Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh
Chương 14: Anh đứng cách tôi hai mươi centimet, đi lướt qua người tôi
Tuyết Tiểu Thiền
15/11/2014
Cậu được lắm, Tịch
Hạ, cậu câu kéo được chủ tịch từ khi nào thế? Anh ấy là chàng trai mà
mọi nữ sinh trong trường này đều ngưỡng mộ, một người đàn ông đầy ma
lực, cậu khá lắm.
Khi Chương Tiểu Bồ nhìn thấy tôi và Xuân Thiên cùng nhau đi về sau bữa cơm, ngay ngày hôm sau cô ấy đã đến túm lấy tôi và kéo vào một nhà hàng nói là muốn mời tôi ăn cơm, sau đó chất vấn tôi, muốn tôi kể cho nghe.
Kể chuyện gì? Có gì để kể đâu, tôi nói: Anh ấy đâm phải mình, muốn mời mình ăn cơm để chuộc lỗi, mời năm lần bảy lượt, chỉ đơn giản thế thôi, được chưa?
Nhóc ơi, không đơn giản như thế đâu. Cậu phải biết có một từ được gọi là “duyên ngầm”, cậu chính là dạng người như thế. Đấy chính là sự hấp dẫn toát ra từ bên trong, cũng giống như mặc quần áo, mỏng tang hớ hênh nhưng chưa chắc đã gợi cảm, nhưng cậu xem, cậu mặc một chiếc váy dài bằng vải bông cũ kĩ, để mặt mộc, lại chính là một sự hấp dẫn khác, cộng thêm cả sự cô độc của cậu, sự e thẹn của cậu, hễ nói chuyện với con trai là đỏ mặt, tất cả đều rất gợi cảm.
Cậu nói linh tinh gì thế? Người ta còn nhỏ thế này, gì mà gợi cảm với không gợi cảm!
Nói thật, tôi vẫn luôn nghĩ rằng Chương Tiểu Bồ rất gợi cảm, cô ấy thích mặc những bộ đồ diêm dúa, dù mỏng dù lộ thế nào cũng vẫn dám mặc, vào học ở một trường trăm hoa đua nở như Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, lại càng có môi trường để phát huy! Hơn nữa, cô ấy luôn tận dụng mọi cơ hội để mặc đồ màu hồng, điều này rất đáng sợ, một màu sắc như màu hồng, không cẩn thận sẽ bị người ta cho rằng người mặc nó là người con gái có thân phận đặc biệt, nhưng cô ấy mặc lên lại xinh đẹp như thế, có phong cách như thế!
Sau này Xuân Thiên nói, Chương Tiểu Bồ hướng ngoại, còn tôi hướng nội, người hướng ngoại giống như bông hoa hướng dương nở rộ, người hướng nội giống như đóa dạ hương trong đêm, vấn vương, uyển chuyển khiến người ta phải nao lòng. Chính bởi vì không phô trương, chính bởi vì mang trong mình hương bạc hà và mùi hương loài bướm của đời này kiếp trước, nên mới khiến người khác khó quên.
Người hướng ngoại là người xông vào trận địa của địch khi cuộc chiến đang diễn ra ác liệt, tràn đầy khoái cảm của sự hăng hái không biết lùi bước, còn người hướng nội là người lặng lẽ thu xếp mọi việc trong sự lặng im, hướng nội thực sự là khí chất của thứ hương thơm êm dịu. Người con gái như thế không quá diễm lệ rực rỡ, nhưng lại có một sức hấp dẫn ngầm, cuồn cuộn trong lòng… Đó là những lời Xuân Thiên nói khi bày tỏ tình cảm với tôi khoảng một năm sau đó, nhưng tôi cười nói: Em không hiểu.
Em hiểu, em hiểu hết. Em giả vờ không hiểu thôi.
Cho dù là giả vờ, thì tôi cũng phải giả vờ đến cùng.
Khi trong lòng bạn mang bóng hình của một người thì bạn sẽ không thể còn ôm đồm thêm một người nào khác nữa. Trái tim cũng giống như một căn phòng, chỉ có một chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa đó nằm trong tay người con trai mà bạn yêu, nếu anh ấy không đến, thì căn phòng của bạn mãi mãi trống rỗng.
Chiếc chìa khóa của tôi nằm trong tay Thẩm Gia Bạch.
Chỉ trong tay anh thôi.
Vì vậy, tôi đã dùng danh nghĩa anh trai em gái để đẩy Xuân Thiên xuống địa ngục. Người con gái thông minh nhất luôn biết phải dùng cách nào để đẩy người con trai thích mình ra xa, chiêu này vừa có thể duy trì tình bạn, lại cũng mang cả sự khách khí, sự khách khí đó lạnh lùng đẩy người kia ra xa cả nghìn dặm.
Sau khi Chương Tiểu Bồ chất vấn tôi mà không đạt được kết quả như mong muốn đã nói: Dù sao cái thứ gọi là tình yêu kia cũng không nói hay được, đôi khi cậu nghĩ nó mạnh mẽ cuộn trào, thì nó lại lững lờ như nước chảy, cậu nói muốn bên nhau cả đời này, thì nó sẽ rời xa cậu ngay lập tức.
Chuyện gì thế? Tôi hỏi.
Cô ấy lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, sau đó nói: Châm cho mình.
Trời ạ! Cậu bắt đầu hút thuốc từ bao giờ?
Khi ở cùng với Lê Minh Lạc, anh ấy nói mình rất phong trần, anh ấy nói khi mình hút thuốc nhìn rất đẹp, thế là mình hút thôi.
Lê Minh Lạc bảo cậu làm gì thì cậu cũng làm sao? Đồ ngốc!
Chứ lại không, phụ nữ là những con ngốc mà.
Cậu đừng có phụ nữ, phụ nữ mãi thế, cậu mới bao nhiêu tuổi.
Là phụ nữ!
Chỉ là con gái thôi!
Cô ấy đột nhiên áp sát vào tai tôi nói, Tịch Hạ, cậu đúng là đồ ngốc, ngủ với đàn ông rồi thì gọi là phụ nữ, ngốc quá!
Mặt tôi đỏ bừng lên: Cậu đừng có mù quáng như thế Chương Tiểu Bồ. Tôi mắng cô ấy: Cậu đúng là xấu xa.
Chương Tiểu Bồ ngay từ đầu lúc nào cũng khiến tôi phải giật mình thon thót. Cô ấy bao giờ cũng đi trước một bước, bất luận là chuyện gì, tình yêu đầu, hay tình yêu mãnh liệt, tôi còn đang hoang mang mơ hồ thì cô ấy đã mạnh bạo làm tới rồi.
Tuy nhiên, nhìn dáng cô ấy khi hút thuốc đúng là đẹp, khi cô ấy lim dim mắt nhìn rất phong trần, cùng lúc yêu đương với Lê Minh Lạc, cô ấy vẫn đi leo núi, đi chơi công viên, đi xem phim, uống rượu với những bạn nam khác trong khoa, tóm lại, cuộc sống của cô ấy lúc nào cũng phong phú đa dạng như thế.
Tôi và Chương Tiểu Bồ thuộc hai tuýp người hoàn toàn khác nhau, theo như lời của Xuân Thiên thì cô ấy là cây hoa gạo vênh vang, khoe từng bông, từng bông hoa lớn đỏ rực rỡ cho đến tận khi tàn.
Còn tôi là cây hoa xoan khẳng khiu, khi lá già rụng đi, lá non mới mọc.
Nếu dùng hoa để hình dung, thì cô ấy là hoa mẫu đơn, một vẻ đẹp yêu kiều kiêu sa, nghiêng nước nghiêng thành, còn tôi chỉ là bông hoa nhài bé nhỏ, chỉ có hương thơm lặng lẽ lan tỏa.
Nếu dùng sứ để hình dung, cô ấy chính là thứ đồ sứ được nung ra từ lò nung dùng áp suất lớn, còn tôi là thứ đồ sứ được nung ra từ một lò than. Người hiểu biết thì sẽ khen tốt, còn người không biết thì sẽ nói là thứ đồ sứ thô sơ ở nơi hoang dã.
Nhưng điều đó không hề cản trở việc tôi và cô ấy trở thành bạn, tâm sự với nhau những chuyện thầm kín nhất.
Ví dụ như kích cỡ của nội y.
Chương Tiểu Bồ có một bộ ngực rất đầy đặn, theo cách nói của tôi thì là mọc nhô hẳn lên, 36D, còn tôi 34A. Hơn nữa, tôi còn cao hơn cô ấy, như vậy khiến cho sự so sánh càng khập khiễng hơn, khi nhìn thấy cô ấy chạy về phía tôi, tôi luôn nói, Chương Tiểu Bồ, cậu chạy chậm thôi. Tóm lại thì cô ấy chạy không nhanh bằng tôi.
Vì vậy, bọn con trai thích cô ấy cũng là việc hết sức bình thường.
Chương Tiểu Bồ bẩm sinh đã có bản lĩnh gây tranh luận, thị phi.
Chẳng có cách nào, có những người con gái bẩm sinh đã có bản lĩnh này, bạn không phục cũng không được.
Hai bọn tôi đi đi lại lại tới tìm nhau, cô ấy liên tục kể với tôi về Lê Minh Lạc, vừa yêu vừa hận, khi hận cô ấy uống rất nhiều, khi yêu thì vứt tôi sang một bên chạy tới Nam Kinh, cuối cùng, tôi tặng cô ấy bốn từ: Trọng sắc khinh bạn. Cô ấy cười hi hi nói: Đấy chính là bản chất của con người.
Còn bí mật của tôi chỉ là bông hoa bí mật mình tôi biết, lặng lẽ nở trong trái tim tôi.
Thư của Thẩm Gia Bạch rất đúng giờ nằm trong hòm thư của lớp tôi, mỗi tuần một lá, vì sợ người khác phát hiện ra bí mật này, tôi chủ động đứng ra nhận làm người đi lấy thư cho lớp, đúng mười giờ sáng hàng ngày đều mở hòm thư. Thư tôi đi lấy về đa phần là thư của người khác, chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng vì muốn đợi lá thư của Thẩm Gia Bạch, tôi vẫn ấp ủ một cảm giác rất khác thường trong lòng mỗi khi đi lấy thư. Khi nhìn thấy chiếc phong bì màu xanh lam nằm trong thùng thư, tay tôi sẽ run run mà lấy nó.
Không nỡ đọc.
Nhất định phải đợi cho tới khi không còn ai, mới tự mình đi đến hoa viên nhỏ trong trường để đọc.
Chữ của anh vẫn bay bướm nhẹ nhàng, kể về tình hình học tập gần đây của mình, anh luôn đứng đầu. Sau đó anh hỏi tôi, Chương Tiểu Bồ, em nói xem anh nên đăng kí vào Thanh Hoa hay Phúc Đán? Anh muốn đăng kí nguyện vọng vào Thanh Hoa, bởi vì em ở Bắc Kinh.
Tôi quả quyết nói, Anh hãy đăng kí vào Phúc Đán, Phúc Đán là một trường quá tốt, hơn nữa, ở Thượng Hải cũng rất thú vị. Anh không cảm thấy một Thượng Hải xưa cũ tràn ngập mùi vị của sự phồn hoa hay sao?
Được rồi, anh nói, anh sẽ chuẩn bị để nhằm vào Phúc Đán mà tiến công.
Chớp mắt đã tới kì nghỉ đông, đây là kì nghỉ đông đầu tiên của tôi. Chương Tiểu Bồ không cùng tôi về nhà mà đi Nam Kinh, cô ấy đi tìm Lê Minh Lạc, sắc mặt của cô ấy rất khó coi, nhất định phải đi tìm Lê Minh Lạc. Tôi nói về nhà trước đã, nếu không người nhà sẽ lo lắng.
Không, Chương Tiểu Bồ nói, mình nhất định phải đi tìm anh ấy.
Trong thư Thẩm Gia Bạch hỏi tôi, Chương Tiểu Bồ, chúng ta có thể gặp nhau không?
Không, không thể. Tôi kiên quyết và dứt khoát từ chối anh! Trước khi anh vào được trường Phúc Đán, em quyết sẽ không gặp anh.
Là Xuân Thiên đã tiễn tôi ra ga tàu, tôi nói không cần phải tiễn, thật đấy, tự tôi có thể đi được. Anh nói: Em xem, anh tiễn bao nhiêu bạn học như thế mà lại không tiễn em thì thật không phải. Anh mua rất nhiều trứng gà luộc với lá trà, bánh mì, cọng cải muối, còn cả nước khoáng, vừa dặn dò tôi phải cẩn thận đừng làm mất túi, vừa giúp tôi thay pin cho máy mp3. Tôi nói: Anh làm gì vậy, giống y như là mẹ của em. Xuân Thiên nói: Anh nguyện vì nhân dân phục vụ, em cứ mặc kệ anh.
Sau khi tôi lên tàu, anh vẫn chạy đuổi theo phía sau.
Còn tôi lại không nhìn anh, chỉ nói một câu: Cảm ơn anh.
Tôi nghĩ tôi hiểu ý của Xuân Thiên.
Nhưng trong tim tôi không có anh. Trong tim tôi chỉ có người đó, người con trai vẫn đang cho rằng tôi là Chương Tiểu Bồ, anh đang học lại ở trường Nhất Trung, đọc những cuốn sách tham khảo mà tôi mua tặng anh.
Tóm lại, không thể gặp mặt, gặp mặt có nghĩa là chấm hết. Nhưng tình yêu hư ảo này có thể kéo dài bao lâu đây? Tôi không biết, thật sự là không biết. Cho dù chỉ duy trì thêm một phút, tôi cũng rất hạnh phúc!
Trước kì nghỉ tôi đã hẹn với Thẩm Gia Bạch, đúng không giờ đêm giao thừa, chúng ta hãy cùng gọi tên nhau, có được không? Đúng thế, tôi muốn hét gọi tên anh, ba tiếng.
Được, Thẩm Gia Bạch nói, Anh nhất định sẽ hét gọi tên em.
Anh hãy gọi tên ở nhà của em nhé, tôi nói, tên ở nhà của em là Từ Từ. Ngoài bố mẹ tôi ra không ai gọi tên này của tôi cả, mà nickname này gần như không ai biết.
Thẩm Gia Bạch đồng ý với tôi, anh còn đùa nói, Ở thời cổ, nếu như người con trai gọi tên ở nhà của người con gái, thì người con gái đó phải gả cho người con trai.
Tôi đỏ mặt. Mặc dù anh không nhìn thấy, nhưng tôi đã hi vọng được gả cho anh biết bao.
Tôi đã mong chờ đêm giao thừa đến như thế.
Không giờ, khi chuông đồng hồ vang lên, tôi đã hét gọi tên của Thẩm Gia Bạch. Cái tên đẹp đẽ này, cái tên đã khiến tôi mất cả ba hồn bảy vía này.
Thật là một ước hẹn tuyệt với, mỗi lần nghĩ đến, lòng tôi lại run rẩy.
Trong nhật kí tôi viết tên anh, hết lần này tới lần khác, vì là bí mật, nên tôi đã viết tên viết tắt bằng phiên âm của anh tôi viết SJB(1), anh có biết em thích anh tới mức nào không? Tôi không dám dễ dàng nói tới từ yêu, yêu thì dung tục quá.
(1). Phiên âm tên của Thẩm Gia Bạch là Shen Jia Bai.
Đúng thế, tôi cứ yêu Thẩm Gia Bạch như thế.
Thiên sứ cũng biết là tôi yêu anh, ma quỷ cũng biết, nhưng anh không biết.
Khi tôi đặt chân lên mảnh đất của thành phố quê hương, khi tôi đạp xe như bay về hướng trường Nhất Trung, tim tôi đập thình thịch, anh yêu quý, em đến rồi đây. Em đến thăm anh.
Đúng lúc học sinh trường Nhất Trung tan học, anh chen chúc trong dòng người, đi một chiếc xe đạp màu đen, hơi cũ, mặc một chiếc áo len màu tro, quần bò. Nửa năm không gặp, anh càng đẹp trai hơn, vì thi trượt nên thần thái có chút buồn bã. Hai mắt tôi cay xè, trân trân nhìn anh.
Anh không biết tôi là ai, anh cho rằng tôi là một học sinh cũng vừa tan học phải không? Vì vậy, khi anh cách tôi nửa mét và đạp xe lướt qua người tôi, tôi cảm thấy như từ mắt mình có thứ gì đó rơi xuống, từng giọt từng giọt, thấm ướt chiếc áo mới tôi mặc hôm nay.
Tôi mua áo mới là vì anh, một chiếc áo len màu hồng, thứ màu mà tôi luôn từ chối không muốn mặc. Tôi thích màu đen và màu trắng, nhưng, vì để bắt mắt hơn, tôi đã thay chiếc áo len màu hồng.
Anh không hề nhìn mà lướt qua tôi, khi chỉ còn cách tôi hai mươi centimet và đi lướt qua vai tôi. Anh không hề biết, có một người đứng bên đường, với một trái tim lụi tàn.
Tôi ngồi xổm ở giữa sân vận động trường, rất lâu, rất lâu.
Khi Chương Tiểu Bồ nhìn thấy tôi và Xuân Thiên cùng nhau đi về sau bữa cơm, ngay ngày hôm sau cô ấy đã đến túm lấy tôi và kéo vào một nhà hàng nói là muốn mời tôi ăn cơm, sau đó chất vấn tôi, muốn tôi kể cho nghe.
Kể chuyện gì? Có gì để kể đâu, tôi nói: Anh ấy đâm phải mình, muốn mời mình ăn cơm để chuộc lỗi, mời năm lần bảy lượt, chỉ đơn giản thế thôi, được chưa?
Nhóc ơi, không đơn giản như thế đâu. Cậu phải biết có một từ được gọi là “duyên ngầm”, cậu chính là dạng người như thế. Đấy chính là sự hấp dẫn toát ra từ bên trong, cũng giống như mặc quần áo, mỏng tang hớ hênh nhưng chưa chắc đã gợi cảm, nhưng cậu xem, cậu mặc một chiếc váy dài bằng vải bông cũ kĩ, để mặt mộc, lại chính là một sự hấp dẫn khác, cộng thêm cả sự cô độc của cậu, sự e thẹn của cậu, hễ nói chuyện với con trai là đỏ mặt, tất cả đều rất gợi cảm.
Cậu nói linh tinh gì thế? Người ta còn nhỏ thế này, gì mà gợi cảm với không gợi cảm!
Nói thật, tôi vẫn luôn nghĩ rằng Chương Tiểu Bồ rất gợi cảm, cô ấy thích mặc những bộ đồ diêm dúa, dù mỏng dù lộ thế nào cũng vẫn dám mặc, vào học ở một trường trăm hoa đua nở như Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, lại càng có môi trường để phát huy! Hơn nữa, cô ấy luôn tận dụng mọi cơ hội để mặc đồ màu hồng, điều này rất đáng sợ, một màu sắc như màu hồng, không cẩn thận sẽ bị người ta cho rằng người mặc nó là người con gái có thân phận đặc biệt, nhưng cô ấy mặc lên lại xinh đẹp như thế, có phong cách như thế!
Sau này Xuân Thiên nói, Chương Tiểu Bồ hướng ngoại, còn tôi hướng nội, người hướng ngoại giống như bông hoa hướng dương nở rộ, người hướng nội giống như đóa dạ hương trong đêm, vấn vương, uyển chuyển khiến người ta phải nao lòng. Chính bởi vì không phô trương, chính bởi vì mang trong mình hương bạc hà và mùi hương loài bướm của đời này kiếp trước, nên mới khiến người khác khó quên.
Người hướng ngoại là người xông vào trận địa của địch khi cuộc chiến đang diễn ra ác liệt, tràn đầy khoái cảm của sự hăng hái không biết lùi bước, còn người hướng nội là người lặng lẽ thu xếp mọi việc trong sự lặng im, hướng nội thực sự là khí chất của thứ hương thơm êm dịu. Người con gái như thế không quá diễm lệ rực rỡ, nhưng lại có một sức hấp dẫn ngầm, cuồn cuộn trong lòng… Đó là những lời Xuân Thiên nói khi bày tỏ tình cảm với tôi khoảng một năm sau đó, nhưng tôi cười nói: Em không hiểu.
Em hiểu, em hiểu hết. Em giả vờ không hiểu thôi.
Cho dù là giả vờ, thì tôi cũng phải giả vờ đến cùng.
Khi trong lòng bạn mang bóng hình của một người thì bạn sẽ không thể còn ôm đồm thêm một người nào khác nữa. Trái tim cũng giống như một căn phòng, chỉ có một chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa đó nằm trong tay người con trai mà bạn yêu, nếu anh ấy không đến, thì căn phòng của bạn mãi mãi trống rỗng.
Chiếc chìa khóa của tôi nằm trong tay Thẩm Gia Bạch.
Chỉ trong tay anh thôi.
Vì vậy, tôi đã dùng danh nghĩa anh trai em gái để đẩy Xuân Thiên xuống địa ngục. Người con gái thông minh nhất luôn biết phải dùng cách nào để đẩy người con trai thích mình ra xa, chiêu này vừa có thể duy trì tình bạn, lại cũng mang cả sự khách khí, sự khách khí đó lạnh lùng đẩy người kia ra xa cả nghìn dặm.
Sau khi Chương Tiểu Bồ chất vấn tôi mà không đạt được kết quả như mong muốn đã nói: Dù sao cái thứ gọi là tình yêu kia cũng không nói hay được, đôi khi cậu nghĩ nó mạnh mẽ cuộn trào, thì nó lại lững lờ như nước chảy, cậu nói muốn bên nhau cả đời này, thì nó sẽ rời xa cậu ngay lập tức.
Chuyện gì thế? Tôi hỏi.
Cô ấy lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, sau đó nói: Châm cho mình.
Trời ạ! Cậu bắt đầu hút thuốc từ bao giờ?
Khi ở cùng với Lê Minh Lạc, anh ấy nói mình rất phong trần, anh ấy nói khi mình hút thuốc nhìn rất đẹp, thế là mình hút thôi.
Lê Minh Lạc bảo cậu làm gì thì cậu cũng làm sao? Đồ ngốc!
Chứ lại không, phụ nữ là những con ngốc mà.
Cậu đừng có phụ nữ, phụ nữ mãi thế, cậu mới bao nhiêu tuổi.
Là phụ nữ!
Chỉ là con gái thôi!
Cô ấy đột nhiên áp sát vào tai tôi nói, Tịch Hạ, cậu đúng là đồ ngốc, ngủ với đàn ông rồi thì gọi là phụ nữ, ngốc quá!
Mặt tôi đỏ bừng lên: Cậu đừng có mù quáng như thế Chương Tiểu Bồ. Tôi mắng cô ấy: Cậu đúng là xấu xa.
Chương Tiểu Bồ ngay từ đầu lúc nào cũng khiến tôi phải giật mình thon thót. Cô ấy bao giờ cũng đi trước một bước, bất luận là chuyện gì, tình yêu đầu, hay tình yêu mãnh liệt, tôi còn đang hoang mang mơ hồ thì cô ấy đã mạnh bạo làm tới rồi.
Tuy nhiên, nhìn dáng cô ấy khi hút thuốc đúng là đẹp, khi cô ấy lim dim mắt nhìn rất phong trần, cùng lúc yêu đương với Lê Minh Lạc, cô ấy vẫn đi leo núi, đi chơi công viên, đi xem phim, uống rượu với những bạn nam khác trong khoa, tóm lại, cuộc sống của cô ấy lúc nào cũng phong phú đa dạng như thế.
Tôi và Chương Tiểu Bồ thuộc hai tuýp người hoàn toàn khác nhau, theo như lời của Xuân Thiên thì cô ấy là cây hoa gạo vênh vang, khoe từng bông, từng bông hoa lớn đỏ rực rỡ cho đến tận khi tàn.
Còn tôi là cây hoa xoan khẳng khiu, khi lá già rụng đi, lá non mới mọc.
Nếu dùng hoa để hình dung, thì cô ấy là hoa mẫu đơn, một vẻ đẹp yêu kiều kiêu sa, nghiêng nước nghiêng thành, còn tôi chỉ là bông hoa nhài bé nhỏ, chỉ có hương thơm lặng lẽ lan tỏa.
Nếu dùng sứ để hình dung, cô ấy chính là thứ đồ sứ được nung ra từ lò nung dùng áp suất lớn, còn tôi là thứ đồ sứ được nung ra từ một lò than. Người hiểu biết thì sẽ khen tốt, còn người không biết thì sẽ nói là thứ đồ sứ thô sơ ở nơi hoang dã.
Nhưng điều đó không hề cản trở việc tôi và cô ấy trở thành bạn, tâm sự với nhau những chuyện thầm kín nhất.
Ví dụ như kích cỡ của nội y.
Chương Tiểu Bồ có một bộ ngực rất đầy đặn, theo cách nói của tôi thì là mọc nhô hẳn lên, 36D, còn tôi 34A. Hơn nữa, tôi còn cao hơn cô ấy, như vậy khiến cho sự so sánh càng khập khiễng hơn, khi nhìn thấy cô ấy chạy về phía tôi, tôi luôn nói, Chương Tiểu Bồ, cậu chạy chậm thôi. Tóm lại thì cô ấy chạy không nhanh bằng tôi.
Vì vậy, bọn con trai thích cô ấy cũng là việc hết sức bình thường.
Chương Tiểu Bồ bẩm sinh đã có bản lĩnh gây tranh luận, thị phi.
Chẳng có cách nào, có những người con gái bẩm sinh đã có bản lĩnh này, bạn không phục cũng không được.
Hai bọn tôi đi đi lại lại tới tìm nhau, cô ấy liên tục kể với tôi về Lê Minh Lạc, vừa yêu vừa hận, khi hận cô ấy uống rất nhiều, khi yêu thì vứt tôi sang một bên chạy tới Nam Kinh, cuối cùng, tôi tặng cô ấy bốn từ: Trọng sắc khinh bạn. Cô ấy cười hi hi nói: Đấy chính là bản chất của con người.
Còn bí mật của tôi chỉ là bông hoa bí mật mình tôi biết, lặng lẽ nở trong trái tim tôi.
Thư của Thẩm Gia Bạch rất đúng giờ nằm trong hòm thư của lớp tôi, mỗi tuần một lá, vì sợ người khác phát hiện ra bí mật này, tôi chủ động đứng ra nhận làm người đi lấy thư cho lớp, đúng mười giờ sáng hàng ngày đều mở hòm thư. Thư tôi đi lấy về đa phần là thư của người khác, chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng vì muốn đợi lá thư của Thẩm Gia Bạch, tôi vẫn ấp ủ một cảm giác rất khác thường trong lòng mỗi khi đi lấy thư. Khi nhìn thấy chiếc phong bì màu xanh lam nằm trong thùng thư, tay tôi sẽ run run mà lấy nó.
Không nỡ đọc.
Nhất định phải đợi cho tới khi không còn ai, mới tự mình đi đến hoa viên nhỏ trong trường để đọc.
Chữ của anh vẫn bay bướm nhẹ nhàng, kể về tình hình học tập gần đây của mình, anh luôn đứng đầu. Sau đó anh hỏi tôi, Chương Tiểu Bồ, em nói xem anh nên đăng kí vào Thanh Hoa hay Phúc Đán? Anh muốn đăng kí nguyện vọng vào Thanh Hoa, bởi vì em ở Bắc Kinh.
Tôi quả quyết nói, Anh hãy đăng kí vào Phúc Đán, Phúc Đán là một trường quá tốt, hơn nữa, ở Thượng Hải cũng rất thú vị. Anh không cảm thấy một Thượng Hải xưa cũ tràn ngập mùi vị của sự phồn hoa hay sao?
Được rồi, anh nói, anh sẽ chuẩn bị để nhằm vào Phúc Đán mà tiến công.
Chớp mắt đã tới kì nghỉ đông, đây là kì nghỉ đông đầu tiên của tôi. Chương Tiểu Bồ không cùng tôi về nhà mà đi Nam Kinh, cô ấy đi tìm Lê Minh Lạc, sắc mặt của cô ấy rất khó coi, nhất định phải đi tìm Lê Minh Lạc. Tôi nói về nhà trước đã, nếu không người nhà sẽ lo lắng.
Không, Chương Tiểu Bồ nói, mình nhất định phải đi tìm anh ấy.
Trong thư Thẩm Gia Bạch hỏi tôi, Chương Tiểu Bồ, chúng ta có thể gặp nhau không?
Không, không thể. Tôi kiên quyết và dứt khoát từ chối anh! Trước khi anh vào được trường Phúc Đán, em quyết sẽ không gặp anh.
Là Xuân Thiên đã tiễn tôi ra ga tàu, tôi nói không cần phải tiễn, thật đấy, tự tôi có thể đi được. Anh nói: Em xem, anh tiễn bao nhiêu bạn học như thế mà lại không tiễn em thì thật không phải. Anh mua rất nhiều trứng gà luộc với lá trà, bánh mì, cọng cải muối, còn cả nước khoáng, vừa dặn dò tôi phải cẩn thận đừng làm mất túi, vừa giúp tôi thay pin cho máy mp3. Tôi nói: Anh làm gì vậy, giống y như là mẹ của em. Xuân Thiên nói: Anh nguyện vì nhân dân phục vụ, em cứ mặc kệ anh.
Sau khi tôi lên tàu, anh vẫn chạy đuổi theo phía sau.
Còn tôi lại không nhìn anh, chỉ nói một câu: Cảm ơn anh.
Tôi nghĩ tôi hiểu ý của Xuân Thiên.
Nhưng trong tim tôi không có anh. Trong tim tôi chỉ có người đó, người con trai vẫn đang cho rằng tôi là Chương Tiểu Bồ, anh đang học lại ở trường Nhất Trung, đọc những cuốn sách tham khảo mà tôi mua tặng anh.
Tóm lại, không thể gặp mặt, gặp mặt có nghĩa là chấm hết. Nhưng tình yêu hư ảo này có thể kéo dài bao lâu đây? Tôi không biết, thật sự là không biết. Cho dù chỉ duy trì thêm một phút, tôi cũng rất hạnh phúc!
Trước kì nghỉ tôi đã hẹn với Thẩm Gia Bạch, đúng không giờ đêm giao thừa, chúng ta hãy cùng gọi tên nhau, có được không? Đúng thế, tôi muốn hét gọi tên anh, ba tiếng.
Được, Thẩm Gia Bạch nói, Anh nhất định sẽ hét gọi tên em.
Anh hãy gọi tên ở nhà của em nhé, tôi nói, tên ở nhà của em là Từ Từ. Ngoài bố mẹ tôi ra không ai gọi tên này của tôi cả, mà nickname này gần như không ai biết.
Thẩm Gia Bạch đồng ý với tôi, anh còn đùa nói, Ở thời cổ, nếu như người con trai gọi tên ở nhà của người con gái, thì người con gái đó phải gả cho người con trai.
Tôi đỏ mặt. Mặc dù anh không nhìn thấy, nhưng tôi đã hi vọng được gả cho anh biết bao.
Tôi đã mong chờ đêm giao thừa đến như thế.
Không giờ, khi chuông đồng hồ vang lên, tôi đã hét gọi tên của Thẩm Gia Bạch. Cái tên đẹp đẽ này, cái tên đã khiến tôi mất cả ba hồn bảy vía này.
Thật là một ước hẹn tuyệt với, mỗi lần nghĩ đến, lòng tôi lại run rẩy.
Trong nhật kí tôi viết tên anh, hết lần này tới lần khác, vì là bí mật, nên tôi đã viết tên viết tắt bằng phiên âm của anh tôi viết SJB(1), anh có biết em thích anh tới mức nào không? Tôi không dám dễ dàng nói tới từ yêu, yêu thì dung tục quá.
(1). Phiên âm tên của Thẩm Gia Bạch là Shen Jia Bai.
Đúng thế, tôi cứ yêu Thẩm Gia Bạch như thế.
Thiên sứ cũng biết là tôi yêu anh, ma quỷ cũng biết, nhưng anh không biết.
Khi tôi đặt chân lên mảnh đất của thành phố quê hương, khi tôi đạp xe như bay về hướng trường Nhất Trung, tim tôi đập thình thịch, anh yêu quý, em đến rồi đây. Em đến thăm anh.
Đúng lúc học sinh trường Nhất Trung tan học, anh chen chúc trong dòng người, đi một chiếc xe đạp màu đen, hơi cũ, mặc một chiếc áo len màu tro, quần bò. Nửa năm không gặp, anh càng đẹp trai hơn, vì thi trượt nên thần thái có chút buồn bã. Hai mắt tôi cay xè, trân trân nhìn anh.
Anh không biết tôi là ai, anh cho rằng tôi là một học sinh cũng vừa tan học phải không? Vì vậy, khi anh cách tôi nửa mét và đạp xe lướt qua người tôi, tôi cảm thấy như từ mắt mình có thứ gì đó rơi xuống, từng giọt từng giọt, thấm ướt chiếc áo mới tôi mặc hôm nay.
Tôi mua áo mới là vì anh, một chiếc áo len màu hồng, thứ màu mà tôi luôn từ chối không muốn mặc. Tôi thích màu đen và màu trắng, nhưng, vì để bắt mắt hơn, tôi đã thay chiếc áo len màu hồng.
Anh không hề nhìn mà lướt qua tôi, khi chỉ còn cách tôi hai mươi centimet và đi lướt qua vai tôi. Anh không hề biết, có một người đứng bên đường, với một trái tim lụi tàn.
Tôi ngồi xổm ở giữa sân vận động trường, rất lâu, rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.