Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông
Chương 48
Rose Killer
31/12/2013
- Có 1 người lặng lẽ, đứng bên em vô hình
- Giấu đi những tâm tư của mình và
- Nghĩ đến em từng thương nhớ ấy đang đong đầy
- Một người lặng lẽ, sống bên em chân thành
- Đến khi vết thương trong em lành lại
- Gió sẽ mang niềm vui ấm áp hơn mỗi ngày
- Và em sẽ là giấc mơ mỗi đêm anh trông chờ
- Dù anh không thể đến bên em và trao những ngọt ngào
- Thì em hãy luôn sống những phút giây em yêu đời
- Và 1 người nào đó sẽ luôn theo sau những bước chân
- Dẫn lối em đến nơi bình yên….
Ông mặt trời lên cao xóa tan đêm tối, chiếu rọi ánh sáng ấm áp xuống mặt đất, lũ chim non cất tiếng hót chào ngày mới, qua từng kẽ lá còn đọng sương, bầu trời xanh như mặt nước biển.
Âm điệu quen thuộc của bài hát “người nào đó” vang lên. Cái điện thoại chết bằm này, làm ơn im lặng để tôi ngủ xíu đi, mới sáng sớm đã reo ing ỏi là sao.
Bực quá ! bực quá !!
Tôi mắt nhắm mắt mở, đầu óc quay cuồng đưa tay mò mò chiếc điện thoại đang kêu ỉnh ỏi kia. Cơ mà mò mãi vẫn không thấy nó đâu.
Mặc kệ nó, tôi lại vùi đầu vào chăn ấm ngủ tiếp
Một lát sau, nó im thin thít..
Chẳng biết là sau bao lâu nữa, mà chắc không lâu, nó lại dẩy nẩy kêu lên. Nhưng bản nhạc lần này không phải là “ người nào đó” nữa, mà là khúc nhạc chuông.
Hiaz ! hiaz !
Sáng sớm ai rảnh rỗi tới mức gọi tôi vậy ! mặc kệ, tôi cứ vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.
Nhưng mà nó vẫn không chịu im, cứ kêu lên ing ỏi.
Sau ba lần reo lên, tôi đành chịu thua. Vì trời còn se lạnh, nên tôi cuộn tròn người trong chăn nom chẳng khác gì một con sâu lười, tụt khỏi giường, tôi nhích nhích lại bàn học nghe điện thoại.
Chẳng thèm ngó xem là ai gọi, tôi miết tay lên màn hình nghe luôn..
-“ alo !” tôi nói, tiện thể ngáp một cái.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó bật cười ha hả.
Giọng cười này….nghe quen quen à ngen !!
Đầu óc đang ngáy ngủ của tôi đột nhiên tỉnh rụi như thể vừa bị búa gõ, lập tức tôi đưa điện thoại lên trước mặt mình, hai chữ trong màn hình “đập” vào mặt tôi cái chát..
Sâu Chúa !!
ặc ặc ! là Âu Dương Duy Phong.
Sao hắn lại gọi tôi chứ…
Là sao..
Không hiểu..
Tôi nghệch mặt ngố ra, đầu óc rối như tơ vò.
Mãi một lúc sau, mà chắc không lâu, đầu dây bên kia có tiếng ho nhẹ. Hừm ! còn bày đặt ho, chẳng qua là muốn kêu tôi đây mà.
-“ hơ hơ ! Lãnh Lệ Băng à ! cô nướng cũng khét nhỉ ? xem nào ! một nữ vương như cô mà đi học muộn chắc vui lắm ha ! hơ hơ”
Tôi tròn mắt nhìn vào đồng hồ, ôi mẹ ơi ! đã 7h45 rồi, huhu ! Lãnh Lệ Băng ơi là Lãnh Lệ Băng, lần này mày chết chắc rồi.
Thấy tôi mãi không trả lời, đầu dây bên kia lại vang lên tiếng cười ngạo nghễ.
Cố lấy lại bình tỉnh, tôi nắn từng chữ ra :
-“hơ hơ ! đợi đó đi Âu Dương Duy Phong, cái danh hiệu nữ vương Băng không phải là hữu danh vô thực đâu”.
Nói rồi tôi tắt máy, ngay lập tức tụt khỏi chăn, ba chân bốn cẳng chạy vào WC.
Hic ! híc ! tôi cũng phục tôi ghê, chưa đầy hai phút đã mặc xong đồng phục, chải tóc gọn gàng đâu vào đó hết. Qúa đỉnh !! hơ hơ !
Tôi vọt xuống nhà, tính nhờ cô Morelli gọi bác tài đưa tôi đi học, nhưng kết quả là tôi không thấy ai ngoại trừ hai cô giúp việc. Hỏi ra mới biết, cô Morelli đã đi với bác lái xe từ sớm rồi. Và cũng biết luôn tên Au Dương Duy Phong đã nói với mọi người rằng tôi đã dậy và đi học từ sớm rồi. Cái tên chết bằm, mới sáng sớm đã ghẹo ta tức muốn hộc máu. _ _!
Đành vậy, tôi lao đầu như điên ra khỏi nhà, mặc kệ cái bụng đang sôi ùng ục bên trong.
Tôi chạy như bay, ngó đồng hồ đã 7h50 , híc híc !
Bình thường khi đi bộ từ biệt thự nhà Âu Dương đến trường là hai mươi phút ( nếu vừa đi vừa xem hoa xem bướm) còn nếu chạy nhanh thì chắc mười phút.
Gặp tôi chạy thì chắc cũng mười năm phút. T-T
Cảnh vật bên đường đối với tôi bây giờ như có như không, vút qua vèo vèo.
Tiếng giày tôi nện vào mặt đường kêu cộp cộp !
Tôi mệt thở không ra hơi, ngó lên đồng hồ muốn phát hoảng, năm phút nữa.
Mệt quá mệt quá !
Nhưng phải cố lên Băng ơi !
Mà kể cũng lạ ghê, sao dạo này số lương giúp việc nhà Âu Dương ít đi đáng kể, hình như chỉ còn năm người thì phải. Hu hu ! bởi vậy nên tôi mới thê thảm như thế này đây. Tôi cũng có hỏi cô Morelli tại sao, cô ấy chỉ cười rồi bảo một người bạn của cô mới xây nhà nên cần nhiều giúp việc, bản thân cô cũng thấy nhà mình nhiều rồi, nên chuyển việc cho các cô chú giúp việc qua kia hết, chỉ để lại năm người thân thuộc. Nhắc mới nhớ, chẳng biết sao dạo này ngày nào cô Morelli cũng đích thân xuống bếp nấu ăn cả.
Còn cái tên đáng ghét Âu Dương Duy Phong kia nữa, dám chơi xỏ tôi. Sao hắn có thể độc ác đến mức lừa dối mọi người chứ. Uổng công tối hôm qua lúc hắn về nhà trễ, tôi còn trông đứng trông ngồi cơ đấy. Không biết hắn đi đâu mà mãi 8h tối mới về tới nhà.
Mà cũng tại hắn nên tôi mới phải thức tới 2h sáng để “ cày đêm” làm một đống bài tập, cốt cũng chỉ để đánh bại hắn.
Tại hắn
Tại hắn…
Tôi còn đang ngân nga “ khúc ai oán” của mình về ADDP thì..
Rầm !!
Tôi cảm thấy mình vừa đụng trúng một cái gì đó mềm mềm, nhưng lại rất vững chắc, cơ thể tôi mất thăng bằng, nhắm chặt mắt, phó mặc cho số phận. Rồi đó, tôi ngã chổng ra sau..
Ơ ? nhưng sao tôi không thấy đau nhỉ ?
Hình như có một bàn tay cực kì vững chắc ôm lấy tôi, bàn tay này siết mạnh lấy tôi, như thể sợ rằng chỉ cần buông tôi ra, thì sẽ mất tất cả.
Tôi hi hí mắt trái, rồi từ từ mở nốt mắt phải.
Một gương mặt như thiên sứ đang rất rất gần tôi.
Một gương mặt rất đẹp.
Một đôi mắt màu shapphire xanh như nước biển..
Đôi môi như trái anh đào chín.
Chiếc cằm mới đẹp mê hồn làm sao..
Nhìn vào ánh mắt xanh đó, tôi tưởng như mình đang chìm vào cả đại dương mênh mông không lối thoát vậy. Mặc dù cố gắng ra sức thoát khỏi, nhưng vẫn bị nó cuốn hút không ngừng.
Ôi !
Tôi cũng không biết mình nhìn vào đó bao lâu nữa, cho tới khi chủ nhân của “ biển cả” đó lên tiếng, tôi mới thoát ra được.
- “ cô không sao chứ ?”
Tôi chớp chớp mi, rồi như một người bị động kinh, tôi đứng dậy với tốc độ nhanh nhất có thể , nom chẳng khác gì một con robot vừa được ấn nút khởi động.
Ôi ôi ! mất mặt quá ! híc híc !!
Tôi bối rối, nhưng rồi nhanh chóng đeo cái mặt nạ lạnh lùng vào, tôi trả lời :
-“ không ! xin lỗi và cảm ơn” rồi tôi bỏ đi một mạch, không thèm ngó hết gương mặt của “ thiên thần”
Bỏ đi được mươi bước, tôi cứ có cảm giác “ thiên thần” đang bám theo tôi. Trời ạ ! làm ơn đừng theo tôi nữa, híc híc ! làm ơn quay mặt lại để tôi chạy một mạch tới trường đi.
Lúc nãy tôi chạy xồng xộc là do tôi giữ khoảng cách với mọi người, nên sẽ không ai nhận ra tôi. Nhưng bây giờ “ thiên thần” đứng gần tôi như vậy, tôi mà chạy sẽ mất hình tượng một nữ hoàng Băng không bao giờ mất bình tỉnh ngay.
Tuy tôi không thuộc hàng minh tinh gì, nhưng chứ ít hồi đầu năm học tôi đã có một lần lên trang báo thành phố với danh “ nữ sinh đầu tiên trong lịch sử ARISTOCRARY đạt điểm tuyển tối đa” nên danh tiếng tôi đâu phải vừa, rồi lại được mọi người tung hô với cái danh “ thiên tài” rồi lại “ nữ hoàng Băng” ôi ôi !
Bây giờ mà tôi chạy điên cuồng trước mắt “ thiên thần” chắc có nước hình tượng đó tôi quẳng luôn quá.
-“ quả nhiên là Nữ hoàng Băng, đến cả muộn học vẫn bình tỉnh được !!”
Giọng nói sau lưng tôi vang lên, suýt nữa làm tôi nghẹn nước bọt mà chết.
Tôi run run bờ vai, “ nghẹn ngào” quay lại nhìn “thiên thần” .
A !! thì ra “ thiên thần” tên là Nhiếp Thông, người tôi gặp hôm qua dưới gốc cây đây mà. Quả nhiên đẹp trai dễ sợ. _ _!
Nhiếp Thông nhìn thoạt cũng khá lạnh lùng, đôi mắt cậu ấy chắc là biển Bắc băng dương.
Tôi cười xoàng, chẳng biết nói gì, đành mím chặt môi, cuối đầu nhìn xuống đất.
Bỗng có một lực tác dụng vào cánh tay tôi, siết nhẹ vào cổ tay tôi, lôi tôi đi xồng xộc.
Tôi không kịp phản kháng, nên bất ngờ bị lôi đi luôn. Đến lúc muốn phản kháng thì vô ích rồi. Cánh tay rắn rỏi đó nắm chặt lấy bàn tay tôi, siết rồi kéo tôi chạy.
-“ ơh ? Nhiếp Thông ? cậu làm gì vậy ?” tôi vừa thở vừa nói. Thực sự tôi rất mệt, Nhiếp Thông kéo tôi đi nhanh rất nhiều so với lúc nãy, nếu tiếp tục, tôi e mình không trụ được.
-“ Nhiếp Thông ! tôi bị bệnh tim.” Tôi cố vùng vẫy khỏi bàn tay ấy, nhưng không được, tôi đành “ khai báo bệnh tình” hiazz!
Nhiếp Thông tuy vẫn không buông tay tôi ra, nhưng tốc độ đã có độ giảm rõ rệt.
Bàn tay Nhiếp Thông tuy hơi lành lạnh, nhưng qua cái siết của cậu ấy, tôi có thể thấy con người này đã trãi qua nhiều khóa tập huấn chuyên nghiệp. Ở tuổi mười bảy, không biết cậu ấy tập tành cái đó để làm gì nhỉ ?
Nhiếp Thông vẫn kéo tôi đi, tuy tôi hơi khó chịu, nhưng vẫn phải cảm ơn cậu ấy, nhờ vậy mà tôi cảm thấy mình đỡ mất sức hơn.
-“ tôi còn tưởng cô sẽ giữ hình tượng chứ ?”
Trúng phóc ! Nhiếp Thông đang đi guốc trong bụng tôi à ? Bị nói trúng tim đen, tôi thẹn cả mặt, đành mím chặt môi không trả lời lại.
Mọi cố gắng của tôi xem như uổng phí, cổng trường đóng rồi.
Tôi đặt tay lên ngực, thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nhưng điều làm tôi toát mồ hôi hơn nữa là trạng thái như không có gì xảy ra của Nhiếp Thông, cậu ấy vừa chạy vừa phải kéo theo tôi, ấy vậy mà vẫn không có gì xảy ra, không một biểu hiện của mệt mỏi. Vẫn điềm tỉnh như một bức tượng có hồn.
Thật không ngờ đằng sau cái dáng mảnh khảnh của Nhiếp Thông lại chứa đựng một sức mạnh như vậy.
Nếu như hôm nay không được cậu ấy cứu và kéo đi, chắc có đánh chết tôi cũng không tin cậu ấy lại mạnh như vậy. Bởi vì Nhiếp Thông trông khá ốm yếu, tuy sở hữu chiều cao “ khủng” như ADDP, nhưng cậu ấy rất gầy, nhìn xa chẳng khác nào một “cây sào di động” ý.
Nhắc tới ADDP tôi lại tức muốn hộc máu. Bây giờ chắc hắn vui lắm, cổng trường đóng kín mít rồi còn đâu. Nếu bây giờ mà đường đường chính chính gõ cửa xin vào thì sẽ bị báo danh đi trễ ngay, việc này sẽ bị trừ vào điểm tổng kết cho coi.
- “ không muốn bị trừ điểm thì leo tường vào”
Không biết Nhiếp Thông “ xuất quỷ nhập thần” kiểu gì, mới ban nãy còn đứng cạnh tôi, bây giờ đã có mặt ở một gốc cây to cạnh tường trường rồi.
Trường ARISTOCRARY được bảo vệ bởi một hàng rào bằng gạch kiên cố màu vàng tối cao độ bốn mét, bên ngoài hàng rào trồng thêm nhiều cây xanh theo xu hướng “ bảo vệ môi trường”.
Trong số các cây được trong xung quanh, cái cây Nhiếp Thông đang đứng là cây to nhất, nhánh của nó cao hơn vách tường và quan trọng là có một vài nhánh đâm qua khỏi vách tường, nom khá vững chắc.
Tôi đưa mắt liếc xung quanh, hôm nay là ngày thường, nên giờ này mọi người đều bận rộn với công việc riêng rồi. Đường số 11 cũng trở nên im ắng, không mấy người qua lại.
Tôi chạy lon ton đến, biết mình không thể đi bằng cổng chính được, tôi đưa ánh mắt e dè nhìn Nhiếp Thông, rồi liếm môi, tôi nói :
-“ nhưng tôi không biết leo cây”
Nhiếp Thông bỗng nhếch mép cười nhẹ, hàm trăng cậu ấy trắng đều.
- “ tôi sẽ đỡ cô lên tán cây đó, việc của cô chỉ cần bám chắc vào, rồi cố gắng đi chuyển lại phía vách tường là được” Nhiếp Thông nói, rồi khụy đầu gối xuống, đưa tấm lưng dài để tôi leo lên.
Tôi nhìn lên đỉnh của vách tường, cũng may không có đính thêm những mãnh thủy tinh vỡ hay kẽm gai gì, tiết diện khoảng hai ô gạch, tôi có thể ngồi lên được.
Nghĩ rồi tôi lại liếm lấy bờ môi khô do chưa được uống nước của mình, nhìn Nhiếp Thông cười ngố :
-“ cảm ơn ! nhưng …”
-“ yên tâm đi ! xem như chưa có chuyện gì là được. nếu không nhanh, giáo viên đứng lớp rồi thì đừng than” ặc ! sao cậu ấy biết tôi đang lo chuyện cậu ấy đi nói lung tung chứ.. ôi ôi ! một con người đáng gườm đây.
Nghe Nhiếp Thông hối, tôi đành cắn răng đặt chân lên vai cậu ấy. Cũng may đôi giày tôi mang không bám bụi nhiều, nên chắc không làm bẩn áo cậu ấy đâu.
Chân tôi đặt lên vai Nhiếp Thông, hai tay bám vào thân cây. Cậu ấy từ từ đứng dậy, cơ thể tôi cũng theo đó mà nâng cao hơn. Thật xấu mặt quá, đây là lần đầu tiên tôi thê thảm tới như vậy, híc híc ! nhìn từ xa chắc giống khỉ trèo cây lắm ! cơ mà khỉ thì chuyên nghiệp, không gà mờ như tôi đâu…cái này có nước, phải gọi là, gọi là heo leo cây mới đúng. T-T
Với chiều cao của Nhiếp Thông, chẳng mấy chốc tôi đã yên vị ngồi vắc võng trên cành cây.Tthoáng nhìn xuống dưới, tôi ớn lạnh.
-“ đừng nhìn xuống, bám chắc lấy thân cành rồi nhích người qua bên tường đi” Nhiếp Thông ơi là Nhiếp Thông, ánh mắt của cậu là tia laser có thể nhìn xuyên tâm can người khác à ? _ _!
Tôi ngoan ngoãn nghe lời Nhiếp Thông, không nhìn xuống bên dưới nữa, nhích người qua bên tường.
Xem như nỗ lực của tôi không đổ sông biển, sau một hồi cố gắng, tôi đã có thể ngồi yên trên vách tường, đợi Nhiếp Thông.
Ánh mặt trời đã lên cao, treo lửng lờ trên ngọn cây cao mút đằng xa.
Chẳng cần cật vật gì, Nhiếp Thông chỉ cần lấy đà nhảy bật cao một phát, thân ảnh cao ráo của cậu ấy thoáng chốc đã vắc trên cành cây, rồi nhanh chóng nhích lại gần chỗ tôi. Trong chẳng khác gì trong phim kiếm hiệp.
Cơ thể cậu ấy thoảng phất mùi hương bạc hà dịu nhẹ. Thật khiến người khác thoải mái khi đứng gần.
Tâm trạng căng thẳng của tôi cũng nhờ vậy mà thư giản ra cho thấy. Tôi chợt bật cười.
Nhiếp Thông chắc nghĩ tôi bị thần kinh, quay lại tròn mắt nhìn tôi.
-“ không gì đâu mà ! hơ hơ !” tôi xua tay, cười trừ.
Nhiếp Thông gật đầu, rồi xoay người, nhảy thẳng xuống dưới đất. Máng cỏ xanh mướt bị cậu ấy giẫm lên dẹp lép . _ _!
Sau khi bình an nhảy xuống, Nhiếp Thông nhìn lên tôi, gương mặt của cậu ấy nhìn từ trên xuống đẹp đến mê hồn, ánh nắng bình mình hắt nhẹ vào gương mặt của cậu ấy. Bất giác, hình ảnh Edward hiện ra trước mắt tôi.
Nhiếp Thông dang hai tay ra làm hiệu cho tôi nhảy xuống, tôi ngần ngại một lúc cũng nhảy. Cơ mà lúc tôi gần tiếp đất thì một cơn gió mạnh thổi qua, cơn gió zdu ziên làm chiếc váy tôi bị tốc lên. Ôi trời ơi ! không xui xẻo đến mức nữ vương Băng bị tốc váy trước mặt con trai chứ. Phản xạ có điều kiện, tôi mất bình tỉnh, đẩy Nhiếp Thông ra.
Không biết cậu ấy có thấy được gì không, nhưng khuôn mặt cậu ấy rõ đỏ ựng lên, thơ thẫn nhìn tôi như nhìn một thiên sứ xuống đất.
Và thiên sứ đã tiếp đất.
Tôi té bổ chững ra, huhu ! toàn thân ê ẩm, cổ chân bỗng đau nhói lên.
Bấy giờ Nhiếp Thông mới bừng tỉnh, cuối xuống hỏi han tôi, gương mặt vẫn đỏ. Trông đáng yêu phết.
Tôi cười xoàng, mặt tôi nóng như ngồi trước lò than. Ôi mất mặt quá !!!
- “ không sao ?” tôi cười, thấy Nhiếp Thông đưa tay kéo tôi lên, tôi xua tay, cười ngố ngố -“ không sao ! không sao !”
Tôi cười, rồi vịn tường đứng dậy…
Nhưng….cổ chân trái tôi đau quá !!
Tôi lại té nhào ra, nhưng lần này Nhiếp Thông đã đỡ tôi kịp. Ngón tay thon dài của cậu ấy đón lấy tôi, bờ vai không to lớn đó như che chở cho tôi.
Cậu ấy ngó xuống chân tôi, lắc đầu bảo :
-“Bong gân nhẹ (độ I): đau vừa, sưng tại chỗ, vẫn đi lại được. Thời gian lành hoàn toàn khoảng 4-6 tuần” tôi nghệch mặt ra. Miệng chữ A, mắt chữ O. Con người này….quả nhiên học rộng hiểu cao. Lại có rất nhiều kinh nghiệm sống.
- “ chúng ta có lí do để đi muộn rồi !” Nhiếp Thông cười mĩm, rồi quay người lại, ngồi xuống, đưa tấm lưng, ra hiệu tôi lên đó để cậu ấy cõng.
Tôi cũng ngại ngại, nhưng chân đau quá, đành lết xác lên lưng cậu ấy. Cậu ấy đứng dậy, sốc tôi lên, bắt đầu bước đi.
Tấm lưng cậu ấy tuy không to, nhưng cực kì vững chắc, tôi tì người vào đó, cảm nhận từng nhịp tim mạnh mẽ của cậu ấy.
Tôi tựa đầu vào vai cậu ấy, mùi hương bạc hà thoang thoảng làm mũi tôi dễ chịu. Chắc đêm qua 2h sáng mới ngủ, nên bây giờ cơn buồn ngủ ập đến dữ dội, chẳng bao lâu sau, tôi ngủ thiếp đi….
Trong giấc ngủ, tôi nghe thấy tiếng mình hỏi Nhiếp Thông
- “ Nhiếp Thông, sao cậu lại đi học muộn ??”..
- Giấu đi những tâm tư của mình và
- Nghĩ đến em từng thương nhớ ấy đang đong đầy
- Một người lặng lẽ, sống bên em chân thành
- Đến khi vết thương trong em lành lại
- Gió sẽ mang niềm vui ấm áp hơn mỗi ngày
- Và em sẽ là giấc mơ mỗi đêm anh trông chờ
- Dù anh không thể đến bên em và trao những ngọt ngào
- Thì em hãy luôn sống những phút giây em yêu đời
- Và 1 người nào đó sẽ luôn theo sau những bước chân
- Dẫn lối em đến nơi bình yên….
Ông mặt trời lên cao xóa tan đêm tối, chiếu rọi ánh sáng ấm áp xuống mặt đất, lũ chim non cất tiếng hót chào ngày mới, qua từng kẽ lá còn đọng sương, bầu trời xanh như mặt nước biển.
Âm điệu quen thuộc của bài hát “người nào đó” vang lên. Cái điện thoại chết bằm này, làm ơn im lặng để tôi ngủ xíu đi, mới sáng sớm đã reo ing ỏi là sao.
Bực quá ! bực quá !!
Tôi mắt nhắm mắt mở, đầu óc quay cuồng đưa tay mò mò chiếc điện thoại đang kêu ỉnh ỏi kia. Cơ mà mò mãi vẫn không thấy nó đâu.
Mặc kệ nó, tôi lại vùi đầu vào chăn ấm ngủ tiếp
Một lát sau, nó im thin thít..
Chẳng biết là sau bao lâu nữa, mà chắc không lâu, nó lại dẩy nẩy kêu lên. Nhưng bản nhạc lần này không phải là “ người nào đó” nữa, mà là khúc nhạc chuông.
Hiaz ! hiaz !
Sáng sớm ai rảnh rỗi tới mức gọi tôi vậy ! mặc kệ, tôi cứ vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.
Nhưng mà nó vẫn không chịu im, cứ kêu lên ing ỏi.
Sau ba lần reo lên, tôi đành chịu thua. Vì trời còn se lạnh, nên tôi cuộn tròn người trong chăn nom chẳng khác gì một con sâu lười, tụt khỏi giường, tôi nhích nhích lại bàn học nghe điện thoại.
Chẳng thèm ngó xem là ai gọi, tôi miết tay lên màn hình nghe luôn..
-“ alo !” tôi nói, tiện thể ngáp một cái.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó bật cười ha hả.
Giọng cười này….nghe quen quen à ngen !!
Đầu óc đang ngáy ngủ của tôi đột nhiên tỉnh rụi như thể vừa bị búa gõ, lập tức tôi đưa điện thoại lên trước mặt mình, hai chữ trong màn hình “đập” vào mặt tôi cái chát..
Sâu Chúa !!
ặc ặc ! là Âu Dương Duy Phong.
Sao hắn lại gọi tôi chứ…
Là sao..
Không hiểu..
Tôi nghệch mặt ngố ra, đầu óc rối như tơ vò.
Mãi một lúc sau, mà chắc không lâu, đầu dây bên kia có tiếng ho nhẹ. Hừm ! còn bày đặt ho, chẳng qua là muốn kêu tôi đây mà.
-“ hơ hơ ! Lãnh Lệ Băng à ! cô nướng cũng khét nhỉ ? xem nào ! một nữ vương như cô mà đi học muộn chắc vui lắm ha ! hơ hơ”
Tôi tròn mắt nhìn vào đồng hồ, ôi mẹ ơi ! đã 7h45 rồi, huhu ! Lãnh Lệ Băng ơi là Lãnh Lệ Băng, lần này mày chết chắc rồi.
Thấy tôi mãi không trả lời, đầu dây bên kia lại vang lên tiếng cười ngạo nghễ.
Cố lấy lại bình tỉnh, tôi nắn từng chữ ra :
-“hơ hơ ! đợi đó đi Âu Dương Duy Phong, cái danh hiệu nữ vương Băng không phải là hữu danh vô thực đâu”.
Nói rồi tôi tắt máy, ngay lập tức tụt khỏi chăn, ba chân bốn cẳng chạy vào WC.
Hic ! híc ! tôi cũng phục tôi ghê, chưa đầy hai phút đã mặc xong đồng phục, chải tóc gọn gàng đâu vào đó hết. Qúa đỉnh !! hơ hơ !
Tôi vọt xuống nhà, tính nhờ cô Morelli gọi bác tài đưa tôi đi học, nhưng kết quả là tôi không thấy ai ngoại trừ hai cô giúp việc. Hỏi ra mới biết, cô Morelli đã đi với bác lái xe từ sớm rồi. Và cũng biết luôn tên Au Dương Duy Phong đã nói với mọi người rằng tôi đã dậy và đi học từ sớm rồi. Cái tên chết bằm, mới sáng sớm đã ghẹo ta tức muốn hộc máu. _ _!
Đành vậy, tôi lao đầu như điên ra khỏi nhà, mặc kệ cái bụng đang sôi ùng ục bên trong.
Tôi chạy như bay, ngó đồng hồ đã 7h50 , híc híc !
Bình thường khi đi bộ từ biệt thự nhà Âu Dương đến trường là hai mươi phút ( nếu vừa đi vừa xem hoa xem bướm) còn nếu chạy nhanh thì chắc mười phút.
Gặp tôi chạy thì chắc cũng mười năm phút. T-T
Cảnh vật bên đường đối với tôi bây giờ như có như không, vút qua vèo vèo.
Tiếng giày tôi nện vào mặt đường kêu cộp cộp !
Tôi mệt thở không ra hơi, ngó lên đồng hồ muốn phát hoảng, năm phút nữa.
Mệt quá mệt quá !
Nhưng phải cố lên Băng ơi !
Mà kể cũng lạ ghê, sao dạo này số lương giúp việc nhà Âu Dương ít đi đáng kể, hình như chỉ còn năm người thì phải. Hu hu ! bởi vậy nên tôi mới thê thảm như thế này đây. Tôi cũng có hỏi cô Morelli tại sao, cô ấy chỉ cười rồi bảo một người bạn của cô mới xây nhà nên cần nhiều giúp việc, bản thân cô cũng thấy nhà mình nhiều rồi, nên chuyển việc cho các cô chú giúp việc qua kia hết, chỉ để lại năm người thân thuộc. Nhắc mới nhớ, chẳng biết sao dạo này ngày nào cô Morelli cũng đích thân xuống bếp nấu ăn cả.
Còn cái tên đáng ghét Âu Dương Duy Phong kia nữa, dám chơi xỏ tôi. Sao hắn có thể độc ác đến mức lừa dối mọi người chứ. Uổng công tối hôm qua lúc hắn về nhà trễ, tôi còn trông đứng trông ngồi cơ đấy. Không biết hắn đi đâu mà mãi 8h tối mới về tới nhà.
Mà cũng tại hắn nên tôi mới phải thức tới 2h sáng để “ cày đêm” làm một đống bài tập, cốt cũng chỉ để đánh bại hắn.
Tại hắn
Tại hắn…
Tôi còn đang ngân nga “ khúc ai oán” của mình về ADDP thì..
Rầm !!
Tôi cảm thấy mình vừa đụng trúng một cái gì đó mềm mềm, nhưng lại rất vững chắc, cơ thể tôi mất thăng bằng, nhắm chặt mắt, phó mặc cho số phận. Rồi đó, tôi ngã chổng ra sau..
Ơ ? nhưng sao tôi không thấy đau nhỉ ?
Hình như có một bàn tay cực kì vững chắc ôm lấy tôi, bàn tay này siết mạnh lấy tôi, như thể sợ rằng chỉ cần buông tôi ra, thì sẽ mất tất cả.
Tôi hi hí mắt trái, rồi từ từ mở nốt mắt phải.
Một gương mặt như thiên sứ đang rất rất gần tôi.
Một gương mặt rất đẹp.
Một đôi mắt màu shapphire xanh như nước biển..
Đôi môi như trái anh đào chín.
Chiếc cằm mới đẹp mê hồn làm sao..
Nhìn vào ánh mắt xanh đó, tôi tưởng như mình đang chìm vào cả đại dương mênh mông không lối thoát vậy. Mặc dù cố gắng ra sức thoát khỏi, nhưng vẫn bị nó cuốn hút không ngừng.
Ôi !
Tôi cũng không biết mình nhìn vào đó bao lâu nữa, cho tới khi chủ nhân của “ biển cả” đó lên tiếng, tôi mới thoát ra được.
- “ cô không sao chứ ?”
Tôi chớp chớp mi, rồi như một người bị động kinh, tôi đứng dậy với tốc độ nhanh nhất có thể , nom chẳng khác gì một con robot vừa được ấn nút khởi động.
Ôi ôi ! mất mặt quá ! híc híc !!
Tôi bối rối, nhưng rồi nhanh chóng đeo cái mặt nạ lạnh lùng vào, tôi trả lời :
-“ không ! xin lỗi và cảm ơn” rồi tôi bỏ đi một mạch, không thèm ngó hết gương mặt của “ thiên thần”
Bỏ đi được mươi bước, tôi cứ có cảm giác “ thiên thần” đang bám theo tôi. Trời ạ ! làm ơn đừng theo tôi nữa, híc híc ! làm ơn quay mặt lại để tôi chạy một mạch tới trường đi.
Lúc nãy tôi chạy xồng xộc là do tôi giữ khoảng cách với mọi người, nên sẽ không ai nhận ra tôi. Nhưng bây giờ “ thiên thần” đứng gần tôi như vậy, tôi mà chạy sẽ mất hình tượng một nữ hoàng Băng không bao giờ mất bình tỉnh ngay.
Tuy tôi không thuộc hàng minh tinh gì, nhưng chứ ít hồi đầu năm học tôi đã có một lần lên trang báo thành phố với danh “ nữ sinh đầu tiên trong lịch sử ARISTOCRARY đạt điểm tuyển tối đa” nên danh tiếng tôi đâu phải vừa, rồi lại được mọi người tung hô với cái danh “ thiên tài” rồi lại “ nữ hoàng Băng” ôi ôi !
Bây giờ mà tôi chạy điên cuồng trước mắt “ thiên thần” chắc có nước hình tượng đó tôi quẳng luôn quá.
-“ quả nhiên là Nữ hoàng Băng, đến cả muộn học vẫn bình tỉnh được !!”
Giọng nói sau lưng tôi vang lên, suýt nữa làm tôi nghẹn nước bọt mà chết.
Tôi run run bờ vai, “ nghẹn ngào” quay lại nhìn “thiên thần” .
A !! thì ra “ thiên thần” tên là Nhiếp Thông, người tôi gặp hôm qua dưới gốc cây đây mà. Quả nhiên đẹp trai dễ sợ. _ _!
Nhiếp Thông nhìn thoạt cũng khá lạnh lùng, đôi mắt cậu ấy chắc là biển Bắc băng dương.
Tôi cười xoàng, chẳng biết nói gì, đành mím chặt môi, cuối đầu nhìn xuống đất.
Bỗng có một lực tác dụng vào cánh tay tôi, siết nhẹ vào cổ tay tôi, lôi tôi đi xồng xộc.
Tôi không kịp phản kháng, nên bất ngờ bị lôi đi luôn. Đến lúc muốn phản kháng thì vô ích rồi. Cánh tay rắn rỏi đó nắm chặt lấy bàn tay tôi, siết rồi kéo tôi chạy.
-“ ơh ? Nhiếp Thông ? cậu làm gì vậy ?” tôi vừa thở vừa nói. Thực sự tôi rất mệt, Nhiếp Thông kéo tôi đi nhanh rất nhiều so với lúc nãy, nếu tiếp tục, tôi e mình không trụ được.
-“ Nhiếp Thông ! tôi bị bệnh tim.” Tôi cố vùng vẫy khỏi bàn tay ấy, nhưng không được, tôi đành “ khai báo bệnh tình” hiazz!
Nhiếp Thông tuy vẫn không buông tay tôi ra, nhưng tốc độ đã có độ giảm rõ rệt.
Bàn tay Nhiếp Thông tuy hơi lành lạnh, nhưng qua cái siết của cậu ấy, tôi có thể thấy con người này đã trãi qua nhiều khóa tập huấn chuyên nghiệp. Ở tuổi mười bảy, không biết cậu ấy tập tành cái đó để làm gì nhỉ ?
Nhiếp Thông vẫn kéo tôi đi, tuy tôi hơi khó chịu, nhưng vẫn phải cảm ơn cậu ấy, nhờ vậy mà tôi cảm thấy mình đỡ mất sức hơn.
-“ tôi còn tưởng cô sẽ giữ hình tượng chứ ?”
Trúng phóc ! Nhiếp Thông đang đi guốc trong bụng tôi à ? Bị nói trúng tim đen, tôi thẹn cả mặt, đành mím chặt môi không trả lời lại.
Mọi cố gắng của tôi xem như uổng phí, cổng trường đóng rồi.
Tôi đặt tay lên ngực, thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nhưng điều làm tôi toát mồ hôi hơn nữa là trạng thái như không có gì xảy ra của Nhiếp Thông, cậu ấy vừa chạy vừa phải kéo theo tôi, ấy vậy mà vẫn không có gì xảy ra, không một biểu hiện của mệt mỏi. Vẫn điềm tỉnh như một bức tượng có hồn.
Thật không ngờ đằng sau cái dáng mảnh khảnh của Nhiếp Thông lại chứa đựng một sức mạnh như vậy.
Nếu như hôm nay không được cậu ấy cứu và kéo đi, chắc có đánh chết tôi cũng không tin cậu ấy lại mạnh như vậy. Bởi vì Nhiếp Thông trông khá ốm yếu, tuy sở hữu chiều cao “ khủng” như ADDP, nhưng cậu ấy rất gầy, nhìn xa chẳng khác nào một “cây sào di động” ý.
Nhắc tới ADDP tôi lại tức muốn hộc máu. Bây giờ chắc hắn vui lắm, cổng trường đóng kín mít rồi còn đâu. Nếu bây giờ mà đường đường chính chính gõ cửa xin vào thì sẽ bị báo danh đi trễ ngay, việc này sẽ bị trừ vào điểm tổng kết cho coi.
- “ không muốn bị trừ điểm thì leo tường vào”
Không biết Nhiếp Thông “ xuất quỷ nhập thần” kiểu gì, mới ban nãy còn đứng cạnh tôi, bây giờ đã có mặt ở một gốc cây to cạnh tường trường rồi.
Trường ARISTOCRARY được bảo vệ bởi một hàng rào bằng gạch kiên cố màu vàng tối cao độ bốn mét, bên ngoài hàng rào trồng thêm nhiều cây xanh theo xu hướng “ bảo vệ môi trường”.
Trong số các cây được trong xung quanh, cái cây Nhiếp Thông đang đứng là cây to nhất, nhánh của nó cao hơn vách tường và quan trọng là có một vài nhánh đâm qua khỏi vách tường, nom khá vững chắc.
Tôi đưa mắt liếc xung quanh, hôm nay là ngày thường, nên giờ này mọi người đều bận rộn với công việc riêng rồi. Đường số 11 cũng trở nên im ắng, không mấy người qua lại.
Tôi chạy lon ton đến, biết mình không thể đi bằng cổng chính được, tôi đưa ánh mắt e dè nhìn Nhiếp Thông, rồi liếm môi, tôi nói :
-“ nhưng tôi không biết leo cây”
Nhiếp Thông bỗng nhếch mép cười nhẹ, hàm trăng cậu ấy trắng đều.
- “ tôi sẽ đỡ cô lên tán cây đó, việc của cô chỉ cần bám chắc vào, rồi cố gắng đi chuyển lại phía vách tường là được” Nhiếp Thông nói, rồi khụy đầu gối xuống, đưa tấm lưng dài để tôi leo lên.
Tôi nhìn lên đỉnh của vách tường, cũng may không có đính thêm những mãnh thủy tinh vỡ hay kẽm gai gì, tiết diện khoảng hai ô gạch, tôi có thể ngồi lên được.
Nghĩ rồi tôi lại liếm lấy bờ môi khô do chưa được uống nước của mình, nhìn Nhiếp Thông cười ngố :
-“ cảm ơn ! nhưng …”
-“ yên tâm đi ! xem như chưa có chuyện gì là được. nếu không nhanh, giáo viên đứng lớp rồi thì đừng than” ặc ! sao cậu ấy biết tôi đang lo chuyện cậu ấy đi nói lung tung chứ.. ôi ôi ! một con người đáng gườm đây.
Nghe Nhiếp Thông hối, tôi đành cắn răng đặt chân lên vai cậu ấy. Cũng may đôi giày tôi mang không bám bụi nhiều, nên chắc không làm bẩn áo cậu ấy đâu.
Chân tôi đặt lên vai Nhiếp Thông, hai tay bám vào thân cây. Cậu ấy từ từ đứng dậy, cơ thể tôi cũng theo đó mà nâng cao hơn. Thật xấu mặt quá, đây là lần đầu tiên tôi thê thảm tới như vậy, híc híc ! nhìn từ xa chắc giống khỉ trèo cây lắm ! cơ mà khỉ thì chuyên nghiệp, không gà mờ như tôi đâu…cái này có nước, phải gọi là, gọi là heo leo cây mới đúng. T-T
Với chiều cao của Nhiếp Thông, chẳng mấy chốc tôi đã yên vị ngồi vắc võng trên cành cây.Tthoáng nhìn xuống dưới, tôi ớn lạnh.
-“ đừng nhìn xuống, bám chắc lấy thân cành rồi nhích người qua bên tường đi” Nhiếp Thông ơi là Nhiếp Thông, ánh mắt của cậu là tia laser có thể nhìn xuyên tâm can người khác à ? _ _!
Tôi ngoan ngoãn nghe lời Nhiếp Thông, không nhìn xuống bên dưới nữa, nhích người qua bên tường.
Xem như nỗ lực của tôi không đổ sông biển, sau một hồi cố gắng, tôi đã có thể ngồi yên trên vách tường, đợi Nhiếp Thông.
Ánh mặt trời đã lên cao, treo lửng lờ trên ngọn cây cao mút đằng xa.
Chẳng cần cật vật gì, Nhiếp Thông chỉ cần lấy đà nhảy bật cao một phát, thân ảnh cao ráo của cậu ấy thoáng chốc đã vắc trên cành cây, rồi nhanh chóng nhích lại gần chỗ tôi. Trong chẳng khác gì trong phim kiếm hiệp.
Cơ thể cậu ấy thoảng phất mùi hương bạc hà dịu nhẹ. Thật khiến người khác thoải mái khi đứng gần.
Tâm trạng căng thẳng của tôi cũng nhờ vậy mà thư giản ra cho thấy. Tôi chợt bật cười.
Nhiếp Thông chắc nghĩ tôi bị thần kinh, quay lại tròn mắt nhìn tôi.
-“ không gì đâu mà ! hơ hơ !” tôi xua tay, cười trừ.
Nhiếp Thông gật đầu, rồi xoay người, nhảy thẳng xuống dưới đất. Máng cỏ xanh mướt bị cậu ấy giẫm lên dẹp lép . _ _!
Sau khi bình an nhảy xuống, Nhiếp Thông nhìn lên tôi, gương mặt của cậu ấy nhìn từ trên xuống đẹp đến mê hồn, ánh nắng bình mình hắt nhẹ vào gương mặt của cậu ấy. Bất giác, hình ảnh Edward hiện ra trước mắt tôi.
Nhiếp Thông dang hai tay ra làm hiệu cho tôi nhảy xuống, tôi ngần ngại một lúc cũng nhảy. Cơ mà lúc tôi gần tiếp đất thì một cơn gió mạnh thổi qua, cơn gió zdu ziên làm chiếc váy tôi bị tốc lên. Ôi trời ơi ! không xui xẻo đến mức nữ vương Băng bị tốc váy trước mặt con trai chứ. Phản xạ có điều kiện, tôi mất bình tỉnh, đẩy Nhiếp Thông ra.
Không biết cậu ấy có thấy được gì không, nhưng khuôn mặt cậu ấy rõ đỏ ựng lên, thơ thẫn nhìn tôi như nhìn một thiên sứ xuống đất.
Và thiên sứ đã tiếp đất.
Tôi té bổ chững ra, huhu ! toàn thân ê ẩm, cổ chân bỗng đau nhói lên.
Bấy giờ Nhiếp Thông mới bừng tỉnh, cuối xuống hỏi han tôi, gương mặt vẫn đỏ. Trông đáng yêu phết.
Tôi cười xoàng, mặt tôi nóng như ngồi trước lò than. Ôi mất mặt quá !!!
- “ không sao ?” tôi cười, thấy Nhiếp Thông đưa tay kéo tôi lên, tôi xua tay, cười ngố ngố -“ không sao ! không sao !”
Tôi cười, rồi vịn tường đứng dậy…
Nhưng….cổ chân trái tôi đau quá !!
Tôi lại té nhào ra, nhưng lần này Nhiếp Thông đã đỡ tôi kịp. Ngón tay thon dài của cậu ấy đón lấy tôi, bờ vai không to lớn đó như che chở cho tôi.
Cậu ấy ngó xuống chân tôi, lắc đầu bảo :
-“Bong gân nhẹ (độ I): đau vừa, sưng tại chỗ, vẫn đi lại được. Thời gian lành hoàn toàn khoảng 4-6 tuần” tôi nghệch mặt ra. Miệng chữ A, mắt chữ O. Con người này….quả nhiên học rộng hiểu cao. Lại có rất nhiều kinh nghiệm sống.
- “ chúng ta có lí do để đi muộn rồi !” Nhiếp Thông cười mĩm, rồi quay người lại, ngồi xuống, đưa tấm lưng, ra hiệu tôi lên đó để cậu ấy cõng.
Tôi cũng ngại ngại, nhưng chân đau quá, đành lết xác lên lưng cậu ấy. Cậu ấy đứng dậy, sốc tôi lên, bắt đầu bước đi.
Tấm lưng cậu ấy tuy không to, nhưng cực kì vững chắc, tôi tì người vào đó, cảm nhận từng nhịp tim mạnh mẽ của cậu ấy.
Tôi tựa đầu vào vai cậu ấy, mùi hương bạc hà thoang thoảng làm mũi tôi dễ chịu. Chắc đêm qua 2h sáng mới ngủ, nên bây giờ cơn buồn ngủ ập đến dữ dội, chẳng bao lâu sau, tôi ngủ thiếp đi….
Trong giấc ngủ, tôi nghe thấy tiếng mình hỏi Nhiếp Thông
- “ Nhiếp Thông, sao cậu lại đi học muộn ??”..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.