Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông
Chương 20
Rose Killer
29/10/2013
Cửa phòng hồi sức he hé ra , Duy Phong rón rén bước vào ( vì sợ ai kia
thức giấc ấy mà ).nó đã tỉnh lâu rồi , nhưng vẫn hơi mệt nên khép mắt để đó.nghe tiếng động nó hí mắt ra , nhìn thấy dáng vẻ rón rén của anh ,
không nhịn được cười , nó quay qua phía kia cười khúc khích .rồi sợ bị
anh phát hiện nên im lặng giả vờ ngủ tiếp.
-‘cười đủ chưa ?’ nó không qua được ánh mắt trong nghề của Duy Phong.
-‘ưm…ưm cậu đó hả ?’ nó tỏ ra mới ngủ dậy..
Anh không thèm bắt bẻ nó nữa , liếc mắt nhìn cái dáng vẻ mảnh khảnh của nó đang nằm trên chiếc giường trắng.người không băng bó gì nhiều
-‘không sao chứ !’
-‘ừh ! chưa chết’
-‘lần sau đừng có việc gì cũng tự giải quyết’
-‘chẳng phải cậu đã tới sao ?’ nó nheo mắt..
-‘không có lần sau đâu’ anh ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
-‘yes ! nói tôi biết tình trạng vết thương của tôi đi !’
-‘lưng bị gai đâm , nát bấy vô phương cứu chữa.tim và bụng bị lực tác động mạnh đã rời khỏi cơ thể’ anh trêu ghẹo nó đáng yêu..
-‘cậu….’ nó nhiu mày nhìn anh , đôi môi cong lên đáng yêu.
Anh lắc đầu mĩm cười .
ế khoan ! anh đang cười sao ! làm sao anh có thể cười trong khi anh đã quên cách cười từ hai năm trước rồi mà ! lập tức anh thu nụ cười lại.trở về gương mặt lạnh nguyên thủy..
-‘ế ! tay cậu bị thương sao ?’ nãy giờ nó mới để ý.
-‘không gì cả ! vết thương ngoài da thôi’ anh giấu tay đằng sau, một giọt máu rơi xuống sàn nhà trắng.
-‘nhẹ sao ?’
Bỗng cánh cửa hé ra , cô y tá bước vào.
-‘cô cho cháu biết tình trạng vết thương đi’
-‘à ! vết thương ngoài không đáng kể , chỉ có phần lưng bị gai đâm nhiều , nhưng không sao , lỗ gai nhỏ thoa thuốc vài ngày sẽ lành thôi.còn nội thương thì buộc bệnh nhận phải nhập viện để kiểm tra.’
-‘nhập viện ?’ nó trố mắt ra.
-‘bệnh nhân vốn thể trạng yếu , bị bệnh suy tim bẩm sinh rất nặng.lại thêm chứng thiếu máu nên phải ở lại kiểm tra’nói rồi cô y tá lấy trên xe đẩy thuốc nhỏ ra một lọ thuốc nhỏ -‘bệnh nhân cần thoa thuốc vào lưng’
-‘có đau không ?’ nó e dè hỏi.
-‘chắc không đâu’ cô y tá nheo mắt
-‘bọn Thiên Cầm đáng sợ vậy mà cậu còn không sợ mà , sợ gì cái này’ anh mở miệng nói.
Nó liếc nhìn anh một cái rõ bén , ánh mắt rơi vào bàn tay đang bị thương kia :
-‘nếu cậu không băng bó , tôi sẽ không thoa thuốc đâu’ nó cất giọng nũng nịu.
Anh liếc nhìn nó , tự nhiên có cảm giác kì kì , nếu là bình thường anh sẽ phớt lờ mặc kệ đi ngay.tự nhiên bây giờ lại không làm được.vết thương tuy nhỏ nhưng sâu , không thoa thuốc thì sao mà lành được.nghĩ đến đây , lòng anh bối rối..
-‘được rồi ! tôi đi băng ! cậu thoa thuốc đi’ anh còn không biết mình đang nói gì cơ mà.
Nó cười hì hì , chiếc răng khểnh nhỏ hé ra , núp sau cánh môi nhỏ kia.
-‘hừa đó nha !’ nó đưa tay ra-‘móc nghoéo đi !’
Anh liếc nó một cái , rồi tự nhiên cũng đưa tay móc nghoéo.vậy đó , anh đi thoa thuốc.
Anh không biết mình bị gì nữa ý , trước giờ ai dám ra lệnh cho anh , ai dám đặt điều kiện với anh.trước giờ anh chưa nghe lời ai bao giờ đâu nha ! không biết thánh giật nào đang tiêu khiển anh nữa. >.< nhưng một phần nào đó trong con tim đã chết kia đã xuất hiện sự sống.một phần nào đó trên cánh môi kia đã nhếch lên cười.mặc dù cười như không nhưng vẫn có.
Khi hắn đã đi mất hút , nó mới vạch lưng áo lên cho cô y tá thoa thuốc .cô y tá nhìn tấm lưng đầy lỗ gai nhưng vẫn trắng nõn ngọc ngà ,thầm đoán cô bé này ắc phải là thiên kim nào đấy.đôi mắt cô y tá dừng lại ở một hình xăm hoa hồng đen ở phía giữa lưng trái , một bông hồng đen to bằng mu bàn tay năm giữa tấm lưng trắng như tuyết..
-‘cô xoa thuốc đi , đừng để ý tới nó’ nó đoán được suy nghĩ của cô y tá.
-‘à vâng !’ cô y tá biết đây là bệnh nhân đặc biệt nên không dám đắt tội.cho dù không phải thiên kim nhà nào thì việc con bé đi với Âu Dương thiếu gia là đủ ghê gớm roài :3 nhưng tại sao tấm lưng ngọc ngà này phải xăm hình lên.cô thắc mắc nhưng không dám hỏi.nhanh tay bôi thuốc rồi ra ngoài.
Khi cô y tá vừa bước ra , anh cũng vừa bước vào , tay đã băng bó ..
-‘xem ra cậu biết giữ lời hứa đó chớ’ nó trêu ghẹo.
Anh không nói gì , im lặng đi vào…
-‘cậu có thể gọi điện thoại cho cô Morelli nói cô xin giúp tôi ở lại nhà cậu vài ngày được không ?’
Anh im lặng , gương mặt tỏ vẻ không hiểu.như hiểu ý , nó giải thích :
-‘nếu bọn gia nhân mà biết tôi nằm viện thì ông nôi tôi cũng biết , nếu ông biết Diệp Thiên Cầm gây ra , chắc chắn ông sẽ không buông tha cho nhà họ Diệp đâu , nhà họ Diệp đến lúc đó chắc chắn đến chết cũng không nó chỗ chôn thân’.
-‘cậu còn bênh vực cô ta ?’
-‘cô ta đáng ghét nhưng không đáng chết đâu , với lại do cô ta đố kị thôi hoàn toàn không có ý gì đâu .nếu vì chuyện đó mà Diệp gia phải phá sản không chốn dung thân , thật sự không đáng..’ nó bênh vực..
-‘đã hiểu ! tôi sẽ giúp cậu giải quyết ! giờ thì nghĩ ngơi đi , tôi sẽ cử gia nhân đến chăm sóc cho cậu’
-‘tôi thực sự không muốn nhập viện đâu ! phải đưa tôi đi chơi mới chịu nha’
-‘giờ muộn rồi ! mai đi’
-‘hứa nha’
-‘ừ’ nói rồi anh bước ra và khép cửa lại.
Anh thực sự không hiểu nó là người như thế nào nữa , lúc thì lạnh như băng .lúc thì ngố ngố như đứa con nít.người ta nói con gái sáng nắng chiều mưa là như thế này sao ! đúng là sinh vật kì bí mà.anh lắc đầu bước đi..
Sau khi gọi điện thoại cho cô Morelli giải quyết việc hồi chiều nó nhờ xong.Duy Phong tiến đến chiếc laptop apple ở bàn , gõ bàn phím một hồi rồi nhếch mép lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ.
Tuy nó không truy cứu nhưng anh không thể bỏ qua . dám cho anh một trận hú hồn , anh làm sao bỏ qua được.mà loại như Diệp Thiên Cầm nhất định sẽ còn gây chuyện với nó nữa.anh cần phải giải quyết triệt để.
Tối hôm đó , cô Morelli đã ở lại với nó cả đêm…
****sáng hôm sau :
-‘mình nghe nói hôm qua Queen đã đánh Lãnh Lệ Băng rất tàn ác luôn đó’
-‘ừ ! là nhị thiếu gia đến cứu đó’
-‘tội nghiệp quá’
-‘đáng đời !’
-‘mà chuyện này không trách Diệp Thiên Cầm được ,yêu là mù quáng mà’
-‘mình nghĩ Diệp Thiên Cầm và nhị thiếu gia nên quen nhau để trở thành một cặp hot teen’
---………….
Hàng trăm cái miệng đồn nhau..
Lãnh Lệ Băng bị thương nên không đi học .
Ở một góc khuất ở phía sau trường , hai cô gái đang khóc sướt mướt trước mặt một chàng trai..
Hai cô gái kia là Diệp Thiên Cầm là Diệp Khả Lan …còn chàng trai kia chỉ có thể là Ân Dương Duy Phong.
-‘nhị thiếu gia , xin anh hãy buông tha cho Diệp gia , tôi xin thề sẽ không bao giờ đụng tới Lãnh Lệ Băng nữa đâu’ Diệp Thiên Cầm nhìn Duy Phong bằng ánh mắt đầy ắp nước mắt,hai khóe mi sưng mộng lên .chắc từ tối hôn qua cô ta đã khóc rất nhiều.
-‘phải đó ! nhị thiếu gia , xin anh !’ Diệp Khả Lan cũng nước mắt không kém…
-‘ngu ngốc’ đáp lại hai ánh mắt sưng mộng kia chỉ là hai từ lạnh lùng này..
-‘là tôi sai ! xin cậu đừng làm gì Diệp gia’..Diệp Thiên Cầm nấc từng tiếng..
Diệp Thiên Cầm thực sự quá ngu ngốc , đúng là cô lấy được sự thông cảm và ủng hộ của mọi người , nhưng có là gi đồi vời Duy Phong đâu.cô không hề biết một chút gì về Âu Dương Duy Phong.đằng sau gương mặt điển trai kia là một con người lạnh lùng sắc đá , sẽ không bao giờ nghe những lời nài nĩ muộn màng này đâu.càng không bao giờ nghĩ rằng vì cô yêu anh quá mà bỏ qua đâu.đối với anh , sai là phải gánh hình phạt.
-‘muốn tôi tha cho Diệp gia ! được thôi , đáp ứng tôi hai điện kiện’.
-‘trăm điều kiện cũng được thưa thiếu gia’ Diệp Thiên Cầm mừng như bắt được vàng.
-‘thứ nhất : ra khỏi ARISTOCRARY , thứ hai : vào chiều ngày mai phải quỳ gồi trước trường xin lỗi Lãnh Lệ Băng’ ở điều kiện thứ 2 , anh cố tình nhấn rõ từng chữ…
-‘thiếu…thiếu gia..’Diệp Thiên Cầm đứng họng.rời khỏi ARISTOCRARY sao ? tương lai cô nằm ở đây , nếu đi thì cô sẽ trôi về đâu đây ! ARISTOCRARY là trường quốc tế , học sinh tốt nghiệp từ trường này đậu đại học hơn 98% , cô làm sao có thể bỏ chứ ! nhưng nếu Diệp gia nguy khốn , cô cũng phải đi.đến lúc đó chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao ! điều kiện này Diệp Thiên Cầm có thể chấp nhận .nhưng bắt cô quỳ gối , thực sự khó mà có thể , đối với một người cao quý như cô mà phải quỳ trước một Lãnh Lệ Băng quá đỗi bình thường kia.thì cô còn nhìn mặt ai..
-‘không đồng ý sao ?’ Duy Phong hắn giọng , tính bỏ đi
-‘được ! tôi đồng ý’ Diệp Thiên Cầm nuốt nhục nhã vào lòng , chấp nhận.dù sao chuyện này cũng cô gây ra, cô không thể để gia đình luyên lụy.thà nhục nhã còn hơn để mình từ danh hiệu thiên kim đại tiểu thư rớt xuống làm con nhỏ nghèo nàn đầu đường xó chợ..so ra vẫn đỡ hơn.
Anh quay bước bỏ đi , đáng nhẽ anh không có ý định tha cho Diệp gia , nhưng lại nhớ đến gương mặt quở trách của nó , tự nhiên trái tim sắt đá của anh chạy đâu mất tiêu.>.<
-‘cười đủ chưa ?’ nó không qua được ánh mắt trong nghề của Duy Phong.
-‘ưm…ưm cậu đó hả ?’ nó tỏ ra mới ngủ dậy..
Anh không thèm bắt bẻ nó nữa , liếc mắt nhìn cái dáng vẻ mảnh khảnh của nó đang nằm trên chiếc giường trắng.người không băng bó gì nhiều
-‘không sao chứ !’
-‘ừh ! chưa chết’
-‘lần sau đừng có việc gì cũng tự giải quyết’
-‘chẳng phải cậu đã tới sao ?’ nó nheo mắt..
-‘không có lần sau đâu’ anh ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
-‘yes ! nói tôi biết tình trạng vết thương của tôi đi !’
-‘lưng bị gai đâm , nát bấy vô phương cứu chữa.tim và bụng bị lực tác động mạnh đã rời khỏi cơ thể’ anh trêu ghẹo nó đáng yêu..
-‘cậu….’ nó nhiu mày nhìn anh , đôi môi cong lên đáng yêu.
Anh lắc đầu mĩm cười .
ế khoan ! anh đang cười sao ! làm sao anh có thể cười trong khi anh đã quên cách cười từ hai năm trước rồi mà ! lập tức anh thu nụ cười lại.trở về gương mặt lạnh nguyên thủy..
-‘ế ! tay cậu bị thương sao ?’ nãy giờ nó mới để ý.
-‘không gì cả ! vết thương ngoài da thôi’ anh giấu tay đằng sau, một giọt máu rơi xuống sàn nhà trắng.
-‘nhẹ sao ?’
Bỗng cánh cửa hé ra , cô y tá bước vào.
-‘cô cho cháu biết tình trạng vết thương đi’
-‘à ! vết thương ngoài không đáng kể , chỉ có phần lưng bị gai đâm nhiều , nhưng không sao , lỗ gai nhỏ thoa thuốc vài ngày sẽ lành thôi.còn nội thương thì buộc bệnh nhận phải nhập viện để kiểm tra.’
-‘nhập viện ?’ nó trố mắt ra.
-‘bệnh nhân vốn thể trạng yếu , bị bệnh suy tim bẩm sinh rất nặng.lại thêm chứng thiếu máu nên phải ở lại kiểm tra’nói rồi cô y tá lấy trên xe đẩy thuốc nhỏ ra một lọ thuốc nhỏ -‘bệnh nhân cần thoa thuốc vào lưng’
-‘có đau không ?’ nó e dè hỏi.
-‘chắc không đâu’ cô y tá nheo mắt
-‘bọn Thiên Cầm đáng sợ vậy mà cậu còn không sợ mà , sợ gì cái này’ anh mở miệng nói.
Nó liếc nhìn anh một cái rõ bén , ánh mắt rơi vào bàn tay đang bị thương kia :
-‘nếu cậu không băng bó , tôi sẽ không thoa thuốc đâu’ nó cất giọng nũng nịu.
Anh liếc nhìn nó , tự nhiên có cảm giác kì kì , nếu là bình thường anh sẽ phớt lờ mặc kệ đi ngay.tự nhiên bây giờ lại không làm được.vết thương tuy nhỏ nhưng sâu , không thoa thuốc thì sao mà lành được.nghĩ đến đây , lòng anh bối rối..
-‘được rồi ! tôi đi băng ! cậu thoa thuốc đi’ anh còn không biết mình đang nói gì cơ mà.
Nó cười hì hì , chiếc răng khểnh nhỏ hé ra , núp sau cánh môi nhỏ kia.
-‘hừa đó nha !’ nó đưa tay ra-‘móc nghoéo đi !’
Anh liếc nó một cái , rồi tự nhiên cũng đưa tay móc nghoéo.vậy đó , anh đi thoa thuốc.
Anh không biết mình bị gì nữa ý , trước giờ ai dám ra lệnh cho anh , ai dám đặt điều kiện với anh.trước giờ anh chưa nghe lời ai bao giờ đâu nha ! không biết thánh giật nào đang tiêu khiển anh nữa. >.< nhưng một phần nào đó trong con tim đã chết kia đã xuất hiện sự sống.một phần nào đó trên cánh môi kia đã nhếch lên cười.mặc dù cười như không nhưng vẫn có.
Khi hắn đã đi mất hút , nó mới vạch lưng áo lên cho cô y tá thoa thuốc .cô y tá nhìn tấm lưng đầy lỗ gai nhưng vẫn trắng nõn ngọc ngà ,thầm đoán cô bé này ắc phải là thiên kim nào đấy.đôi mắt cô y tá dừng lại ở một hình xăm hoa hồng đen ở phía giữa lưng trái , một bông hồng đen to bằng mu bàn tay năm giữa tấm lưng trắng như tuyết..
-‘cô xoa thuốc đi , đừng để ý tới nó’ nó đoán được suy nghĩ của cô y tá.
-‘à vâng !’ cô y tá biết đây là bệnh nhân đặc biệt nên không dám đắt tội.cho dù không phải thiên kim nhà nào thì việc con bé đi với Âu Dương thiếu gia là đủ ghê gớm roài :3 nhưng tại sao tấm lưng ngọc ngà này phải xăm hình lên.cô thắc mắc nhưng không dám hỏi.nhanh tay bôi thuốc rồi ra ngoài.
Khi cô y tá vừa bước ra , anh cũng vừa bước vào , tay đã băng bó ..
-‘xem ra cậu biết giữ lời hứa đó chớ’ nó trêu ghẹo.
Anh không nói gì , im lặng đi vào…
-‘cậu có thể gọi điện thoại cho cô Morelli nói cô xin giúp tôi ở lại nhà cậu vài ngày được không ?’
Anh im lặng , gương mặt tỏ vẻ không hiểu.như hiểu ý , nó giải thích :
-‘nếu bọn gia nhân mà biết tôi nằm viện thì ông nôi tôi cũng biết , nếu ông biết Diệp Thiên Cầm gây ra , chắc chắn ông sẽ không buông tha cho nhà họ Diệp đâu , nhà họ Diệp đến lúc đó chắc chắn đến chết cũng không nó chỗ chôn thân’.
-‘cậu còn bênh vực cô ta ?’
-‘cô ta đáng ghét nhưng không đáng chết đâu , với lại do cô ta đố kị thôi hoàn toàn không có ý gì đâu .nếu vì chuyện đó mà Diệp gia phải phá sản không chốn dung thân , thật sự không đáng..’ nó bênh vực..
-‘đã hiểu ! tôi sẽ giúp cậu giải quyết ! giờ thì nghĩ ngơi đi , tôi sẽ cử gia nhân đến chăm sóc cho cậu’
-‘tôi thực sự không muốn nhập viện đâu ! phải đưa tôi đi chơi mới chịu nha’
-‘giờ muộn rồi ! mai đi’
-‘hứa nha’
-‘ừ’ nói rồi anh bước ra và khép cửa lại.
Anh thực sự không hiểu nó là người như thế nào nữa , lúc thì lạnh như băng .lúc thì ngố ngố như đứa con nít.người ta nói con gái sáng nắng chiều mưa là như thế này sao ! đúng là sinh vật kì bí mà.anh lắc đầu bước đi..
Sau khi gọi điện thoại cho cô Morelli giải quyết việc hồi chiều nó nhờ xong.Duy Phong tiến đến chiếc laptop apple ở bàn , gõ bàn phím một hồi rồi nhếch mép lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ.
Tuy nó không truy cứu nhưng anh không thể bỏ qua . dám cho anh một trận hú hồn , anh làm sao bỏ qua được.mà loại như Diệp Thiên Cầm nhất định sẽ còn gây chuyện với nó nữa.anh cần phải giải quyết triệt để.
Tối hôm đó , cô Morelli đã ở lại với nó cả đêm…
****sáng hôm sau :
-‘mình nghe nói hôm qua Queen đã đánh Lãnh Lệ Băng rất tàn ác luôn đó’
-‘ừ ! là nhị thiếu gia đến cứu đó’
-‘tội nghiệp quá’
-‘đáng đời !’
-‘mà chuyện này không trách Diệp Thiên Cầm được ,yêu là mù quáng mà’
-‘mình nghĩ Diệp Thiên Cầm và nhị thiếu gia nên quen nhau để trở thành một cặp hot teen’
---………….
Hàng trăm cái miệng đồn nhau..
Lãnh Lệ Băng bị thương nên không đi học .
Ở một góc khuất ở phía sau trường , hai cô gái đang khóc sướt mướt trước mặt một chàng trai..
Hai cô gái kia là Diệp Thiên Cầm là Diệp Khả Lan …còn chàng trai kia chỉ có thể là Ân Dương Duy Phong.
-‘nhị thiếu gia , xin anh hãy buông tha cho Diệp gia , tôi xin thề sẽ không bao giờ đụng tới Lãnh Lệ Băng nữa đâu’ Diệp Thiên Cầm nhìn Duy Phong bằng ánh mắt đầy ắp nước mắt,hai khóe mi sưng mộng lên .chắc từ tối hôn qua cô ta đã khóc rất nhiều.
-‘phải đó ! nhị thiếu gia , xin anh !’ Diệp Khả Lan cũng nước mắt không kém…
-‘ngu ngốc’ đáp lại hai ánh mắt sưng mộng kia chỉ là hai từ lạnh lùng này..
-‘là tôi sai ! xin cậu đừng làm gì Diệp gia’..Diệp Thiên Cầm nấc từng tiếng..
Diệp Thiên Cầm thực sự quá ngu ngốc , đúng là cô lấy được sự thông cảm và ủng hộ của mọi người , nhưng có là gi đồi vời Duy Phong đâu.cô không hề biết một chút gì về Âu Dương Duy Phong.đằng sau gương mặt điển trai kia là một con người lạnh lùng sắc đá , sẽ không bao giờ nghe những lời nài nĩ muộn màng này đâu.càng không bao giờ nghĩ rằng vì cô yêu anh quá mà bỏ qua đâu.đối với anh , sai là phải gánh hình phạt.
-‘muốn tôi tha cho Diệp gia ! được thôi , đáp ứng tôi hai điện kiện’.
-‘trăm điều kiện cũng được thưa thiếu gia’ Diệp Thiên Cầm mừng như bắt được vàng.
-‘thứ nhất : ra khỏi ARISTOCRARY , thứ hai : vào chiều ngày mai phải quỳ gồi trước trường xin lỗi Lãnh Lệ Băng’ ở điều kiện thứ 2 , anh cố tình nhấn rõ từng chữ…
-‘thiếu…thiếu gia..’Diệp Thiên Cầm đứng họng.rời khỏi ARISTOCRARY sao ? tương lai cô nằm ở đây , nếu đi thì cô sẽ trôi về đâu đây ! ARISTOCRARY là trường quốc tế , học sinh tốt nghiệp từ trường này đậu đại học hơn 98% , cô làm sao có thể bỏ chứ ! nhưng nếu Diệp gia nguy khốn , cô cũng phải đi.đến lúc đó chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao ! điều kiện này Diệp Thiên Cầm có thể chấp nhận .nhưng bắt cô quỳ gối , thực sự khó mà có thể , đối với một người cao quý như cô mà phải quỳ trước một Lãnh Lệ Băng quá đỗi bình thường kia.thì cô còn nhìn mặt ai..
-‘không đồng ý sao ?’ Duy Phong hắn giọng , tính bỏ đi
-‘được ! tôi đồng ý’ Diệp Thiên Cầm nuốt nhục nhã vào lòng , chấp nhận.dù sao chuyện này cũng cô gây ra, cô không thể để gia đình luyên lụy.thà nhục nhã còn hơn để mình từ danh hiệu thiên kim đại tiểu thư rớt xuống làm con nhỏ nghèo nàn đầu đường xó chợ..so ra vẫn đỡ hơn.
Anh quay bước bỏ đi , đáng nhẽ anh không có ý định tha cho Diệp gia , nhưng lại nhớ đến gương mặt quở trách của nó , tự nhiên trái tim sắt đá của anh chạy đâu mất tiêu.>.<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.