Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Chương 4: Dùng tên của Chương Tiểu Bồ để viết thư cho Thẩm Gia Bạch

Tuyết Tiểu Thiền

15/11/2014

Sau ngày hôm ấy, thư gửi về cho Chương Tiểu Bồ nhiều không kể xiết.

Mỗi ngày gần năm, sáu mươi lá thư. Tôi thường cùng cô ấy đến phòng thường trực lấy thư, việc đó tự nhiên trở thành một hoạt động đặc biệt giữa chúng tôi, sau đó tôi giúp cô ấy bóc thư, đọc thư, trả lời thư. Cô ấy chỉ chọn những bức thư được gửi từ những chàng trai ở thành phố để trả lời. Trong đám con trai gửi thư có những sinh viên nam còn gửi kèm cả ảnh, thế là, những người đó trở thành mục tiêu tấn công chính của cô ấy.

Cuối cùng, sự nhiệt tình của tôi cũng giảm dần, thư quá nhiều, không thể bóc xuể. Sau kì thi thử lần một, lần hai, thành tích của cô ấy trượt dốc thê thảm. Sau cuộc thi thử lần một cô ấy tụt xuống thứ tư, còn tôi xếp thứ nhất, mẹ cô ấy tìm đến trường, hiệu trưởng của trường đích thân gặp cô ấy để nói chuyện.

Sau đó cô ấy nhanh chóng lấy lại trạng thái cân bằng. Cô ấy nói một cách tùy tiện rằng, Tịch Hạ, giao cả cho cậu đấy, cậu thích trả lời ai thì trả lời, còn nữa, những con tem trên bì thư, cậu có thể cắt hết, chẳng phải cậu thích sưu tập tem sao?

Thế là tôi đã được giao cho một đặc quyền như vậy. Thực ra, tôi biết Chương Tiểu Bồ vẫn đang liên lạc thư từ với hai người con trai mà cô ấy đánh giá là xuất sắc nhất, nói là bạn thơ, thực ra là cô ấy thích họ.

Thư của hai người này được gửi thẳng tới hòm thư ở nhà cô ấy.

Cô ấy nói với tôi, một người là sinh viên Nam Kinh, một người là sinh viên Vũ Hán, còn nữa, cả hai đều rất đẹp trai.

Vậy còn Thẩm Gia Bạch thì sao? Tôi hỏi.

Thẩm Gia Bạch nào?

Cô ấy đã hoàn toàn quên mất Thẩm Gia Bạch, chỉ chưa đầy hai tháng. Hai tháng trước, Chương Tiểu Bồ còn luôn miệng nhắc đến tên Thẩm Gia Bạch, ngày ngày nói Thẩm Gia Bạch thế này, Thẩm Gia Bạch thế kia, nhưng bây giờ, cô ấy nói, Thẩm Gia Bạch quá đơn thuần, làm sao có thể so sánh được với sinh viên? Cậu xem hai anh sinh viên ở Nam Kinh và Vũ Hán kia đẹp trai lại tài giỏi, đã từng đến Singapore để tham gia cuộc thi hùng biện rồi đấy, cậu xem đi, đây là ảnh mà họ gửi đến.

Người con trai trong ảnh đúng là rất đẹp trai, cao cao gầy gầy, nhưng tôi thực sự không thích cách làm này của Chương Tiểu Bồ, tôi nói: Cậu chỉ nên liên hệ với một người thôi, không nên cùng gửi thư cho cả hai người như thế.

Sợ gì chứ! Chương Tiểu Bồ nghênh mặt nói: Mình có phải là yêu đương gì đâu, bọn mình chỉ là bạn, rất trong sáng, cậu có hiểu không hả?

Tôi không hiểu, nếu là tôi, tôi sẽ chỉ liên lạc với một người, hoặc là người ở Nam Kinh hoặc là người ở Vũ Hán, nhưng Chương Tiểu Bồ lại cùng lúc liên lạc với cả hai người, mỗi lần đều gửi đi hai lá thư.

Thư của Thẩm Gia Bạch được gửi đến sau khi thơ của Chương Tiểu Bồ được đăng một tháng.

Là tôi nhận thư.

Nhìn thấy phong bì đề người gửi là Thẩm Gia Bạch, tôi còn nghĩ chắc trùng tên, nhưng địa chỉ của người gửi khiến tôi hiểu ra ngay, anh ấy chính là Thẩm Gia Bạch của trường Nhị Trung, bởi vì bên trên bì thư có viết: Lớp mười hai số ba trường Nhị Trung.

Đúng thế, Thẩm Gia Bạch là lớp trưởng của lớp mười hai số ba trường trung học Nhị Trung, là chủ tịch hội học sinh và là học sinh xuất sắc nhất của trường Nhị Trung. Anh ấy còn là học sinh duy nhất của thành phố đến Bắc Kinh tham dự kì thi Olympic, trong cuộc thi tuyển chọn, Chương Tiểu Bồ rớt, còn anh ra nước ngoài dự thi.

Người con trai khiến Chương Tiểu Bồ ngày đêm mong nhớ hai tháng trước cuối cùng cũng đã gửi đến một lá thư.

Phong bì màu xanh nhạt, trên đó còn vẽ hình một chiếc thuyền lá cô đơn trên biển, chắc là anh ấy đã lựa chọn rất kĩ? Bởi vì Thẩm Gia Bạch là cố nhân của Chương Tiểu Bồ, lá thư này, tôi không đọc, mà giao trả cho Chương Tiểu Bồ mặc dù cô ấy đã nói tôi có thể tự bóc ra đọc. Tôi biết bây giờ cô ấy đang rất thân thiết với hai anh sinh viên ở Nam Kinh và Vũ Hán kia, nhưng, tôi vẫn đưa lá thư cho cô ấy.

Của Thẩm Gia Bạch gửi. Tôi thản nhiên nói.

Chương Tiểu Bồ lập tức bóc thư.

Tôi đã nhìn thấy cô ấy bóc thư của hai chàng sinh viên kia, dùng một cây kéo, cắt cẩn thẩn từng chút một, cẩn thận lấy thư ra, thậm chí, giấy viết thư cũng đặc biệt đến cửa hàng trong trường mua loại giấy chuyên dùng để viết thư, loại đắt nhất, màu hồng, có mùi thơm.

Nhưng cô ấy đối xử với lá thư này rất dã man.

Bì thư bị xé toạc.

Bên trong là một lá thư, là của Thẩm Gia Bạch viết cho cô ấy.

Tôi nhìn qua một cái, sau đó sững người lại.

Chữ đẹp quá! Thể chữ Liễu(1) bay bướm! Con trai mà viết được kiểu chữ này rất hiếm, bọn con trai trong lớp viết chữ như viết ra một đống ruồi nhặng, nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng chữ của Thẩm Gia Bạch được viết trên tờ giấy màu vàng nhạt nhìn rất đẹp.

(1). Thể chữ Liễu: Một kiểu chữ viết theo phong cách của Liễu Công Quyền, nhà thư pháp thời Đường của Trung Quốc.

Chương Tiểu Bồ chỉ đọc một trang, còn lại ném vào thùng rác.

Trong thùng rác hình con chó nhỏ có lá thư của Thẩm Gia Bạch.

Nào là khen thơ mình hay, muốn làm bạn văn chương với mình, xì, chẳng qua cũng chỉ học giỏi môn Hóa thôi mà, thi đỗ hay không còn chưa biết. Cậu biết không, hoàn cảnh nhà Thẩm Gia Bạch này cũng không tốt, nhà chỉ có mẹ, bố mẹ anh ta li hôn rồi, mẹ anh ta còn là công nhân của xưởng làm thùng carton, cậu nghĩ xem, người như thế liệu có xứng với mình không!



Tôi không ngờ Chương Tiểu Bồ lại tầm thường như thế, đúng vậy, cô ấy quá tầm thường! Cô ấy cho rằng mình ở nhà cao ba tầng thì hay lắm sao? Đấy chẳng phải là của ông bà tổ tiên cô ấy để lại sao? Vậy thì, liệu có phải vì gia đình tôi có tiền nên cô ấy mới kết bạn với tôi không?

Trong đám học sinh có lưu truyền một câu nói cửa miệng, cô ấy có đôi mắt bồ câu, chỉ nhìn lên trên, tôi là nữ sinh đầu tiên trong lớp đi giày Nike và đeo đồng hồ Thụy Sĩ, nhưng, tôi hoàn toàn không thấy vui.

Khi nhìn thấy ánh mắt người khác nhìn mình một cách kì lạ, tôi đã không còn đeo chiếc đồng hồ có giá trị hơn một vạn tệ đó nữa.

Hơn nữa, tôi cũng không thích ăn mặc lộng lẫy cầu kì, chỉ cần áo sơ mi trắng và quần bò là đủ rồi.

Nhưng Chương Tiểu Bồ nói với tôi, Tịch Hạ, cho dù cậu có mặc đơn giản như thế, nhưng, người cậu vẫn toát lên khí chất của một quý tộc. Cậu biết thế nào là quý tộc chứ, cho dù có sa sút thì cũng vẫn là quý tộc.

Tôi không phải là quý tộc, tôi nói với Chương Tiểu Bồ ông nội tôi là một thợ mộc, bố tôi cũng không phải là kĩ sư, chỉ học đến trung học, sau đó đi kéo than nung thép kiếm tiền, tôi còn nói với Chương Tiểu Bồ, tôi không thích thương nhân, đặc biệt là bố tôi, thậm chí, tôi còn hận ông ấy.

Bởi vì, sự phản bội của ông đã khiến thần kinh của mẹ tôi càng ngày càng nhạy cảm.

Mỗi lần về nhà, mẹ đều bảo tôi đi phơi chăn cho bố, mẹ bảo: Bố con thích ngủ trong một chiếc chăn có mùi của nắng, bố con thích những chiếc chăn được làm thủ công, mẹ phải khâu cho bố con thêm vài cái chăn nữa.

Còn bố đã rất lâu rồi không về nhà.

Bố bỏ tiền mở triển lãm tranh cho Vân Cẩm, thậm chí mở triển lãm tranh ở Hồng Kông.

Tôi đã từng nói tôi sẽ không bao giờ tiêu tiền của bố nữa, nhưng tôi hận ông, thế là tôi chỉ còn cách ra sức đốt tiền của ông.

Tôi hết lần này tới lần khác tới văn phòng tìm bố, lần nào cũng là để xin tiền, sau đó kéo Chương Tiểu Bồ đi phung phí, cô ấy thích gì tôi liền mua cho cô ấy. Tôi từng mua cho Chương Tiểu Bồ nước hoa của Chanel, son môi của CD, tôi không thích nước hoa, tôi không ngửi được thứ mùi ấy, tôi chỉ thích một cuộc sống đơn giản, nhưng Chương Tiểu Bồ thích, thế là, tôi mua cho cô ấy.

Dường như cô ấy là một sinh vật sống kí sinh vào tôi. Cô ấy mặc những bộ quần áo đẹp, dùng đồ trang điểm đắt tiền, sau đó thì rực rỡ tươi tắn tới mức khiến các nữ sinh khác phải đố kị. Tôi dùng tiền của bố để mua về hư vinh cho người bạn thân.

Tôi đã tiến gần tới giới hạn của sự biến thái.

Người duy nhất không biết sự tình là anh trai tôi, anh đang trong thời kì yêu đương nồng cháy, hoàn toàn không biết rằng bố đã lừa dối và phản bội mẹ. Anh và tôi không giống nhau, anh thích một cuộc sống hào nhoáng hoa lệ, mới vào đại học năm thứ nhất, bố đã mua cho anh một chiếc xe hơi kiểu dáng thể thao, tiền sinh hoạt phí hàng tháng của anh ít nhất cũng là tám ngàn tệ, anh ấy nói, tiền có thể dùng để chơi gái.

Bạn gái của anh tôi cứ năm ba ngày lại đổi một lần, mỗi lần gửi về một bức ảnh khác nhau, anh ấy nói, cần phải để em gái kiểm tra, bởi vì, đây là một cô gái rất quan trọng.

Tôi bỏ phiếu chống đối với tất cả bọn họ.

Những bức ảnh anh gửi về, tôi đều không thích.

Đối với anh trai mình tôi luôn có tâm lí dựa dẫm, từ nhỏ tôi và anh đã cùng ngủ một phòng, anh giúp tôi đánh nhau, bởi vì bố mẹ rất ít khi quan tâm đến chúng tôi, mẹ còn mải lo hát kịch, bố còn mải cưng chiều mẹ. Nếu như giữa anh em tôi và mẹ có xảy ra tranh cãi, thì cuối cùng bố vẫn trách chúng tôi làm không đúng, ngày đó bố rất yêu mẹ, vô cùng chiều chuộng mẹ.

Tôi đã nhìn thấy họ cùng hát kịch, cùng chụp ảnh, thay trang phục, một cảnh tượng thật đẹp đẽ, tôi không hiểu tại sao những người đã từng thương yêu nhau như thế lại có thể thay lòng đổi dạ, bởi vì, họ đã từng thương yêu nhau tới mức quên cả tôi.

Anh trai là người duy nhất cùng chơi với tôi.

Chúng tôi đi bắt ve sầu, anh hòa bột, sau đó phết bột lên trên một chiếc gậy, trong đêm tối, chúng tôi tay nắm tay nhau đi dính ve sầu.

Một tuổi thơ vui vẻ biết bao.

Năm mười ba tuổi, tôi có kì kinh nguyệt đầu tiên, bị dây ra quần, trong trường có một tên con trai cười tôi, anh đã chạy đến đánh cho tên đó một trận, đánh mạnh tới mức tên đó chảy cả máu, rồi anh mua băng vệ sinh cho tôi.

Anh không giống anh trai, mà anh giống mẹ.

Còn mẹ, trong mắt lại chỉ có mình bố, hát kịch vì bố, nấu cơm vì bố, bố chưa về thì cả nhà chưa được ăn cơm.

Ngày anh vào đại học, tôi tự giam mình ở trong phòng không chịu ra, anh nói, Tịch Hạ, anh sẽ còn quay về, rồi hai anh em mình lại đi dính ve, được không?

Tôi là người thích bám người như thế đấy, thích ai rồi là sẽ dính chặt lấy người ấy không rời.

Anh nói tôi giống như bã kẹo cao su, dính vào đâu là không cậy ra được.

Tôi thích nhìn điệu bộ của anh khi anh nói chuyện, giống hệt như bố hồi trẻ, mọi người thường gọi anh là Tiểu Mã Ca(2), bởi vì anh vừa cao lại vừa đẹp trai, khi hai mắt nheo lại, trông rất giống Châu Nhuận Phát.

(2). Tiểu Mã Ca là một nhân vật trong phim Bản sắc anh hùng do Châu Nhuận Phát đóng.

Anh trai tôi giống bố, diện mạo ưa nhìn, tôi giống mẹ, diện mạo bình thường.



Tôi viết thư cho anh, chỉ kể chuyện vui không kể chuyện buồn, tôi không kể cho anh nghe chuyện bố đã thích một người phụ nữ có tên là Vân Cẩm, tôi không nói, tôi sợ anh sẽ buồn.

Nhưng tôi đã kể cho anh nghe chuyện tôi viết thư cho Thẩm Gia Bạch.

Tôi nói: Anh, đây là lần đầu tiên em viết thư cho một người con trai.

Đúng thế, đây là lần đầu tiên của tôi.

Tôi nhặt lá thư trong thùng rác lên, khi Chương Tiểu Bồ đứng dậy ra khỏi phòng đi gọt hoa quả, tôi đã vội vàng gấp lá thư đó lại cho vào cặp, sau đó, tôi viện cớ không khỏe rồi về nhà.

Mẹ vẫn đang ngồi bên cửa sổ ngóng ra ngoài, bà cứ lẩm bẩm một mình: Không biết hôm nay bố con có về hay không?

Bố đã nửa tháng nay không về nhà.

Tôi cũng đã nửa tháng rồi không về nhà, sau kì thi thử thứ ba của năm cuối trung học tôi được nghỉ, tôi đã ôm bí mật đó trong lòng rồi về nhà.

Về đến nhà, tôi tự giam mình trong căn phòng nhỏ.

Căn phòng nhỏ của tôi không trang hoàng đẹp đẽ như phòng của Chương Tiểu Bồ, cùng là phòng của thiếu nữ nhưng của tôi lại sạch sẽ và đơn giản. Tôi chỉ có một tấm nệm trải trực tiếp xuống dưới sàn gỗ làm giường, bên cạnh giường xếp rất nhiều đĩa hát và sách, trong góc phòng bày những bông hoa, cỏ khô do tôi hái về. Tôi thích những thứ đã khô héo, không thích hoa tươi, tôi cảm thấy thực vật khi khô đi rồi đều có linh hồn, chúng ở trong phòng của tôi, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo rất thu hút.

Tôi mở lá thư đó ra.

Tôi đọc ngay trang thứ hai.

Vẫn là thứ giấy Tuyên Thành(3) màu vàng nhạt đó, vẫn là những nét chữ bay bướm thể chữ Liễu, Thẩm Gia Bạch viết: Chương Tiểu Bồ, lần trước sau khi chia tay với em ở Bắc Kinh, anh thường xuyên nằm mơ thấy hình ảnh một người con gái cao cao để tóc dài, em mặc váy màu hồng thật sự rất đáng yêu, đúng rồi, em có thích Tịch Mộ Dung(4) không? Anh đặc biệt thích thơ của Tịch Mộ Dung, đương nhiên là anh thích nhất bài thơ này, tặng em đấy.

Làm sao để em gặp anh, trong giờ phút tươi đẹp nhất

Vì điều này, anh đã đứng trước Phật, xin người năm trăm năm

Xin người cho chúng ta được kết mối trần duyên.(5)

(3). Giấy Tuyên Thành: Loại giấy cao cấp do thành Tuyên, huyện Kinh ở tỉnh An Huy, Trung Quốc sản xuất, dùng để viết chữ bút lông và vẽ quốc họa, chất giấy dai bền khó rách, không bị mọt đục, hút mực đều, để được lâu.

(4). Tịch Mộ Dung là nhà thơ, tác giả chuyên viết tản văn và là họa sĩ nổi tiếng của Trung Quốc.

(5). Đoạn đầu trong bài thơ Cây nở hoa của nhà thơ Tịch Mộ Dung.

Mặt tôi chợt đỏ bừng lên!

Quá rõ ràng, anh ấy đã mượn thơ để bày tỏ tình cảm!

Đúng thế, anh ấy thích Chương Tiểu Bồ, nhất định là thích cô ấy, ai mà không thích cô ấy chứ? Cô ấy tươi tắn xinh đẹp lại hào phóng, cô ấy thông minh đa tình, nhưng ai biết cô ấy ham hư vinh một chân giẫm hai thuyền.

Bức thư ấy, tôi đã đọc đi đọc lại, có cảm giác như trái tim mình đang bị thứ gì đó thiêu đốt!

Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu tôi, tôi phải viết thư trả lời Thẩm Gia Bạch!

Dùng tên của Chương Tiểu Bồ!

Bởi vì, bức thư này là anh ấy viết cho Chương Tiểu Bồ mà.

Khi ý nghĩ này lướt qua, mặt tôi càng đỏ hơn, tôi làm sao thế này? Là vì nhìn những nét chữ của anh ấy xếp ngay ngắn bên nhau mà bị kích thích, hay vì Thẩm Gia Bạch quá xuất sắc? Tôi không thể nói rõ được, tôi chỉ biết, tôi phải viết cho người con trai có tên là Thẩm Gia Bạch này một bức thư.

Khi tôi viết ba chữ Thẩm Gia Bạch, tay tôi thực sự hơi run!

Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch.

Hết lần này tới lần khác, tôi thì thầm gọi cái tên đó. Một cái tên mới đẹp làm sao!

Sau khi dán lá thư lại, tôi đi ngủ, trong giấc mơ, hồ sen sau trường đã nở hoa và bông hoa thẹn thùng nhất trong số đó chắc là tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook