinh Thần lần nữa, không thể chần chừ chậm trễ, anh vội vàng cầm chìa khóa xe bước ra khỏi cửa.

Đinh Thần băn khoăn, đi đi lại lại trong phòng.

Vừa rồi, Thẩm Dịch Trần đưa cô về, anh lại nhắc đến chuyện kết hôn một lần nữa. Đây đã là lời cầu hôn thứ ba của anh trong tháng này, dù rằng cô vẫn đang đắn đo cân nhắc lý do hòng tạm thoái thác cho qua chuyện nhưng cô hiểu rằng, cô sắp không thể chống cự nổi trước sự tấn công của Thẩm Dịch Trần.

Chuông cửa vang lên, cắn chặt môi, cô ngỡ là Thẩm Dịch Trần quay lại tìm mình. Thẩm Dịch Trần vốn là người dịu dàng chu đáo, vậy mà sao lần này anh lại học được cách tấn công ép sát từng bước.

Cô nhíu chặt mày, toan viện lý do khước từ thì nhìn thấy bóng dáng Bùi Tử Mặc ngay trước mắt mình. Anh đang ra sức túm lấy chiếc cà vạt lộ rõ vẻ lo lắng bất an trong lòng.

Đinh Thần sửng sốt, cô bất giác chỉnh trang lại quần áo

“Thần Thần, em mở cửa ra, anh biết em có nhà”. Giọng Bùi Tử Mặc bình tĩnh nhưng sắc mặt có phần sốt ruột .

Đinh Thần cố tình phớt lờ anh nhưng lại sợ gây sự chú ý thị phi của láng giềng, cô miễn cưỡng mở cửa,hỏi: “Có chuyện gì?”. Cô đứng chắn ngay cánh cửa hoàn toàn không có ý muốn cho anh vào nhà.

Bùi Tử Mặc thản nhiên mỉm cười: “Em thực sự không muốn gặp mặt anh ư?”

Đinh Thần cười thản nhiên: “Không có việc gì thì anh có thể ra về được rồi”

“Thần Thần”. Bùi Tử Mặc tóm lấy bàn tay cô. “Thẩm Hạo nói với anh, em sắp kết hôn phải không?”

Đinh Thần kinh ngạc, mọi chuyện còn chưa ngã ngũ sao anh có thể biết được. Ngẫm nghĩ một lúc, cô hiểu ngay ra vấn đề, chắc chắn là Diệp Tử cố ý mượn cái miệng của Thẩm Hạo để nói với Bùi Tử Mặc. Cô không hề phủ nhận, gật đầu : “Không sai”

Bùi Tử Mặc kéo Đinh Thần vào phòng, đóng cửa lại rồi nói: “Thần Thần, em đừng hành động theo cảm tính”

Đinh Thần bật cười: “Tôi hànhđộng theo cảm tính à?”

“Em làm vậy chính là vì đang giận anh”. Bùi Tử Mặc nói giọng nhiêm túc.

Đinh Thần dở khóc dở cười: “Anh coi trọng bản thân mình quá rồi”

“:Anh làm chuyện có lỗi với em, nhưng em vì vậy mà lôi hạnh ohucs cả đời mình ra đánh đổi, xứng đáng hay không?”

“Sao anh biết tôi và Thẩm Dịch Trần ở bên nhau không hạnh phúc?” Đinh Thần hỏi ngược lại. Chí ít cô không cần lo lắng chuyện đột nhiên xuất hiện một bạn gái cũ đến phá vỡ hạnh phúc gia đình mình

“Em không yêu anh ta, người em yêu vẫn là anh”. Bùi Tử Mặc chậm rãi đưa tay sờ lên khuôn mặt cô, anh dịu giọng nói.

Đinh Thần quay đầu né tránh bàn tay anh, cô cảm thấy thật nực cười, giận dữ nói: “Bùi Tử Mặc, anh đừng tưởng mình tốt lành lắm”

“Vậy à, em có dám nói rằng em không còn yêu anh nữa không?”. Bùi Tử Mặc không hề tức giận, ngoài mặt anh tỏ ra bình tĩnh nhàn nhã nhìn cô, nhưng thật ra anh không chắc cô có còn yêu anh nữa không. Ngoại trừ chuyện đánh đổi này ra anh không còn cách nào khác.

“Được, anh muốn nghe tôi nói cho anh nghe”. Đinh Thần ngắt đoạn từng chữ, chậm rãi nói: “Tôi – không – còn – yêu – anh – nữa”. Dứt lời, cô thở hổn hển như vừa trút được gánh nặng.

Bùi Tử Mặc chẳng hề nản lòng : “Thần Thần, em có dám nhìn anh và nói lại lần nữa hay không?”. Ánh mắt anh nhẹ nhàng dịu dàng như gió mùa xuân.

Đinh Thần bất giác mất tự chủ khi bắt gặp ánh mắt của anh, gương mặt cô nóng nừng, đứng trước anh, dũng khí vừa rồi của cô bỗng chốc tan biến.

Con tim Bùi Tử Mặc thoáng chốc rộng mở, áp dụng chiêu hiếm, cỗng chốc đã có chút ít thành công.

“Tôi, tôi…”. Đinh Thần nỗ lực cả buổi vẫn chẳng thể nào thốt nên lời, cô chán nản siết chặt nắm đấm, anh chắc mẩm cô vẫn chưa dứt tình với anh lại còn đến tận cửa sỉ nhục cô để làm gì?

“Thần Thần”. Bùi Tử Mặc nắm chặt lấy tay cô: “Em còn không thừa nhận ư?”. Anh hôn nhẹ lên lòng bàn tay Đinh Thần: “Anh sẽ không làm những chuyện tổn thương đến em nữa, em hãy tin anh”

Trống ngực Đinh Thần đập thình thịch, thầm nhắc nhở mình không được yếu lòng.

Bùi Tử Mặc năn nỉ bên tai cô: “Thần Thần, về bên anh được không em?”. Anh thấp giọng thủ thỉ: “Thần Thần, anh yêu em”

Đôi mắt đen láy như nực của anh có khả năng cướp đoạt hơi thở của người khác, giọng điệu anh như có ma lực khiến người khác chẳng thể nào kháng cự. Đinh Thần gần như đắm mình sa đà trong vẻ dịu dàng như nước của anh. Cô hiểu rất rõ, mẫu người đàn ông như Bùi Tử Mặc nếu như thật lòng đối xử tốt với ai thì không ai có thể chạy thoát được.

Bùi Tử Mặc từng bước tiến sát lại gần, anh giữ rịt lấy Đinh Thần, dán chặt đôi môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Đinh Thần toàn thân run rẩy, cô toan vùng khỏi tay của anh. Bùi Tử Mặc làm sao dễ dàng để cô thoát khỏi anh lúc này, môi anh thấp thoáng nụ cười, đôi môi anh quấn chặt lấy làn môi cô, anh tiếp tục hôn cô trong sự mãnh liệt, nuốt trọn hơi thở cugf sự hạnh phúc ngọt ngào của cô.

Nụ hôn anh cuồng nhiệt nóng bỏng, Đinh Thần khó có thể kìm nén được tiếng rên rỉ bên khóe môi. Bùi Tử Mặc có được sự đồng ý ngầm của Đinh Thần, được đằng chân lân đằng đầu, anh muốn mình có thể tiến xa hơn nữa. Hơi thở anh dần trở nên nặng nề, làn môi anh lưu luyến bịn rịn bên tai cô, giọng hàm hồ của anh cất lên: “Thần Thần, trước kia anh là kẻ vô lại, không biết cách quý trọng, anh đã bỏ qua rất nhiều thứ, em cho anh thêm cơ hội, anh nhất định sẽ không làm em thất vọng”

Nghe những lời lẽ này, Đinh Thần tỉnh táo trở lại, cô đẩy Bùi Tử Mặc ra: “Anh buông tôi ra”

“Thần Thần, anh sẽ không buông em ra nữa đâu”. Bùi Tử Mặc ghì chặt lấy cô.

Gương mặt Đinh Thần nóng như lửa đốt nhưng cô hoàn toàn tỉnh táo trở lại: “Tôi nói lại lần nữa, anh buông tôi ra”

“Anh không buông”

Đinh Thần chẳng chút do dự, hung hăng dơ chân đạp mạnh, cô bất ngờ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Bùi Tử Mặc.

“Anh đi đi”. Đinh Thần mở cửa, do vừa rồi thiếu không khí nên mắt cô thoáng hiện làn hơi nước, cô quay mặt đi,vờ làm bộ dạng không có chuyện gì xảy ra.

Bùi Tử Mặc như thoáng chốc trút bỏ mọi sức lực, anh xưa nay vốn là người linh hoạt nhanh nhẹn, bát diện lung linh, dáng vẻ phong lưu đa tình giữa hàng vạn nụ hoa nhưng rồi có tác dụng gì chứ,anh vẫn chẳng thể nào chiến thắng được trái tim của một người phụ nữ.

Đinh Thần dựa lưng vào cánh cửa thở dốc, cô gắng sức giữ nét mặt bình thản.

Bùi Tử Mặc không muốn bỏ đi lúc này, anh đứng ngay cửa suy nghĩ trong giây lát về sách lược tác chiến, khóe mắt anh nhìn chiếc ví đặt trên bàn trà. Cô vãn có thói quen như trước, luôn vứt ví và chìa khóa xe bừa bãi. Đôi mắt anh chuyển động, thoáng chốc liền nghĩ ngay ra. Bùi Tử Mặc mỉm cười nói: “Thần Thần. đưa anh xem ví của em”

Đề tài chuyển khá nhanh, Đinh Thần nhất thời không kịp lý giải. cô hoài nghi nhìn sang, anh muốn làm gì nữa đây.

Bùi Tử Mặc nhún vai: “Em không chịu đưa cho anh, vậy anh tự lấy đó”

Ngay sau đó, Đinh Thần đã kịp phản ứng trở lại, cô đưa tay giằng lấy nhưng vẫn chậm tay hơn anh.

Chiếc ví bị Bùi Tử Mặc cầm chặt trong tay, anh chậm rãi mở ra, trong ví tạo vị trí quen thuộc là một bức ảnh: “Thần Thần, nếu trong lòng em không có anh, vậy thì sao em còn giữ ảnh của anh”

Đinh Thần cúi đầu, tuy cô không trông thấy biểu cảm của anh nhưng chắc là anh đang đắc chí vô cùng. Giọng cô đều đều bình thản: “Tôi chẳng qua quên rút ra mà thôi”. Cô thầm than thở trong lòng, câu nói này còn chẳng thể thuyết phục nổi bản thân cô huống chi là Bùi Tử Mặc

Bùi Tử Mặc còn không hiểu con người của Đinh Thần hay sao, anh biết cô là người hay hoài niệm những những điều xưa cũ, anh cũng biết rằng bất luận cô có đổi bao nhiêu chiếc ví nữa thì cô vẫn kẹp trong đó bức ảnh của anh. Xảy ra biết bao nhiêu chuyện, anh không dám bảo đảm bức ảnh đó vẫn còn, lần này anh dùng chiêu hiểm, không ngờ lại đạt được hiểu quả vượt xa tưởng tượng. nụ cười thấp thoáng lộ trên gương mặt anh, anh ôm lấy cô, khẽ khàng hôn lên đôi mắt cô: “Thần Thần, em vẫn còn yêu anh”

Luồng hơi thở quen thuộc khiến Đinh Thần choáng váng ngây ngất, hơi thở ấm nồng của Bùi Tử Mặc phả ngay bên tai cô châm ngòi cho tróng ngực dồn dập đập của Đinh Thần. Cô cắn chặt môi, không nói lời nào. Tâm trạng Đinh Thần phập phồng lo lắng, sau một hồi giằng co vùng vẫy, may mà Đinh Thần chưa đánh mất hoàn toàn lý trí, cũng chẳng rõ cô lấy đâu ra sức lực, cô gắng sức đẩy anh ra, cụp mắt, hai tay khoanh trước ngực, tâm trạng cô phức tạo khó nói nên lời.

Bùi Tử Mặc không ép cô, anh ngầm hiểu rõ đạo lý dục tốc bất đạt, mọi chuyện ohair được diễn ra theo trình tự , anh dịu dàng vuốt sợi tóc mai của Đinh Thần: “VẬy thì anh về trước, em nghỉ ngơi sớm đi”

Đinh Thần giữ nguyên thái độ lạnh lùng im lặng.

Bùi Tử Mặc thay cô khép cánh cửa, anh khép hờ đôi mắt đứng bên ngoài trong giây lát.

Tuy rằng đoạn đường trước mặt không thấy bất kỳ ánh sáng soi đường nào , anh cũng không biết bao giờ Đinh Thần mới hồi tâm chuyển ý, nhưng dù thế nào đi chẳng nữa anh đã hồi phục trở lại đôi chút sự tự tin, anh phải chờ đợi cả cuộc đời thì âu cũng là xứng đáng.

Nếu như có cơ hội, Bùi Tử Mặc muốn mình có thể nói những câu nói tận đáy lòng mình: “Em có thể lựa chọn yêu hoặc không yêu anh nhưng anh chỉ có thể chọn lựa yêu em hay càng yêu em hơn mà thôi”

Đinh Thần làm rơi hai đôi đũa trong lúc ăn cơm, không cẩn thẩn đánh đổ cả cốc trà.

Dáng vẻ hồn bay phách lạc của Đinh Thần lọt vào mắt của Thẩm Dịch Trần, mỗi lo âu tronganh càng tăng thêm vài phần. Kể từ khi Bùi Tử Mặc xuất hiện trở lại ngay trước tầm mắt của hai người thì những cảm xúc tâm tư này luôn bám rịt lấy anh. Tình cảm Đinh Thần dành cho Bùi Tử Mặc sâu sắc biết nhường nào, anh cũng hiểu rất rõ, so với Bùi Tử Mặc thì anh hoàn toàn không dám nói chắc chắn bản thân anh có bao nhiêu ưu thế. Nếu như nói dựa vào sự si tâm của Đinh Thần thì Bùi Tử Mặc chẳng kém cạnh gì anh. “Đinh Thần, chuyện kết hôn em suy nghĩ như thế nào rồi?”. Anh chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cách áo sát thế tấn công, anh không có quá nhiều lòng tin với bản thân mình.

Bàn tay Đinh Thần run rẩy, chiếc đũa trong tay cô vừa gắp cọng rau xanh rơi trên mặt bàn. Cô cắn chặt môi, lập tức buông đũa, Thẩm Dịch Trần nhìn Đinh Thần nhưng chẳng biết mình phải nói gì.

“Đinh Thần”. Thẩm Dịch Trần đặt bàn tay lên mu bàn tay cô: “Anh không muốn ép em, chỉ là anh…chỉ là anh…”. Anh chẳng qua lo sợ một ngày nào đó Đinh Thần đón nhận Bùi Tử Mặc, anh lo lắng mình sẽ mất đi Đinh Thần.

Con tim Đinh Thần mềm nhũn, bất kể thế nào, tất cả mọi việc Thẩm Dịch Trần làm đều là vì yêu cô. CHính vì có anh bên cạnh, cô mới có thể nhanh chóng bước ra khỏi cái bóng của việc ly hôn, bắt đầu cuộc sống mới. Cô không nên trút tất cả tâm tình của mình vào anh, trong tất cả mọi chuyện, Thẩm Dịch Trần là người vô tội nhất.

Đôimắt Thẩm Dịch Trần trũng sâu: “Đinh Thần, nếu em không muốn kết hôn, anh sẽ không ép em nhưng em phải thẳng thắn nói thật với anh, rốt cuộc vì em không muốn kết hôn hay là em không muốn kết hôn với anh?”. Anh ngừng trong giây lát rồi nói tiếp: “Hay là anh nói thẳng ra luôn nhé, phải chăng con tim em vẫn không thể buong xuôi Bùi Tử Mặc”.

Đinh Thần cười gượng: “Anh nói linh tinh gì vậy?”

“Em đừng giấu anh”. Câu nói của Thẩm Dịch Trần đầy vẻ chua xót. “Anh nhận ra điều đó”. Mối thâm tình giữa Đinh Thần và Bùi Tử Mặc, sao anh có thể vô tri vô giác không nhận ra chứ?

Đinh Thần cụp mắt. Việc gặp gỡ Bùi Tử Mặc ngẫu nhiên tại quán bar, dù cô che giấu gỏi thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi con mắt của Thẩm Dịch Trần. Đúng vậy, kể từ khi Bùi Tử Mặc vừa bước vào cửa thì cô bắt đầu căng thẳng. Những người khác nói gì cô đều lơ đãng mất tập trung, duy chỉ những lúc Bùi Tử Mặc cất tiếng nói thì cô vểnh tai lắng nghe, cô lo sợ mình bỏ lỡ nửa chữ trong lời nói của anh. Diêu Thiên Thiên vừa đặt ra đề bài khó, tuy cô dồn hết tâm sức tập trung tinh thần nhưng xét cho cùng là vì muốn cố ý để cho Bùi Tử Mặc nhìn thấy, hay là cô thẩ sự biểu lộ tình cảm của mình, điều này đến cả bản thân cô cũng chẳng hiểu rõ nữa.

Thẩm Dịch Trần thở dài, tận sâu trong đôi mắt anh là nỗi đau khổ sâu sắc. “Đinh Thần, anh không phải là người bám rịt lấy mãi chẳng chịu buông, chỉ cần em cho anh một đáp án rõ ràng thì anh lập tức ra đi nhưng anh không muốn em lừa anh”

Đinh Thần lặng im hồi lâu, cô mím chặt môi để lộ nỗi buồn đau xót.

“Dù rằng em lừa được anh nhưngliệu em có thể lừa được chính mình không?”. Ánh sáng ảm đảm u tối trong đôi mắt Thẩm Dịch Trần, không còn vẻ tự nhiên, cởi mở như những tháng ngày trước kia nữa.

Đinh Thần chết lặng chẳng nói lời nào.

“Muôn rồi, anh đưa em về”

“Em muốn ngồi lại đây một mình thêm một lát”. Đinh Thần nói, sắc mặt cô lộ vẻ nghiêm nghị, nặng nề.

Gương mặt Thẩm Dịch Trần buồn bã, ảm đảm: “Được thôi, vậy emveef nhà thì gọi điện thoại cho anh”

Đinh Thần gật đầu.

Thẩm Dịch Trần nhìn cô, toan nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Đinh Thần ngẩn ngơ đưa mắt nhìn theo anh, đến khi không còn trông thấy hình bóng của anh, cô mới thở phảo nhẹ nhõm. Từ lúc hẹn hò đến nay, dường như đây là lần đầu tiên hai người hục hặc, không vui vẻ.

Khi chuông điện thoại ngân vang chính là lúc Đinh Thần bước ra khỏi nhà hàng và đang đứng bên đường đón xe.

Vừa trông thấy số điện thoại quen thuộc đó, Đinh Thần quả quyết nhấn nút tắt nhưng đối phương không chịu buông tha, Đinh Thần xem như không nghe thấy, một lúc sau, chuông điện thoại cũng không đổ dồn nữa.

Đinh Thần tiếp tục bắt xe, vì trước đó trời mưa nên nơi này rất khó đón xe. Đợi hồi lâu, Đinh Thần bắt đầu cảm thấy bực dọc. Chuông điện thoại tiếp tục vang lên, Đinh Thần biết không phải là điện thoại quấy nhiễu của Bùi Tử Mặc nữa, cô không mảy may suy nghĩ liền nhận ngay điện thoại: “Alo”

“Thần Thần”

Đinh Thần giận quá hóa cười: “Bùi Tử Mặc, anh còn có thể học được chiêu đổi trắng thay đen nữa hay sao?”

Bùi Tử Mặc cười: “Anh gọi đây là tùy cơ ứng biến”

“Có chuyện gì không?”. Đợi nãy giờ vẫn chẳng thấy chiếc xe taxi nào, giọng Đinh Thần không vui cất lên.

“Em vẫn chưa về nhà sao?”. Bùi Tử Mặc thoáng nghe thấy tiếng còi xe cùng âm thanh xe cộ ồn ào náo nhiệt.

Đinh Thần chau mày cáu kỉnh: “Không can hệ gì đến anh”

Bùi Tử Mặc chẳng màng để tâm đến lời của cô: “Em đang ở đâu, anh đến đón em”

“Không cần”. Đinh Thần cự tuyệt.

“Hiện giờ rất khó bắt được xe. Em yên tâm, anh chỉ đưa em về nhà, không lên phòng”. Bùi Tử Mặc dĩ nhiên hiểu cô đang lo sợ điều gì, anh cũng không dám ép cô quá mức, chỉ cần có thể tiếp cận cô thì đây đã là một bước tiến của anh rồi.

Đinh Thần chần chừ: “Anh nói giữ lời chứ?”

Bùi Tử Mặc đồng ý: “Đương nhiên”

Đinh Thần báo điểm của mình, Bùi Tử Mặc nghe xong cười nói: “Em đứng đó đợi, cùng lắm là mười phút thôi”

“Anh …..lái xe cẩn thận, đừng chạy nhanh quá”. Đinh Thần do dự nhưng rồi cô vẫn cất lời dặn anh.

Bùi Tử Mặc phấn khởi mồm huýt sáo vang đến mức quên cả mang giầy ra khỏi cửa. Mãi đến khi lên xe anh mới phát hiện mình mang đôi dép lê trong nhà, đành nhắm mắt đưa chân, chỉ mong không bị cong an tóm cổ.

Anh nói được làm được, quả nhiên trong vòng phút anh đã đến ngay địa điểm Đinh Thần chỉ định. Anh vừa nhìn thấy đã Đinh Thần co ro cúm rúm giữa thời tiết lạnh giá, anh hết sức đau lòng đón cô ngồi vào trong xe, cất tiếng quở trách: “Sao em không mặc thêm áo, coi chừng cảm lạnh đó”

Đinh Thần nhìn đôi dép dưới chân anh, cô cất tiếng chế giễu: “Ít ra em không vi phạm luật giao thông”

Bùi Tử Mặc kih ngạc đưa khăn bông cho cô: “Em mau lau đi”

Đinh Thần lau sạch những luồng hơi nước trên mặt rồi mỉm cười.

Bùi Tử Mặc nhìn cô cười: “Thần Thần, anh muốn bàn bạc với em một chuyện”

Đinh Thần đanh mặt lại: “Anh chớ có được đằng chân lân đằng đầu”. Cô biết ngay anh không thể nào an phận thủ thường , lại muốn giở trò.

Bùi Tử Mặc giơ hai tay đầu hàng: “Em đừng nghĩ anh xấu xa như vậy” Môi anh khẽ giật: “Em xem, anh đi dép lê, hay là em lái xe nhé”

“Không”. Chuyện nào cũng có thể bàn bạc, chuyện này Đinh Thần kiên quyết không nhận lời.

“Vì sao?”

Đinh Thần biết rằng hôm nay không nói rõ ràng e là không ổn, cô mấp máy môi: “Từ khi em gặp tai nạn, em không dám lái xe nữa”

Bùi Tử Mặc trầm ngâm gật gù: “Anh hiểu, có điều đây không phải là lý do, cũng không phải cá tính của Đinh Thần”

Đinh Thần thẹn quá hóa giận: “Không can hệ đến anh”

“Em ăn cơm mắc nghẹn, chẳng lẽ không ăn cơm nữa? Ăn cá mắc xương thì em không ăn cá nữa?”. Bùi Tử Mặc bình thản khuyên nhủ, thật ra, trong lòng anh, nửa phần không hy vọng Đinh Thần vì chuyện tình cảm bị thiệt thòi mà từ đó chối bỏ phủ nhận anh hoàn toàn. Từ chuyện không dám lái xe đến chuyện chối bỏ tình cảm , tư duy của anh có phần nhảy vọt quá xa. Thế nhưng, giữa lúc mọi chuyện đang trong thời kỳ nhạy cảm này , anh cứ xoáy vào chỗ bế tắc cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

Đinh Thần chưng hửng, trước giờ cô hoàn toàn không suy nghĩ nhiều đến vậy. Có điều, chuyện này hoàn toàn thể hiện rõ sự tương phản tính cách giữa Bùi Tử Mặc và Thẩm Dịch Trần. Cô không dám lái xe, Thẩm Dịch Trần chiều theo cô, khi nào anh có thời gian rảnh rỗi thì sẽ phụ trách việc đưa đón cô đi làm, còn Bùi Tử Mặc không quen thấy cô thế này, anh sẽ khích lệ cô quẳng gánh nặng để khắc phục trở ngại về mặt tâm lý.

Bùi Tử Mặc xoa đầu Đinh Thần: “Em thử đi, có anh ngồi cạnh, sẽ không có chuyện gì đâu”

“Không”. Ngoài miệng Đinh Thần lên tiếng cự tuyệt nhưng trong lòng cô lộ rõ không ít sự xao động.

Bùi Tử Mặc không miễn cưỡng cô, ngày tháng còn dài cơ mà.

Đinh Thần buồn bã nghĩ, lời nói của Bùi Tử Mặc không ohir không có lý nhưng muốn cô đổi giọng với anh, đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra.

Bùi Tử Mặc dễ dàng nhận ra suy nghĩ của cô, nụ cười thấp thoáng trên môi anh, đây chính là cá tính đến chết cũng chẳng chịu thua của cô nhưng anh thích nhìn con người thực của cô. Anh vờ thư thả nói: “Xem như em giúp anh đi, em cũng không muốn em bị công an tước bằng lái mà”

Kiểu nói phóng đại sự việc của Bùi Tử Mặc khiến cô bật cười. Cô và Bùi Tử Mặc hoán đổi chỗ ngồi, đã mấy tháng trời cô mới ngồi trở lại vào chiếc ghế lái xe, dù sao cô cũng đã có căn bản về lái xe, nhưng thao tác dần dần thuần thục trở lại, cô nhanh chóng hồi phục lại vẻ tự tin của mình.

Bùi Tử Mặc nói lời sâu xa thâm thúy: “Thần Thần, thế mới nói bất kỳ sự việc nào chưa từng nếm trải thì chẳng thể nào đưa ra kết luận quá sớm”

Môi Đinh Thần cong lên

Bùi Tử Mặc còn định nói gì đó thì Đinh Thần cảnh cáo: “Im lặng, để em tập trung lái xe”.

“Được thôi”. Bùi Tử Mặc đành nhún vai.

Điện thoại trong túi xách cô đổ chuông, Bùi Tử Mặc cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen lời, anh ung dung bình thản nói : “Không ngại thì anh có thể nghe giúp em”

Đinh Thần trừng mắt nhìn anh, tay chân luống cuống lục tìm điện thoại trong túi.

“Đinh Thần, em vẫn chưa về nhà sao?”

“Vâng, em đang đi trên đường”. Đinh Thần lườm Bùi Tử Mặc theo phản xạ.

“ừ”. Thẩm Dịch Trần thở dài: “Vừa rồi tại nhà hàng là anh không đúng, anh không nên nói vậy với em”

Đinh Thần vốn dĩ muốn nhanh chóng gác máy, nghe anh nói những lời này, cô đành dịu giọng : “Không sao”.

“Đinh Thần, em chịu khổ vì anh ta đủ rồi, anh không muốn em tiếp tục dẫm lên vết xe đổ nữa”

“Em hiểu”. Đinh Thần chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đoạn đối thoại khó xử này.

Bùi Tử Mặc ho một tiếng để chơi khăm , anh cố tình tạo ra tiếng động, chính là vì muốn xem thử Đinh Thần làm thế nào để thu dọn tàn cuộc.

Quả nhiên mọi chuyện theo như mong muốn của anh, Thẩm Dịch Trần nhận ra cái gì đó bất thường, anh lập tức hỏi: “Em đang ở cùng ai vậy?”

“Là tài xế taxi”. Đinh Thần bối rối trả lời, cô cắn chặt môi, giận dữ lườm Bùi Tử Mặc.

Bùi Tử Mặc nhoẻn cười, dáng vẻ thoải mái mãn nguyện, ánh mắt vô tội.

Ngập ngừng trong giây lát, Thẩm Dịch Trần không nói thêm gì nữa: “Vậy đợi khi nào em về đến nhà anh sẽ gọi lại cho em”

“Vâng”. Đinh Thần vội vàng gác máy. “Vừa rồi anh có ý gì?”. Cô hỏi Bùi Tử Mặc.

“Tập trung lái xe đi”. Bùi Tử Mặc trả lại nguyên vẹn câu nói vừa rồi của cô.

Đinh Thần nghẹn lời.

Xe dừng phía dưới nhà, Đinh Thần toan bước xuống xe nói lời tạm biệt thì Bùi Tử Mặc tóm lấy cánh tay cô, cười mà như không hỏi: “Vì sao em sợ anh ta biết em và anh ở bên nhau? Rốt cuộc em lo sợ điều gì?”

Vì sao e sợ Thẩm Dịch Trần biết chuyện này e rằng bản thân Đinh Thần chẳng thể nói rõ ràng nhưng Thẩm Dịch Trần đã hoài nghi tình cũ không rủ cũng đến giữa cô và Bùi Tử Mặc , nếu Thẩm Dịch Trần biết chuyện này nữa thì không biết sẽ ra sao. Cô nhìn Bùi Tử Mặc , lạnh lùng trả lời: “Em chẳng qua không muốn gặp phải những chuyện phiền phức khó có thể tránh khỏi mà thôi”

“Đơn giản thế thôi sao?” Bùi Tử Mặc lẽ dĩ nhiên không tin.

“Đơn giản thế thôi”. Đinh Thần nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Nét mặt Bùi Tử Mặc lộ vẻ buồn bã chán nản nhưng rồi Bùi Tử Mặc nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, ánh mắt thăm dò của anh khiến cô cảm thấy lúng túng bối rối.

Đinh Thần không màng để tâm đến anh, cô tự ý bỏ lên tầng. Đứng trên ban công, cô nhìn thấy Bùi Tử Mặc ngồi lỳ trong xe mãi một lúc lâu mới lái xe rời đi, ánh đèn phía sau xe dần dần biến mất.

Cô đưa tay véo hàng chân mày, vừa rồi lời cô nói là thật lòng chứ, tâm tình cô dành cho Bùi Tử Mặc thực sự chỉ đến thế thôi sao? Con tim Đinh Thần chợt lóe lên thứ cảm giác không mấy rõ ràng, chẳng rõ vì cớ gì mà cô cảm thấy mình chột dạ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook