Chương 29
Tiểu Chi
11/07/2020
Công ty bất động sản Thiên Tân đã lâu rồi không có những cảnh tượng xôn xao như thế này. Nhân viên tụ thành từng nhóm xì xào bàn tán trước khi giờ làm việc bắt đầu. Vài tuần trước bỗng dưng công ty xuất hiện một nhân viên mới, một cô nàng xinh đẹp nhưng tính cách kiêu kỳ, ngạo nghễ ngang nhiên vào đảm nhận vị trí Giám đốc nhân sự. Hôm nay lại chuẩn bị đón tiếp một vị Tổng Giám Đốc hoàn toàn mới toanh, thay vì theo quy định đã lâu của công ty, nếu Tổng Giám Đốc cũ bãi bỏ nhiệm kỳ, chức vị này sẽ được giao cho Phó Giám Đốc tiếp tục kế thừa.
“Chị này, em nghe nói Tổng Giám Đốc mới này là ba của cô nàng Giám Đốc nhân sự đỏng đảnh kia đấy?” Một nhân viên nữ nói nhỏ vào tai một nhân viên khác, cô gái này dáng vẻ thanh thoát, ngồi ung dung ở bàn làm việc, bỏ qua sự ồn ào kia, bình thản nhâm nhi cốc café nóng trước khi vào giờ làm, một bên tai đeo dây nghe tin tức thời sự buổi sáng.
“Sao em lại biết?” Cô gái đó nhẹ nhàng hỏi.
“Chủ đề này đang được mọi người quan tâm và bàn tán, chị không nghe gì ư?”
“Chị vào đây để làm việc chứ không phải nghe ngóng tin tức. Ở đây là công ty bất động sản chứ không phải là đài truyền hình, chị không quan tâm họ có quan hệ gì, chỉ cần giữ vững được công ty, mỗi tháng phát lương đều đặn cho chúng ta thế là ổn rồi.”
“Nhưng biết một chút về công ty thì cũng tốt mà, chị có thể tiếp xúc với họ qua sắc mặt khi giao tiếp, như thế cũng dễ làm việc hơn.”
“Chức vụ càng cao trách nhiệm càng nặng, đối với họ chúng ta chỉ là nhân viên tầm thường, dù có thể dễ dàng đối diện với bao nhiêu sắc mặt, cuối cùng thì chúng ta cũng chỉ là những quân chốt trong muôn vàn ván cờ của họ thôi.”
“Em…không hiểu.” Cô nhân viên trẻ nhíu mày khó hiểu.
“À, chị chỉ nói linh tinh thôi, em đừng bận tâm.”
Cô nhân viên kia tính hỏi thêm gì đó nhưng từ ngoài có ba người bước vào nên cô không quan tâm đến nữa. Các nhân viên khác cũng bỏ dở câu chuyện để ngước nhìn.
“Tất cả mọi người lại đây, lại đây nào!” Người đàn ông trung niên đi đầu vỗ tay lốp bốp để thu hút sự chú ý của các nhân viên. “Có lẽ mọi người cũng đã biết về chuyện thay đổi ban điều hành, hôm nay đại diện cho công ty, Phó Giám Đốc tôi đây muốn giới thiệu với mọi người vị Tổng Giám Đốc mới của chúng ta!”
Người đàn ông lớn tuổi bước lên phía trước, giơ tay chào mọi người với phong thái nhẹ nhàng nhưng vẫn tỏ ra một khí chất oai nghiêm. Ông mỉm cười, cất lên giọng nói dõng dạc.
“Xin chào! Tôi tên là Phan Văn Cường.” Ông im lặng một lúc như chờ đợi sự phản ứng của nhân viên rồi lại nói tiếp. “Thật ra thì tôi đã già rồi, có thể cách giao tiếp sẽ không còn hợp với thanh niên trẻ tuổi nữa, nhưng mọi người đừng nghĩ vì thế tôi sẽ rất khó tính, thực chất tôi chỉ cần một điều duy nhất, đó chính là sự tận tâm cho công việc. Nếu như mọi người cảm thấy khó tiếp xúc với lão già này, cứ thông qua con gái tôi, và cứ thoải mái như chưa có tôi ở đây, được chứ?”
Mọi ánh mắt đưa qua đưa lại nhìn nhau, ai nấy đều thắc mắc và khó hiểu, có người không biết người con gái mà ông nhắc đến là ai. Cũng có người lờ mờ đoán ra, nhưng chẳng dám nói thẳng. Nắm được vấn đề của mọi người, Phó Giám Đốc lên tiếng hỏi như giải đáp thắc mắc. “Xin lỗi, ông có thể cho các nhân viên được biết tiểu thư ở đây là ai không ạ?”
“Ồ, xin lỗi, tôi chưa giới thiệu sao?” Ông đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy hình bóng của cô con gái, liền quay sang hỏi người thanh niên đứng bên cạnh. Từ khi bước vào đến giờ, anh ta vẫn chưa hé miệng nói một lời nào. “Ngọc Hân chưa đến sao?”
Anh khẽ nói chỉ đủ mình ông nghe thấy. “Sáng nay nó đã đi trước chúng ta mà.”
“Vậy tại sao giờ này lại chưa đến nữa?”
“Có phải ngài Tổng Giám Đốc đang nhắc đến Ngọc Hân – Giám Đốc nhân sự không ạ?” Cô gái có dáng vẻ thanh thoát kia bất chợt tiến đến phía trước, nhỏ nhẹ hỏi.
“My? Là em à?”
Người thanh niên trông hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô.
“Là em đây, Chủ tịch Hội đồng quản trị ạ!”
Các nhân viên bắt đầu ồn ào trở lại, người này người nọ thì thầm to nhỏ với nhau, ngay cả Phó Giám Đốc cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Anh là Chủ tịch Hội đồng quản trị Cao Nguyên? Tôi thật là có mắt như mù.” Anh ta vội chạy lại ngay trước mặt Cao Nguyên, tay bắt mặt mừng như gặp được người bạn tri âm đã xa cách nhiều năm.
“Đừng nói thế chứ! Tôi đã làm phiền mọi người thì đúng hơn! Xin lỗi vì sự chậm trễ của Ngọc Hân, có lẽ ở nước ngoài khá lâu nên em gái tôi chưa thể thích ứng được với những việc này. Hy vọng mọi người ở đây sẽ xem ba và em gái tôi như thành viên của công ty, cùng hợp tác vui vẻ!”
“Chắc chắn là thế rồi. Phải không mọi người?”
Phó Giám Đốc ra hiệu cho các nhân viên vỗ tay tiếp đón. Sau đó anh ta đưa ông Cường đi đến phòng làm việc và chuyển giao các tài liệu của công ty. Cao Nguyên không đi theo, anh mỉm cười chào tạm biệt nhưng vẫn nán lại nói chuyện với người con gái kia.
“Em làm việc ở đây sao? Lại còn là Trưởng phòng nữa!” Anh nhìn vào chiếc thẻ nhân viên cô đang đeo, tươi cười hỏi.
“Làm việc đã lâu rồi mà chỉ được chức vụ này, có gì mà tự hào đâu anh. Nhưng sao hôm nay anh lại chủ động đến công ty cỏn con này thế?”
“Hì, ai cũng nghĩ anh luôn biết cách ẩn mình, nhưng sự thật thì em thấy đó, anh vẫn đi “ngao du” khắp nơi. Nói đùa thôi. Thực ra anh đến đây cũng để khảo sát tình hình của công ty một chút, dù sao cũng là chủ tịch, anh không thể lơ là. Chuyện của Tổng Giám Đốc cũ, anh cảm thấy thật sự rất tiếc, nhưng chẳng còn cách nào khác.” Anh thở dài.
“Trông anh có vẻ khá mệt mỏi.”
“Làm việc đã lâu, dạo gần đây anh mới nhận ra được thế nào là áp lực thật sự!”
“Công việc nào, chức vụ nào cũng có áp lực riêng của nó cả. Nhưng chẳng phải anh có một người luôn luôn bên cạnh động viên hay sao? Anh còn chưa thông báo cho mọi người biết khi nào tổ chức đám cưới đấy!”
Cao Nguyên đút hai tay vào túi quần, cúi mặt xuống đất một lúc, sau đó ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, nói rõ ràng từng chữ.
“Sẽ không có đám cưới nào cả My ạ!”
“Chị này, em nghe nói Tổng Giám Đốc mới này là ba của cô nàng Giám Đốc nhân sự đỏng đảnh kia đấy?” Một nhân viên nữ nói nhỏ vào tai một nhân viên khác, cô gái này dáng vẻ thanh thoát, ngồi ung dung ở bàn làm việc, bỏ qua sự ồn ào kia, bình thản nhâm nhi cốc café nóng trước khi vào giờ làm, một bên tai đeo dây nghe tin tức thời sự buổi sáng.
“Sao em lại biết?” Cô gái đó nhẹ nhàng hỏi.
“Chủ đề này đang được mọi người quan tâm và bàn tán, chị không nghe gì ư?”
“Chị vào đây để làm việc chứ không phải nghe ngóng tin tức. Ở đây là công ty bất động sản chứ không phải là đài truyền hình, chị không quan tâm họ có quan hệ gì, chỉ cần giữ vững được công ty, mỗi tháng phát lương đều đặn cho chúng ta thế là ổn rồi.”
“Nhưng biết một chút về công ty thì cũng tốt mà, chị có thể tiếp xúc với họ qua sắc mặt khi giao tiếp, như thế cũng dễ làm việc hơn.”
“Chức vụ càng cao trách nhiệm càng nặng, đối với họ chúng ta chỉ là nhân viên tầm thường, dù có thể dễ dàng đối diện với bao nhiêu sắc mặt, cuối cùng thì chúng ta cũng chỉ là những quân chốt trong muôn vàn ván cờ của họ thôi.”
“Em…không hiểu.” Cô nhân viên trẻ nhíu mày khó hiểu.
“À, chị chỉ nói linh tinh thôi, em đừng bận tâm.”
Cô nhân viên kia tính hỏi thêm gì đó nhưng từ ngoài có ba người bước vào nên cô không quan tâm đến nữa. Các nhân viên khác cũng bỏ dở câu chuyện để ngước nhìn.
“Tất cả mọi người lại đây, lại đây nào!” Người đàn ông trung niên đi đầu vỗ tay lốp bốp để thu hút sự chú ý của các nhân viên. “Có lẽ mọi người cũng đã biết về chuyện thay đổi ban điều hành, hôm nay đại diện cho công ty, Phó Giám Đốc tôi đây muốn giới thiệu với mọi người vị Tổng Giám Đốc mới của chúng ta!”
Người đàn ông lớn tuổi bước lên phía trước, giơ tay chào mọi người với phong thái nhẹ nhàng nhưng vẫn tỏ ra một khí chất oai nghiêm. Ông mỉm cười, cất lên giọng nói dõng dạc.
“Xin chào! Tôi tên là Phan Văn Cường.” Ông im lặng một lúc như chờ đợi sự phản ứng của nhân viên rồi lại nói tiếp. “Thật ra thì tôi đã già rồi, có thể cách giao tiếp sẽ không còn hợp với thanh niên trẻ tuổi nữa, nhưng mọi người đừng nghĩ vì thế tôi sẽ rất khó tính, thực chất tôi chỉ cần một điều duy nhất, đó chính là sự tận tâm cho công việc. Nếu như mọi người cảm thấy khó tiếp xúc với lão già này, cứ thông qua con gái tôi, và cứ thoải mái như chưa có tôi ở đây, được chứ?”
Mọi ánh mắt đưa qua đưa lại nhìn nhau, ai nấy đều thắc mắc và khó hiểu, có người không biết người con gái mà ông nhắc đến là ai. Cũng có người lờ mờ đoán ra, nhưng chẳng dám nói thẳng. Nắm được vấn đề của mọi người, Phó Giám Đốc lên tiếng hỏi như giải đáp thắc mắc. “Xin lỗi, ông có thể cho các nhân viên được biết tiểu thư ở đây là ai không ạ?”
“Ồ, xin lỗi, tôi chưa giới thiệu sao?” Ông đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy hình bóng của cô con gái, liền quay sang hỏi người thanh niên đứng bên cạnh. Từ khi bước vào đến giờ, anh ta vẫn chưa hé miệng nói một lời nào. “Ngọc Hân chưa đến sao?”
Anh khẽ nói chỉ đủ mình ông nghe thấy. “Sáng nay nó đã đi trước chúng ta mà.”
“Vậy tại sao giờ này lại chưa đến nữa?”
“Có phải ngài Tổng Giám Đốc đang nhắc đến Ngọc Hân – Giám Đốc nhân sự không ạ?” Cô gái có dáng vẻ thanh thoát kia bất chợt tiến đến phía trước, nhỏ nhẹ hỏi.
“My? Là em à?”
Người thanh niên trông hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô.
“Là em đây, Chủ tịch Hội đồng quản trị ạ!”
Các nhân viên bắt đầu ồn ào trở lại, người này người nọ thì thầm to nhỏ với nhau, ngay cả Phó Giám Đốc cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Anh là Chủ tịch Hội đồng quản trị Cao Nguyên? Tôi thật là có mắt như mù.” Anh ta vội chạy lại ngay trước mặt Cao Nguyên, tay bắt mặt mừng như gặp được người bạn tri âm đã xa cách nhiều năm.
“Đừng nói thế chứ! Tôi đã làm phiền mọi người thì đúng hơn! Xin lỗi vì sự chậm trễ của Ngọc Hân, có lẽ ở nước ngoài khá lâu nên em gái tôi chưa thể thích ứng được với những việc này. Hy vọng mọi người ở đây sẽ xem ba và em gái tôi như thành viên của công ty, cùng hợp tác vui vẻ!”
“Chắc chắn là thế rồi. Phải không mọi người?”
Phó Giám Đốc ra hiệu cho các nhân viên vỗ tay tiếp đón. Sau đó anh ta đưa ông Cường đi đến phòng làm việc và chuyển giao các tài liệu của công ty. Cao Nguyên không đi theo, anh mỉm cười chào tạm biệt nhưng vẫn nán lại nói chuyện với người con gái kia.
“Em làm việc ở đây sao? Lại còn là Trưởng phòng nữa!” Anh nhìn vào chiếc thẻ nhân viên cô đang đeo, tươi cười hỏi.
“Làm việc đã lâu rồi mà chỉ được chức vụ này, có gì mà tự hào đâu anh. Nhưng sao hôm nay anh lại chủ động đến công ty cỏn con này thế?”
“Hì, ai cũng nghĩ anh luôn biết cách ẩn mình, nhưng sự thật thì em thấy đó, anh vẫn đi “ngao du” khắp nơi. Nói đùa thôi. Thực ra anh đến đây cũng để khảo sát tình hình của công ty một chút, dù sao cũng là chủ tịch, anh không thể lơ là. Chuyện của Tổng Giám Đốc cũ, anh cảm thấy thật sự rất tiếc, nhưng chẳng còn cách nào khác.” Anh thở dài.
“Trông anh có vẻ khá mệt mỏi.”
“Làm việc đã lâu, dạo gần đây anh mới nhận ra được thế nào là áp lực thật sự!”
“Công việc nào, chức vụ nào cũng có áp lực riêng của nó cả. Nhưng chẳng phải anh có một người luôn luôn bên cạnh động viên hay sao? Anh còn chưa thông báo cho mọi người biết khi nào tổ chức đám cưới đấy!”
Cao Nguyên đút hai tay vào túi quần, cúi mặt xuống đất một lúc, sau đó ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, nói rõ ràng từng chữ.
“Sẽ không có đám cưới nào cả My ạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.