Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông
Chương 11
Rose Killer
29/10/2013
Gọi điện thoại thì không bắt máy
“ở đâu ?! rốt cuộc em đang ở đâu vậy hả Rose ?” hắn cuống cuồng ngó quanh ngó dọc .hắn lo lắng sắp phát điên lên , “liệu có chuyện gì xảy ra với em không ?” hắn biết lí do tại sao nó không tiết lộ thân phận mà phải lấy danh nghĩa là một tiểu thư bình thường và lí do đó cũng là lí do khiến hắn lo lắng.vì nó là cháu của Jame Waston , nếu nhiều người biết sẽ rất nguy hiểm , cụ thể là bắt cốc tống tiền.
Tuyết ngày một rơi dày đặc hơn , tuyết phủ kín các lối đi , tuyết giăng đầy trên những tán cây khô khốc của mùa đông.
Những còn đường kia , tán cây kia cũng giống như hắn , Lệ Băng bao trùm lòng hắn , vây lấy đầu óc hắn , hắn không còn suy nghĩ được gì ngoài việc đi tìm Lệ Băng.
Cuối cùng hắn cũng tìm thấy nó , hắn thở phào nhẹ nhõm , rồi sau đó cáu gắt lên khi thấy thái độ nhỡn nhơ của nó đang ăn kẹo bông trong công viên giải trí của thành phố, hoàn toàn vô tư không hề biết hắn sắp điên lên vì nó.
Hắn tiến lại gần nó , đinh ninh tính mắng nó một trận , nhưng khi thấy vẻ thích thù trên gương mặt cùng chiếc môi đang liếm láp miếng kẹo bông dính trên mép thì lửa giận của hắn biến đâu mất , còn lại là cãm giác ấm áp thôi .
♥ có bông tuyết nào như em không nhỉ ? vừa đủ lạnh để xoa dịu cái nóng của lòng anh , đồng thời lại có thể tỏa nhiệt làm con người ta thấy ấm áp !
Nó còn đang nhăm nhi cây kẹo bông trên tay thì môt bàn tay ấm áp ôm nó từ phía sau , nó giật mình xém rớt cây kẹo trên tay , ngoảnh đầu quay lại :
-‘cậu làm gì vậy ? buông tôi ra !’ nó nói vừa đủ nghe , tay đẩy Khánh ra xa nó , mặt ửng đỏ…
-‘cậu có biết tôi lo lắng cho cậu như thế nào không hả ? s tự nhiên lại chạy đi mà không nói tiếng nào ?’ hắn trách yêu nó bằng giọng nhỏ nhẹ..
-‘tôi xin lỗi , tôi chạy theo hướng chú bán kẹo bông’ nói rồi nó huơ huơ cây kẹo bông ra trước mặt hắn..
Thấy cái mặt phụng phịu nhận lỗi của nó.hắn không trách nữa..
Bây giờ là 10h đêm , gió bắt đầu rít từng cơn , lại thêm có tuyết , trời ngã lạnh …đôi môi của nó cũng bắt đầu nhợt nhạt đi , làn da trắng bệch ra.hắn nhìn thấy vẻ đó của nó tự nhiên thấy xót lòng .hắn cũng cảm thấy lạnh , chính hắn cũng không đem theo áo khoác kia mà..
Hắn nắm lấy tay nó lôi đi , bàn tay hắn rộng nắm trọn bàn tay nhỏ bé của nó….
ấm áp
Hắn lôi nó vào một cửa hàng quần áo lớn.đi đi một vòng bước ra :
Nó được hắn tân trang cho một đôi găng tay Disney màu trắng , một bịt tai marie màu trắng và một chiếc áo ấm len cũng màu trắng thêm chiếc khăn choàng cổ cũng trắng.
Còn hắn : chiếc áo ấm len màu xám tro , chiếc nón len đen đội hờ chưa phần mái và một chiếc khăn choàng cổ màu xám . trông rất baby
-‘ấm áp thật ! nhưng tôi không muốn hù ma người ta đâu ! nguyên màu trắng trừ cái quần , lại còn bao tay Disney làm như tôi con nít không bằng ý’ giọng nó pha trò
Hắn mĩm cười ấm áp , không hiểu sao hắn lại bắt nó mang toàn màu trắng .không biết mọi người xung quanh thấy sao , nhưng hắn thì thầy rất hợp , hắn gật gù tự tán dương mình >.<
-‘này ! anh nghĩ em nên gọi anh là anh đấy !’ đột nhiên hắn quay lại nheo mắt nhìn nó.
-‘anh với chẳng em , tôi không bao giờ kêu người bằng tuổi mình là anh đâu’
-‘anh lớn hơn em một tuổi’
-‘hửh ? không lẽ cậu ở lại lớp à ?’
-‘cái gì mà ở lại lớp ! không có đâu !’
-‘chớ sao ?’
-‘năm 13t , anh và Phong bị tai nạn giao thông , do chấn thương nặng nên phải nhập viện điều trị rất lâu , nên buộc phải thôi học một năm , nên trễ’
-‘chấn thương nặng hửh ? hàn chi bây giờ đầu óc hai người cứ tưng tưng’ nó nheo mắt.
Hắn cốc yêu lên trán nó , nó lấy tay xoa xoa rồi nhìn hắn cười hì hì..
-‘đi chơi không’
-‘ngu sao không , đi công viên lúc nãy nhé !’
-‘ừ !’
Hắn và nó lại sánh bước bên nhau.
***
Hai người dừng trước gian hàng trò chơi bắn sung
-‘tôi muốn chơi’ nó nói mắt không thèm nhìn hắn lấy một cái.
-‘không’ hắn đáp gọn , có phần tức giận.
-‘tôi có quyền , cậu cấm được tôi à’
-‘ờ ! chơi đi , a bỏ e lại một mình . a đi chỗ khác chơi.’
-‘ơh..ơh !! đừng bỏ tôi lại một mình’ bây giờ nó mới quay qua nhìn hắn nũng nịu.
-‘không biết’ hắn cười cười đáp lại , mắt lơ đễnh ra xa.
Như hiểu điều gì , nó quay người qua đứng đối diện hắn , hai tay đặt lên hai vai hắn lắc lắc :
-‘anh Duy Khánh , cho em chơi đi mà ! ha !!!! ha ?ha? ha?’ nó chu chu mỏ lên , nhõng nhẽo.
Hắn tính im lặng để nghe nó năn nỉ tiếp , mà không hiểu sao hắn không kiềm nổi , bật cười ha ha …rồi hắn quay qua nhìn nó , lắc lắc đầu nói :
-‘anh không dám cấm em đâu’
-‘vậy là cho rồi nhé !’ nó cười sung sướng như một đứa con nít được mẹ cho quà…
Hắn không nói gì , nhìn nó cười…
Nó giương súng ra bắn , luật chơi là nếu bắn bể các quả bóng trong một khoảng thời gian là 30s thì sẽ có thưởng , tùy theo số quả bóng bể mà có quà nhất định.
-‘em bắn được không đấy !’ hắn nheo mắt nhìn nó.
-‘khinh em vừa thôi , em là một tay thiện xa đấy’ nó lườm hắn một cái rồi quay sang tập trung phát súng đầu tiên của mình…
Đoàng ! bụp ! quả bóng thứ nhất trúng phát súng của nó , vở toanh…
-‘thấy chưa , em nói em là một tay thiện …..’ nó chưa kịp nói hết câu thì hắn đã bay lại cướp khẩu súng của nó.
Đoàng ! đoàng ! một loạt đạn xuất phát từ khẩu súng , các quả bóng vỡ toanh.
-‘anh làm gì vậy , em đang bắn mà’ nó cau mày…
-‘thời gian bắn chỉ có 45s , em loay hoay chỉ còn 15s nữa là hết giờ , nếu anh không rat ay thì em thua rồi’ hắn hoay hoay cây súng.
Nó trề môi đáng yêu.
-‘đây là phần thưởng của quí khách’ ông nhân viên nói rồi đưa cho Khánh một con thỏ bông màu hồng.
Nó thích thú vương tay ra ôm con thỏ bông thì bị hắn đoạt trước.
-‘của anh mà’ hắn ôm con thỏ trong tay.
-‘đồ keo kiệt , ứ xèm’ nó dãy nãy bỏ đi.
Hắn lê chân theo sau nó , nói vọng lên :
-‘ê ! em đừng có dảy nảy như thế , coi chừng té nhào ra giống hôm bữa bây giờ’
Nó quay lại lườm hắn sắc bén…hắn thì cười hehe..
-‘em muốn chơi trò gắp thú , em sẽ tự lấy cho mình một con , không cần anh âu’
Hắn không nói gì , đứng nhìn nó đang chăm chú gắp từng con thú.hình ảnh đó lại xuất hiện trong đầu hắn :
-‘cậu không sao chứ ? gương mặt cậu nhợt nhạt quá ?’ hắn lo sợ ôm chầm lấy cô bé.
-‘tôi …tôi..tôi …’ cơn đau tim quằn quại khiến cô bé không thốt nên lời.chỉ biết dương mắt nhìn hắn âu yếm , tay bóp lấy ngực-nơi có trái tim nhỏ bé đang nhói lên từng hồi.
-‘cố lên , người nhà sắp tìm thấy chúng ta rồi , cố lên!’
Cô bé nhìn hắn luyến tiếc , hắn như hiểu được ánh mắt đó ..
-‘tên cậu là gì ?’ hắn xót xa nhìn cô bé.
-‘ro…..rose …’ chưa kịp nói hết câu , cô bé đã ngất lịm đi.
-‘áh !! tức quá ! tức chết đi mà.’ Trở về với hiện thực . trước mặt hắn , Lệ Băng đang vò đầu bức tóc vì mãi không gắp được thú.
-‘đi thôi’ hắn lắc đầu rồi tiến lại nắm tay nó lôi đi.
~~~~
-‘gần 12h rồi , công viên gần đóng cữa rồi , em muốn chơi trò gì ?’ hắn hỏi sau khi đưa tay len nhìn đồng hồ.
-‘cái kia đi’ nó nói rồi đưa tay chỉ về đu quay khổng lồ.
Hắn nhăn mặt :
-‘trò đó chán lắm’
-‘nhưng em thích’
-‘thôi được rồi , thì đi vậy’
Vòng quay chuyển bánh , quay-quay-quay rồi quay , đây là lí do khiến hắn không muốn đi , chán chết.
-‘anh đi đâu ngang qua nhà em vậy ?’ nó hỏi , đôi mắt vẫn chăm chăm ra cửa kính , ngắm tuyết..
-‘tình cờ thôi’
-‘xe đâu ? đừng nói với em là đại thiếu gia như anh lại cuốc bộ nhé’
-‘anh thích đi bộ ’
-‘gần nhà em có một bãi đậu xe , để đó chớ gì’
-‘thông minh’ hắn đáp gọn.
-‘anh không thích mùa đông sao ?’
-‘ừ’
-‘tại sao vậy ?’
-‘lạnh lẽo , nhàm chán’
-‘vậy sao?’
♥“nhưng nếu em là tuyết ! anh nguyện sẽ là mùa đông” hắn tính nói ra câu này , nhưng lại thôi..
-‘vậy anh thích mùa nào ?’
-‘không thích mùa nào cả , nhưng nếu phải lựa cho thì anh sẽ chọn mùa hè’
-‘mùa hè ? tại sao ?’
-‘vì nhờ nó mà anh đã gặp được người quan trọng của cuộc đời anh’
Nó quay phắt lại nhìn hắn , ánh mắt sapphire của nó và ánh mắt hổ phách của hắn lại chạm nhau.
-‘đôi mắt của cậu rất giọng một người !’
-‘là Phong và ba tôi’
-‘cả Phong luôn sao?’ nó quay sang ngạc nhiên.
-‘phải ! chúng tôi không khác nhau gì cả’
-‘em thấy hai người không thân thiết gì cho lắm’ nó hỏi khẽ
-‘ừ ! từ nhỏ anh đã du hoc ở Pháp , còn Phong thì ở Mĩ ,rất ít gặp nhau .nên dù mang chung dòng máu nhưng anh với nó khác nhau một trời một vực.’
Nó lại im lăng , không nói gì…
-‘à ! phải rồi ! hình như sắp tới giáng sinh rồi nhỉ ?’
Nó đột nhiên bấu chặc tay vào áo len , đôi mắt u buồn cuối xuống.
Tuy không nhìn đối diện nó , nhưng hình ảnh phản chiếu qua tấm gương cho hắn thấy tất cả .
-‘có chuyện gì sao ?’ hắn hỏi.
-‘không’ nó đáp gọn , bàn tay nới lỏng ra , đôi mắt cố tỏ vẻ vui lên..
Hắn không nói gì thêm , nhưng hắn biết có gì đó không ổn ở nó .bây giờ , hắn thật sự rất –rất muốn ôm chầm nó vào lòng.nhìn vào đôi mắt của nó –đôi mắt u buồn cô đơn , thực sự hắn rất muốn dang tay che chở , bảo vệ cho nó.
Hắn với tay ra tính kéo nó vào lòng , thì vòng quay dừng lại , nó nhanh chóng mở cửa bước xuống , hoàn toàn không biết có một cánh tay đang chuẩn bị nắm lấy nó thì bị phớt qua như chưa từng tồn tại .
-‘tôi mệt rồi ! về !’ nó không xưng anh em nữa.gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.
-‘ừm !’ dường như thấy được điều đó , hắn không dám đòi hỏi nữa.
“ở đâu ?! rốt cuộc em đang ở đâu vậy hả Rose ?” hắn cuống cuồng ngó quanh ngó dọc .hắn lo lắng sắp phát điên lên , “liệu có chuyện gì xảy ra với em không ?” hắn biết lí do tại sao nó không tiết lộ thân phận mà phải lấy danh nghĩa là một tiểu thư bình thường và lí do đó cũng là lí do khiến hắn lo lắng.vì nó là cháu của Jame Waston , nếu nhiều người biết sẽ rất nguy hiểm , cụ thể là bắt cốc tống tiền.
Tuyết ngày một rơi dày đặc hơn , tuyết phủ kín các lối đi , tuyết giăng đầy trên những tán cây khô khốc của mùa đông.
Những còn đường kia , tán cây kia cũng giống như hắn , Lệ Băng bao trùm lòng hắn , vây lấy đầu óc hắn , hắn không còn suy nghĩ được gì ngoài việc đi tìm Lệ Băng.
Cuối cùng hắn cũng tìm thấy nó , hắn thở phào nhẹ nhõm , rồi sau đó cáu gắt lên khi thấy thái độ nhỡn nhơ của nó đang ăn kẹo bông trong công viên giải trí của thành phố, hoàn toàn vô tư không hề biết hắn sắp điên lên vì nó.
Hắn tiến lại gần nó , đinh ninh tính mắng nó một trận , nhưng khi thấy vẻ thích thù trên gương mặt cùng chiếc môi đang liếm láp miếng kẹo bông dính trên mép thì lửa giận của hắn biến đâu mất , còn lại là cãm giác ấm áp thôi .
♥ có bông tuyết nào như em không nhỉ ? vừa đủ lạnh để xoa dịu cái nóng của lòng anh , đồng thời lại có thể tỏa nhiệt làm con người ta thấy ấm áp !
Nó còn đang nhăm nhi cây kẹo bông trên tay thì môt bàn tay ấm áp ôm nó từ phía sau , nó giật mình xém rớt cây kẹo trên tay , ngoảnh đầu quay lại :
-‘cậu làm gì vậy ? buông tôi ra !’ nó nói vừa đủ nghe , tay đẩy Khánh ra xa nó , mặt ửng đỏ…
-‘cậu có biết tôi lo lắng cho cậu như thế nào không hả ? s tự nhiên lại chạy đi mà không nói tiếng nào ?’ hắn trách yêu nó bằng giọng nhỏ nhẹ..
-‘tôi xin lỗi , tôi chạy theo hướng chú bán kẹo bông’ nói rồi nó huơ huơ cây kẹo bông ra trước mặt hắn..
Thấy cái mặt phụng phịu nhận lỗi của nó.hắn không trách nữa..
Bây giờ là 10h đêm , gió bắt đầu rít từng cơn , lại thêm có tuyết , trời ngã lạnh …đôi môi của nó cũng bắt đầu nhợt nhạt đi , làn da trắng bệch ra.hắn nhìn thấy vẻ đó của nó tự nhiên thấy xót lòng .hắn cũng cảm thấy lạnh , chính hắn cũng không đem theo áo khoác kia mà..
Hắn nắm lấy tay nó lôi đi , bàn tay hắn rộng nắm trọn bàn tay nhỏ bé của nó….
ấm áp
Hắn lôi nó vào một cửa hàng quần áo lớn.đi đi một vòng bước ra :
Nó được hắn tân trang cho một đôi găng tay Disney màu trắng , một bịt tai marie màu trắng và một chiếc áo ấm len cũng màu trắng thêm chiếc khăn choàng cổ cũng trắng.
Còn hắn : chiếc áo ấm len màu xám tro , chiếc nón len đen đội hờ chưa phần mái và một chiếc khăn choàng cổ màu xám . trông rất baby
-‘ấm áp thật ! nhưng tôi không muốn hù ma người ta đâu ! nguyên màu trắng trừ cái quần , lại còn bao tay Disney làm như tôi con nít không bằng ý’ giọng nó pha trò
Hắn mĩm cười ấm áp , không hiểu sao hắn lại bắt nó mang toàn màu trắng .không biết mọi người xung quanh thấy sao , nhưng hắn thì thầy rất hợp , hắn gật gù tự tán dương mình >.<
-‘này ! anh nghĩ em nên gọi anh là anh đấy !’ đột nhiên hắn quay lại nheo mắt nhìn nó.
-‘anh với chẳng em , tôi không bao giờ kêu người bằng tuổi mình là anh đâu’
-‘anh lớn hơn em một tuổi’
-‘hửh ? không lẽ cậu ở lại lớp à ?’
-‘cái gì mà ở lại lớp ! không có đâu !’
-‘chớ sao ?’
-‘năm 13t , anh và Phong bị tai nạn giao thông , do chấn thương nặng nên phải nhập viện điều trị rất lâu , nên buộc phải thôi học một năm , nên trễ’
-‘chấn thương nặng hửh ? hàn chi bây giờ đầu óc hai người cứ tưng tưng’ nó nheo mắt.
Hắn cốc yêu lên trán nó , nó lấy tay xoa xoa rồi nhìn hắn cười hì hì..
-‘đi chơi không’
-‘ngu sao không , đi công viên lúc nãy nhé !’
-‘ừ !’
Hắn và nó lại sánh bước bên nhau.
***
Hai người dừng trước gian hàng trò chơi bắn sung
-‘tôi muốn chơi’ nó nói mắt không thèm nhìn hắn lấy một cái.
-‘không’ hắn đáp gọn , có phần tức giận.
-‘tôi có quyền , cậu cấm được tôi à’
-‘ờ ! chơi đi , a bỏ e lại một mình . a đi chỗ khác chơi.’
-‘ơh..ơh !! đừng bỏ tôi lại một mình’ bây giờ nó mới quay qua nhìn hắn nũng nịu.
-‘không biết’ hắn cười cười đáp lại , mắt lơ đễnh ra xa.
Như hiểu điều gì , nó quay người qua đứng đối diện hắn , hai tay đặt lên hai vai hắn lắc lắc :
-‘anh Duy Khánh , cho em chơi đi mà ! ha !!!! ha ?ha? ha?’ nó chu chu mỏ lên , nhõng nhẽo.
Hắn tính im lặng để nghe nó năn nỉ tiếp , mà không hiểu sao hắn không kiềm nổi , bật cười ha ha …rồi hắn quay qua nhìn nó , lắc lắc đầu nói :
-‘anh không dám cấm em đâu’
-‘vậy là cho rồi nhé !’ nó cười sung sướng như một đứa con nít được mẹ cho quà…
Hắn không nói gì , nhìn nó cười…
Nó giương súng ra bắn , luật chơi là nếu bắn bể các quả bóng trong một khoảng thời gian là 30s thì sẽ có thưởng , tùy theo số quả bóng bể mà có quà nhất định.
-‘em bắn được không đấy !’ hắn nheo mắt nhìn nó.
-‘khinh em vừa thôi , em là một tay thiện xa đấy’ nó lườm hắn một cái rồi quay sang tập trung phát súng đầu tiên của mình…
Đoàng ! bụp ! quả bóng thứ nhất trúng phát súng của nó , vở toanh…
-‘thấy chưa , em nói em là một tay thiện …..’ nó chưa kịp nói hết câu thì hắn đã bay lại cướp khẩu súng của nó.
Đoàng ! đoàng ! một loạt đạn xuất phát từ khẩu súng , các quả bóng vỡ toanh.
-‘anh làm gì vậy , em đang bắn mà’ nó cau mày…
-‘thời gian bắn chỉ có 45s , em loay hoay chỉ còn 15s nữa là hết giờ , nếu anh không rat ay thì em thua rồi’ hắn hoay hoay cây súng.
Nó trề môi đáng yêu.
-‘đây là phần thưởng của quí khách’ ông nhân viên nói rồi đưa cho Khánh một con thỏ bông màu hồng.
Nó thích thú vương tay ra ôm con thỏ bông thì bị hắn đoạt trước.
-‘của anh mà’ hắn ôm con thỏ trong tay.
-‘đồ keo kiệt , ứ xèm’ nó dãy nãy bỏ đi.
Hắn lê chân theo sau nó , nói vọng lên :
-‘ê ! em đừng có dảy nảy như thế , coi chừng té nhào ra giống hôm bữa bây giờ’
Nó quay lại lườm hắn sắc bén…hắn thì cười hehe..
-‘em muốn chơi trò gắp thú , em sẽ tự lấy cho mình một con , không cần anh âu’
Hắn không nói gì , đứng nhìn nó đang chăm chú gắp từng con thú.hình ảnh đó lại xuất hiện trong đầu hắn :
-‘cậu không sao chứ ? gương mặt cậu nhợt nhạt quá ?’ hắn lo sợ ôm chầm lấy cô bé.
-‘tôi …tôi..tôi …’ cơn đau tim quằn quại khiến cô bé không thốt nên lời.chỉ biết dương mắt nhìn hắn âu yếm , tay bóp lấy ngực-nơi có trái tim nhỏ bé đang nhói lên từng hồi.
-‘cố lên , người nhà sắp tìm thấy chúng ta rồi , cố lên!’
Cô bé nhìn hắn luyến tiếc , hắn như hiểu được ánh mắt đó ..
-‘tên cậu là gì ?’ hắn xót xa nhìn cô bé.
-‘ro…..rose …’ chưa kịp nói hết câu , cô bé đã ngất lịm đi.
-‘áh !! tức quá ! tức chết đi mà.’ Trở về với hiện thực . trước mặt hắn , Lệ Băng đang vò đầu bức tóc vì mãi không gắp được thú.
-‘đi thôi’ hắn lắc đầu rồi tiến lại nắm tay nó lôi đi.
~~~~
-‘gần 12h rồi , công viên gần đóng cữa rồi , em muốn chơi trò gì ?’ hắn hỏi sau khi đưa tay len nhìn đồng hồ.
-‘cái kia đi’ nó nói rồi đưa tay chỉ về đu quay khổng lồ.
Hắn nhăn mặt :
-‘trò đó chán lắm’
-‘nhưng em thích’
-‘thôi được rồi , thì đi vậy’
Vòng quay chuyển bánh , quay-quay-quay rồi quay , đây là lí do khiến hắn không muốn đi , chán chết.
-‘anh đi đâu ngang qua nhà em vậy ?’ nó hỏi , đôi mắt vẫn chăm chăm ra cửa kính , ngắm tuyết..
-‘tình cờ thôi’
-‘xe đâu ? đừng nói với em là đại thiếu gia như anh lại cuốc bộ nhé’
-‘anh thích đi bộ ’
-‘gần nhà em có một bãi đậu xe , để đó chớ gì’
-‘thông minh’ hắn đáp gọn.
-‘anh không thích mùa đông sao ?’
-‘ừ’
-‘tại sao vậy ?’
-‘lạnh lẽo , nhàm chán’
-‘vậy sao?’
♥“nhưng nếu em là tuyết ! anh nguyện sẽ là mùa đông” hắn tính nói ra câu này , nhưng lại thôi..
-‘vậy anh thích mùa nào ?’
-‘không thích mùa nào cả , nhưng nếu phải lựa cho thì anh sẽ chọn mùa hè’
-‘mùa hè ? tại sao ?’
-‘vì nhờ nó mà anh đã gặp được người quan trọng của cuộc đời anh’
Nó quay phắt lại nhìn hắn , ánh mắt sapphire của nó và ánh mắt hổ phách của hắn lại chạm nhau.
-‘đôi mắt của cậu rất giọng một người !’
-‘là Phong và ba tôi’
-‘cả Phong luôn sao?’ nó quay sang ngạc nhiên.
-‘phải ! chúng tôi không khác nhau gì cả’
-‘em thấy hai người không thân thiết gì cho lắm’ nó hỏi khẽ
-‘ừ ! từ nhỏ anh đã du hoc ở Pháp , còn Phong thì ở Mĩ ,rất ít gặp nhau .nên dù mang chung dòng máu nhưng anh với nó khác nhau một trời một vực.’
Nó lại im lăng , không nói gì…
-‘à ! phải rồi ! hình như sắp tới giáng sinh rồi nhỉ ?’
Nó đột nhiên bấu chặc tay vào áo len , đôi mắt u buồn cuối xuống.
Tuy không nhìn đối diện nó , nhưng hình ảnh phản chiếu qua tấm gương cho hắn thấy tất cả .
-‘có chuyện gì sao ?’ hắn hỏi.
-‘không’ nó đáp gọn , bàn tay nới lỏng ra , đôi mắt cố tỏ vẻ vui lên..
Hắn không nói gì thêm , nhưng hắn biết có gì đó không ổn ở nó .bây giờ , hắn thật sự rất –rất muốn ôm chầm nó vào lòng.nhìn vào đôi mắt của nó –đôi mắt u buồn cô đơn , thực sự hắn rất muốn dang tay che chở , bảo vệ cho nó.
Hắn với tay ra tính kéo nó vào lòng , thì vòng quay dừng lại , nó nhanh chóng mở cửa bước xuống , hoàn toàn không biết có một cánh tay đang chuẩn bị nắm lấy nó thì bị phớt qua như chưa từng tồn tại .
-‘tôi mệt rồi ! về !’ nó không xưng anh em nữa.gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.
-‘ừm !’ dường như thấy được điều đó , hắn không dám đòi hỏi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.