Nếu Không Là Của Anh Em Sẽ Chẳng Là Của Ai Hết
Chương 4
Kid Cat Chibi
19/12/2014
Như mọi ngày nó vẫn dọn dẹp phòng và chuẩn bị mọi thứ cho hắn. Tối đó nó
vừa từ nhà hắn ra thì bỗng nó thấy hắn lái xe về và phi vào gara. Hắn
bước đi loạng choạng, xem ra hắn say mất rồi. “Lại lốc cho lắm rượu
vào.” Nó thầm suy nghĩ, thấy hắn chao đảo xuýt ngã thì nó chạy đến đỡ
lấy hắn và dìu hắn lên phòng. Nó đặt hắn lên giường rồi định quay bước
đi thì hắn túm lấy tay nó và kéo lại.
Nó mất đà ngã hằn vào người hắn, nó vẫn ngạc nhiên chẳng hiểu gì thì hắn lật ngược và hắn bây giờ đang là người nằm trên người nó. Hắn nhìn nó, nó thì mở to mắt ra mà nhìn hắn, nó đẩy hắn ra nhưng không được, hắn khỏe hơn nó nhiều. Và hắn đã hôn nó một cách bá đạo, nó ngạc nhiên cố gắng đẩy hắn ra khỏi mình nhưng hắn đã túm chặt nó xuống. Hắn đã nhanh tay cởi bỏ tất cả mọi thứ trên người nó xuống. Nó túm tay hắn lại nhưng không thể ngăn cản hắn được.
- Hàn Phong….dừng lại đi………
Nó có nói thế nào hắn cũng không nghe thấy gì hết, nó đã khóc, hai hàng nước mắt chảy dài. Nó không thể làm gì hơn được nữa.
====
Ngày hôm sau, ánh sáng tràn vào làm hắn hơi nhăn mặt lại. Hắn ngồi dậy và nhìn thấy mọi thứ sau bãi chiến trường mà hắn đã bày hôm qua. Hắn tiến đến phòng tắm, đứng trước đó hắn có nghe thấy tiếng nước chảy. Đi vào bên trong thì hắn thấy nó đang ngồi đó và ôm chặt lấy bản thân mình, nước mắt của nó đã hòa vào dòng nước mát và trôi đi mất. Hắn nhìn vậy cũng biết mình đã làm gì và tiến đến túm lấy nó.
- Buông ra…đừng động vào người tôi.
Nó hét lên thì hắn tắt vòi nước đi và túm chặt lấy nó. Hắn lấy cái khăn trùm vào cho nó.
- Tại sao? Sao lại đối xử với tôi như vậy chứ hả?
Nó khóc, hắn ôm chặt nó nhưng nó cứ dùng tay đánh hắn hoài. Nó cứ khóc suốt không biết ngừng lại. Khi bà quản gia đến gõ cửa thì hắn đã ra mở và nhìn nó đang ngồi đó mặt thất thần thì bà cũng hiểu mọi chuyện.
- Hai đứa đã……
-Vâng.
Hắn hiểu ý bà lên gật đầu, người mà hắn kính trọng nhất trên đời này chính là bà quản gia, lí do thì các bạn sẽ biết ngay thôi. Bà tiến đến ôm chầm lấy nó mà vỗ về.
- Sẽ ổn thôi con nhóc.
- Cháu phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Nó lại bắt đầu khóc, cả bà và hắn lần đầu tiên thấy nó khóc nhiều như vậy và yếu đuối như vậy. Sau một hồi khóc lóc làm nó kiệt sức thì nó cũng đã thiếp đi trên chiếc giường của hắn. Bà ngồi nói chuyện với hắn ở ngoài ghế sa long.
- Kết hôn với con bé đi.
- Dạ?
Hắn ngạc nhiên khi bà nói vậy. Bà nhìn hắn rồi nói tiếp.
- Mọi việc dù sao cũng đã vậy thì cháu cứ kết hôn với con bé trên giấy tờ đi. Cháu với con bé cũng làm một bản thỏa thuận mà, hết hạn thì hết vợ chồng.
- Bà nghĩ vậy sao? Ba mẹ cháu thì tính sao đây? Bà nghĩ họ chấp nhận con của tài xế làm con dâu mình sao?
Hắn nhìn bà thì bà hiểu hắn nghĩ gì mà. Bà cũng một tay nuôi hắn từ nhỏ chứ ít gì đâu. Bà đứng dậy.
- Chuyện ba mẹ cháu bà sẽ lo. Còn nữa, nếu giữ con bé ở lại bên cạnh thì cũng sẽ có lợi cho cháu rất nhiều, ngược lại con bé cũng sẽ mang đến cho cháu rất nhiêu rắc rối. Đó là một canh bạc khó và cháu sẽ đặt cược vào nó chứ?
- Ý bà là…….
- Cháu hiểu ý bà mà. Bây giờ tự cháu quyết định thôi Phong. Cháu cũng là cháu trai của ta mà.
Nói những câu đầy ẩn ý rồi bà bỏ đi mất. Hắn ngồi đó suy nghĩ, đi vào bên trong nhìn nó đang ngủ thì hắn không biết phải làm gì nữa. Người con gái này sẽ mang đến lợi ích lớn cho hắn nhưng đồng thời cũng sẽ phá hủy nó. Liệu hắn sẽ chấp nhận giữ nó lại bên cạnh chứ?
- Tôi phải làm sao với em đây?
Ánh mắt buồn bã của hắn nhìn nó. Lúc ngủ nó càng đẹp, đẹp đến mê người, đẹp đến nỗi khiến hắn không thể rời mắt mặc dù hắn thấy người đẹp đâu phải lần đầu gì. Sau khi nghe bà quản gia gọi thì ba mẹ hắn cùng Băng Băng bay gấp từ Mĩ trở về. Tối đó ngồi ở phòng khác chính và họ nói chuyện.
- Vậy giờ ý cô là cưới sao?
Ông Hàn-ba hắn và bà Hàn lên tiếng. Ba mẹ hắn gọi bà quản gia là cô. Bà nhìn ba mẹ hắn cười cười.
- Chuyện đã vỡ nở vậy rồi chứ biết sao? Dù sao cũng chỉ là trên giấy tờ thôi mà.
- Nhưng……
Bà Hàn định nói gì đó nhưng bị bà quản gia chặn lời.
- Ta biết hai đứa đang lo lắng gì nhưng chuyện là ở lũ trẻ. Phong nó cũng đã quyết định rồi. Ta cũng sẽ nhận Ngọc Nhi làm cháu nuôi của mình.
Ba mẹ hắn nghe bà nhận cháu nuôi thì cũng an tâm phần nào, mọi người nhìn hắn, hắn đang ngồi ngay cạnh nó. Hắn thấy mọi người nhìn mình thì gật đầu. Bỗng nó im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
- Vậy bà nhận cháu làm cháu nuôi của bà?
- Đúng vậy.
- Bà tính để cháu làm con gái nuôi của người con trai nào của bà vậy?
Câu nói của nó làm ọi người ngạc nhiên, nó đứng dậy rồi cúi đầu.
- Vậy thì mọi người hãy tự quyết định vì dù sao cháu có nói gì cũng như không.
Nói rồi nó rời khỏi cái ‘lâu đài’ này. Nhóc Băng nhìn theo cái bóng của nó mà lo lắng. Bà quản gia nhìn cả nhà hắn mỉm cười rồi cũng đứng dậy.
- Ta đã nói với cháu rồi con bé là người sẽ có ích cho cháu mà. Nếu muốn khống chế con bé để không xảy ra chuyện gì thì cháu có lẽ cũng tự biết.
- Vâng.
Thân phận của bà quản gia là sao đây? Hắn và nó sẽ kết hôn rồi mọi chuyện sẽ về đâu?
Nó mất đà ngã hằn vào người hắn, nó vẫn ngạc nhiên chẳng hiểu gì thì hắn lật ngược và hắn bây giờ đang là người nằm trên người nó. Hắn nhìn nó, nó thì mở to mắt ra mà nhìn hắn, nó đẩy hắn ra nhưng không được, hắn khỏe hơn nó nhiều. Và hắn đã hôn nó một cách bá đạo, nó ngạc nhiên cố gắng đẩy hắn ra khỏi mình nhưng hắn đã túm chặt nó xuống. Hắn đã nhanh tay cởi bỏ tất cả mọi thứ trên người nó xuống. Nó túm tay hắn lại nhưng không thể ngăn cản hắn được.
- Hàn Phong….dừng lại đi………
Nó có nói thế nào hắn cũng không nghe thấy gì hết, nó đã khóc, hai hàng nước mắt chảy dài. Nó không thể làm gì hơn được nữa.
====
Ngày hôm sau, ánh sáng tràn vào làm hắn hơi nhăn mặt lại. Hắn ngồi dậy và nhìn thấy mọi thứ sau bãi chiến trường mà hắn đã bày hôm qua. Hắn tiến đến phòng tắm, đứng trước đó hắn có nghe thấy tiếng nước chảy. Đi vào bên trong thì hắn thấy nó đang ngồi đó và ôm chặt lấy bản thân mình, nước mắt của nó đã hòa vào dòng nước mát và trôi đi mất. Hắn nhìn vậy cũng biết mình đã làm gì và tiến đến túm lấy nó.
- Buông ra…đừng động vào người tôi.
Nó hét lên thì hắn tắt vòi nước đi và túm chặt lấy nó. Hắn lấy cái khăn trùm vào cho nó.
- Tại sao? Sao lại đối xử với tôi như vậy chứ hả?
Nó khóc, hắn ôm chặt nó nhưng nó cứ dùng tay đánh hắn hoài. Nó cứ khóc suốt không biết ngừng lại. Khi bà quản gia đến gõ cửa thì hắn đã ra mở và nhìn nó đang ngồi đó mặt thất thần thì bà cũng hiểu mọi chuyện.
- Hai đứa đã……
-Vâng.
Hắn hiểu ý bà lên gật đầu, người mà hắn kính trọng nhất trên đời này chính là bà quản gia, lí do thì các bạn sẽ biết ngay thôi. Bà tiến đến ôm chầm lấy nó mà vỗ về.
- Sẽ ổn thôi con nhóc.
- Cháu phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Nó lại bắt đầu khóc, cả bà và hắn lần đầu tiên thấy nó khóc nhiều như vậy và yếu đuối như vậy. Sau một hồi khóc lóc làm nó kiệt sức thì nó cũng đã thiếp đi trên chiếc giường của hắn. Bà ngồi nói chuyện với hắn ở ngoài ghế sa long.
- Kết hôn với con bé đi.
- Dạ?
Hắn ngạc nhiên khi bà nói vậy. Bà nhìn hắn rồi nói tiếp.
- Mọi việc dù sao cũng đã vậy thì cháu cứ kết hôn với con bé trên giấy tờ đi. Cháu với con bé cũng làm một bản thỏa thuận mà, hết hạn thì hết vợ chồng.
- Bà nghĩ vậy sao? Ba mẹ cháu thì tính sao đây? Bà nghĩ họ chấp nhận con của tài xế làm con dâu mình sao?
Hắn nhìn bà thì bà hiểu hắn nghĩ gì mà. Bà cũng một tay nuôi hắn từ nhỏ chứ ít gì đâu. Bà đứng dậy.
- Chuyện ba mẹ cháu bà sẽ lo. Còn nữa, nếu giữ con bé ở lại bên cạnh thì cũng sẽ có lợi cho cháu rất nhiều, ngược lại con bé cũng sẽ mang đến cho cháu rất nhiêu rắc rối. Đó là một canh bạc khó và cháu sẽ đặt cược vào nó chứ?
- Ý bà là…….
- Cháu hiểu ý bà mà. Bây giờ tự cháu quyết định thôi Phong. Cháu cũng là cháu trai của ta mà.
Nói những câu đầy ẩn ý rồi bà bỏ đi mất. Hắn ngồi đó suy nghĩ, đi vào bên trong nhìn nó đang ngủ thì hắn không biết phải làm gì nữa. Người con gái này sẽ mang đến lợi ích lớn cho hắn nhưng đồng thời cũng sẽ phá hủy nó. Liệu hắn sẽ chấp nhận giữ nó lại bên cạnh chứ?
- Tôi phải làm sao với em đây?
Ánh mắt buồn bã của hắn nhìn nó. Lúc ngủ nó càng đẹp, đẹp đến mê người, đẹp đến nỗi khiến hắn không thể rời mắt mặc dù hắn thấy người đẹp đâu phải lần đầu gì. Sau khi nghe bà quản gia gọi thì ba mẹ hắn cùng Băng Băng bay gấp từ Mĩ trở về. Tối đó ngồi ở phòng khác chính và họ nói chuyện.
- Vậy giờ ý cô là cưới sao?
Ông Hàn-ba hắn và bà Hàn lên tiếng. Ba mẹ hắn gọi bà quản gia là cô. Bà nhìn ba mẹ hắn cười cười.
- Chuyện đã vỡ nở vậy rồi chứ biết sao? Dù sao cũng chỉ là trên giấy tờ thôi mà.
- Nhưng……
Bà Hàn định nói gì đó nhưng bị bà quản gia chặn lời.
- Ta biết hai đứa đang lo lắng gì nhưng chuyện là ở lũ trẻ. Phong nó cũng đã quyết định rồi. Ta cũng sẽ nhận Ngọc Nhi làm cháu nuôi của mình.
Ba mẹ hắn nghe bà nhận cháu nuôi thì cũng an tâm phần nào, mọi người nhìn hắn, hắn đang ngồi ngay cạnh nó. Hắn thấy mọi người nhìn mình thì gật đầu. Bỗng nó im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
- Vậy bà nhận cháu làm cháu nuôi của bà?
- Đúng vậy.
- Bà tính để cháu làm con gái nuôi của người con trai nào của bà vậy?
Câu nói của nó làm ọi người ngạc nhiên, nó đứng dậy rồi cúi đầu.
- Vậy thì mọi người hãy tự quyết định vì dù sao cháu có nói gì cũng như không.
Nói rồi nó rời khỏi cái ‘lâu đài’ này. Nhóc Băng nhìn theo cái bóng của nó mà lo lắng. Bà quản gia nhìn cả nhà hắn mỉm cười rồi cũng đứng dậy.
- Ta đã nói với cháu rồi con bé là người sẽ có ích cho cháu mà. Nếu muốn khống chế con bé để không xảy ra chuyện gì thì cháu có lẽ cũng tự biết.
- Vâng.
Thân phận của bà quản gia là sao đây? Hắn và nó sẽ kết hôn rồi mọi chuyện sẽ về đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.