Chương 5
Hồng Sakura
16/05/2014
lời đề nghị của Thắng có vẻ rất nghiêm túc,
như thể anh ta đang đánh cược canh bạc cuộc đời vậy T__T
tôi tỏ ra phòng thủ..
“trò gì?”
“oẳn tù tì”
ack, lớn rồi còn chơi oẳn tù tì.
mà tôi chơi oẳn tù tì cũng giỏi, sợ gì chứ…
phải cho cậu em này biết điều mới được.
“Ok, quân tử nhất ngôn.”
“1, 2…3!!!”
bao gặp kéo… ặc… tôi định ra búa mà…
sao lại giơ bao????
thế là…tôi thua á??
“YEAHH YEAHH… nào, gọi anh đi, kakakka”
“-______- tôi phải đi làm.”
tôi lật đật đứng dậy, kéo anh ta ra khỏi cửa, đóng sầm nó lại,
khoá xong thì vụt chạy nhanh nhất có thể, hukk…hukk
“này, ko chơi nuốt lời đâu nhé!!!!!!!!”
tiếng Thắng vẫn còn vang đằng sau, *__*
tự nhiên tôi lại đồng ý chơi trò đó làm gì ko biết.
+______+
………
“cô là sao với sư phụ Vĩnh?”
anh ta cao khoảng 1m75, vai rộng, đầu đội cái nón bếp trưởng cao,
làm cho tôi như đứng cạnh con khủng long,
ngước đến mỏi cổ. +___+
“sư phụ bảo..em tới đây… làm phụ bếp..”
“đùa à??”
gã đầu bếp nhíu mày, trông thật đáng sợ với đôi mắt 1 mí,
mẹ nói đàn ông mắt 1 mí khó chịu lắm..
tôi rụt vai lại.
“chuyện này buồn cười thật, tôi đã có bếp phụ rồi. cô về đi”
????
thế là thế nào.
hic hic, sư phụ bảo tôi tới gặp gã này là ok thôi mà,
giờ đuổi tôi về??
ò e ò e te teee…
“tiẾng điỆn thoẠi cỦa ai?? tôi đã bảo…LÀ KO AI ĐƯỢC MỞ MÁY TRONG KHI LÀM VIỆC MÀ!!!”
toàn bộ các nhân viên trong bếp đều nép vào tường sợ hãi,
cái giọng kinh khủng của tay bếp trưởng, ai mà ko sợ,
tôi giật bắn người sờ túi…
cũng may nó ko phải là điện thoại của tôi reo..
mà hình như…nó phát ra từ…túi tạp dề của anh ta??
“của…của…anh reo…reo đó”
“cái gì????”
vẫn cái thái độ quạu quọ đó, lão bếp trưởng khó chịu quay nhìn tôi,
tôi chỉ vào túi chỗ nghe thấy tiếng reo..
khi đó, anh ta mới nhận ra đúng là điện thoại của mình, trời ạh..
bằng vẻ tự thấy tội lỗi, gã bếp trưởng khoác tay cho mọi người tiếp tục làm việc
và đi ra cửa bếp sau..để nghe điện thoại.
tôi chỉ đứng yên tại chỗ chờ.
gian bếp này thật là… to lớn và sang trọng..
đầy đủ các thứ… thích thật..
nhưng có vẻ cái gã bếp trưởng đó nhất định ko cho tôi làm rồi.
T________T
anh ta ló đầu vào hất hàm bảo tôi theo ra,
chắc sắp tống cổ tôi về.
“cô… làm được gì ở đây?”
“dạ??”
“tôi hỏi làm được gì!”
“thì… em nấu được vài món phụ… trang trí..vâng vâng..”
“chẳng có gì đặc sắc.”
tôi như vừa mở miệng là bị xối nước cho im vậy,
đã thế thì anh cứ nói đại 1 câu cho xong,
tôi ko thích cô, cô về đi…
cần gì phải kiếm cớ thế!!!!!!!!!
“này, làm gì vậy?”
“thì em đi về.”
“tôi có bảo cô về đâu hả???”
“>_< muốn sao cho vừa lòng anh đây, Ngài Bếp trưởng??”
mặt tôi xị ra, chán nản, đến khi tôi bị dồn ép là tôi cứ như thế,
mặc kệ nó…
anh ta nhìn tôi hơi bất ngờ rồi đi vào trong,
mang ra cho tôi 1 bộ tạp dề và cái nón đầu bếp màu trắng.
“mặc và đội vào. tôi vì nể lời sư phụ mà nhận thôi.”
thì ra cuộc điện thoại đó là của sư phụ.
xem ra mối quan hệ của anh chàng đầu bếp cau có này với sư phụ,
ko phải bình thường.
………………………
“tại sao cho rượu vang vào trước??”
…
“tôi ko phải nói là bật lò ở 150 độ rồi mới cho bánh vào sao??”
…
cả ngày làm trong bếp tôi nghe giọng anh chàng này quát và la hét đến mệt cả đầu,
ai cũng bị mắng như nô lệ T__T
cứ tỏ ra mình như là Phát xít Hít le thời chiến tranh Thế Giới
cần gì như thế, anh là bếp trưởng, ai dám chống lại anh đâu.
như vậy chỉ làm người ta khó gần……
1 chị hơi lớn tuổi nói nhỏ với tôi.
“hết giờ rồi, em có làm ca tối ko?”
“ca tối? chắc là ko…còn chị?..”
“ah..chị..”
chúng tôi chỉ vừa chào nhau có 2 câu..
chị ấy còn chưa kịp trả lời..thì cái lão bếp trưởng khó ưa đó lại sẵn giọng gọi
“cô kia…"
như thể anh ta đang đánh cược canh bạc cuộc đời vậy T__T
tôi tỏ ra phòng thủ..
“trò gì?”
“oẳn tù tì”
ack, lớn rồi còn chơi oẳn tù tì.
mà tôi chơi oẳn tù tì cũng giỏi, sợ gì chứ…
phải cho cậu em này biết điều mới được.
“Ok, quân tử nhất ngôn.”
“1, 2…3!!!”
bao gặp kéo… ặc… tôi định ra búa mà…
sao lại giơ bao????
thế là…tôi thua á??
“YEAHH YEAHH… nào, gọi anh đi, kakakka”
“-______- tôi phải đi làm.”
tôi lật đật đứng dậy, kéo anh ta ra khỏi cửa, đóng sầm nó lại,
khoá xong thì vụt chạy nhanh nhất có thể, hukk…hukk
“này, ko chơi nuốt lời đâu nhé!!!!!!!!”
tiếng Thắng vẫn còn vang đằng sau, *__*
tự nhiên tôi lại đồng ý chơi trò đó làm gì ko biết.
+______+
………
“cô là sao với sư phụ Vĩnh?”
anh ta cao khoảng 1m75, vai rộng, đầu đội cái nón bếp trưởng cao,
làm cho tôi như đứng cạnh con khủng long,
ngước đến mỏi cổ. +___+
“sư phụ bảo..em tới đây… làm phụ bếp..”
“đùa à??”
gã đầu bếp nhíu mày, trông thật đáng sợ với đôi mắt 1 mí,
mẹ nói đàn ông mắt 1 mí khó chịu lắm..
tôi rụt vai lại.
“chuyện này buồn cười thật, tôi đã có bếp phụ rồi. cô về đi”
????
thế là thế nào.
hic hic, sư phụ bảo tôi tới gặp gã này là ok thôi mà,
giờ đuổi tôi về??
ò e ò e te teee…
“tiẾng điỆn thoẠi cỦa ai?? tôi đã bảo…LÀ KO AI ĐƯỢC MỞ MÁY TRONG KHI LÀM VIỆC MÀ!!!”
toàn bộ các nhân viên trong bếp đều nép vào tường sợ hãi,
cái giọng kinh khủng của tay bếp trưởng, ai mà ko sợ,
tôi giật bắn người sờ túi…
cũng may nó ko phải là điện thoại của tôi reo..
mà hình như…nó phát ra từ…túi tạp dề của anh ta??
“của…của…anh reo…reo đó”
“cái gì????”
vẫn cái thái độ quạu quọ đó, lão bếp trưởng khó chịu quay nhìn tôi,
tôi chỉ vào túi chỗ nghe thấy tiếng reo..
khi đó, anh ta mới nhận ra đúng là điện thoại của mình, trời ạh..
bằng vẻ tự thấy tội lỗi, gã bếp trưởng khoác tay cho mọi người tiếp tục làm việc
và đi ra cửa bếp sau..để nghe điện thoại.
tôi chỉ đứng yên tại chỗ chờ.
gian bếp này thật là… to lớn và sang trọng..
đầy đủ các thứ… thích thật..
nhưng có vẻ cái gã bếp trưởng đó nhất định ko cho tôi làm rồi.
T________T
anh ta ló đầu vào hất hàm bảo tôi theo ra,
chắc sắp tống cổ tôi về.
“cô… làm được gì ở đây?”
“dạ??”
“tôi hỏi làm được gì!”
“thì… em nấu được vài món phụ… trang trí..vâng vâng..”
“chẳng có gì đặc sắc.”
tôi như vừa mở miệng là bị xối nước cho im vậy,
đã thế thì anh cứ nói đại 1 câu cho xong,
tôi ko thích cô, cô về đi…
cần gì phải kiếm cớ thế!!!!!!!!!
“này, làm gì vậy?”
“thì em đi về.”
“tôi có bảo cô về đâu hả???”
“>_< muốn sao cho vừa lòng anh đây, Ngài Bếp trưởng??”
mặt tôi xị ra, chán nản, đến khi tôi bị dồn ép là tôi cứ như thế,
mặc kệ nó…
anh ta nhìn tôi hơi bất ngờ rồi đi vào trong,
mang ra cho tôi 1 bộ tạp dề và cái nón đầu bếp màu trắng.
“mặc và đội vào. tôi vì nể lời sư phụ mà nhận thôi.”
thì ra cuộc điện thoại đó là của sư phụ.
xem ra mối quan hệ của anh chàng đầu bếp cau có này với sư phụ,
ko phải bình thường.
………………………
“tại sao cho rượu vang vào trước??”
…
“tôi ko phải nói là bật lò ở 150 độ rồi mới cho bánh vào sao??”
…
cả ngày làm trong bếp tôi nghe giọng anh chàng này quát và la hét đến mệt cả đầu,
ai cũng bị mắng như nô lệ T__T
cứ tỏ ra mình như là Phát xít Hít le thời chiến tranh Thế Giới
cần gì như thế, anh là bếp trưởng, ai dám chống lại anh đâu.
như vậy chỉ làm người ta khó gần……
1 chị hơi lớn tuổi nói nhỏ với tôi.
“hết giờ rồi, em có làm ca tối ko?”
“ca tối? chắc là ko…còn chị?..”
“ah..chị..”
chúng tôi chỉ vừa chào nhau có 2 câu..
chị ấy còn chưa kịp trả lời..thì cái lão bếp trưởng khó ưa đó lại sẵn giọng gọi
“cô kia…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.