Chương 40: Ngoại truyện sinh con
Thịnh Thế Ái
15/10/2017
Đôi khi, có những lúc cuộc sống thật ly kỳ, chỉ cần chúng ta kiên trì kỳ tích vẫn có thể xảy ra. Hàn Mỹ Úy tự nhủ, lặp đi lặp lại những lời này, như trong sách. Không biết có phải là tiểu bảo bảo biết ba mẹ muốn kết
hôn, cho nên mới rất kiên cường. Lúc bác sĩ tuyên bố chuẩn bị sanh non
thì thân thể Hàn Mỹ Úy lại khôi phục lại như bình thường.
Tình trạng rỉ nước ối đã hết, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày nữa là có thể xuống giường đi lại.
Mẹ Hàn niệm “nam mô a di đà phật” không ngừng, như vừa được đại xá, Hàn Mạch chạy quanh bên cô hỏi thăm, bưng trà rót nước. Hàn Mỹ Úy nhanh chóng trở thành trung tâm của cả gia đình, cô cảm thấy thì ra hạnh phúc vất vả dành được so hạnh phúc dễ dàng có được thì ngọt ngào hơn.
Từng ngày trôi qua, tiểu bảo bảo ở trong bụng mẹ khỏe mạnh lớn lên, ngày dự sinh sắp tới, điều này làm cho Mỹ Úy hơi hồi hộp.
Các việc chuẩn bị trước khi sinh đã xong, tất cả là do mẹ Hàn chuẩn bị, mẹ Hàn mẹ chăm sóc cô gần như không rời một bước, Hàn Mạch vừa tan tầm cũng đến bệnh viện đúng giờ, đỡ thân thể tròn trịa của bà xã đi dạo trong vườn hoa bệnh viện. Mấy ngày nay Mỹ Úy rất lười biếng, thật là lười tản bộ, nhưng Hàn Mạch nghiêm mặt nên cô ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là lúc anh đi làm thì cô liền trốn ở trên giường, không bước ra khỏi giường.
Phụ nữ có thai lười biếng không vận động đó chính là thời gian gần sinh, còn muốn ăn rất nhiều.
Ngày tiểu bảo bảo sinh ra, khoảng 9 giờ tối Hàn Mạch đang ở công ty thì nhận được điện thoại ở bệnh viện, Hàn Mỹ Úy bắt đầu đau bụng.
Trong mấy giờ này, Hàn Mỹ Úy nhận ra trong đời này đau nhất là đau bụng sinh. Loại đau này dai dẵng, có thể hình dung như thịt nát xương tan cũng phải khoa trương.
Lúc chưa đẩy đến phòng sinh, Hàn Mỹ Úy bị ba mẹ, mẹ Hàn bao vây thành một vòng, tất cả mọi người nhìn về bụng cô tạo áp lực làm cô đổ mồ hôi lạnh.
Thiết bị đo lại tăng, Hàn Mỹ Úy lại càng đau, cuối cùng cơn đau lên cực điểm, Hàn Mỹ Úy bị đau đến tinh thần cũng không rõ.
Hàn Mạch đẩy cửa phòng quan sát ra chạy vào, thấy Hàn Mỹ Úy đau bụng sinh đến mức bộ dáng giống như nửa sống nửa chết, đau lòng lại càng thêm yêu cô. Anh đứng ở bên giường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, nhẹ nhàng gọi "bà xã".
Hàn Mỹ Úy nghe giọng của Hàn Mạch bên tai, bao nhiêu ẩn nhẫn kiên cường trong chốc lát sụp đổ, nắm bàn tay của anh, móng tay cắm sâu vào tay anh.
"Mỹ Úy, em cố chịu một chút, lát nữa là có thể vào phòng sinh rồi."
Mẹ Hàn dáng vẻ khổ sổ của cô cũng lo lắng đi theo, mẹ Hàn Mỹ Úy bắt đầu nằm trên vai ba cô rơi lệ.
Cơn đau dần dần giảm xuống, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, Mỹ Úy phải lấy hơi thở dốc, gương mặt mệt mỏi cười.
"Em làm anh đau phải không?" Cô đưa tay sờ đôi môi đang mím chặt của Hàn Mạch.
Hàn Mạch lắc đầu: "Có phải em rất đau phải không? Rất đau?" Giọng của anh hơi khàn khàn, bộ dạng đau khổ của cô vừa rồi làm anh thật sự lo lắng.
"Đặc biệt đau." Cô thành thật trả lời.
Thì ra sinh con trên ti vi diễn ra cũng chưa phải là thật hoàn toàn, không phải kêu một tiếng, khóc một chút tới đây ống kính cắt, sau đó đơn giản ôm ra đứa bé. Cô đã bị đau bụng sinh giằng co hai buổi tối, nhưng bác sĩ nói còn chưa tới lúc sinh.
Tử cung lại bắt đầu co thắt, lần thứ nhất kéo dài 10 phút, sau đó 5 phút một lần, bây giờ biến thành 2 phút bắt đầu đau bụng sinh, Hàn Mỹ Úy nhìn áp lực khí lại tăng cao, khuôn mặt nhỏ nhắn lại bắt đầu tái nhợt, nhưng nhẹ nhàng buông tay của Hàn Mạch ra, sợ làm tổn thương anh.
"Đau... Đau quá!" Lần này cô không nhịn được nữa, la lên.
Hàn Mạch lần nữa cầm tay của cô, vội vàng nói: "Em nắm tay anh, nắm sẽ đỡ hơn chút!"
"Xin anh, xin anh đừng nói chuyện." Cô thật sự rất đau, đau đến sắp chết.
Hai mắt Hàn Mạch bắt đầu ướt át, xoay người nháy mắt với mẹ Hàn và ba mẹ của Hàn Mỹ Úy, bọn họ do dự bưới ra khỏi phòng quan sát, chỉ còn lại Hàn Mạch và bác sĩ của Mỹ Úy.
Bác sĩ đeo bao tay, đi tới nói: " Tránh một chút, tôi kiểm tra cổ tử cung."
Mỹ Úy đau quá, ngước đầu nhìn Hàn Mạch, trên mặt đều mồ hôi, một giọt lại một giọt chảy xuống dưới, cô nín thở, nhỏ giọng cầu xin anh:
"Anh có thể... quay đầu chỗ khác khi bác sĩ kiểm tra?"
"Đến lúc nào rồi em còn xấu hổ? Chúng ta bây giờ đã là vợ chồng." Hàn Mạch nắm tay cô dịu dàng nói.
"Quay lưng lại đi... Cầu xin anh..."
Dù sao đi nữa, tóm lại Mỹ Úy cảm thấy thật có lỗi, hơn nữa anh là đàn ông, các chuyện như vầy anh nên tránh đi.
"Tốt." Hàn Mạch hít sâu, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cô, trong lòng lại lo lắng.
Sau lung truyền đến tiếng la của Mỹ Úy: "Bác sĩ... Đau quá... Nhẹ một chút..."
Bác sĩ thường thấy bộ dạng các bà mẹ trẻ yếu ớt nên cười nói: "Phu nhân có phúc lớn, ở đây là bệnh viện tư nhân, cô thử đi bệnh viện lớn sẽ biết, cô la như vậy bác sĩ liền cho cô sinh mổ (c-section) rồi, còn đâu mà kiên nhẫn. Được rồi, nhịn thêm chút nữa, để tôi xem mở được mấy phân."
Bác sĩ kiểm tra xong, cởi bao tay xuống thở dài: "Mới ba phân, nhịn chút nữa!"
Nước mắt Hàn Mỹ Úy lập tức tuông ra: "Bác sĩ, lại còn phải đợi, thật sư tôi rất đau."
"Hàn phu nhân, làm mẹ là phải chịu chút đau khổ, nếu không tại sao mọi người đều nói là mẹ vĩ đại đây? Không nuôi, không biết ơn cha mẹ!"Bác sĩ cười vỗ vỗ vai cô vào trong. Hàn Mỹ Úy nằm ở trên giường cố nín khóc, Hàn Mạch quay lại dỗ dành cô.
"Đừng khóc, nếu không... Nếu không chúng ta sinh mổ (c-section) được không?"
"Không cần, " Hàn mỹ úy lấy mu bàn tay lau nước mắt nói: "Bọn họ nói sinh mổ (c-section) không tốt, chị họ em chính là sinh mổ (c-section), hai ba ngày lại bệnh, ta không hy vọng tương lai thân thể tiểu bảo bảo không tốt”
Hàn Mạch đau lòng sờ sờ mặt cô, tay cũng không biết đặt chỗ nào được, trên trán nổi một tầng mồ hôi.
"Bà xã, anh vẫn nghĩ là em đặc biệt không có tiền đồ, nhưng mà bây giờ xem ra em rất có tiền đồ."
Hắn tự tay thay cô vuốt vuốt mái tóc ướt chẹp nhẹp của cô, nở một nụ cười cực kỳ mê người.
Cẩn thẩn nghĩ lại, lúc ấy Hàn Mỹ Úy lúc vì thấy nụ cười của anh, mới ở quầy rượu uống đến say như chết.
Nụ cười này của Hàn Mạch, thật đúng là rất dễ hại người!
Đang lúc nói chuyện thì tử cung lại bắt đầu co thắt, Hàn Mỹ Úy khẽ cắn răng, cố ra vẻ kiên cường nói: "Vậy anh xem, em cũng không phải lúc nào cũng là quả hồng mềm... Đau... Đau! Em không chịu nổi Hàn Mạch em không chịu nổi!"
Hàn Mạch không ngừng nuốt nước miếng, dỗ dành cũng không được, khuyên cũng không được, sắc mặt cũng không kém Mỹ Úy, chỉ cảm thấy có lỗi với cô, nhưng lại nói không ra được có lỗi gì với cô.
...
71.
Giằng co hơn một giờ, không khí bắt đầu bớt căng thẳng có thể nói đùa vài câu sau đó Hàn Mỹ Úy lại đau đớn, cô rất đau, đau đến muốn ngủ một giấc cho hết mọi chuyện. Cuối cùng mặt kệ Hàn Mạch ở một bên nói giỡn dỗ dành cô như thế nào, cô đều cắn chặt răng rơi nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển từ xám trắng sang vàng.
Cuối cùng lúc bác sĩ cũng kiểm tra miệng tử cung, Hàn Mỹ Úy thế nào cũng không chịu nghe lời, không ngừng cầu khẩn Hàn Mạch, trong miệng lẩm bẩm cũng không rõ là gì, cũng không đoái hoài tới việc thẹn thùng, đau đến trời đất quay cuồng. Hàn Mạch không nhịn được liếc mắt nhìn thầy thuốc tàn nhẫn kiểm tra, cuối cùng không đàng lòng phải nhắm mắt lại.
"Bà xã, em đừng khóc, chút nữa sẽ không có sức sinh con." Hàn Mạch dùng khăn tay lau nước mắt của cô, nước mắt của cô tuông ra không ngừng.
Mỹ Úy thở hổn hển rồi hít sâu, nghe bác sĩ nói một câu được rồi, cứ như nhận được đại xá nhanh chóng đẩy tay Hàn Mạch ra, ánh mắt cầu xin bác sĩ cho cô vào phòng sinh sớm.
Hàn Mạch lập tức đứng lên: "Em tính không cho anh vào cùng?"
Hàn Mỹ Úy kiên quyết lắc đầu, đầu tóc rối bời dính trên mặt, ánh mắt trách cứ nhìn Hàn Mạch, nói: "Anh.. sau này.. sau này ngàn vạn lần đừng để em phải sinh bé..."
Hai cánh cửa lớn của phòng sinh khép lại, Hàn Mạch bị ngăn cách ở ngoài.
Hàn Mạch run rẩy rút ra điếu thuốc đưa lên môi, anh chỉ ngậm, cũng không đốt lửa, cuối cùng kiệt sức dựa vào cửa tuột xuống, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo...
Khoảng hơn nửa đêm, vang lên tiếng con nít khóc, bác sĩ kéo cửa phòng sinh bước ra. Bác sĩ đứa bé múp míp ra ngoài, Hàn Mạch lập tức từ mặt đất đứng lên!
Mẹ Hàn và ba mẹ của Hàn Mỹ Úy vội vàng đi tới, kinh ngạc đứa bé trong tã lót trắng noãn, đó là một bé trai mập mạp mặt hơi nhăn, ba ông bà già thay phiên nhìn một lượt, đứa bé lại bị bác sĩ ôm đi. Hàn Mạch liếc nhìn con trai một cái cũng chưa lo lắng, chỉ đưa cổ nhìn quanh phòng sinh.
Cho đến bác sĩ đóng cửa lại, Hàn Mạch ngưng nhìn. Bước nhanh cửa nhỏ của phòng sinh, Hàn Mỹ Úy được đưa ra từ cửa này, Hàn Mạch đi nhanh bước lên giữ chặt tay của cô, giống như là xa cách một thế kỷ.
Mỹ Úy chầm chậm mở mắt, trông thấy nếp nhăn cuộn lai thành đoàn của Hàn Mạch, liền nở nụ cười nhẹ nhõm.
Hàn Mạch siết tay của cô hôn lên, trìu mến sờ sờ cô.
"Hù anh chết hả? Mỹ úy cười ngọt ngào, không giống như bộ dạng chết đi sống lại của cô vừa rồi
Hàn Mạch gật gật đầu. Hù chết, thật sự sắp bị cô hù chết.
Mỹ Úy vui mừng cười, cô cất giọng mỗi âm cuối kéo dài, giọng điệu thỏa mãn: "Em vừa mở mắt nhìn con một chút, con được bác sĩ bồng lên vỗ lòng bàn chân, lập tức khóc vang dội. Em cảm giác giống như con còn nhìn em một cái..."
"Nói bậy, con bây giờ còn chưa nhìn thấy nhiều đâu!" Hàn Mạch nói.
"Em cảm thấy con nhìn em một cái chứ sao... Anh thấy con chưa?"
"Anh lo đi thăm em, đâu còn còn thời gian nhìn tên tiểu tử dày vò em sống dở chết dở." Hàn Mạch vẫn còn nghiêm mặt, giống như vừa rồi anh không có chút hồi hộp nào.
Mỹ Úy nói: "Anh phải đi xem con một chút, nếu anh chăm sóc con, ngàn vạn lần không được ghét bỏ bộ dạng nhăn nhăn nhúm nhúm của con, đứa trẻ mới sinh đều như vậy, đợi đến khi nẩy nở ..."
Hàn Mạch lời nói không tự tin của cô: "Nói cái gì, anh làm sao sẽ ghét bỏ con, chỉ cần là em sinh ra, anh đều thích."
Hàn Mỹ Úy hài lòng cười, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Ừ... Vậy em an tâm rồi... Em muốn ngủ một giấc."
"Ngủ đi." Hàn Mạch thay cô đắp chăn, đứng lên, nhìn gương mặt yên tĩnh ngọt ngào của cô.
Cám ơn em, Tiểu Mỹ của anh.
Tình trạng rỉ nước ối đã hết, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày nữa là có thể xuống giường đi lại.
Mẹ Hàn niệm “nam mô a di đà phật” không ngừng, như vừa được đại xá, Hàn Mạch chạy quanh bên cô hỏi thăm, bưng trà rót nước. Hàn Mỹ Úy nhanh chóng trở thành trung tâm của cả gia đình, cô cảm thấy thì ra hạnh phúc vất vả dành được so hạnh phúc dễ dàng có được thì ngọt ngào hơn.
Từng ngày trôi qua, tiểu bảo bảo ở trong bụng mẹ khỏe mạnh lớn lên, ngày dự sinh sắp tới, điều này làm cho Mỹ Úy hơi hồi hộp.
Các việc chuẩn bị trước khi sinh đã xong, tất cả là do mẹ Hàn chuẩn bị, mẹ Hàn mẹ chăm sóc cô gần như không rời một bước, Hàn Mạch vừa tan tầm cũng đến bệnh viện đúng giờ, đỡ thân thể tròn trịa của bà xã đi dạo trong vườn hoa bệnh viện. Mấy ngày nay Mỹ Úy rất lười biếng, thật là lười tản bộ, nhưng Hàn Mạch nghiêm mặt nên cô ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là lúc anh đi làm thì cô liền trốn ở trên giường, không bước ra khỏi giường.
Phụ nữ có thai lười biếng không vận động đó chính là thời gian gần sinh, còn muốn ăn rất nhiều.
Ngày tiểu bảo bảo sinh ra, khoảng 9 giờ tối Hàn Mạch đang ở công ty thì nhận được điện thoại ở bệnh viện, Hàn Mỹ Úy bắt đầu đau bụng.
Trong mấy giờ này, Hàn Mỹ Úy nhận ra trong đời này đau nhất là đau bụng sinh. Loại đau này dai dẵng, có thể hình dung như thịt nát xương tan cũng phải khoa trương.
Lúc chưa đẩy đến phòng sinh, Hàn Mỹ Úy bị ba mẹ, mẹ Hàn bao vây thành một vòng, tất cả mọi người nhìn về bụng cô tạo áp lực làm cô đổ mồ hôi lạnh.
Thiết bị đo lại tăng, Hàn Mỹ Úy lại càng đau, cuối cùng cơn đau lên cực điểm, Hàn Mỹ Úy bị đau đến tinh thần cũng không rõ.
Hàn Mạch đẩy cửa phòng quan sát ra chạy vào, thấy Hàn Mỹ Úy đau bụng sinh đến mức bộ dáng giống như nửa sống nửa chết, đau lòng lại càng thêm yêu cô. Anh đứng ở bên giường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, nhẹ nhàng gọi "bà xã".
Hàn Mỹ Úy nghe giọng của Hàn Mạch bên tai, bao nhiêu ẩn nhẫn kiên cường trong chốc lát sụp đổ, nắm bàn tay của anh, móng tay cắm sâu vào tay anh.
"Mỹ Úy, em cố chịu một chút, lát nữa là có thể vào phòng sinh rồi."
Mẹ Hàn dáng vẻ khổ sổ của cô cũng lo lắng đi theo, mẹ Hàn Mỹ Úy bắt đầu nằm trên vai ba cô rơi lệ.
Cơn đau dần dần giảm xuống, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, Mỹ Úy phải lấy hơi thở dốc, gương mặt mệt mỏi cười.
"Em làm anh đau phải không?" Cô đưa tay sờ đôi môi đang mím chặt của Hàn Mạch.
Hàn Mạch lắc đầu: "Có phải em rất đau phải không? Rất đau?" Giọng của anh hơi khàn khàn, bộ dạng đau khổ của cô vừa rồi làm anh thật sự lo lắng.
"Đặc biệt đau." Cô thành thật trả lời.
Thì ra sinh con trên ti vi diễn ra cũng chưa phải là thật hoàn toàn, không phải kêu một tiếng, khóc một chút tới đây ống kính cắt, sau đó đơn giản ôm ra đứa bé. Cô đã bị đau bụng sinh giằng co hai buổi tối, nhưng bác sĩ nói còn chưa tới lúc sinh.
Tử cung lại bắt đầu co thắt, lần thứ nhất kéo dài 10 phút, sau đó 5 phút một lần, bây giờ biến thành 2 phút bắt đầu đau bụng sinh, Hàn Mỹ Úy nhìn áp lực khí lại tăng cao, khuôn mặt nhỏ nhắn lại bắt đầu tái nhợt, nhưng nhẹ nhàng buông tay của Hàn Mạch ra, sợ làm tổn thương anh.
"Đau... Đau quá!" Lần này cô không nhịn được nữa, la lên.
Hàn Mạch lần nữa cầm tay của cô, vội vàng nói: "Em nắm tay anh, nắm sẽ đỡ hơn chút!"
"Xin anh, xin anh đừng nói chuyện." Cô thật sự rất đau, đau đến sắp chết.
Hai mắt Hàn Mạch bắt đầu ướt át, xoay người nháy mắt với mẹ Hàn và ba mẹ của Hàn Mỹ Úy, bọn họ do dự bưới ra khỏi phòng quan sát, chỉ còn lại Hàn Mạch và bác sĩ của Mỹ Úy.
Bác sĩ đeo bao tay, đi tới nói: " Tránh một chút, tôi kiểm tra cổ tử cung."
Mỹ Úy đau quá, ngước đầu nhìn Hàn Mạch, trên mặt đều mồ hôi, một giọt lại một giọt chảy xuống dưới, cô nín thở, nhỏ giọng cầu xin anh:
"Anh có thể... quay đầu chỗ khác khi bác sĩ kiểm tra?"
"Đến lúc nào rồi em còn xấu hổ? Chúng ta bây giờ đã là vợ chồng." Hàn Mạch nắm tay cô dịu dàng nói.
"Quay lưng lại đi... Cầu xin anh..."
Dù sao đi nữa, tóm lại Mỹ Úy cảm thấy thật có lỗi, hơn nữa anh là đàn ông, các chuyện như vầy anh nên tránh đi.
"Tốt." Hàn Mạch hít sâu, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cô, trong lòng lại lo lắng.
Sau lung truyền đến tiếng la của Mỹ Úy: "Bác sĩ... Đau quá... Nhẹ một chút..."
Bác sĩ thường thấy bộ dạng các bà mẹ trẻ yếu ớt nên cười nói: "Phu nhân có phúc lớn, ở đây là bệnh viện tư nhân, cô thử đi bệnh viện lớn sẽ biết, cô la như vậy bác sĩ liền cho cô sinh mổ (c-section) rồi, còn đâu mà kiên nhẫn. Được rồi, nhịn thêm chút nữa, để tôi xem mở được mấy phân."
Bác sĩ kiểm tra xong, cởi bao tay xuống thở dài: "Mới ba phân, nhịn chút nữa!"
Nước mắt Hàn Mỹ Úy lập tức tuông ra: "Bác sĩ, lại còn phải đợi, thật sư tôi rất đau."
"Hàn phu nhân, làm mẹ là phải chịu chút đau khổ, nếu không tại sao mọi người đều nói là mẹ vĩ đại đây? Không nuôi, không biết ơn cha mẹ!"Bác sĩ cười vỗ vỗ vai cô vào trong. Hàn Mỹ Úy nằm ở trên giường cố nín khóc, Hàn Mạch quay lại dỗ dành cô.
"Đừng khóc, nếu không... Nếu không chúng ta sinh mổ (c-section) được không?"
"Không cần, " Hàn mỹ úy lấy mu bàn tay lau nước mắt nói: "Bọn họ nói sinh mổ (c-section) không tốt, chị họ em chính là sinh mổ (c-section), hai ba ngày lại bệnh, ta không hy vọng tương lai thân thể tiểu bảo bảo không tốt”
Hàn Mạch đau lòng sờ sờ mặt cô, tay cũng không biết đặt chỗ nào được, trên trán nổi một tầng mồ hôi.
"Bà xã, anh vẫn nghĩ là em đặc biệt không có tiền đồ, nhưng mà bây giờ xem ra em rất có tiền đồ."
Hắn tự tay thay cô vuốt vuốt mái tóc ướt chẹp nhẹp của cô, nở một nụ cười cực kỳ mê người.
Cẩn thẩn nghĩ lại, lúc ấy Hàn Mỹ Úy lúc vì thấy nụ cười của anh, mới ở quầy rượu uống đến say như chết.
Nụ cười này của Hàn Mạch, thật đúng là rất dễ hại người!
Đang lúc nói chuyện thì tử cung lại bắt đầu co thắt, Hàn Mỹ Úy khẽ cắn răng, cố ra vẻ kiên cường nói: "Vậy anh xem, em cũng không phải lúc nào cũng là quả hồng mềm... Đau... Đau! Em không chịu nổi Hàn Mạch em không chịu nổi!"
Hàn Mạch không ngừng nuốt nước miếng, dỗ dành cũng không được, khuyên cũng không được, sắc mặt cũng không kém Mỹ Úy, chỉ cảm thấy có lỗi với cô, nhưng lại nói không ra được có lỗi gì với cô.
...
71.
Giằng co hơn một giờ, không khí bắt đầu bớt căng thẳng có thể nói đùa vài câu sau đó Hàn Mỹ Úy lại đau đớn, cô rất đau, đau đến muốn ngủ một giấc cho hết mọi chuyện. Cuối cùng mặt kệ Hàn Mạch ở một bên nói giỡn dỗ dành cô như thế nào, cô đều cắn chặt răng rơi nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển từ xám trắng sang vàng.
Cuối cùng lúc bác sĩ cũng kiểm tra miệng tử cung, Hàn Mỹ Úy thế nào cũng không chịu nghe lời, không ngừng cầu khẩn Hàn Mạch, trong miệng lẩm bẩm cũng không rõ là gì, cũng không đoái hoài tới việc thẹn thùng, đau đến trời đất quay cuồng. Hàn Mạch không nhịn được liếc mắt nhìn thầy thuốc tàn nhẫn kiểm tra, cuối cùng không đàng lòng phải nhắm mắt lại.
"Bà xã, em đừng khóc, chút nữa sẽ không có sức sinh con." Hàn Mạch dùng khăn tay lau nước mắt của cô, nước mắt của cô tuông ra không ngừng.
Mỹ Úy thở hổn hển rồi hít sâu, nghe bác sĩ nói một câu được rồi, cứ như nhận được đại xá nhanh chóng đẩy tay Hàn Mạch ra, ánh mắt cầu xin bác sĩ cho cô vào phòng sinh sớm.
Hàn Mạch lập tức đứng lên: "Em tính không cho anh vào cùng?"
Hàn Mỹ Úy kiên quyết lắc đầu, đầu tóc rối bời dính trên mặt, ánh mắt trách cứ nhìn Hàn Mạch, nói: "Anh.. sau này.. sau này ngàn vạn lần đừng để em phải sinh bé..."
Hai cánh cửa lớn của phòng sinh khép lại, Hàn Mạch bị ngăn cách ở ngoài.
Hàn Mạch run rẩy rút ra điếu thuốc đưa lên môi, anh chỉ ngậm, cũng không đốt lửa, cuối cùng kiệt sức dựa vào cửa tuột xuống, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo...
Khoảng hơn nửa đêm, vang lên tiếng con nít khóc, bác sĩ kéo cửa phòng sinh bước ra. Bác sĩ đứa bé múp míp ra ngoài, Hàn Mạch lập tức từ mặt đất đứng lên!
Mẹ Hàn và ba mẹ của Hàn Mỹ Úy vội vàng đi tới, kinh ngạc đứa bé trong tã lót trắng noãn, đó là một bé trai mập mạp mặt hơi nhăn, ba ông bà già thay phiên nhìn một lượt, đứa bé lại bị bác sĩ ôm đi. Hàn Mạch liếc nhìn con trai một cái cũng chưa lo lắng, chỉ đưa cổ nhìn quanh phòng sinh.
Cho đến bác sĩ đóng cửa lại, Hàn Mạch ngưng nhìn. Bước nhanh cửa nhỏ của phòng sinh, Hàn Mỹ Úy được đưa ra từ cửa này, Hàn Mạch đi nhanh bước lên giữ chặt tay của cô, giống như là xa cách một thế kỷ.
Mỹ Úy chầm chậm mở mắt, trông thấy nếp nhăn cuộn lai thành đoàn của Hàn Mạch, liền nở nụ cười nhẹ nhõm.
Hàn Mạch siết tay của cô hôn lên, trìu mến sờ sờ cô.
"Hù anh chết hả? Mỹ úy cười ngọt ngào, không giống như bộ dạng chết đi sống lại của cô vừa rồi
Hàn Mạch gật gật đầu. Hù chết, thật sự sắp bị cô hù chết.
Mỹ Úy vui mừng cười, cô cất giọng mỗi âm cuối kéo dài, giọng điệu thỏa mãn: "Em vừa mở mắt nhìn con một chút, con được bác sĩ bồng lên vỗ lòng bàn chân, lập tức khóc vang dội. Em cảm giác giống như con còn nhìn em một cái..."
"Nói bậy, con bây giờ còn chưa nhìn thấy nhiều đâu!" Hàn Mạch nói.
"Em cảm thấy con nhìn em một cái chứ sao... Anh thấy con chưa?"
"Anh lo đi thăm em, đâu còn còn thời gian nhìn tên tiểu tử dày vò em sống dở chết dở." Hàn Mạch vẫn còn nghiêm mặt, giống như vừa rồi anh không có chút hồi hộp nào.
Mỹ Úy nói: "Anh phải đi xem con một chút, nếu anh chăm sóc con, ngàn vạn lần không được ghét bỏ bộ dạng nhăn nhăn nhúm nhúm của con, đứa trẻ mới sinh đều như vậy, đợi đến khi nẩy nở ..."
Hàn Mạch lời nói không tự tin của cô: "Nói cái gì, anh làm sao sẽ ghét bỏ con, chỉ cần là em sinh ra, anh đều thích."
Hàn Mỹ Úy hài lòng cười, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Ừ... Vậy em an tâm rồi... Em muốn ngủ một giấc."
"Ngủ đi." Hàn Mạch thay cô đắp chăn, đứng lên, nhìn gương mặt yên tĩnh ngọt ngào của cô.
Cám ơn em, Tiểu Mỹ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.