Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông
Chương 29
Rose Killer
29/10/2013
Tôi bàn tí việc về công ty chưa tới 20p mà trong đây em đã loạn như thế
này , đầu tóc thì xù lên , người đứng không vững , cứ ngã lên ngã xuống , nói chuyện thì loạn ngôn , thực khiến tôi bực mình .lúc nãy tôi không
đỡ em thì chắc chiếc bàn đựng thức ăn sau lưng em đã bị em đè đổ hết
rồi.
Người em không còn chút sức lực , nằm gọn trong tay tôi.tôi liếc nhìn 3 chai Whisky Scotch trỗng , lắc đầu . tên kia cũng không khá gì hơn em , bạn hắn ta cũng phải đỡ hắn ta như tôi đỡ em .
-‘uống tiếp đi ! chúng ta phải phân thắng bại’ em la lên , tay ngoắc ngoắc tên kia , người cố gượng dậy.trông mà phát điên , đã đứng không nổi còn bày đặt uống thêm , còn dám rủ tên kia uống nữa.tôi không đấm vào mặt hắn cái tội chuốc rượu em là may cho hắn lắm rồi .nghĩ mà tôi lại siết em chặt hơn , không cho em thoát
-‘về’ tôi nhấn giọng
-‘không ! cậu thả tôi ra ! tôi phải dạy cho anh ta bài học vì dám xúc phạm lòng tự tôn của tôi ! thả ra’ em mắt nhắm mắt mở trả lời tôi.giọng nói thều thào.em say lắm rồi…
Em giằng co thoát khỏi tay tôi , nhưng đâu dễ vậy chứ ! tôi cứ siết em rồi đỡ em đứng dậy dìu em lên phòng..
-‘không nha ! tôi không lên đâu’ em giẫy nảy , ngồi bệch xuống sàn nhà , hai chân đập đập , mắt híp lại phồng má ra như đứa con nít .mọi người xung quanh liếc sang nhìn em.không kìm nổi cười.kể cả tôi còn không nhịn được . nhếch mép lên cười.con nít thì phải dỗ theo kiểu con nít thôi..xem ra chuyến này tôi mệt với em rồi
-‘ngoan ! đi lên lầu’ tôi cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể , chứ để em như thế thì có mà mất mặt chết..
-‘không đi nha , trừ phi anh đưa em đi dạo chơi’ em lại phồng má ra , ngẩng mặt lên nhìn tôi.còn xưng tôi anh em nữa chớ ! thôi thì vì câu này tôi sẽ chìu em vậy.
-‘rồi ! ngoan ! đứng lên anh đưa em đi dạo ! Băng nhi ngoan’ tôi dịu dàng cuối xuống nói với em.đưa tay đỡ em đứng dậy.
Em đứng dậy và theo tôi ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa được một tí thì em lập tức bay lại một gốc cây , nôn dữ dội.tôi đứng kế bên vỗ lưng cho em.nếu người này không phải là em thì tôi đã chạy lâu rồi chứ còn khuya mới đứng đây..
Em đứng lên , người em cứ như cây con trước gió , nghiêng nghiêng quẹo quẹo.tôi choàng tay qua vai em giúp em đứng vững , lấy khăn tay ra cho em .em cầm lấy khăn tay rồi đẩy tay kia của tôi ra
-‘không cần nha ! em tự lo được !’
Tôi thở hắc ra , lắc đầu nhìn em ngao ngán .tôi mà buông ra thì có nước em hôn đất mất thôi…cứ như vậy , tôi dìu em đi dạo..
-‘Phong ca ! em khát nước’ Phong ca ! nghe cũng vui vui tai ấy chứ.
Tôi ghé lại bên một cửa hàng nhỏ bên đường mua cho em chai nước lọc .
-‘uống không ?’ em chìa chai nước ra trước mặt tôi , chai nước chỉ còn một nữa..
-‘không’ tôi đáp gọn…
-‘ha ha ! đỡ tốn !’ em cười ngáo , rồi ngửa cổ uống hết chai nước..
Tôi lại lắc đầu nhìn em ngao ngán !
Tôi và em rảo bộ ở một công viên gần khách sạn.theo tôi biết thì khu trượt tuyết cách đây không gần , phải đi bộ chừng 20p mới tới.
Mặc dù cuối đông tuyết đã tan gần hết , nhưng vẫn lạnh..
Em đi qua trái rồi lại qua phải , chẳng đi thẳng được.để tôi dìu cho thì không chịu..tí nữa té thì đừng có la làng..
-‘em đi đàng hoàng đi Lệ Băng’ tôi nhắc nhở.
-‘Lệ Băng ? lúc thì Lệ Băng lúc thì Băng Nhi ! em vẫn muốn anh gọi em là Rose hơn’ Rose ! em biết tôi phát hiện em là Rose Waston rồi sao ?
-‘em có tên Rose khi nào vậy?’ tôi vẫn cứ giả ngơ..
-‘ha ha ! chàng trai Lavender của em’ em lại gần tôi , ngực em chạm vào người tôi , em đưa tay lên vuốt gương mặt tôi-‘chẵng nhẽ anh quên em rồi sao ? em là Rose đây ! huhu ! Rose của anh đây mà !’
Tim tôi như bị ai bóp ! EM LÀ ROSE ..
Em là người con gái năm đó ! là người đã dằn vặt tôi suốt hai năm trời ! tại sao lại là em chứ ! tôi từng cầu mong rằng người đó là em.nhưng từng thôi.bây giờ thì tôi không hề muốn như vậy tí nào..
-‘anh ngạc nhiên lắm hay sao mà khựng người vậy chứ ! hôm đi chơi với Duy Khánh em đã hiểu lầm rằng anh ấy là Laverder ! nhưng cảm giác khi em ở bên cạnh anh ấy nói cho em biết anh ấy không phải ! mà la anh ! anh mới là Lavender’ em choàng tay ra ôm lấy tôi , đầu em tựa vào ngực tôi ..ấm áp..
Tôi gỡ tay em ra ..cuối người xuống..
-‘lên anh cõng’
Em gật đầu ngoan ngoãn rồi vén váy để tôi cõng
-‘em nhận ra anh khi nào ?’
-‘lúc trên ngọn đồi Lavender !’
-‘tại sao ?’
-‘không nhiều người biết nơi đó đâu ! lúc cùng anh lên đồi ! anh không cần hỏi đường em mà vẫn ung dung đi trước !’
-‘vậy mà em dám khẳng định rồi ?’ quả thực hôm đó tôi đi trước , chẳng thèm hỏi đường em , nhìn vào cũng đủ biết tôi là người biết đường.
-‘cả đôi mắt hổ phách của anh và hương Lavender dịu nhẹ nữa.’ em trả lời , đầu em tựa vào vai tôi, hơi thở em phả vào vai ấm nóng…
-‘em ghét anh khiếp ! anh biết sau đó em tìm anh vất vả như thế nào không hả ?’ em nói tiếp , câu nói như một lực thắt lấy trái tim tôi . em tìm tôi ? em tìm tôi ? tôi cứ lập đi lập lại hằng trăm lần 3 từ này ! em tìm tôi ? trong khi tôi thì cứ ngỡ em đã rời bỏ khỏi thế giới này mãi mãi..
-‘anh nghĩ em đã chết !’ tôi đáp gọn , nếu em mà đứng trước mặt tôi thì tôi đã ôm chầm lấy em rồi..
-‘em xém chết thôi’ em cười ! trong nụ cười em chứa đầy cay đắng.
-‘vậy sao em không nói cho anh biết em là Rose’ hình như tôi có phát hiện mới , lúc em say em sẽ nói lời thật lòng..
-‘em muốn anh quên con người kia đi’
-‘tại sao nhỉ ?’ tôi và em tới 1 gốc cây to vắng người , tôi để em ngồi xuống cạnh tôi , người em tựa vào thân cây.
-‘vì em của bây giờ đã khác trước rồi ! không còn là cô bé ngây thơ của anh hồi đó đâu.’
Tôi nheo mắt nhìn em..
-‘tai nạn năm đó là em bị người ta hãm hại ..lúc em phát hiện thì bị lôi vào xe rồi.’
Tôi giật mình kinh ngạc , em bị người ta hãm hại ư ?.lòng tôi đau thắt lại.
Em ngước mặt lên trời , sâu trong đôi mắt kia chứa một sự sợ hãi vô độ..
-‘kẻ đó bắt một giúp việc nhà em , bắt chị ấy gọi cho em , nhưng cuối cùng chị ấy lại chết ! em hoàn toàn không muốn chị ấy chết ! anh biết không ? lúc hai tên bắt cóc lơ là , chị đã rút dao ra đâm tên lái xe , làm tay lái bị lệnh , tên còn lại phản ứng không kịp , chỉ kịp rút sung ra bắn hai loạt đạn vào tay chị ấy . xe đâm vào lang cang và rơi xuống vực.trong lúc gần rơi , chị đã cố gắng mở cửa xe đẩy em ra khỏi đó.em té và lăn ra một khu vực cách đó khá xa..báo đăng tin năm đó người con gái đã chết là chị ấy..là chị ấy…tại em …là tại em...’ Em nói tới đây , cổ họng em nghẹn lại .từng tiếng khóc thút thít rồi bậc lên nức nở…
Tự nhiên tôi cảm thấy mình vô dụng biết bao , không làm được gì cho em cả.tôi ôm chầm em vào lòng tôi , tay vỗ nhẹ tóc em , an ủi.
-‘ngoan ! không phải do em !’
-‘ em được một người gần đó cứu sống ! nhưng đám bắt cóc vẫn còn tay trên , bọn tay trên đó biết em chưa chết ! bọn chúng tiếp tục truy lùng em ở khắp nơi.phải hơn 2 tháng sau em mới trở về nhà.trong hai tháng đó không biết bao lần em xém bước qua cửa tử..không biết bao lần em phải chịu cái mùi cay xè của thuốc súng , cái mùi tanh của máu.người cứu em vì em mà mất đi ba mẹ của mình .lúc giúp em chạy trốn ! anh ấy còn bị một phát đạn vào vai.không biết sống chết ra sao nữa ! tất cả là tại em’…em lại khóc lớn hơn.tôi từng nghe nói con gái khi say một khi đã khóc thì khóc hết năm.chắc là thật rồi…
-‘và ngày mà ba mẹ anh ấy mất ! là ngày sinh nhật em.!’ Em nói tiếp , giọng em như mất hết sức lực .chứa chan đầy nổi tuyệt vọng.
-‘sinh nhật em ? lại là sinh nhật em ?’ tôi ngạc nhiên , cố lập lại một lần nữa ! chắc là đúng rồi , lúc tôi gặp em là khoảng tháng 10 , hai tháng sau là tháng 12 đúng rồi , nhưng tại sao cứ trùng vào ngày sinh của em.
-‘phải !’ em yếu ớt trả lời-‘ngoại em nói đúng ! bất cứ ai bên cạnh em đều sẽ bị em hại chết ! ngày sinh nhật 10 tuổi của em ! 20 giúp việc đã chết dưới họng súng ! ngay vào ngày sinh nhật của em ! hức .. hức ! bên Mĩ lúc nào em cũng gặp nguy hiểm , nên em mới về đây và giấu đi thân phận thiên kim đại tiểu thư xuống làm một cô gái bình thường.’
Tôi thực sự không biết nói gì hơn nữa.tôi siết em chặt hơn , cuối xuống nhìn người con gái yếu ớt như cánh hoa hồng và dễ biến mất như tuyết này mà lòng tôi nhói lên.chỉ có thể là có kẻ đã sắp đặt , nếu không sẽ không thể trùng hợp đến vậy , cứ coi như ba em mất thì trùng hợp.mẹ em mất do sinh khó có thể chấp nhận.nhưng còn bác em ? tại sao lại vào ngày đó ? thậm chí những cuộc ám sát đẫm máu vẫn vào ngày đó ! rõ ràng đây là một cuộc trả thù chứ không hề tống tiền.nhưng tên này thích trêu đùa với em , nếu không thì em đã mất mạng lâu rồi ! trên thương trường nhà Waston rất ít gây hấn với ai . vậy rốt cuộc nhà Waston đã gây thù oán sâu nặng với kẻ nào mà em phải gánh chịu tất cả chứ ?
Tôi có thể làm gì cho em đây ? bảo vệ em ư ? tôi có thể ? mà cho dù không thể tôi cũng phải bảo vệ em.
Tuyết có màu trắng ! hoa hồng trên tuyết thì tuyết sẽ có thêm màu đỏ ! nhưng trong tương lai ! tuyết sẽ nhuốm thêm một màu đỏ nữa ! màu đỏ tươi của máu..
-‘anh đã quên cô gái của quá khứ chưa ?’ em hỏi khẽ.giọng em vẫn còn nghẹn ngào.
♥ Anh đã quên rồi ! từ khi em bước vào cuộc đời anh.. anh đã không còn hình bóng của quá khứ nữa .thay vào đó là em…em của hiện tại …đã cướp mất trái tim anh rồi..
Lúc trước tôi thích gặp em , vì em cho tôi cảm giác giống Rose , khi bên em tôi đều nhớ đến Rose ! nhưng từ bao giờ cảm giác đó đã không còn nữa..tôi bên em vì em là em ! không phải vì hình bóng của quá khứ ! lúc tôi bên em thì dường như đầu óc và trái tim tôi và cả đôi mắt của tôi chỉ nhìn thấy mỗi em ! chỉ có một mình em..
Tôi không biết trả lời em thế nào thì phát hiện ra em đã ngủ từ bao giờ.tôi siết em và nhẹ đặt một nụ hôn vào trán em..
Cởi chiếc áo khoác ra phủ lấy người em.Nhẹ bế sốc em lên và đưa em về khách sạn.
Dọc bên đường , những cơn gió cuối đông thổi vào lạnh buốt..
Người em không còn chút sức lực , nằm gọn trong tay tôi.tôi liếc nhìn 3 chai Whisky Scotch trỗng , lắc đầu . tên kia cũng không khá gì hơn em , bạn hắn ta cũng phải đỡ hắn ta như tôi đỡ em .
-‘uống tiếp đi ! chúng ta phải phân thắng bại’ em la lên , tay ngoắc ngoắc tên kia , người cố gượng dậy.trông mà phát điên , đã đứng không nổi còn bày đặt uống thêm , còn dám rủ tên kia uống nữa.tôi không đấm vào mặt hắn cái tội chuốc rượu em là may cho hắn lắm rồi .nghĩ mà tôi lại siết em chặt hơn , không cho em thoát
-‘về’ tôi nhấn giọng
-‘không ! cậu thả tôi ra ! tôi phải dạy cho anh ta bài học vì dám xúc phạm lòng tự tôn của tôi ! thả ra’ em mắt nhắm mắt mở trả lời tôi.giọng nói thều thào.em say lắm rồi…
Em giằng co thoát khỏi tay tôi , nhưng đâu dễ vậy chứ ! tôi cứ siết em rồi đỡ em đứng dậy dìu em lên phòng..
-‘không nha ! tôi không lên đâu’ em giẫy nảy , ngồi bệch xuống sàn nhà , hai chân đập đập , mắt híp lại phồng má ra như đứa con nít .mọi người xung quanh liếc sang nhìn em.không kìm nổi cười.kể cả tôi còn không nhịn được . nhếch mép lên cười.con nít thì phải dỗ theo kiểu con nít thôi..xem ra chuyến này tôi mệt với em rồi
-‘ngoan ! đi lên lầu’ tôi cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể , chứ để em như thế thì có mà mất mặt chết..
-‘không đi nha , trừ phi anh đưa em đi dạo chơi’ em lại phồng má ra , ngẩng mặt lên nhìn tôi.còn xưng tôi anh em nữa chớ ! thôi thì vì câu này tôi sẽ chìu em vậy.
-‘rồi ! ngoan ! đứng lên anh đưa em đi dạo ! Băng nhi ngoan’ tôi dịu dàng cuối xuống nói với em.đưa tay đỡ em đứng dậy.
Em đứng dậy và theo tôi ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa được một tí thì em lập tức bay lại một gốc cây , nôn dữ dội.tôi đứng kế bên vỗ lưng cho em.nếu người này không phải là em thì tôi đã chạy lâu rồi chứ còn khuya mới đứng đây..
Em đứng lên , người em cứ như cây con trước gió , nghiêng nghiêng quẹo quẹo.tôi choàng tay qua vai em giúp em đứng vững , lấy khăn tay ra cho em .em cầm lấy khăn tay rồi đẩy tay kia của tôi ra
-‘không cần nha ! em tự lo được !’
Tôi thở hắc ra , lắc đầu nhìn em ngao ngán .tôi mà buông ra thì có nước em hôn đất mất thôi…cứ như vậy , tôi dìu em đi dạo..
-‘Phong ca ! em khát nước’ Phong ca ! nghe cũng vui vui tai ấy chứ.
Tôi ghé lại bên một cửa hàng nhỏ bên đường mua cho em chai nước lọc .
-‘uống không ?’ em chìa chai nước ra trước mặt tôi , chai nước chỉ còn một nữa..
-‘không’ tôi đáp gọn…
-‘ha ha ! đỡ tốn !’ em cười ngáo , rồi ngửa cổ uống hết chai nước..
Tôi lại lắc đầu nhìn em ngao ngán !
Tôi và em rảo bộ ở một công viên gần khách sạn.theo tôi biết thì khu trượt tuyết cách đây không gần , phải đi bộ chừng 20p mới tới.
Mặc dù cuối đông tuyết đã tan gần hết , nhưng vẫn lạnh..
Em đi qua trái rồi lại qua phải , chẳng đi thẳng được.để tôi dìu cho thì không chịu..tí nữa té thì đừng có la làng..
-‘em đi đàng hoàng đi Lệ Băng’ tôi nhắc nhở.
-‘Lệ Băng ? lúc thì Lệ Băng lúc thì Băng Nhi ! em vẫn muốn anh gọi em là Rose hơn’ Rose ! em biết tôi phát hiện em là Rose Waston rồi sao ?
-‘em có tên Rose khi nào vậy?’ tôi vẫn cứ giả ngơ..
-‘ha ha ! chàng trai Lavender của em’ em lại gần tôi , ngực em chạm vào người tôi , em đưa tay lên vuốt gương mặt tôi-‘chẵng nhẽ anh quên em rồi sao ? em là Rose đây ! huhu ! Rose của anh đây mà !’
Tim tôi như bị ai bóp ! EM LÀ ROSE ..
Em là người con gái năm đó ! là người đã dằn vặt tôi suốt hai năm trời ! tại sao lại là em chứ ! tôi từng cầu mong rằng người đó là em.nhưng từng thôi.bây giờ thì tôi không hề muốn như vậy tí nào..
-‘anh ngạc nhiên lắm hay sao mà khựng người vậy chứ ! hôm đi chơi với Duy Khánh em đã hiểu lầm rằng anh ấy là Laverder ! nhưng cảm giác khi em ở bên cạnh anh ấy nói cho em biết anh ấy không phải ! mà la anh ! anh mới là Lavender’ em choàng tay ra ôm lấy tôi , đầu em tựa vào ngực tôi ..ấm áp..
Tôi gỡ tay em ra ..cuối người xuống..
-‘lên anh cõng’
Em gật đầu ngoan ngoãn rồi vén váy để tôi cõng
-‘em nhận ra anh khi nào ?’
-‘lúc trên ngọn đồi Lavender !’
-‘tại sao ?’
-‘không nhiều người biết nơi đó đâu ! lúc cùng anh lên đồi ! anh không cần hỏi đường em mà vẫn ung dung đi trước !’
-‘vậy mà em dám khẳng định rồi ?’ quả thực hôm đó tôi đi trước , chẳng thèm hỏi đường em , nhìn vào cũng đủ biết tôi là người biết đường.
-‘cả đôi mắt hổ phách của anh và hương Lavender dịu nhẹ nữa.’ em trả lời , đầu em tựa vào vai tôi, hơi thở em phả vào vai ấm nóng…
-‘em ghét anh khiếp ! anh biết sau đó em tìm anh vất vả như thế nào không hả ?’ em nói tiếp , câu nói như một lực thắt lấy trái tim tôi . em tìm tôi ? em tìm tôi ? tôi cứ lập đi lập lại hằng trăm lần 3 từ này ! em tìm tôi ? trong khi tôi thì cứ ngỡ em đã rời bỏ khỏi thế giới này mãi mãi..
-‘anh nghĩ em đã chết !’ tôi đáp gọn , nếu em mà đứng trước mặt tôi thì tôi đã ôm chầm lấy em rồi..
-‘em xém chết thôi’ em cười ! trong nụ cười em chứa đầy cay đắng.
-‘vậy sao em không nói cho anh biết em là Rose’ hình như tôi có phát hiện mới , lúc em say em sẽ nói lời thật lòng..
-‘em muốn anh quên con người kia đi’
-‘tại sao nhỉ ?’ tôi và em tới 1 gốc cây to vắng người , tôi để em ngồi xuống cạnh tôi , người em tựa vào thân cây.
-‘vì em của bây giờ đã khác trước rồi ! không còn là cô bé ngây thơ của anh hồi đó đâu.’
Tôi nheo mắt nhìn em..
-‘tai nạn năm đó là em bị người ta hãm hại ..lúc em phát hiện thì bị lôi vào xe rồi.’
Tôi giật mình kinh ngạc , em bị người ta hãm hại ư ?.lòng tôi đau thắt lại.
Em ngước mặt lên trời , sâu trong đôi mắt kia chứa một sự sợ hãi vô độ..
-‘kẻ đó bắt một giúp việc nhà em , bắt chị ấy gọi cho em , nhưng cuối cùng chị ấy lại chết ! em hoàn toàn không muốn chị ấy chết ! anh biết không ? lúc hai tên bắt cóc lơ là , chị đã rút dao ra đâm tên lái xe , làm tay lái bị lệnh , tên còn lại phản ứng không kịp , chỉ kịp rút sung ra bắn hai loạt đạn vào tay chị ấy . xe đâm vào lang cang và rơi xuống vực.trong lúc gần rơi , chị đã cố gắng mở cửa xe đẩy em ra khỏi đó.em té và lăn ra một khu vực cách đó khá xa..báo đăng tin năm đó người con gái đã chết là chị ấy..là chị ấy…tại em …là tại em...’ Em nói tới đây , cổ họng em nghẹn lại .từng tiếng khóc thút thít rồi bậc lên nức nở…
Tự nhiên tôi cảm thấy mình vô dụng biết bao , không làm được gì cho em cả.tôi ôm chầm em vào lòng tôi , tay vỗ nhẹ tóc em , an ủi.
-‘ngoan ! không phải do em !’
-‘ em được một người gần đó cứu sống ! nhưng đám bắt cóc vẫn còn tay trên , bọn tay trên đó biết em chưa chết ! bọn chúng tiếp tục truy lùng em ở khắp nơi.phải hơn 2 tháng sau em mới trở về nhà.trong hai tháng đó không biết bao lần em xém bước qua cửa tử..không biết bao lần em phải chịu cái mùi cay xè của thuốc súng , cái mùi tanh của máu.người cứu em vì em mà mất đi ba mẹ của mình .lúc giúp em chạy trốn ! anh ấy còn bị một phát đạn vào vai.không biết sống chết ra sao nữa ! tất cả là tại em’…em lại khóc lớn hơn.tôi từng nghe nói con gái khi say một khi đã khóc thì khóc hết năm.chắc là thật rồi…
-‘và ngày mà ba mẹ anh ấy mất ! là ngày sinh nhật em.!’ Em nói tiếp , giọng em như mất hết sức lực .chứa chan đầy nổi tuyệt vọng.
-‘sinh nhật em ? lại là sinh nhật em ?’ tôi ngạc nhiên , cố lập lại một lần nữa ! chắc là đúng rồi , lúc tôi gặp em là khoảng tháng 10 , hai tháng sau là tháng 12 đúng rồi , nhưng tại sao cứ trùng vào ngày sinh của em.
-‘phải !’ em yếu ớt trả lời-‘ngoại em nói đúng ! bất cứ ai bên cạnh em đều sẽ bị em hại chết ! ngày sinh nhật 10 tuổi của em ! 20 giúp việc đã chết dưới họng súng ! ngay vào ngày sinh nhật của em ! hức .. hức ! bên Mĩ lúc nào em cũng gặp nguy hiểm , nên em mới về đây và giấu đi thân phận thiên kim đại tiểu thư xuống làm một cô gái bình thường.’
Tôi thực sự không biết nói gì hơn nữa.tôi siết em chặt hơn , cuối xuống nhìn người con gái yếu ớt như cánh hoa hồng và dễ biến mất như tuyết này mà lòng tôi nhói lên.chỉ có thể là có kẻ đã sắp đặt , nếu không sẽ không thể trùng hợp đến vậy , cứ coi như ba em mất thì trùng hợp.mẹ em mất do sinh khó có thể chấp nhận.nhưng còn bác em ? tại sao lại vào ngày đó ? thậm chí những cuộc ám sát đẫm máu vẫn vào ngày đó ! rõ ràng đây là một cuộc trả thù chứ không hề tống tiền.nhưng tên này thích trêu đùa với em , nếu không thì em đã mất mạng lâu rồi ! trên thương trường nhà Waston rất ít gây hấn với ai . vậy rốt cuộc nhà Waston đã gây thù oán sâu nặng với kẻ nào mà em phải gánh chịu tất cả chứ ?
Tôi có thể làm gì cho em đây ? bảo vệ em ư ? tôi có thể ? mà cho dù không thể tôi cũng phải bảo vệ em.
Tuyết có màu trắng ! hoa hồng trên tuyết thì tuyết sẽ có thêm màu đỏ ! nhưng trong tương lai ! tuyết sẽ nhuốm thêm một màu đỏ nữa ! màu đỏ tươi của máu..
-‘anh đã quên cô gái của quá khứ chưa ?’ em hỏi khẽ.giọng em vẫn còn nghẹn ngào.
♥ Anh đã quên rồi ! từ khi em bước vào cuộc đời anh.. anh đã không còn hình bóng của quá khứ nữa .thay vào đó là em…em của hiện tại …đã cướp mất trái tim anh rồi..
Lúc trước tôi thích gặp em , vì em cho tôi cảm giác giống Rose , khi bên em tôi đều nhớ đến Rose ! nhưng từ bao giờ cảm giác đó đã không còn nữa..tôi bên em vì em là em ! không phải vì hình bóng của quá khứ ! lúc tôi bên em thì dường như đầu óc và trái tim tôi và cả đôi mắt của tôi chỉ nhìn thấy mỗi em ! chỉ có một mình em..
Tôi không biết trả lời em thế nào thì phát hiện ra em đã ngủ từ bao giờ.tôi siết em và nhẹ đặt một nụ hôn vào trán em..
Cởi chiếc áo khoác ra phủ lấy người em.Nhẹ bế sốc em lên và đưa em về khách sạn.
Dọc bên đường , những cơn gió cuối đông thổi vào lạnh buốt..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.