Nếu Mọi Thứ Là Cách Trở ?

Chương 1:

tuilacongiannho

02/04/2021

Cô từng khẳng định rằng tình yêu cũng giống như chơi một trò chơi vậy! Nếu tỉnh táo và lí trí thì mọi chuyện sẽ nằm trong tầm kiểm soát, sẽ không phải làm ra những chuyện bồng bột, ngu ngốc để bản thân về sau phải hối hận và hơn hết chiến thắng sẽ nắm chặt trong tầm tay. Còn yêu sai cách, nghĩa là yêu mù quáng, lí trí bị đánh gục trước trái tim cùng sự háu thắng, thì có lẽ, thứ mà bản thân nhận được từ việc đó chính là danh hiệu của một kẻ thua cuộc.

Và cô chính là một trong những kẻ thua cuộc...

__________

Vốn dĩ trên cuộc đời này ai ai cũng biết giữa sự sống và cái chết là một ranh giới vô cùng mong manh. Nhưng liệu họ có biết không? Biết rằng giữa hạnh phúc và bất hạnh kì thực nó cũng chỉ cách nhau bởi một cái với tay, một cái ngoảnh đầu, một phút, hay thậm chí chỉ là một giây ngắn ngủi mà thôi...

Câu chuyện bắt đầu vào một ngày đầu mùa hè năm 2013, khi đó cô còn là một nữ sinh cấp trung học phổ thông. Ngày hôm ấy đang loay hoay dọn dẹp trong quán làm thêm, bỗng từ phía ngoài cửa, một tốp người mặc đồ đen chậm rãi đi vào. Người đàn ông dẫn đầu tầm ba mươi tiến lại gần nơi cô đứng, sắc mặt lạnh tanh, giọng điệu rắn rỏi đến mức người nghe có thể khóc thét vì hoảng sợ, hỏi cô.

"Cho hỏi, cô có phải là Lê Quỳnh Vy?

Cô như bị dọa cho tím tái mặt, ngờ ngợ, chần chừ nhưng cũng nhè nhẹ gật đầu.

"Vâng."

Đáp trả câu trả lời của cô, người đàn ông quay sang phía đám người mặt đồ đen, hất mặt.

"Hành động đi!"

Từ phía đó, hai người đàn ông khác bước đến chổ cô, đưa tay mạnh bạo khống chế cô.

Quỳnh Vy ra sức vùng vẩy, nhưng sức cô vốn yếu ớt vô cùng, cô biết mình còn lâu mới thoát ra được, bất lực, cô mặc cho đám người đồ đen kéo mình ra khỏi quán trước con mắt kì dị của nhiều người. Tống lên một chiếc xe màu đen, rồi vung vút lao đi trên con đường tấp nập.



Chẳng biết chiếc xe chạy đến bao lâu, phút chốc đã dừng lại ở cửa một bệnh viện. Lần nữa cô bị áp giải đến khoa ngoại.

Quỳnh Vy bàng hoàng, như không chịu được nữa cô quay sang, hấp tấp hỏi người đàn ông dẫn đầu kia.

"Ông là ai? Tại sao ông đưa tôi đến đây? Đến đây để làm gì chứ?"

Người đàn ông giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô, nhàn nhạt đáp.

"Để thử máu."

Cô trợn tròn mắt.

"Để làm gì?"

"Tạm thời cô không cần biết. Đưa cô ta vào."

Theo lệnh, hai người đàn ông kéo cô vào trong. Tình huống này... mười sáu năm sống trên đời cô chưa từng gặp qua bao giờ, cũng chưa hề thấy. Thứ quái dị gì đang diễn ra đây. Thực sự. Một chút cô cũng không thể hiểu nổi.

Mặc cho vị bác sĩ già rút máu từ tay mình ra ống kim tiêm, cô vẫn ngồi im thinh thít. Trong đầu suy nghĩ mãi cũng chẳng lấy ra một lí do chính đáng nào để họ mang cô vào đây. Những người này gặp một lần cũng chưa từng gặp qua. Cớ sao lại biết cô? Cớ sao lại bắt cô? Hàng trăm, hàng ngàn câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu không lấy một lời gải đáp.

Hoàn tất những công đoạn còn lại, cô không còn bị khống chế nữa. Người đàn ông lần nữa cất thứ giọng lạnh lẽo.

"Bây giờ cô có thể về nhà. Có kết quả, chúng ta sẽ gặp lại sau."



Không lấy một người đưa về, cô bị quẳng ra khỏi cửa bệnh viện một cách tàn nhẫn, không một chút lưu tình. Đám người này... rốt cuộc là họ bị làm sao? Họ vừa lấy của cô một ống tiêm máu đó.

Con đường có chút gió lạnh của buổi tối thổi qua, làm cho không khí lành lạnh. Cô sải bước, từng bước chân chầm chậm, nhẹ nhàng. Cuộc đời cô vốn lạ lẫm từ lúc còn nhỏ. Từ khi cô nhớ được, đã thấy mình là một cô nhi ở cô nhi viện, năm lên sáu, cô được vợ chồng người nông dân nhận nuôi, gia cảnh tuy không giàu có nhưng họ rất là yêu thương cô, tưởng đâu cuộc đời cô đã có được hạnh phúc, nhưng không lâu sau đó cha nuôi của cô lâm bệnh, chạy chữa nhiều bác sĩ đến bán vườn tượt, bán nhà mà không lấy chút khả quan, không lâu sau ông qua đời. Chỉ còn cô và mẹ lặn lội vào phố sinh sống. Mẹ nuôi cô tuy cũng lớn tuổi, nhưng hằng ngày bà cũng đi rửa chén thuê ở hai, ba cử hàng kiếm tiền nuôi cô ăn học. Tiền nhà, tiền phòng trọ, kèm theo tiền ăn, một mình mẹ cô làm không nổi, bà phải đi vay mượn, nhưng lúc đó cô còn quá nhỏ, không biết được hết. Có biết cũng chẳng giúp được gì. Vẫn vô tư, hồn nhiên mà chẳng hề biết mẹ cô hằng ngày bị đánh đập dưới tay bọn cho vay nặng lãi. Những buổi tối nằm cạnh mẹ, trông thấy những vết bằm, vết tím trên khuôn mặt mẹ cô hồn nhiên sờ vào những vết đấy mà hỏi "Mẹ làm sao?". Lúc đấy mẹ hôn nhẹ vào trán cô và nói "Mẹ bị ngã.". Cô lại nắm lấy tay mẹ dặn dò một cách đáng yêu "Lần sau mẹ của con phải cẩn thận đấy nhé!", mẹ cô lại mỉm cười hiền hậu, gật đầu. Cô nào hay biết, những vết bầm tím đó là những vết nuôi nấng cô, cho cô ăn học như bao đứa trẻ khác.

Năm cô lên mười, vào một đêm mùa đông giá lạnh, cô chợt sốt dữ dội, mẹ cô lo sợ chạy đi vay tiền mua thuốc ở một nhà giàu đầu hẻm. Mặc cho bà chủ nhà giàu chửi rủa, mẹ cô vẫn đứng năng nỉ, cuối cùng bà ta ném mặc mẹ cô hai mươi nghìn đồng. Mẹ cô vui mừng khôn xiết. Vội cầm tiền chạy đi đến tiệm thuốc. Bà chạy trên con đường bụi gió mùa mịt, từng cơn gió cuốn theo những chiếc lá cuồn cuộn, hòa lẫn bà vào làm một. Khiến người trên đường không tài nhìn thấy. Và cứ thế, một chiếc xe đã tông phải mẹ cô. Cướp đi mạng sống của bà chỉ bằng một tiếng "Rầm" thật to.

Đêm đó cô sốt miên man. Đến vài ngày sau, cô nghe mọi người ở hiện trường kể lại, khi ngã xuống mẹ nuôi cô vẫn cầm chặt trong tay tờ giấy hai mươi nghìn đồng, miệng còn cố gắn nói "Hãy cứu con bé, hãy cứu lấy con gái tôi."

Đối với cô mà nói đó là một người nhân hậu mà cả kiếp này, cô chẳng bao giờ tìm ra được ai như thế nữa.

Cũng may mắn rằng, đám cho vay nặng lãi không hề biết sự tồn tại của cô, vì mẹ cô chưa từng nói vay tiền nuôi con gái, mẹ cô nói với họ rằng bà vay tiền chơi cờ bạc. Ôi! Người phụ nữ. Cuộc đời này có chết đi cô cũng không quên được công ơn nuôi dưỡng, chăm sóc và yêu thương đó.

Không còn mẹ bên cạnh, cô vẫn cố gắn thực hiện mong muốn của bà, để trên thiên đường bà sẽ mỉm cười với cô. Mười tuổi, cô đi rửa chén thuê kiếm tiền ăn học, nhà trọ không còn, bà chủ thương tình cho cô quét dọn và ở trong một cái kho cũ kĩ. Lớn hơn chút nữa cô bắt đầu đi làm thêm ở những quán phục vụ, tính đến nay cũng đã được ba năm ròng. Trong lòng cô luôn tự nhủ "Cho dù có chết thê thảm nhất thì cô vẫn phải học hành một cách thành tài".

__________

Ở một nơi của bệnh viện, người đàn ông đồ đen rút điện thoại ra gọi cho ai đó, trên tay nắm chặt tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN.

Đầu dây bên kia là những tiếng tút dài, cuối cùng cũng có người nhấc máy, nhưng không có giọng nói cất lên.

Ở nơi này người đàn ông dán mắt vào tờ giấy, nói bằng giọng cung kính nhất có thể. Cũng đủ cho biết đầu dây bên kia là người có quyền thế đến cỡ nào.

"Thưa cậu chủ, cô gái đó... cô ta đúng thật là con của ông chủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nếu Mọi Thứ Là Cách Trở ?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook