Nếu Lại Có Một Người Như Anh

Chương 1: Chỉ vì cái bóng của em…

Lâm Phỉ Nhiên

12/10/2013

Cố Tây Lương đột ngột bật người đứng dậy khỏi chiếc ghế da, hai tay chống xuống hai bên đầu bàn hội nghị, giọng nói dứt khoát: “Không có thương lượng gì hết!”.

Mọi người trong phòng nhốn nháo.

Kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, Cố Tây Lương tiếp nhận áo khoác từ tay Lục Thành rồi quay về phòng làm việc không thèm ngoảnh đầu lấy một cái. Anh vừa ngồi xuống, Hàn Duệ đã gọi điện tới.

“Hai hổ tranh chấp, ắt có thương vong. Anh suy nghĩ kỹ càng chưa? Xác định?”

Im lặng một chốc, Cố Tây Lương nói: “Nếu trong đời không điên cuồng lấy một lần thì chẳng phải sống uổng công rồi sao?”.

Đối phương không hỏi nguyên do nữa, nói tiếp: “Bên Washington báo tin tới, hành động tiếp theo của Nhân Đạt nhắm vào hậu cần Đức Cơ. Tổng số cổ phiếu và future index của Đức Cơ mà chúng ta đang nắm giữ hiện tại là 68%, có cần mua vào toàn bộ không?”.

Người đàn ông ngửa người trên chiếc ghế tựa, ngón tay gõ liên tục trên tay vịn, vài giây sau, anh ta lạnh lùng phun ra hai chữ: “Bán sạch!”.

Đầu dây bên kia nghe vậy liền bật cười: “Cố Tây Lương, quả nhiên tôi không nhìn lầm người!”.

Chín giờ tối, thành phố sống về đêm mới bắt đầu sự náo nhiệt vốn có của nó. Cố Tây Lương đứng bên cửa sổ sát đất nhìn khung cảnh phồn hoa bên ngoài, ánh đèn nê-ông lập lòe trong mắt, đột nhiên anh nhớ tới câu nói của ai đó.

Tôi đảo ngược thế giới, chỉ vì cái bóng của em.

Về Cố Tây Lương:



Từ khi em ra đi, tôi trở thành một người đàn ông bất cẩn. Tôi làm những chuyện mà tôi cứ ngỡ cả đời này mình sẽ không làm, yêu một người từng nói cả đời này sẽ ở bên cạnh, nghe những câu chuyện nhạt nhẽo về gấu Bắc Cực và chim cánh cụt…

“Gấu Bắc Cực cô đơn đứng ngây người trên tảng băng, buồn chán nhổ đám lông trên người mình, một sợi, hai sợi, ba sợi… Cuối cùng nhổ đến một cọng cũng chẳng còn, nó chợt kêu to: “Lạnh quá!”. Thế là sau đó, chim cánh cụt cũng bắt đầu nhổ những sợi lông trên người mình, khi toàn thân nhẵn nhụi, nó quay sang nói với gấu Bắc Cực: “Đúng là lạnh thật!”.”

Tôi chưa bao giờ cho phép người kể chuyện nhắc tới hai từ “gấu Bắc Cực” và “chim cánh cụt”, mà luôn bắt họ dùng ABCXYZ để thay thế. Bởi vì… tôi sợ mình sẽ nhớ tới em, sẽ nhớ tới hình ảnh em gắng mỉm cười khi hai hàng nước mắt đang lã chã rơi dưới ánh mặt trời đổ lửa…

Đúng như câu nói quen thuộc: “mất đi rồi mới biết trân trọng!”, giống như những tình tiết cường điệu trong phim thần tượng mà em vẫn luôn yêu tha thiết…

Không thấy em nữa, tôi mới nhớ em nhiều như vậy.

Về Hà Diệc Thư:

Cô khẽ trở mình, ôm lấy người nằm bên để chìm vào giấc ngủ, chợt phát hiện hai con mắt anh vẫn đang mở thao láo nhìn mình. Trong ngực trái của cô dường như có thứ gì giãy dụa muốn nhảy ra ngoài. Bàn tay người đàn ông bên cạnh chậm rãi lướt từ hông tới cổ cô, động tác dịu dàng.

“Vì sao, vì sao không phải em?”

Cô kinh ngạc ngồi dậy, lấy tay lồng ngực đang đập rộn rã, nước mắt thoáng cái lã chã rơi.

“Tây Lương, em không dám tin, anh lại dùng cách này để trả thù em!”

Về Cố Nhậm:



Ông trời rất nể tình mà trút một cơn mưa tầm tã xuống cho màu bi thương thêm đậm.

Anh biết, tất cả điểm yếu của bản thân chính là không lưu tình.

“Cố Tây Lương, anh không xứng được yêu cô ấy! Tiền bạc của tôi, sự ngang ngược của tôi, sự tranh đoạt của tôi, tất cả đều là để xây pháo đài kiên cố cho bản thân càng thêm hùng mạnh, hùng mạnh đến mức có thể đứng trước mặt cô ấy, che chắn cho cô ấy mọi giông tố. Tôi sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì cô ấy, cũng sẵn sàng đối đầu với cả thế giới vì cô ấy. Chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy cần!”.

Cố Tây Lương ôm thắt lưng bên phải vừa hứng một quyền, ánh mắt sắc bén thoáng chốc chợt dịu dàng ấm áp hẳn lên.

“Tôi không có dũng khí từ bỏ mọi thứ vì cô ấy, cũng không có tự tin đối đầu với cả thế giới vì cô ấy.”

“Tôi đời này chỉ có thể ở bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy đi dạo phố, xem phim, tán gẫu…”

“Khi cô ấy mắc sai lầm sẽ thẳng thừng mắng cô ấy, đợi cô ấy hiểu rõ bản thân sai ở đâu rồi mới để mặc cho cô ấy trút giận.”

“Lúc tâm trạng cô ấy không tốt, tôi sẽ đưa cô ấy đi quán bar, cho dù nửa đêm cô ấy sẽ tỉnh dậy khóc lóc đòi tôi gãi những chỗ mẩn ngứa trên người vì rượu.”

“Lúc cô ấy kể chuyện cười, tôi sẽ cười.”

“Lúc cô ấy khóc, tôi sẽ hiểu vì sao.”

Thế nhưng, cô gái như em sẽ chịu chấp nhận một người đàn ông thiếu hoàn mỹ như tôi ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nếu Lại Có Một Người Như Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook