Chương 19: Tuyệt đối không nương tay
Thịnh Thế Ái
12/12/2015
Trong bệnh viện luôn nhốn nha nhốn nháo, làm cho người ta có chút khó chịu.
Hàn Mỹ Úy thay xong đồng phục y tá lúc đi ra của bệnh viện, trên đường đi gặp mấy y tá chưa tan ca, vẻ mặt bát quái (bà tám) tiến lại gần.
"Mỹ Úy cô có nghe nói gì không? Vừa rồi có một y tá trong bệnh viện chúng ta thiếu chút nữa đánh người bệnh đó."
Khóe miệng Hàn Mỹ Úy co quắp, thờ ơ: "Làm sao có thể. . ."
Đầu năm nay đều là người bệnh đánh y tá, lần đầu nghe nói y tá đánh người bệnh, không biết là vị Thần Tiên tỷ tỷ nào thay bọn họ trút cơn giận này.
"Cô không tin phải không? Đi đi đi, đi qua xem náo nhiệt một chút!" Y tá nhỏ lôi kéo Hàn Mỹ Úy đi trở lại.
Hàn Mỹ Úy nào có tâm tư xem náo nhiệt gì, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo dài thật dài, phờ phạc rã rượi khoát khoát tay: "Tan ca tôi còn có việc rồi, đi trước nhé."
"Đúng rồi, bác sĩ Trần nhà cô có nói hôm nay phải đi chụp hình cưới với cô!" Vẻ mặt y tá nhỏ thể hiện sự ghen tị, buông tha cho cô, chạy thẳng đến trên lầu xem náo nhiệt.
Giờ tan tầm, trên xe buýt rất nhiều người, Hàn Mỹ Úy vừa đi lên cũng chưa có chỗ ngồi, chỗ chuyên dùng cho phụ nữ có thai có chàng trai đang ngồi nghe nhạc, Mỹ Úy kéo khăn quàng cổ thật to xuống, khăn quàng cổ hái xuống, thắt trên eo, tay áp lên trên bụng đi qua.
Cuối cùng, Hàn Mỹ Úy thành công được người khác nhường chỗ ngồi. Ngồi ở chỗ dành cho phụ nữ có thai ngược lại tâm tình cô lại càng thêm nặng nề.
Làm sao bây giờ? Trần Hạo vốn là bảo xế chiều hôm nay đi chụp hình cưới, bởi vì Hàn Mỹ Úy dự định đi tới một bệnh viện nhỏ để kiểm tra thai nhi cho nên nói dối cho xong, ảnh cưới chỉ có hể dời lại ngày chủ nhật. Cứ dời lại như vậy, lúc chụp hình sợ rằng bụng của cô thật sự không thể giấu được rồi.
Lúc xe buýt vừa mới khởi động, Hàn Mỹ Úy mang tình tình nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, ý muốn nhìn một chút quang cảnh vắng lặng bên ngoài mong tìm được chút giải tỏa tâm trạng tĩnh mịch phiền muộn, cũng lơ đãng nhìn, nhìn thấy Đường San đứng trong đầu hẻm.
Đường san đứng đối diện một người đàn ông, đưa lưng về phía cô, khiến Hàn Mỹ Úy nhìn không rõ lắm, người đàn ông kia lập tức ôm lấy San San, nhưng cô lại đang giãy dụa.
Hàn Mỹ Úy lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, vươn cổ nhìn ra, xe buýt lại mang theo cô quẹo khúc quanh, nhanh chóng rời đi.
San San không phải đã có chồng chưa cưới, chẳng lẽ là người này? Không đúng, Hàn Mỹ Úy cảm thấy bóng lưng kia cực kỳ quen thuộc.
Lấy ra điện thoại lấy về từ chỗ Hàn Mạch, bấm số điện thoại của Đường San, Hàn Mỹ Úy có chút lo lắng.
"Này, San San? Cậu không sao chớ?"
Đường san lười biếng phát ra giọng bình tĩnh vang lên ở bên tai, nghe không ra một chút khác thường: "Là Mỹ Úy hả, tớ không sao, sao vậy?"
"À, có thể là tớ nhìn nhầm rồi."
"Ừ, không nói nữa tớ đi dạo phố!" Đầu kia Đường san rất nhanh đã cúp máy, Hàn Mỹ Úy len lén le lưỡi một cái.
. . .
Kết quả kiểm tra thai nhi, biểu hiện thai nhi rất khỏe mạnh, điều này làm cho Hàn Mỹ Úy đang hậm hực trong nháy mắt như ánh mặt trời tỏa sáng, sinh mệnh nhỏ dường như rất bướng bỉnh!
Tâm tình thật tốt ra khỏi bệnh viện, ngay cả chạng vạng tối rặng mây đỏ cũng cực kỳ dịu dàng. Hàn Mỹ Úy xoay lưng, hận không thể nói cho toàn thế giới biết trong bụng của cô có một bảo bảo, hơn nữa cực kỳ khỏe mạnh, nhưng cô không thể.
Hàn Mạch gọi tới, Hàn Mỹ Úy lập tức cúp máy.
Một đứa bé đi qua bên cạnh, đung đưa cánh tay mẹ làm nũng: "Mẹ mẹ, con muốn đi khu vui chơi chơi ạ!"
Mẹ đứa bé lắc đầu, thúc giục đứa bé mau về nhà.
Hàn Mỹ Úy nhìn bóng lưng đứa trẻ mất mác, cúi đầu sờ sờ bụng của mình, mặt tràn đầy mong đợi hỏi: "Bảo bối, con cũng muốn đi khu vui chơi sao?"
"Con nói muốn không? Mẹ dẫn con đi khu vui chơi có được hay không?"
Đây là lần đầu tiên Hàn Mỹ Úy làm kiểm tra thai, cũng từ lúc cô chào đời tới nay lần đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ. Vì vậy không kịp chờ đợi, cô muốn mang tâm sự hỗn loạn cùng vật nhỏ duy nhất mình cô biết đi, một lần hoàn toàn thả lỏng đi.
. . .
Một lỗ tai Hàn Mạch dán băng keo cá nhân đi ở trong bệnh viên , ngày hôm qua Hàn Mỹ Úy cắn anh một cái thiếu chút nữa biến thành còn một lỗ tai. Vành tai ngứa đã một ngày, nhẹ nhàng gãi một bên, cầm số đăng ký đi tới phòng khám.
Trần Hạo ngồi ở trong phòng khám, một bệnh nhân mới vừa cất bước đi ra, lại thấy một người đàn ông tay chân khỏe mạnh răng trắng môi hồng đi vào, từ trên cao nhìn xuống ngồi đối diện mình.
Trần Hạo thành thục hỏi thăm anh: "Chỗ nào không thoải mái?"
"Lỗ tai."
Trần Hạo vùi đầu viết bệnh án: "Triệu chứng thế nào?"
Hàn Mạch tới gần phía trước tiếp cận, khoanh tay trước ngực gác trên bàn, rất nghiêm túc nhìn Trần Hạo: "Ngứa."
Trần Hạo xé băng keo cá nhân ra nhìn một chút chỗ lỗ tai sưng đỏ hỏi: "Làm sao làm sao vậy?"
"Con chuột cắn."
"À " Trần Hạo nghĩ thầm cái này chắc chắn là bạn gái cắn, chỉ là người bệnh ngượng ngùng giải thích thôi, vì vậy trả lời: "Vậy không sao cả, phá chút da, trở về bôi một chút thuốc kháng viêm lên đó là được rồi."
Hàn Mạch nhếch miệng lên cười nhạt ý tứ không rõ cảm xúc, nói:
"Bác sĩ Trần nói như vậy, tôi thật sự yên tâm."
Trần Hạo ngẩng đầu lên, đang đón nhận ánh mắt thon dài nhỏ Hàn Mạch. . .
. . .
32.
Cầm bánh quế mua ở cửa hàng khu vui chơi sau khi kẹp tóc lỗ tai thỏ kẹp tóc lên, Hàn Mỹ Úy liều lĩnh giả bộ một học sinh trung học trốn lớp, một người tự do đi dạo ở trong công viên trò chơi.
Lúc đi ngang qua gian hàng hình dán, chủ quầy gọi cô lại.
"Cô gái xinh đẹp, chụp một tấm hình dán đi! Chúng tôi có hình dán Nhật Bản kiểu mới nhất mới nhập, còn có hình chụp chung với cục cưng."
"Chụp chung với cục cưng?" Hàn Mỹ Úy nhớ lúc còn đi học cái này cũng đã có, vậy mà nhiều năm như vậy vẫn chưa có lỗi thời?
"Đúng rồi, chính là hình chụp chung với cô, chúng ta có thể dựa theo vẻ bề ngoài tạo ra hình cục cưng sau này."
Hàn Mỹ Úy cúi đầu hỏi mình bụng: "Con muốn chụp một tấm không?"
Hàn Mạch lại gọi điện thoại lại, Hàn Mỹ Úy nhanh nhẹn bấm tắt, chui vào trong máy chụp hình.
Lúc có hình chụp cục cưng sau này, là một đứa nhỏ cực kỳ xinh đẹp, Hàn Mỹ Úy nâng niu tấm hình trong lòng bàn tay nhìn đi nhìn lại, mắt cong thành một đường, vừa đi vừa cười ngây ngô.
Đứa bé này sau khi ra đời, thật sự nhìn sẽ đẹp như thế sao? Sẽ giống cô nhiều một chút, còn là giống. . .
Trong lòng Hàn Mỹ Úy hồi hộp, trong đầu hiện ra bộ dạng của Hàn Mạch, toàn thân không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Lúc này điện thoại vang lên lần nữa, Hàn Mỹ Úy nhìn hai chữ "Da heo" trên màn hình, sợ hãi mấy giây, lại quỷ thần xui khiến lại nhận.
"Tại sao lại không nghe điện thoại của tôi." Ở đầu bên kia điện thoại Hàn Mạch hết sức không vui.
"Vì cai gì tôi phải nghe điện thoại của anh?" Hàn Mỹ Úy cầm hình cục cưng tương lai, dùng chân nhọn cọ trên mặt đất.
Đứa bé này, ra đời sau, trong thân thể chảy xuôi, là dòng máu của anh ta Hàn Mạch, đây là sự thật không ai có thể thay đổi. Đến lúc đó, chân mày của nó giống như Hàn Mạch, mắt giống như Hàn Mạch, mỗi lẫn Hàn Mỹ Úy nhìn bé, cô đều sẽ cảm thấy khó chịu, điều này làm cho cô làm sao đối mặt với đứa nhỏ này, làm sao đối mặt với Trần Hạo?
Hàn Mỹ Úy quả nhiên là mọi việc chậm nửa nhịp, vấn đề nghiêm trọng như thế, cô lại mới khắc sâu ghi nhớ được. . .
"Cô ở chỗ?" Hàn Mạch hỏi.
"Ai cần anh lo. . ." Không biết tại sao, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, vào giờ phút này, Hàn Mỹ Úy lại hi vọng Hàn Mạch đột nhiên xuất hiện.
Là cốt nhục của anh, vẫn là mặt cô quá dày quá vô liêm sỉ, Hàn Mỹ Úy bắt đầu hoài nghi sợ ngay cả cách nghĩ nhân phẩm của mình.
"Trước khi trả lại điện thoại di động cho cô tôi có cìa đặt phầm mềm định vị, cho dù cô không nói cho tôi biết, tôi cũng có thể trong vòng mười phút xuất hiện trước mặt cô cô tin không?"
Hàn Mỹ Úy bực mình, hướng về phía điện thoại trút giận: "Hàn Mạch! Anh ngày ngày quấn tôi như vậy, anh có bị bệnh không!"
Hàn Mạch sững sờ, không nghĩ tới Hàn Mỹ Úy cũng sẽ hung dữ la hét như vậy, vì vậy ở đầu bên kia điện thoại cười trộm, trả lời: "A, . . . Tôi có bệnh, hơn nữa còn đi bác sĩ khám, bác sĩ khám có mã số 1028."
1028. . .
Hàn Mỹ Úy khẩn trương cà lăm đứng lên: "Anh...anh, anh đi gặp Trần Hạo?"
"Bị cắn một cái, lỗ tai nhiễm trùng rồi, đương nhiên là phải gặp bác sĩ."
"Anh không nói gì chứ!"
"Gặp mặt nói chuyện."
"Tôi...tôi, tôi đang ở công viên thiếu nhi!" Hàn Mỹ Úy vội vàng ngoan ngoãn nói lên địa chỉ của mình.
Hàn Mạch cúp máy, ôm bụng cười nửa ngày.
Lá gan nhỏ như vậy còn dám cùng người khác vụng trộm, thật dũng cảm.
Quả nhiên như anh nói, trong vòng mười phút anh cũng đã vào công viên. Hàn Mạch đi xung quanh tìm, cuối cùng nhìn thấy Hàn Mỹ Úy trên vòng quay ngựa gỗ.
Hiện tại trên đầu cô có mang hai tai thỏ, nhũn như con chi chi đứng thẳng lôi kéo, phờ phạc rã rượi cưỡi ngựa gỗ, bốn phía đang ngồi đều là trẻ con, cặp mắt cô vô hồn nhìn chằm chằm bé trai trên ngựa gỗ ngẩn người, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc phức tạp.
Đây là lần đầu tiên Hàn Mạch nhìn thấy trong đôi mắt của Hàn Mỹ Úy trước sau như một trong sáng, không có chút màu sắc ảm đạm.
Hàn Mạch đứng trước vòng ngựa gỗ đang xoay tròn không thay đổi sắc mặt, nhìn Hàn Mỹ Úy bụng đầy tâm sự mất hồn, ấn đường cũng nhíu theo. Nhạc của vòng quay ngựa dừng lại, cô từ trên ngựa thận trọng đi xuống, trên tay của Hàn Mạch đang cầm một cây kẹo đường lớn đứng chờ cô, vừa nhìn nơi xa, còn giống như đang nhìn một người.
Cầm thú cuối cùng vẫn là cầm thú, giống người hơn nữa cũng là cầm thú.
Hàn Mỹ Úy tức giận trừng mắt liếc anh một cái, vừa muốn cự tuyệt nói cô không ăn kẹo đường, lại nhìn thấy Hàn Mạch khom lưng đưa kẹo đường trong tay tới tay một cô bé.
"Mau cám ơn chú đi." Mẹ cô bé nói. Cô ấy giơ cái túi cũ rách lên, nhặt cái bình trên mặt đất lên cảm kích nhìn Hàn Mạch cười cười.
"Cám ơn chú." Cô bé nhỏ nhìn kẹo đường thật to, vui vẻ đi.
Hàn Mạch đứng thẳng người, thấy vẻ mặt Hàn Mỹ Úy kỳ cục như rút gân không được đang nhìn mình.
"Anh bị quỷ ám à? Âm âm u u nhìn người khác chằm chằm!" Hàn Mạch nói.
Hàn Mỹ Úy không có tâm tình lắm mồm cùng anh, trực tiếp đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu trợn mắt nhìn: "Anh tại sao phải đi gặp Trần Hạo, rốt cuộc anh đã làm cái gì?"
Hàn Mạch rất không thích bộ dạng Hàn Mỹ Úy muốn báo thù mình, nhíu mày, vòng tay ở trên đầu cô, cúi người xuống nhìn thẳng vào cô nói: "Nhìn cô khẩn trương kìa, thật giống như tôi sẽ ăn đôi mắt của vị kia nhà cô."
"Anh thật sự không nói gì sao?"
Hàn Mạch nhìn đôi môi mềm mại của cô, khóe mắt mỉm cười: "Không có, tôi chỉ là lấy số, thuận tiện tố cáo mà thôi."
"Hàn Mạch anh cực kỳ rảnh rỗi sao?"
"Gần đây tạm được, không quá rỗi rãnh. Rảnh rỗi một chút nữa tôi sẽ đi tố cáo vài lần."
Hàn Mạch lưu manh cười.
Hàn Mỹ Úy khinh bỉ nhìn Hàn Mạch, đôi mắt liếc xéo nhìn giống như khâu mũi của anh lại: "Tôi thật sự sẽ không để ý sự hiểu biết của những người công tử nhà giàu, mỗi ngày dùng tiền bạc trong nhà giở thủ đoạn lừa bịp xung quang, quấn phụ nữ có chồng không tha, còn thỉnh thoảng trêu đùa dọa dẫm tôi một chút, Hàn Mạch, tôi là dân thường, bình thường có quy luật cuộc sống vui vẻ, tôi và anh chơi không nổi"
Nụ cười thoải mái trên mặt Hàn Mạch theo cô càng lúc càng trầm xuống, trầm tĩnh đáng sợ, hai người giằng co thật lâu, đột nhiên anh xoay người sang chỗ khác, rời đi.
33.
Hàn Mỹ Úy tức giận nhìn bóng lưng anh, trong lòng có một chút đau buồn, cô cũng không muốn nói lời khó nghe như vậy, có phải đã thương tổn người khác không?
Ai ngờ Hàn Mạch lại đột nhiên quay đầu đi lại, lấy máy chụp hình từ trong tay chủ quầy bấm một cái, nhanh chóng chiếu về phía Hàn Mỹ Úy, rút hình ra hình liền đi tới phía cô.
Trong mắt Hàn Mạch pha lẫn sự giận dữ, hơi giận, lấy hình quơ quơ trước mắt Hàn Mỹ Úy, nghiêm túc thật sự nghiêm túc nói:
"Hàn Mỹ Úy, cô cảm thấy vui không?"
Hàn Mỹ Úy cẩn thận nhìn vẻ mặt mình đăm chiêu ủ dột trong hình, chột dạ né tránh ánh mắt của hắn.
Thật sự cô không sung sướng. Cho dù không có xảy ra chuyện tình một đêm, cô và Trần Hạo ở chung một chỗ, cũng gần như cảm thấy thiếu cái gì đó.
"Tôi làm sao lại quyến rũ phụ nữ có chồng rồi hả ? Cô và Trần Hạo đăng ký kết hôn rồi hả? Không có giấy đăng ký kết hôn cô cũng chưa cưới. Nếu như cô nói tôi đã có vợ, bây giờ tôi có thể lập tức hủy hôn ước."
Anh nói đơn giản thoải mái như vậy, khiến Hàn Mỹ Úy trợn mắt há hốc mồm.
"Anh là đang nói tiếng người sao?" Hàn Mỹ Úy không nghĩ tới Hàn Mạch lạị là người tùy tiện như vậy, chẳng lẽ không có giấy chứng nhận là cô có thể không có giới hạn sao?
Vì phản kích sự vô sỉ của Hàn Mạch, Hàn Mỹ Úy còn nói: "Anh đừng quên tôi mang thai."
Sau khi nói xong câu đó, Hàn Mỹ Úy cảm thấy thật ra thì thật sự vô sỉ, hình như là mình.
Vậy mà sau một câu nói của Hàn Mạch, lại làm cho Hàn Mỹ Úy đối với từ vô sỉ này càng khắc sâu lĩnh hội hơn.
"Đứa bé, cô có thể bỏ." Anh nói.
Hàn Mỹ Úy nắm chặt hai nắm đấm, trời mới biết cô có bao nhiêu suy nghĩ muốn tát lên trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Mạch, nói cho anh ta biết cái gì gọi là"Không có nhân tính" . Vậy mà cô còn chưa kịp động thủ, Hàn Mạch lại lập tức cho cô đòn cảnh cáo.
Anh nâng điện thoại di động của anh lên trước mặt Hàn Mỹ Úy, trên màn hình điện thoại di động tấm hình, bảng tên danh tánh, tuổi của Trần Hạo.
Hàn Mạch giống như ma quỷ tới từ địa ngục, rút đi từng chút linh hồn của Hàn Mỹ Úy, giọng nói của anh ta luôn miễn cưỡng, giống như cái gì đều không để ý, nhưng thỉnh thoảng rõ ràng mấy âm sắc lại làm cho người ta cảm thấy anh ta đang hết sức để ý.
"Đây là tất cả ghi chép thuê phòng của Trần Hạo ở khách sạn của tôi, đều giống nhau là. . . Phòng tình nhân."
Hàn Mạch là hèn hạ. Anh đều có thể giẫm vào cái đuôi nhỏ của Hàn Mỹ Úy lúc cô lùi bước, để cho cô không thể động đậy, mặc anh xâu xé.
Hàn Mỹ Úy nhìn chằm chằm tên tuổi Trần hạo trên màn hình điện thoại, đột nhiên cảm thấy mình bị người ta nhét ngựa gỗ vào trong đầu xoay tròn choáng váng, trong nháy mắt trời đất quay cuồng.
Không thể nào, anh cho rằng cô sẽ tin sao? Hàn Mạch là người hèn hạ như vậy, nhất định là vì đạt được mục đích dùng mọi thủ đoạn, cô sẽ không tin, cũng quyết không cho phép anh ta sĩ nhục Trần Hạo như vậy.
"Hàn Mạch, anh quá khi dễ người khác rồi." Cô tức giận đến cả quai hàm cũng phát run.
Hàn Mạch lẳng lặng nhìn cô, trong ánh mắt của cô không có nước mắt, cũng đã bắt đầu phát ra tia máu đỏ, sắc mặt trắng bệch, có lẽ là cực kỳ hận anh.
Anh thu điện thoại lại, rồi đột nhiên bật cười, lưu manh nói:
"Con người của tôi, ưu điểm lớn nhất là không có kiên nhẫn, nghĩ muốn khi dễ người nào sẽ luôn khi dễ, hơn nữa. . ."
"Tuyệt đối không nương tay."
Hàn Mỹ Úy thay xong đồng phục y tá lúc đi ra của bệnh viện, trên đường đi gặp mấy y tá chưa tan ca, vẻ mặt bát quái (bà tám) tiến lại gần.
"Mỹ Úy cô có nghe nói gì không? Vừa rồi có một y tá trong bệnh viện chúng ta thiếu chút nữa đánh người bệnh đó."
Khóe miệng Hàn Mỹ Úy co quắp, thờ ơ: "Làm sao có thể. . ."
Đầu năm nay đều là người bệnh đánh y tá, lần đầu nghe nói y tá đánh người bệnh, không biết là vị Thần Tiên tỷ tỷ nào thay bọn họ trút cơn giận này.
"Cô không tin phải không? Đi đi đi, đi qua xem náo nhiệt một chút!" Y tá nhỏ lôi kéo Hàn Mỹ Úy đi trở lại.
Hàn Mỹ Úy nào có tâm tư xem náo nhiệt gì, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo dài thật dài, phờ phạc rã rượi khoát khoát tay: "Tan ca tôi còn có việc rồi, đi trước nhé."
"Đúng rồi, bác sĩ Trần nhà cô có nói hôm nay phải đi chụp hình cưới với cô!" Vẻ mặt y tá nhỏ thể hiện sự ghen tị, buông tha cho cô, chạy thẳng đến trên lầu xem náo nhiệt.
Giờ tan tầm, trên xe buýt rất nhiều người, Hàn Mỹ Úy vừa đi lên cũng chưa có chỗ ngồi, chỗ chuyên dùng cho phụ nữ có thai có chàng trai đang ngồi nghe nhạc, Mỹ Úy kéo khăn quàng cổ thật to xuống, khăn quàng cổ hái xuống, thắt trên eo, tay áp lên trên bụng đi qua.
Cuối cùng, Hàn Mỹ Úy thành công được người khác nhường chỗ ngồi. Ngồi ở chỗ dành cho phụ nữ có thai ngược lại tâm tình cô lại càng thêm nặng nề.
Làm sao bây giờ? Trần Hạo vốn là bảo xế chiều hôm nay đi chụp hình cưới, bởi vì Hàn Mỹ Úy dự định đi tới một bệnh viện nhỏ để kiểm tra thai nhi cho nên nói dối cho xong, ảnh cưới chỉ có hể dời lại ngày chủ nhật. Cứ dời lại như vậy, lúc chụp hình sợ rằng bụng của cô thật sự không thể giấu được rồi.
Lúc xe buýt vừa mới khởi động, Hàn Mỹ Úy mang tình tình nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, ý muốn nhìn một chút quang cảnh vắng lặng bên ngoài mong tìm được chút giải tỏa tâm trạng tĩnh mịch phiền muộn, cũng lơ đãng nhìn, nhìn thấy Đường San đứng trong đầu hẻm.
Đường san đứng đối diện một người đàn ông, đưa lưng về phía cô, khiến Hàn Mỹ Úy nhìn không rõ lắm, người đàn ông kia lập tức ôm lấy San San, nhưng cô lại đang giãy dụa.
Hàn Mỹ Úy lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, vươn cổ nhìn ra, xe buýt lại mang theo cô quẹo khúc quanh, nhanh chóng rời đi.
San San không phải đã có chồng chưa cưới, chẳng lẽ là người này? Không đúng, Hàn Mỹ Úy cảm thấy bóng lưng kia cực kỳ quen thuộc.
Lấy ra điện thoại lấy về từ chỗ Hàn Mạch, bấm số điện thoại của Đường San, Hàn Mỹ Úy có chút lo lắng.
"Này, San San? Cậu không sao chớ?"
Đường san lười biếng phát ra giọng bình tĩnh vang lên ở bên tai, nghe không ra một chút khác thường: "Là Mỹ Úy hả, tớ không sao, sao vậy?"
"À, có thể là tớ nhìn nhầm rồi."
"Ừ, không nói nữa tớ đi dạo phố!" Đầu kia Đường san rất nhanh đã cúp máy, Hàn Mỹ Úy len lén le lưỡi một cái.
. . .
Kết quả kiểm tra thai nhi, biểu hiện thai nhi rất khỏe mạnh, điều này làm cho Hàn Mỹ Úy đang hậm hực trong nháy mắt như ánh mặt trời tỏa sáng, sinh mệnh nhỏ dường như rất bướng bỉnh!
Tâm tình thật tốt ra khỏi bệnh viện, ngay cả chạng vạng tối rặng mây đỏ cũng cực kỳ dịu dàng. Hàn Mỹ Úy xoay lưng, hận không thể nói cho toàn thế giới biết trong bụng của cô có một bảo bảo, hơn nữa cực kỳ khỏe mạnh, nhưng cô không thể.
Hàn Mạch gọi tới, Hàn Mỹ Úy lập tức cúp máy.
Một đứa bé đi qua bên cạnh, đung đưa cánh tay mẹ làm nũng: "Mẹ mẹ, con muốn đi khu vui chơi chơi ạ!"
Mẹ đứa bé lắc đầu, thúc giục đứa bé mau về nhà.
Hàn Mỹ Úy nhìn bóng lưng đứa trẻ mất mác, cúi đầu sờ sờ bụng của mình, mặt tràn đầy mong đợi hỏi: "Bảo bối, con cũng muốn đi khu vui chơi sao?"
"Con nói muốn không? Mẹ dẫn con đi khu vui chơi có được hay không?"
Đây là lần đầu tiên Hàn Mỹ Úy làm kiểm tra thai, cũng từ lúc cô chào đời tới nay lần đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ. Vì vậy không kịp chờ đợi, cô muốn mang tâm sự hỗn loạn cùng vật nhỏ duy nhất mình cô biết đi, một lần hoàn toàn thả lỏng đi.
. . .
Một lỗ tai Hàn Mạch dán băng keo cá nhân đi ở trong bệnh viên , ngày hôm qua Hàn Mỹ Úy cắn anh một cái thiếu chút nữa biến thành còn một lỗ tai. Vành tai ngứa đã một ngày, nhẹ nhàng gãi một bên, cầm số đăng ký đi tới phòng khám.
Trần Hạo ngồi ở trong phòng khám, một bệnh nhân mới vừa cất bước đi ra, lại thấy một người đàn ông tay chân khỏe mạnh răng trắng môi hồng đi vào, từ trên cao nhìn xuống ngồi đối diện mình.
Trần Hạo thành thục hỏi thăm anh: "Chỗ nào không thoải mái?"
"Lỗ tai."
Trần Hạo vùi đầu viết bệnh án: "Triệu chứng thế nào?"
Hàn Mạch tới gần phía trước tiếp cận, khoanh tay trước ngực gác trên bàn, rất nghiêm túc nhìn Trần Hạo: "Ngứa."
Trần Hạo xé băng keo cá nhân ra nhìn một chút chỗ lỗ tai sưng đỏ hỏi: "Làm sao làm sao vậy?"
"Con chuột cắn."
"À " Trần Hạo nghĩ thầm cái này chắc chắn là bạn gái cắn, chỉ là người bệnh ngượng ngùng giải thích thôi, vì vậy trả lời: "Vậy không sao cả, phá chút da, trở về bôi một chút thuốc kháng viêm lên đó là được rồi."
Hàn Mạch nhếch miệng lên cười nhạt ý tứ không rõ cảm xúc, nói:
"Bác sĩ Trần nói như vậy, tôi thật sự yên tâm."
Trần Hạo ngẩng đầu lên, đang đón nhận ánh mắt thon dài nhỏ Hàn Mạch. . .
. . .
32.
Cầm bánh quế mua ở cửa hàng khu vui chơi sau khi kẹp tóc lỗ tai thỏ kẹp tóc lên, Hàn Mỹ Úy liều lĩnh giả bộ một học sinh trung học trốn lớp, một người tự do đi dạo ở trong công viên trò chơi.
Lúc đi ngang qua gian hàng hình dán, chủ quầy gọi cô lại.
"Cô gái xinh đẹp, chụp một tấm hình dán đi! Chúng tôi có hình dán Nhật Bản kiểu mới nhất mới nhập, còn có hình chụp chung với cục cưng."
"Chụp chung với cục cưng?" Hàn Mỹ Úy nhớ lúc còn đi học cái này cũng đã có, vậy mà nhiều năm như vậy vẫn chưa có lỗi thời?
"Đúng rồi, chính là hình chụp chung với cô, chúng ta có thể dựa theo vẻ bề ngoài tạo ra hình cục cưng sau này."
Hàn Mỹ Úy cúi đầu hỏi mình bụng: "Con muốn chụp một tấm không?"
Hàn Mạch lại gọi điện thoại lại, Hàn Mỹ Úy nhanh nhẹn bấm tắt, chui vào trong máy chụp hình.
Lúc có hình chụp cục cưng sau này, là một đứa nhỏ cực kỳ xinh đẹp, Hàn Mỹ Úy nâng niu tấm hình trong lòng bàn tay nhìn đi nhìn lại, mắt cong thành một đường, vừa đi vừa cười ngây ngô.
Đứa bé này sau khi ra đời, thật sự nhìn sẽ đẹp như thế sao? Sẽ giống cô nhiều một chút, còn là giống. . .
Trong lòng Hàn Mỹ Úy hồi hộp, trong đầu hiện ra bộ dạng của Hàn Mạch, toàn thân không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Lúc này điện thoại vang lên lần nữa, Hàn Mỹ Úy nhìn hai chữ "Da heo" trên màn hình, sợ hãi mấy giây, lại quỷ thần xui khiến lại nhận.
"Tại sao lại không nghe điện thoại của tôi." Ở đầu bên kia điện thoại Hàn Mạch hết sức không vui.
"Vì cai gì tôi phải nghe điện thoại của anh?" Hàn Mỹ Úy cầm hình cục cưng tương lai, dùng chân nhọn cọ trên mặt đất.
Đứa bé này, ra đời sau, trong thân thể chảy xuôi, là dòng máu của anh ta Hàn Mạch, đây là sự thật không ai có thể thay đổi. Đến lúc đó, chân mày của nó giống như Hàn Mạch, mắt giống như Hàn Mạch, mỗi lẫn Hàn Mỹ Úy nhìn bé, cô đều sẽ cảm thấy khó chịu, điều này làm cho cô làm sao đối mặt với đứa nhỏ này, làm sao đối mặt với Trần Hạo?
Hàn Mỹ Úy quả nhiên là mọi việc chậm nửa nhịp, vấn đề nghiêm trọng như thế, cô lại mới khắc sâu ghi nhớ được. . .
"Cô ở chỗ?" Hàn Mạch hỏi.
"Ai cần anh lo. . ." Không biết tại sao, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, vào giờ phút này, Hàn Mỹ Úy lại hi vọng Hàn Mạch đột nhiên xuất hiện.
Là cốt nhục của anh, vẫn là mặt cô quá dày quá vô liêm sỉ, Hàn Mỹ Úy bắt đầu hoài nghi sợ ngay cả cách nghĩ nhân phẩm của mình.
"Trước khi trả lại điện thoại di động cho cô tôi có cìa đặt phầm mềm định vị, cho dù cô không nói cho tôi biết, tôi cũng có thể trong vòng mười phút xuất hiện trước mặt cô cô tin không?"
Hàn Mỹ Úy bực mình, hướng về phía điện thoại trút giận: "Hàn Mạch! Anh ngày ngày quấn tôi như vậy, anh có bị bệnh không!"
Hàn Mạch sững sờ, không nghĩ tới Hàn Mỹ Úy cũng sẽ hung dữ la hét như vậy, vì vậy ở đầu bên kia điện thoại cười trộm, trả lời: "A, . . . Tôi có bệnh, hơn nữa còn đi bác sĩ khám, bác sĩ khám có mã số 1028."
1028. . .
Hàn Mỹ Úy khẩn trương cà lăm đứng lên: "Anh...anh, anh đi gặp Trần Hạo?"
"Bị cắn một cái, lỗ tai nhiễm trùng rồi, đương nhiên là phải gặp bác sĩ."
"Anh không nói gì chứ!"
"Gặp mặt nói chuyện."
"Tôi...tôi, tôi đang ở công viên thiếu nhi!" Hàn Mỹ Úy vội vàng ngoan ngoãn nói lên địa chỉ của mình.
Hàn Mạch cúp máy, ôm bụng cười nửa ngày.
Lá gan nhỏ như vậy còn dám cùng người khác vụng trộm, thật dũng cảm.
Quả nhiên như anh nói, trong vòng mười phút anh cũng đã vào công viên. Hàn Mạch đi xung quanh tìm, cuối cùng nhìn thấy Hàn Mỹ Úy trên vòng quay ngựa gỗ.
Hiện tại trên đầu cô có mang hai tai thỏ, nhũn như con chi chi đứng thẳng lôi kéo, phờ phạc rã rượi cưỡi ngựa gỗ, bốn phía đang ngồi đều là trẻ con, cặp mắt cô vô hồn nhìn chằm chằm bé trai trên ngựa gỗ ngẩn người, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc phức tạp.
Đây là lần đầu tiên Hàn Mạch nhìn thấy trong đôi mắt của Hàn Mỹ Úy trước sau như một trong sáng, không có chút màu sắc ảm đạm.
Hàn Mạch đứng trước vòng ngựa gỗ đang xoay tròn không thay đổi sắc mặt, nhìn Hàn Mỹ Úy bụng đầy tâm sự mất hồn, ấn đường cũng nhíu theo. Nhạc của vòng quay ngựa dừng lại, cô từ trên ngựa thận trọng đi xuống, trên tay của Hàn Mạch đang cầm một cây kẹo đường lớn đứng chờ cô, vừa nhìn nơi xa, còn giống như đang nhìn một người.
Cầm thú cuối cùng vẫn là cầm thú, giống người hơn nữa cũng là cầm thú.
Hàn Mỹ Úy tức giận trừng mắt liếc anh một cái, vừa muốn cự tuyệt nói cô không ăn kẹo đường, lại nhìn thấy Hàn Mạch khom lưng đưa kẹo đường trong tay tới tay một cô bé.
"Mau cám ơn chú đi." Mẹ cô bé nói. Cô ấy giơ cái túi cũ rách lên, nhặt cái bình trên mặt đất lên cảm kích nhìn Hàn Mạch cười cười.
"Cám ơn chú." Cô bé nhỏ nhìn kẹo đường thật to, vui vẻ đi.
Hàn Mạch đứng thẳng người, thấy vẻ mặt Hàn Mỹ Úy kỳ cục như rút gân không được đang nhìn mình.
"Anh bị quỷ ám à? Âm âm u u nhìn người khác chằm chằm!" Hàn Mạch nói.
Hàn Mỹ Úy không có tâm tình lắm mồm cùng anh, trực tiếp đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu trợn mắt nhìn: "Anh tại sao phải đi gặp Trần Hạo, rốt cuộc anh đã làm cái gì?"
Hàn Mạch rất không thích bộ dạng Hàn Mỹ Úy muốn báo thù mình, nhíu mày, vòng tay ở trên đầu cô, cúi người xuống nhìn thẳng vào cô nói: "Nhìn cô khẩn trương kìa, thật giống như tôi sẽ ăn đôi mắt của vị kia nhà cô."
"Anh thật sự không nói gì sao?"
Hàn Mạch nhìn đôi môi mềm mại của cô, khóe mắt mỉm cười: "Không có, tôi chỉ là lấy số, thuận tiện tố cáo mà thôi."
"Hàn Mạch anh cực kỳ rảnh rỗi sao?"
"Gần đây tạm được, không quá rỗi rãnh. Rảnh rỗi một chút nữa tôi sẽ đi tố cáo vài lần."
Hàn Mạch lưu manh cười.
Hàn Mỹ Úy khinh bỉ nhìn Hàn Mạch, đôi mắt liếc xéo nhìn giống như khâu mũi của anh lại: "Tôi thật sự sẽ không để ý sự hiểu biết của những người công tử nhà giàu, mỗi ngày dùng tiền bạc trong nhà giở thủ đoạn lừa bịp xung quang, quấn phụ nữ có chồng không tha, còn thỉnh thoảng trêu đùa dọa dẫm tôi một chút, Hàn Mạch, tôi là dân thường, bình thường có quy luật cuộc sống vui vẻ, tôi và anh chơi không nổi"
Nụ cười thoải mái trên mặt Hàn Mạch theo cô càng lúc càng trầm xuống, trầm tĩnh đáng sợ, hai người giằng co thật lâu, đột nhiên anh xoay người sang chỗ khác, rời đi.
33.
Hàn Mỹ Úy tức giận nhìn bóng lưng anh, trong lòng có một chút đau buồn, cô cũng không muốn nói lời khó nghe như vậy, có phải đã thương tổn người khác không?
Ai ngờ Hàn Mạch lại đột nhiên quay đầu đi lại, lấy máy chụp hình từ trong tay chủ quầy bấm một cái, nhanh chóng chiếu về phía Hàn Mỹ Úy, rút hình ra hình liền đi tới phía cô.
Trong mắt Hàn Mạch pha lẫn sự giận dữ, hơi giận, lấy hình quơ quơ trước mắt Hàn Mỹ Úy, nghiêm túc thật sự nghiêm túc nói:
"Hàn Mỹ Úy, cô cảm thấy vui không?"
Hàn Mỹ Úy cẩn thận nhìn vẻ mặt mình đăm chiêu ủ dột trong hình, chột dạ né tránh ánh mắt của hắn.
Thật sự cô không sung sướng. Cho dù không có xảy ra chuyện tình một đêm, cô và Trần Hạo ở chung một chỗ, cũng gần như cảm thấy thiếu cái gì đó.
"Tôi làm sao lại quyến rũ phụ nữ có chồng rồi hả ? Cô và Trần Hạo đăng ký kết hôn rồi hả? Không có giấy đăng ký kết hôn cô cũng chưa cưới. Nếu như cô nói tôi đã có vợ, bây giờ tôi có thể lập tức hủy hôn ước."
Anh nói đơn giản thoải mái như vậy, khiến Hàn Mỹ Úy trợn mắt há hốc mồm.
"Anh là đang nói tiếng người sao?" Hàn Mỹ Úy không nghĩ tới Hàn Mạch lạị là người tùy tiện như vậy, chẳng lẽ không có giấy chứng nhận là cô có thể không có giới hạn sao?
Vì phản kích sự vô sỉ của Hàn Mạch, Hàn Mỹ Úy còn nói: "Anh đừng quên tôi mang thai."
Sau khi nói xong câu đó, Hàn Mỹ Úy cảm thấy thật ra thì thật sự vô sỉ, hình như là mình.
Vậy mà sau một câu nói của Hàn Mạch, lại làm cho Hàn Mỹ Úy đối với từ vô sỉ này càng khắc sâu lĩnh hội hơn.
"Đứa bé, cô có thể bỏ." Anh nói.
Hàn Mỹ Úy nắm chặt hai nắm đấm, trời mới biết cô có bao nhiêu suy nghĩ muốn tát lên trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Mạch, nói cho anh ta biết cái gì gọi là"Không có nhân tính" . Vậy mà cô còn chưa kịp động thủ, Hàn Mạch lại lập tức cho cô đòn cảnh cáo.
Anh nâng điện thoại di động của anh lên trước mặt Hàn Mỹ Úy, trên màn hình điện thoại di động tấm hình, bảng tên danh tánh, tuổi của Trần Hạo.
Hàn Mạch giống như ma quỷ tới từ địa ngục, rút đi từng chút linh hồn của Hàn Mỹ Úy, giọng nói của anh ta luôn miễn cưỡng, giống như cái gì đều không để ý, nhưng thỉnh thoảng rõ ràng mấy âm sắc lại làm cho người ta cảm thấy anh ta đang hết sức để ý.
"Đây là tất cả ghi chép thuê phòng của Trần Hạo ở khách sạn của tôi, đều giống nhau là. . . Phòng tình nhân."
Hàn Mạch là hèn hạ. Anh đều có thể giẫm vào cái đuôi nhỏ của Hàn Mỹ Úy lúc cô lùi bước, để cho cô không thể động đậy, mặc anh xâu xé.
Hàn Mỹ Úy nhìn chằm chằm tên tuổi Trần hạo trên màn hình điện thoại, đột nhiên cảm thấy mình bị người ta nhét ngựa gỗ vào trong đầu xoay tròn choáng váng, trong nháy mắt trời đất quay cuồng.
Không thể nào, anh cho rằng cô sẽ tin sao? Hàn Mạch là người hèn hạ như vậy, nhất định là vì đạt được mục đích dùng mọi thủ đoạn, cô sẽ không tin, cũng quyết không cho phép anh ta sĩ nhục Trần Hạo như vậy.
"Hàn Mạch, anh quá khi dễ người khác rồi." Cô tức giận đến cả quai hàm cũng phát run.
Hàn Mạch lẳng lặng nhìn cô, trong ánh mắt của cô không có nước mắt, cũng đã bắt đầu phát ra tia máu đỏ, sắc mặt trắng bệch, có lẽ là cực kỳ hận anh.
Anh thu điện thoại lại, rồi đột nhiên bật cười, lưu manh nói:
"Con người của tôi, ưu điểm lớn nhất là không có kiên nhẫn, nghĩ muốn khi dễ người nào sẽ luôn khi dễ, hơn nữa. . ."
"Tuyệt đối không nương tay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.