Nếu Lại Có Một Người Như Anh

Chương 3: Biết rõ từ lúc bắt đầu

Lâm Phỉ Nhiên

08/11/2013

Biết rõ từ lúc bắt đầu (P1)

Dịch: Sahara

Ở hôn lễ, phần lớn khách mời đều là bạn bè và đối tác làm ăn của Cố Tây Lương. Nguyễn Ân không có bà con ruột thịt, chỉ mời Hòa Tuyết làm phù dâu cho mình. Hòa Tuyết hoàn toàn không ngờ cô bạn thân vừa mới tốt nghiệp đại học đã vội vã chui vào nấm mồ hôn nhân, nhất là khi Nguyễn Ân từ xưa tới giờ vẫn luôn độc thân, hơn nữa cô ấy lại hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Hòa Tuyết vô cùng khó hiểu, sau đó lại còn bị những lời của Nguyễn Ân làm cho rớt quai hàm: “Hóa ra yêu một người lại có thể là chuyện trong nháy mắt!”.

Ban đầu, Nguyễn Ân cũng muốn mời bạn bè và vú nuôi trong cô nhi viện tới dự đám cưới của mình nhưng sợ Cố Tây Lương không đồng ý nên không nhắc tới. Không ngờ lúc này, đôi kim đồng ngọc nữ đi sau mình lại là Đồng Đồng và A Bạch của cô nhi viện, viện trưởng đứng bên cạnh, vẻ mặt hiền lành nhân hậu, thận trọng đặt bàn tay cô vào tay Cố Tây Lương. Nguyễn Ân thoáng cái đã hoen đỏ viền mắt.

Chủ trì hôn lễ làm theo đúng nghi thức, lên tiếng hỏi câu hỏi đã quá quen thuộc nhưng vô cùng thiêng liêng: “Cố tiên sinh, anh có đồng ý cưới cô Nguyễn Ân làm vợ? Sống cùng cô ấy theo những điều Kinh Thánh răn dạy, trước mặt Thần linh cùng cô ấy kết duyên? Yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy như yêu chính bản thân mình? Bất luận là ốm đau hay khỏe mạnh, bần cùng hay giàu sang, sẽ mãi trung trinh với cô ấy đến khi lìa xa thế gian này?”.

Cố Tây Lương do dự mấy giây mới đáp: “Yes, I do!”.

“Nguyễn tiểu thư, cô có đồng ý cưới anh Cố Tây Lương làm chồng? Sống cùng anh ấy theo những điều Kinh Thánh răn dạy, trước mặt Thần linh cùng anh ấy kết duyên? Yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu anh ấy như yêu chính bản thân mình? Bất luận là ốm đau hay khỏe mạnh, bần cùng hay giàu sang, sẽ mãi trung trinh với anh ấy đến khi lìa xa thế gian này?”.

Suýt nữa Nguyễn Ân bóp nát cả bó hoa nhỏ trong tay, cô cố gắng kìm nén cơn kích động, nhẹ giọng đáp liên hồi.

“Tôi đồng ý. I do. I do!”

Tiếng cười và những tràng pháo tay chúc mừng tràn ngập hội trường.

Toàn bộ khách sạn loang loáng ánh đèn nháy, tạo cảm giác vô cùng náo nhiệt.

Cố Tây Lương và Nguyễn Ân đi tới các bàn kính rượu, Mạc Bắc lại bắt đầu gây sự. Cố Tây Lương bình thường nói chuyện luôn dồn anh vào chân tường, trong công việc luôn làm kỳ đà cản mũi khiến anh liên tục mất đi mấy đơn đặt hàng lớn, thậm chí còn khiến anh bị cha ruột mình mắng vì sao con trai ông không phải là Cố Tây Lương. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, Mạc Bắc đều cảm thấy uất hận trong lòng, lúc này có nói cái gì cũng coi như là để gỡ lại nỗi hận đó.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Nguyễn Ân, Mạc Bắc vẫn không tránh khỏi mất tự nhiên.

Làm huynh đệ tốt của nhau, nguyên nhân Cố Tây Lương kết hôn với Nguyễn Ân là gì, trong lòng Mạc Bắc hiểu rất rõ. Nhưng như vậy có tốt không? Mặc dù anh là một người ngoài mặt tỏ ra vô tư, lời nói lạnh lùng như không tim không phổi, nhưng thật ra cũng chẳng phải lòng gan dạ sắt gì cho cam. Ít nhất thì cái nhẫn tâm, tuyệt tình trên thương trường của Cố Tây Lương, cả đời này anh cũng không học theo nổi. Nhiều năm qua, cái tên kia tựa hồ trở thành một điều cấm kỵ, cũng chưa từng được bất cứ ai nhắc tới. Mạc Bắc cho rằng, hình bóng người con gái ấy trong lòng Cố Tây Lương dần dần cũng đã bị thời gian cuốn vào quên lãng, nhưng mãi đến khi anh phát hiện ra, mỗi người con gái mà Cố Tây Lương qua lại đều có một điểm gì đó rất giống người kia, anh mới hiểu rõ. Cố Tây Lương chính là người như vậy, anh ta rất ít khi có khao khát muốn tóm giữ một thứ gì đó bên mình, nhưng một khi đã quyết định, đó chắc chắn là chuyện cả đời.

Chỉ có điều, Nguyễn Ân thoạt nhìn có vẻ là một cô gái đơn thuần, nếu như bị đối xử như một kẻ thế thân, liệu có phải quá bất công với cô ấy không? Mạc Bắc chỉ thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng cô ấy có thể yêu Cố Tây Lương ít đi một chút… Mạc Bắc nhìn sang phía chú rể.

“Ngày hôm nay nói gì cũng phải nhìn thấy cậu say mềm ở đây, nếu không tôi nhất định không đi!”

Cố Tây Lương chẳng nói hai lời, lập tức nâng ly rượu lên uống cạn. Nguyễn Ân khẽ kéo tay áo anh, dặn anh không nên uống như vậy, rất hại dạ dày, nhưng Cố Tây Lương nhún vai, không để tâm. Mạc Bắc quả thật rất quá trớn, bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Nguyễn Ân, đưa một ly rượu còn đầy cho cô: “Chị dâu, chị sẽ nể mặt thằng đệ này chứ?”.

Nguyễn Ân không biết làm sao, đành phải giơ tay lên nhận, nhưng còn chưa kịp cầm vào đã bị Hòa Tuyết giật trước, cô ấy đưa lên miệng một hơi uống cạn. Hòa Tuyết biết Nguyễn Ân không uống được rượu, chỉ cần vừa chạm vào lập tức cả người nổi mẩn đỏ dị ứng. Có lần tâm trạng không vui, cô kéo Nguyễn Ân đi mua bia về uống, Nguyễn Ân vì chiều lòng cô mà phải uống cùng, kết quả bị dị ứng cồn nghiêm trọng đến mức ngất lịm, phải nằm viện một tuần. Từ sau lần đó, Hòa Tuyết không bao giờ để Nguyễn Ân chạm vào bia rượu nữa.



Đưa cái ly không tới trước mặt Mạc Bắc, Hòa Tuyết nhướn mày đầy khiêu khích: “Tiểu đệ, có gan thì uống với chị này!”.

Mạc Bắc sa sầm mặt, mỗi lần đụng phải Hòa Tuyết đều là tình huống không hay. Chị á? Cùng lắm cô ta chỉ mới hai mươi hai chứ mấy! Mình còn hơn cô ta những bốn tuổi cơ mà! Bàn này toàn là mấy người bạn thân hay đi chơi cùng nhau, Hòa Tuyết nói như vậy thì Mạc thiếu gia như anh còn đâu là mặt mũi nữa? Vì thế, Mạc Bắc bắt đầu nổi tính ngang tàn, mặc kệ mọi người khuyên can, nhất định đòi phân cao thấp với Hòa Tuyết. Cả hai người đều bướng bỉnh, sống chết không chịu thua, cuối cùng đều lao vào toilet nôn như điên, đến nước đó rồi mà vẫn còn cứng đầu.

“Tôi thật không hiểu nổi, cô chịu thua một lần thì có làm sao? Dù gì cô cũng là khuê nữ, thua cũng không có mất mặt, hơn nữa còn giữ thể diện cho bản công tử! Ngoài kia khối người muốn được uống rượu cùng tôi đấy cô có biết không hả?”

Mạc Bắc vừa dứt lời, lại lập tức nôn ra một trận. Hòa Tuyết ngẩng đầu, lấy tay vỗ ngực, quay sang nhìn Mạc Bắc, hừ lạnh một tiếng.

Quả đúng là oan gia không lệch đi đâu được!

Chiếc Bentley màu trắng chạy giữa dòng xe cộ ngược xuôi. Cố Tây Lương uống khá nhiều, anh nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, gục đầu bên vai Nguyễn Ân ngủ một giấc. Trái tim không ngừng giật thót của Nguyễn Ân lúc này mới đập bình ổn như thường. Chỉ tại anh lúc nào cũng tỏ ra lãnh đạm, khiến cho người khác nhìn vào liền nổi lên sợ hãi, dè dặt. Bây giờ nhìn bộ dạng này của anh mới thấy giống một người đàn ông bình thường, đó là chồng của cô! Vừa nghĩ tới một chữ “chồng” này, Nguyễn Ân lập tức đỏ mặt. Nhớ lại hôn lễ vừa mới thúc, cô chợt phát hiện hình như người nhà họ Cố cũng không có mặt. Cô làm như vô ý hỏi, Cố Tây Lương thuận miệng đáp: “À, ông ngoại tạm thời không liên lạc được”.

Còn anh cả…

Cố Tây Lương đột ngột mở mắt, rồi lại nhắm mắt. Nếu như có thể không biết, vậy thì tốt nhất là vĩnh viễn che giấu…

Chương 3: Biết rõ từ lúc bắt đầu (2)Dịch: Sahara

Nguyễn Ân nhớ kỹ buổi tối hôm ấy, không có ánh trăng động lòng người, thậm chí ông trời còn xấu xa đến nỗi làm mưa rơi xuống rả rích. Chiếc xe dừng lại trước cửa một tòa nhà ba tầng kiểu Tây, bên ngoài nhìn qua có phần cũ kĩ nhưng bên trong lại được lắp đặt những trang thiết bị hiện đại. Cố Tây Lương không thích trong nhà có vị đạo xa lạ, nên cả ngôi nhà lớn như vậy cũng không có lấy một người giúp việc nào. Lục Thành xuống xe trước, Nguyễn Ân dìu Cố Tây Lương, nghiêng nghiêng ngả ngả thật không dễ dàng gì mới vào được trong nhà, vai còn bị nước mưa làm ướt hết. Cô đỏ ửng mặt cởi áo khoác ngoài cho Cố Tây Lương, treo lên móc áo, cuối cùng chỉ còn lại chiếc áo sơ mi bên trong. Cố Tây Lương chợt cử động khẽ, Nguyễn Ân lập tức rụt tay lại không dám tiếp tục nữa. Do dự một lúc lâu, cô nghĩ nếu cứ để anh mặc đồ ẩm ướt đi ngủ thế này sẽ bị cảm mất, nhưng cô lại quên mất mình cũng đang ướt sũng.

Hai người đã là vợ chồng, còn sợ sệt cái gì nữa? Cho dù có phát sinh chuyện gì thì cũng rất bình thường, không phải ư? Đằng nào thì mình cũng đã ước định rồi, anh ấy chính là người suy nhất mình muốn…

Thế là, Nguyễn Ân lại đưa tay ra thử thăm dò, cởi cúc áo sơ mi của Cố Tây Lương. Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc,… tới chiếc cuối cùng, tay cô run lên, giây tiếp theo đã bị người ta xoay mình lại đặt dưới thân, những nụ hôn tới tấp rơi xuống…

Một cơn đau nhức như bị vật nhọn đâm xuyên trái tim vừa qua đi, móng tay trắng ngần của Nguyễn Ân đâm vào vai Cố Tây Lương. Cô ôm lấy người đàn ông trước mặt, khoảng khắc đó, cô cảm thấy như mình vừa có được toàn bộ thế giới, như một đóa hoa xinh đẹp trăm năm chờ đợi cuối cùng đã đến ngày nở rộ.

Cố Tây Lương nửa tỉnh nữa mê, anh nhìn bóng hình người con gái bị mình bao phủ, giơ tay lên chạm tới hàng lông mi của cô, giọng nói của anh dịu dàng… Nguyễn Ân có thể nghe thấy rõ…

Anh vừa mới gọi: Diệc Thư…

***

Hôm sau, Nguyễn Ân dậy rất sớm, còn chưa tới bảy giờ, đây là thói quen hình thành từ khi cô học đại học. Sáng sớm ngày xuân, ánh mặt trời không quá mãnh liệt, Nguyễn Ân nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ, tia nắng đầu tiên chiếu vào trên khuôn mặt kiên nghị của Cố Tây Lương. Nguyễn Ân ngồi yên lặng bên giường nhìn anh. Anh ngủ rất say, chỉ có điều dường như cảm nhận được có người tới gần mình, anh khẽ lui người lại, để cách ra một khoảng trống. Hệt như đêm qua, hai người quay lưng vào nhau mà ngủ. Nguyễn Ân đóng cửa phòng ngủ lại, đi xuống tầng dưới chuẩn bị bữa sáng. Một lúc sau Cố Tây Lương cũng theo xuống, vừa trông thấy cô, anh liền ngẩn ra, giống như vừa định thần lại, anh đi tới bên cạnh thờ ơ hỏi: “Dậy sớm thế?”.

Thấy anh vẫn mặc đồ ngủ, để lộ ra một vùng da quanh xương quai xanh, Nguyễn Ân không khỏi nhớ lại chuyện đêm qua. Mọi thứ hiện ra như một thước phim quay chậm, từng cảnh, từng cảnh được chiếu lại. Cô lập tức ửng hồng mặt: “Đánh thức anh rồi à? Em xin lỗi. Em cứ đến giờ đó là tự nhiên tỉnh”.



Cố Tây Lương lắc đầu, thực ra anh tỉnh dậy là do Lục Thành gọi điện tới thông báo hợp đồng giữa Cố Thị và Hàn Thông đã thảo luận xong, hỏi có cần mang tới cho anh xem qua không. Có lẽ đã quên mất chuyện mình vừa kết hôn hôm qua, hiện giờ đã có vợ, anh không do dự mà nói với Lục Thành: “Cậu tới công ty trước đi, tôi lái xe tới sau”.

Cố Tây Lương ra cửa thay giày, Nguyễn Ân gọi anh lại, cuống quýt chạy tới hỏi: “Anh đi đâu bây giờ?”.

Cố Tây Lương chẳng phân vân đáp: “Công ty”.

Nguyễn Ân cũng không nghĩ gì nữa: “Không ăn sáng ư?”.

“Không.” Cửa mở ra, chiếc điều khiển từ xa trong tay anh khẽ phát ra một tiếng động nhỏ. Cảm giác vẫn còn ánh mắt dõi theo mình, anh quay đầu lại.

“Sau này không cần làm bữa sáng cho anh, anh không có thói quen ăn sáng.”

“Vâng.”

“À, em có visa Schengen[1] hay hộ chiếu không?”

“Để làm gì?”

“Hưởng tuần trăng mật.”

Thấy đối phương không đáp, Cố Tây Lương lại lên tiếng: “Bỏ đi, để anh bảo Lục Thành lo liệu giúp em, em chuẩn bị một chút đi, muốn đi nơi nào thì gọi điện cho cậu ta để cậu ta mua vé máy bay”.

Kết thúc cuộc đối thoại, Cố Tây Lương lên xe, chiếc Ferrari rú lên một tiếng rồi lao ra khỏi cửa lớn.

Chẳng biết vì sao, Nguyễn Ân có cảm giác cái tên mà Cố Tây Lương gọi là tên một người con gái, có lẽ đây là trực giác. Lúc đầu cô nghĩ, như vậy thì có sao chứ, một người đàn ông khiến người ta đuổi theo không ngớt như anh, nếu cuộc sống tình cảm mà trống rỗng mới là chuyện lạ. Thế nhưng, thật sự không sao ư? Ông xã của mình, trong giờ phút mấu chốt lại gọi tên một người phụ nữ khác, cô thật sự sẽ không để tâm ư, thật sự không có một chút tò mò, một chút ghen ư?

Cô thừa nhận, cô có để tâm, có tò mò, có ghen…

Giống như nàng Eva bị trái cấm mê hoặc, Nguyễn Ân bắt đầu thử đi tìm manh mối, cô muốn biết cô gái kia là người như thế nào mà có thể khiến anh nhớ mãi không quên như vậy. Tủ quần áo, ngăn kéo, phòng làm việc, nơi nào cũng trống tuếch, Nguyễn Ân có phần thất vọng. Cô ngã vào sô pha nằm đờ ra, chợt đường nhìn chạm tới một chiếc ví Levis màu đen. Nếu cô không nhầm thì đó là ví của Cố Tây Lương. Cảm giác mình đã tới rất gần bí mật kia, Nguyễn Ân đột nhiên sợ hãi, cô nhớ tới ba khả năng mà Hòa Tuyết từng tổng kết.

Phụ nữ nhất định không được tò mò, nếu không sẽ tự chuốc lấy phiền phức. Đặc biệt là tò mò về người yêu của mình, bởi vì lúc ấy anh ta sẽ cho rằng bạn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh ta. Càng không thể nảy sinh lòng tò mò đối với người đàn ông nào khác, trừ khi bạn có ý định hồng hạnh vượt tường. Về sau khi đã thân thiết với Mạc Bắc rồi, Hòa Tuyết cũng nói điều này với anh ta, chỉ khác là đổi chủ ngữ thành “đàn ông”, lúc ấy Mạc Bắc đang lái “bà hai” của mình trở Hòa Tuyết đi hóng gió. Anh ta uống một ngụm nước, kết quả nghe thấy Hòa Tuyết nói vậy, rõ ràng đang chạy xe trên đường cao tốc nhưng lại ngây người ra mất một lúc, cố gắng kìm nén không phụt nước trong miệng ra. Hòa Tuyết còn nhoài ra vỗ lưng giúp anh, Mạc Bắc đổ người về phía bánh lái cười khúc khích, khó khăn lắm mới bình ổn trở lại, quay sang nghiêm trang nói với Hòa Tuyết: “Anh cả đời này ngoài Cố Tây Lương ra chưa từng phục vụ ai, hiện giờ thêm một người nữa rồi! Em lúc nào cũng như vậy, đúng là kinh điển!”.

Thế nên, Nguyễn Ân khờ dại nghĩ, quá khứ dù sao cũng là quá khứ rồi, cuối cùng người mà anh lựa chọn chẳng phải chính là mình ư? Cùng lắm thì bản thân mình cố gắng hơn một chút để gạt cái tên kia ra khỏi cuộc sống của hai người.

[1] Visa Schengen là thị thực nhập cảnh cho phép người dùng được nhập cảnh vào 26 quốc gia nằm trong khối Schengen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nếu Lại Có Một Người Như Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook