Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh
Chương 12: Bờ biển màu hồng, Chương Tiểu Bồ màu hồng
Tuyết Tiểu Thiền
15/11/2014
Mùa hè năm đó của
Chương Tiểu Bồ vô cùng vui vẻ, không chỉ là việc cô nhận được thông báo
nhập học của trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, mà quan trọng hơn cả là
tình yêu đầu của cô cũng đã chớm nở vào mùa hè đó. Cô đã chọn được một
trong hai người, cuối cùng cũng cùng Lê Minh Lạc trở thành đôi tình nhân ngọt ngào.
Việc đầu tiên mà Chương Tiểu Bồ làm là xin tiền bố mẹ mua một chiếc điện thoại di động. Cũng phải, đã là sinh viên rồi, cũng nên có một chiếc điện thoại, cô lại là con gái duy nhất. Bình thường những yêu cầu của cô đều được bố mẹ đáp ứng, huống hồ có một cô con gái thông minh, xinh đẹp cũng khiến bố mẹ được nở mày nở mặt.
Đương nhiên, mục đích cô muốn có di động chỉ là để nghỉ hè có thể gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho Lê Minh Lạc.
Mùa hè này, bởi vì chuyến đi Nam Kinh, vì sự anh tuấn cao ráo lịch lãm của Lê Minh Lạc, vì những nụ hôn triền miên và ánh mắt khao khát, khiến trái tim cô như muốn cất cánh bay lên, tin nhắn đầu tiên cô đã viết thế này: Hey, chào anh, anh thử đoán xem em là ai?
Cô tự cảm thấy mình thật thông minh, cô đang chơi một trò chơi.
Tin nhắn trả lời nhanh chóng được gửi lại, Chương Tiểu Bồ mở ra xem, nhưng rất thất vọng, bởi vì đối phương hỏi cô, Em là ai? Cô cho rằng, Lê Minh Lạc sẽ lập tức nhận ra cô ngay khi đọc tin nhắn.
Cô gửi lại một tin nữa, Em là một người quen của anh.
Lần này, cô đột nhiên muốn thử trò chơi này đến cùng, bởi vì, cô thấy nó rất hấp dẫn.
Là Trần Hòa Hòa phải không? Có phải đã từ Bắc Kinh trở về rồi, anh còn định đi đón em cơ đấy.
Tin nhắn trả lời khiến Chương Tiểu Bồ ngây ra mất một lúc, sao lại ở đâu ra một Trần Hòa Hòa nào thế, nghe khẩu khí có vẻ rất thân thiết với cô gái tên Trần Hòa Hòa ấy, thật hết sức lạ lùng.
Chương Tiểu Bồ có chút tức giận, nhưng lại tiếp tục gửi tin nhắn cho anh ta, Em không phải là Trần Hòa Hòa, chúng ta là bạn học cũ, anh quên em rồi sao?
Cô dứt khoát dụ dỗ anh ta vào vùng nguy hiểm, lẽ nào anh ta đã học đến năm thứ hai rồi mà chưa từng yêu ai? Hay là, anh ta đã từng có một tình yêu lay động trời đất? Nghĩ như thế, cô bỗng nhiên có cảm giác ghen tuông, thật chẳng ra sao. Chương Tiểu Bồ mười tám tuổi mà cũng đã nếm mùi vị của ghen tuông rồi đấy, hơn nữa, đây lại là lần đầu tiên cô yêu một người con trai.
Oh, vậy thì là Trần Hồng Ảnh rồi, em là Hồng Ảnh phải không? Anh đã mong em quay về biết bao nhiêu, có một vài chuyện, anh thật sự cần phải giải thích.
Xem đấy, lại ở đâu ra một Trần Hồng Ảnh nữa, Chương Tiểu Bồ đã cảm thấy mình tức giận thật rồi, đang định trả lời, thì chuông điện thoại reo.
Đèn nhấp nháy liên tục, là Lê Minh Lạc gọi tới, anh ta không muốn nhắn qua nhắn lại nữa, anh ta muốn biết người con gái kia là ai.
Điện thoại cứ reo mãi như thế, Chương Tiểu Bồ nằm trên giường của mình, ôm con chó bông, vốn không định nghe, cô chuyển sang chế độ rung, điện thoại rung liên tục, trái tim cô như cũng rung theo. Chiều hôm nay khiến người ta cảm thấy vô vị vô cùng, thậm chí, không thể nói rõ là lí do vì sao, Chương Tiểu Bồ rõ ràng muốn khóc.
Điện thoại đổ chuông phải đến hơn mười lần, sau đó, lại dùng số khác để gọi đến, chắc là mượn di động của bạn. Số điện thoại lạ nhấp nháy hiện lên trên màn hình liên tục nhưng Chương Tiểu Bồ vẫn không nghe. Không thể có chuyện ai đó biết được số của cô, số này cô vừa mua ở một cửa hàng lưu động, đến bố mẹ cô còn chưa biết, người khác làm sao biết được chứ?
Xem ra, là Lê Minh Lạc muốn thăm dò cô.
Cô không nghe, điện thoại reo liên tục, gần nửa tiếng đồng hồ, nhấp nha nhấp nháy. Điện thoại trên con chó bông run bần bật, nó rung, trái tim Chương Tiểu Bồ cũng rung theo.
Sau đó, một tin nhắn được gửi tới.
Em thật vô vị, Lê Minh Lạc viết, Em là một cô gái nhạt nhẽo, tại sao lại muốn trêu anh? Còn không chịu nghe điện nữa? Tại sao? Rút cục em là ai?
Chương Tiểu Bồ thật sự bị tổn thương, cô vốn nghĩ, người đầu tiên mà Lê Minh Lạc nghĩ đến sẽ là cô, bởi vì khi cô còn ở Nam Kinh đã từng nói, nếu em có di động, tin nhắn đầu tiên em sẽ gửi cho anh, huống hồ rõ ràng số điện thoại là số của vùng khác.
Cô nhắn trả lời, Em là ai có quan trọng không?
Tin nhắn ngay sau đó của Lê Minh Lạc khiến cô càng thất vọng, ba từ: Không quan trọng.
Chương Tiểu Bồ nằm lên trên người chú chó bông, khóc rống lên.
Tắt máy, cô lật giở vài cuốn tạp chí thời trang, cảm thấy mình ấm ức chết mất, dằn vặt bứt rứt. Cô cảm thấy giờ mình giống như một cây chuối rừng, xanh tốt một mình, nở hoa đỏ rực cũng không ai biết. Chẳng trách có nhà thơ đã từng viết, Anh đào màu đỏ, Chuối tiêu màu xanh, Nhưng trái tim, vẫn lạnh lẽo cô đơn.
Cô nặng nề chìm vào giấc ngủ, trời tối mới mở máy lại.
Có hơn mười tin nhắn.
Lê Minh Lạc hỏi, Rút cục em là ai? Là Hòa Hòa? Hay Hồng Ảnh?
Chương Tiểu Bồ đọc từng tin từng tin một, càng đọc càng đau lòng.
Đến tin cuối cùng, Lê Minh Lạc hỏi, Có phải là Tiểu Bồ không?
Khi đọc đến tin nhắn này, nước mắt Chương Tiểu Bồ lã chã rơi xuống, cô quá tủi thân, đúng là thế, là tủi thân, bởi vì cô là người con gái cuối cùng mà Lê Minh Lạc nhớ đến, mà mấy người trước đó chắc chắn là có quan hệ không bình thường với Lê Minh Lạc.
Cô bấm điện thoại gọi cho anh ta.
Chuông reo ba tiếng, Lê Minh Lạc đã nghe máy.
Là em, cô nghẹn ngào nói.
Thật quá tủi thân, vì vậy, cô nói xong hai từ “là em” liền cảm thấy mình không thể kìm chế được nữa: Là em, vẫn luôn là em, tại sao anh lại không biết?
Cô oán trách, nước mắt nhạt nhòa.
Lê Minh Lạc ở đầu dây bên kia dường như rất lo lắng, Chương Tiểu Bồ, em đừng khóc mà, anh đâu có biết là em chứ, anh cứ nghĩ phải sau khi nhập học em mới mua điện thoại, xin em đừng khóc, em mà khóc, anh sẽ rất rối bời, nghe lời anh, đừng khóc…
Anh ta càng nói như thế, nước mắt của Chương Tiểu Bồ rơi xuống càng nhiều, cuối cùng, đã vỡ òa ra nức nở.
Anh ta an ủi dỗ dành Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ, đừng khóc, anh sai rồi, gặp mặt em cứ đánh cho anh một trận có được không? Anh để em bạt tai anh có được không? Chương Tiểu Bồ, em mà khóc là trái tim anh cũng như tan vỡ, em không biết là anh yêu em biết nhường nào…
Đang định nói tiếp thì điện thoại bị ngắt đột ngột, Chương Tiểu Bồ gọi đến, tổng đài trả lời, không liên lạc được.
Haizz, đêm nay càng thêm u sầu.
Cô thậm chí không ra ngoài ăn cơm tối, nói là mình không đói, rồi đi ngủ sớm. Sau đó ngồi xem lại những lá thư mà Lê Minh Lạc đã gửi cho mình, chữ Lê Minh Lạc khá đẹp, cũng rất văn vẻ, trong thư nhiều lần còn bàn đến những lí luận văn học to lớn. Chương Tiểu Bồ thích Trương Ái Linh, Lê Minh Lạc nói, thực ra Trương Ái Linh viết không tốt bằng Hồ Lan Thành, em đã từng đọc “Nữ tử Dân quốc” chưa, văn phong của họ Hồ này rất tinh tế. Đương nhiên, anh ấy còn bình thơ của Hải Tử, Eliot… Một chàng tài tử học Trung văn, dường như đến đâu cũng thể hiện sự hiểu biết rộng lớn của mình, nhưng đối với một người thiếu nữ thanh xuân mà nói, chỉ riêng cái tiếng là sinh viên khoa văn của trường Nam Kinh cũng đủ để được sùng bái rồi, cho dù Lê Minh Lạc có nói tới một bài thơ mà Chương Tiểu Bồ không thích, nhưng khi Chương Tiểu Bồ nghe, vẫn cảm thấy rất khác biệt, cảm giác không giống với những người khác.
Buổi tối, cô đã mơ rất nhiều giấc mơ đẹp, giấc mơ khiến cô khó quên nhất là Lê Minh Lạc hôn cô.
Lê Minh Lạc nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vô cùng trong sáng. Chương Tiểu Bồ nghĩ, chẳng phải anh ấy nói thích hôn môi mình hay sao? Sao giờ lại hôn lên trán?
Cô nói: Anh hãy hôn môi em đi.
Khi nói ra câu đó, mặt Chương Tiểu Bồ ửng hồng.
Một người con gái yêu cầu một người con trai hôn mình, đây đúng là việc khiến người ta phải đỏ mặt.
Lê Minh Lạc vẫn hôn lên trán cô, Chương Tiểu Bồ tức giận: Thật chẳng còn mặt mũi nào nữa, đã bảo anh hôn môi, sao vẫn cứ hôn lên trán?
Cô dẩu môi, quay lưng lại với Lê Minh Lạc.
Lê Minh Lạc ôm Chương Tiểu Bồ từ phía sau, sau đó nhẹ nhàng quay mặt cô lại, cúi đầu xuống tìm môi cô.
Đang định hôn, Chương Tiểu Bồ liền tỉnh giấc.
Tỉnh rồi mới biết là mình nằm mơ.
Bởi vì là mơ, cho nên vô cùng buồn bã, sao lại là một giấc mơ chứ? Thật đáng tiếc.
Bởi vì vừa mới chạm môi vào môi, không tỉnh sớm hơn hay muộn hơn, lại tỉnh đúng lúc đó, thật chán!
Cô nhận ra trời đã tờ mờ sáng, thế là lôi tấm ảnh mà Lê Minh Lạc gửi cho cô ra xem, trong không gian rộng lớn, cô nhìn thấy Lê Minh Lạc đứng yên trên Vũ Hoa đài, vô cùng thanh tú, vô cùng hấp dẫn. Nước mắt cô bất giác lại rơi xuống, thì ra tình yêu chính là như thế này, muốn quên không quên được, trong lòng trăm mối tơ vò, giận anh ấy nhưng lại nhớ anh ấy, vừa nghe điện thoại, nghe anh ấy dỗ dành, đã lại quên hết. Vốn đã tự hứa với mình không thèm quan tâm tới anh ấy nữa nhưng trong giấc mơ lại mơ thấy anh ấy hôn mình.
Thật đúng là buồn phiền muốn chết!
Sáng sớm cô lại gọi cho Lê Minh Lạc, đối phương đã tắt máy, chắc vẫn chưa sạc pin.
Chương Tiểu Bồ quyết định phải đến trường học một chuyến, hoặc là tìm người bạn nào đấy để đi chơi cho khuây khỏa, nếu không cô thấy vô vị quá. Bố mẹ đều đã đi làm cả rồi, niềm vui thích lớn nhất của cô chính là thử quần áo, thay một bộ rồi đứng trước gương xoay xoay, sau đó lại thay bộ khác, hết bộ này tới bộ khác không biết chán. Thử quần áo đương nhiên kiểu tóc cũng phải thay đổi theo, thế là cô đã tiêu tốn rất nhiều thời gian để đứng trước gương ngắm nghía. Không biết đã có ai từng nói rằng, những cô gái thích soi gương chưa chắc đã là những cô gái tốt, bởi vì họ chỉ biết yêu bản thân mình.
Đương nhiên phải yêu bản thân mình rồi, tại sao lại không chứ? Chương Tiểu Bồ nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương, ngũ quan được sắp xếp hết sức tinh tế, hấp dẫn hơn cả Củng Lợi, khí chất hơn cả Chương Tử Di, tại sao lại có thể không yêu bản thân mình chứ?
Chương Tiểu Bồ hôm ấy đã đến tìm tôi. Chúng tôi cứ ngồi ngẩn ra rất lâu ở bên bờ biển, mỗi người tự suy nghĩ chuyện riêng của mình. Cô ấy có vài lần nhắc đến cái tên Lê Minh Lạc, sau lại nói không có hứng thú nữa.
Còn Thẩm Gia Bạch là bí mật của tôi, tôi không nói gì cả, cứ ngồi đó nhìn ra biển xa, đột nhiên có cảm giác mọi thứ thật mong manh, đời người cũng mong manh biết bao, đại dương này nhìn giống như một giọt nước mắt của địa cầu, cứ chảy mãi không ngừng, xanh mãi không thôi.
Chương Tiểu Bồ nhận một cuộc điện thoại trong chiều hoàng hôn, thần thái của cô ấy lập tức trở nên khác lạ, khuôn mặt để lộ ra những sắc thái vui tươi. Cô ấy đi ra ngoài mấy bước, đứng cách tôi khoảng năm, sáu mét, tôi thấy dường như cô ấy rất kích động. Sau đó cô ấy nhanh chóng nói lời tạm biệt với tôi, tôi không hỏi là đã có chuyện gì, nhưng ngầm cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lê Minh Lạc.
Con gái mà, chỉ khi nhắc đến người con trai mà mình thích mới có ánh mắt như thế.
Cảm giác của tôi rất chính xác, đúng là có liên quan đến Lê Minh Lạc.
Lê Minh Lạc đến đây.
Đương nhiên, đấy là chuyện sau này tôi mới biết.
Ngày hôm đó, Chương Tiểu Bồ cố ý muốn tách khỏi tôi để nghe điện thoại, khi nghe thấy Lê Minh Lạc hỏi rằng giờ cô ấy đang ở đâu, lúc đầu còn hờn dỗi nói: Anh quan tâm đến em làm gì, em thích ở đâu thì ở đó thôi. Bởi vì vừa cãi nhau xong, trong lòng Chương Tiểu Bồ vẫn còn thấy ấm ức, ít ra thì cô cho rằng Lê Minh Lạc nên dỗ dành cô, chuyện không thể nói xong là xong như thế được.
Vậy em đoán xem anh đang ở đâu nào? Giọng Lê Minh Lạc vui vẻ khác thường.
Anh đang ở đâu? Lúc ấy Chương Tiểu Bồ vẫn nghĩ Lê Minh Lạc đang cố làm mình vui, cô nói: Ở Nam Kinh tụ tập bạn bè phải không? Gặp Trần Hòa Hòa và Hồng Ảnh rồi chứ? Con gái thường là như thế, cả đời sẽ không quên được tên của người con gái mà người con trai mình thích từng nhắc đến, cho dù chỉ là quan hệ bạn học bình thường, thì cô vẫn coi họ như kẻ thù của mình.
Anh đang ở cạnh em, thành phố A, đang ở ga tàu.
Chương Tiểu Bồ á lên một tiếng, sau đó bắt đầu kích động: Thật không, không thể nào?
Dù sao giờ anh cũng đã là người bơ vơ rồi, không ai đến đón anh, e là anh đành ngủ lại ở ga tàu một đêm vậy.
Anh đợi đấy, em sẽ đi đón anh ngay. Giọng Chương Tiểu Bồ như run lên, thậm chí cô còn không kịp về nhà thay quần áo, mặc chiếc quần bò mài màu xanh và đi dép lê chạy như bay đến ga tàu hỏa!
Còn gì ngọt ngào hơn cuộc gặp gỡ của những đôi tình nhân vừa mới cãi nhau xong đây?
Khi Chương Tiểu Bồ nhìn thấy Lê Minh Lạc, cô đã lao về phía anh ta như một chú chim nhỏ, sau đó nũng nịu nói: Trên trời rơi xuống hay sao thế, làm giun trong bụng người ta chắc, sao lại biết em đang nhớ anh đến chết mất… Cô cứ nói như thế, người cũng bắt đầu thở gấp gáp. Còn Lê Minh Lạc nhìn rất phong trần, kéo tay Chương Tiểu Bồ nói: Tối qua em tức giận như thế, anh sợ quá, vì vậy phải chạy tới đây.
Vào giây phút bị Lê Minh Lạc đột nhiên tóm chặt lấy tay, trong lòng Chương Tiểu Bồ tràn ngập sự ngọt ngào và xót xa, người con trai này sợ cô giận, sợ cô khóc, đã đi hơn một nghìn cây số tới thăm cô, có thể không cảm động sao?
Huống hồ, lúc này tình yêu của Chương Tiểu Bồ đang trong thời kì nồng đượm, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến anh ta.
Cô gọi điện về nhà, nói dối: Mẹ, con đang ở cùng Tịch Hạ, gặp gỡ bạn bè, tối nay con không về, con ở nhà Tịch Hạ.
Chương Tiểu Bồ đứng trước mặt Lê Minh Lạc nói dối, lúc đó, Lê Minh Lạc ôm lấy cô từ phía sau, cảm giác rất buồn, nhưng cố gắng nhịn để không bật cười. Thật xấu quá, cô bỏ điện thoại xuống, Lê Minh Lạc, anh đúng là đồ xấu xa.
Vậy em có nhớ kẻ xấu xa này không?
Chương Tiểu Bồ hơi hất đầu lên, đắc ý nói: Anh đoán xem.
Vậy thì, để đầu lưỡi anh đoán đi.
Nói xong, Lê Minh Lạc ôm chặt lấy Chương Tiểu Bồ, sau đó say đắm hôn cô, Chương Tiểu Bồ không ngờ, giấc mơ lại trở thành hiện thực, thì ra đơn giản như thế, chính vào buổi tối của ngày hôm qua, cô còn mơ Lê Minh Lạc hôn mình!
Bọn họ đứng ở một góc khuất hôn nhau rất lâu. Trời đã tối hẳn, nhưng Chương Tiểu Bồ còn chê chưa đủ tối, đèn đường vẫn sáng quá, sáng tới mức khiến người ta bị choáng váng, cô nói: Ở khách sạn ven biển đi, ở đó điều kiện phục vụ tốt nhất. Lê Minh Lạc nói: Không cần, không cần phải đắt như thế, ở đại một chỗ nào đấy cũng được rồi.
Không được, phải ở nơi tốt nhất.
Không cần, có em ở đâu cũng là thiên đường cả. Những lời Lê Minh Lạc nói khiến Chương Tiểu Bồ cảm thấy thật ấm lòng, cô quấn lấy anh ta: Vậy thì, ở một khách sạn nhỏ cạnh bờ biển, chỉ hơn ba mươi tệ nhưng cũng rất sạch sẽ, hơn nữa, còn nhìn thẳng ra biển, được nghe tiếng sóng và ăn hải sản.
Đương nhiên là được, Lê Minh Lạc nói: Nghe cứ như là đi trăng mật ấy nhỉ.
Đáng ghét, Chương Tiểu Bồ mắng yêu anh ta một câu, nhưng trong lòng cảm giác ngọt ngào vô hạn.
Thật ra, khi cô nói những lời dối trá đó, trong lòng cô vô cùng sợ hãi, nhưng Chương Tiểu Bồ lại khao khát được ở riêng với Lê Minh Lạc, chỉ có cô và anh ta, mãi mãi, chỉ cần ở bên nhau là được. Cô trách thời gian trôi quá nhanh, cứ như mọc thêm chân vậy, nhìn xem, vừa mới ra ga đón đó mà đã là chín giờ tối rồi.
Trong khách sạn nhỏ bên bờ biển, bọn họ ở lì trong phòng không ra ngoài.
Chỉ là, nếu không phải Lê Minh Lạc ôm Chương Tiểu Bồ thì là cô lười biếng nằm trong lòng Lê Minh Lạc. Bọn họ quấn quýt lấy nhau rất lâu, đã mấy lần Lê Minh Lạc luồn tay xuống vùng bụng dưới của Chương Tiểu Bồ nhưng cô đều đẩy tay anh ta ra: Không, không, cô nói không, vô cùng kiên quyết, hôn thì được, tiến xa hơn làm sao có thể được chứ?
Đúng vậy, làm sao có thể?
Chương Tiểu Bồ mười tám tuổi vẫn còn rất xem trọng cơ thể mình.
Cô có thể buông lời trêu đùa với bọn con trai trên giấy hoặc qua điện thoại, nhưng trong thực tế, cô vẫn sợ, vẫn nhát gan bởi vì cô hiểu, mất đi thứ đó có nghĩa là gì.
Bọn họ quấn lấy nhau mà hôn không rời, cuối cùng, môi Chương Tiểu Bồ như tê đi.
Môi của Lê Minh Lạc cũng tê, chín giờ ba mươi, Lê Minh Lạc nói: Anh đói rồi.
Lúc này Chương Tiểu Bồ mới nhớ ra, cô và Lê Minh Lạc còn chưa ăn cơm!
Ở cách bờ biển khoảng một trăm mét, họ tay trong tay đi đến một quán ăn lớn rất đông khách, vừa ăn đồ nướng vừa uống bia. Chương Tiểu Bồ gọi một đĩa tôm cay, ốc xào, ốc hương, còn rất nhiều các món nướng như cá nướng… Hai người gọi thêm mấy chai bia của địa phương, Chương Tiểu Bồ nói: Em không biết uống bia đâu. Lê Minh Lạc đáp: Tối nay trăng đẹp thế này, sao có thể không uống, chỉ có điều, người còn đẹp hơn cả trăng.
Bọn họ chọn ngồi ở một nơi cách xa đám thực khách ồn ào, ngồi cạnh bờ biển bắt đầu ăn hải sản và uống bia.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Chương Tiểu Bồ uống bia, nhưng buổi tối hôm đó là lần cô uống nhiều nhất, cô dần dần cảm thấy mình bắt đầu say, rất say, nhìn Lê Minh Lạc thành ra hai người.
Lê Minh Lạc hỏi: Em cười ngây ngô gì thế? Chương Tiểu Bồ nói năng lắp bắp: Em cười anh sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Làm em sợ chết khiếp, nhưng trong lòng lại vui vô cùng, sự vui sướng đó, chỉ mình em biết.
Lê Minh Lạc bẹo mũi cô: Vui thế nào?
Dù sao thì cũng là vui, trái tim đập rộn ràng, nhìn thấy anh, mờ mờ ảo ảo, chẳng giống người thật gì cả.
Phải vậy không? Lê Minh Lạc đang ngồi phía đối diện chạy tới bên cạnh Chương Tiểu Bồ, thơm nhẹ lên trán cô: Phải vậy không?
Không phải. Chương Tiểu Bồ nũng nịu nói.
Lê Minh Lạc ôm lấy cô, sau đó đi về phía biển, nước biển như muốn nhấn chìm hai người họ, Chương Tiểu Bồ kêu lên thất thanh, tiếng kêu đó nghe thật hấp dẫn. Là thật không? Lê Minh Lạc hỏi.
Thật thật, Chương Tiểu Bồ vòng lên phía trước, hôn Lê Minh Lạc một cái: Chúng ta không đến nỗi đi tự tử vì tình đấy chứ? Em không muốn chết, em muốn anh phải yêu em thật nhiều.
Uống tới gần mười một giờ, bọn họ lên một chiếc thuyển nhỏ bên bờ biển.
Hai người nằm trên thuyền, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, còn có cả ánh trăng vằng vặc, tiếng sóng biển rì rào vọng lại, tiếng người xa dần, họ lặng lẽ nằm bên nhau, Lê Minh Lạc nói, Chương Tiểu Bồ, anh muốn hôn em có được không?
Chẳng phải đã hôn rồi sao? Hôn từ lâu rồi còn phải hỏi.
Không phải, Lê Minh Lạc đáp, anh muốn hôn chỗ đó.
Chỗ nào?
Chỗ kia kìa!
Mặt Chương Tiểu Bồ đỏ bừng lên, cũng may trời tối, nên không ai nhìn thấy gì, cô nói: Không được, không… Từ không còn chưa buột ra khỏi miệng, thì đã cảm thấy quần của mình bị kéo xuống, đang định giằng ra, đã bị hôn rồi.
Cô khóc rống lên, tiếng khóc rất uyển chuyển, rất hấp dẫn, Lê Minh Lạc hôn cô, Chương Tiểu Bồ, anh sẽ tốt với em.
Câu nói thối nát đó Chương Tiểu Bồ nhớ mãi.
Sau này có rất nhiều đàn ông nói câu đó, nhưng Chương Tiểu Bồ đã sớm coi nó là một câu nói thối nát, tốt với em? Giờ này phút này anh ta muốn bạn, đương nhiên phải tốt với bạn. Nhưng ngày hôm ấy, Chương Tiểu Bồ cảm động tới phát khóc, lật người lại ôm chặt lấy Lê Minh Lạc nói, Lê Minh Lạc, em yêu anh.
Cô say quá rồi, được Lê Minh Lạc cõng về khách sạn, vừa vào phòng đã ôm nhau hôn điên cuồng, chân vẫn còn dính đầy cát, nhưng đã không còn nghĩ được gì nữa rồi.
Cuối cùng, trên giường cũng đầy cát.
Lưng của cô đè lên cát rất đau, nhưng không nghĩ được gì nữa!
Cô mê man say đắm bị Lê Minh Lạc cởi bỏ quần áo, lần này, Lê Minh Lạc không hỏi cô nữa, mà cứ thế đi thẳng vào trong cô, cô kêu lên một tiếng, sau đó chỉ cảm thấy từng thớ thịt của mình như nóng lên, dường như có thứ gì đó vừa phun ra.
Cô dùng sức để cơ thể mình nằm gọn trong cơ thể Lê Minh Lạc, sự khao khát đã phải kìm nén bao lâu nay đã bùng nổ vào giây phút ấy. Đây là lần đầu tiên của cô, không tốt đẹp như trong tưởng tượng, nhưng cũng không quá tệ, chỉ cảm thấy nóng, đau, chỉ cảm thấy như rất quen thuộc. Đúng thế, trong mơ cũng đã từng tưởng tượng như thế này, có điều không phải là Lê Minh Lạc, rất mơ hồ, không rõ ràng, rút cục là ai? Cô không biết.
Đau không? Lê Minh Lạc hỏi.
Ừm. Chương Tiểu Bồ đáp.
Cát rất nhiều, dính ở chân họ, đầu gối Lê Minh Lạc đã bị xước, anh ta bật đèn, nhìn thấy vệt máu hồng trên ga trải giường, anh ta ôm lấy Chương Tiểu Bồ: Em vẫn còn trinh?
Câu nói đó khiến Chương Tiểu Bồ rất đau lòng, cô cười cười nói: Anh đã nghĩ thế nào?
Lê Minh Lạc trả lời: Anh xin lỗi.
Câu “anh xin lỗi” càng khiến Chương Tiểu Bồ đau lòng hơn, cô cảm thấy có thứ gì đó đã đã mất đi và không bao giờ quay trở lại nữa.
Sau việc đó, họ cùng nhau đi tắm, Lê Minh Lạc nói, Chương Tiểu Bồ em đúng là có một thân hình ma quỷ, hấp dẫn hơn bất kì người con gái nào anh đã gặp trước đây.
Những câu nói như thế khiến Chương Tiểu Bồ rất khó chịu. Cô biết, đây không phải là lần đầu tiên của Lê Minh Lạc, nếu không đã không hỏi cô một câu như thế. Còn cô, lại cứ nghĩ rằng mình là lần đầu tiên của Lê Minh Lạc nên có chút tủi thân. Sau khi Lê Minh Lạc tắm xong đi ra, cô ở một mình trong nhà tắm rất lâu, cát đã trôi hết rồi, đang chảy dưới chân cô, bao nhiêu là cát như thế, cô giẫm lên chúng, tự nhiên cô thấy buồn.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô không còn là trinh nữ nữa.
Vậy thì là gì? Cô cũng không thể nói rõ ràng được, dù sao thì cũng không giống như cô tưởng tượng. Cô thà chưa từng lên giường với Lê Minh Lạc, thà rằng bọn họ vẫn đang trong thời kì yêu đương tìm hiểu, thà rằng quay trở lại thời điểm anh vừa xuống ga tàu, vừa xuống đã kéo tay cô, cảm giác đó, tốt hơn bây giờ gấp mười lần.
Sau khi Lê Minh Lạc chìm vào giấc ngủ sâu, Chương Tiểu Bồ vẫn còn đang thao thức, vẫn mở mắt đăm chiêu.
Trăng vẫn sáng giống như một viên bảo ngọc màu xanh, xanh như thế, sáng như thế.
Cô cứ nghĩ mình sẽ không khóc, nhưng khi nhìn trăng, nước mắt cứ lã chã rơi xuống, nhẹ nhàng thấm ướt gối, cô đặt cánh tay mình vòng qua người Lê Minh Lạc, sau đó ngủ thiếp đi.
Việc đầu tiên mà Chương Tiểu Bồ làm là xin tiền bố mẹ mua một chiếc điện thoại di động. Cũng phải, đã là sinh viên rồi, cũng nên có một chiếc điện thoại, cô lại là con gái duy nhất. Bình thường những yêu cầu của cô đều được bố mẹ đáp ứng, huống hồ có một cô con gái thông minh, xinh đẹp cũng khiến bố mẹ được nở mày nở mặt.
Đương nhiên, mục đích cô muốn có di động chỉ là để nghỉ hè có thể gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho Lê Minh Lạc.
Mùa hè này, bởi vì chuyến đi Nam Kinh, vì sự anh tuấn cao ráo lịch lãm của Lê Minh Lạc, vì những nụ hôn triền miên và ánh mắt khao khát, khiến trái tim cô như muốn cất cánh bay lên, tin nhắn đầu tiên cô đã viết thế này: Hey, chào anh, anh thử đoán xem em là ai?
Cô tự cảm thấy mình thật thông minh, cô đang chơi một trò chơi.
Tin nhắn trả lời nhanh chóng được gửi lại, Chương Tiểu Bồ mở ra xem, nhưng rất thất vọng, bởi vì đối phương hỏi cô, Em là ai? Cô cho rằng, Lê Minh Lạc sẽ lập tức nhận ra cô ngay khi đọc tin nhắn.
Cô gửi lại một tin nữa, Em là một người quen của anh.
Lần này, cô đột nhiên muốn thử trò chơi này đến cùng, bởi vì, cô thấy nó rất hấp dẫn.
Là Trần Hòa Hòa phải không? Có phải đã từ Bắc Kinh trở về rồi, anh còn định đi đón em cơ đấy.
Tin nhắn trả lời khiến Chương Tiểu Bồ ngây ra mất một lúc, sao lại ở đâu ra một Trần Hòa Hòa nào thế, nghe khẩu khí có vẻ rất thân thiết với cô gái tên Trần Hòa Hòa ấy, thật hết sức lạ lùng.
Chương Tiểu Bồ có chút tức giận, nhưng lại tiếp tục gửi tin nhắn cho anh ta, Em không phải là Trần Hòa Hòa, chúng ta là bạn học cũ, anh quên em rồi sao?
Cô dứt khoát dụ dỗ anh ta vào vùng nguy hiểm, lẽ nào anh ta đã học đến năm thứ hai rồi mà chưa từng yêu ai? Hay là, anh ta đã từng có một tình yêu lay động trời đất? Nghĩ như thế, cô bỗng nhiên có cảm giác ghen tuông, thật chẳng ra sao. Chương Tiểu Bồ mười tám tuổi mà cũng đã nếm mùi vị của ghen tuông rồi đấy, hơn nữa, đây lại là lần đầu tiên cô yêu một người con trai.
Oh, vậy thì là Trần Hồng Ảnh rồi, em là Hồng Ảnh phải không? Anh đã mong em quay về biết bao nhiêu, có một vài chuyện, anh thật sự cần phải giải thích.
Xem đấy, lại ở đâu ra một Trần Hồng Ảnh nữa, Chương Tiểu Bồ đã cảm thấy mình tức giận thật rồi, đang định trả lời, thì chuông điện thoại reo.
Đèn nhấp nháy liên tục, là Lê Minh Lạc gọi tới, anh ta không muốn nhắn qua nhắn lại nữa, anh ta muốn biết người con gái kia là ai.
Điện thoại cứ reo mãi như thế, Chương Tiểu Bồ nằm trên giường của mình, ôm con chó bông, vốn không định nghe, cô chuyển sang chế độ rung, điện thoại rung liên tục, trái tim cô như cũng rung theo. Chiều hôm nay khiến người ta cảm thấy vô vị vô cùng, thậm chí, không thể nói rõ là lí do vì sao, Chương Tiểu Bồ rõ ràng muốn khóc.
Điện thoại đổ chuông phải đến hơn mười lần, sau đó, lại dùng số khác để gọi đến, chắc là mượn di động của bạn. Số điện thoại lạ nhấp nháy hiện lên trên màn hình liên tục nhưng Chương Tiểu Bồ vẫn không nghe. Không thể có chuyện ai đó biết được số của cô, số này cô vừa mua ở một cửa hàng lưu động, đến bố mẹ cô còn chưa biết, người khác làm sao biết được chứ?
Xem ra, là Lê Minh Lạc muốn thăm dò cô.
Cô không nghe, điện thoại reo liên tục, gần nửa tiếng đồng hồ, nhấp nha nhấp nháy. Điện thoại trên con chó bông run bần bật, nó rung, trái tim Chương Tiểu Bồ cũng rung theo.
Sau đó, một tin nhắn được gửi tới.
Em thật vô vị, Lê Minh Lạc viết, Em là một cô gái nhạt nhẽo, tại sao lại muốn trêu anh? Còn không chịu nghe điện nữa? Tại sao? Rút cục em là ai?
Chương Tiểu Bồ thật sự bị tổn thương, cô vốn nghĩ, người đầu tiên mà Lê Minh Lạc nghĩ đến sẽ là cô, bởi vì khi cô còn ở Nam Kinh đã từng nói, nếu em có di động, tin nhắn đầu tiên em sẽ gửi cho anh, huống hồ rõ ràng số điện thoại là số của vùng khác.
Cô nhắn trả lời, Em là ai có quan trọng không?
Tin nhắn ngay sau đó của Lê Minh Lạc khiến cô càng thất vọng, ba từ: Không quan trọng.
Chương Tiểu Bồ nằm lên trên người chú chó bông, khóc rống lên.
Tắt máy, cô lật giở vài cuốn tạp chí thời trang, cảm thấy mình ấm ức chết mất, dằn vặt bứt rứt. Cô cảm thấy giờ mình giống như một cây chuối rừng, xanh tốt một mình, nở hoa đỏ rực cũng không ai biết. Chẳng trách có nhà thơ đã từng viết, Anh đào màu đỏ, Chuối tiêu màu xanh, Nhưng trái tim, vẫn lạnh lẽo cô đơn.
Cô nặng nề chìm vào giấc ngủ, trời tối mới mở máy lại.
Có hơn mười tin nhắn.
Lê Minh Lạc hỏi, Rút cục em là ai? Là Hòa Hòa? Hay Hồng Ảnh?
Chương Tiểu Bồ đọc từng tin từng tin một, càng đọc càng đau lòng.
Đến tin cuối cùng, Lê Minh Lạc hỏi, Có phải là Tiểu Bồ không?
Khi đọc đến tin nhắn này, nước mắt Chương Tiểu Bồ lã chã rơi xuống, cô quá tủi thân, đúng là thế, là tủi thân, bởi vì cô là người con gái cuối cùng mà Lê Minh Lạc nhớ đến, mà mấy người trước đó chắc chắn là có quan hệ không bình thường với Lê Minh Lạc.
Cô bấm điện thoại gọi cho anh ta.
Chuông reo ba tiếng, Lê Minh Lạc đã nghe máy.
Là em, cô nghẹn ngào nói.
Thật quá tủi thân, vì vậy, cô nói xong hai từ “là em” liền cảm thấy mình không thể kìm chế được nữa: Là em, vẫn luôn là em, tại sao anh lại không biết?
Cô oán trách, nước mắt nhạt nhòa.
Lê Minh Lạc ở đầu dây bên kia dường như rất lo lắng, Chương Tiểu Bồ, em đừng khóc mà, anh đâu có biết là em chứ, anh cứ nghĩ phải sau khi nhập học em mới mua điện thoại, xin em đừng khóc, em mà khóc, anh sẽ rất rối bời, nghe lời anh, đừng khóc…
Anh ta càng nói như thế, nước mắt của Chương Tiểu Bồ rơi xuống càng nhiều, cuối cùng, đã vỡ òa ra nức nở.
Anh ta an ủi dỗ dành Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ, đừng khóc, anh sai rồi, gặp mặt em cứ đánh cho anh một trận có được không? Anh để em bạt tai anh có được không? Chương Tiểu Bồ, em mà khóc là trái tim anh cũng như tan vỡ, em không biết là anh yêu em biết nhường nào…
Đang định nói tiếp thì điện thoại bị ngắt đột ngột, Chương Tiểu Bồ gọi đến, tổng đài trả lời, không liên lạc được.
Haizz, đêm nay càng thêm u sầu.
Cô thậm chí không ra ngoài ăn cơm tối, nói là mình không đói, rồi đi ngủ sớm. Sau đó ngồi xem lại những lá thư mà Lê Minh Lạc đã gửi cho mình, chữ Lê Minh Lạc khá đẹp, cũng rất văn vẻ, trong thư nhiều lần còn bàn đến những lí luận văn học to lớn. Chương Tiểu Bồ thích Trương Ái Linh, Lê Minh Lạc nói, thực ra Trương Ái Linh viết không tốt bằng Hồ Lan Thành, em đã từng đọc “Nữ tử Dân quốc” chưa, văn phong của họ Hồ này rất tinh tế. Đương nhiên, anh ấy còn bình thơ của Hải Tử, Eliot… Một chàng tài tử học Trung văn, dường như đến đâu cũng thể hiện sự hiểu biết rộng lớn của mình, nhưng đối với một người thiếu nữ thanh xuân mà nói, chỉ riêng cái tiếng là sinh viên khoa văn của trường Nam Kinh cũng đủ để được sùng bái rồi, cho dù Lê Minh Lạc có nói tới một bài thơ mà Chương Tiểu Bồ không thích, nhưng khi Chương Tiểu Bồ nghe, vẫn cảm thấy rất khác biệt, cảm giác không giống với những người khác.
Buổi tối, cô đã mơ rất nhiều giấc mơ đẹp, giấc mơ khiến cô khó quên nhất là Lê Minh Lạc hôn cô.
Lê Minh Lạc nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vô cùng trong sáng. Chương Tiểu Bồ nghĩ, chẳng phải anh ấy nói thích hôn môi mình hay sao? Sao giờ lại hôn lên trán?
Cô nói: Anh hãy hôn môi em đi.
Khi nói ra câu đó, mặt Chương Tiểu Bồ ửng hồng.
Một người con gái yêu cầu một người con trai hôn mình, đây đúng là việc khiến người ta phải đỏ mặt.
Lê Minh Lạc vẫn hôn lên trán cô, Chương Tiểu Bồ tức giận: Thật chẳng còn mặt mũi nào nữa, đã bảo anh hôn môi, sao vẫn cứ hôn lên trán?
Cô dẩu môi, quay lưng lại với Lê Minh Lạc.
Lê Minh Lạc ôm Chương Tiểu Bồ từ phía sau, sau đó nhẹ nhàng quay mặt cô lại, cúi đầu xuống tìm môi cô.
Đang định hôn, Chương Tiểu Bồ liền tỉnh giấc.
Tỉnh rồi mới biết là mình nằm mơ.
Bởi vì là mơ, cho nên vô cùng buồn bã, sao lại là một giấc mơ chứ? Thật đáng tiếc.
Bởi vì vừa mới chạm môi vào môi, không tỉnh sớm hơn hay muộn hơn, lại tỉnh đúng lúc đó, thật chán!
Cô nhận ra trời đã tờ mờ sáng, thế là lôi tấm ảnh mà Lê Minh Lạc gửi cho cô ra xem, trong không gian rộng lớn, cô nhìn thấy Lê Minh Lạc đứng yên trên Vũ Hoa đài, vô cùng thanh tú, vô cùng hấp dẫn. Nước mắt cô bất giác lại rơi xuống, thì ra tình yêu chính là như thế này, muốn quên không quên được, trong lòng trăm mối tơ vò, giận anh ấy nhưng lại nhớ anh ấy, vừa nghe điện thoại, nghe anh ấy dỗ dành, đã lại quên hết. Vốn đã tự hứa với mình không thèm quan tâm tới anh ấy nữa nhưng trong giấc mơ lại mơ thấy anh ấy hôn mình.
Thật đúng là buồn phiền muốn chết!
Sáng sớm cô lại gọi cho Lê Minh Lạc, đối phương đã tắt máy, chắc vẫn chưa sạc pin.
Chương Tiểu Bồ quyết định phải đến trường học một chuyến, hoặc là tìm người bạn nào đấy để đi chơi cho khuây khỏa, nếu không cô thấy vô vị quá. Bố mẹ đều đã đi làm cả rồi, niềm vui thích lớn nhất của cô chính là thử quần áo, thay một bộ rồi đứng trước gương xoay xoay, sau đó lại thay bộ khác, hết bộ này tới bộ khác không biết chán. Thử quần áo đương nhiên kiểu tóc cũng phải thay đổi theo, thế là cô đã tiêu tốn rất nhiều thời gian để đứng trước gương ngắm nghía. Không biết đã có ai từng nói rằng, những cô gái thích soi gương chưa chắc đã là những cô gái tốt, bởi vì họ chỉ biết yêu bản thân mình.
Đương nhiên phải yêu bản thân mình rồi, tại sao lại không chứ? Chương Tiểu Bồ nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương, ngũ quan được sắp xếp hết sức tinh tế, hấp dẫn hơn cả Củng Lợi, khí chất hơn cả Chương Tử Di, tại sao lại có thể không yêu bản thân mình chứ?
Chương Tiểu Bồ hôm ấy đã đến tìm tôi. Chúng tôi cứ ngồi ngẩn ra rất lâu ở bên bờ biển, mỗi người tự suy nghĩ chuyện riêng của mình. Cô ấy có vài lần nhắc đến cái tên Lê Minh Lạc, sau lại nói không có hứng thú nữa.
Còn Thẩm Gia Bạch là bí mật của tôi, tôi không nói gì cả, cứ ngồi đó nhìn ra biển xa, đột nhiên có cảm giác mọi thứ thật mong manh, đời người cũng mong manh biết bao, đại dương này nhìn giống như một giọt nước mắt của địa cầu, cứ chảy mãi không ngừng, xanh mãi không thôi.
Chương Tiểu Bồ nhận một cuộc điện thoại trong chiều hoàng hôn, thần thái của cô ấy lập tức trở nên khác lạ, khuôn mặt để lộ ra những sắc thái vui tươi. Cô ấy đi ra ngoài mấy bước, đứng cách tôi khoảng năm, sáu mét, tôi thấy dường như cô ấy rất kích động. Sau đó cô ấy nhanh chóng nói lời tạm biệt với tôi, tôi không hỏi là đã có chuyện gì, nhưng ngầm cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lê Minh Lạc.
Con gái mà, chỉ khi nhắc đến người con trai mà mình thích mới có ánh mắt như thế.
Cảm giác của tôi rất chính xác, đúng là có liên quan đến Lê Minh Lạc.
Lê Minh Lạc đến đây.
Đương nhiên, đấy là chuyện sau này tôi mới biết.
Ngày hôm đó, Chương Tiểu Bồ cố ý muốn tách khỏi tôi để nghe điện thoại, khi nghe thấy Lê Minh Lạc hỏi rằng giờ cô ấy đang ở đâu, lúc đầu còn hờn dỗi nói: Anh quan tâm đến em làm gì, em thích ở đâu thì ở đó thôi. Bởi vì vừa cãi nhau xong, trong lòng Chương Tiểu Bồ vẫn còn thấy ấm ức, ít ra thì cô cho rằng Lê Minh Lạc nên dỗ dành cô, chuyện không thể nói xong là xong như thế được.
Vậy em đoán xem anh đang ở đâu nào? Giọng Lê Minh Lạc vui vẻ khác thường.
Anh đang ở đâu? Lúc ấy Chương Tiểu Bồ vẫn nghĩ Lê Minh Lạc đang cố làm mình vui, cô nói: Ở Nam Kinh tụ tập bạn bè phải không? Gặp Trần Hòa Hòa và Hồng Ảnh rồi chứ? Con gái thường là như thế, cả đời sẽ không quên được tên của người con gái mà người con trai mình thích từng nhắc đến, cho dù chỉ là quan hệ bạn học bình thường, thì cô vẫn coi họ như kẻ thù của mình.
Anh đang ở cạnh em, thành phố A, đang ở ga tàu.
Chương Tiểu Bồ á lên một tiếng, sau đó bắt đầu kích động: Thật không, không thể nào?
Dù sao giờ anh cũng đã là người bơ vơ rồi, không ai đến đón anh, e là anh đành ngủ lại ở ga tàu một đêm vậy.
Anh đợi đấy, em sẽ đi đón anh ngay. Giọng Chương Tiểu Bồ như run lên, thậm chí cô còn không kịp về nhà thay quần áo, mặc chiếc quần bò mài màu xanh và đi dép lê chạy như bay đến ga tàu hỏa!
Còn gì ngọt ngào hơn cuộc gặp gỡ của những đôi tình nhân vừa mới cãi nhau xong đây?
Khi Chương Tiểu Bồ nhìn thấy Lê Minh Lạc, cô đã lao về phía anh ta như một chú chim nhỏ, sau đó nũng nịu nói: Trên trời rơi xuống hay sao thế, làm giun trong bụng người ta chắc, sao lại biết em đang nhớ anh đến chết mất… Cô cứ nói như thế, người cũng bắt đầu thở gấp gáp. Còn Lê Minh Lạc nhìn rất phong trần, kéo tay Chương Tiểu Bồ nói: Tối qua em tức giận như thế, anh sợ quá, vì vậy phải chạy tới đây.
Vào giây phút bị Lê Minh Lạc đột nhiên tóm chặt lấy tay, trong lòng Chương Tiểu Bồ tràn ngập sự ngọt ngào và xót xa, người con trai này sợ cô giận, sợ cô khóc, đã đi hơn một nghìn cây số tới thăm cô, có thể không cảm động sao?
Huống hồ, lúc này tình yêu của Chương Tiểu Bồ đang trong thời kì nồng đượm, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến anh ta.
Cô gọi điện về nhà, nói dối: Mẹ, con đang ở cùng Tịch Hạ, gặp gỡ bạn bè, tối nay con không về, con ở nhà Tịch Hạ.
Chương Tiểu Bồ đứng trước mặt Lê Minh Lạc nói dối, lúc đó, Lê Minh Lạc ôm lấy cô từ phía sau, cảm giác rất buồn, nhưng cố gắng nhịn để không bật cười. Thật xấu quá, cô bỏ điện thoại xuống, Lê Minh Lạc, anh đúng là đồ xấu xa.
Vậy em có nhớ kẻ xấu xa này không?
Chương Tiểu Bồ hơi hất đầu lên, đắc ý nói: Anh đoán xem.
Vậy thì, để đầu lưỡi anh đoán đi.
Nói xong, Lê Minh Lạc ôm chặt lấy Chương Tiểu Bồ, sau đó say đắm hôn cô, Chương Tiểu Bồ không ngờ, giấc mơ lại trở thành hiện thực, thì ra đơn giản như thế, chính vào buổi tối của ngày hôm qua, cô còn mơ Lê Minh Lạc hôn mình!
Bọn họ đứng ở một góc khuất hôn nhau rất lâu. Trời đã tối hẳn, nhưng Chương Tiểu Bồ còn chê chưa đủ tối, đèn đường vẫn sáng quá, sáng tới mức khiến người ta bị choáng váng, cô nói: Ở khách sạn ven biển đi, ở đó điều kiện phục vụ tốt nhất. Lê Minh Lạc nói: Không cần, không cần phải đắt như thế, ở đại một chỗ nào đấy cũng được rồi.
Không được, phải ở nơi tốt nhất.
Không cần, có em ở đâu cũng là thiên đường cả. Những lời Lê Minh Lạc nói khiến Chương Tiểu Bồ cảm thấy thật ấm lòng, cô quấn lấy anh ta: Vậy thì, ở một khách sạn nhỏ cạnh bờ biển, chỉ hơn ba mươi tệ nhưng cũng rất sạch sẽ, hơn nữa, còn nhìn thẳng ra biển, được nghe tiếng sóng và ăn hải sản.
Đương nhiên là được, Lê Minh Lạc nói: Nghe cứ như là đi trăng mật ấy nhỉ.
Đáng ghét, Chương Tiểu Bồ mắng yêu anh ta một câu, nhưng trong lòng cảm giác ngọt ngào vô hạn.
Thật ra, khi cô nói những lời dối trá đó, trong lòng cô vô cùng sợ hãi, nhưng Chương Tiểu Bồ lại khao khát được ở riêng với Lê Minh Lạc, chỉ có cô và anh ta, mãi mãi, chỉ cần ở bên nhau là được. Cô trách thời gian trôi quá nhanh, cứ như mọc thêm chân vậy, nhìn xem, vừa mới ra ga đón đó mà đã là chín giờ tối rồi.
Trong khách sạn nhỏ bên bờ biển, bọn họ ở lì trong phòng không ra ngoài.
Chỉ là, nếu không phải Lê Minh Lạc ôm Chương Tiểu Bồ thì là cô lười biếng nằm trong lòng Lê Minh Lạc. Bọn họ quấn quýt lấy nhau rất lâu, đã mấy lần Lê Minh Lạc luồn tay xuống vùng bụng dưới của Chương Tiểu Bồ nhưng cô đều đẩy tay anh ta ra: Không, không, cô nói không, vô cùng kiên quyết, hôn thì được, tiến xa hơn làm sao có thể được chứ?
Đúng vậy, làm sao có thể?
Chương Tiểu Bồ mười tám tuổi vẫn còn rất xem trọng cơ thể mình.
Cô có thể buông lời trêu đùa với bọn con trai trên giấy hoặc qua điện thoại, nhưng trong thực tế, cô vẫn sợ, vẫn nhát gan bởi vì cô hiểu, mất đi thứ đó có nghĩa là gì.
Bọn họ quấn lấy nhau mà hôn không rời, cuối cùng, môi Chương Tiểu Bồ như tê đi.
Môi của Lê Minh Lạc cũng tê, chín giờ ba mươi, Lê Minh Lạc nói: Anh đói rồi.
Lúc này Chương Tiểu Bồ mới nhớ ra, cô và Lê Minh Lạc còn chưa ăn cơm!
Ở cách bờ biển khoảng một trăm mét, họ tay trong tay đi đến một quán ăn lớn rất đông khách, vừa ăn đồ nướng vừa uống bia. Chương Tiểu Bồ gọi một đĩa tôm cay, ốc xào, ốc hương, còn rất nhiều các món nướng như cá nướng… Hai người gọi thêm mấy chai bia của địa phương, Chương Tiểu Bồ nói: Em không biết uống bia đâu. Lê Minh Lạc đáp: Tối nay trăng đẹp thế này, sao có thể không uống, chỉ có điều, người còn đẹp hơn cả trăng.
Bọn họ chọn ngồi ở một nơi cách xa đám thực khách ồn ào, ngồi cạnh bờ biển bắt đầu ăn hải sản và uống bia.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Chương Tiểu Bồ uống bia, nhưng buổi tối hôm đó là lần cô uống nhiều nhất, cô dần dần cảm thấy mình bắt đầu say, rất say, nhìn Lê Minh Lạc thành ra hai người.
Lê Minh Lạc hỏi: Em cười ngây ngô gì thế? Chương Tiểu Bồ nói năng lắp bắp: Em cười anh sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Làm em sợ chết khiếp, nhưng trong lòng lại vui vô cùng, sự vui sướng đó, chỉ mình em biết.
Lê Minh Lạc bẹo mũi cô: Vui thế nào?
Dù sao thì cũng là vui, trái tim đập rộn ràng, nhìn thấy anh, mờ mờ ảo ảo, chẳng giống người thật gì cả.
Phải vậy không? Lê Minh Lạc đang ngồi phía đối diện chạy tới bên cạnh Chương Tiểu Bồ, thơm nhẹ lên trán cô: Phải vậy không?
Không phải. Chương Tiểu Bồ nũng nịu nói.
Lê Minh Lạc ôm lấy cô, sau đó đi về phía biển, nước biển như muốn nhấn chìm hai người họ, Chương Tiểu Bồ kêu lên thất thanh, tiếng kêu đó nghe thật hấp dẫn. Là thật không? Lê Minh Lạc hỏi.
Thật thật, Chương Tiểu Bồ vòng lên phía trước, hôn Lê Minh Lạc một cái: Chúng ta không đến nỗi đi tự tử vì tình đấy chứ? Em không muốn chết, em muốn anh phải yêu em thật nhiều.
Uống tới gần mười một giờ, bọn họ lên một chiếc thuyển nhỏ bên bờ biển.
Hai người nằm trên thuyền, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, còn có cả ánh trăng vằng vặc, tiếng sóng biển rì rào vọng lại, tiếng người xa dần, họ lặng lẽ nằm bên nhau, Lê Minh Lạc nói, Chương Tiểu Bồ, anh muốn hôn em có được không?
Chẳng phải đã hôn rồi sao? Hôn từ lâu rồi còn phải hỏi.
Không phải, Lê Minh Lạc đáp, anh muốn hôn chỗ đó.
Chỗ nào?
Chỗ kia kìa!
Mặt Chương Tiểu Bồ đỏ bừng lên, cũng may trời tối, nên không ai nhìn thấy gì, cô nói: Không được, không… Từ không còn chưa buột ra khỏi miệng, thì đã cảm thấy quần của mình bị kéo xuống, đang định giằng ra, đã bị hôn rồi.
Cô khóc rống lên, tiếng khóc rất uyển chuyển, rất hấp dẫn, Lê Minh Lạc hôn cô, Chương Tiểu Bồ, anh sẽ tốt với em.
Câu nói thối nát đó Chương Tiểu Bồ nhớ mãi.
Sau này có rất nhiều đàn ông nói câu đó, nhưng Chương Tiểu Bồ đã sớm coi nó là một câu nói thối nát, tốt với em? Giờ này phút này anh ta muốn bạn, đương nhiên phải tốt với bạn. Nhưng ngày hôm ấy, Chương Tiểu Bồ cảm động tới phát khóc, lật người lại ôm chặt lấy Lê Minh Lạc nói, Lê Minh Lạc, em yêu anh.
Cô say quá rồi, được Lê Minh Lạc cõng về khách sạn, vừa vào phòng đã ôm nhau hôn điên cuồng, chân vẫn còn dính đầy cát, nhưng đã không còn nghĩ được gì nữa rồi.
Cuối cùng, trên giường cũng đầy cát.
Lưng của cô đè lên cát rất đau, nhưng không nghĩ được gì nữa!
Cô mê man say đắm bị Lê Minh Lạc cởi bỏ quần áo, lần này, Lê Minh Lạc không hỏi cô nữa, mà cứ thế đi thẳng vào trong cô, cô kêu lên một tiếng, sau đó chỉ cảm thấy từng thớ thịt của mình như nóng lên, dường như có thứ gì đó vừa phun ra.
Cô dùng sức để cơ thể mình nằm gọn trong cơ thể Lê Minh Lạc, sự khao khát đã phải kìm nén bao lâu nay đã bùng nổ vào giây phút ấy. Đây là lần đầu tiên của cô, không tốt đẹp như trong tưởng tượng, nhưng cũng không quá tệ, chỉ cảm thấy nóng, đau, chỉ cảm thấy như rất quen thuộc. Đúng thế, trong mơ cũng đã từng tưởng tượng như thế này, có điều không phải là Lê Minh Lạc, rất mơ hồ, không rõ ràng, rút cục là ai? Cô không biết.
Đau không? Lê Minh Lạc hỏi.
Ừm. Chương Tiểu Bồ đáp.
Cát rất nhiều, dính ở chân họ, đầu gối Lê Minh Lạc đã bị xước, anh ta bật đèn, nhìn thấy vệt máu hồng trên ga trải giường, anh ta ôm lấy Chương Tiểu Bồ: Em vẫn còn trinh?
Câu nói đó khiến Chương Tiểu Bồ rất đau lòng, cô cười cười nói: Anh đã nghĩ thế nào?
Lê Minh Lạc trả lời: Anh xin lỗi.
Câu “anh xin lỗi” càng khiến Chương Tiểu Bồ đau lòng hơn, cô cảm thấy có thứ gì đó đã đã mất đi và không bao giờ quay trở lại nữa.
Sau việc đó, họ cùng nhau đi tắm, Lê Minh Lạc nói, Chương Tiểu Bồ em đúng là có một thân hình ma quỷ, hấp dẫn hơn bất kì người con gái nào anh đã gặp trước đây.
Những câu nói như thế khiến Chương Tiểu Bồ rất khó chịu. Cô biết, đây không phải là lần đầu tiên của Lê Minh Lạc, nếu không đã không hỏi cô một câu như thế. Còn cô, lại cứ nghĩ rằng mình là lần đầu tiên của Lê Minh Lạc nên có chút tủi thân. Sau khi Lê Minh Lạc tắm xong đi ra, cô ở một mình trong nhà tắm rất lâu, cát đã trôi hết rồi, đang chảy dưới chân cô, bao nhiêu là cát như thế, cô giẫm lên chúng, tự nhiên cô thấy buồn.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô không còn là trinh nữ nữa.
Vậy thì là gì? Cô cũng không thể nói rõ ràng được, dù sao thì cũng không giống như cô tưởng tượng. Cô thà chưa từng lên giường với Lê Minh Lạc, thà rằng bọn họ vẫn đang trong thời kì yêu đương tìm hiểu, thà rằng quay trở lại thời điểm anh vừa xuống ga tàu, vừa xuống đã kéo tay cô, cảm giác đó, tốt hơn bây giờ gấp mười lần.
Sau khi Lê Minh Lạc chìm vào giấc ngủ sâu, Chương Tiểu Bồ vẫn còn đang thao thức, vẫn mở mắt đăm chiêu.
Trăng vẫn sáng giống như một viên bảo ngọc màu xanh, xanh như thế, sáng như thế.
Cô cứ nghĩ mình sẽ không khóc, nhưng khi nhìn trăng, nước mắt cứ lã chã rơi xuống, nhẹ nhàng thấm ướt gối, cô đặt cánh tay mình vòng qua người Lê Minh Lạc, sau đó ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.