Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Chương 62

Rose Killer

25/07/2014

Sau buổi tiệc đêm, ai nấy đều về lều của mình, trước đó các giáo viên có dặn dò đôi câu về việc không được ra khỏi phạm vi dựng trại này.

Dù không có nệm ấm chăn êm, diện tích lều chỉ lớn hơn giường ngủ của tôi một chút, nhưng cả ngày mệt mỏi nên mọi người rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, dĩ nhiên vẫn còn một số bạn thuộc dạng ‘trẻ trâu’ không biết mệt vẫn thức để kể chuyện ma, hay làm việc gì đó, du di thì cũng có tôi trong đó, tôi cũng là một ‘trẻ trâu’. =.=!

Tiểu đội một trừ Chi tính cách trẻ con ra đã ngủ say khướt và Hà Thiên My không muốn ngủ đang nằm ngắm Âu Dương Duy Phong ra thì mọi người còn lại ai cũng thuộc dạng ‘già trước tuổi’ nên dù họ có du di nhắm mắt đi chăng nữa tôi cũng biết họ không hề ngủ.

Cũng không như những tiểu đội khác, không ngủ thì tổ chức trò chơi, tiểu đội một toàn là những con người lạnh lùng, thế nên không khí trong lều rất chi là nặng nề.

Tôi ngủ không được, không phải vì tôi là tiểu thư quen cảnh nệm ấm chăn êm hay lạ cảnh lạ nhà đâu, tôi thích ứng cực kì nhanh, nếu có thì chẳng qua là không có gối ôm thôi.

Ban sáng không biết tôi bị gì, lái xe điên cuồng đến đây, trên đường đi bị bắn tốc độ rồi bị cảnh sát đuổi bắt khiến tôi càng tăng tốc, nên tôi đến đây rất sớm, còn ngủ được một giấc ngon lành, có lẽ vì thế nên bây giờ tôi không buồn ngủ, hoặc cũng có thể do Hà Thiên My cứ nhìn Âu Dương Duy Phong rồi thỉnh thoảng vuốt vuốt mặt hắn khiến tôi nổi da gà, hay cái bầu không khí thinh lặng nặng nề này khiến tôi không ngủ được.

Tôi biết Âu Dương Duy Phong không hề ngủ, và hắn cũng không hề thích Hà Thiên My vuốt mặt hắn như thế, cũng không biết tại sao tôi lại nghĩ vậy nữa. Hiazz!

Tôi nhoài người dậy, cầm lấy chiếc áo khoác rồi nhẹ nhàng đi ra, từ nhỏ tôi đã được dạy về lĩnh vực đi đứng nên tôi dám cá rằng bước đi của mình nhẹ như bay, nhưng cũng dám cá rằng ít nhiều cũng có người phát hiện ra tôi.

Có lẽ do ở thành thị mãi nên đã quen với cảnh điện đèn sáng như ban ngày, nên khi ngửa đầu lên nhìn trăng, tôi hơi giật mình vì độ sáng của nó.

Trăng tròn treo trên ngọn cây, vài áng mây nhỏ lẳng lơ trôi qua, tiếng côn trùng râm rang, tiếng suối chảy róc rách, thỉnh thoảng có tiếng gió xì xào trong lá.

Tất cả thật yên tĩnh.

Điện thoại hết pin nên tôi không thể bật lên để phát sáng, men theo ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng đi ra con suối.

Sau khi rửa mặt, tôi tỉnh ngủ hẳn.

Nhìn bóng trăng soi đáy nước, tôi với lấy hòn đá ném mạnh vào nó, “Tủm!” một tiếng, mặt trăng dưới nước hơi dao động, nhưng nhanh chóng lại bình thường. Tôi thấy buồn cười, ảo ảnh cũng chỉ là ảo ảnh, rốt cục nó vẫn không có thật, sẽ không thể chạm tới đươc.

Tôi vươn vai, toan quay về lều thì thấy hai thân ảnh một nam một nữ đi ngang qua, dưới ánh trăng, khuôn mặt đẹp hoàn hảo của Âu Dương Duy Phong mập mờ ảo ảo như ánh trăng soi đáy nước lúc nãy, theo sau là Hà Thiên My. Do tôi đứng ở chỗ tối lại không cử động mạnh, nên chắc họ không thấy tôi.

Tự nhiên lại khó chịu.

Tự nhiên lại thấy lạnh.

Tự nhiên lại tò mò.

Tôi nhẹ men gót theo họ, đứng ở một góc khuất nhất, tôi thấy Hà Thiên My chạy từ phía sau ôm lấy Âu Dương Duy Phong.

Tấm lưng cao lớn vững trải mà tôi từng tựa bây giờ đã là của người ta.

Do khoảng cách xa lại trong bóng tối, tôi không nghe được họ nói gì, cũng không thấy rõ nét mặt Âu Dương Duy Phong. Âu Dương Duy Phong xoay người lại, hắn không ôm lại Hà Thiên My, hai tay buông thỏng.

Hà Thiên My ngẩng mặt lên, nói điều gì với hắn, rồi cô ta đặt vào má Âu Dương Duy Phong một nụ hôn.

Tim tôi đột nhiên đau quặn, thật sự rất đau, khóe môi trên run run không mím lại được.

Bàn tay vô tri vô thức đưa lên phía trước như muốn phá nát hình ảnh đó nhưng lại không thể, chỉ biết nắm lấy cái cây bên cạnh để làm điểm trụ không ngã xuống.

Hà Thiên My lại nói gì đó, hai người nhìn nhau hồi lâu, rồi khoảng cách ngày càng thu hẹp, hai đôi môi càng ngày càng kề.

Đôi môi đó đã từng quyến luyến với tôi, tôi không muốn.

Đừng mà…

Tôi quay phắt người lại, khóe mắt cay cay, tôi ngẩng mặt lên trời, hít một hơi dài. Không hiểu sao lại vậy nhỉ, trước giờ đây đâu phải là lần đầu tiên tôi chứng kiến người ta hôn nhau.

“Ai?”

Bỗng từ phía sau, giọng nói của Âu Dương Duy Phong vang lên một cách lạnh lẽo, khiến tôi giật thót tim, cơ hồ không dám quay đầu lại, bị phá hoại chuyện tốt như vậy dĩ nhiên sẽ tức giận rồi.



Tiếng bước chân càng ngày càng gần, giọng nói mà tôi luôn nhớ đến lại vang lên, trầm ấm: “Lãnh Lệ Băng?”.

Tôi không quay đầu lại, hai tay siết chặt vào gấu váy, khóe môi mím chặt, dẫu biết trước hắn sẽ không hơu tay múa chân mà giải thích, nhưng sao tôi thấy buồn quá chừng vậy nè.

Có thể hình dung sắc mặt tôi bây giờ rất xấu, tự nhếch mép cười khinh mình, sao lại có lúc tôi yếu đuối vậy chứ. Nhưng lại nghĩ, trước mặt hắn tôi luôn yếu đuối.

Tôi vẫn không quay đầu lại, nói khẽ: “Xin lỗi vì đã làm phiền” rồi bỏ đi.

Có Hà Thiên My ở đó, hắn sẽ không đuổi theo tôi đâu. Tôi biết thế mà, rõ biết thế mà. Nhưng sao tự nhiên đâu đó trong con tim đang đau nhói này, lại len lỏi một tia hi vọng rằng hắn sẽ như mọi lần, đuổi theo rồi bá đạo kéo tay, hay thậm chí là vác tôi như một bao tải mà mang về.

Tôi bước đi rất nhanh, nước ở trên mặt, cũng chẳng biết là nước rửa mặt hay nước mắt, gió đêm ở rừng cũng không biết mát hay lạnh, không biết là buồn hay vui. Dường như đầu tôi trống rỗng, không còn biết gì nữa, bao gồm cả việc tại sao tôi lại đứng ở đây.

Đến khi tỉnh táo lại, tôi đã thấy mình đứng ở một nơi mà chính tôi cũng không biết là chốn nào. Không có Âu Dương Duy Phong và Hà Thiên My, không có lều trại và mọi người, xung quanh chỉ có cây và cây, bóng đêm là bóng đêm, một vầng trăng tròn hiu quạnh trên cao.

Cây ở đây rất cao lại rậm, khiến ánh sáng của mặt trăng đã nhạt lại càng yếu hơn, có nơi còn không thấy gì.

Tôi không sợ hãi gì nhiều, mò mò trong túi áo khoác tìm điện thoại, bất chợt xanh mặt khi túi áo chỉ có vài mẫu socola và vài cái bánh quy nhỏ mà Chi đã nhéc vào để tôi buồn miệng thì ăn.

Theo một dãy logic trong đầu tôi bây giờ thì có lẽ tôi làm rớt điện thoại lúc quay đầu khi Âu Dương Duy Phong hôn Hà Thiên My, đó cũng là lí do tại sao hắn phát hiện ra tôi.

Chết tiệt! Tôi cứ nhắm mắt nhắm mũi mà đi nên không để ý đường, càng không biết mình đã đi bao xa.

“Âu Dương Duy Phongggg…..!”

Tôi lớn tiếng gọi, gọi đến lần thứ n, gọi đến cổ họng tôi đau rát vẫn không có âm thanh nào vọng lại, Âu Dương Duy Phong vẫn không đến.

Tôi cười nhạt, tự cốc đầu mình một cái, mày thật là ngốc nha, tại sao lúc nào cũng nghĩ đến hắn, phải tự cứu mình thôi.

Ngồi trên tảng đá, ăn hết một mẫu socola, quả nhiên đầu óc tỉnh ra hẳn. Tự nhiên tôi phục mình quá chừng, trong trường hợp này chẳng được mấy cô gái giữ được tỉnh táo mà vừa ăn socola vừa thưởng nguyệt như tôi đâu.

Sau khi chắc chắn rằng khi giận tôi sẽ chạy thẳng một mạch, tôi cứ vậy đăm thẳng ngược về hướng chạy lúc nãy, đi được một đoạn quả nhiên cây cối thưa hẳn, ánh sáng cũng tỏ hơn, nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác có mùi gì đó là lạ trong khu rừng này, mùi này rất quen, nhưng do nó lẫn vào mùi một loại hoa rừng nào đó nở vào đêm nên tôi không xác định được, chỉ thấy lòng mình gióng lên tia bất an, tăng nhịp chân bước, phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhịp chân đi nhanh, lúc xuống dóc không biết trượt phải thứ gì đó, có lẽ do tôi đã quá quen với việc bị thương nên không quá đau, nhưng chỗ vết thương ban chiều lại bị động, xoăn tay áo lên, miếng băng do Âu Dương Duy Khánh ban chiều vụng về băng đã thôi dính, từ phía vết đứt, một thứ chất lỏng ấm nóng đang chảy ra, thấm ra vải áo, tuy không chảy nhiều, nhưng để lâu e là tôi không đủ máu để trụ đâu.

Trong phút chốc có tia bất lực và mệt mỏi khiến tôi không buồn đứng dậy, nằm bệt ra đất, thở hồng hộc.

Tôi không biết có nên cảm ơn vụ trượt chân ngã này không, nhờ nó mà tôi phát hiện ra thứ mà tôi nãy giờ vẫn luôn nghi ngờ.

XĂNG.

Chính là mùi xăng.

Nếu như ở đây có ai, chắc chắn họ sẽ thấy được khuôn mặt không còn một giọt máu của tôi.

Tôi ngồi dậy, bàn tay run run bốc một nắm đất lên ngửi, mùi xăng sộc vào mũi, không nhầm lẫn vào đâu được.

Tại sao ở đây lại có xăng chứ.

Tôi run rẩy ngồi dậy, bò lết dưới đất một hồi, tim tôi như ngừng đập.

Mặt đất ở đây chỗ nào cũng là xăng, dựa vào độ ẩm và mùi thì có lẽ đã nó đã ở đây được vào tiếng.

Không xong rồi, tuy bây giờ không phải mùa khô hanh, nhưng dạo này trời nắng nóng, cây cối trong rừng không hề ẩm ướt, lại thêm có xăng, tôi dám thề rằng chỉ cần một que diêm nhỏ hoặc thậm chí một tàn thuốc thôi, khu rừng này sẽ có cháy lớn.

Tôi lom khom đứng dậy, dù trong bóng tôi không thấy rõ nhưng tôi cảm thấy tay áo bên trái càng ngày càng ướt, thậm chí có còn có thể cảm nhận được vài giọt đang men theo ngón tay mà rơi xuống đất, nhưng tôi không quan tâm, dồn lực vào đôi chân chạy nhanh thật nhanh về lều.

Trên đường không biết vấp ngã bao nhiêu lần mà nói.



---

Có lẽ do các giáo viên đã phát hiện ra tôi tự ý bỏ lều đi nên họ đã đứng tự đó bao giờ, vừa thấy tôi họ toan lên tiếng chửi mắng, nhưng chắc thấy bộ dạng cả người nhem nhuốc bùn đất, sắc mặt xanh xao của tôi nên thôi.

Tiểu đội một của tôi đều có mặt đầy đủ trừ Âu Dương Duy Phong, Âu Dương Duy Khánh và Chi chạy lại đỡ lấy tôi, vừa hay kịp lúc tôi sắp ngã xuống.

Tôi tựa vào Âu Dương Duy Khánh, thở hổn hển, nói: “Khu rừng phía kia có rất nhiều xăng, phải rời khỏi đây”.

Tôi là một học sinh xuất sắc, môn hóa 10 phết, lại chưa bao giờ mất bình tỉnh như lúc này, dĩ nhiên lời tôi nói cho dù họ không tin thì ít nhiều cũng nghi ngờ.

Lập tức mặt ai nấy đều hốt hoảng không còn giọt máu, nhiều người còn đưa tay bịt tiếng thét chuẩn bị bung ra của mình.

Giáo viên chủ nhiệm nghiêm chỉnh nhìn tôi, tuy đã cố gắng nhưng tôi có thể thấy nét sợ trong mắt thầy: “Lệ Băng, chuyện này không phải đùa” tôi cũng hi vọng rằng tôi đang nói đùa.

Tôi nương cánh tay Âu Dương Duy Khánh đứng dậy, nuốt nước bọt cái ực: “Ở dưới đất có rất nhiều xăng, Thầy có thể kiểm tra”.

Thầy chủ nhiệm im lặng không nói, bầu không khí trở nên im lặng không ai nói lời nào. Mọi người chỉ biết nhìn nhau, mà Âu Dương Duy Khánh thì nhìn tôi: “Máu chảy nhiều quá! Em phải đi cầm máu thôi”.

Bấy giờ có ánh sáng của ngọn lửa nhỏ dưới đất tôi mới nhìn rõ cánh tay mình, tay áo bằng voan ướt đẫm, nhuốm một màu đỏ của máu, miệng vết thương hình như bị toét ra, máu vẫn chảy.

Tôi tính nói không quan trọng nhưng một giáo viên thể dục đã chạy lại, cắt đi mọi hoạt động của mọi người chỉ bằng một câu nói: “Tôi đã kiểm tra rồi, ở đó có xăng, nếu có sơ xuất sẽ cháy đến đây rất nhanh” quả nhiên là giáo viên thể dục, vận tốc rất nhanh.

Thầy hiệu trưởng đã ngoài bốn mươi sa sầm mặt, nhẹ giọng nói: “Mau kêu các học viên dậy, thu dọn hành lí rời khỏi đây sớm nhất có thể, gọi bảo vệ khu này đến đây mau”.

Tôi gật đầu, nói với Âu Dương Duy Khánh: “Việc này quan trọng hơn, em sẽ tự lo được”.

Âu Dương Duy Khánh gật đầu rồi bỏ vào trong lều.

Tôi đưa mắt tìm bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy, lo lắng toan hỏi Hà Thiên My thì Chi mang hộp cứu thương y tế đến, bảo tôi ngồi xuống để băng bó, nhưng tôi đâu có rỗi thế được.

Tôi tiến lại, lấy trong hộp thuốc ra một chai thuốc sát trùng vết thương, vặn bung nắp chai, nhắm mắt cắn răng đổ thẳng vào vết thương.

Thuốc vừa tiếp xúc với vết thương, đau đến mức trán tuôn mồ hôi, tôi đưa Chi lọ thuốc rồi ôm lấy bắm tay mình, thổi thổi cho đỡ đau, nhanh chóng dùng bông gòn lâu đi rồi dùng băng quấn lại, để tránh trường hợp bung ra như lúc nãy, tôi dùng garo y tế để cố định lại.

Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi Chi và nhiều người khác không khỏi hãi hùng nhìn tôi, thấy vậy tôi chỉ cười: “Tôi không yếu đuối vậy đâu”.

..

Các học viên sau khi bị đánh thức và bị bắt về vô cớ thì nổi giận không chịu về, buộc thầy hiệu trưởng phải nhẹ giọng giải thích, khiến thái độ của họ thay đổi 180 độ, xách ba lô sẳn sàng chạy bất cứ lúc nào, tình cảnh trở nên loạn hơn.

Bấy giờ tôi mới lo lắng tìm Âu Dương Duy Phong, hỏi rất nhiều người nhưng không ai thấy, cuối cùng dừng lại ở Hà Thiên My đang lo lắng.

Hà Thiên My thấy tôi thì vội chạy lại, gương mặt như sắp khóc: “Lúc nãy em bỏ đi, Duy Phong đã đuổi theo, tới giờ vẫn chưa thấy về, điện thoại lại không mang”.

Tôi gần như ngã xuống, cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, đưa tay xoa xoa mi tâm, rồi đi về phía con suối. Thật nhẹ nhàng, tôi bước xuống suối, hụp một hơi thật sâu, rồi lên trồi lên, lại hụp xuống như vậy hết ba bốn lần để giũ hết chất xăng bám vào người lúc té, cũng như để nhắc mình phải tỉnh táo. Cũng may do tình cảnh rối loạn, mọi người đang dần di chuyển nên không ai để ý tôi.

Mang bộ quần áo và món tóc dài ướt sũng lên bờ, gió thổi lạnh như cắt vào da thịt, vết thương lại đau lên. Tôi nói với Hà Thiên My đang trợn mắt kinh ngạc nhìn mình: “Tôi đi tìm Âu Dương Duy Phong, chị cứ rời khỏi đây, tôi sẽ mang hắn về cho chị” rồi không đợi cô ta trả lời, xoay lưng đi nhanh vào rừng để tránh mọi người phát hiện.

Có lẽ cũng như tôi, thầy thể dục đã phát hiện ra chỗ xăng đó là có người đổ lên, mà đã có người đổ xăng lên thì sẽ có người châm lửa theo kế hoạch thôi.

Và tôi, dù biết đang đi vào chỗ chết, nhưng vẫn cố đi.

Không lâu nữa đâu, đâu đó trong một góc của khu rừng này, một ngọn lửa nhỏ sẽ bén lên.

Tôi chắc.

---

Khi bóng dáng xinh đẹp của Lãnh Lệ Băng đã khuất dần trong màn đêm đen, Hà Thiên My mới nở nụ cười thâm độc. Kế hoạch này ả ta đã tính kĩ càng rồi, Lãnh Lệ Băng thông minh như vậy sẽ không chết cháy được đâu, nhưng không ai dám đảm bảo còn nguyên vẹn mà trở về. Ban đầu nghĩ sẽ khó mà dụ được Lãnh Lệ Băng thông minh ấy vào rừng, nhưng thật sự không ngờ Lãnh Lệ Băng lại yêu Âu Dương Duy Phong nhiều tới mức bất chấp cả mạng sống tới vậy. “Lãnh Lệ Băng! Tôi chỉ muốn cô sống thật tốt để tôi có thể yên lành ở bên Âu Dương Duy Phong, nhưng ai bảo cô lại có vẻ đẹp để người khác phải ghen tị đến mức muốn phá nát cơ chứ”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook