Chương 34
Cecelia Ahern
09/04/2016
Elizabeth ngồi khoanh chân trên tờ giấy trắng trải trên nền xi măng bụi bặm của khu nhà đang xây, hai mắt nhắm nghiền.
“Vậy hóa ra ngày nào em cũng trốn đến đây đấy.”
Elizabeth vẫn nhắm mắt. “Anh làm thế nào vậy Ivan?”
“Làm gì?”
“Xuất hiện đúng lúc em nghĩ tới anh?”
Cô nghe thấy anh khẽ cười nhưng anh không trả lời câu hỏi của cô. “Tại sao có mỗi căn phòng này là chưa hoàn thiện? Hay chưa được bắt đầu, nhìn nó thì biết.” Anh đứng ngay sau cô.
“Bởi vì em cần được giúp đỡ. Em bế tắc rồi.”
“Ôi, ông biết chuyện gì xảy ra không, Elizabeth Egan đang nhờ giúp đỡ.” Có một khoảnh khắc im lặng cho đến khi Ivan bắt đầu lẩm nhẩm bài hát quen thuộc đó, bài hát cô đã không thể gạt ra khỏi đầu suốt hai tháng qua và cũng là bài hát suýt làm cô phá sản vì hai cô Poppy và Becca ở công ty.
Mí mắt cô mở ra. “Anh đang ngâm nga cái gì thế?”
“Bài hát thầm.”
“Luke dạy anh à?”
“Không, anh dạy nó, cảm ơn em.”
“Ồ thế đấy,” Elizabeth lẩm bẩm. “Em cứ nghĩ cậu bạn vô hình của nó đã nghĩ ra cơ đấy.” Cô tự cười mình rồi ngước nhìn anh. Anh không cười.
Cuối cùng anh cũng cất lời. “Tại sao em cứ như đang ngậm hột thị thế? Trên mặt em có cái gì thế kia? Cái rọ mõm à?” Anh cười như nắc nẻ.
Elizabeth đỏ mặt. “Không phải rọ mõm,” cô nổi đóa, “Anh không biết tòa nhà này có nhiều bụi và vi trùng đến thế nào đâu. Đáng lẽ anh phải đội mũ bảo hiểm nữa cơ,” cô gõ lên chiếc mũ của mình. “Cầu Chúa không để cho chỗ này sập xuống đầu chúng ta.”
“Thế em còn đeo cái gì nữa?” Anh phớt lờ vẻ cáu kỉnh của cô và nhìn cô từ trên xuống dưới. “Găng tay à?”
“Để tay em không bị bẩn,” cô bĩu môi như một đứa trẻ.
“Ôi Elizabeth,” Ivan lắc đầu và đi vòng quanh có vẻ khôi hài, “sau mọi thứ anh đã dạy em mà em vẫn lo lắng về chuyện ngăn nắp và sạch sẽ.” Anh cầm chiếc chổi quét đang để cạnh một hộp sơn mở nắp và nhúng vào hộp.
“Ivan,” Elizabeth lo lắng nói trong khi quan sát anh. “Anh làm gì thế hả?”
“Em nói là em muốn có người giúp còn gì,” anh toét miệng cười.
Elizabeth từ từ đứng dậy. “Đúng, giúp sơn bức tường,” cô cảnh cáo.
“Vậy đấy, thật không may là em đã không nói rõ như thế khi em yêu cầu, nên anh e nó không được tính.” Anh nhúng cái chổi vào hộp sơn đỏ, cầm cái cán trong tay và vẩy sơn vào Elizabeth như một chiếc máy bắn đá. Sơn bắn tung tóe khắp mặt cô. “Ồ tệ quá em lại không đeo đồ bảo hộ trên mặt chứ,” anh trêu, nhìn đôi mắt mở to vì giận dữ và kinh ngạc của cô. “Nhưng điều đó cho thấy dù em cố gắng che đậy bằng vải vóc đến thế nào đi nữa, thì vẫn bị dính chưởng thôi.”
“Ivan,” giọng cô đanh lại, “đẩy em xuống hồ là một chuyện nhưng thế này thì thật là lố bịch,” cô thét lên. “Đây là công việc của em. Em nói nghiêm túc đấy, em không muốn dính dáng chút gì đến anh nữa đâu. Ivan, Ivan… em thậm chí còn không biết họ của anh,” cô lắp bắp.
“Là Hinh Vồ,” anh từ tốn giải thích.
“Anh là người gì vậy, người Nga hả?” Cô hổn hển nói to. “Tỉn Phai cũng ở Nga đúng không, hay nó còn tồn tại không vậy?” Giờ thì cô hét lên, thở không ra hơi.
“Anh rất xin lỗi,” Ivan nói nghiêm nghị, nụ cười của anh biến mất. “Anh có thể cảm thấy em đang khó chịu. Anh sẽ đặt nó xuống.” Anh từ từ đặt chiếc chổi trở lại hộp sơn và để nó ở một góc ngay ngắn đúng như lúc ban đầu, thẳng hàng với những cái khác. “Trò này thật quá đáng. Anh xin lỗi.”
Cơn giận của Elizabeth bắt đầu nguội đi.
“Có lẽ màu đỏ quá nóng đối với em,” anh nói tiếp. “Đáng lẽ anh phải tinh tế hơn mới phải.” Bỗng nhiên một chiếc chổi khác xuất hiện ngay trước mặt Elizabeth. Mắt cô trợn trừng.
“Có lẽ màu trắng nhỉ?” Anh ngoác miệng cười và lại vẩy sơn lên người cô.
“Ivan,” Elizabeth nửa cười nửa hét. “Được thôi,” cô cúi xuống những hộp sơn, “anh muốn nghịch phải không? Em sẽ nghịch cho xem. Anh sẽ nói mặc quần áo nhiều màu sắc là điều anh thích nhất bây giờ chứ?” Cô lẩm bẩm với chính mình. Cô nhúng chổi vào hộp sơn và đuổi Ivan vòng quanh phòng. “Màu xanh là màu yêu thích nhất của anh phải không, Ngài Hinh Vồ?” Cô quệt một vết sơn xanh lên mặt và tóc anh, rồi bắt đầu cười đầy hiểm ý.
“Em nghĩ thế này là hay lắm à?”
Cô gật đầu lia lịa.
“Tốt,” Ivan cười, ôm eo đẩy cô ngã ra sàn, giữ chặt không cho cô cựa quậy rồi sơn lên mặt cô trong khi cô giãy giụa cố thoát ra. “Nếu em không ngừng la hét, Elizabeth, thì em sẽ có một cái lưỡi màu xanh đấy,” Ivan cảnh cáo.
Sau khi cả hai đã bị sơn từ đầu đến chân và Elizabeth cười nhiều tới mức không chiến đấu được nữa, Ivan chuyển sự chú ý sang bức tường. “Cái tường này cần một ít sơn đấy.”
Elizabeth bỏ khẩu trang ra và cố lấy lại hơi thở, để hở chỗ duy nhất không bị sơn trên mặt cô.
“Được rồi, ít nhất nó cũng thuận tiện hơn đấy,” Ivan nhận xét, lại quay mặt về phía bức tường. “Một con chim non bé nhỏ nói với anh rằng em đã hẹn hò với Benjamin West,” Ivan nói, thọc chiếc chổi mới vào hộp sơn đỏ.
“Đi ăn tối, đúng vậy. Nhưng hẹn hò, không. Và em cũng xin nói thêm là em đi với anh ấy vào buổi tối anh cho em leo cây.”
Anh không trả lời. “Em thích anh ta không?” Anh hỏi.
“Anh ấy là người tử tế.” Cô vẫn không quay lại.
“Em có muốn dành nhiều thời gian bên anh ta hơn không?”
Elizabeth bắt đầu cuộn tờ giấy loang lổ sơn trên sàn lại. “Em muốn dành nhiều thời gian bên anh hơn.”
“Nếu em không thể thì sao?”
Elizabeth sững lại. “Thì em sẽ hỏi anh tại sao.”
Anh lảng tránh câu hỏi. “Nếu anh không tồn tại và em chưa bao giờ gặp anh, thì em có muốn dành nhiều thời gian bên anh chàng Benjamin hơn không?”
Elizabeth nuốt nước bọt một cách khó khăn, để giấy bút vào túi xách rồi kéo khóa lại. Cô đã mệt mỏi với việc chơi trò đuổi bắt cùng anh và những lời anh nói khiến cô lo lắng. Họ cần phải trao đổi với nhau rõ ràng. Cô đứng dậy đối mặt với anh. Trên tường anh đã viết dòng chữ màu đỏ “Benjamin © của Elizabeth”.
“Ivan!” Elizabeth cười lo lắng. “Đừng có trẻ con như thế. Ai nhìn thấy thì sao chứ?” Cô định giật cây chổi trong tay anh.
Anh không buông ra và mắt họ nhìn thẳng vào nhau. “Anh không thể cho em thứ em muốn, Elizabeth ạ,” anh nói nhẹ nhàng.
Một tiếng ho vang lên từ lối ra vào khiến cả hai giật mình.
“Chào Elizabeth,” Benjamin nhìn cô với một sự tò mò thích thú. Anh ta liếc mắt về phía bức tường sau lưng cô rồi ngoác miệng cười. “Chủ đề hay đấy.”
Một sự im lặng đầy ý nghĩa. Elizabeth nhìn sang bên phải cô. “Là Ivan đấy.” Giọng cô như trẻ con.
Benjamin khẽ cười. “Lại là anh ta.”
Cô gật đầu và anh ta nhìn cây chổi trong tay cô đang nhỏ từng giọt màu đỏ xuống chiếc quần bò. Khuôn mặt dính đầy sơn đỏ, xanh da trời, tím, xanh lá cây và trắng đã trở nên đỏ như gấc.
“Có vẻ như chính cô bị bắt quả tang đang vẽ hoa hồng đỏ,” Benjamin nói, và bước vào phòng.
“Benjamin!”
Anh ta đau khổ ngừng lời trước khi nghe thấy tiếng gọi của Vincent. “Tôi phải đi thôi,” anh ta mỉm cười. “Tôi sẽ nói chuyện với cô sau,” và tiến về phía tiếng thét của Vincent. “À, nhân tiện,” anh ta nói vọng lại, “cảm ơn về lời mời dự tiệc nhé.”
Elizabeth, lúc này đang cáu kỉnh, phớt lờ Ivan khi anh cười khoái trá và khịt mũi còn nhiều hơn lúc nãy. Cô nhúng cây chổi vào hộp sơn trắng và sơn đè lên những chữ Ivan viết, cố gắng xóa khỏi ký ức khoảnh khắc xấu hổ này.
“Chào ông Callaghan; chào Maureen; chào Fidelma; Connot, Cha Murphy,” cô chào hàng xóm trên đường đến công ty. Sơn đỏ chảy từng giọt từ tay cô, sơn xanh bết lại trên tóc và chiếc quần bò của cô trông giống như bảng màu của Monet. Những ánh mắt lặng câm, kinh ngạc dõi theo cô trong lúc sơn vẫn nhỏ thành một đường vô số màu sắc đằng sau cô.
“Tại sao lúc nào em cũng làm vậy?” Ivan hỏi, chạy ngang hàng với cô khi cô băng qua thị trấn.
“Làm gì? Chào Sheila.”
“Lần nào em cũng băng qua đường trước khi tới quán rượu của Flanagan, đi bên phía đối diện rồi lại sang đường lần nữa khi tới quán của Joe.”
“Không, em có làm thế đâu.” Cô cười với một người lạ mặt khác.
“Cô định sơn đỏ cả thị trấn đấy à, Elizabeth,” Joe gọi với theo cô, cười phá lên khi thấy cô để lại những dấu chân màu đỏ lúc băng qua đường.
“Đấy, em vừa làm thế đấy!” Ivan nói.
Elizabeth dừng bước và nhìn lại đoạn đường mình vừa đi, vốn có thể nhìn thấy rõ ràng nhờ dấu chân của cô. Đúng như thế, cô đã sang đường trước quán của Flanagan, đi bên phía đối diện và lại sang đường lại để đi đến công ty, chứ không đi thẳng tắp một phía. Trước đây cô chưa bao giờ để ý tới điều đó. Cô quay lại nhìn quán của Flanagan. Ông Flanagan đang đứng ở cửa hút thuốc lá. Ông gật đầu chào cô vẻ lạ lùng, dường như ngạc nhiên khi thấy cô cứ nhìn chằm chằm. Cô nhăn mặt và nuốt cục nghẹn đang dâng lên trong cổ khi cô nhìn ngôi nhà đó.
“Không có chuyện gì chứ Elizabeth?” Ivan hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Không.” Giọng cô như một tiếng thì thầm. Cô hắng giọng, nhìn Ivan bối rối và ngập ngừng nhắc lại, “Không, em không sao.”
“Vậy hóa ra ngày nào em cũng trốn đến đây đấy.”
Elizabeth vẫn nhắm mắt. “Anh làm thế nào vậy Ivan?”
“Làm gì?”
“Xuất hiện đúng lúc em nghĩ tới anh?”
Cô nghe thấy anh khẽ cười nhưng anh không trả lời câu hỏi của cô. “Tại sao có mỗi căn phòng này là chưa hoàn thiện? Hay chưa được bắt đầu, nhìn nó thì biết.” Anh đứng ngay sau cô.
“Bởi vì em cần được giúp đỡ. Em bế tắc rồi.”
“Ôi, ông biết chuyện gì xảy ra không, Elizabeth Egan đang nhờ giúp đỡ.” Có một khoảnh khắc im lặng cho đến khi Ivan bắt đầu lẩm nhẩm bài hát quen thuộc đó, bài hát cô đã không thể gạt ra khỏi đầu suốt hai tháng qua và cũng là bài hát suýt làm cô phá sản vì hai cô Poppy và Becca ở công ty.
Mí mắt cô mở ra. “Anh đang ngâm nga cái gì thế?”
“Bài hát thầm.”
“Luke dạy anh à?”
“Không, anh dạy nó, cảm ơn em.”
“Ồ thế đấy,” Elizabeth lẩm bẩm. “Em cứ nghĩ cậu bạn vô hình của nó đã nghĩ ra cơ đấy.” Cô tự cười mình rồi ngước nhìn anh. Anh không cười.
Cuối cùng anh cũng cất lời. “Tại sao em cứ như đang ngậm hột thị thế? Trên mặt em có cái gì thế kia? Cái rọ mõm à?” Anh cười như nắc nẻ.
Elizabeth đỏ mặt. “Không phải rọ mõm,” cô nổi đóa, “Anh không biết tòa nhà này có nhiều bụi và vi trùng đến thế nào đâu. Đáng lẽ anh phải đội mũ bảo hiểm nữa cơ,” cô gõ lên chiếc mũ của mình. “Cầu Chúa không để cho chỗ này sập xuống đầu chúng ta.”
“Thế em còn đeo cái gì nữa?” Anh phớt lờ vẻ cáu kỉnh của cô và nhìn cô từ trên xuống dưới. “Găng tay à?”
“Để tay em không bị bẩn,” cô bĩu môi như một đứa trẻ.
“Ôi Elizabeth,” Ivan lắc đầu và đi vòng quanh có vẻ khôi hài, “sau mọi thứ anh đã dạy em mà em vẫn lo lắng về chuyện ngăn nắp và sạch sẽ.” Anh cầm chiếc chổi quét đang để cạnh một hộp sơn mở nắp và nhúng vào hộp.
“Ivan,” Elizabeth lo lắng nói trong khi quan sát anh. “Anh làm gì thế hả?”
“Em nói là em muốn có người giúp còn gì,” anh toét miệng cười.
Elizabeth từ từ đứng dậy. “Đúng, giúp sơn bức tường,” cô cảnh cáo.
“Vậy đấy, thật không may là em đã không nói rõ như thế khi em yêu cầu, nên anh e nó không được tính.” Anh nhúng cái chổi vào hộp sơn đỏ, cầm cái cán trong tay và vẩy sơn vào Elizabeth như một chiếc máy bắn đá. Sơn bắn tung tóe khắp mặt cô. “Ồ tệ quá em lại không đeo đồ bảo hộ trên mặt chứ,” anh trêu, nhìn đôi mắt mở to vì giận dữ và kinh ngạc của cô. “Nhưng điều đó cho thấy dù em cố gắng che đậy bằng vải vóc đến thế nào đi nữa, thì vẫn bị dính chưởng thôi.”
“Ivan,” giọng cô đanh lại, “đẩy em xuống hồ là một chuyện nhưng thế này thì thật là lố bịch,” cô thét lên. “Đây là công việc của em. Em nói nghiêm túc đấy, em không muốn dính dáng chút gì đến anh nữa đâu. Ivan, Ivan… em thậm chí còn không biết họ của anh,” cô lắp bắp.
“Là Hinh Vồ,” anh từ tốn giải thích.
“Anh là người gì vậy, người Nga hả?” Cô hổn hển nói to. “Tỉn Phai cũng ở Nga đúng không, hay nó còn tồn tại không vậy?” Giờ thì cô hét lên, thở không ra hơi.
“Anh rất xin lỗi,” Ivan nói nghiêm nghị, nụ cười của anh biến mất. “Anh có thể cảm thấy em đang khó chịu. Anh sẽ đặt nó xuống.” Anh từ từ đặt chiếc chổi trở lại hộp sơn và để nó ở một góc ngay ngắn đúng như lúc ban đầu, thẳng hàng với những cái khác. “Trò này thật quá đáng. Anh xin lỗi.”
Cơn giận của Elizabeth bắt đầu nguội đi.
“Có lẽ màu đỏ quá nóng đối với em,” anh nói tiếp. “Đáng lẽ anh phải tinh tế hơn mới phải.” Bỗng nhiên một chiếc chổi khác xuất hiện ngay trước mặt Elizabeth. Mắt cô trợn trừng.
“Có lẽ màu trắng nhỉ?” Anh ngoác miệng cười và lại vẩy sơn lên người cô.
“Ivan,” Elizabeth nửa cười nửa hét. “Được thôi,” cô cúi xuống những hộp sơn, “anh muốn nghịch phải không? Em sẽ nghịch cho xem. Anh sẽ nói mặc quần áo nhiều màu sắc là điều anh thích nhất bây giờ chứ?” Cô lẩm bẩm với chính mình. Cô nhúng chổi vào hộp sơn và đuổi Ivan vòng quanh phòng. “Màu xanh là màu yêu thích nhất của anh phải không, Ngài Hinh Vồ?” Cô quệt một vết sơn xanh lên mặt và tóc anh, rồi bắt đầu cười đầy hiểm ý.
“Em nghĩ thế này là hay lắm à?”
Cô gật đầu lia lịa.
“Tốt,” Ivan cười, ôm eo đẩy cô ngã ra sàn, giữ chặt không cho cô cựa quậy rồi sơn lên mặt cô trong khi cô giãy giụa cố thoát ra. “Nếu em không ngừng la hét, Elizabeth, thì em sẽ có một cái lưỡi màu xanh đấy,” Ivan cảnh cáo.
Sau khi cả hai đã bị sơn từ đầu đến chân và Elizabeth cười nhiều tới mức không chiến đấu được nữa, Ivan chuyển sự chú ý sang bức tường. “Cái tường này cần một ít sơn đấy.”
Elizabeth bỏ khẩu trang ra và cố lấy lại hơi thở, để hở chỗ duy nhất không bị sơn trên mặt cô.
“Được rồi, ít nhất nó cũng thuận tiện hơn đấy,” Ivan nhận xét, lại quay mặt về phía bức tường. “Một con chim non bé nhỏ nói với anh rằng em đã hẹn hò với Benjamin West,” Ivan nói, thọc chiếc chổi mới vào hộp sơn đỏ.
“Đi ăn tối, đúng vậy. Nhưng hẹn hò, không. Và em cũng xin nói thêm là em đi với anh ấy vào buổi tối anh cho em leo cây.”
Anh không trả lời. “Em thích anh ta không?” Anh hỏi.
“Anh ấy là người tử tế.” Cô vẫn không quay lại.
“Em có muốn dành nhiều thời gian bên anh ta hơn không?”
Elizabeth bắt đầu cuộn tờ giấy loang lổ sơn trên sàn lại. “Em muốn dành nhiều thời gian bên anh hơn.”
“Nếu em không thể thì sao?”
Elizabeth sững lại. “Thì em sẽ hỏi anh tại sao.”
Anh lảng tránh câu hỏi. “Nếu anh không tồn tại và em chưa bao giờ gặp anh, thì em có muốn dành nhiều thời gian bên anh chàng Benjamin hơn không?”
Elizabeth nuốt nước bọt một cách khó khăn, để giấy bút vào túi xách rồi kéo khóa lại. Cô đã mệt mỏi với việc chơi trò đuổi bắt cùng anh và những lời anh nói khiến cô lo lắng. Họ cần phải trao đổi với nhau rõ ràng. Cô đứng dậy đối mặt với anh. Trên tường anh đã viết dòng chữ màu đỏ “Benjamin © của Elizabeth”.
“Ivan!” Elizabeth cười lo lắng. “Đừng có trẻ con như thế. Ai nhìn thấy thì sao chứ?” Cô định giật cây chổi trong tay anh.
Anh không buông ra và mắt họ nhìn thẳng vào nhau. “Anh không thể cho em thứ em muốn, Elizabeth ạ,” anh nói nhẹ nhàng.
Một tiếng ho vang lên từ lối ra vào khiến cả hai giật mình.
“Chào Elizabeth,” Benjamin nhìn cô với một sự tò mò thích thú. Anh ta liếc mắt về phía bức tường sau lưng cô rồi ngoác miệng cười. “Chủ đề hay đấy.”
Một sự im lặng đầy ý nghĩa. Elizabeth nhìn sang bên phải cô. “Là Ivan đấy.” Giọng cô như trẻ con.
Benjamin khẽ cười. “Lại là anh ta.”
Cô gật đầu và anh ta nhìn cây chổi trong tay cô đang nhỏ từng giọt màu đỏ xuống chiếc quần bò. Khuôn mặt dính đầy sơn đỏ, xanh da trời, tím, xanh lá cây và trắng đã trở nên đỏ như gấc.
“Có vẻ như chính cô bị bắt quả tang đang vẽ hoa hồng đỏ,” Benjamin nói, và bước vào phòng.
“Benjamin!”
Anh ta đau khổ ngừng lời trước khi nghe thấy tiếng gọi của Vincent. “Tôi phải đi thôi,” anh ta mỉm cười. “Tôi sẽ nói chuyện với cô sau,” và tiến về phía tiếng thét của Vincent. “À, nhân tiện,” anh ta nói vọng lại, “cảm ơn về lời mời dự tiệc nhé.”
Elizabeth, lúc này đang cáu kỉnh, phớt lờ Ivan khi anh cười khoái trá và khịt mũi còn nhiều hơn lúc nãy. Cô nhúng cây chổi vào hộp sơn trắng và sơn đè lên những chữ Ivan viết, cố gắng xóa khỏi ký ức khoảnh khắc xấu hổ này.
“Chào ông Callaghan; chào Maureen; chào Fidelma; Connot, Cha Murphy,” cô chào hàng xóm trên đường đến công ty. Sơn đỏ chảy từng giọt từ tay cô, sơn xanh bết lại trên tóc và chiếc quần bò của cô trông giống như bảng màu của Monet. Những ánh mắt lặng câm, kinh ngạc dõi theo cô trong lúc sơn vẫn nhỏ thành một đường vô số màu sắc đằng sau cô.
“Tại sao lúc nào em cũng làm vậy?” Ivan hỏi, chạy ngang hàng với cô khi cô băng qua thị trấn.
“Làm gì? Chào Sheila.”
“Lần nào em cũng băng qua đường trước khi tới quán rượu của Flanagan, đi bên phía đối diện rồi lại sang đường lần nữa khi tới quán của Joe.”
“Không, em có làm thế đâu.” Cô cười với một người lạ mặt khác.
“Cô định sơn đỏ cả thị trấn đấy à, Elizabeth,” Joe gọi với theo cô, cười phá lên khi thấy cô để lại những dấu chân màu đỏ lúc băng qua đường.
“Đấy, em vừa làm thế đấy!” Ivan nói.
Elizabeth dừng bước và nhìn lại đoạn đường mình vừa đi, vốn có thể nhìn thấy rõ ràng nhờ dấu chân của cô. Đúng như thế, cô đã sang đường trước quán của Flanagan, đi bên phía đối diện và lại sang đường lại để đi đến công ty, chứ không đi thẳng tắp một phía. Trước đây cô chưa bao giờ để ý tới điều đó. Cô quay lại nhìn quán của Flanagan. Ông Flanagan đang đứng ở cửa hút thuốc lá. Ông gật đầu chào cô vẻ lạ lùng, dường như ngạc nhiên khi thấy cô cứ nhìn chằm chằm. Cô nhăn mặt và nuốt cục nghẹn đang dâng lên trong cổ khi cô nhìn ngôi nhà đó.
“Không có chuyện gì chứ Elizabeth?” Ivan hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Không.” Giọng cô như một tiếng thì thầm. Cô hắng giọng, nhìn Ivan bối rối và ngập ngừng nhắc lại, “Không, em không sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.