Chương 52
Hồng Sakura
18/05/2014
sau vài câu chào hỏi, Thắng kéo tôi tới 1 chỗ trống ở bên trái căn
phòng, rồi ngồi xuống cạnh 1 ông trạc 40 tuổi, mặc áo thun trắng. có vẻ như Thắng đã có mục đích trước khi chọn chỗ. anh ta bắt chuyện rất nhanh và người đó nhìn tôi dò xét.
“thế tên là gì?”
tôi hơi bất ngờ khi bị hỏi và vì thế, tỏ ra khá lúng túng..ko biết xưng hô làm sao. Thắng huých nhẹ vào hông tôi..
“dạ..Hồng Yên ạ.” “chuyên món gì?”
“sao cơ?” “Âu, Việt, Hoa, vâng vâng..”
“àh..có lẽ là món…Âu..”
“có vẻ nhút nhát nhỉ?”
ông ấy nheo mắt nhận xét, bỗng Thắng mỉm cười và ghé tai ông ta nói gì đó, thì ông ta cười to lên rồi gật đầu..
“được rồi, cứ sang chỗ tôi thử việc, nếu ok thì 1 tuần sau làm phó bếp..” “bà Elena gì đấy chỗ anh khi nào thì nghỉ?” “cậu muốn đẩy cô nàng này vào chức ấy àh?” “chứ chả lẽ em giới thiệu người cho anh chỉ có mỗi chân phó bếp?!”
“hahaha.. cái cậu này.. tháng 7 bà ấy sẽ nghỉ.” “vậy tháng 7 thì cô bạn của em sẽ lên Chef chứ?” “uh, nếu có năng lực..”
gì? lên Chef áh?? Chef, Chef…ôi Chef… thích thật đấy….woaw… tôi mà sang là làm ngay phó bếp chỉ sau 1 tuần! tháng 7…bây giờ là tháng 3…4 tháng.. là tôi có thể về gặp ba rồi! hehehhe..
“vậy coi như deal xong rồi nhé, em uống với anh 1 ly!”
Thắng nói rồi cầm ly bia lên, cụng cái cốc, xong nốc cạn hết cả.. tôi bắt đầu tỉnh táo lại để nhận ra hình như tôi đang nhờ cậy Thắng để tìm cơ hội cho mình, và điều đó làm tôi thật hèn hạ.
ngốc quá. tôi nên đi khỏi chỗ này và quên ý nghĩ lên Chef đi thôi..
“Yên đi đâu?”
“tôi về…”
“sao lại về? trận đấu còn chưa bắt đầu..”
“nhưng…”
“tưởng cậu ko tới chứ, Quân!”
ai đó nói và cái tên cuối câu khiến tôi sững người, ngó ra chỗ cánh cửa phòng.. hắn, cái gã ấy, to cao như khủng long, mặc sơ mi bỏ ngoài quần màu kem caro, bước vào cười chào đáp lại người vừa hỏi bằng 1 thái độ xã giao rỗng tuếch.
tôi như bị hoá đá.
trời ơi.
……….
cả tôi lẫn Thắng và sư huynh đều ko hề chào nhau, ko hiểu 2 người kia nghĩ gì, chứ riêng tôi, tôi sợ gần chết.
tôi ở đây để nhăm nhe 1 cơ hội nhảy việc sang nơi khác, lại gặp ngay sếp của mình. sao lại có duyên thế nhỉ?!!!
tôi làm sao biết anh ta cũng thuộc TNR Club, ack ack.
chắc chắn là Thắng cũng thấy Quân và ngược lại, sư huynh cũng đã nhận ra chúng tôi ngay khi vừa ngồi xuống.
bỗng mọi người vỗ tay.. àh, thì ra là Federer, người tôi ủng hộ vừa ghi điểm..oh yeah.. tôi cũng chỉ mới theo “phe” Roger Federer mới cách đây vài phút vì so với Nadal kia, anh ấy đẹp trai hơn ^__^
tôi trộm liếc sang chỗ gã sư huynh.. bắt gặp anh ta cũng đang nhìn tôi.. à ko, nhìn cả 2 chúng tôi ánh mắt hình viên đạn. +___+
nó làm tôi giật bắn người. chợt Thắng cầm tay tôi nắm chặt.. dù mắt cậu ta vẫn dán trên màn hình ti vi.
tôi thấy ngộp thở quá, huhu.
………………..
khi 2 tay vợt đánh xong set đấu thứ 4, tôi năn nỉ Thắng hãy về dùm..nếu ko chắc tôi đến đau tim mất. Thắng chỉ vừa kịp gật đầu, thì cái gã phát xít bếp trưởng bỗng bước sang chỗ chúng tôi. O__O hắn chào cái ông áo thun trắng ban nãy.
“những người này là hội viên mới à?”
hừ.rõ ràng là gã biết chúng tôi, vậy mà còn làm như ko quen. phản ứng đó khiến tôi thấy càng căng thẳng hơn.
“thế tên là gì?”
tôi hơi bất ngờ khi bị hỏi và vì thế, tỏ ra khá lúng túng..ko biết xưng hô làm sao. Thắng huých nhẹ vào hông tôi..
“dạ..Hồng Yên ạ.” “chuyên món gì?”
“sao cơ?” “Âu, Việt, Hoa, vâng vâng..”
“àh..có lẽ là món…Âu..”
“có vẻ nhút nhát nhỉ?”
ông ấy nheo mắt nhận xét, bỗng Thắng mỉm cười và ghé tai ông ta nói gì đó, thì ông ta cười to lên rồi gật đầu..
“được rồi, cứ sang chỗ tôi thử việc, nếu ok thì 1 tuần sau làm phó bếp..” “bà Elena gì đấy chỗ anh khi nào thì nghỉ?” “cậu muốn đẩy cô nàng này vào chức ấy àh?” “chứ chả lẽ em giới thiệu người cho anh chỉ có mỗi chân phó bếp?!”
“hahaha.. cái cậu này.. tháng 7 bà ấy sẽ nghỉ.” “vậy tháng 7 thì cô bạn của em sẽ lên Chef chứ?” “uh, nếu có năng lực..”
gì? lên Chef áh?? Chef, Chef…ôi Chef… thích thật đấy….woaw… tôi mà sang là làm ngay phó bếp chỉ sau 1 tuần! tháng 7…bây giờ là tháng 3…4 tháng.. là tôi có thể về gặp ba rồi! hehehhe..
“vậy coi như deal xong rồi nhé, em uống với anh 1 ly!”
Thắng nói rồi cầm ly bia lên, cụng cái cốc, xong nốc cạn hết cả.. tôi bắt đầu tỉnh táo lại để nhận ra hình như tôi đang nhờ cậy Thắng để tìm cơ hội cho mình, và điều đó làm tôi thật hèn hạ.
ngốc quá. tôi nên đi khỏi chỗ này và quên ý nghĩ lên Chef đi thôi..
“Yên đi đâu?”
“tôi về…”
“sao lại về? trận đấu còn chưa bắt đầu..”
“nhưng…”
“tưởng cậu ko tới chứ, Quân!”
ai đó nói và cái tên cuối câu khiến tôi sững người, ngó ra chỗ cánh cửa phòng.. hắn, cái gã ấy, to cao như khủng long, mặc sơ mi bỏ ngoài quần màu kem caro, bước vào cười chào đáp lại người vừa hỏi bằng 1 thái độ xã giao rỗng tuếch.
tôi như bị hoá đá.
trời ơi.
……….
cả tôi lẫn Thắng và sư huynh đều ko hề chào nhau, ko hiểu 2 người kia nghĩ gì, chứ riêng tôi, tôi sợ gần chết.
tôi ở đây để nhăm nhe 1 cơ hội nhảy việc sang nơi khác, lại gặp ngay sếp của mình. sao lại có duyên thế nhỉ?!!!
tôi làm sao biết anh ta cũng thuộc TNR Club, ack ack.
chắc chắn là Thắng cũng thấy Quân và ngược lại, sư huynh cũng đã nhận ra chúng tôi ngay khi vừa ngồi xuống.
bỗng mọi người vỗ tay.. àh, thì ra là Federer, người tôi ủng hộ vừa ghi điểm..oh yeah.. tôi cũng chỉ mới theo “phe” Roger Federer mới cách đây vài phút vì so với Nadal kia, anh ấy đẹp trai hơn ^__^
tôi trộm liếc sang chỗ gã sư huynh.. bắt gặp anh ta cũng đang nhìn tôi.. à ko, nhìn cả 2 chúng tôi ánh mắt hình viên đạn. +___+
nó làm tôi giật bắn người. chợt Thắng cầm tay tôi nắm chặt.. dù mắt cậu ta vẫn dán trên màn hình ti vi.
tôi thấy ngộp thở quá, huhu.
………………..
khi 2 tay vợt đánh xong set đấu thứ 4, tôi năn nỉ Thắng hãy về dùm..nếu ko chắc tôi đến đau tim mất. Thắng chỉ vừa kịp gật đầu, thì cái gã phát xít bếp trưởng bỗng bước sang chỗ chúng tôi. O__O hắn chào cái ông áo thun trắng ban nãy.
“những người này là hội viên mới à?”
hừ.rõ ràng là gã biết chúng tôi, vậy mà còn làm như ko quen. phản ứng đó khiến tôi thấy càng căng thẳng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.