Chương 32: Giám định DNA
Thịnh Thế Ái
16/07/2016
Haiz, ăn bữa cơm này
của dì Đoạn Băng làm người ta ngột ngạt, trên mặt luôn giữ nụ cười cảm
xúc của người bên cạnh giống như Tô Đỉnh ăn không biết ngon.
Ngược lại bên này Trịnh Bách Hợp cười nhẹ nhàng bình tĩnh, không ngừng gắp rau vào bác cho nhà trai, một chút cũng không giống là khách. Tuy nhiên dì Đoạn Băng là ai? Thích và không thích không thể hiện ra là sở trường của người phụ nữ này, mặc dù chính xác từ đáy lòng bà có chút bất mãn, nhưng trên mặt vẫn là ân cần, vui mừng.
Cạch, giữa bữa cơm, dì Đoạn Băng quăng đũa xuống đứng dậy: "Bách Hợp, cháu và Tịch Không xem ti vi trước, ngươi và tịch không xem ti vi trước, dì đi dọn dẹp bếp ."
Trịnh Bách Hợp coi như hiểu chuyện, cũng đứng lên: "Dì ơi, cháu giúp dì dọn ạ!"
Trái tim bị vỡ nát của dì Đoạn Băng nháy mắt được chữa khỏi, giống như mặt băng trên sông băng há miệng đón tia nắng mặt trời ấm áp.
Người trẻ tuổi nha, thích sạch sẽ một chút, hở tí là đùa giỡn, là bình thường, huống chi con gái dáng dấp thật xinh đẹp, nhết định là trong nhà được nuông chiều quen rồi, có thể giúp dọn dẹp chén bát đã rất tốt, dì Đoạn Băng âm thầm trách mình bắt bẻ quá mức, lúc trước còn ghét nhà người ta không có văn hóa, sẽ không nói chuyện phiếm gì hết.
Nếp nhăn nơi khóe mắt dì Đoạn Băng lay động, vừa muốn cười nói được, lại thấy Tịch Không nắm chặt tay Trịnh Bách Hợp, ngăn lại nói: "Không cần em dọn, anh dọn cho!" [Mình không thích anh Tịch Không rồi nè]
Dì Đoạn Băng nhìn con trai, bà nuôi Tịch Không hơn hai mươi năm, mọi việc đều tự thân vận động, có thể bỏ được để con trai rửa chén sao? Liền muốn cự tuyệt, lại thấy Trịnh Bách Hợp cười: "Được, anh đang thực hiện cam kết giữa chúng ta sao? Lâm Đan quảng cáo trên ti vi nói , đàn ông không nấu ăn, phụ nữ không rửa bát, đồng chí tiểu Tịch, anh đồng ý làm!"
Tịch Không cũng cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc đen của cô, cười khác thường đến mê người, cười khác thường đến chói mắt : "Việc nhà không biết làm không sao phụ nữ chính là dùng để yêu thương ."
Đclmm! (nguyên văn nha cả nhà, dịch ra Fuck!)
Trong đầu Tô Đỉnh như có cuốn tam tự kinh theo chân tóc nhô ram bay loạn đầy trời. Hung dữ nhìn căm thù người đàn ông chó má bạc tình trước mắt này!
Nhớ ngày đó cô bị đụng ngã, anh đã nhìn thật sâu vào cô, sau đó nhiệt liệt hôn xuống trước, cô lại ngây thơ ảo tưởng, cho rằng người đàn ông này cho tới nay luôn che giấu đến bây giờ trút bỏ vẻ mặt đ1o xuống, thậm chí cô cứ nhắm nghiền hai mắt như vậy đến chết cũng không thay đổi, mặc kệ thời gian kéo dài đằng đẵng, mặc việc đời nguy hiểm hung ác, cô chỉ thừa nhận một mình anh.
Nhưng hôm nay anh cùng một con cho cái biểu diễn tình cảm nồng nàn anh anh em em trước mặt cô, tất cả này, coi như tất cả hormone phân bố khác thường của cô khi đó đã là ảo ảnh thoáng qua, không để lại chút một cọng lông chứng cứ nào.
Vết thương nhỏ của dì Đạon Băng vừa mới khép lại bị hai người dùng sức xé ra như vậy, cũng không thể kiềm chế tâm tình bất mãn nữa, mặt trầm xuống xoay người đi vào trong bếp. Tịch Không cũng bưng bát đũa vội vàng đi theo.
Hai mẹ con rửa chén xào xạt trong bồn, Trịnh mỹ nhân ở to lớn trong nhà chung quanh đi thăm, Tô Đỉnh thì ở trong phòng im lặng quét bếp, vểnh tai nghe hai mẹ con nói chuyện.
"Không cần con rửa." Dì Đoạn Băng giật lấy bát đũa trong tay tịch Không, bất mãn trợn mắt nhìn con trai một cái.
"Con làm." Tịch Không khăng khăng giật lại cái chén.
Đoạn Băng nóng nảy, toàn bộ tức giận vừa rồi hiện ra hết: "Con là một người đàn ông! Rửa chén cái gì! Có phải sau này con còn muốn quét sân nấu cơm giặt giũ hả!"
"Mẹ, Bách Hợp là con gái một, từ nhỏ cũng đã được cưng chiều, không biết làm việc rất là bình thường, mẹ đừng chấp nhất với cô ấy."
"A, con gái một thì sao hả? Năm nay ai mà không có con một? Con không phải à? Tô Đỉnh không phải à?"
Tô Đỉnh quét sân cũng trúng đạn.
Tịch Không nghiêng đầu liếc nhìn bóng lưng Tô Đỉnh, trong mũi hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "A, cô ấy ngược lại có thể làm việc, luộm thuộm, không có một chút mềm mại đáng yêu của phụ nữ."
Ngược lại bên này Trịnh Bách Hợp cười nhẹ nhàng bình tĩnh, không ngừng gắp rau vào bác cho nhà trai, một chút cũng không giống là khách. Tuy nhiên dì Đoạn Băng là ai? Thích và không thích không thể hiện ra là sở trường của người phụ nữ này, mặc dù chính xác từ đáy lòng bà có chút bất mãn, nhưng trên mặt vẫn là ân cần, vui mừng.
Cạch, giữa bữa cơm, dì Đoạn Băng quăng đũa xuống đứng dậy: "Bách Hợp, cháu và Tịch Không xem ti vi trước, ngươi và tịch không xem ti vi trước, dì đi dọn dẹp bếp ."
Trịnh Bách Hợp coi như hiểu chuyện, cũng đứng lên: "Dì ơi, cháu giúp dì dọn ạ!"
Trái tim bị vỡ nát của dì Đoạn Băng nháy mắt được chữa khỏi, giống như mặt băng trên sông băng há miệng đón tia nắng mặt trời ấm áp.
Người trẻ tuổi nha, thích sạch sẽ một chút, hở tí là đùa giỡn, là bình thường, huống chi con gái dáng dấp thật xinh đẹp, nhết định là trong nhà được nuông chiều quen rồi, có thể giúp dọn dẹp chén bát đã rất tốt, dì Đoạn Băng âm thầm trách mình bắt bẻ quá mức, lúc trước còn ghét nhà người ta không có văn hóa, sẽ không nói chuyện phiếm gì hết.
Nếp nhăn nơi khóe mắt dì Đoạn Băng lay động, vừa muốn cười nói được, lại thấy Tịch Không nắm chặt tay Trịnh Bách Hợp, ngăn lại nói: "Không cần em dọn, anh dọn cho!" [Mình không thích anh Tịch Không rồi nè]
Dì Đoạn Băng nhìn con trai, bà nuôi Tịch Không hơn hai mươi năm, mọi việc đều tự thân vận động, có thể bỏ được để con trai rửa chén sao? Liền muốn cự tuyệt, lại thấy Trịnh Bách Hợp cười: "Được, anh đang thực hiện cam kết giữa chúng ta sao? Lâm Đan quảng cáo trên ti vi nói , đàn ông không nấu ăn, phụ nữ không rửa bát, đồng chí tiểu Tịch, anh đồng ý làm!"
Tịch Không cũng cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc đen của cô, cười khác thường đến mê người, cười khác thường đến chói mắt : "Việc nhà không biết làm không sao phụ nữ chính là dùng để yêu thương ."
Đclmm! (nguyên văn nha cả nhà, dịch ra Fuck!)
Trong đầu Tô Đỉnh như có cuốn tam tự kinh theo chân tóc nhô ram bay loạn đầy trời. Hung dữ nhìn căm thù người đàn ông chó má bạc tình trước mắt này!
Nhớ ngày đó cô bị đụng ngã, anh đã nhìn thật sâu vào cô, sau đó nhiệt liệt hôn xuống trước, cô lại ngây thơ ảo tưởng, cho rằng người đàn ông này cho tới nay luôn che giấu đến bây giờ trút bỏ vẻ mặt đ1o xuống, thậm chí cô cứ nhắm nghiền hai mắt như vậy đến chết cũng không thay đổi, mặc kệ thời gian kéo dài đằng đẵng, mặc việc đời nguy hiểm hung ác, cô chỉ thừa nhận một mình anh.
Nhưng hôm nay anh cùng một con cho cái biểu diễn tình cảm nồng nàn anh anh em em trước mặt cô, tất cả này, coi như tất cả hormone phân bố khác thường của cô khi đó đã là ảo ảnh thoáng qua, không để lại chút một cọng lông chứng cứ nào.
Vết thương nhỏ của dì Đạon Băng vừa mới khép lại bị hai người dùng sức xé ra như vậy, cũng không thể kiềm chế tâm tình bất mãn nữa, mặt trầm xuống xoay người đi vào trong bếp. Tịch Không cũng bưng bát đũa vội vàng đi theo.
Hai mẹ con rửa chén xào xạt trong bồn, Trịnh mỹ nhân ở to lớn trong nhà chung quanh đi thăm, Tô Đỉnh thì ở trong phòng im lặng quét bếp, vểnh tai nghe hai mẹ con nói chuyện.
"Không cần con rửa." Dì Đoạn Băng giật lấy bát đũa trong tay tịch Không, bất mãn trợn mắt nhìn con trai một cái.
"Con làm." Tịch Không khăng khăng giật lại cái chén.
Đoạn Băng nóng nảy, toàn bộ tức giận vừa rồi hiện ra hết: "Con là một người đàn ông! Rửa chén cái gì! Có phải sau này con còn muốn quét sân nấu cơm giặt giũ hả!"
"Mẹ, Bách Hợp là con gái một, từ nhỏ cũng đã được cưng chiều, không biết làm việc rất là bình thường, mẹ đừng chấp nhất với cô ấy."
"A, con gái một thì sao hả? Năm nay ai mà không có con một? Con không phải à? Tô Đỉnh không phải à?"
Tô Đỉnh quét sân cũng trúng đạn.
Tịch Không nghiêng đầu liếc nhìn bóng lưng Tô Đỉnh, trong mũi hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "A, cô ấy ngược lại có thể làm việc, luộm thuộm, không có một chút mềm mại đáng yêu của phụ nữ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.