Chương 52
Dan Lee Gun
30/11/2021
Tài liệu được mở ra đến từng tờ từng tờ, tất cả đều là thông tin về Kiệt
Cậu là trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện Hạnh Phúc, năm 10 tuổi được Phương gia nhận nuôi, nhưng thực tế để trả ơn này, cậu đã tình nguyện đi huấn luyện và trở thành thuộc hạ trung thành nhất của Phương Du Kỳ
Lật đến trang cuối cùng, hai mắt Doãn Thiên Duật sáng trưng, hắn nhìn những mã số bên dưới và những dòng ghi chú, hắn đang cố gắng lục lại ký ức của mình.
Như phát hiện điều gì mới, hắn đặt tài liệu xuống, nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời cũng đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Hắn lười biếng nhướn thẳng người lên
- Hãy mở cuộc họp cổ đông đi! Chúng ta sẽ thu mua Phương thị bằng mọi cách.
Kỳ Vũ hơi lưỡng lự, muốn nói lại không biết phải nói thế nào. Cuối cùng, cậu ta hít sâu một hơi và thở ra nặng nề, đưa một phong bìa lớn đặt xuống giường nữa, quan sát thái độ của Doãn Thiên Duật rồi nói
- Lão đại! Ngài nên xem thử cái này ạ!
Doãn Thiên Duật nhìn bộ dạng nửa vời như gà mắc đẻ của Kỳ Vũ, hắn khẽ lườm rồi cầm phong bìa lên, lấy ra những giấy tờ bên trong, đóng giấy tờ bị giò gần nát, hai hàng lông mày của hắn khẽ rung, môi cũng sắp không thể mím chặt, hai tay hắn vừa run vừa mất đi khả năng khống chế hành động
Kết quả siêu âm.
Phương Du Kỳ! Cô đã làm được.
Cô đã mang thai con của hắn. Đã lâu như vậy rồi sao?
Sắc mặt hắn vừa vui mừng, kích động chuyển sang tức giận, lạnh lùng
Cô lại dám giấu hắn chuyện này. Cô muốn mang đưa bé bỏ chốn?
Phương Du Kỳ! Cô thật to gan!
Kỳ Vũ rụt rè hỏi
- Lão đại! Việc thu mua Phương thị?
Doãn Thiên Duật vừa cất những tờ giấy đó cẩn thận vào phong bìa, vừa nói
- Cứ tiến hành! Triệu tập cuộc họp cổ đông gấp!
Kỳ Vũ như vẫn còn điều thắc mắc, suy nghĩ một lát rồi hỏi
- Ngài đã biết rồi sao ạ?
Doãn Thiên Duật ngước một nửa tầm nhìn về phía cậu ta đang đứng
Kỳ Vũ tưởng hắn nằm đây thì sẽ biến thành phế vật, thành tên ngốc sao?
Tin tức nóng nhất toàn cầu :Chủ tịch Doãn thị bị phu nhân sát hại ngay trong lễ đường, hiện tại không rõ tình trạng, đã khiến cho cổ phiếu của Doãn thị rớt giá nghiêm trọng.
Nếu bây giờ Doãn thị tuyên bố thu mua Phương thị thì sẽ xoay chuyển cục diện
Bởi vì Doãn thị mới chính là cơ nghiệp của Phương Du Kỳ!
Doãn Thiên Duật không ngẩng đầu lên nhìn, hắn đang vuốt thật thẳng những góc cạnh của phong bìa trên tay, có thể thấy hắn trân trọng nó biết bao nhiêu, mong chờ đứa bé biết bao nhiêu.
- Gửi vài món quà đến cho chú Hy đi, quà sinh nhật của tôi cho ông ấy.
Kỳ Vũ cảm thấy hơi lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, cậu ta cúi chào rồi đi ra ngoài.
.......
Đứng trước cổng bệnh viện, Phương Du Kỳ đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng cô cũng quyết định đi vào trong. Cô đi tới gần phòng bệnh của Doãn Thiên Duật, bên ngoài cửa có hai tên vệ sĩ đang canh giữ, bọn họ chưa nhìn thấy cô thì cô đã quay đầu lại, vừa đúng lúc, Doãn Thiên Duật đang đứng phía sau cô. Hai người bất ngờ đối diện đều không biết phải nói gì cả, họ nhìn nhau rất lâu
Doãn Thiên Duật tuy trong bộ quần aó rộng thùng thình nhưng vẫn không thể che đi vẻ đẹp trai vốn có của hắn, vẫn dáng vẻ ấy, vẫn đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy, hắn nhìn cô như lần đầu gặp gỡ
Phương Du Kỳ thật sự rất muốn bỏ chạy nhưng lại mọc rễ ở đó, cô đã sắp khóc đến nơi..... Doãn Thiên Duật nhìn thoáng qua bụng cô
Nó vẫn còn rất nhỏ, chưa có thay đổi gì cả. Hắn thật sự chưa từng có cảm giác kỳ diệu như vậy, con của hắn đang ngày một lớn lên trong đó, trong cơ thể người phụ nữ của mình.....
Doãn Thiên Duật cười, nụ cười hắn dành cho cô sau một thời gian không gặp lại lạnh lẽo như hàn băng
- Sao vậy? Có phải thấy tôi còn sống nên em hơi thất vọng không?
Phương Du Kỳ cảm giác ngột ngạt đến khó thở, cô cố gắng để nước mắt không rơi trước mặt hắn
- Đúng vậy! Tôi đã hy vọng rằng anh chết đi đấy!
Doãn Thiên Duật không giận mà còn cười, hắn đẩy cô về phía tường ở hành lang, một tay chống bên cạnh cô
- Vậy tại sao lúc đó em lại không nỡ ra tay? Em là nữ sát thủ kia mà!
Phương Du Kỳ thật sự á khẩu không thể trả lời, cô lúng túng xoay mặt đi hướng khác, tránh ánh mắt quá sức sắc bén của hắn.
Doãn Thiên Duật vừa vuốt ve gò má cô vừa di chuyển bàn tay không an phận của mình xuống phía dưới, luồn vào trong váy cô. Cả bệnh viện ai nấy đều nhìn cảnh tưởng này đến đỏ mặt
Hắn không quan tâm những ánh mắt đó, vẫn tiếp tục hành vi xâm phạm của mình
- Em không thể ra tay, có muốn tôi cho em biết tại sao không?
Nhịp tim của Phương Du Kỳ tăng liên tục, cô cắn chặt môi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn
Doãn Thiên Duật đã đưa ngón tay vào bên trong vùng u cốc ẩm ướt, hai mắt không rời đôi gò bồng đảo đang phập phồng vì nhịp thở của cô
- Không thể ra tay, lại còn chạy đến đây. Em lo cho tôi vì em yêu tôi!
Phương Du Kỳ vờ như không nghe thấy gì, cô vẫn không nhìn hắn
Doãn Thiên Duật nhìn cô và cười, không hề có dấu hiệu tức giận nào, hắn tiến sát môi tới, đồng thời giữa chặt cằm cô, chiếm lấy đôi môi anh đào và tham lam hôn mút liên tục
- Ưm.....
Nụ hôn của hắn càng lúc càng thể hiện sự dâm mị, hắn hôn dọc xuống hõm cổ, hơi thở gấp gáp
- Không chịu nói, vậy thì rên cho tôi nghe nào! Kỳ Kỳ, đã lâu rồi tôi không chạm vào em, tôi rất nhớ hương vị phóng đãng của em!
Phương Du Kỳ thật sự đã bị chọc giận, cô giơ tay lên định tát hắn thì đã bị hắn chế trụ cổ tay
- Kỳ Kỳ! Em mưu sát chồng không thành, bây giờ lại muốn dùng vũ lực với chồng. Tôi có thể kiện em đấy!
Phương Du Kỳ liếc hắn đến đôi mắt sắp không còn tròng trắng, cô vẫn không nói gì.
Doãn Thiên Duật thật sự rất thích bộ dạng tức giận này của cô
Rất tinh nghịch và đáng yêu!
Tuy hắn biết bây giờ cô thật sự rất hận hắn nhưng hắn không muốn thừa nhận điều đó, một chút cũng không.
Hắn lại bày ra bộ mặt đểu cáng như thường, dâm tục không thể hơn
- Nếu em không ngoan ngoãn nghe lời thì phải phạt. Em quên rồi sao? Ở trong phòng bệnh mà kích tình sẽ rất thú vị đấy!
Phương Du Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói
- Anh nghĩ rằng tôi sẽ ngốc nghếch như trước đây sao? Tôi hận anh, cả đời sẽ không tha thứ! Tôi không phải công cụ phát tiết của anh, nên đừng khiến tôi cảm thấy buồn nôn nữa!
Doãn Thiên Duật giận quá hoá cười, nhưng sâu thẳm trong đấy mắt là sự cô đơn khó nói thành lời
- Tôi sẽ mua em bằng Phương thị, khiến em lại leo lên giường của tôi lần nữa! Kỳ Kỳ, đừng khiến tôi phải làm đến mức đấy, khi tôi còn xem em là vợ thì nên ngoan ngoãn quay về đi, đừng để đến lúc phải làm kỹ nữ của tôi!
Phương Du Kỳ đẩy hắn ra, sửa sang lại quần aó đã bị hắn làm cho xộc xệch, cô vuốt mái tóc thẳng dài ra phía sau
- Tôi sẵn sàng nghênh chiến!
Rồi đi thẳng mà không quay đầu lại. Hắn vẫn nhìn theo bóng lưng cô, tâm trạng càng nặng nề hơn, hắn thật sự rất nhớ cô, nhớ bộ dạng nổi giận như nhím xù lông của cô, nhớ ánh mắt, thái độ lạnh lùng của cô, nhớ cử chỉ yếu đuối và dịu dàng của cô mà hắn thấy mỗi ngày, nhớ cơ thể mê hoặc lòng người của cô, nhớ từng cảm giác hưng phấn của cô khi bị hắn chà đạp dưới thân, nhớ những tiếng rên rỉ khe khẽ của cô trong từng cơn sóng tình..
Hắn sẽ mang cô trở lại lần nữa.
Cậu là trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện Hạnh Phúc, năm 10 tuổi được Phương gia nhận nuôi, nhưng thực tế để trả ơn này, cậu đã tình nguyện đi huấn luyện và trở thành thuộc hạ trung thành nhất của Phương Du Kỳ
Lật đến trang cuối cùng, hai mắt Doãn Thiên Duật sáng trưng, hắn nhìn những mã số bên dưới và những dòng ghi chú, hắn đang cố gắng lục lại ký ức của mình.
Như phát hiện điều gì mới, hắn đặt tài liệu xuống, nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời cũng đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Hắn lười biếng nhướn thẳng người lên
- Hãy mở cuộc họp cổ đông đi! Chúng ta sẽ thu mua Phương thị bằng mọi cách.
Kỳ Vũ hơi lưỡng lự, muốn nói lại không biết phải nói thế nào. Cuối cùng, cậu ta hít sâu một hơi và thở ra nặng nề, đưa một phong bìa lớn đặt xuống giường nữa, quan sát thái độ của Doãn Thiên Duật rồi nói
- Lão đại! Ngài nên xem thử cái này ạ!
Doãn Thiên Duật nhìn bộ dạng nửa vời như gà mắc đẻ của Kỳ Vũ, hắn khẽ lườm rồi cầm phong bìa lên, lấy ra những giấy tờ bên trong, đóng giấy tờ bị giò gần nát, hai hàng lông mày của hắn khẽ rung, môi cũng sắp không thể mím chặt, hai tay hắn vừa run vừa mất đi khả năng khống chế hành động
Kết quả siêu âm.
Phương Du Kỳ! Cô đã làm được.
Cô đã mang thai con của hắn. Đã lâu như vậy rồi sao?
Sắc mặt hắn vừa vui mừng, kích động chuyển sang tức giận, lạnh lùng
Cô lại dám giấu hắn chuyện này. Cô muốn mang đưa bé bỏ chốn?
Phương Du Kỳ! Cô thật to gan!
Kỳ Vũ rụt rè hỏi
- Lão đại! Việc thu mua Phương thị?
Doãn Thiên Duật vừa cất những tờ giấy đó cẩn thận vào phong bìa, vừa nói
- Cứ tiến hành! Triệu tập cuộc họp cổ đông gấp!
Kỳ Vũ như vẫn còn điều thắc mắc, suy nghĩ một lát rồi hỏi
- Ngài đã biết rồi sao ạ?
Doãn Thiên Duật ngước một nửa tầm nhìn về phía cậu ta đang đứng
Kỳ Vũ tưởng hắn nằm đây thì sẽ biến thành phế vật, thành tên ngốc sao?
Tin tức nóng nhất toàn cầu :Chủ tịch Doãn thị bị phu nhân sát hại ngay trong lễ đường, hiện tại không rõ tình trạng, đã khiến cho cổ phiếu của Doãn thị rớt giá nghiêm trọng.
Nếu bây giờ Doãn thị tuyên bố thu mua Phương thị thì sẽ xoay chuyển cục diện
Bởi vì Doãn thị mới chính là cơ nghiệp của Phương Du Kỳ!
Doãn Thiên Duật không ngẩng đầu lên nhìn, hắn đang vuốt thật thẳng những góc cạnh của phong bìa trên tay, có thể thấy hắn trân trọng nó biết bao nhiêu, mong chờ đứa bé biết bao nhiêu.
- Gửi vài món quà đến cho chú Hy đi, quà sinh nhật của tôi cho ông ấy.
Kỳ Vũ cảm thấy hơi lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, cậu ta cúi chào rồi đi ra ngoài.
.......
Đứng trước cổng bệnh viện, Phương Du Kỳ đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng cô cũng quyết định đi vào trong. Cô đi tới gần phòng bệnh của Doãn Thiên Duật, bên ngoài cửa có hai tên vệ sĩ đang canh giữ, bọn họ chưa nhìn thấy cô thì cô đã quay đầu lại, vừa đúng lúc, Doãn Thiên Duật đang đứng phía sau cô. Hai người bất ngờ đối diện đều không biết phải nói gì cả, họ nhìn nhau rất lâu
Doãn Thiên Duật tuy trong bộ quần aó rộng thùng thình nhưng vẫn không thể che đi vẻ đẹp trai vốn có của hắn, vẫn dáng vẻ ấy, vẫn đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy, hắn nhìn cô như lần đầu gặp gỡ
Phương Du Kỳ thật sự rất muốn bỏ chạy nhưng lại mọc rễ ở đó, cô đã sắp khóc đến nơi..... Doãn Thiên Duật nhìn thoáng qua bụng cô
Nó vẫn còn rất nhỏ, chưa có thay đổi gì cả. Hắn thật sự chưa từng có cảm giác kỳ diệu như vậy, con của hắn đang ngày một lớn lên trong đó, trong cơ thể người phụ nữ của mình.....
Doãn Thiên Duật cười, nụ cười hắn dành cho cô sau một thời gian không gặp lại lạnh lẽo như hàn băng
- Sao vậy? Có phải thấy tôi còn sống nên em hơi thất vọng không?
Phương Du Kỳ cảm giác ngột ngạt đến khó thở, cô cố gắng để nước mắt không rơi trước mặt hắn
- Đúng vậy! Tôi đã hy vọng rằng anh chết đi đấy!
Doãn Thiên Duật không giận mà còn cười, hắn đẩy cô về phía tường ở hành lang, một tay chống bên cạnh cô
- Vậy tại sao lúc đó em lại không nỡ ra tay? Em là nữ sát thủ kia mà!
Phương Du Kỳ thật sự á khẩu không thể trả lời, cô lúng túng xoay mặt đi hướng khác, tránh ánh mắt quá sức sắc bén của hắn.
Doãn Thiên Duật vừa vuốt ve gò má cô vừa di chuyển bàn tay không an phận của mình xuống phía dưới, luồn vào trong váy cô. Cả bệnh viện ai nấy đều nhìn cảnh tưởng này đến đỏ mặt
Hắn không quan tâm những ánh mắt đó, vẫn tiếp tục hành vi xâm phạm của mình
- Em không thể ra tay, có muốn tôi cho em biết tại sao không?
Nhịp tim của Phương Du Kỳ tăng liên tục, cô cắn chặt môi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn
Doãn Thiên Duật đã đưa ngón tay vào bên trong vùng u cốc ẩm ướt, hai mắt không rời đôi gò bồng đảo đang phập phồng vì nhịp thở của cô
- Không thể ra tay, lại còn chạy đến đây. Em lo cho tôi vì em yêu tôi!
Phương Du Kỳ vờ như không nghe thấy gì, cô vẫn không nhìn hắn
Doãn Thiên Duật nhìn cô và cười, không hề có dấu hiệu tức giận nào, hắn tiến sát môi tới, đồng thời giữa chặt cằm cô, chiếm lấy đôi môi anh đào và tham lam hôn mút liên tục
- Ưm.....
Nụ hôn của hắn càng lúc càng thể hiện sự dâm mị, hắn hôn dọc xuống hõm cổ, hơi thở gấp gáp
- Không chịu nói, vậy thì rên cho tôi nghe nào! Kỳ Kỳ, đã lâu rồi tôi không chạm vào em, tôi rất nhớ hương vị phóng đãng của em!
Phương Du Kỳ thật sự đã bị chọc giận, cô giơ tay lên định tát hắn thì đã bị hắn chế trụ cổ tay
- Kỳ Kỳ! Em mưu sát chồng không thành, bây giờ lại muốn dùng vũ lực với chồng. Tôi có thể kiện em đấy!
Phương Du Kỳ liếc hắn đến đôi mắt sắp không còn tròng trắng, cô vẫn không nói gì.
Doãn Thiên Duật thật sự rất thích bộ dạng tức giận này của cô
Rất tinh nghịch và đáng yêu!
Tuy hắn biết bây giờ cô thật sự rất hận hắn nhưng hắn không muốn thừa nhận điều đó, một chút cũng không.
Hắn lại bày ra bộ mặt đểu cáng như thường, dâm tục không thể hơn
- Nếu em không ngoan ngoãn nghe lời thì phải phạt. Em quên rồi sao? Ở trong phòng bệnh mà kích tình sẽ rất thú vị đấy!
Phương Du Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói
- Anh nghĩ rằng tôi sẽ ngốc nghếch như trước đây sao? Tôi hận anh, cả đời sẽ không tha thứ! Tôi không phải công cụ phát tiết của anh, nên đừng khiến tôi cảm thấy buồn nôn nữa!
Doãn Thiên Duật giận quá hoá cười, nhưng sâu thẳm trong đấy mắt là sự cô đơn khó nói thành lời
- Tôi sẽ mua em bằng Phương thị, khiến em lại leo lên giường của tôi lần nữa! Kỳ Kỳ, đừng khiến tôi phải làm đến mức đấy, khi tôi còn xem em là vợ thì nên ngoan ngoãn quay về đi, đừng để đến lúc phải làm kỹ nữ của tôi!
Phương Du Kỳ đẩy hắn ra, sửa sang lại quần aó đã bị hắn làm cho xộc xệch, cô vuốt mái tóc thẳng dài ra phía sau
- Tôi sẵn sàng nghênh chiến!
Rồi đi thẳng mà không quay đầu lại. Hắn vẫn nhìn theo bóng lưng cô, tâm trạng càng nặng nề hơn, hắn thật sự rất nhớ cô, nhớ bộ dạng nổi giận như nhím xù lông của cô, nhớ ánh mắt, thái độ lạnh lùng của cô, nhớ cử chỉ yếu đuối và dịu dàng của cô mà hắn thấy mỗi ngày, nhớ cơ thể mê hoặc lòng người của cô, nhớ từng cảm giác hưng phấn của cô khi bị hắn chà đạp dưới thân, nhớ những tiếng rên rỉ khe khẽ của cô trong từng cơn sóng tình..
Hắn sẽ mang cô trở lại lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.