Nếu Mọi Thứ Là Cách Trở ?

Chương 4:

tuilacongiannho

02/04/2021

"Cốc... cốc... cốc..."

Vị quản gia già đưa tay gõ cửa phòng cô, ông nhìn đồng hồ. Giờ này đã là mười giờ sáng mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô bước ra khỏi cửa. Cô gái này... có phải là loại con gái hư hỏng không đây? Cô ta sinh ra và lớn lên ở đời sống chợ búa. Chả trách vì sao cô là người không có gia giáo. Cậu chủ... không biết rằng cậu có bị làm sao không? Ông chủ... người cũng mất rồi! Nếu cậu không mang cô gái này về, cũng không ai dám khiển trách mà. Chắc là cậu có vân đề thật rồi.

Ông lắc đầu, ảo não rời khỏi cửa phòng cô, đi xuống lầu.

Đang uống trà, vừa thấy quản gia đi xuống một mình, sắc mặt anh có chút không được tốt, nhíu đôi lông mày hỏi ông "Cô ta đâu?".

"Thưa cậu chủ. Dường như cô ấy vẫn chưa thức dậy. Tôi đã gõ cửa đến bốn, năm lần. Một giọng nói truyền ra cũng không có."

"Ông đi lấy chìa khóa dự phòng cho tôi. Tôi sẽ tự mình mở cửa."

"Dạ vâng thưa cậu." Dứt lời, ông vội chạy đi lấy chìa khóa.

Chẳng mấy chốc, chìa khóa đã nằm trên đây Quốc Hưng. Anh đứng dậy, bước chậm rãi lên từng bậc thang, đến cửa phòng cô, từ tốn tra chìa khóa vào.

"Cạnh."

Cánh cửa bậc mở. Trong căn phòng, Quỳnh Vy yên lặng ngồi bên khung cửa sổ. Dáng vẻ không giống mới thức dậy, mà là ngồi đó từ rất lâu rồi.

Nghe tiếng cửa mở, cô vẫn không quay lại nhìn.



"Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" Anh đứng dựa vào vách, bắt chéo chân, dò xét cô. "Có vẻ như cô dậy từ rất sớm. Vậy tại sao không xuống nhà dưới. Nghe tiếng gõ cửa cũng không thèm đoái hoài gì đến?"

Quỳnh Vy vẫn chăm chú nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bên ngoài Vài chú chim bay nhảy trên ngọn hoa phượng vĩ, đỏ rực. Tạo ra một bước tranh sống động gữa trưa mùa hạ.

"Tôi là em gái anh đúng chứ?"

"Chẳng nhẽ những gì tôi nói hôm qua, cô vẫn chưa hiểu?"

"Hiểu. Tôi hiểu. Và tôi cũng có thể làm những gì mình thích phải không?"

Anh chợt cười lạnh. Nụ cười mang ý đùa cợt, pha lẫn sự khó hiểu. "Chưa gì mà đã như thế rồi sao? Còn nhỏ như vậy mà đã... Cô đúng thật là người biết nắm bắt cơ hội."

Quỳnh Vy quay lại, để nhìn thẳng vào mặt anh như bây giờ, cô cũng chuẩn bị tâm lí rất nhiều. "Tôi sẽ được đến trường chứ?"

Quốc Hưng chợt ngạc nhiên. Ban đầu, anh cứ ngỡ cô đòi vật chất, những thứ đắt tiền. Anh lại không ngờ rằng, cô đòi đi học, một thứ mà con nhà giàu chưa bao giờ xếp vào diện ước mơ hay sở thích.

"Đương nhiên là cô không được đi học rồi!". Phải! Những thứ gì là ước mơ, những thứ gì là sở thích của cô. Không cần biết nhỏ hay lớn. Anh sẽ lập tức dặp tắt.

"Tại sao?" Quỳnh Vy đứng dậy. Khóe môi giần giật, rung lên.

"Bởi vì tôi không thích." Anh cương nghị, cỡn cợt.



"Nếu đã đến đây đoàn tụ mà tôi vẫn không được cắp sách đến trường. Làm ơn! Cho tôi về lại chỗ cũ."

Trong người anh sớm đã có cảm giác tức giận. Mày đen nhíu chặt. "Về chỗ cũ? Nơi này, không phải để cô muốn đến thì đến. Muốn đi thì đi. Loại người như cô cũng có nguồn cảm hứng học tập hay sao?"

Quỳnh Vy đứng phắc dậy, hai bàn tay nắm chặt tự bao giờ. "Tôi đang nói những gì thật lòng!"

"Thật lòng! Tốt thôi! Cô càng thật lòng, tôi càng khoái làm trái ý. Cô dừng hòng tôi cho cô bước nửa bước ra khỏi căn hộ này."

"Anh..." Cô mím môi. Hận không thể vung một dấm, đấm vào khuôn mặt này cho bằm tím.

"Còn bây giờ. Cô muốn nhịn đói thì tiếp tục đứng ở đây. Tôi không cản." Anh xoay lưng, bước ra khỏi phòng.

Máu mủ ruột thịt, rốt cuộc là thứ gì? Cô cảm thấy nó thật tồi tệ, thật kinh tởm. Nếu sớm đã không ưa, vậy tại sao còn mang về? Để rồi cho mọi chuyện như thế? Cô căm ghét. Nhất định, cô phải thoát khỏi nơi này.

__________

Quốc Hưng vung tay, ném vỡ chiếc cốc quảng gia vừa đưa cho. Đối mặt với cô gái anh thù hận, cảm giác chán ghét dù một chút cũng không có.

Ánh mắt to tròn cương nghị, giương lên đối đầu với người đối diện. Một vẻ mặt bất khuất, kiên cường, mà đằng sau đó là một trái tim yếu đuối.

Không phải là anh không biết quá khứ của cô. Trước khi mang cô về đây, anh đã tìm hiểu rất kĩ. Biết được cô là một đứa bé bất hạnh như thế nào? Tội nghiệp như thế nào? Nhưng anh vẫn quyết tâm dày vò. Đơn giản, vì anh hận người đàn bà đó. Người đàn bà nhẫn tâm phá tan hạnh phúc gia đình anh, bóp nát tuổi thơ của anh một cách tàn ác...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nếu Mọi Thứ Là Cách Trở ?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook