Chương 47
Hồng Sakura
17/05/2014
tôi ko biết Vân xách cặp vé đi đâu, chắc là nó mang qua cho Thắng… vì sau đó khoảng 20 phút, anh ta gọi cửa phòng tôi. bộ dạng ko có vẻ gì là chuẩn bị đi chơi cả, vừa nói giọng uể oải vừa chìa cặp vé ra..
“Vân đưa tôi cái này. lúc đó đang ngái ngủ nên ko rõ cô ta nói gì hết…”
“àh, để anh cầm đi chơi với người nào đó..”
“ko phải Yên rủ tôi sao?”
“trời… nó nói vậy hả?”
Thắng ko cười, cầm tay tôi lên rồi nhét trả cặp vé vào đó, khẽ lùi ra ngoài.
“có lẽ Vân muốn gán ghép. nhưng tôi ko thích miễn cưỡng, mà cũng ko tốt cho Yên.”
“ko tốt gì chứ?… thì mình đi chung có sao đâu..”
“tôi ko có tâm trạng đi chơi hôm nay.”
ack. bây giờ thì đúng là tôi rủ mà anh ta từ chối. T___T đàn ông trên đời này ai cũng khó hiểu phức tạp quá. vậy mà họ cứ bảo phụ nữ chúng tôi rắc rối..
“vậy thôi!”
tôi quê độ sập cửa, vò 2 cái vé và quăng vào sọt rác ở góc phòng. cái phần trúng thưởng này nó gây ra phiền phức quá.. phải mà tôi ko được bốc trúng thì mọi chuyện vẫn bình yên rồi. >__>
…..
khoảng 10h, tôi giặt đồ xong, thì đi ra ngoài cổng để đón xe về nhà, lâu lâu tranh thủ được thêm 1 ngày nghỉ, tôi nhớ mẹ, anh Hai, và ba nữa..
“NobiYen!”
cái người gọi tôi tên ấy, thì chỉ có Thắng thôi. anh ta như 1 người hoàn toàn khác ban nãy, tươi tắn, trẻ trung, yêu đời trở lại. quần áo rất bảnh bao.. *___*
“tôi nghĩ lại rồi, chúng ta đi Parkson games đi ^_^”
“xin lỗi, quá muộn, tôi ném vé đi rồi. -___-”
“vậy khỏi cần vé mời, vào đó mua luôn”
“sang hen. dẹp đi >__<”
tôi bắt đầu tỏ ra chảnh chọe 1 cách ko cần thiết, bởi nó đâu phải tính cách của tôi..
“thôi mà, đừng giận. tôi muốn chơi games quá.” “vậy sao anh bảo ko có tâm trạng gì đấy?”
“đã bảo nghĩ lại rồi… hôm nay ta cứ vui..biết đâu ngày mai vẫn thế..”
Thắng nhăn răng cười, vừa nói, vừa hát. tự nhiên tôi thấy Thắng lạ lạ, mà hay hay, ngồ ngộ sao ấy. anh ta thay đổi như 1 con tắc kè, chẳng biết đâu mà lần, nhưng chung quy vẫn là 1 người náo nhiệt và cởi mở.
“vậy để tôi lên…lụm lại cặp vé! T__T”
……..
thế là tôi quay về phòng, tìm sọt rác để lấy lại 2 cái vé bị vò nhàu, cũng đỡ đó là cái sọt rác giấy.. nếu ko chắc tôi bỏ luôn quá, mặc dù người lục lọi trong ấy ko phải tôi, mà là Thắng. ^o^
kể ra, đi với Thắng vui hơn đi với Khải là khỏi nói rồi, nhưng tôi đoán chắc cũng ít thoải mái hơn nếu tôi đi với sư huynh Quân.. Thắng như 1 cậu nhóc teenboy dù anh ta đã 23 tuổi, chơi hết cái này tới cái khác, trong khi tôi chỉ ngồi đập quỉ.. tức là cái trò dùng búa đập mạnh mấy cái đầu quỉ thò ra ấy. cứ nghĩ tới gã Quân là tôi đập khí thế luôn ^___^
2 vé mời đổi được 30 xu games, mà Thắng chơi sạch 15 xu của anh ta rồi. cho nên, giống như 1 đứa trẻ hết tiền vì thua bắn bi, Thắng mới mò tới tìm tôi..
“Yên còn xu hông?”
“ack.. sao tiêu hết lẹ vậy?!”
“cho vài đồng gỡ lại đi, hic hic.”
“mà chơi cái gì..??”
“cái cần gạt. bỏ 2 xu ra 1 đống…thấy ông kia chơi áh!”
vì tò mò cái vụ bỏ 2 con tép bắt 1 đống tôm, tôi mới dừng tay gác…búa để theo Thắng tới chỗ trò cần gạt.
thì ra nó là thùng kính đầy xu để sẵn, những đồng xu games nằm ngay mép có vẻ sắp rơi xuống 1 cái rãnh,
nguyên tắc trò chơi là ta bỏ xu của mình vào, để làm “bàn đạp” đẩy những xu ngoài mép rơi xuống rãnh, và chạy ra ngoài để ta lấy.
có vẻ đơn giản, nhưng 8 đồng xu còn lại của tôi, hết 6 đồng cho 3 lượt bỏ đều …công cốc. xu vẫn tràn mép mà ko chịu rơi! >__<
“thôi ko chơi nữa”
“trời! sắp rồi, lần này là nó rơi 1 bầy luôn áh!”
“ko!!!!!!”
“ngoan đi, lát tôi gắp thú bông cho!”
“dụ tôi như dụ con nít hả?”
“đưa lẹ đi ko cái thằng kia nó vào hưởng bây giờ”
Thắng nhăn mặt nhăn mày vừa hối thúc vừa năn nỉ, đúng ra anh ta ko phải tên Minh Thắng mà tên Hiếu Thắng thì đúng hơn. chơi cho thắng mới chịu buông....
“Vân đưa tôi cái này. lúc đó đang ngái ngủ nên ko rõ cô ta nói gì hết…”
“àh, để anh cầm đi chơi với người nào đó..”
“ko phải Yên rủ tôi sao?”
“trời… nó nói vậy hả?”
Thắng ko cười, cầm tay tôi lên rồi nhét trả cặp vé vào đó, khẽ lùi ra ngoài.
“có lẽ Vân muốn gán ghép. nhưng tôi ko thích miễn cưỡng, mà cũng ko tốt cho Yên.”
“ko tốt gì chứ?… thì mình đi chung có sao đâu..”
“tôi ko có tâm trạng đi chơi hôm nay.”
ack. bây giờ thì đúng là tôi rủ mà anh ta từ chối. T___T đàn ông trên đời này ai cũng khó hiểu phức tạp quá. vậy mà họ cứ bảo phụ nữ chúng tôi rắc rối..
“vậy thôi!”
tôi quê độ sập cửa, vò 2 cái vé và quăng vào sọt rác ở góc phòng. cái phần trúng thưởng này nó gây ra phiền phức quá.. phải mà tôi ko được bốc trúng thì mọi chuyện vẫn bình yên rồi. >__>
…..
khoảng 10h, tôi giặt đồ xong, thì đi ra ngoài cổng để đón xe về nhà, lâu lâu tranh thủ được thêm 1 ngày nghỉ, tôi nhớ mẹ, anh Hai, và ba nữa..
“NobiYen!”
cái người gọi tôi tên ấy, thì chỉ có Thắng thôi. anh ta như 1 người hoàn toàn khác ban nãy, tươi tắn, trẻ trung, yêu đời trở lại. quần áo rất bảnh bao.. *___*
“tôi nghĩ lại rồi, chúng ta đi Parkson games đi ^_^”
“xin lỗi, quá muộn, tôi ném vé đi rồi. -___-”
“vậy khỏi cần vé mời, vào đó mua luôn”
“sang hen. dẹp đi >__<”
tôi bắt đầu tỏ ra chảnh chọe 1 cách ko cần thiết, bởi nó đâu phải tính cách của tôi..
“thôi mà, đừng giận. tôi muốn chơi games quá.” “vậy sao anh bảo ko có tâm trạng gì đấy?”
“đã bảo nghĩ lại rồi… hôm nay ta cứ vui..biết đâu ngày mai vẫn thế..”
Thắng nhăn răng cười, vừa nói, vừa hát. tự nhiên tôi thấy Thắng lạ lạ, mà hay hay, ngồ ngộ sao ấy. anh ta thay đổi như 1 con tắc kè, chẳng biết đâu mà lần, nhưng chung quy vẫn là 1 người náo nhiệt và cởi mở.
“vậy để tôi lên…lụm lại cặp vé! T__T”
……..
thế là tôi quay về phòng, tìm sọt rác để lấy lại 2 cái vé bị vò nhàu, cũng đỡ đó là cái sọt rác giấy.. nếu ko chắc tôi bỏ luôn quá, mặc dù người lục lọi trong ấy ko phải tôi, mà là Thắng. ^o^
kể ra, đi với Thắng vui hơn đi với Khải là khỏi nói rồi, nhưng tôi đoán chắc cũng ít thoải mái hơn nếu tôi đi với sư huynh Quân.. Thắng như 1 cậu nhóc teenboy dù anh ta đã 23 tuổi, chơi hết cái này tới cái khác, trong khi tôi chỉ ngồi đập quỉ.. tức là cái trò dùng búa đập mạnh mấy cái đầu quỉ thò ra ấy. cứ nghĩ tới gã Quân là tôi đập khí thế luôn ^___^
2 vé mời đổi được 30 xu games, mà Thắng chơi sạch 15 xu của anh ta rồi. cho nên, giống như 1 đứa trẻ hết tiền vì thua bắn bi, Thắng mới mò tới tìm tôi..
“Yên còn xu hông?”
“ack.. sao tiêu hết lẹ vậy?!”
“cho vài đồng gỡ lại đi, hic hic.”
“mà chơi cái gì..??”
“cái cần gạt. bỏ 2 xu ra 1 đống…thấy ông kia chơi áh!”
vì tò mò cái vụ bỏ 2 con tép bắt 1 đống tôm, tôi mới dừng tay gác…búa để theo Thắng tới chỗ trò cần gạt.
thì ra nó là thùng kính đầy xu để sẵn, những đồng xu games nằm ngay mép có vẻ sắp rơi xuống 1 cái rãnh,
nguyên tắc trò chơi là ta bỏ xu của mình vào, để làm “bàn đạp” đẩy những xu ngoài mép rơi xuống rãnh, và chạy ra ngoài để ta lấy.
có vẻ đơn giản, nhưng 8 đồng xu còn lại của tôi, hết 6 đồng cho 3 lượt bỏ đều …công cốc. xu vẫn tràn mép mà ko chịu rơi! >__<
“thôi ko chơi nữa”
“trời! sắp rồi, lần này là nó rơi 1 bầy luôn áh!”
“ko!!!!!!”
“ngoan đi, lát tôi gắp thú bông cho!”
“dụ tôi như dụ con nít hả?”
“đưa lẹ đi ko cái thằng kia nó vào hưởng bây giờ”
Thắng nhăn mặt nhăn mày vừa hối thúc vừa năn nỉ, đúng ra anh ta ko phải tên Minh Thắng mà tên Hiếu Thắng thì đúng hơn. chơi cho thắng mới chịu buông....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.